Một khi Âm Dương Cảnh dung hợp, liền tiến vào đếm lùi, không đột phá Thái Cực Cảnh thì là chết. Mà bình thường ai có thể đạt đến Âm Dương Cảnh đỉnh phong, đều là hạng thiên tư hơn người, người tuổi trẻ nào lại đi làm thế, dù sao không ai bảo đảm có thể đột phá Thái Cực Cảnh trong thời gian ngắn.
Trừ khi bị ép đến không còn cách nào, người ta sẽ không muốn thử, trực tiếp cố vượt qua pháp tắc không gian, sau đó một bước vượt qua cánh cửa âm dương dung hợp, tiến vào Thái Cực Cảnh.
Tuy rằng cũng có cách nói, âm dương dung hợp rồi đột phá, không gian phát triển về sau càng thêm rộng lớn, nhưng không mấy người thật dám làm thế, nhất là tự mình làm.
Nhưng hôm nay Nhậm Kiệt lại không chút do dự, không cần nghĩ ngợi liền âm dương dung hợp.
Oành...
Nhậm Kiệt vừa âm dương dung hợp, nháy mắt vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết đến cực hạn, linh khí điên cuồng hội tụ, hình thành lốc xoáy linh khí không ngừng trút vào người. Loại trạng thái này là dấu hiệu chỉ có khi âm dương dung hợp, xúc động tới linh khí thiên địa.
- Nguyệt nhi, nhiều năm qua ta nghĩ nàng đã chết, nếu sớm biết là nàng... Hả...
Ở trong đại trận, trong một góc khác, lão nhân mặt cười nói một ít lời với Cổ Nguyệt, hắn còn chưa biết Cổ Nguyệt có thể nghe được lời hắn nói, còn tưởng Cổ Nguyệt sắp không được, một mình nói lảm nhảm.
Nhiều năm qua, hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bất chợt bị động tĩnh của Nhậm Kiệt làm giật mình, ngẩng đầu nhìn sang.
- A...
Lão nhân mặt cười sợ đến run người, ôm Cổ Nguyệt lập tức đi tới, nhưng xung quanh Nhậm Kiệt bị trận pháp bao phủ, lão nhân mặt cười không thể đến gần. Hơn nữa nhìn trận thế này, hắn cũng không dám đến gần, chỉ là tức đến dậm chân.
- Điên rồi! Điên rồi! Tổ cha nó, ngươi... ngươi muốn chết mà. Âm dương dung hợp, ngươi mới bao nhiêu tuổi, có thừa thời gian, ngươi đạt đến Âm Dương Cảnh đỉnh phong còn nhanh hơn cha ngươi, ngươi nóng lòng làm gì!
Lão nhân mặt cười hoàn toàn không ngờ, Nhậm Kiệt nói chờ điều dưỡng một chút lại là thế này. Hắn còn tưởng Nhậm Kiệt chỉ muốn khôi phục thương thế, bây giờ nhìn Nhậm Kiệt âm dương dung hợp, hắn hối hận muốn chết.
Nếu như biết, đánh chết hắn cũng không cho Nhậm Kiệt âm dương dung hợp, bởi vì điều này quá mạo hiểm. Mấu chốt là, Nhậm Kiệt căn bản không cần phải mạo hiểm như thế.
Nhưng bây giờ đã làm rồi, đến lúc này, hắn càng thêm không dám quấy rầy Nhậm Kiệt, chỉ có đừng một bên mà nóng vội.
Âm dương dung hợp, thì ra là thế, lúc này Nhậm Kiệt cảm thụ âm hồn, dương hồn dung hợp. Âm dương dung hợp không khó khăn nhiều, ngược lại sẽ mang đến chỗ tốt vô hạn, sẽ tăng lên tỷ lệ cảm ngộ, sẽ tăng lên thực lực, làm người ta vô hạn gần đến lực lượng Thái Cực Cảnh.
Chỗ xấu duy nhất, chính là thử thách sinh tử, trong vòng một năm không đột phá đến Thái Cực Cảnh, chết!
Nhậm Kiệt cảm thấy lực lượng của mình lại không ngừng tăng lên, tăng lên. Đồng thời vì âm dương dung hợp thúc đẩy Ngọc Hoàng Quyết, cường độ thân thể cũng tăng cường không ít, dĩ nhiên còn cách đột phá một chút.
Nhưng lực lượng điên cuồng tăng lên, Nhậm Kiệt bỗng cảm nhận lực lượng vì âm hồn, dương hồn dung hợp bành trướng có chút không đúng, giống như cực âm cực dương đối chọi bị mạnh mẽ ấn vào nhau. Mà lực lượng không ngừng tăng lên, lực bài xích ngày càng mạnh. Nhìn như hoàn toàn dung hợp tăng cường rất nhiều, nhưng bản chất còn chưa đến hoàn toàn dung hợp làm một.
Dù sao chỉ có Thái Cực Cảnh mới dung hợp âm dương hoàn mỹ, khắc thần thông, pháp thuật ngưng tụ ấn ký Thái Cực.
À à!
Lúc này, Nhậm Kiệt mới chính thức dựa vào bản thân cảm nhận hiểu rõ, tại sao lại có quy định một năm, còn là lâu nhất, thậm chí sẽ sớm xảy ra vấn đề. Thì ra bí mật làm âm dương dung hợp có thể khiến lực lượng tăng vọt là ở ngay chỗ này.
Lực lượng tăng vọt, nhưng đó hoàn toàn là dung hợp giả, mạnh mẽ ghép lại, cuối cùng sẽ giống như lò phản ứng hạt nhân, tự mình nổ chết.
Ha ha! Thú vị!
Nhậm Kiệt tuyệt không sợ, hắn lựa chọn con đường này, chưa từng nghĩ tới chừa đường lui, cũng chưa từng sợ.
Lúc này âm hồn dương hồn nhìn như dung hợp, thật ra chỉ là mạnh mẽ ghép lại, làm lực lượng bành trướng mạnh lên, ngược lại chôn xuống tai họa ngầm. Nếu như không thể đột phá trước khi không thể khống chế được cỗ lực lượng bành trướng này, vậy chỉ có con đường chết.
Nhậm Kiệt hiểu rõ ràng, càng không để ý, tập trung cảm nhận lực lượng tăng lên. Lúc này lực lượng của mình đã mạnh gấp mấy chục lần Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, so sánh với Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không lúc âm dương dung hợp cũng phải mạnh gấp 10 lần.
Cho dù Hải Vương dùng phương thức kia ngưng tụ lực lượng, cũng không khủng bố như mình lúc này, dù sao mình có thân thể Thái Cực Cảnh tầng thứ tư, lực thần hồn Thái Cực Cảnh tầng thứ bảy, muốn không mạnh cũng khó.
Cuối cùng, Nhậm Kiệt cảm nhận được lực bài xích tạm thời ổn định, đã hoàn thành âm dương dung hợp.
Phù!
Nhậm Kiệt thở ra một hơi dài, cảm giác sảng khoái đứng dậy, lần này tăng lên đã thúc đẩy dược phẩm sử dụng trước đó, thương thế đã tốt hơn phân nửa.
Lực thần hồn lập tức tra xét, liền kinh ngạc phát hiện lão nhân mặt cười đang đi vòng quanh chỗ mình, yêu thú báo đen lúc trước cũng quay lại, đang cung kính quỳ bên ngoài, trong tay cầm ba mươi mấy chiếc nhẫn trữ vật.
Nhậm Kiệt khoát tay thu hồi cây cờ xung quanh, cũng thu hồi chủ kỳ.
- Ngươi... ngươi... Tổ cha ngươi, ngươi bảo ta nói thế nào đây...
Cuối cùng thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, lão nhân mặt cười nghiến răng nói, nếu không phải ôm Cổ Nguyệt, hắn đã sớm lao lên đè Nhậm Kiệt xuống mà đánh.
- Bình thường ngươi điên cũng thôi, ngươi có lợi hại thế nào, cũng không thể lấy chuyện này ra đùa giỡn được. Ngươi có cần như vậy không, ngươi biết sau khi âm dương dung hợp chỉ có 1 năm, ngươi thiên tài thế nào, cũng khó bảo toàn trong 1 năm này không xảy ra chuyện gì. Người nào dám cam đoan trong vòng 1 năm nhất định đột phá Thái Cực Cảnh chứ. Nói đi! Ngươi nói đi! Thật vất vả đi tới hôm nay, ngươi... ngươi bảo ta nói thế nào đây...
Lúc này lão nhân mặt cười nào còn một chút dáng vẻ Sát Thủ Vương chứ.
Nhìn lão nhân mặt cười gấp gáp lo lắng, trong lòng Nhậm Kiệt lại ấm áp, chỉ có người nhà, người chân chính quan tâm mình, mới phải nóng vội như thế.
- Ngài yên tâm, có những thứ ta không thể phô bày, nhưng nếu ta làm vậy liền có lòng tin. Đúng rồi, báo đen kia đã về, ta chuẩn bị dược liệu, luyện chế dược phẩm, chuyện khác để sau nói.
Thấy lão nhân mặt cười thật là kích động quá, Nhậm Kiệt vội chuyển đề tài, không chờ lão nhân mặt cười nói gì, thân mình khẽ động đã xuất hiện trước mặt Báo đen kia.
- Ân... Ân chủ...
Báo đen này nói chuyện còn không trôi chảy, nhưng thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, vội cung kính hai tay dâng lên những chiếc nhẫn trữ vật, bản thân rụt rè không dám nhìn thẳng Nhậm Kiệt.
Trong mắt nó, người trẻ tuổi đeo mặt nạ cười này là thần trên cao, thậm chí Nhậm Kiệt không nói gì, không làm gì, nó lại chưa từng nghĩ tới bỏ chạy.
- Ừm!
Nhậm Kiệt vừa thấy số lượng còn nhiều hơn những thế lực mình tra xét xung quanh, rõ ràng báo đen này chạy thêm ra vòng ngoài, mới có nhiều như thế.
- Được rồi, ngươi canh chừng xung quanh đi.
Nhậm Kiệt khoát tay, thu những nhẫn trữ vật này, sau đó lực thần hồn vừa động, đồng thời tra xét đồ bên trong.
- Rõ!
Báo đen thưa một tiếng, vội lui sang một bên.
Lúc này lão nhân mặt cười vừa tức vừa vội, nhưng cũng đành chịu, một lát sau nhìn Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm, thấy hắn nghiêm túc cũng không quấy rầy. Nhưng hắn nhìn sang báo đen, đột nhiên sửng sốt.
Vừa nãy hắn một lòng trên người Cổ Nguyệt, còn không chú ý xung quanh, không có cảm giác gì. Lúc này chợt ý thức được, yêu thú cấp chín, vừa nãy Nhậm Kiệt liền trực tiếp giúp nó tăng lên đại yêu hóa hình.
Trời ạ! Vậy cũng yêu nghiệt, khủng bố quá đi chứ.
Loại thủ đoạn này, ngay cả Thái Cực Cảnh cũng không làm được, bình thường Thái Cực Cảnh muốn giúp yêu thú cấp chín đột phá thì không khó, nhưng tuyệt đối không thoải mái như thế. Giống như điểm hóa trong truyền thuyết thần thoại, hơn nữa một hơi tăng lên nhiều như vậy, càng thêm khó tin.
Lúc này hắn chợt nghĩ tới, hình như bắt đầu từ khi gặp Nhậm Kiệt, mỗi lần đều tự cho là đã hiểu biết Nhậm Kiệt, nhưng sau đó lại phát hiện thật ra không biết gì cả. Hắn luôn có thể dọa được mình, luôn làm được những chuyện mà mình không ngờ tới. Quá khó tin, hiện tại tên này đã lợi hại đến cỡ nào?
Hắn có thể đừng làm việc dọa người như thế không, tổ cha nó, vốn lúc gặp Nhậm Thiên Hành, nghĩ rằng người này đã đủ biến thái không tầm thường, không ngờ con trai hắn còn quá thể hơn nữa.
Mỗi lần gặp hắn, đều nghĩ rằng đã hiểu, nhưng mỗi lần lại đều giật mình, không chuẩn bị sẽ giật mình, có chuẩn bị cũng bị dọa, tổ cha nó đây là chuyện gì.
Lúc này Nhậm Kiệt không rảnh để ý lão nhân mặt cười nghĩ thế nào, tuy rằng nói thương thế của Cổ Nguyệt với lão nhân mặt cười cũng có khuếch đại cùng khuyên giải hắn, nhưng quả thật thương thế của Cổ Nguyệt không nhẹ. Lúc này Nhậm Kiệt vừa động lực thần hồn, bên trong ba mươi mấy chiếc nhẫn trữ vật của báo đen thu gom xung quanh thật là không thiếu dược liệu, dù sao hắn cầm ngọc bài có dấu ấn lực thần hồn của mình, những môn phái, gia tộc kia không dám sơ suất.
Tồn tại Thái Cực Cảnh, bọn họ không thể trái nghịch được.
Nhưng mà ngay cả tích lũy của mấy chục gia tộc trong vạn dặm xung quanh, cũng không bằng cửa hàng dược Cao Nhân hiện nay tùy tiện điều động tài nguyên, cũng may số lượng không thiếu. Nhậm Kiệt kiểm tra kỹ càng, gom góp được bảy tám phần. Chỗ không có, Nhậm Kiệt sẽ tách ra dược hiệu từ đan dược lấy của Đan Vô Kinh, bổ sung vào.
Nếu để cho người ta biết, Nhậm Kiệt có thể phân giải, chiết xuất riêng dược tính từ trong đan dược hoàn chỉnh, nhất định sẽ cả kinh.
Bởi vì như vậy không khác gì đem vô số loại nước khác nhau trộn chung lại đem lắng đọng, lại phân tách trở ra, nó còn khó hơn ngàn vạn lần.
Bụp...
Nhậm Kiệt nhấc tay, chọn ra vạn loại dược liệu đồng thời thiêu đốt, nháy mắt hòa tan, luyện thành dược lực tinh hoa, tiếp theo chỉ một cái, bắt đầu dung hợp.
Trước kia mập mạp còn ở đây, mỗi lần đều mê say nhìn cảnh này, một mặt là Nhậm Kiệt phối hợp khống chế dược tính, mặt khác là nàng cảm thấy quá đẹp, cho rằng Nhậm Kiệt lúc này là dễ nhìn nhất.
Tiện tay nắm, không ngừng dung hợp dược tính khác nhau, nhiều loại dược vật dung hợp sinh ra dược lực dư thừa, có vấn đề, bài xích, đều bị loại trừ. Lần lượt dung hợp, mỗi lần dung hợp biến hóa khó lường, độ khó gấp trăm ngàn lần luyện thành đan dược cố định.
Mà chữa trị thần hồn, là khó nhất trong luyện đan, lúc này Nhậm Kiệt đang luyện chế dược phẩm đó. Dần dần, tốc độ dung hợp chậm lại, Nhậm Kiệt khống chế ngọn lửa không ngừng rèn luyện.
Thúc đẩy lực lượng trong người, khống chế, điều tiết.
Oành...
Cuối cùng trong rung động dữ dội, Nhậm Kiệt hoàn thành dược phẩm luyện chế cho Cổ Nguyệt. Dược phẩm dung hợp cuối cùng rõ ràng xảy ra vấn đề, Nhậm Kiệt toàn lực đàn áp, thậm chí cuối cùng phải gọi ra Hỏa Long trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Hỏa Long mượn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ không ngừng hấp thu lực lượng để trưởng thành, lấy gốc là Long Viêm Hỏa Diễm, được Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ tẩm bổ phát triển nhanh chóng, lúc này tâm ý hợp nhất với Nhậm Kiệt, cuối cùng mạnh mẽ luyện chế được dược phẩm ngang với Thiên Đan trung phẩm.
Dù nói là sánh được với Thiên Đan trung phẩm, nhưng bàn giá trị, Thiên Đan thượng phẩm cũng không so bằng. Bởi vì thương thế như Cổ Nguyệt, Thiên Đan thượng phẩm cũng bó tay. Nhậm Kiệt luyện chế là dành riêng, nhưng luyện chế xong, Nhậm Kiệt cũng không ngừng lại, thuận tiện lấy mấy chục dược liệu nấu chảy, chậm rải bỏ thêm một ít tài liệu, sau đó mới ngừng lại.
Dù cho Nhậm Kiệt âm dương dung hợp, lực lượng tăng nhiều, nhưng luyện chế xong dược phẩm này, cũng phải cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sau đó nhấc tay thu hồi cây cờ xung quanh.
- A! Tổ cha nó, tiểu tử ngươi... ngươi... không sao chứ, sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy?
Thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, lão nhân mặt cười lòng vòng bên ngoài mấy canh giờ vốn còn muốn hỏi, nhưng nhìn Nhậm Kiệt hết sức mỏi mệt, tựa như lại trọng thương.
- Không sao, cái này cho ngài uống, có thể khôi phục một chút lực lượng, cái này cho cô ta uống, một hồi là sẽ tỉnh lại.
Nhậm Kiệt khoát tay, tỏ vẻ mình không sao, ném dược phẩm cho lão nhân mặt cười. Nhưng hắn không muốn biểu hiện quá thoải mái, bằng không lão nhân mặt cười sẽ lại kích động. Cho hắn xong, xoay người đi sang một bên, nhấc tay lại bố trí trận pháp.
- Thật sự... luyện chế được, tốt... ngươi mau nghỉ ngơi, điều tức đi...
Lúc này lão nhân mặt cười thật không thể nói gì khác, không ngừng gật đầu, sợ ảnh hưởng Nhậm Kiệt nghỉ ngơi, chuyện khác thì để sau nói. Huống chi dược phẩm cứu Cổ Nguyệt đã luyện chế xong, hắn cũng không muốn làm lỡ thời gian, lập tức nhét vào miệng Cổ Nguyệt.
Còn bản thân hắn thì không để ý, cũng nhét dược phẩm của Nhậm Kiệt cho hắn vào miệng, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Cổ Nguyệt.
- Ưm...
Dùng thuốc xong, không lâu sau Cổ Nguyệt nhẹ nhàng phát ra âm thanh, mí mắt cố gắng nhấc lên, sinh cơ trong người cuối cùng cũng vận chuyển.
Thương thế của Cổ Nguyệt, dùng một viên Thiên Đan hạ phẩm, lại thêm một viên Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm, vấn đề trên thân thể đã sớm được giải quyết. Chỉ là thần hồn bị tổn hại cùng các vấn đề rắc rối khác, hôm nay Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm giúp giải quyết toàn bộ, làm nàng nháy mắt có cảm giác hồn về thể xác, tự nhiên tỉnh lại.
- Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!
Thấy Cổ Nguyệt mở mắt, lão nhân mặt cười run lên, kích động hô khẽ.
- Ai là Nguyệt nhi, ngươi... ngươi... cút ngay cho ta... Ầm....
Cổ Nguyệt vừa tình lại, mở mắt nhìn thấy lão nhân mặt cười, tâm tình liền khó khống chế được. Thù hận, mâu thuẫn nhiều năm, lúc này vừa đối mặt, nàng liền mất đi khống chế, nhấc tay đánh ra một chưởng.
Bùm! Cổ Nguyệt mở to mắt nhìn ngực của lão nhân mặt cười nổ tung, chỗ trái tim bị đánh xuyên một lỗ, trái tim trực tiếp vỡ vụn. Sau đó lão nhân mặt cười buông nàng ra, thân thể lui ra sau mấy bước, ánh mắt vẫn vui vẻ kích động nhìn nàng, nhưng là sinh mệnh đang nhanh chóng tiêu tán.
- A...
Cổ Nguyệt vốn mới tỉnh lại, nhìn lão nhân mặt cười trước kia là người nàng yêu nhất, cũng là kẻ thù giết cha, lúc này nàng ngây ngốc, miệng há to, nước mắt trào ra.
Tại sao, tại sao lại thế này?
Sao mà... sao mà lại như vậy?