Tà Thiếu Dược Vương

Chương 361: Chỉ nói đúng phân nửa

Vừa nghe đến Hải Hoàng Kim Ti Mộc, không ít người đều hít một hơi lạnh, cái thứ này là đồ cấm tuyệt đối. Vật đó hết sức thần kỳ, nghe nói là Hải Hoàng thời đại thượng cổ gieo trồng, chỉ có ở đáy biển sâu, sản lượng hàng năm có hạn, trong hải vực Minh Ngọc Hoàng Triều cũng chỉ có ở vài chỗ rải rác. Trong chợ đen, không ít người tu luyện đều âm thầm mua vật này, nhưng Minh Ngọc Hoàng Triều đã sớm đặt là vật cấm, quy định chỉ có hoàng gia mới được sử dụng.

Đương nhiên, phần đông người tu luyện không để ý tới, nhất là những tồn tại hùng mạnh, cần dùng thì cứ dùng. Nhưng nếu là vật cấm, chỉ có thượng tầng đầy đủ thực lực mới có, chỉ cần bọn họ không xuống đài thì không sao, ngay cả hoàng đế có biết cũng làm bộ như không biết, người khác cũng không rảnh đâu mà lấy chuyện này ra nói, người bên dưới càng không được.

Nhất là người thường, một khi bị bắt, đó sẽ là đại sự xét nhà diệt tộc.

- Thương thống lĩnh, ta quả thật không biết người ta kia tội phạm truy nã, càng không biết hắn là hải tặc, hoàn toàn không biết chuyện hắn làm. Bởi vì mấy nhóm hàng liên tiếp xảy ra chuyện, nha môn thủy vận các người lại giữ không ít người, ta mới lâm thời mời người giúp dỡ, ai biết kẻ kia lại là hải tặc, ta càng không ngờ hắn lại đột nhiên giết người bỏ trốn. Nhậm Lão Thực chỉ mạnh hơn người thường một chút, còn chưa đạt đến Thần Thông Cảnh, hơn 50 tuổi chỉ là Chân Khí Cảnh tầng bảy, tóc đã hoa râm, lúc này bị người áp giải, giãy giụa ngẩng đầu muốn giải bày với Thương Vinh trên không trung.

- Ồ, nói vậy những người làm chuyện xấu xong rồi cứ nói ta không biết là xong chuyện, tiểu nhị của ngươi lén chở vật phẩm cấm, giết người bỏ trốn, ngươi nói không liên quan tới ngươi. Má nó ngươi nghĩ rằng lão tử sẽ tin hả, ngươi thật nghĩ rằng là họ Nhậm liền rất lợi hại, nói gì cũng phải. Thương Vinh đột nhiên lớn giọng, hung ác nói: - Con mẹ nó ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ngươi phạm pháp liền phải bắt ngươi.

- Ngươi... Nhậm Lao không phải hạng người giỏi giải thích, hơn nữa Thương Vinh ngang tàng bá đạo quen rồi, bình thường người dựa vào đường thủy mà sống có ai không kiêng kỵ hắn ba phần. Tuy rằng hắn nói làm người nghe cực không thoải mái, nhưng lúc này Nhậm Lao không thật biết phải nói thế nào.

- Được... Được... Nhậm Lao cả người run rẩy, gật đầu nói: - Dù là Nhậm Lao ta làm ra, nhưng các tiểu nhị kia không làm gì, có liên quan gì tới họ. Hơn nữa ngươi dựa vào đâu đóng hết cửa hàng của ta, nên biết cửa hàng chủ là sản nghiệp gia tộc Nhậm gia, dù cho Nhậm Lao ta phạm tội đáng chết vạn lần, ngươi cũng không có quyền đóng sản nghiệp Nhậm gia. Tuy rằng Nhậm Lao ta không giữ được gia sản, nhưng sản nghiệp kiểu gia tộc thì ngươi tuyệt đối không thể tùy ý niêm phong. Thương thống lĩnh, bản thân Nhậm Lao ta làm ra chuyện thì ta nhận, nếu ngươi thật làm thế, ta sẽ sai người đi tìm đại quản gia, sản nghiệp gia tộc Nhậm gia, ngươi không có quyền niêm phong.

Đối với con cháu đại gia tộc, gia sản là chỉ sản nghiệp của gia đình nhỏ của mình, còn sản nghiệp gia tộc thì khác, là sản nghiệp do cả Nhậm gia nắm giữ.

Người có công lao với Nhậm gia, nếu muốn ra ngoài phát triển, trong gia tộc sẽ có ủng hộ nhất định. Tổ tiên Nhậm Lao chính là bị thương rất nặng trong lúc chiến đấu, sau đó gia tộc giao cửa hàng này cho hắn mướn, không cần nộp cố định bao nhiêu tiền, chỉ cần kiếm được tiền thì giao ra một số nhất định là được.

Đây là vì một trong những biện pháp của Nhậm gia để tránh cho con cháu bình thường, sau khi chém giết trên chiến trường hoặc không thể chiến đấu liền không còn cách sinh tồn. Đương nhiên, phụ thân của Nhậm Lao kinh doanh rất tốt, về sau dần dần mua thêm nhiều cửa hàng, những cửa hàng đó là gia sản của riêng hắn. Mà cửa hàng cũ cũng được hắn kinh doanh rất tốt, tuy rằng đã sớm qua thời gian ủng hộ không ràng buộc, nhưng hắn giao nộp tiền lời không kém, vẫn thuộc về nhà bọn họ sử dụng.

Mà lần này dưới mệnh lệnh của Thương Vinh, đội bắt buôn lậu của hắn niêm phong toàn bộ cửa hàng danh nghĩa của Nhậm Lao cùng cửa hàng cũ.

- Ha ha....

Nghe Nhậm Lao nói câu này, Thương Vinh trên không trung bỗng cười, đắc ý nói: - Ui cha, nói chính nghĩa lẫm liệt đường hoàng như thế, còn không phải muốn cầm danh nghĩa con cháu Nhậm gia ra mà nói. Họ Nhậm ở Ngọc Kinh Thành không có mười vạn cũng tám vạn, nếu nói mình họ Nhậm là có thể làm gì cũng được, vậy thiên hạ còn không đại loạn. Má nó, cái gì sản nghiệp gia tộc, phạm vào vương pháp, mặc kệ là sản nghiệp của ai.


- Thương Vinh... Ngươi dám, ta muốn tố cáo ngươi... Tuy rằng Nhậm Lao thành thật, không có thiên phú gì, một mực chỉ là thành viên vòng ngoài, nhưng hắn vẫn thành thật làm chuyện của mình, Nhậm gia ở trong mắt hắn là thần thánh không được xâm phạm. Mình xảy ra chuyện thì thôi, hiện tại ngay cả cửa hàng năm đó ngay cả Nhậm gia giao cho tổ tiên hắn cũng sắp bị niêm phong, hắn lập tức nổi điên.

Giận dữ giãy giụa, rống giận: - Thương Vinh, ta muốn tố cáo ngươi, ngươi khinh người quá đáng. Trước kia ngươi không ngừng đòi chỗ tốt, kinh doanh trên cả con phố này bị ngươi gây họa không ít, hàng hóa của ta xảy ra chuyện, ngươi còn không quản lý. Người kia lâm thời đến chỗ ta làm việc, không phải ta làm, là ngươi, đều là ngươi...

Nhậm Lao thành thật, nhưng không phải hắn ngốc, lớn tuổi như thế làm sao không hiểu thấu được. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, không chỉ có một hai chuyện này, chuyện lần này càng quỷ dị hơn. Bởi vì không ít người bị bắt, không đủ người nên mới phải thu người hỗ trợ, kết quả liền có đội bắt buôn lậu tra xét, liền tra ra có một nửa người được mời tạm thời buôn lậu Hải Hoàng Kim Ti Mộc, sau đó còn giết người bỏ trốn, hắn có thành thật thế nào cũng phải đoán ra trong này có vấn đề.

- Tố cáo ta... Ha ha....

Thương Vinh đứng bên trên, nhìn xuống Nhậm Lao giận dữ giãy giụa, cười to nói: - Ta là thống lĩnh đội bắt buôn lậu, tiểu nhị của ngươi lén vận chuyển vật cấm, bị bắt tang vật còn chống cự giết người bỏ trốn, hiện tại bổn thống lĩnh tới bắt ngươi, ngươi tố cáo bổn thống lĩnh cái gì? Tố cáo ta... Ha ha... Tổng đốc thủy vận là lão cha của ta, ngươi đi đâu tố cáo ta, Thương gia ta vì bệ hạ trông coi thủy vận hơn 300 năm, một lòng làm việc vì bệ hạ, tất cả buôn lâu, phạm pháp, trốn thuế đều là kẻ địch với Thương gia, là sâu mọt được quốc gia. Đừng nói là ngươi, dù cho Nhậm gia có thể đi bẩm báo bệ hạ, ta cũng không sợ.

Thương Vinh hướng về phía hoàng cung chắp tay, nói: - Thương Vinh ta làm việc vì bệ hạ, làm chuyện thủy vận, chính là xử lý những kẻ như các ngươi. Thật nghĩ rằng không có ai xử lý được các ngươi, người Nhậm gia liền lợi hại lắm, còn dám la hét. Người đâu, áp giải xuống nghiêm hình tra hỏi, xem còn có đồng đảng gì, niêm phong tất cả cửa hàng.

- Má nó, ta không nhịn được, chuyện như hột é lại để hắn nói ra cỡ này, các người không đi, để ta... Lúc này bọn họ đang nhìn Thương Vinh, bên kia lại không biết, nhìn hành động diễn xuất của hắn, Ngụy Lượng thật sự không thể nhịn được nữa, thật muốn phát cuồng, mặc kệ người khác, hắn đã không nhịn được muốn ra tay.

- Không phải không ra tay, có một số chuyện nên nhìn rõ rồi mới làm, chuyện trong nhà thì ta nhất định phải xen vào, vấn đề chỉ là ra tay khi nào. Đây là chuyện nhỏ,các người đừng có xen vào thì hơn. Nhậm Kiệt nói rồi, cất bước từ cửa sổ đi thẳng ra phố, vừa nhìn diễn biến đằng xa, vừa suy nghĩ chút chuyện.

- Ơ đệch... Lão đại, lão đại của ngài nói vậy là sao? Ngụy Lượng bị nói đến mơ hồ, quay sang nhin Lý Thiên Thành.

- A! Lão đại, ngươi có ý gì? Ngụy Lượng hỏi Lý Thiên Thành, Lý Thiên Thành lại khẽ động, nhảy xuống bên cạnh hỏi Nhậm Kiệt.

- Nhậm đại gia chủ, ngươi có ý gì, chúng ta là người sợ chuyện hay sao, chuyện hay như thế làm sao thiếu được chúng ta, trước kia cứ nhìn ngươi uy phong, lần này mọi người cùng lên đi. Mặc dù Văn Tử Hào làm người cởi mở, khí độ văn hào không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao cũng là người thừa kế gia chủ Văn gia đời tiếp theo, cũng hiểu được ít nhiều, mơ hồ nghĩ ra vì sao Nhậm Kiệt không lập tức ra tay, cùng với ý mà hắn muốn nói.

- Thanh Vân, ngươi nói cho mọi người đi. Nhậm Kiệt cũng không vội, vốn hắn có thể nháy mắt đến nơi, nhưng vẫn đứng nhìn. Đồng thời lực thần hồn phân biệt xung quanh có bao nhiêu thần thức đang tra xét, đang có người khống chế hay không, cũng muốn xem Thương Vinh muốn làm đến cỡ nào, càng muốn xem tình huống nhân viên vòng ngoài Nhậm gia. Lúc này, những gì hắn suy nghĩ đã vượt xa chuyện này.

Nếu chỉ có một chuyện như thế, một tên Thương Vinh, bất cứ ai trong bọn họ đi ra, lúc này đã sớm giải quyết xong quay về uống rượu, hắn không cần phải tự mình đi.


Chính như hắn nói, đây là chuyện nhỏ, nhưng thông qua chuyện nhỏ này, Nhậm Kiệt nghĩ tới chuyện lớn không hay. Cũng như hắn, Văn Tử Hào cũng nghĩ tới ít nhiều, Lý Thiên Thành cùng Ngụy Lượng căn bản không hiểu, ở trong này có thể suy ngẫm chuyện này, cũng chỉ có Hải Thanh Vân, cho nên Nhậm Kiệt mới bảo hắn giải thích.

- Bản thân chuyện này, cơ bản là có vấn đề, nhưng càng biết rõ có vấn đề, lại càng thêm phiền phức. Bởi vì đối phương cố ý bố cục, khẳng định đã bố trí xong. Nghe Nhậm Kiệt để mình nói, Hải Thanh Vân lên tiếng.

- Má nó có gì phức tạp chứ, đờ mờ, trực tiếp xử lý tên kia còn không xong, chuyện nhỏ... Ngụy Lượng vừa nghe liền bùng nổ lên, chuyện bao lớn chứ. Lúc này trong lòng hắn lại trở nên kỳ quái, Nhậm Kiệt trong mắt hắn hiện giờ rất cao lớn, bất luận là lúc lớn lối đối phó mình và lão đại, hay là dẫn bọn khiêu chiến Ngọc Tinh Học Viện, càng đừng nói hành động dữ dội trên Hội Văn, tửu lượng bá khí hào hùng, đủ làm người ta bội phục.

Hôm nay làm sao vậy, chuyện đơn giản thôi, sao lại trở nên rề rề rà rà.

Trước kia không giống thế này, ở hoàng cung dám giết quốc trượng, mới không lâu liền đánh Phương Viêm đang ngông nghênh trở nên thảm thiết, sao hôm nay lại thế này?

Đừng nói hắn, Lý Thiên Thành cũng nhíu mày, trong lòng buồn bực, sao hôm nay lão đại lại rụt vòi như thế, chuyện đơn giản mà thôi.

- Không phải vấn đề xử lý được không, Nhậm gia chủ đã nói, hắn nhất định sẽ xử lý chuyện này, nhưng chuyện này không trọng yếu, khẳng định Nhậm gia chủ còn có suy tính khác. Về phần nói không muốn để chúng ta nhúng tay, là bởi chuyện này không lớn, nhưng chuyện đằng sau lại phiền phức. Lần trước Phương Viêm rõ ràng là muốn dẫn quân về đối phó Lam Phủ Thiên Tông, có điều đụng phải Nhậm gia chủ trước, liền muốn báo thù. Nhưng ở trong tình hình đó, vẫn có người bảo vệ hắn, mà thái độ có phần rõ ràng, cuối cùng tuy rằng Phương Viêm rất thảm, nhưng thông qua chuyện này cũng làm không ít người hiểu được rõ ràng.

- Nhậm gia chủ không muốn chúng ta nhúng tay, là bởi sau lưng chúng ta đều có thế lực, Thành Vương còn là người trong hoàng tộc, hắn không muốn để chúng ta liên lụy vào. Bởi vì một khi chúng ta tham dự, sẽ bị người ta cho rằng các gia tộc mà chúng ta đại biểu bị cuốn vào, tựa như hiện tại rõ ràng Thương gia đang cố ý gây chuyện, tin rằng hiện tại không ít chuyện như vậy trong Ngọc Kinh Thành. Lúc này thoạt nhìn chỉ là một chuyện cỏn con, nhưng chính những chuyện nhỏ nhặt đó sẽ hội tụ thành lực lượng, áp lực khổng lồ. Sở dĩ Nhậm gia chủ cân nhắc, là đang suy tính chuyện trên mặt này. Ta không biết các người nghĩ thế nào, ta đến Ngọc Kinh Thành chính là muốn tìm viện trợ, dù sao mọi người cũng hiểu tình huống gia tộc ta, dùng lời của mập mạp, ta muốn bám chân kẻ giàu. Nếu quả thật buộc ta đại biểu gia tộc đưa ra lựa chọn, ta chọn Nhậm gia chủ.

Hải Thanh Vân lập tức nói, lần này không cho Ngụy Lượng xen lời, một hơi nói hết.

Đồng thời, hắn cũng phân tích chuyện này, cũng mượn cơ hội biểu lộ thái độ lập trường của mình.

Túy Mộng Lâu cách một khoảng với cửa hàng mậu dịch xảy ra chuyện, ở một con phố gần đó, mắt người thường mơ hồ thấy được chấm đen trê không trung, một đám người đang vây quanh. Sở dĩ vừa rồi nghe rõ ràng, là bởi Thương Vinh cố ý lớn tiếng, làm người xung quanh nghe được.

Đương nhiên, khoảng cách này đối với mấy người Nhậm Kiệt thì giống như ngay ở trước mắt. Tuy nhiên Nhậm Kiệt bước ra từ cửa sổ Túy Mộng Lâu, lại đi với tốc độ bình thường, vừa đi vừa nhìn chuyện xảy ra, cho nên có thời gian để mọi người trao đổi.

- Bây giờ ta còn chưa thể đại biểu gia tộc, ta chỉ đại biểu chính mình, huynh đệ cùng uống rượu có chuyện, chuyện náo nhiệt như thế, làm sao thiếu ta được. Vù... Văn Tử Hào nói rồi, tiện tay xách theo một bầu rượu, trực tiếp uống hai ngụm.

- Mẹ ta nói, chuyện triều đình không liên quan tới ta, nhưng ngươi là lão đại của ta, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta. Vừa nghe vậy, Lý Thiên Thành nghiêm mặt, không do dự nói.

- Má nó, lại là bởi vì thế, còn tưởng chuyện gì lớn lắm, sớm nói ta đã sớm ra tay, nghẹn chết ta. Đồ cưỡi chim, ngươi đi xuống cho ta. Oành...

Vừa nghe Hải Thanh Vân nói xong, Ngụy Lượng liền trợn to mắt, pháp lực ầm ầm bùng nổ dưới chân, cả người lao ra, quát lớn vang dội mấy dặm xung quanh.

- Sặc... Nhậm Kiệt muốn ngăn cản, nhưng Ngụy Lượng đã lao ra ngoài. Nhậm Kiệt chỉ có thể nhìn bọn họ, lại quay sang Hải Thanh Vân, nói: - Chỉ nói đúng phân nửa.