“Sở ngốc tử, có phải thù lao của Hàn Tinh các rất cao không?” Về đến phòng Tiết U Nhiễm liền lôi kéo Sở Lăng Húc lặng lẽ hỏi.
“Vì sao hỏi như vậy?” Chẳng lẽ U U đi kiểm tra của cải của Ám Thất?
“Chính là Sở Thạch đó! Hắn hỏi ta 50 vạn lượng có đủ nuôi sống Mộng Văn
không. Ta còn chưa trả lời, hắn liền lại bỏ thêm 50 vạn lượng. Ta vốn
muốn tiếp tục điều tra của cải của hắn, nào ngờ bị Mộng Văn ngắt lời.”
Giọng điệu của Tiết U Nhiễm rất là tiếc nuối. Cơ hội kiểm tra của cải
của Sở Thạch khó cỡ nào mới có được, ai biết Mộng Văn keo kiệt như vậy.
“Ám Thất kiếm bạc không dễ dàng.” Sở Lăng Húc không có trực tiếp trả lời vấn đề phía trước của Tiết U Nhiễm, giọng điệu mang theo nhắc nhở.
“Cũng phải.” Ngẫm lại thân phận của Sở Thạch, Tiết U Nhiễm nhiệt tình
cởi ra. Kiếm được càng nhiều khẳng định nhiệm vụ càng nguy hiểm, vẫn là
kiếm ít tốt hơn. Sở Lăng Húc cười cười, xoa xoa đầu U U, không nói gì. U U có một trái tim linh lung, một chút liền thông suốt. Không cần nhiều
lời, đã có thể thấu triệt.
“Sở ngốc tử, chàng thân là Các chủ, có từng kiếm được bạc hay không?” Sở ngốc tử vẫn luôn ở Sở gia, chưa từng đi làm nhiệm vụ. Như vậy trước đây thì sao? Nghe nói Sở ngốc tử rời nhà ba năm, vậy ba năm nay lại đã xảy
ra những chuyện gì?
“Từng có. Bị sư phụ lừa tiến vào Hàn Tinh các, một lòng muốn rời đi liền liệu mạng nhận nhiệm vụ. Ba năm này, kiếm được danh hào Các chủ Hàn
Tinh các, cũng kiếm được không ít bạc.” Nhắc tới những ngày đao quang
kiếm ảnh ba năm trước, trong mắt Sở Lăng Húc không có oán hận, chỉ có
nhàn nhạt hoài niệm. Sát thủ càng trực tiếp hơn thương nhân, không có cố sức lo lắng ngươi lừa ta gạt, ngấm ngầm đả kích hay công khai. Hàn Tinh các có quy củ của Hàn Tinh các, người nào đáng chết, người nào không
thể giết.
Tuy rằng người ở trong hắc ám, cũng có nguyên tắc của nó. Cho nên, sát
thủ Hàn Tinh các sẽ không nhận lương tâm khiển trách và chất vấn, chỉ có nhiệm vụ thành công và thất bại. Cuộc sống như vậy, có lẽ không tốt đẹp lắm, lại làm cho người ta khó có thể quên. Tiết U Nhiễm nghe vậy sửng
sốt. Nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không nghĩ nhận được đáp án như vậy. Khi Sở ngốc tử rời nhà đi cũng mới mười hai tuổi, ba năm đó
hắn trôi qua thế nào? Nghĩ liền đau lòng, Tiết U Nhiễm yên lặng tiến
lên, ôm lấy Sở Lăng Húc.
“Đều đã qua.” Chỉ muốn cùng U U thổ lộ tình cảm, thử mở đã từng của hắn ra cho nàng xem, không nghĩ tới lại làm U U đau lòng.
“Sở ngốc tử, chức vị Các chủ của chàng khi nào ẩn lui?” Tiết U Nhiễm
bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng. Sở ngốc tử là bị sư phụ
hắn lừa tiến vào Hàn Tinh các, nhưng là Sở ngốc tử không có đồ đệ, chỉ
có nhi tử. Nói cách khác, Tiểu Quân Ức của nàng...
Sở Lăng Húc bị hỏi khó. Hắn không nghĩ tới nhận đồ đệ, vốn định tìm được người thích hợp sẽ giao chức vị Các chủ ra. Bây giờ, hình như trong
khoảng trời gian ngắn thật sự không tìm được người.
“Sở Lăng Húc, chàng sẽ không đánh chủ ý lên nhi tử ta đấy chứ?” Kêu đại danh ra, đủ thấy Tiết U Nhiễm tức giận.
“U U, việc này còn sớm.” Chỉ có người của Hàn Tinh các mới có thể hiểu
rõ Hàn Tinh các không có tình người như người ngoài nghĩ, bằng không Hàn Tinh các không có khả năng lớn mạnh đến như bây giờ.
“Không được, ta không đồng ý.” Vừa nghĩ đến Tiểu Quân Ức cầm kiếm giết người, trong lòng Tiết U Nhiễm liền run sợ.
“U U, đây là nhân sinh của Tiểu Quân Ức, phải nên từ chính nó lựa chọn.” Từ mẫu nghiêm phụ, Sở Lăng Húc không muốn Tiểu Quân Ức được nuông
chiều. Có chút kinh nghiệm, có lẽ ban đầu không thể nhận, lại sẽ nhận
được lợi ích không nhỏ.
“Vậy chàng không thể hướng dẫn nó.” Tiết U Nhiễm kiên trì nói.
“Được.” Sở Lăng Húc sảng khoái đồng ý. Chuyện sau này ai cũng không nói
chính xác, chỉ cần không can thiệp, hơn nữa dẫn dắt không coi là hướng
dẫn. Sở Quân Ức có trở thành Các chủ Hàn Tinh các đời tiếp theo hay
không tạm thời chưa thể biết.
Không đến mấy ngày chuyện Bạch gia sắp tan tành tất cả mọi người đều
biết. Từ ngày đó sau khi Bạch Tuyết Lan ở Khách Duyệt lâu đắc tội một
đám công tử, số lượng việc làm ăn không nhiều lắm của Bạch gia đã gặp
ảnh hưởng, mà hành động của Bạch Hữu càng thêm đổ dầu vào lửa. Sở Lăng
Húc công khai buông lời, Sở gia và Bạch gia đoạn tuyệt tất cả làm ăn lui tới. Có đôi khi, có mấy lời không cần bày ở ngoài ánh sáng nói. Sở Lăng Húc buông lời khiến lửa vốn thổi về phía Bạch gia càng cháy mạnh hơn,
có thể nói là tai họa ngập đầu. Trong một đêm, tất cả thương gia ở Tuyên thành đều đoạn tuyệt lui tới với Bạch gia. Bạch gia, triệt để xong rồi. Bạch Tuyết Lan và Tiêu Vũ Sắt cùng đến Sở gia làm Tiết U Nhiễm bất ngờ. Nghĩ nghĩ, nàng vẫn quyết định gặp mặt hai vị địch nhân kiếp trước kiếp này đều dây dưa quá sâu này.
“Công chúa điện hạ, van cầu ngài giơ cao đánh khẽ, thả cho Bạch gia ta
một con đường sống.” Nhìn thấy Tiết U Nhiễm, Bạch Tuyết Lan và Tiêu Vũ
Sắt khóc hô quỳ gối trên đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Mấy
ngày trước đây còn vênh váo tự đắc đứng trước mặt nàng hô to gọi nhỏ,
bây giờ lại lấy phương thức này gặp mặt, Tiết U Nhiễm không có chút cảm
giác thắng lợi nào, chỉ thở dài: “Bạch tiểu thư làm quá mức rồi.”
“Dân nữ biết sai, dân nữ cũng không dám nữa. Dân nữ chỉ thấy gia huynh
là thật sự yêu thích Sở tiểu thư, nghĩ giai ngẫu vốn có, thế nên mới bị
quỷ mê tâm hồn.” Bạch Tuyết Lan liều mạng biện bạch, ý muốn đả động Tiết U Nhiễm.
“Giai ngẫu vốn có? Không biết Bạch phu nhân nghe được bốn chữ này có cảm giác gì?” Cười như không cười nhìn về phía Tiêu Vũ Sắt vẻ mặt mờ mịt,
Tiết U Nhiễm hỏi. Tiêu Vũ Sắt quả thật không biết xảy ra chuyện gì. Nàng ta chỉ biết là Bạch gia đắc tội Sở gia, cho nên nàng ta mới đồng ý
thỉnh cầu của Bạch Tuyết Lan cùng đi nhận sai cầu tình. Nhưng là Bạch
Tuyết Lan vừa mới nói cái gì mà gia huynh yêu thích Sở tiểu thư, còn nói cái gì mà giai ngẫu vốn có?
Giai ngẫu: vợ chồng. Ý Bạch Tuyết Lan và Bạch Hữu và Sở Mộng Văn đẹp đôi, vốn nên là một đôi ấy.
“Tuyết Lan, sao lại thế này? Ngươi gạt ta chuyện gì đúng không?” Tiêu Vũ Sắt là thật lòng coi Bạch Tuyết Lan là tỷ muội tốt. Việc đã đến nước
này, Tiêu Vũ Sắt đã không dùng được, Bạch Tuyết Lan cũng không muốn lại
giả vờ, khinh thường nói: “Còn không phải ngươi vô dụng. Cả phu quân của mình mà cũng không quản được, để hắn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ. Bây
giờ tốt rồi, con cóc mắt mọc cao, thế nhưng coi trọng Sở gia tiểu thư.
Không biết còn ngu xuẩn, phạm phải sai lầm lớn còn nhận làm rùa đen rút
đầu, muốn một kẻ nữ lưu như ta đến nhận sai.”
Tiêu Vũ Sắt muốn hôn mê. Sao lại thế này? Bạch Hữu coi trọng Mộng Văn?
Nghĩ đến Mộng Văn, Tiêu Vũ Sắt thoáng yên lòng. Mộng Văn tính tình đơn
thuần, chắc chắn sẽ tha thứ cho bọn họ. Tiết U Nhiễm nghe Bạch Tuyết Lan lật ngược phải trái trắng đem, lại thấy Tiêu Vũ Sắt đầu tiên là mơ hồ,
lập tức sáng tỏ, cuối cùng là thả lỏng. Đoán được mười phần tính toán
trong đầu Tiêu Vũ Sắt, Tiết U Nhiễm bổ sung thêm: “Lời nói của Bạch tiểu thư có chút không khớp lắm. Theo bản cung biết, Bạch công tử sở dĩ phạm phải sai lầm lớn đều là do Bạch tiểu thư cố ý xúi giục, ác ý giấu giếm
thân phận thật sự của Mộng Văn nhà ta, lấy cô nương cảnh nhà sa sút
nghèo túng đến lừa Bạch công tử...”
“Tuyết Lan, thật là ngươi?” Tiết U Nhiễm còn chưa nói xong, Tiêu Vũ Sắt
đã kinh hô ra tiếng. Thấy Ninh An công chúa đã biết rõ tất cả sự thật,
Bạch Tuyết Lan không lại mạnh miệng, châm chọc nói: “Đúng lại như thế
nào? Bản thân vô dụng, còn có thể trách đến trên đầu người khác?”
Tiêu Vũ Sắt sửng sốt. Chưa từng nghĩ tới Bạch Tuyết Lan người đối xử tốt nhất với nàng ta ở Bạch gia sẽ là người dối trá như vậy. Nàng ta giả ý
cùng nàng giao hảo, lấy từ nàng ta nhiều bí mật như vậy, ở ngoài đồng
tình nàng ta, sau lưng không biết lại cười nhạo nàng ta thế nào. Nàng ta thật đúng là ngốc, lại bị Bạch Tuyết Lan lừa lâu như vậy.
“Bạch tiểu thư và Bạch phu nhân là đến Sở gia cãi nhau?” Tiêu Vũ Sắt rõ
ràng không phải đối thủ của Bạch Tuyết Lan, Tiết U Nhiễm cũng không muốn hai người này ở trước mặt nàng đối chất. Bạch Tuyết Lan lập tức phản
ứng kịp, vội vàng tiếp tục dập đầu tạ tội: “Công chúa, van cầu ngài tha
Bạch gia ta! Dân nữ cũng không dám nữa, dân nữ đi tạ lỗi với Sở Tứ tiểu
thư, dân nữ đi dập đầu nhận sai với Tứ tiểu thư...”
“Bạch tiểu thư, không phải chuyện nào cũng có thể dập đầu nhận sai là
xong. Nếu bên cạnh Mộng Văn nhà ta không có người bảo vệ, hậu quả sẽ như thế nào? Nếu như người gặp phải chuyện này là ngươi, ngươi sẽ như thế
nào?” Dám làm thì phải dám chịu, chuyện này của Mộng văn không phải chỉ
cần dập đầu mấy cái, nói mấy câu xin lỗi là có thể xong việc. Đừng nói
nàng không đồng ý, chính là Sở ngốc tử cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho
Bạch gia.
“Công chúa điện hạ...” Ninh An công chúa dầu muối không vào, Bạch Tuyết
Lan không có biện pháp, chỉ phải cầu xin nhìn Tiết U Nhiễm. Bạch gia
ngã, nàng ta cũng xong theo. Đến tận cuối đời, nàng ta cũng không còn hi vọng gì. Bạch Hữu sẽ không bỏ qua cho nàng ta, Bạch gia lại càng không
bỏ qua. Kết cục của nàng ta chỉ có một, sống không bằng chết.
“Bạch phu nhân và Bạch tiểu thư vẫn nên về thôi! Việc này bản cung sẽ
không nhúng tay.” Tận mắt nhìn thấy thảm trạng của hai người này, trong
lòng Tiết U Nhiễm không có cảm giác thắng lợi, ngược lại là vô tận cảm
khái. Bất luận là Tiêu Vũ Sắt, Tiền Viên Viên hay Bạch Tuyết Lan, đời
này nàng chưa từng nghĩ tới chủ động tìm các nàng ta phiền toái. Nhưng
là chuyện đời khó lường, một lần lại một lần gặp phải, nhân duyên trùng
hợp dây dưa cho đến tận hôm nay. Nàng sẽ không giả nhân giả nghĩa tha
thứ cho các nàng, cũng không nghĩ quyết định vận mệnh của các nàng. Đối
với hai người này, Tiết U Nhiễm chỉ duy nhất nhắc nhở: tự cầu nhiều
phúc. Ninh An công chúa quả thật là xem các nàng không vừa mắt, muốn
mượn cơ hội trừ bỏ nàng ta. Nghĩ đến đây, Bạch Tuyết Lan độc ác, đột
nhiên đứng lên, đánh về phía Tiết U Nhiễm.
“Tề Phong!” Muốn gặp Bạch Tuyết Lan, Tiết U Nhiễm không có khả năng
không đề phòng. Có một số việc, ngốc một lần là đủ rồi. Lại đến một lần, chính là ngu xuẩn. Bóng đen xẹt qua, Bạch Tuyết Lan a một tiếng, lập
tức bị đá bay ra đến ngoài cửa. Tề Phong lạnh lùng đứng đó, sát khí bức
người.
“Mạo phạm Ninh An công chúa, tội đáng luận xử. Người tới, áp giải ác phụ này đến nha môn, giao cho quan phủ làm chủ.” Tư Nguyệt hừ lạnh một
tiếng, gọi hộ vệ Sở gia kéo Bạch Tuyết Lan ra ngoài.
“Tuyết...” Nhớ tới Bạch Tuyết Lan giả dối ác ngôn, Tiêu Vũ Sắt lo lắng
mở miệng dừng lại, ngồi sững trên mặt đất không lại nhúc nhích.
“Người tới, đưa Bạch phu nhân ra ngoài.” Đại bộ phận nô bộc Sở gia đều
nhận thức Tiêu Vũ Sắt, không cần Tiết U Nhiễm nhiều lời đã tiến lên,
trực tiếp dẫn Tiêu Vũ Sắt ra ngoài. Bị quăng khỏi cửa lớn Sở gia, Tiêu
Vũ Sắt bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về Bạch gia. Lấy chồng theo
chồng, lấy chó theo chó. Tiêu Vũ Sắt không về được Tiêu gia lựa chọn duy nhất chính là cùng Bạch gia sống còn.
Sau này, nghe nói Bạch Tuyết Lan bị quan phủ đánh sau đó ném vào trong
lao. Có xét hỏi hay không, còn chờ mặt trên xử lí. Mà Bạch gia, chẳng
những bị quan phủ xét nhà, còn bị trục xuất khỏi Tuyên thành. Nghe nói
Tiêu Vũ Sắt cũng đi theo rời khỏi Tuyên thành. Sống hay chết, không
người hỏi thăm. Duy nhất có thể biết chính là, đám người Bạch gia chỉ
biết sống phóng túng đó, cuộc sống sau này tất nhiên thập phần gian khổ.