Tà Thiếu Dược Vương

Chương 420: Đạp xuống trận pháp

Tăng tốc, không ngừng tăng tốc! Sau khi Nhậm Kiệt xác định trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp tìm được tiểu nha đầu Đan Diệu ở Đông Hoang này, nhất là giải quyết Đan Vô Kinh chiếm được một số tư liệu cần thiết, đồng thời cũng làm ra cố gắng lớn nhất nói gạt Đan Tiên Giáo kia... Nhậm Kiệt liền dùng tốc độ cao nhất chạy về Ngọc Kinh Thành.

Hắn muốn tìm Đan Diệu, nhưng hắn cũng biết rất khó, rất khó!

Cho nên hắn muốn chuẩn bị sẵn sàng, tiểu nha đầu này hẳn là đang ở Đông Hoang, bởi vì Đông Hoang đặc thù, nhưng ở Đông Hoang rộng lớn này muốn tìm một người quá khó khăn!

Mình phải trước sắp xếp ổn thỏa chuyện gia tộc mới được! Hơn nữa lần này chiếm được một ít tin tức, Nhậm Kiệt cũng muốn trở về nghĩ biện pháp, “mài đao bén không sợ đốn củi chậm”, cho nên Nhậm Kiệt quyết định trước chạy về Ngọc Kinh Thành.

Hôm nay chính là ngày Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông, cũng là ngày khai trương Trường Nhạc Thiên Phủ bên mình. Bên kia khẳng định rất náo nhiệt, mặc dù mình đã an bài tốt, nhưng mình phải mau mau trở về trấn giữ nắm trong tay hết thảy mới ổn thỏa hơn.

Hiện tại lực lượng của Nhậm Kiệt mạnh hơn rất nhiều, hoàn toàn không thể so sánh so với lúc đến đây. Vốn trước đây với tốc độ cao nhất cũng cần thời gian hơn một ngày, lúc này chỉ cần hơn một canh giờ đã chạy về tới.

Trên đường trở về Nhậm Kiệt cũng kiểm tra một chút nhẫn trữ vật của Đan Vô Kinh, người này đúng là rất giàu có, không ngờ có tới 380 khối linh ngọc thượng phẩm, linh ngọc trung phẩm cũng nhiều vô số, có chừng hơn 17 vạn, linh ngọc hạ phẩm ngược lại rất ít, chỉ có một chút để rải rác trong góc.

Quả nhiên là con cháu đại giáo vô thượng, tài phú trên người một tên con cháu đều khoa trương như vậy, cấp bậc cùng cấp bậc các thứ rõ ràng bất đồng với tán tu bình thường. Tuy rằng chỉnh thể mà nói, đơn thuần đổi thành tiền ngọc chưa chắc được bao nhiêu, nhưng từ chất lượng này có thể nhìn ra, đây chỉ là đã dùng sau khi tu luyện, hơn nữa hắn còn chỉ là một đệ tử mà thôi.

Ngoài ra, ngược lại có rất nhiều dược liệu làm Nhậm Kiệt thật bất ngờ, còn có thật nhiều đan dược, chỉ là Thiên Đan hạ phẩm có chừng mười mấy viên, Thiên Đan trung phẩm có hai viên, một viên là Thiên Đan trung phẩm kéo dài tánh mạng, một viên là Thiên Đan tăng lên lực lượng phụ trợ đột phá.

Ngoài ra, Nhậm Kiệt lại phát hiện một viên Thiên Đan thượng phẩm Chiến Thần Đan trước đó Đan Vô Kinh đã dùng, Thiên Đan thượng phẩm cho dù là tông môn trông thấy, đều sẽ liều mạng chém giết tranh đoạt, trên người Đan Vô Kinh lại có thể có hai viên Thiên Đan thượng phẩm, thứ này xem ra còn quý trọng hơn nhiều so với tất cả linh ngọc trên người hắn.

Trừ những thứ này, những vật khác Nhậm Kiệt cũng đều cẩn thận kiểm tra, dù sao đồ vật trên người hắn không thể qua loa khinh thường, tránh cho đối phương có thể thông qua những thứ này tìm tới mình, bại lộ thân phận của mình.

- Hả, đây là? Kiểm tra kỹ nhẫn trữ vật của Đan Vô Kinh, đột nhiên Nhậm Kiệt phát hiện một khối linh ngọc trước lúc chiến đấu Đan Vô Kinh cầm trong tay, lập tức Nhậm Kiệt nghĩ tới, dường như Đan Vô Kinh truy đuổi đến đây là cầm vật này.


Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực dò xét, liền phát hiện bên trong nó có một tầng dấu hiệu đặc thù, cái này hiện tại Nhậm Kiệt không xa lạ gì. Bởi vì bất luận là Đan Vô Kinh, hay là những vật phẩm trong nhẫn trữ vật của hắn đều có loại dấu hiệu này, là một viên đan dược đặc thù chậm rãi dâng lên, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, có cảm giác còn chói mắt hơn mặt trời, đây chính là dấu hiệu của Đan Tiên Giáo.

Chỉ là Nhậm Kiệt cảm thấy kỳ quái là bên trong nó lại có một loại khí tức quen thuộc, cùng...

Thần hồn lực của Nhậm Kiệt trong tiếng nổ ầm ầm xông vào, liền phát hiện bên trong có một số trận pháp kỳ quái, những trận pháp này vô cùng hoàn chỉnh. Tuy rằng kém một chút so với một số trận pháp Nhậm Kiệt học được từ Hoàng triều thượng cổ, nhưng mức độ hoàn chỉnh của nó thì hiện tại bất kỳ tông môn nào đều khó có thể so sánh. Cho dù Nhậm Kiệt cũng phi hành một hồi lâu mới trong tiếng nổ ầm ầm mở ra trận pháp này, đi vào trong đó.

“Khí tức cùng lực lượng bản mạng... của Đan Diệu, đây là...?” Bởi vì đây đã là vật vô chủ, mặc dù trận pháp hoàn chỉnh nhưng bằng vào cảnh giới của Nhậm Kiệt hiện nay, cũng không phí nhiều sức lực đã tiến vào trong đó. Chân chính đi vào bên trong trận pháp này Nhậm Kiệt không khỏi sửng sốt: bởi vì bên trong lại có khí tức cùng lực lượng bản mạng của tiểu nha đầu Đan Diệu, dù rất yếu, nhưng không ngừng vận chuyển ở bên trong trận pháp. Giờ này, rốt cuộc Nhậm Kiệt hiểu rõ đây là vật gì, tại sao đối phương có thể ở trong phạm vi mấy vạn dặm thậm chí xa hơn, mà vẫn cảm ứng được vị trí của Đan Diệu, thì ra vật này giống như là một loại dụng cụ truy lùng.

Hiện tại thần hồn lực của Nhậm Kiệt tuy rằng đủ cường đại, nhưng bí pháp ẩn giấu hành tung của tiểu nha đầu Đan Diệu, còn có Huyễn Chân Tiên Ngọc trên người nàng kia đều rất phiền toái, có vật này Nhậm Kiệt cũng rất vui mừng, có lẽ thông qua cái này có thể mau sớm tìm được tiểu nha đầu. Lần này tìm gặp nàng phải bắt giữ, để xem nàng còn chạy đi đâu!

Trong lòng ngẫm nghĩ, Nhậm Kiệt liền chậm rãi vận chuyển trận pháp trong đó, vốn trận pháp loại này đều cần pháp môn bí truyền, nhưng với cảnh giới của Nhậm Kiệt sau khi hoàn toàn lĩnh ngộ ảo diệu của trận pháp, muốn thúc giục trận pháp này cũng rất đơn giản.

“Ông...” Nhậm Kiệt vừa mới một thúc giục, đột nhiên liền cảm nhận được cảm ứng cùng phản ứng có hơi yếu bên trong trận pháp, không chỉ cảm ứng được khí tức của Đan Diệu, mà cảm ứng bản mạng cũng hơi có phản ứng.

- A... Nhậm Kiệt vừa mừng vừa sợ, không phải hữu dụng như vậy chứ! Chẳng lẽ Huyễn Chân Tiên Ngọc của nàng thật sự đã mất hiệu lực?

Lập tức Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực dò xét, hắn càng ngạc nhiên phát hiện, phương hướng này lại ở ngay hướng Ngọc Kinh Thành của Minh Ngọc Hoàng Triều. Chết tiệt! Chẳng lẽ người này len lén quay trở về Ngọc Kinh Thành, chơi chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, muốn ẩn núp ngay trước tầm mắt của mình?

“Ầm...” Không quản ra sao, vừa lúc Nhậm Kiệt cũng muốn trở về Ngọc Kinh Thành, lúc này lại cảm ứng được nàng, liền đẩy tốc độ lên đến cực hạn, dùng tốc độ cao nhất chạy về Ngọc Kinh Thành.

Trường Nhạc Thiên Phủ cách Ngọc Kinh Thành rất xa, chừng 1500 dặm, nơi này chung quanh không có thành thị nào, vốn chỉ là vùng đất bình thường, nhưng chung quanh trong phạm vi hai trăm dặm đã được Thường lão tứ mua lại.

Đều là nhanh chóng thu mua từ trong tay tư nhân một số gia tộc, có một số là sơn trang, có một số đồng ruộng, giá trị cũng không lớn lắm, nhưng thời khắc này chu vi 200 dặm đã bỏ ra rất nhiều linh ngọc, dưới tẩm bổ của dược phẩm đặc thù do Nhậm Kiệt chuyên môn nghiên cứu, đã hoàn toàn trở thành một hình dáng đặc biệt khác thường.


Chung quanh sương mù lượn lờ, còn không bằng sương mù trong di tích Vô Song cái gì đều không thấy được, nhưng cũng có một số trận pháp ở trong đó, muốn dò xét cũng rất khó!

Cây cối sẵn có đã không còn, hiện tại hoa cỏ cây cối đều là từ Yêu Thú Thâm Uyên hoặc là một vài chỗ dặc biệt khác di chuyển trồng xuống, sau đó mượn đại lượng dược phẩm phụ trợ cho chúng sinh trưởng sinh sôi nẩy nở, đủ các loại cây cối quý hiếm; chung quanh linh khí cũng nồng đậm hơn một chút so với địa phương bình thường. Hiển nhiên là hao phí rất nhiều linh ngọc bố trí trận pháp Tụ Linh. Hơn nữa người ta có thể cảm nhận được rõ ràng, càng đi sâu vào bên trong linh khí càng dày đặc nồng đậm.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên ngoài Ngọc Kinh Thành này tạo thành một địa phương thoạt nhìn dường như vượt ra ngoài thế tục.

Dĩ nhiên, nếu như chỉ như thế còn không tính vào đâu, dù sao pháp bảo cung điện của Lam Phủ Thiên Tông kia cũng khoa trương hơn rất nhiều so với nơi này.

Nhưng một khi tin tức truyền ra, Trường Nhạc Thiên Phủ, không cố định địa điểm, sau này cũng sẽ tùy tiện thay đổi, nơi này tạo thành chẳng qua là để tạm thời cử hành mà thôi. Thế nhưng với tính chất bất đồng như vậy, lựa chọn địa điểm tạm thời thế này, số lượng như thế... cũng rất là lợi hại, đủ để mọi người thấy mà khiếp sợ.

Mấu chốt là nơi này bố trí trận pháp rất thần kỳ, sương mù lượn lờ, vòng ngoài đã có thể cảm nhận được không tầm thường, tình huống bên trong không người nào biết, càng tăng thêm tính thần bí. Mà về các loại phần thưởng của Trường Nhạc Thiên Phủ công bố, càng khiến vô số người chen chúc mà tới, còn tốt hơn so với liều mạng đi tranh đoạt trong di tích gì đó, bảo tàng gì đó, bởi vì tranh đoạt di tích bảo tàng có lẽ cuối cùng cái gì cũng không có, lại phải liều chết chém giết tranh đoạt, nhưng ở đây lại khác.

Hết thảy đều bày ở trước mắt, bất luận là bằng vào bản lĩnh, bằng vào cơ duyên, hay là thực lực... bất kỳ hạng mục nào đều có cơ hội thu được, chỉ cần là người tu luyện nghe như thế làm sao có thể không động tâm!?

Lúc này, Thường lão tứ đứng ở trong Trường Nhạc Thiên Phủ. Trường Nhạc Thiên Phủ là chính hắn dựng lên, bởi vì Nhậm Kiệt cho hắn quyền lực này, mặc dù nói tận lực không cho hắn có quan hệ gì vời Trường Nhạc Đổ Trường, thế nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục sử dụng hai chữ Trường Nhạc, dĩ nhiên là bỏ đi hai chữ sòng bạc chỉ cộng thêm Thiên Phủ. Đây chính là vì bên kia có Lam Phủ Thiên Tông, hắn gọi Thiên Tông thì ta bên này gọi là Thiên Phủ.

Lúc này Thường lão tứ đứng ở trung ương Trường Nhạc Thiên Phủ, bởi vì hiểu biết về trận pháp, cho nên hết thảy nơi này hắn đều rõ như lòng bàn tay, biện pháp này của sư phụ đúng là quá tốt. Phạm vi đất đai 200 dặm này, tuy rằng hao phí hơn trăm vạn linh ngọc hạ phẩm biến đổi nơi này, nhưng cái giá bỏ ra cũng rất đáng giá, ít nhất nơi này trong khoảng thời gian ngắn linh khí tăng lên. Cộng thêm cho người nhanh chóng chở đến đây đại lượng hoa cỏ cây cối đặc thù, cộng thêm dược phẩm bồi dưỡng, hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng, không cần bất kỳ quang cảnh hoa lệ gì thêm.

So với mấy vạn dặm cây cối ở Yêu Thú Thâm Uyên còn rậm rạp hơn, còn kỳ lạ hơn, điều này đã khiến người ta cảm thấy rất khó tin. Hơn nữa mỗi một chỗ đều có trận pháp tách rời ra, không có người nào có thể biết tình huống chỉnh thể... Tuy rằng thời gian có hơi cấp bách, nhưng hiệu quả này đã là rất tốt rồi!

Thường lão tứ cả đời mình cũng không dám tưởng tượng sẽ có ngày này, thì ra tu luyện giả cũng có thể xuất hiện cùng lúc giống như sóng thủy triều thế này, mà còn tụ tập trong đánh cuộc do chính mình thiết kế. Dĩ nhiên, bọn họ sẽ không cảm giác đây là đánh bạc, bọn họ chỉ thấy đây là cơ duyên, là vận may, là bằng vào thực lực của bản thân tranh đoạt bảo vật... nhưng điều này cũng không trọng yếu, quan trọng chính là ngàn vạn tu luyện giả tới đây hôm nay.

- Đồng đội trưởng, Vạn lão đệ, Thiên gia... lần này cực khổ các vị huynh đệ cùng các người, đợi sau khi kết thúc hoạt động Trường Nhạc Thiên Phủ mở ra lần này, thứ tốt mọi người hãy chọn trước. Dĩ nhiên, đây là sư phụ phân phó, lão tứ ta chỉ là người truyền đạt! Nhìn thời điểm này cục diện đã ổn định, vô số Thần Thông Cảnh, rất nhiều Âm Dương Cảnh chen chúc mà tới, Thường lão tứ cảm khái rất nhiều, sau đó lập tức hướng về phía Đồng Cường cùng cận vệ đội đứng sừng sững như núi; nhìn Mặc Hồng không ngừng góp nhặt, tổng kết tình báo; rồi nhìn Tề Thiên tùy ý ngồi ở một bên lẳng lặng nhắm mắt im lặng, để mặc cho Hổ Hổ cùng hai con vượn trắng nhỏ chạy tới chạy lui trên người, trên đầu hắn... vui vẻ nói.

Lần này động tác lớn như vậy, chỉ dựa vào Thường lão tứ tự nhiên không trấn áp được toàn diện, cho nên Nhậm gia tăng cường cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, còn có một số người bên ngoài như cửa hàng dược Cao Nhân, Minh Ngọc sơn trang, Thiên Long kiếm trang cùng với tất cả tài nguyên do Nhậm gia nắm trong tay đều rót ra hết. Tề Thiên, Đồng Cường bọn họ là đến đây trấn giữ, Mặc Hồng thì đến đây thu thập tin tình báo nắm trong tay toàn cục, dù sao cơ hội tốt như vậy hắn thu được rất nhiều tin tức.

Đồng Cường, Mặc Hồng bọn họ đi theo Nhậm Kiệt thời gian dài, cũng không khách sáo, nghe Thường lão tứ nói như vậy liền gật đầu; về phần Tề Thiên giống như lão tăng nhập định, căn bản không có chút phản ứng với chuyện bên ngoài. Thường lão tứ cũng đã quen tính hắn như thế, trừ sư phụ mình ra, dưới loại tình huống này Tề Thiên rất ít để ý tới những người khác. Dĩ nhiên, người biết rõ về hắn cũng không có người nào hy vọng hắn có hứng thú nói chuyện với mình.

“Ầm... Ầm...” Đúng lúc này, đột nhiên trong bầu trời một vó trâu vô cùng to lớn đạp xuống, trong nháy mắt trận pháp phía trên bầu trời ầm ầm nổ nát, vỡ vụn, sau đó trận pháp ngưng tụ sương mù, linh khí ở chung quanh đều ở dưới một chân đạp này thoáng cái tiêu tan gần hết...