Tà Thiếu Dược Vương

Chương 512: Xông vào Kim Loan Điện, đụng lăn ra đất

Thiên Hải Đế Quốc khai chiến toàn diện với Minh Ngọc Hoàng Triều, Nhậm Kiệt nhấc tay nhận lấy ngọc bài, bên trên là tình báo của Tây Nam Tây Bắc truyền về.

Loại quân tình cấp tốc này, gia tộc bình thường khó có mà trước, hệ thống tình báo riêng không thể so sánh với chính quy, dù sao hoàng gia có đại trận liên lạc trực tiếp với tiền tuyến. Nhưng Nhậm gia phản ứng tuyệt đối không chậm, bởi vì Nhậm Thiên Kỳ là đại tướng quân Tây Nam, Nhậm Thiên Hoành trấn thủ Tây Bắc, hai người đều là người Nhậm gia, tự nhiên luôn có liên lạc với trong nhà.

Thời gian quay lại nửa canh giờ trước, Thiên Hải Đế Quốc phát động tập kích toàn diện Tây Bắc Tây Nam, căn cứ tình báo cho thấy lần tập kích này cực kỳ đột ngột, hơn nữa quy mô vượt xa trước giờ, ngay từ đầu đã tiến vào tử chiến.

Từ trong tình báo, Nhậm Kiệt nhìn thấu vài thứ khác, lần này Thiên Hải Đế Quốc không tấn công vào những nơi Trấn Tây Vương phòng ngự, chỉ là phái người đóng giữ.

- Đậu! Má nó không phải là khai chiến với Minh Ngọc Hoàng Triều, đây là khai chiến với Nhậm gia, là tên ngố rừng kia khai chiến với bổn gia chủ mà.

Nhậm Kiệt mắng ngố rừng, dĩ nhiên là thái tử Hải Lượng bị Nhậm Kiệt đạp đầu dùng làm con cờ đàm phán với Hải Vương, hôm nay là hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc.

Thường lão tứ không rõ chuyện gì, nghe mà mơ hồ.

- Gia chủ, chuyện này quả thật quá quỷ dị, Thiên Hải Đế Quốc tránh né địa bàn Trấn Tây Vương trấn thủ, toàn lực tấn công hai nơi Nhậm gia chúng ta nắm giữ, điều này quá không hợp lý...

Mặc Hồng làm tình báo, chưa từng gặp qua chuyện thế này. Nghe lời gia chủ, càng thêm khó tin, dù sao đây là chuyện giữa hai đại siêu cường quốc, nhưng gia chủ vừa nói vậy, sao mà như là... ân oán cá nhân.

- Luôn giữ liên lạc với tiền tuyến, có tình huống lập tức báo cho ta, gọi Thú bá chuẩn bị xe linh thú, bổn gia chủ pải đi hoàng cung. Nếu xảy ra chuyện lớn như thế, bổn gia chủ muốn xem bọn họ sẽ làm thế nào.

Nhậm Kiệt tự nhiên hiểu rõ ràng là chuyện gì, Hải Lượng tuy rằng tên hải lượng (rộng lượng), nhưng lòng dạ hẹp hòi, Nhậm Kiệt biết nhất định hắn sẽ không nhịn được lâu. Có điều không ngờ tới, làm hoàng đế mà hắn còn như đùa giỡn thế này.

Nhưng mà rõ ràng chuyện này không đơn giản như thế, nói không chừng còn có chuyện khác ở trong. Dù sao Nhậm Kiệt biết, ngay cả Hải Lượng muốn làm vậy, cũng phải được Hải Vương đồng ý mới được, chuyện này không phải bình thường.

Nhưng hiện tại Nhậm Kiệt càng lo lắng là nội bộ Minh Ngọc Hoàng Triều, giữa Minh Ngọc Hoàng Triều và Thiên Hải Đế Quốc, vốn là Minh Ngọc Hoàng Triều mạnh hơn, không e ngại chuyện này. Nhưng cách đánh của Thiên Hải Đế Quốc hôm nay, lại làm Nhậm Kiệt cảnh giác, chỉ sợ nội bộ Minh Ngọc Hoàng Triều cũng xảy ra chuyện.

Tam công, Thượng thư các bộ, quan viên ngũ phẩm trở lên, đông đảo đại tướng quân rối rít chạy tới hoàng cung, không ai dám chậm trễ.

Chiến đấu quy mô nhỏ sẽ không xuất hiện chuyện này, chỉ có khi khai chiến toàn diện mới vậy, một khi bắt đầu, toàn bộ máy quốc gia đều vận chuyển, mỗi ngành đều phối hợp chặt chẽ. Lúc này ở ngoài Kim Loan Đại Điện, vô số quan viên tam phẩm đang đứng, tràng diện có chút rối loạn.

Bởi vì từ năm xưa Nhậm Thiên Hành quét ngang các nước nhỏ, trọng thương Thiên Hải Đế Quốc, Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên, nhiều năm qua Minh Ngọc Hoàng Triều rất ít xảy ra chiến đấu toàn diện.

Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện này, tự nhiên mỗi người chấn động. Bọn họ không có tư cách tiến vào Kim Loan Đại Điện, nhưng bọn họ lại phụ trách những chuyện cụ thể, có khả năng hoàng đế cần hỏi điều gì, hoặc điểu khiển chút chuyện, bọn họ phải sẵn sàng đi vào.

- Thiên Hải Đế Quốc muốn làm gì, trước đó động võ với những quốc gia nhỏ còn chưa tính, tân hoàng lên ngôi, cũng phải ra cho ra vẻ. Nhưng bọn họ lại dám khai chiến với Minh Ngọc Hoàng Triều ta, rốt cuộc bọn họ nghĩ gì.

- Không sai, nội loạn trước đó đã tiêu hai không nhỏ, tiếp theo liên tục động võ chiến đấu, hôm nay còn dám khai chiến với chúng ta, tân hoàng Thiên Hải Đế Quốc điên rồi ư.

- Các ngươi biết cái gì, nghe nói Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc từng bị vị Nhậm đại gia chủ lớn lối của chúng ta làm nhục, đây là muốn báo thù mà.

- Không phải chứ, nói chơi hả, nước lớn khai chiến mà làm như trò đùa. Dù hắn muốn thế, Thiên Hải Đế Quốc còn có đám người Hải Vương nắm giữ, sau lưng còn có Thiên Hải Tông, làm sao tùy tiện cho hắn làm bậy.

- Không sai, không sai, đây là chiến đấu giữa nước lớn, tuyệt đối không thể đùa giỡn như thế, rất có thể là Thiên Hải Tông giở trò đằng sau.

- Mặc kệ thế nào, một khi khai chiến, sẽ là chuyện lớn.

Những người này còn chưa biết quân tình cụ thể, chỉ là xì xào bàn tán. Tuy rằng đều cảm thấy khó tin, nhưng dù sao Minh Ngọc Hoàng Triều đủ mạnh, những quan viên hiện tại cũng không phải chưa trải qua chiến đấu, cũng không có gì hoảng hốt.

Thậm chí có những võ tướng càng kích động, xắn tay sẵn sàng, bởi vì thời bình thì võ tướng rất khó tăng lên, cũng khó mà theo từng bước lên cao, nhưng một khi có chiến đấu thì khác.

Kỳ thật, toàn bộ quan viên tam phẩm trở lên đã tụ tập trong Kim Loan Đại Điện, không khí bên trong có chút áp lực. Dù sao Thiên Hải Đế Quốc là đế quốc hùng mạnh lâu năm hơn cả Minh Ngọc Hoàng Triều, có Thiên Hải Tông chống sau lưng, quốc gia bình thường không thể so sánh.

Vừa nãy có người quân bộ thông báo quân tình mới nhất, mọi người đều biết, hiện tại Thiên Hải Đế Quốc tiến hành công kích ở hai nơi Tây Bắc Tây Nam, mỗi bên trăm vạn đại quân. Nên biết, trăm vạn đại quan này không phải quân đội địa phương, cũng không phải chính quy bình thường.

Mà là tinh nhuệ Thiên Hải Đế Quốc chân chính tôi luyện, hai lộ đại quân xuất hiện Thái Cực Cảnh ra tay, liền biết đối phương không phải nói chơi.


Nhưng sau khi thông báo quân tình, trong đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, không ai lên tiếng. Bởi vì chiến đấu lần này quá kinh người, nhưng cũng quỷ dị. Có thể ở trong Kim Loan Đại Điện, nào có ai đơn giản, nghe xong liền cảm giác ra chuyện không đúng.

Bọn họ đều trải qua vô số chuyện, nhưng chưa từng có chiến trận như thế, hơn nữa chỉ nhắm vào lực lượng do Nhậm gia nắm giữ là có ý gì? Báo thù riêng ư?

Vận dụng lực lượng cả quốc gia, vậy cũng quá đáng đi chứ, nhưng phương thức này thì quá rõ ràng.

Mọi người đều biết, bệ hạ kiêng kỵ hai đời gia chủ Nhậm gia không thôi, hơn nữa càng hận gia chủ đương thời Nhậm Kiệt đến mức muốn trực tiếp giết cho xong. Mấy lần công khai thái độ, thậm chí thúc đẩy hội nghị trưởng lão Nhậm gia, thế lực khắp nơi chèn ép Nhậm gia, kết quả đều kết thúc thất bại.

Tình huống hiện nay như thế, chuyện trong đó làm người ta càng nghĩ càng không đúng, cho nên chờ người quân bộ đọc xong, lại không có ai lên tiếng.

- Hừ!

Lúc này, Văn Dũng hừ lạnh một tiếng, đứng ra trước tiên:

- Bệ hạ, Thiên Hải Đế Quốc quá sức hiếu chiến, tân đế giết cha giết huynh, hôm nay còn dám khai chiến toàn diện với Minh Ngọc Hoàng Triều ta, thần cho rằng tuyệt đối không thể dung túng bọn họ. Lần này chẳng những phải toàn lực động viên chiến đấu, còn phải chuẩn bị sẵn sàng đánh sâu vào Thiên Hải Đế Quốc. Nếu như không đánh đau Thiên Hải Đế Quốc, sau này sẽ phiền phức vô cùng. Hôm nay là bọn họ chủ động gây chiến, vậy để bọn họ thấy lợi hại của Minh Ngọc Hoàng Triều ta, nhìn thấy thiên uy của bệ hạ không thể xâm phạm.

- Thần nguyện lãnh binh xuất chinh....

- Thần đề nghị...

- Bệ hạ, chúng ta gần Tây Bắc nhất, để chúng ta đi là thích hợp nhất...

Từ sau khi toàn diện liên thủ với Văn gia, bởi vì lục thúc không vào triều nhiều, Chiến Thiên Long quanh năm huấn luyện đại quân trong Ngọc Tuyền Sơn mạch, cho nên lúc đi Nhậm Kiệt đã hạ lệnh, người hệ Nhậm gia đều lấy Văn Dũng cầm đầu. Vừa nãy mọi người suy ngẫm nhiều chuyện, cảm thấy kỳ quái, một mặt khác là quan viên văn võ Nhậm gia, Văn gia đều đang chờ, vừa nhìn Văn Dũng đứng ra, võ tướng xin chiến, quan viên đề nghị.

- Ừm.

Nghe Văn Dũng đã nói đến thiên uy không thể xâm phạm, hoàng đế tự nhiên phải có biểu lộ, nhưng hắn không nói rõ cái gì, chỉ là khẽ gật đầu.

Thái độ của hắn, nhìn như đồng ý lời Văn Dũng, nhưng người có thể ở trong Kim Loan Đại Điện, ai cũng cảm giác được, thái độ của bệ hạ thật là sâu xa.

- Bệ hạ, thần cho rằng chiến sự hiện tại mới nổi lên, còn phải quan sát tình huống. Bởi vì không biết Thiên Hải Đế Quốc rốt cuộc đang làm gì, đồng thời phải lưu ý Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên, thậm chí trên biển có vấn đề hay không. Mà trọng yếu hơn, Thiên Hải Đế Quốc vì có Thiên Hải Tông, đã từng có lúc khi chúng ta giao chiến với Thiên Hải Đế Quốc, bọn họ tập kết tông môn Đông Hoang đánh sâu vào, tạo thành hỗn loạn lớn. Cho nên thần cho rằng, phải bàn bạc kỹ hơn.

Lúc này có người lên tiếng, là Thượng thư quân bộ Vũ Báo Quốc. Vũ Báo Quốc khoảng trên dưới 40 tuổi, bản thân là Âm Dương Cảnh ít có trong số các đại thần, hơn nữa còn là dương hồn.

Bề ngoài khoảng 40, kỳ thật năm nay đã gần 70 tuổi. Năm đó hắn cũng là một trong 10 đại tướng quân Minh Ngọc Hoàng Triều, sau đó khi Nhậm Thiên Hành làm đại nguyên soái, hắn cũng một mình dẫn quân đánh vào Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên, càng từng tiếp nhận trấn giữ phía tây. Tuy rằng phía tây vẫn luôn do người thừa kế vương vị Trấn Tây Vương thống trị, là nơi hoàng gia chưa từng buông tay, nhưng hắn lại từng nắm giữ nơi này 5 năm, đủ thấy hoàng đế tín nhiệm hắn.

Mà Vũ gia, Lâm gia cũng là hai đại thế gia được hoàng gia thừa nhận, đồng thời không ngừng có người làm quan. Những thế gia khác, dù không bị Minh Ngọc Hoàng Triều tiêu diệt, bởi vì lý niệm không hợp, cũng đều đi vào trạng thái khép kín.

- Thần cho rằng Vũ thượng thư nói đúng, nhưng mặc kệ thế nào, Thiên Hải Đế Quốc khai chiến, chúng ta phải tích cực chuẩn bị. Chuẩn bị đại quân, điều động tài nguyên, quân đội mới xây dựng có thể mở rộng ra 200 vạn, huấn luyện trang bị đều phải theo kịp.

Lúc này, Uy Viễn đại tướng quân Lâm Nguyên cũng đứng ra, dù là Đại tướng, nhưng mang theo Nho tướng nồng đậm, lực lượng nội liễm không nhìn ra, áo giáp tinh xảo rõ ràng không kém, đều là pháp bảo, thể hiện gia sản không kém.

Lâm Nguyên là người phụ trách một nhóm 50 vạn đại quân mới được gây đựng, vốn phải từ từ mà làm, Lâm Nguyên lại thừa cơ hội này đứng ra, muốn gia tăng động lực.

- Hai vị có phải hôm qua uống rượu giờ còn chưa tỉnh, Thiên Hải Đế Quốc phát động chiến tranh, Tây Bắc Tây Nam lâm vào chiến loạn, các ngươi không đi tận trung vì nước, nghĩ cách chống địch, còn thừa hơi mà nói những lời này.

Người hệ Nhậm gia, Văn gia đều trừng mắt, còn Văn Dũng cũng không nhường bước, khó chịu nhìn hai người này. Bây giờ là lúc nào, bọn họ không nói làm sao chống địch, lại đi nói những thứ vô dụng, hừ, thật nghĩ là không biết bọn họ ôm tâm tư gì hay sao.

- Văn đại nhân, lời này có ý gì, ta cùng Lâm đại tướng quân đều nói ra ý kiến của mình mà thôi.

Vũ Báo Quốc cũng không e ngại Văn Dũng, theo hắn thấy, nếu không phải Văn gia có mật ước giữa năm đại gia tộc, Vũ gia đã sớm thế thân Văn gia. Mà không lâu trước Văn Dũng toàn lực ủng hộ Nhậm Kiệt, hoàn toàn chọc giận bệ hạ, Vũ Báo Quốc thu được chút phong thanh từ hoàng đế, biết cơ hội đã tới.

- Chẳng lẽ trên Kim Loan Đại Điện này, chỉ cho phép Văn đại nhân ngài nói chuyện, chúng ta nói là không đúng?


Lâm Nguyên liếc mắt hừ lạnh, Lâm gia hắn sao không phải ôm lòng riêng, chỉ là lúc trước gia tộc nào cũng hiểu, muốn thế chân năm đại gia tộc, chẳng khác nào tạo phản, chống lại cả Minh Ngọc Hoàng Triều, bọn họ không chịu nổi. Nhưng hôm nay đã khác, có bệ hạ ủng hộ, liên tiếp đề bạt, bọn họ sẽ không sợ.

- Văn đại nhân thật là uy phong, bệ hạ còn chưa nói gì, Văn đại nhân thật là uy phong bát diện!

Lúc này, Phương Thiên Ân cũng đứng ra, không có ý tốt nói.

- Người Minh Ngọc Hoàng Triều ta, đừng nói ta đứng trên Kim Loan Đại Điện, thân là trọng thần ngô hoàng, ngay cả dân chúng bình thường có ai không phải một lòng vì nước. Nhưng Văn đại nhân nói như thế, giống như chỉ có Văn đại nhân mới tinh trung báo quân, toàn bộ chúng ta đều là hạng thấp kém. Trên dưới Hộ bộ ta đều động viên, điều động lương thảo, tới miệng Văn đại nhân lại thành không biết báo quốc!

Cao Chiến Uyên là Thượng thư Hộ bộ, lúc này cũng đứng lên.

Văn Dũng công khai liên thủ Nhậm gia, bệ hạ nổi giận cỡ nào, bọn họ đều biết. Chỉ là Văn Dũng làm việc bình ổn, bình thường không có cơ hội, lúc này nắm được cơ hội, tự nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua. Càng không thể để hai người Lâm Nguyên, Vũ Báo Quốc biểu hiện, lập tức đứng lên tìm chuyện công kích Văn Dũng.

Trên đại điện, không phải không có người Nhậm gia, nhưng trải qua nhiều năm tổ chực, cộng thêm năm đó Nhậm Thiên Tung tị hiềm, người Nhậm gia rút lui đông đảo, ngoài lực ảnh hưởng quân đội, hôm nay còn rất ít đứng trên Kim Loan Đại Điện.

Hơn nữa dù có ở đây, cũng phân chia rõ ràng, lúc này Lâm Nguyên đại biểu Lâm gia, Vũ Báo Quốc đại biểu Vũ gia, còn có Cao Chiến Uyên, Phương Thiên Ân. Bọn họ không chỉ quyền cao chức trọng, quan trọng hơn là đại biểu các gia tộc, lúc này những người khác thật không xen lời được, nếu Chiến Thiên Long ở đây còn được, nhưng lúc này chỉ có Văn Dũng, lập tức liền bị cô lập.

- Các ngươi...

Văn Dũng bị những người này làm tức giận không thôi, Thiên Hải Đế Quốc phát động chiến tranh, những người này còn... còn...

- Hừ! Văn gia chủ, mọi người đều làm quan, thật không ngờ ngươi là người như thế, giả vờ như là Thánh nhân.

Lúc này, Lâm Nguyên lại hừ lạnh.

Mà một câu như Thánh nhân của hắn, lại làm không ít người trong lòng dậy sóng, bởi vì gần đây Văn gia xuất hiện Văn Tử Hào, viết sách dựng thuyết truyền khắp thiên hạ, thậm chí mơ hồ được mọi người tôn sùng là Văn Thánh xuất thế. Văn Thánh xuất thế vốn là đại biểu quốc gia thịnh vượng, là chuyện tốt, nhưng vì Văn gia ủng hộ Nhậm gia, hoàng đế bất mãn, cho nên cố ý chèn ép.

Vốn là Văn gia suy sụp, đã sắp không ai để ý Văn gia, lại không ngờ Văn Dũng đứng ra ủng hộ Nhậm gia, còn có lão tổ Thái Cực Cảnh xuất hiện, Văn Tử Hào lại viết sách lập thuyết ảnh hưởng thiên hạ. Văn gia ngàn năm một nhà bốn trạng nguyên, đừng nói có vô số Đại nho, ảnh hưởng văn nhân thiên hạ, hôm nay Văn Tử Hào vừa xuất hiện, lập tức dẫn dắt văn nhân thiên hạ.

Chuyện này, làm cho hoàng đế luôn đau đầu, lúc này nắm được cơ hội, thấy bốn đại gia chủ đi ra áp chế Văn Dũng, Lâm Nguyên lập tức thừa cơ nhắc chuyện này.

Văn Dũng lúc này tức hổn hển, sắp giận đến nổ phổi. Nhưng bốn người này ta một lời ngươi một câu, một đấu bốn, hắn vốn không phải hạng người giỏi biện luận, lúc này giận đến không nói nên lời.

Hoàng đế như thấy các đại thần tranh chấp, lại không nói gì, nhưng người bên dưới đều không ngốc, thái độ của hoàng đế lại càng rõ ràng. Nếu Văn gia công khai ủng hộ Nhậm gia, làm trái ý hoàng đế, hiện tại đây là cảnh cáo, bảo mọi người biết hậu quả cãi lại thánh ý.

Trong lúc mọi người cẩn thận lưu ý sắc mặt hoàng đế, đồng thời âm thầm cảm thán, hôm nay Văn Dũng không tức hộc máu cũng sẽ giận quá mà ngất, đột nhiên có người phát hiện hoàng đế chợt cau mày, tay đặt trên ghế rồng cũng nắm chặt.

Xảy ra chuyện gì?

Oành... Ầm ầm...

Cùng lúc, bên ngoài vang lên tiếng rung trời, Kim Loan Đại Điện cũng rung chuyển.

- Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?

- Ngươi đâu, tăng cường phòng bị, bảo vệ bệ hạ.

- Xảy ra chuyện gì, mau đi điều tra.

- Có người đánh sâu vào đại trận, có người xông vào cung...

Trong hoàng cung xuất hiện chuyện như thế, tuyệt đối là chuyện lớn, đại thần phụ trách bên ngoài sợ đến suýt nhũn ra đất, điên cuồng rống lên, các thị vệ lập tức hành động.

- Hừ....

Hoàng đế biến sắc, thầm hừ lạnh, âm thầm thông báo mọi người không được rối loạn.

Oành...

Đột nhiên, chấn động ngừng lại, sau đó ba bóng người xuất hiện trong Kim Loan Đại Điện.

Bùm bùm...

Tốc độ quá nhanh, vừa lúc nhắm ngay về phía đám người Phương Thiên Ân, Cao Chiến Uyên, tựa như luồng khí cuồng bạo đánh sâu vào Lâm Nguyên, Vũ Báo Quốc bên cạnh.

Cao Chiến Uyên, Phương Thiên Ân trực tiếp bị luồng khí đụng vào, ngã ngồi xuống đất, Lâm Nguyên cùng Vũ Báo Quốc còn được, hừ nặng một tiếng liền liên tục lùi lại không dám cản trở, bởi vì uy thế mạnh mẽ, bọn họ lập tức nhận ra là uy áp Thái Cực Cảnh, căn bản không thể chống cự.

Đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ ba người đến đây, đa số người không nhận ra hai lão nhân đằng sau, nhưng lại biết người đứng đằng trước, đó... không phải là gia chủ Nhậm gia thật lâu không xuất hiện - Nhậm Kiệt.

- Ô...

Nhậm Kiệt như là không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn Phương Thiên Ân, Cao Chiến Uyên bị đụng bay ra, mũi miệng có máu, nói:

- Hai vị đang làm gì, chỗ này là Kim Loan Đại Điện, các người lại học theo du côn lăn lộn ăn vạ hay sao.