Thân là đứa nhỏ thứ nhất của Sở gia, cuộc sống trước năm lăm tuổi của Sở Lăng Húc trôi qua rất hạnh phúc. Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cũng chỉ là như thế. Bay trên trời, bơi trong nước, phàm là hắn nhìn trúng, không có gì không bị đưa đến trước mặt hắn. Nhưng mà, công tử ca được nuông chiều sau một lần ham chơi vào năm lăm tuổi đó đột nhiên dừng lại. Lúc đó, Sở nãi nãi và Sở phu nhân mang theo Sở Lăng Húc lúc ấy lăm tuổi đi Tự miếu ở ngoại ô Tuyên thành lễ phật. Chẳng qua oa nhi năm tuổi, đúng là thời điểm hiếu động. Thừa dịp Sở nãi nãi và Sở phu nhân không chú ý, Sở Lăng Húc nho nhỏ chuồn êm ra ngoài. Phía sau núi là mảnh rừng trúc xanh bát ngát, một cơn gió thổi qua, cây trúc lung lay thoáng động. Sở Lăng Húc cất bước chạy vào rừng trúc, xoay vòng vòng quanh một cây trúc. Tiếng cười vô câu vô thúc, thoải mái chạy băng băng. Cho dù chỉ có một mình, Sở Lăng Húc vẫn chơi đến bất diệc nhạc hồ. Bỗng nhiên, cổ áo sau gáy Sở Lăng Húc bị một bàn tay to xách lên, cả thân thể lập tức bị treo lên giữa không trung.
“Ở đâu ra tiểu oa nhi, trái lại thật thú vị.” Thấy oa nhi bốn lăm tuổi kiên trì không ngừng xoay quanh cây trúc, Hàn Ly cảm thấy thú vị.
“Buông ta ra.” Hai tay hai chân không có bài bản loạn vung loạn đá, cảm giác bị người treo trên không trung khiến Sở Lăng Húc cảm thấy thập phần không thoải mái.
“Không buông thì sao?” Khóe miệng Hàn Ly ngậm nụ cười, xách oa nhi trong tay xoay phải xoay trái. Thật sự rất thú vị, thú vị thú vị. Thấy giãy dụa vô dụng, Sở Lăng Húc cũng yên tĩnh lại. Lông mày dậm nhếch lên, hai con mắt không ngừng rơi nước mắt, mím chặt môi không nói chuyện.
“Ơ? Tiểu oa nhi khóc nhè đấy à?” Hàn Ly vốn chỉ muốn đùa Sở Lăng Húc, cũng không thật sự muốn chọc hắn khóc. Vội vàng đặt Sở Lăng Húc xuống đất, để xuống trước mặt mình. Hai chân vừa chạm đất, hai tay Sở Lăng Húc đánh tới phía trước, xoay người bỏ chạy. Bị Sở Lăng Húc đột nhiên đẩy, Hàn Ly không tự chủ được lui về phía sau một bước. Sững sờ nhìn bóng dáng tiểu oa nhi chạy đi, lập tức cười ha ha. Nghe đến tiếng cười to ở phía sau, Sở Lăng Húc cũng không quay đầu lại vọt đến bên người Sở nãi nãi và Sở phu nhân. Bộ dáng thở gấp khiến Sở nãi nãi và Sở phu nhân cười trách mắng. Sở Lăng Húc cũng không cãi lại, chỉ hoảng hồn nhìn xung quanh, sau khi xác định người nọ không đuổi theo mới ổn định lại tinh thần. Mãn đêm buông xuống, Sở Lăng Húc vừa mới nằm lên giường nhìn đầu giường kém chút nữa sợ hãi kêu lên tiếng. Sở dĩ không kêu ra khỏi miệng hoàn toàn là vì bị Hàn Ly đứng ở đầu giường điểm á huyệt.
“Tiểu oa nhi chạy rất nhanh, nháy mắt đã không còn bóng người.” Tốc độ của Sở Lăng Húc với Hàn Ly tự nhiên không coi là cái gì, chính là không hay ho lọt vào mắt Hàn Ly mà thôi. Sở Lăng Húc không thể nói chuyện, lặng lẽ di động thân mình ngồi dậy. Thấy Hàn Ly không có hành động, liền chuẩn bị nhảy xuống giường.
“Tiểu oa nhi, nếu ngươi chạy ra khỏi phòng này thì sẽ không thể lại mở miệng nói chuyện đâu!” Hàn Ly xoay người nằm xuống bên cạnh Sở Lăng Húc nói. Lời nói đầy ý cười của Hàn Ly khiến Sở Lăng Húc sợ tới mức trợn to hai mắt. Nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn quay đầu, kỳ vọng nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt cách đó không xa.
“Tiểu oa nhi thật sự là rất tốt đùa, làm đồ đệ của ta được không?” Gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng của Sở Lăng Húc, ánh mắt Hàn Ly nóng rực. Tiểu oa nhi này gặp được nguy hiểm chẳng những không sợ hãi không khóc còn có thể suy nghĩ nên chạy trốn thế nào, không sai không sai. Có căn cốt tốt, hắn đụng phải sao có thể buông tha cho? Sở Lăng Húc nghe vậy mạnh mẽ lắc đầu, quái thúc thúc này từ trên núi đuổi đến nhà bọn họ, khẳng định là người xấu. Phụ thân nói rất nhiều người xấu đều muốn cướp bạc nhà bọn họ, hắn mới không cần làm đồ đệ của quái thúc thúc này.
“Làm đồ đệ của ta có rất nhiều ưu việt đấy! Ta sẽ dạy võ công cho ngươi, sau đó ngươi có thể bảo hộ bạc của Sở gia các ngươi không bị cướp đi, như thế nào?” Lúc trước trong lúc vô tình nghe được Sở lão gia dạy tiểu oa nhi không thể để người khác cướp bạc của Sở gia đi, Hàn Ly bắt đầu dụ dỗ. Sở Lăng Húc ánh mắt sáng ngời, sau đó lập tức hoài nghi vẻ rất không tin cậy nhìn Hàn Ly.
“Nếu ngươi gật đầu, ta sẽ để ngươi mở miệng nói chuyện, như thế nào?” Tiểu oa nhi còn rất tỉnh táo, Hàn Ly rất vừa lòng. Suy nghĩ một lúc, Sở Lăng Húc chần chừ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Tiểu đồ đệ thật ngoan!” Hàn Ly động tay giải á huyệt cho Sở Lăng Húc, nhân tiện bế Sở Lăng Húc lên ôm vào lòng. Thân mình mềm mại, xúc cảm thật không sai.
“Buông ta ra.” Liều mạng vặn vẹo thân mình, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn của Sở Lăng Húc đỏ lên.
“Được được, buông ra buông ra. Tiểu đồ đệ đừng nóng giận.” Hàn Ly nghe vậy lập tức buông Sở Lăng Húc ra, mềm lời dỗ dành. Thật vất vả mới lừa đến được một tiểu đồ đệ nhìn thuận mất, tự nhiên phải thương yêu.
“Ngươi là ai?” Không nghĩ đến quái thúc thúc thật sự buông hắn ra, hơn nữa nhìn như nghe lời hơn nhiều. Sở Lăng Húc chớp chớp ánh mắt, nghi hoặc hỏi Hàn Ly. Hàn Ly bị vẻ mặt đáng yêu của Sở Lăng Húc chọc cười ánh mắt đều híp lại, lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Tiểu đồ đệ, không phả ngươi, là sư phụ. Sư phụ là người tốt, võ công cũng rất tốt. Về sau sư phụ sẽ truyền tất cả tuyệt học cho con, sau đó con sẽ trở thành người lợi hại nhất thiên hạ.”
“Ta không cần lợi hại nhát, ta muốn bảo vệ bạc nhà chúng ta.” Phụ thân nói bạc là gia gia đau khổ cay đắng kiếm về, hắn cần phải bảo vệ bạc Sở gia không bị người khác cướp đi.
“Được được, bảo vệ bạc.” Hàn Ly cười, cảm thấy đùa tiểu đồ đệ này rất vui. Không nghĩ trở thành người lợi hại nhất? Chuyện này không thể do ngươi nghĩ rồi.
Ngày hôm sau, Sở gia nhiều hơn một vị tiên sinh dạy học họ Hàn tên Ly. Từ đây Sở Lăng Húc cũng bắt đầu kiếp sống luyện võ mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Năm Sở Lăng Húc mười hai tuổi, Hàn Ly báo cho Trưởng bối Sở gia biết muốn dẫn Sở Lăng Húc ra ngoài rèn luyện ba năm. Trưởng bối Sở gia vốn không đồng ý, nhưng không chịu nổi vẻ mặt kiên trì của Sở Lăng Húc. Thêm Hàn tiên sinh ở Sở gia bảy năm, đối Sở Lăng Húc luôn tận tâm tận lực. Trưởng bối Sở gia cuối cùng không tha tiễn bước Sở Lăng Húc.
Một khắc theo Hàn Ly đến Hàn Tinh các, Sở Lăng Húc đột nhiên phát giác hắn bị lừa. Du lịch đại giang nam bắc, nhận thức phong cảnh Đại Mạc, thỏa thích hưởng thụ khoái ý giang hồ.... Tất cả đều là gạt người. Sau khi Hàn Ly ném Sở Lăng Húc vào Hàn Tinh các, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ trốn mất dạng. Đợi đến khi Sở Lăng Húc muốn đuổi theo ra ngoài, lại bị mọi người trong Hàn Tinh các ngăn lại.
Tình thế bắt buộc, Sở Lăng Húc yếu không địch lại mạnh không thể không ở lại Hàn Tinh các.
Ba năm sau, Sở Lăng Húc dẫn theo Ám Thất rời khỏi Hàn Tinh các. Không phải chạy trốn, mà là lấy thân phận Các chủ quang minh chính đại rời khỏi. Vốn không muốn dẫn theo Ám Thất, bất đắc dĩ mọi người trong Hàn Tinh các thật sự lo lắng về hắn, giống như sợ hắn chạy mất, bắt buộc bên người Sở Lăng Húc phải có người đi theo. Tuyển đến tuyển đi, Sở Lăng Húc chọn Ám Thất chất phác ít lời. Ám Thất tính tình không gây chuyện, sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Sở gia.
Từ nay về sau, trên đời này nhiều hơn một Các chủ Hàn Tinh các đến vô ảnh đi vô tung. Trừ mọi người trong Hàn Tinh các, không còn người nào biết Lư Chân sơn diện mục (bộ mặt thật).
Xa cách ba năm, Sở gia cuối cùng nghênh đón Sở Lăng Húc mười lăm tuổi trở về. Sau đó, Sở Lăng Húc kế thừa sản nghiệp Sở gia, trở thành đương gia Sở gia thương gia đệ nhất Tuyên Quốc.
Năm hai mươi tuổi ấy, Sở Lăng Húc ngoài ý muốn kết bạn với một vị Tần công tử và một vị Tiết công tử. Chính xác mà nói, phải là hai người này chủ động đến tìm hắn. Hai vị công tử đều khí độ phi phàm, nhưng Sở Lăng Húc cũng không dự định quan thân. Sở gia cây to đón gió lớn, khó tránh khỏi người có tâm nổi lên tâm tư khác. Sở Lăng Húc am hiểu lấy tĩnh chế động, tự nhiên là yên lặng xem xét. Đối với Tần công tử cố ý bày tỏ, trong lòng Sở Lăng Húc hiểu rõ, cũng không quan tâm lắm.
Vào ngày nào đó của tháng bảy, vừa mưa xong trên đường cái chỗ nào cũng là nước. Một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy qua, tóe nước bùn lên người qua đường. Trong lúc nhất thời, tiếng oán hận, thanh âm tức giận mắng, cao thấp nối tiếp. Xe ngựa vẫn chưa bị ảnh hưởng, tiếp tục chạy đi. Cho đến khi phía trước bỗng nhiên có một tiểu hài tử chạy ra, xa phu kinh hãi, đột nhiên kìm xe ngựa lại.
“Sao lại thế này?” Màn xe chậm rãi xốc lên, một tiểu nha hoàn ngó đầu ra, khi biết được không biết tiểu hài tử nhà ai ngăn trở đường đi, chán ghét hơi nhíu mày, thấp giọng nguyền rủa mấy câu.
“Quý Như Nhã, ngươi đừng quá phận!” Trong đám người, thiếu nữ mặc quần áo hoa lệ ôm lấy tiểu hài tử, trừng mắt nói. Tiểu hài tử cả người dơ dáy bẩn thỉu, thiếu nữ không chút để ý, đầu ngẩng cao, biểu cảm kiêu căng.
“Tiết U Nhiễm, chú ý thân phận của ngươi.” Trên xe một giọng nữ cả vú lấp miệng em truyền ra, không thấy mặt mũi, khí thế áp người.
“Biết thân phận của ta, ngươi còn không xuống dưới xin lỗi?” Thiếu nữ kiêu ngạo, khinh thường hừ lạnh nói.
“Đi!” Thanh âm trên xe ngựa xuống thấp một chút, mơ hồ mang theo tận lực áp chế tức giận.
“Quý Như Nhã, ngươi không thể gặp người à? Thái độ như vậy chính là giáo dưỡng của ngươi? Cũng chỉ là như thế, thật sự là thụ giáo.” Thiếu nữ cũng không định buông tha, rất có tư thế bức nhân. Người bên trong xe không lại đáp lời, một lát sau, một bàn tay ngọc mảnh khảnh đưa ra một thỏi bạc.
“Lấy bác giải quyết, thật đúng là tác phong của ngươi.” Bĩu môi khinh thường, nhưng thiếu nữ vẫn đưa tay nhận bạc nhét vào tay đứa nhỏ trong ngực, “Cầm mua kẹo hồ lô ăn. Lần sau gặp lại loại xe ngựa ỷ thế hiếp người này, trốn xa một chút.”
Thiếu nữ nói xong liền đặt tiểu hài tử xuống dưới đất, xoay người biến mất trong đám người. Mọi người tán đi, xa phu giơ roi ngựa trong tay lên, xe ngựa chậm rãi rời đi. Sở Lăng Húc đứng ở tại chỗ, sắc mặt ôn hòa, cười khẽ không nói. Thoáng nhìn qua, vị tiểu thư họ Tiết tên U Nhiễm kia ở trong lòng hắn xoay một vòng, nổi lên gợn sóng nhè nhẹ. Sau khi nhận được thư xin giúp đỡ của Tam đệ Sở Kinh Triết đang du lịch ở ngoài, Sở Lăng Húc lập tức chạy đến Lăng Quốc. Người Sở gia cũng không dễ dàng xin người thân giúp đỡ, xưa nay luôn tự mình giải quyết. Tam đệ đã xin giúp đỡ, nhất định là gặp phải phiền toái lớn không dễ giải quyết. Mà phiền toái lớn này, Sở Lăng Húc mơ hồ có dự cảm không tốt.
Sở Lăng Húc không nghĩ đến Sở Kinh Triết thế nhưng ngoài ý muốn kết giao với Tứ hoàng tử bị buộc tránh nạn ở Lăng Quốc. Hai người chẳng những trò chuyện hợp ý, còn kết làm huynh đệ kim lan. Chính trị Lăng Quốc đang tranh giành ngôi vị Hoàng đế, Sở Kinh Triết huynh đệ nghĩa khí, nhảy vào nước đục. Quyền thế của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vốn áp chế Tứ hoàng tử. Cường cường liên thủ, Tứ hoàng tử bị nhốt ở Đô thành. Đồng thời bị nhốt còn có Sở gia Tam công tử Sở Kinh Triết – cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Đại hoàng tử và Tam hoàng tử. Muốn cứu Sở Kinh Triết, nhất định phải giúp Tứ hoàng tử đoạt được ngôi vị Hoàng đế.
Tình thế khẩn cấp, Sở Lăng Húc không thể không xuất động thế lực của Hàn Tinh các ẩn núp ở Lăng Quốc. Cuối cùng, Tứ hoàng tử đạt được quý nhân tương trợ như nguyện đi lên ngôi vị Hoàng đế, Sở Lăng Húc mang theo Sở Kinh Triết trở về Tuyên Quốc. Khi rời khỏi Lăng Quốc, Tân đế ánh mắt đầy chân thành nhìn Sở Lăng Húc hứa hẹn nói: “Trẫm và Kinh Triết là huynh đệ, huynh trưởng của Kinh Triết cũng là huynh trưởng của Trẫm. Lần này nhận được huynh trưởng giúp đỡ, Trẫm thời khắc ghi nhớ trong lòng. Từ nay về sua huynh trưởng cứ tùy tâm khả dục (tùy theo ý mình), Lăng Quốc thề làm hậu thuẫn kiên cố cho huynh trưởng.”
Sở Lăng Húc kinh ngạc không thôi, không ngờ vị Tân đế này trọng tình trọng nghĩa như thế. Dưới Sở Kinh Triết giựt giây, Sở Lăng Húc bất đắc dĩ thừa nhận vị đế vương vô cùng tôn quý này làm huynh đệ. Cùng thời khắc đó, ngoài ý muốn lớn nhất cuộc đời Sở Lăng Húc đang ở Sở gia chờ hắn: thánh chỉ đã hạ, Tiểu Quận chúa phủ Tiết Vương gả cho đương gia Sở gia Sở Lăng Húc. Nghe đến thánh chỉ, trong lòng Sở Lăng Húc nổi lên một đoàn lửa giận. Hôn nhân đại sự của hắn khi nào thì đến phiên Hoàng đế Tuyên Quốc làm chủ rồi? Nhìn người Sở gia lòng đầy quan tâm vây quanh bên cạnh hắn, Sở Lăng Húc lạnh lùng xoay người. Sở gia cơ nghiệp trăm năm, gió thuận mưa hòa nhiều năm như vậy, không thể bởi vì hắn mà gặp kiếp nạn. Hàn Tinh các bảo vệ được Sở gia, nhưng sẽ làm Sở gia rơi vào khốn cục lớn hơn nữa. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không vận dụng thế lực Hàn Tinh các. Ban đêm, Sở Lăng Húc mặc hắc y, đêm dò xét Tiết Vương phủ. Vào ban đêm ít sao, Sở Lăng Húc lần nữa gặp được kiếp số cả đời này của hắn.
“Tiết Tâm Lam thật đúng là nhu nhược khiến người thương yêu. Tư Nguyệt, có phải bản Quận chúa thật sự làm người chán ghét không?” Màn đêm buông xuống, Tiết U Nhiễm thần sắc nhìn không rõ ràng lắm, trong lời nói cũng không thiếu thất lạc. Thái tử ca ca thích chính là người như thế sao?
“Quận chúa đương nhiên là tốt nhất.” Việc đã đến nước này, Tư Nguyệt lại không biết nên an ủi Quận chúa nhà mình thế nào. Gả đi Sở gia, Quận chúa bi phẫn và bất mãn sau khi Nhị tiểu thư thăm dò càng thêm đè nén.
“Thôi, dù sao bản Quận chúa cũng không học được bộ dáng giả mù sa mưa này của nàng ta. Tiết U Nhiễm chính là Tiết U Nhiễm, sẽ không thay đổi!” Tiết U Nhiễm đứng lên, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh trăng càng thêm nhu hòa mỹ lệ, thanh nhã tinh tế. Nghe được câu “Tiết U Nhiễm chính là Tiết U Nhiễm, sẽ không thay đổi” đầy tự tin đó, Sở Lăng Húc thoải mái nở nụ cười. Hóa ra Tiết U Nhiễm chính là Tiểu Quận chúa, Tiểu Quận chúa chính là Tiết U Nhiễm. Sớm nghe qua vị Quận chúa này cao ngạo và điêu ngoa, nhưng Sở Lăng Húc lại chỉ nhớ nàng thiện lương và ngay thẳng. Quận chúa địa vị cao quý, lại có thể ở trên đường cái ôm một đứa nhỏ bình dân lo chuyện bất công của thiên hạ, ai dám nói nàng kém người kia?
Phần thẳng thắn này, phần câu nệ này, có lẽ không bằng tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng không phải tiểu nữ tử nhà bình dân nửa mặt che giấu, lại dễ dàng kích động lòng hắn, chiếm được hảo cảm của hắn. Nữ tử như vậy, nhiều trân quý, đáng giá hắn lấy về săn sóc quý trọng. Lạnh nhạt mỉm cười, Sở Lăng Húc hạ quyết tâm phi thân rời đi.