Khí chất cao quý hoàn mỹ tự nhiên của Tiết U Nhiễm, tất nhiên là Bạch Tuyết Lan không thể so với được. Ngữ khí hơi chút dịu xuống, Bạch Tuyết Lan nhẹ nhàng cúi người thi lễ: “Trong việc này chắc chắn là có hiểu lầm. Mọi người không ngại ngồi xuống giải thích rõ ràng.”
“Không có gì để giải thích. Tề Phong, đưa người này đến nha môn, giao cho quan phủ xử lí.” Tiết U Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, không định nhượng bộ. Gặp được sắc lang cũng coi như hiểu lầm? Vậy thì giao cho quan phủ quyết định. Thấy Tiết U Nhiễm không biết tiến thối như vậy, Bạch Tuyết Lan cũng phát hỏa: “Gia huynh chính là công tử Bạch gia ở Thành Tây, sợ là không dễ bắt nạt như vậy.”
“Dễ bắt nạt hay không, thử một lần sẽ biết.” Tiết U Nhiễm không để ý, thản nhiên như thường. Chưa từng chịu qua khinh thường như vậy, sắc mặt Bạch Tuyết Lan trầm xuống: “Phu nhân không khỏi có chút khinh người quá đáng.”
“ Lời nói của vị cô nương này thật sự là quá thú vị. Mới đầu chúng ta đã không định so đo, là ai bám lấy hưng sư vấn tội? Bạch gia Thành Tây rất có tiếng sao? Chưa từng nghe thấy.” Cười nhạo một tiếng, Tiết U Nhiễm rảnh rang hẩy hẩy ống tay áo. Bạch Tuyết Lan tu dưỡng tốt hơn nữa dưới sự châm chọc của Tiết U Nhiễm cũng không sót lại chút gì, thậm chí có chút miệng không đắn đo: “Bạch gia và phu nhân trước đây không thù, bây giờ không oán. Phu nhân vì sao cố tình nhằm vào Bạch gia ta? Cho dù gia huynh sai trước thì tính sao? Ở trên đường cái ở Tuyên thành này người bị gia huynh bắt nạt có không ít, còn chưa đưa đến quan phủ nói chuyện. Sao phu nhân không thức thời chút?”
“Cô nương đây là mềm không được, chuẩn bị cứng rắn? Cũng thật không đúng dịp, bộ dáng cậy thế uy hiếp này ở trước mặt ta, không thể thực hiện được.” Tiết U Nhiễm không định nói rõ thân phận. Đơn giản không có chuyện gì, chơi đùa cũng không ngại.
“Ngươi...” Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tuyết Lan tức giận đến trắng bệch. Vị phu nhân này thế nhưng không biết điều như vậy, quả thực là buồn cười.
“Đại tẩu, thôi.” Thấy Đại tẩu nhà mình đã chiếm thượng phong, Sở Mộng Văn vụng trộm giật nhẹ ống tay áo của Tiết U Nhiễm.
“Tha hắn cũng không phải không thể, để hắn qua đây xin lỗi.” Kiếp trước dù sao cũng là kiếp trước, Tiết U Nhiễm cũng không muốn mãi ôm hận thù không buông. Bây giờ nàng rất hạnh phúc, vậy là đủ.
“Không, có, khả, năng!” Bạch Tuyết Lan cao ngạo từ trong xương, lúc này hoàn toàn bùng nổ. Việc này nàng ta không để yên.
“Theo ý của cô nương, không phải là đưa lệnh huynh đến quan phủ thỏa đáng hơn đấy chứ?” Nhướn mày lên nhìn Bạch Tuyết Lan, Tiết U Nhiễm cố ý xuyên tạc nói. Bạch Tuyết Lan bị hỏi á khẩu không trả lời được, căm giận trừng Tiết U Nhiễm, phất tay áo chạy lấy người.
“Bạch tiểu thư đi thong thả, lần tới lại đến.” Trương chưởng quầy trầm bổng cao giọng hộ to, khuôn mặt tươi cười đưa tiễn. Không hổ là Ninh An công chúa, khí thế này tùy tiện bộc lộ ra, thoáng chốc liền trấn trụ tiểu thư Bạch gia thích làm bộ làm tịch nhất. Bạch Tuyết Lan ngừng chân, xoay người căm tức nhìn Bạch Hữu được gia nô đỡ: “Còn không mau đi?”
Bạch Hữu đau đến nhếch miệng, tà tâm không chết quay lại nhìn thoáng qua Sở Mộng Văn đã xoay người đi vào Khách Duyệt lâu. Thế này mới tùy cho gia nô đỡ, đi ở phía sau Bạch Tuyết Lan. Bị Bạch Hữu và Bạch Tuyết Lan làm phiền, Tiết U Nhiễm và Sở Mộng Văn đều không có khẩu vị, tùy ý tìm một phòng bao ngồi xuống. Trương chưởng quầy lại tự mình bừng điểm tâm chiêu bài lên.
“Bạch gia Thành Tây....” Tiết U Nhiễm thì thầm ra tiếng. Tổ tiên Bạch gia của thành Tây cũng từng nổi tiếng ở Tuyên thành. Chính là mấy đời đại đương gia sau này cũng không biết sinh con, không hề có đầu óc buôn bán. Sống phóng túng, xa xỉ vô độ. Bạch gia chút sản nghiệp của tổ tiên đều đã bị bại không còn nhiều lắm, chỉ còn lại một cửa hàng còn cái xác không đến chống đỡ. Nhưng mà, Bạch gia bên ngoài cường bên trong trống rỗng vẫn tự cho mình tài trí hơn người, lúc nào cũng không quên tác uy tác phúc. Trong đó, Bạch Hữu chính là một người quần là áo lụa nhất cũng là vô dụng nhất.
Kiếp trước tuy rằng Bạch Tuyết Lan được kiệu tám người khiêng tới Sở gia, cũng chỉ là bản lĩnh mặt ngoài mà thôi. Nếu như thật sự có khí phái như vậy, cần gì phải gả vào Sở gia làm thiếp? Người Bạch gia cuối cùng cũng phát hiện trong nhà không còn thừa ngân lượng cho mình tiêu xài, tự nhiên là muốn đánh chủ ý lên thương gia đệ nhất Tuyên quốc. Mà mĩ mạo của Bạch Tuyết Lan, chính là cách tốt nhất dùng để leo lên Sở gia. Thật ra, Bạch Tuyết Lan tiến vào Sở gia là tự Bạch gia gửi bái thiếp đến Sở gia. Đương nhiên, bái thiếp này là cầu kiến Quận chúa điện hạ. Lúc đó Tiết U Nhiễm đang tâm hoảng ý loạn, chưa trải qua suy xét đã đồng ý. Chuyện này mãi về sau Tiết U Nhiễm mới biết, Bạch Tuyết Lan đã ái mộ Sở Lăng Húc từ lâu. Mà chưa điều tra đã nạp Bạch Tuyết Lan làm thiếp, làm cho sự thật mẹ đẻ của Bạch Tuyết Lan là nữ tử thanh lâu bị che giấu, tạo thành một trong những chuyện Tiết U Nhiễm có lỗi với Sở gia nhất.
“Đại thiếu phu nhân nói chính là hai huynh muội vừa rồi? Bạch Hữu có tiếng là ăn chơi trác táng, không cần so đo. Bạch Tuyết Lan thì lại có chút danh tiếng trong các tiểu thư thương gia, rất được các công tử nhà đại thương gia liếc mắt.” Lúc Trương chưởng quầy nhắc đến hai người này vẻ mặt khinh bỉ. Bạch Hữu thì không cần nói, toàn bộ Tuyên thành phỏng chừng không có mấy người thích hắn. Còn lại Bạch Tuyết Lan thì bởi vì mỗi lần đến Khách Duyệt lâu đều bưng cái giá cao cao tại thượng, tự cao tự đại. Nói dễ nghe thì là có chút cao quý, nói khó nghe chút chính là làm ra vẻ. Ghê tởm hơn chính là, từ tháng trước trong lúc vô tình gặp qua chủ tử nhà hắn đi thị sát xong, vì tiểu thư Bạch gia này lại càng siêng tới. Nói rõ chính là có ý với chủ tử nhà hắn. Thường xuyên đi lại, chẳng qua là nghĩ đến một cái gặp ngẫu nhiên.
“Bạch gia tiểu thư lớn lên quả thật rất đẹp.” Bỏ tính tình không tốt và tâm cơ sang một bên, Tiết U Nhiễm vẫn rất tán thành ánh mắt của nhóm công tử.
“So ra kém Đại tẩu.” Sở Mộng Văn lập tức phản bác nói. Kiến thức qua Đại tẩu cao quý tuyệt luân nhà mình, Trưởng công chúa thanh lãnh lịch sự tao nhã, Thái tử phi đoan trang linh lung, nữ tử khác há có thể đánh đồng? Dù là Trịnh tiểu thư tới tiệc đầy tháng của Tiểu Quân Ức cũng là tú ngoại tuệ trung, ôn nhu hiền thục. Vị Bạch Tuyết Lan này, chỉ có một bộ dáng bên ngoài, lại thiếu mất phần khí chất. Cọc gỗ dù đẹp cũng chỉ là cọc gỗ, không thể giống thật.
“Cũng so ra kém Mộng Văn xinh đẹp đáng yêu của chúng ta.” Tiết U Nhiễm không chút khiêm tốn nhận câu khen ngợi này, còn thật sự nói.
“Tiểu thư, Tư Nguyệt lại cảm thấy Bạch Tuyết Lan chính là một bức
tranh cho người thưởng thức. Treo trên tường có lẽ sẽ có người coi trọng, nhưng vứt xuống mặt đất cũng chỉ là giấy lộn.” Khi nói đến hai chữ ‘giấy lộn’, Tư Nguyên hung hăng di di chân, phảng phất như tờ giấy này đang ở dưới chân nàng. Cũng dám uy hiếp Quận chúa nhà nàng, ăn gan hùm mật gấu rồi.
“Tư Nguyệt, em đi theo Tề Phong biến ác rồi.” Liếc Tề Phong ngoài cửa, Tiết U Nhiễm cười nói. Nếu trên tay Tư Nguyệt có thanh kiếm, nói không chừng nàng sẽ trực tiếp chém xuống. Tư Nguyệt đỏ mặt, lắc lắc thân mình ra phía cửa, từ chối mặc cho Tiết U Nhiễm trêu ghẹo. Tiết U Nhiễm thấy vậy liền thu, ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Sở Mộng Văn như có điều suy nghĩ, không có lại tiếp tục nói hết. Thấy Đại thiếu phu nhân dường như vẫn chưa để ý Bạch Tuyết Lan, Trương chưởng quầy cảm thấy hắn cần thiết phải nhắc nhở một chút: “Tiểu thư Bạch gia dạo gần đây rất thường đến Khách Duyệt lâu, giống như đang chờ ai đó.”
Gặp tình lang? Tiết U Nhiễm ánh mắt sáng ngời, lập tức phát hiện không thích hợp. Nếu kiếp trước Bạch Tuyết Lan ái mộ Sở ngốc tử đã lâu, như vậy đời này người Bạch Tuyết Lan chờ đợi chính là… Ánh mắt nghi vấn sau khi chống lại lo lắng và bất đắc dĩ trong mắt Trương chưởng quầy chuyển sang khẳng định. Nói cách khác, Bạch Tuyết Lan đã bắt đầu mơ tưởng phu quân của Tiết U Nhiễm nàng rồi hả? Trong mắt Tiết U Nhiễm bắn ra tia lạnh, ngữ điệu âm trầm nói: “Thật đúng là chết cũng không hối cải.”
“Đại tẩu nói đến ai?” Sở Mộng Văn bị ngữ điệu của Tiết U Nhiễm dọa sợ run lên, điểm tâm trong tay thẳng tắp rơi xuống bàn.
“Mộng Văn, sao muội có thể lãng phí như vậy? Phạt muội bắt đầu từ ngày mai cùng Đại tẩu ta đến Khách Duyệt lâu làm việc.” Điểm tâm của Khách Duyệt lâu sao có thể lãng phí? Tiết U Nhiễm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
“Làm việc?” Sở Mộng Văn và Trương chưởng quầy cùng lúc kinh hô ra tiếng. Tư Nguyệt và Tề Phong đứng ở ngoài cửa cũng thò đầu vào, kinh ngạc nhìn Tiết U Nhiễm.
“Đúng, làm việc. Đi, bây giờ lập tức về phủ, ngày mai lại đến.” Tiết U Nhiễm vỗ tay thật mạnh xuống mặt bàn. Dao động điểm tâm trên bàn phát ra thanh âm đồ sứ va vào nhau, chấn động lòng người khác cũng run theo. Khách Duyệt lâu, dường như sắp không thái bình rồi. Sở nãi nãi và Sở phu nhân nghe U Nhiễm nói muốn trấn giữ Khách Duyệt lâu, có chút duy trì. Sản nghiệp Sở gia càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn. U Nhiễm muốn giúp phu quân chia sẻ một phần ưu sầu, các nàng rất là vừa lòng. Khách Duyệt lâu có Trương chưởng quầy trông coi, U Nhiễm đi qua tất nhiên là không sợ xảy ra sai lầm. Chỉ có điều mang Mộng Văn cùng đi, dường như cũng có chút không ổn.
“Nãi nãi, nương, nữ nhi Sở gia sao có thể nuông chiều ở nhà không biết thế sự? Nếu về sau gả đến nhà chồng, còn không bị người khác bắt nạt? Khách Duyệt lâu cũng không phải nơi xa lạ, sản nghiệp nhà mình có gì lo lắng? Để Mộng Văn học thêm chút này nọ, dù là về sau lấy ra trấn phu gia cũng rất tốt không phải sao?” Mang theo Sở Mộng Văn, thứ nhất là vì không muốn nàng rảnh rỗi ở trong nhà miên man suy nghĩ, hai là để Mộng Văn đi theo học chút bản sự. Nếu như về sau có cái vạn nhất, ít nhật Mộng Văn có thể mở cửa hàng kiếm kế sinh nhai. Có Sở Thạch sát thủ Hàn Tinh các ở đây, không cần phải lo lắng Mộng Văn bị người chèn ép bắt nạt.
Sở nãi nãi và Sở phu nhân còn có chút do dự, còn Sở lão gia ở bên cạnh lại tán dương gật đầu, đương trường đồng ý. Mộng Văn thật mảnh mai, nào có nửa phần khí phách của U Nhiễm? Cái tính tình yếu đuối này, mang theo đồ cưới số lượng không ít, còn không bị người nhà phu gia xẻ xương róc thịt, phân chia nạo vét cái là không còn một mảnh? Sở lão gia lên tiếng, chuyện này cứ như vậy định xuống rồi. Vì dưỡng đủ tinh thần để ngày hôm sau tác chiến, màn đêm buông xuống Tiết U Nhiễm đã sớm dỗ Tiểu Quân Ức đi ngủ, đặt vào nôi rồi đưa đến phòng Sở phu nhân. Còn chuyện Tiết U Nhiễm vừa nằm xuống đã bị Sở Lăng Húc bắt lấy nếm tương tư cho đến tận khuya, tạm thời lược qua không đề cập tới.
Ngày hôm sau, Tiết U Nhiễm như mong muốn mang theo Sở Mộng Văn ra cửa. Dù sao cũng không phải ra ngoài đi chơi, Tiết U Nhiễm và Sở Mộng Văn đều bỏ đi quần áo phú quý hoa lệ, giả dạng thành mộc mạc đơn giản. Tháo trang sức quý trọng xuống, trở về nguyên trạng không dùng son phấn. Tuy rằng vẫn khó nén tao nhã tuyệt sắc như trước, nhưng cũng không làm người ta ghé mắt. Một đường đi chậm, chậm rãi đi tới Khách Duyệt lâu. Quả đúng, trong đại sảnh kín hết người, Bạch Tuyết Lan đang cười yếu ớt dịu dàng ngồi đó. Trong dè dặt khó nén thẹn thùng, trong lạnh nhạt khó nén nôn nóng trông mong. Quả thật tú sắc có thể thay cơm, như tài nguyên của Khách Duyệt lâu vậy.