Bạch Tuyết Lan đi rồi, mọi người ở Khách Duyệt lâu ai về nhà nấy, lại bắt đầu bàn tán với nhau. U U có thể nghe thấy mấy câu ‘Sửa trị Bạch gia’ hoặc ‘khiến cho Bạch gia khó coi’. Trên lầu một đám công tử nhà quan cảm thấy không thú vị, trở về phòng bao. Nhưng là Triệu Thụy, vội đi về phía Tiết U Nhiễm đang đứng ở một bên khác của lầu hai: “U Nhiễm muội muội, cho Triệu đại ca ôm ôm Tiểu Quân Ức đi.”
“Không cho.” Tiết U Nhiễm nghiêng người, né tránh bàn tay vươn ra của Triệu Thụy, cười nói, “Nếu Triệu đại ca đã thích trẻ con như vậy, mau chóng thành thân là được. Đợi có đứa nhỏ của mình, muốn ôm thế nào thì ôm.”
“Đây không phải là U Nhiễm muội muội làm khó Triệu đại ca sao! Cũng không phải Triệu Đại ca không nghĩ thành thân, mà là không gặp được người mình thích.” Triệu Thụy vẻ mặt đau khổ, ủy khuất nhìn Tiết U Nhiễm.
“Thích? Tiêu cô nương người mà trước đây Triệu đại ca thích gả cho vị Bạch công tử vừa mới tới đón Bạch cô nương. Vị Bạch tiểu thư kia diện mạo lại càng hơn Tiêu cô nương một bậc....” Tiết U Nhiễm nói đến đây liền dừng lại, như có ngụ ý nhìn Triệu Thụy. Triệu Thụy sợ tới mức lui về phía sau một bước lớn, nắm tay chỉ vào Tiết U Nhiễm hô: “U Nhiễm muội muội, Triệu đại ca đối đãi muội không tệ mà! Sao muội có thể hồi bào Triệu đại ca như vậy hả? Cái loại nữ tử đó sao có thể bước vào cửa Triệu gia ta? Đây không phải là muội muốn nhìn Triệu đại ca bị lão nhân nhà ta đánh gẫy chân sao?”
“Nào có nghiêm trọng như vậy? Triệu bá bá là người hiền lành như vậy, nhiều lắm cũng chỉ phạt huynh quỳ gối trước bài vị của liệt tổ liệt tông thành tâm nhận sai, sau đó đuổi Bạch Tuyết Lan ra khỏi Triệu gia...” Tiết U Nhiễm giúp Lại Bộ Thượng Thư Triệu đại nhân giải thích.
“Cái gì thành tâm nhận sai? Còn có thể không cho ăn không cho uống có được không? Lão nhân nhà ta chỉ hiền lạnh với U Nhiễm muội muội thôi, với Triệu đại ca ta một chút cũng không hiền lành.” Triệu Thụy lầu bầu lẩm bẩm.
“Triệu công tử không ngại dời bước vào trong phòng bao nói chuyện?” Sở Lăng Húc từ dưới lầu đi lên, tiếp nhận Tiểu Quân Ức trong tay Tiết U Nhiễm. Đi theo phía sau là hai huynh đệ Sở Diệp Triển và Sở Kinh Triết.
“Vậy thì vào phòng bao nói chuyện.” Triệu Thụy dẫn đầu vào phòng bao. Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm nhìn nhau cười, cùng đi theo đi vào. Hai huynh đệ Sở gia tất nhiên là nối tiếp gót chân theo vào.
“Triệu đại ca, không phải muội muội nói huynh, nhóm chúng ta còn có mấy người chưa thành thân? Chu Trinh đại ca người ở biên quan thì không nói, nghe nói Trịnh Khải đại ca cũng sắp có chuyện vui. Trịnh tỷ tỷ càng là không quá hai ngày liền gả vào Hầu phủ, thừa lại cũng chỉ còn một mình huynh thôi.” Tiết U Nhiễm là thật tâm nói ra những lời này. Triệu Thụy đối nàng tốt lắm, nàng vẫn luôn đều ghi tạc trong lòng, cũng hi vọng Triệu Thụy có thể sống tốt.
“Tiểu tử Trịnh Khải kia nói thành thân liền thành thân, một chút tình nghĩa huynh đệ cũng không nói.” Nhắc tới huynh đệ tốt muốn thành thân, Triệu Thụy tức giận.
“Sao huynh không nói là do huynh hành động quá chậm? Tiểu Quân ức nhà ta đều đã lớn, dù là huynh trưởng của ta cũng sắp làm cha rồi, chỉ còn huynh dây dưa kéo dài. Nếu huynh thực sự không nghĩ thành thân, không bằng đi biên quan tìm huynh trưởng của ta đi?” Tiết U Nhiễm dùng lời nói kích thích Triệu Thụy.
“Ta thì cũng muốn đi, nhưng nhà không để ta đi. Nói cái gì mà chút quyền cước ấy của ta lên chiến trường còn muốn Kỳ Văn và Chu Trinh che chở. Quả thật là coi thường người!” Nói đến chuyện này, Triệu Thụy càng thêm tức giận. Khi Kỳ Văn đi biên quan, hắn cũng rất muốn đi theo, ai biết bị ngăn lại. Tiết U Nhiễm cố gắng nhịn cười, hỗ trợ hiến kế: “Thái tử điện hạ lại có thể coi khinh Triệu đại ca như vậy? Triệu đại ca hẳn nên cùng Thái tử điện hạ đánh một trận, để hắn không dám coi khinh Triệu đại ca nữa.”
“U Nhiễm muội muội, muội là thật lòng sao? Cố ý chê cười Triệu đại ca phải không? Muội biết rõ Triệu đại ca đánh không lại gia, cũng không dám đánh với gia. Nhóm huynh đệ chúng ra trừ Kỳ Văn ra, ai dám cùng gia so chiêu?” Biểu cảm của Triệu Thụy có thể dùng u oán để hình dung.
“Vậy nhất định là Thái tử điện hạ ghi hận trong lòng, cho nên mới đưa Tiểu vương gia đi biên quan. Triệu công tử không phải sợ, đợi tiểu đệ dạy huynh mấy chiêu, bảo đảm huynh đánh thắng Thái tử điện hạ. Sau đó Thái tử điện hạ nhất định sẽ tức giận, Triệu công tử cũng có thể đi biên quan rồi.” Nói đến đánh nhau, Sở Kinh Triết bắt đầu xoa tay.
“Chuyện đó... Vẫn là không cần. Ta sợ ta còn chưa đi biên quan đã bị lão nhân nhà ta đánh đến không xuống được giường rồi.” Triệu Thụy vừa xua tay vừa lắc đầu, điển hình có ý muốn làm trộm nhưng không có gan trộm. Mấy người đang ngồi nghe vậy đều nở nụ cười thật lâu mới dừng lại. Khi đứng dậy rời đi Triệu Thụy còn kêu gào qua hai ngày nữa Tiểu hầu gia thành thân, nhất định phải mang theo Tiểu Quân Ức đi cùng. Sau khi Tiết U Nhiễm gật đầu cam đoan mới xoay người chạy lấy người.
Nghe được tin tức Mạc Thần Viễn và Trịnh Thiến muốn thành thân, Tiết U Nhiễm cũng không ngoài ý muốn. Trai tài gái sắc, hai người này vốn nên ở cùng nhau. Bởi vì muốn đi Hầu phủ chúc mừng, hôm nay Tiết U Nhiễm không bồi Sở Mộng Văn đến Khách Duyệt lâu. Sở Lăng Húc bảo Ám Nhất theo sau, bảo đảm Sở Mộng Văn bình an vô sự. Trong phủ Hầu gia, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, hỉ lụa phất phới đầy trời.
“U Nhiễm muội muội, Sở gia muội phu, bên này.” Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc vào cửa liền nhìn thấy Triệu Thụy hướng về phía bọn họ vẫy tay. Bởi vì Trịnh Thiến, Trịnh Khải tất nhiên là ngồi ở bàn chủ. Mà Triệu Thụy cũng đi theo ngồi trên bàn chủ. Tiết U Nhiễm nhìn Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi cũng cùng ngồi ở bàn chủ, cũng không nghĩ nhiều, kéo Sở Lăng Húc đang ôm Tiểu Quân Ức đi qua.
“Tiểu Quân Ức...” Triệu Thụy sáp đến, vươn tay đùa Tiểu Quân Ức.
“U Nhiễm, Tiểu Quân Ức lớn hơn không ít đâu!” Mấy ngày nay, ở chung với Tần Tử Huyền, Lạc Thấm Nhi trở nên ôn nhu hơn nhiều. Nhìn thấy Tiểu Quân ức i i a a, cười mở miệng nói. Có chút ngoài ý muốn Lạc Thấm Nhi sẽ chủ động nói chuyện với mình, Tiết U Nhiễm gật gật đầu: “Đúng vậy. Lớn rất nhanh!”
“Nhưng là càng ngày càng đáng yêu. Còn bé đã tuấn như vậy, trưởng thành cũng không kém.” Cảm giác được tầm mắt Tần Trạch Dật nhìn qua, Lạc Thấm Nhi tiếp tục hàn huyên.
“Đâu có.” Trên miệng khiêm tốn, trên mặt Tiết U Nhiễm cũng là tràn đầy kiêu ngạo.
“Lần trước Tiểu Thiến còn nói chuyện làm thông gia, vừa khéo chuyện tốt đến gần.” Lạc Thấm Nhi cũng thích Tiểu Quân Ức, nhưng là phủ Thái tử chỉ có một Tần Vũ Duyệt. Con gái của Quý Như Nhã, sợ là U Nhiễm sẽ không đồng ý.
“Làm thông gia cũng không nhất định không phải Mạc gia thì không thể.” Tần Trạch Dật đột nhiên mở miệng, kinh sợ một đám người. Tiết U Nhiễm theo bản năng nhìn qua, Tần Trạch Dật đây là có ý gì? Nàng không muốn cùng Tần gia có quan hệ gì, Tiết vương phủ có Trưởng công chúa là đủ rồi. Nghĩ U Nhiễm không thích Quý Như Nhã, Tần Trạch Dật lại bỏ thêm một câu: “Tần gia sẽ không chỉ có một nữ nhi.”
Vậy... Tần Trạch Dật là thật sự coi trọng Tiểu Quân Ức nhà nàng rồi sao? Tiết U Nhiễm giật nhẹ tay áo Sở Lăng Húc.
“Ngưỡng cửa Sở gia rất thấp.” Không làm Tiết U Nhiễm thất vọng, Sở Lăng Húc nhẹ nhàng nói một câu, trúng giữa hồng tâm.
“Phong hào Ninh An công chúa không coi là thấp.” Trên mặt Tần Trạch Dật là kiên trì không cho phép cự tuyệt. Cùng là hai vị nam tử xuất sắc như nhau, một người tôn quý cao ngạo, một người ôn hòa tuấn nhã, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí khó tránh khỏi căng thẳng.
“Biểu ca, không thể như vậy. Lần trước đã nói Tiểu Quân ức bị Mạc gia chúng ta định xuống rồi.” Mạc Thần Viễn vừa đi qua liền phát hiện không thích hợp, vội vàng hòa giải. Lần trước còn có dự cảm không tốt, không nghĩ tới biểu ca thật sự coi trọng Tiểu Quân Ức. U Nhiễm sẽ không đồng ý, Sở đương gia cũng không phải dễ chọc. Biểu ca lại muốn cùng Sở gia dây dưa không rõ, đúng là hành động không khôn ngoan.
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng thích Tiểu Quân Ức. Gia, ngài không thể tranh với ta.” Triệu Thụy phản ứng kịp cũng đi theo hòa hoãn không khí.
“Triệu Thụy, ngươi quá chậm rồi. Tiểu Quân Ức nhất định là Trịnh gia chúng ta.” Đặt ly rượu xuống, Trịnh Khải vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay. Trong lúc nhất thời, không khí đông lạnh biến mất, Tần Trạch Dật hừ lạnh quay đầu nhìn về phía khác, Sở Lăng Húc cười nhạt cúi đầu nhìn Sở Quân Ức. Không nghĩ tới mấy câu nói chuyện phiếm cũng có thể kéo ra nhiều chuyện như vậy, Tiết U Nhiễm không mở miệng không được: “Tiểu Quân Ức còn nhỏ, sau này lại nói.”
“Chính là còn nhỏ nên mới phải mau chóng định xuống đúng không? U Nhiễm, ngưỡng cửa Mạc gia chúng ta cũng không cao như Tần gia.” Mạc Thần Viễn quyết tâm không muốn Thái tử biểu ca lại có tâm tư khác.
“Nói không chừng Mạc gia các ngươi sinh chính là công tử đâu?” Chuyện này còn chưa thấy bóng, sao ai cũng thích như vậy? Tiết U Nhiễm thở dài phản bác nói.
“Vậy thì lại sinh, thế nào cũng sẽ có một thiên kim.” Mắt thấy sắc mặt biểu ca càng ngày càng đen, Mạc Thần Viễn tiếp tục nói. Cứ như vậy, Trịnh Khải không hài lòng: “Muội phu, sinh hay không sinh cũng không phải do ngươi nói là được. Còn phải xem muội muội ta có nguyện ý hay không.”
Mạc Thần Viễn cười cười, không lại nói chuyện. Đã nói đến nước này, chỉ cần Thái tử biểu ca không lại sinh sự, tất cả mọi người đều binh an vô sự. Nghe mọi người ngươi một lời ta một lời tới tới lui lui, trong mắt Sở Lăng Húc xẹt qua tia sáng. Cũng không phải không Tuyên quốc không thể đúng không? Ngày đó trở lại phủ Thái tử, Tần Trạch Dật vung tay một cái, trực tiếp trở về phòng. Nhìn bóng lưng Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi không nói một lời. Tần Trạch Dật vui hay buồn không nằm trong phạm vi để ý của nàng, còn không bằng về phòng dỗ Tần Tử Huyền. Mới vừa đi chưa được hai bước, liền đụng vào Quý Như Nhã ôm Tần Tử Duyệt đi tới.
“Gặp qua Thái tử phi.” Đối Lạc Thấm Nhi, Quý Như Nhã vẫn luôn có chút kiêng kị.
“Muội muội đây là đi đâu?” Hướng Quý Như Nhã đi dường như là thư phòng của Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi biết rõ còn cố hỏi.
“Mấy ngày nay mặt trời lặn Thái tử đều đến nhìn Vũ Duyệt, sợ là nhớ rồi.” Quý Như Nhã cười ôn nhu, vô cùng ngọt ngào.
“Vậy à. Vậy muội muội đi nhanh đi! Cũng đừng để Thái tử phải đợi lâu.” Lạc Thấm Nhi nói xong liền nhường đường, nhường Quý Như Nhã đi trước. Quý Như Nhã sợ hãi không thôi, kinh ngạc nhìn Lạc Thấm Nhi cũng không dám động. Thấy Quý Như Nhã không động, Lạc Thấm Nhi liền động, cũng không nói chuyện, lập tức đi xa. Quý Như Nhã cứ như vậy sững sờ tại chỗ. Một hồi lâu sau, tiếng khóc của Tần Vũ Duyệt gọi suy nghĩ của Quý Như Nhã trở về, thế này mới nhớ tới đi tìm Tần Trạch Dật.
“Nương nương đã trở lại.” Nhìn thấy Lạc Thấm Nhi vào nhà, Tuệ cô đứng lên hành lễ.
“Tiểu hoàng tử đã ăn sữa rồi sao?” Sờ sờ Tần Tử Huyền đã ngủ say, Lạc Thấm Nhi nhẹ giọng hỏi.
“Bà vú vừa mới đi.” Tuệ cô gật gật đầu. Lạc Thấm Nhi không lại hỏi nhiều, nhìn Tần Tử Huyền xuất thần. Nàng không nghĩ tới mượn đứa nhỏ này tranh thủ tình cảm, cũng không nghĩ để đứa nhỏ này sau khi lớn lên đi tranh đoạt cái vị trí kia. Vương gia nhàn tản không có gì không tốt, không lo ăn uống, tiêu diêu tự tại.