Nhưng mà Hồ Phương Hoa lại cười khổ lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp theo ngẩng đầu nhìn đằng xa, Lý Quân cùng đám người Ngụy Lượng đang ở bên đó.
Bọn họ mới đến sau khi Lý Thiên Thành đánh bại hai huynh đệ Ô Kinh, Ô Sát, thấy được Lý Thiên Thành uy phong một mình phá vỡ Thi Huyết Đại Trận, thấy được một mình hắn chiến thắng tất cả năm một, năm hai Ngọc Tinh Học Viện tham dự.
Dĩ nhiên, càng thấy được Nhậm Kiệt mắng cho Tô Minh á khẩu không nói được.
Bọn họ ở đằng xa đã ngây ngốc, rất nhiều học viên Ngọc Tinh Học Viện vòng ngoài đang hỗn loạn, căn bản không chú ý tới sự xuất hiện của bọn họ, nhưng Hồ Phương Hoa là ai, tự nhiên chú ý tới.
Lúc Nhậm Kiệt nói, Tô Minh cũng chú ý tới những người Ngọc Hoàng Học Viện như Lý Quân, Ngụy Lượng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lại cộng thêm một câu Nhậm Kiệt nói trước khi đi, suýt nữa làm Tô Minh tức giận đến rớt khỏi không trung, nhưng lúc này hắn thật không có lời nào chống đỡ được.
Vừa nãy Nhậm Kiệt làm hắn bó tay, ít nhất hắn cho là thế, mới giết Ô Kinh cùng Ô Sát, bởi vì theo hắn thấy, Ô Kinh, Ô Sát đã bị phế, không còn nhiều giá trị lợi dụng. Mà nếu bọn họ còn sống, sẽ bị Nhậm Kiệt không ngừng nắm lấy đằng chuôi, dưới tình huống này, giết bọn họ là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhưng bây giờ bị Nhậm Kiệt nói thế, hắn cảm giác ánh mắt của mấy ngàn người bên dưới đang nhìn mình, loại cảm giác này thật là muốn tìm cái lỗ chui vào.
Vốn cho rằng đạt đến Âm Dương Cảnh, trở về nắm giữ Thiên Viện, phải làm ra một ít thành tích, lại không ngờ...
- Được rồi, mọi người giải tán, các lão sư mau đưa người bị thương đi trị liệu. Tỷ thí năm ba, năm bốn với Ngọc Hoàng Học Viện là chúng ta thắng, nhưng năm nhất, năm hai đã thua. Sớm nói cho các ngươi, bất cứ lúc nào cũng không thể kiêu ngạo, tất cả giải tán đi. Hồ Phương Hoa là hạng lõi đời, Tô Minh cảm thấy tình hình khó xử cực điểm, hắn lại thấy không có gì quan trọng, chẳng qua là thua một trận mà thôi.
Đã thế, còn sao nữa, trực tiếp công khai thừa nhận là được, nói xong hắn liền trực tiếp bay đi.
Hết cách, chuyện Thiên Viện, dù hắn là Phó viện trưởng cũng không có quyền lực quản lý, chuyện này một mực do Viện trưởng tự quản, hắn cũng có rất nhiều bất mãn với Thiên Viện. Nhưng nhìn Thiên Viện quả thật mạnh mẽ, làm cho người như Tô Minh đạt tới Âm Dương Cảnh trong thời gian ngắn.
Tình hình như vậy, trước kia mấy chục năm mới xuất hiện một thiên tài, lúc ở học viện đạt tới Âm Dương Cảnh, hôm nay đã thay đổi rõ ràng như vậy, tự nhiên hắn không thể nói gì được.
Thôi vậy, tiếp tục chùi đít đi, chùi sạch xong thì tiếp tục làm việc của mình.
- Nhậm. . . Kiệt... Thiên Viện ta chưa xong với ngươi đâu. Nhìn xe linh thú rời đi, nhìn Hồ Phương Hoa rời đi, Tô Minh cắn răng nói, sau đó xoay người đi vào Thiên Viện.
- Nhìn kìa, đó là người Ngọc Hoàng Học Viện, bọn họ đến đây khi nào.
- Còn nhìn gì nữa, ngươi còn chưa đánh đủ hả, đi thôi.
- Ui, may mà vừa rồi không trúng độc.
Lúc này học viên Ngọc Tinh Học Viện ủ rũ cúi đầu rời đi, còn đám người Lý Quân, Ngụy Lượng ở đó, lúc này còn chưa phản ứng lại.
- Ngụy lão đại, ta... ta không phải nằm mơ chứ? Đây... đây là sự thật? Lúc này, một người run giọng lên tiếng.
- Nằm mơ cái rắm, vừa nãy kích động, khẩn trương quá, ta bấm đùi mình, a, móng tay đâm vào thịt rồi... Lúc này, một người đau khổ nói.
- Ha ha! Khốc, khốc, lão đại quá lợi hại, quả nhiên không hổ là lão đại của chúng ta, quét ngang Ngọc Tinh Học Viện. Ha ha! Quá khốc! Đột nhiên, Ngụy Lượng chợt tỉnh lại, hưng phấn gào lên.
Hắn vừa hô như thế, những người đằng sau hắn cũng điên cuồng thét lên.
Vừa nãy bọn họ đều ngây người, dù sao đây là Ngọc Tinh Học Viện, xung quanh đông học viên như thế, cảm nhận được đối phương có rất đông người mạnh mẽ. Thậm chí bọn họ đã nghĩ, lỡ như một hồi xung đột lên, sẽ xông lên chém giết.
Không ngờ tới lại bâng quơ nhẹ nhàng như thế, Nhậm Kiệt cùng Hồ Phương Hoa nói chuyện liền kết thúc.
Điều này thật khó tin, quả thật như nằm mơ.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Lý Quân đến bây giờ vẫn còn như nằm mơ. Hắn nghĩ rất nhiều, thậm chí không tiếc mọi giá, lấy ra tất cả vật chuẩn bị cho mình giúp bọn họ tăng lên, tu luyện, tập huấn cường hóa.
Chính là vì có thể vãn hồi thể diện Ngọc Hoàng Học Viện, ít nhất không đến mức thua quá khó coi.
Nhưng bây giờ... bây giờ...
Là như vậy, Ngọc Hoàng Học Viện tìm lại được thể diện, kiếm lại đầy đủ, hơn nữa còn tận mắt thấy Lý Thiên Thành đánh bại tất cả người dự thi Ngọc Tinh Học Viện, nhìn Nhậm Kiệt mắng to Tô Minh, khiến hắn không nói gì được, đây là Ngọc Tinh Học Viện đó.
Lúc này, trong mắt Lý Quân có lệ, dù đều bị hắn dùng lực lượng bốc hơi, nhưng vẫn khó ức chế tâm tình kích động.
Mà câu sau cùng của Nhậm Kiệt, chỉ có hắn hiểu nhất, đó là nói với mình.
Thật sự làm được, bọn họ thật sự làm được chuyện không thể này, hai tên kia.
- Được rồi, nơi này không phải Ngọc Hoàng Học Viện chúng ta, muốn ăn mừng thì cũng phải đợi đến khi trở về. Không nghe Nhậm Kiệt nói gì sao, mau trở về thôi. Cuối cùng định lực của Lý Quân khá hơn, khống chế được bản thân, không giống đám người Ngụy Lượng.
Dĩ nhiên, mấu chốt là bởi hắn bỗng thấy đám người Ngụy Lượng hưng phấn gào thét, rất nhiều người Ngọc Tinh Học Viện đều dừng lại, trợn mắt nhìn bọn họ.
Ngẫm lại cũng bình thường, nếu đổi thành người khác, xảy ra chuyện như thế, còn ăn mừng trong học viện của mình, vậy cũng khó mà nhịn được.
Cũng may Lý Quân phản ứng lại, dù là quát mắng, nhưng ai cũng nghe ra được tiếng mắng của hắn kèm theo ý cười, nói xong trực tiếp dẫn người chạy ra ngoài.
- Ha ha! Đúng, trở về chúc mừng lão đại!
- Quá ngầu, quá ngầu! Ha ha!
- Ngọc Tinh Học Viện tính là gì, lần này quá đã, không cần đấu là chúng ta đã thắng!
- Hống! Hống! Về thôi...
Nghe Lý Quân gọi, những người khác cũng phản ứng lại, Ngụy Lượng dẫn đầu gầm thét, hưng phấn chạy ra ngoài.
Càng làm không ít người Ngọc Tinh Học Viện tức muốn phát điên, thậm chí có người muốn đuổi theo. Cũng may lúc này có không ít lão sư Ngọc Tinh Học Viện nghe lệnh Hồ Phương Hoa chạy đến, bọn họ quát ngăn những học viên kích động kia.
Ngọc Tinh Học Viện dần xa, ngồi trong xe linh thú, Lý Thiên Thành uống dược phẩm của Nhậm Kiệt đưa cho, làm hắn chấn động là sử dụng xong, tốc độ khôi phục của mình còn hiệu quả hơn cả linh đan thượng phẩm.
- Đây là gì, chẳng lẽ ngươi trộn linh đan tuyệt phẩm vào dược phẩm này, phải không? Lý Thiên Thành không dám tin nhìn mập mạp, bởi vì dược phẩm này là của mập mạp mới cho hắn.
- Không có kiến thức thì nói ít, có phải ngươi muốn ta mắng ngươi một trận mới thích. Vừa nghe người khác nói thế, mập mạp liền không vui.
- Không phải, nhưng mà dược phẩm làm sao có hiệu quả thế này, vừa nãy ta.. Lý Thiên Thành không phải nói dược phẩm này thế nào, chỉ là nó vượt quá nhận thức của hắn trước giờ.
- Nhìn bên ngoài... Thực tế Nhậm Kiệt rất rõ mỗi người dùng dược phẩm do mình và mập mạp luyện chế liền có phản ứng thế nào, ngay cả tồn tại như lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Sát Thủ Vương cũng cần thời gian thích ứng, huống gì là người khác. Nhưng lúc này Nhậm Kiệt không muốn Lý Thiên Thành xoắn xuýt vấn đề này, trực tiếp điều khiển xe linh thú, để bọn họ từ bên trong thấy được, nghe được tình hình bên ngoài.
Lúc này bọn họ vừa thấy Lý Quân, Ngụy Lượng hưng phấn gào thét từ phía sau chạy lên, tốc độ những người này không nhanh hơn xe linh thú, hưng phấn vây quanh hò hét, gào to.
Tuy rằng kinh ngạc hiệu quả kỳ lạ của dược phẩm mập mạp cho mình, nhưng lúc này nhìn Ngụy Lượng cùng người Ngọc Hoàng Học Viện hưng phấn gào thét, Lý Thiên Thành cũng chuyển mắt nhìn, có thể thấy được vẻ kích động trên mặt hắn.
Thực tế bị Nhậm Kiệt đánh cho một trận, không hiểu ra sao liền bị bắt lên xe linh thú, mãi cho đến khi xông vào Ngọc Tinh Học Viện phách lối khiêu chiến, toàn bộ quá trình, Lý Thiên Thành có cảm giác như trong mơ.
Tự dưng bị Nhậm Kiệt đánh bại đơn giản như thế làm hắn khó tin, Nhậm Kiệt làm hắn đột phá trong thời gian ngắn, thậm chí nhìn thấu sửa chữa công pháp, thần thông của mình, làm hắn bị dọa. Mà sau đó đến Ngọc Tinh Học Viện, chuyện càng vượt xa tưởng tượng được hắn, chỉ là mọi chuyện bị đẩy tới trước, không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều.
Lúc này nhìn phản ứng của đám người Ngụy Lượng, hắn mới cảm nhận được kích động, hưng phấn đó. Mình làm được, mình thật tìm lại thể diện cho Ngọc Hoàng Học Viện, thật thắng rồi.
- Mọi chuyện đều là ngươi sớm nghĩ trước, ngươi chỉ mượn tay ta mà thôi, tại sao ngươi không làm. Tới đây, để ta xem thực lực chân chính của ngươi, nếu ngươi có thể làm ta tâm phục khẩu phục, ta sẽ thật nhận ngươi là lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện, là... Lão đại của Lý Thiên Thành ta.
Đám người Ngụy Lượng, Lý Quân tâm tình kích động, chạy theo xe linh thú một đoạn, liền ấn theo lời Nhậm Kiệt, tăng tốc chạy về Ngọc Hoàng Học Viện.
Chuyện lần này tuyệt đối đáng ăn mừng, nhất định phải tuyên truyền, làm cho toàn bộ người Ngọc Hoàng Học Viện đều biết.
Nhìn bọn họ đi rồi, Lý Thiên Thành nghiêm mặt, quay sang nhìn Nhậm Kiệt nghiêm túc nói.
- Phiếu cơm lão đại, mau, mau, vào lúc này ngươi nên hổ khu chấn động, bá khí phát tán, chính là lúc này. Ở chung với Nhậm Kiệt, nhất là sau khi Tề Thiên gia nhập, Nhậm Kiệt bắt đầu kể chuyện xưa, mập mạp học được nhiều lời, thậm chí còn biết hổ khu chấn động, bá khí lan tỏa.
- Phát tán cái đầu ngươi, có một tên như ngươi đã đủ nhức đầu, không nhớ vừa rồi ta nói gì sao. Đối với người có trách nhiệm, thu nhiều tiểu đệ không phải là chuyện tốt. Nhậm Kiệt nói với mập mạp, liền nhìn sang Lý Thiên Thành: - Lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện là ngươi, nhưng mà tốt nhất ngươi đừng thật để ý, bởi vì Ngọc Hoàng Học Viện quá nhỏ, nếu ngươi vĩnh viễn hạn chế ở Ngọc Hoàng Học Viện, vậy ngươi thật chỉ làm lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện. Vẫn là câu nói kia, ngươi là lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện, sau này Ngọc Hoàng Học Viện do ngươi bảo hộ.
Nếu người khác nghe Thành Vương nói vậy, có thể thu loại tiểu đệ này, chừng này tuổi đã gần đến Âm Dương Cảnh, còn có bối cảnh hùng hậu như thế, đã sớm nghĩ hết cách.
Nhưng Nhậm Kiệt căn bản không có hứng thú, khoát ta, bảo hắn tiếp tục làm lão đại Ngọc Hoàng Học Viện.
- Không được, ta thật muốn xem thực lực của ngươi hư thế nào. Nếu ngươi không ra tay, ta đành phải ép ngươi thể hiện thực lực. Mặc kệ là bị đánh lúc trước, hay là bị đạp bay từ đằng sau, cùng với bị Nhậm Kiệt dẫn lên thành anh hùng, Lý Thiên Thành đều cảm thấy mọi chuyện bị Nhậm Kiệt khống chế. Hắn không cam lòng, chỉ muốn biết Nhậm Kiệt lợi hại cỡ nào.
- Nói vậy, chỉ cần đánh bại ngươi, là có thể làm lão đại của ngươi?
- Vậy sao được. Lý Thiên Thành vừa nghe liền lắc đầu, nhưng lại nói: - Nhưng làm lão đại của ta, nhất định phải đánh bại ta.
- À, vậy hả. Nhậm Kiệt gật đầu như hiểu rồi, bỗng trợn mắt nhìn đằng sau Lý Thiên Thành: - Ta đậu, tên khốn kia dẫn người đuổi giết tới đây...
- Cái gì... Lý Thiên Thành cả kinh, vội xoay người.
Bùm...
Lý Thiên Thành vừa xoay người, liền cảm giác mông bị đạp mạnh một cái, nháy mắt hắn liền hiểu ra, bị lừa. Nhưng thân thể đã không bị khống chế, như sao băng rơi xuống, chẳng qua lần này hắn từ mặt đất bay lên trời, theo cửa xe linh thú bay vụt đi đằng xa.