Tà Thiếu Dược Vương

Chương 359: Thật cho rằng họ Nhậm liền ngông nghênh

Trong Túy Mộng Lâu, tiểu nhị không ngừng đưa rượu vào, hơn nữa lần này hầu hết rượu đều là loại chỉ có Âm Dương Cảnh mới uống được, hiện tại trong tiệm cũng không tích trữ nhiều, tiểu nhị bất đắc dĩ phải đi cầu cứu ông chủ.

- Cái gì, hết rồi? Mạnh lão bản vừa nghe liền sửng sốt, thắc mắc hỏi: - Chẳng lẽ có rất nhiều cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh cùng đến hay sao?

Nên biết, bình thường hắn luôn để lại rượu chừng năm ngày trong Túy Mộng Lâu, dù sao cường giả Âm Dương Cảnh không phải tồn tại bình thường, rất ít kết bạn uống rượu. Tối thiểu trong Ngọc Kinh Thành còn không có nhiều cường giả siêu cấp như thế, còn chưa đến mức tùy tiện thấy được.

Dĩ nhiên cũng không phải chưa từng có, ngẫu nhiên có trường hợp đặc biệt, bởi vậy Mạnh lão bản mới hỏi thế.

- Không phải không phải! Tiểu nhị vừa nghe, vội lắc đầu: - Lại là mấy vị thiếu gia lần trước, chính là mấy người gia chủ Nhậm gia, bọn họ... lại tới nữa, lần này ở trong phòng trên lầu.

Bởi vì mấy người Nhậm Kiệt uống rượu lần trước, dù đã lâu, nhưng tiểu nhị cùng ông chủ vẫn còn nói, bởi vì ấn tượng lần đó quá sâu sắc.

- Lại là bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể nào uống nhiều như thế được? Mạnh lão bản vừa nghe là mấy người này, ánh mắt không khỏi sáng lên, nhưng mà lập tức nhớ lại cũng không đúng. Bởi vì Túy Mộng Lâu có rất nhiều rượu cho người dưới Âm Dương Cảnh, nhưng rượu cho Âm Dương Cảnh thì không nhiều, dù sao bọn họ khác người thường, nhưng rượu cho Âm Dương Cảnh mới uống được nào có dễ uống như vậy.

- Thật uống hết rồi, ông chủ, hơn nữa.... bọn họ giống như còn không có vẻ say, lần này bọn họ thay đổi rất nhiều, có hai người uống rượu Âm Dương Cảnh lại giống như uống nước vậy. Tiểu nhị này ngẫm lại uy lực rượu đó, nghĩ tới giá tiền cũng không khỏi nhếch miệng.

- Ngươi mang những thứ này lên, nói là ta mời bọn họ. Ừm, xem có cơ hội, nói với bọn họ một tiếng, có tiện thì ta muốn nói chuyện. Mạnh lão bản khoát tay, lại lấy rượu ra giao cho tiểu nhị, đồng thời dặn một tiếng.

Bởi vì mấy người Nhậm Kiệt chọn phòng riêng, rõ ràng là không muốn người khác quấy rầy, tuy rằng Mạnh lão bản không như những tửu lâu thế tục, nhưng cũng không phải hạng bế quan thanh tu quanh năm, cũng hiểu nhân tình thế thái.

Ông chủ muốn mời, tiểu nhị vừa nghe cũng thầm líu lưỡi, nên biết giá trị rượu này, ngay cả rất nhiều người Âm Dương Cảnh đến đây cũng không nghe ông chủ mời ai, lần này lại mời bọn họ, còn một hơi nhiều như thế. Còn có chuyện muốn nói, tiểu nhị không hiểu được, nhưng không dám hỏi nhiều, vội nói một tiếng liền mang lên lầu.

- Quá đã, quá đã, quá xá đã. Thì ra vậy cũng được, Thái Cực Cảnh dù mạnh, xem ra cũng không phải hoàn toàn không đối địch được.

- Nói hay quá, ngươi thử xem coi.

- Ha ha! Chúng ta chưa chắc không được, chủ yếu phải xem là ai điều khiển chỉ huy.

Lúc này trong phòng, đã uống không ít rượu, mọi người đều nói đến vui vẻ hứng khởi. Tiểu nhị ở bên ngoài hỏi có thể vào không, bên trong có thể nghe rõ, thấy rõ bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể biết được tình cảnh bên trong, trên cơ bản chỗ đủ cấp bậc đều sẽ bố trí như vậy.

- Chào các vị, đây là Mạnh lão bản Túy Mộng Lâu sai tiểu nhân đưa lên, còn nói đây là mời các vị. Ngoài ra còn dò hỏi khi nào các vị có rảnh, Mạnh lão bản có mấy lời muốn nói. Túy Mộng Lâu không lớn, không nhiều hạng người, tiểu nhị cũng thường gặp đại nhân vật, biết phải nói chuyện thế nào, dùng phương thức đơn giản nhất biểu đạt mọi chuyện cần nói, tránh chọc bọn họ mất hứng uống rượu.

Hả, ông chủ mời khách, muốn gặp chúng ta?

Lúc này, mọi người nhìn nhau, đều kỳ quái, cuối cùng nhìn vào Nhậm Kiệt. Bây giờ bọn họ uống rượu còn nhiều hơn tổng lần trước, nhưng mọi người chỉ mới nổi hứng, có chút say, nhưng chưa đến mức như lần trước. Bởi vì trong thời gian này, Nhậm Kiệt đột phá, lực lượng tăng mạnh, thân thể, lực thần hồn, pháp lực đều đạt đến mức khủng bố. Còn mấy người Thành Vương Lý Thiên Thành, Hải Thanh Vân, Ngụy Lượng, Văn Tử Hào đều có tiến bộ rất nhanh.

Dù cho Văn Tử Hào cùng Ngụy Lượng không theo Nhậm Kiệt, tuy rằng tăng lên không nhanh như Lý Thiên Thành, Hải Thanh Vân, nhưng gần đây hai người đều đi theo Thành Vương, chiến đấu chém giết, lần trước Nhậm Kiệt cũng chỉ điểm ít nhiều, lần này tiến bộ rõ ràng. Cứ thế, loại rượu vốn đủ cho bọn họ say như chết, hôm nay lại chỉ làm say năm sáu phần mà thôi.

- Không cần khách khí như thế, Mạnh lão bản cứ vào nói, chúng ta cũng không phải nói chuyện đại sự cơ mật gì, chẳng qua là huynh đệ chuyện trò với nhau không muốn bị người khác quấy rầy mà thôi. Mạnh lão bản khách khí, bổn gia chủ cám ơn trước. Tiểu nhị nói rồi, Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vừa nói ngón tay khẽ búng.


Bụp... Nháy mắt ly rượu trước mặt Nhậm Kiệt bay ra, trực tiếp đụng vào bức bình phong xinh đẹp, phòng riêng yên lặng chợt trở nên ồn ào, tiếng động bên ngoài trực tiếp truyền vào trong.

Đồng thời mọi người đều nghe thấy được tình huống bên ngoài.

Mấy người Lý Thiên Thành sửng sốt, Nhậm Kiệt đột nhiên thay đổi pháp trận thì bọn họ đã quen, dù cho trong này có thể nghe thấy được bên ngoài, nhưng lúc này bọn họ không phát hiện bên ngoài có người. Ánh mắt nhìn ra, căn bản không có người, càng không nghe được tiếng nào, chỉ là âm thanh ở ngoài đường phố.

Tiểu nhị cũng mơ hồ, thầm nghĩ vị Nhậm gia chủ này đang làm gì, nhìn lời này không giống nói với mình, hắn đang nói chuyện với ai? Tiểu nhị không biết phải tiếp lời thế nào, nói tiếp thì không đúng, không nói thì...

- Hoàn cảnh làm nên con người, Nhậm gia chủ thật không tầm thường, lão hủ Mạnh Tửu Lân đường đột mạo muội, hy vọng không quấy rầy nhã hứng của các vị. Trong lúc những người khác khó hiểu, ở khúc quanh thang lầu chợt có người bước ra, như là từ góc đường khác đi tới, vừa mới xuất hiện.

Nhưng thực tế, mọi người liền hiểu ra, vừa rồi vị Mạnh lão bản này đã đứng đó, cho nên Nhậm Kiệt mới nói vậy.

Lúc này trong lòng Mạnh Tửu Lân càng kinh dị, đây là tửu lâu của hắn, tự nhiên quen thuộc nhất trận pháp chỗ này. Vừa rồi lợi dụng trận pháp nấp ở khúc quanh, lẳng lặng nhìn bên trong, dù không có ý gì, nhưng không ngờ Nhậm Kiệt lại phát hiện được. Càng làm hắn giật mình, là Nhậm Kiệt liền mở ra trận pháp gian phòng này một cách tùy ý như thế, tuy rằng trận pháp bên trong không phức tạp, nhưng không phải ai cũng có thể phá là phá.

Làm cho đến giờ hắn vẫn còn khó tin, trong lòng hết sức tò mò làm sao Nhậm Kiệt phát hiện được. Cho nên câu đầu tiên hoàn cảnh làm nên con người là cảm khái, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như thế, cùng các lời đồn về Nhậm Kiệt, hôm nay trong lòng hắn càng xác nhận, mặc kệ mục đích hay chuyện tình thế nào, nhưng ở trong đó, Nhậm Kiệt luôn có thể áp đảo hết thảy, không phải chỉ là ngẫu nhiên.

- Chưa nói tới quấy rầy, vào nói đi. Nhậm Kiệt nhàn nhạt nói, may mắn Mạnh lão bản không lợi dụng thân phận ông chủ Túy Mộng Lâu, lợi dụng trận pháp trong này nhìn trộm nghe lén bọn họ, bằng không Nhậm Kiệt sẽ không khách khí như thế. Dù vậy, giọng điệu của Nhậm Kiệt vẫn rất lạnh nhạt.

Trận pháp nơi này ở trong mắt Nhậm Kiệt là vô cùng đơn giản, huống gì cảnh giới hôm nay cùng lực thần hồn Thái Cực Cảnh, hơn nữa còn là tầng thứ ba. Nên biết, sau Thái Cực Cảnh, độ khó tăng lên một tầng là rất cao, theo tuổi thọ không ngừng tăng lên là có thể thấy, mỗi một tầng đều có lĩnh ngộ mới đối với bản thân, đối với quy tắc thiên địa.

Đồng dạng, lực thần hồn Thái Cực Cảnh tầng thứ ba cũng cực kỳ đáng sợ, Nhậm Kiệt chỉ dựa vào lực thần hồn, không chuyện gì trong Túy Mộng Lâu có thể giấu được hắn.

Tuy rằng Mạnh lão bản không lợi dụng thân phận theo dõi, nhưng lúc này Nhậm Kiệt rất lạnh nhạt, dù sao Mạnh lão bản tự cho là khôn vặt, đứng trước ở đó.

Lúc này Mạnh lão bản vừa vào, thấy trong phòng yên tĩnh, những người khác đầy hơi rượu kỳ quái nhìn hắn. Nhậm Kiệt bất chợt lạnh nhạt, hắn tự nhiên cực hiểu lạnh nhạt như vậy là có ý gì.

Hắn cũng biết, lúc nãy hắn giở trò vặt, đứng đó chờ tiểu nhị nói xong, Nhậm Kiệt nói muốn gặp, hắn lập tức đến ngay. Lúc này ngẫm lại bị Nhậm Kiệt nhìn thấu, nhìn Nhậm Kiệt bình thản nhìn hắn, lại làm hắn không được tự nhiên.

- Nhậm gia chủ, Thành vương gia, Văn công tử, hai vị thiếu tướng quân, lần này Mạnh mỗ đường đột, nhưng mà không phải không có kính ý, vò rượu này coi như ta tự phạt. Chuyện không tính là lớn, nhưng bị vạch ra liền cảm thấy không đúng, những người này vốn đang uống hào hứng, đột nhiên nhìn hắn trở nên lạnh lùng, Mạnh Tửu Lân bỗng ý thức được vấn đề này, cho nên đi vào lại xin lỗi.

Vốn hắn còn muốn nói hôm nay hắn mời khách, nhưng nhìn Nhậm Kiệt cùng những người khác, liền ngẫm lại người ở đây đều không thiếu tiền. Nhất là Nhậm đại gia chủ Nhậm Kiệt, trước không nói hắn nắm giữ Nhậm gia, chỉ riêng Trường Nhạc Đổ Trường hôm nay đã phát triển vô cùng, nghe nói gần đây còn làm tràng sở chuyên cho người tu luyện đánh bạc, càng đừng nói là cửa hàng dược Cao Nhân đã trải rộng Minh Ngọc Hoàng Triều.

Thân là người yêu rượu, hắn lựa chọn phương thức này, trực tiếp lấy ra một vò rượu, không nói hai lời trực tiếp uống cạn. Dù cho tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong hôm nay, nhưng một hơi uống hết một bình rượu cũng không chịu nổi.

- Lợi hại, đã sớm nghe ông chủ Túy Mộng Lâu lợi hại.

- Một hơi uống cạn một vò, ù.... Dữ...

Ngụy Lượng, Lý Thiên Thành cũng sáng mắt lên, Mạnh lão bản uống tự nhiên là rượu chuyên cho cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh như Nhậm Kiệt cùng Lý Thiên Thành uống, mấy người Ngụy Lượng cũng uống một chút, không dám nhiều. Ngay cả Lý Thiên Thành cũng phải uống từng ly, nửa canh giờ mới uống xong một vò, chênh lệch khác xa với một hơi uống hết một vò.


- Được, đủ dứt khoát, sớm vậy còn không được, bụp...

Nhậm Kiệt nói rồi đứng lên, nhấc tay cách không chụp lấy, trực tiếp nắm lấy vò rượu trong tay tiểu nhị, trực tiếp mở ra: - Bổn gia chủ theo ngươi.

Theo ta, Mạnh Tửu Lân mới uống xong một vò, cảm giác đầu hơi choáng, phải tăng tốc vận chuyển công pháp làm thân thể mau thích ứng lại. Nghe Nhậm Kiệt nói theo hắn một vò, hắn cũng ngẩn ra, nói chơi gì thế.

Mình là Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong, hơn nữa rượu này là do mình luyện chế, quanh năm ngâm trong rượu, mới một hơi uống hết một vò. Rượu này khác xa loại mà đám người Nhậm Kiệt uống lần trước, uống từng chén còn được, một vò, hắn chịu được không.

Không phải chứ, thật có người một vò uống theo ông chủ, lần trước có một người Âm Dương Cảnh dương hồn, nghe nói là trưởng lão đại tông môn, kết quả bị ông chủ uống ngã, Âm Dương Cảnh âm hồn bình thường mà uống như thế sẽ rất nguy hiểm. Vừa rồi Nhậm Kiệt đã uống nhiều như thế, không muốn sống nữa sao.

- Oa nha, quá dữ.

- Ha ha! Quả nhiên không hổ là lão đại của lão đại, quá dữ, ta theo ngài chắc rồi.

- Tới đây tới đây, ha ha, lại uống một vò nữa xem ngươi còn ngã hay không.

- Rượu này phải uống bằng vò, xem ra chúng ta còn phải cố gắng.

- Cạch cạch cách... Hò.... Dô...

So với tiểu nhị cùng Mạnh Tửu Lân chấn động, mấy người Lý Thiên Thành lại hưng phấn, mỗi người sắp nhảy lên bàn, vỗ bàn thật mạnh, bởi vì bọn họ đều muốn thấy Nhậm Kiệt bị uống ngã. Về phần xảy ra chuyện, bọn họ không hề lo, bất tri bất giác bọn họ đã quen với hành vi điên cuồng của Nhậm Kiệt, cảm thấy là bình thường.

- Ùng... ục... Nhậm Kiệt cũng sảng khoái, trực tiếp mở ra uống vào, một hơi uống cạn vò rượu. Tiếp theo ợ một hơi, lực lượng hơi rượu làm không khí phát ra tiếng như bị xé rách, đủ hiểu rượu này mãnh liệt cỡ nào.

Rầm.... Uống xong, Nhậm Kiệt trực tiếp nắm chặt vò rượu, nháy mắt vỡ vụn.

- Thích...

Lần này Nhậm Kiệt thật uống sảng khoái, cũng có bảy tám phần say, nhưng hôm nay hắn không có ý muốn say, liền nhìn sang Mạnh Tửu Lân, hỏi: - Mạnh lão bản, có chuyện gì, nói đi.

Dù nói rượu tác dụng chậm, nhưng Mạnh Tửu Lân hiểu rõ rượu mình luyện chế cho cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, chỉ là lực lượng ban đầu đã rất kinh khủng. Đối với người dưới Âm Dương Cảnh, có thể coi như thuốc độc. Nhất là rượu lần này càng đỉnh cao, mình một hơi uống một vò cũng choáng, còn Nhậm Kiệt đã uống nhiều rượu như thế lại thêm một vò vẫn không ngã, thật... quá kỳ quái.

Thứ này không như rượu thế tục, lực lượng rượu này đủ làm thân thể người thường tan vỡ, làm sao hắn chịu nổi, tiêu hóa được lực lượng rượu này. Chẳng lẽ hắn đã đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn, không thể nào.

- Ông chủ... Tuy rằng tiểu nhị cũng rung động, nhưng không nghĩ nhiều như Mạnh Tửu Lân, chỉ là quá giật mình kinh ngạc, thấy ông chủ ngây người, vội nhắc nhở.

- A... Bị tiểu nhị gọi, Mạnh Tửu Lân mới chợt tỉnh, tạm thời thu liễm tâm thần, vội nói vào chính đề: - Nhậm gia chủ, là thế này, lần trước Nhậm gia chủ uống say thuận miệng làm ra thi từ, sau đó Mạnh mỗ thường suy ngẫm, cảm giác bên trong đủ loại ý cảnh vượt xa tưởng tượng, cho nên muốn ghi lại thi từ này treo ở Túy Mộng Lâu. Bởi vì là Nhậm gia chủ làm ra, cho nên phải được ngài đồng ý mới được.

- Ha ha.... Nhậm lão đại, ngươi thật thành tài tử văn nhân rồi, còn có người xin chữ của ngươi.

Văn Tử Hào vừa nghe, liền vui vẻ cười ta, lại nhìn Mạnh Tửu Lân nói: - Biết hàng, thông minh.

- Thi từ lần trước? Nhắc tới, Hải Thanh Vân cùng Lý Thiên Thành đều cố nhớ lại, bọn họ nhớ quá ít, không nhớ được Nhậm Kiệt đã nói gì.

Về phần Ngụy Lượng, lúc này giật lấy một vò rượu của tiểu nhị, mở ra nghiên cứu. Con mẹ nó, lực lượng vò rượu này mạnh cỡ nào, lão đại của lão đại cũng biến thái quá đi chứ, may mà lại không có đấu rượu nữa.

Thì ra là chuyện này, Nhậm Kiệt nghe rồi không khỏi cười, lúc này mới hơi say. Nhớ lại những thi từ lần trước, chẳng qua là ký ức kiếp trước, nhưng mà những thi từ đó quả thật hiếm thấy, cách thức khác với hiện tại, nhưng những thứ này có thể vượt qua khoảng cách không gian thời gian, cũng vẫn có người thưởng thức.

Nhậm Kiệt cũng nghĩ tới sao chép làm đại văn hào, nhưng mà Mạnh Tửu Lân có thể thưởng thức, mình thường đến uống rượu, có thể thấy những thi từ này cũng không tệ.

- Được, lấy giấy bút ra đây... Lúc này Nhậm Kiệt nổi hứng, muốn trực tiếp viết ra.

- Oành... Má nó, đập cho ta, thật nghĩ rằng họ Nhậm liền ngông ngênh, Nhậm Kiệt kia cũng không nhảy nhót được mấy ngày. Đừng để ý bọn chúng, ta không quan tâm, bắt hết, lục soát cho ta... Ngay lúc này bên ngoài nổ ầm ầm, cả lầu cũng cảm giác được rung chuyển, sau đó truyền đến tiếng quát mắng vang dội.