Tư Nguyệt làm việc vẫn rất cẩn thận. Trừ mấy vị ma ma cùng đi theo, cũng chuẩn bị thêm một phần điểm tâm cho Tôn ma ma. Đương nhiên, nhóm Vương ma ma bên người Vương phi tự nhiên cũng không thể thiếu. Khi mấy vị ma ma và đám thị vệ xách theo điểm tâm rời khỏi Khách Duyệt lâu, Tần Thiên Ngọc gửi cho Sở Lăng Húc một câu: “Làm việc phải có quyết đoán, bằng không hậu hoạn vô cùng."
Ánh mắt Sở Lăng Húc chợt lóe, nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi Tư Nguyệt rời khỏi phòng thì không có lại tiến vào, hiển nhiên là bị Tề Phong kéo lại. Trong phòng bao chỉ còn lại Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm hai người nhìn nhau không nói gì.
“Sở Thạch còn có một tên gọi khác là Ám Thất, là sát thủ của Hàn Tinh các – tổ chức thần bí nhất thiên hạ.” Trong phòng bao yên tĩnh chợt vang lên giọng nói của Sở Lăng Húc, có chút đột ngột, có chút cảm giác mát. Tiết U Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên, giật mình nhìn Sở Lăng Húc. Hàn Tinh các? Sát thủ?
Thấy phản ứng của U U, Sở Lăng Húc cười khổ: “Sở dĩ là đệ nhất thiên hạ, là vì thế lực của Hàn Tinh các đã sớm xâm nhập vào Tuyên Quốc, Lăng Quốc, còn có các nước khác. Hàn Tinh các không có tướng sĩ đóng ở biên quan, chỉ có sát thủ đủ để tiêu diệt một đất nước. Mà Ám Thất, chính là một trong số các sát thủ đó. Ám Thất không có khả năng rời khỏi Hàn Tinh các....”
“Vì sao không thể rời đi?” Tiết U Nhiễm nghi hoặc đánh gãy lời nói của Sở Lăng Húc.
“Phản bội tổ chức, giết không tha!” Ánh mắt Sở Lăng Húc lạnh như băng, trên mặt tràn đầy sát khí. Tiết U Nhiễm bị kinh sợ. Sở ngốc tử, hình như thay đổi thành một người khác. Sở ngốc tử sẽ không phải là... Nghĩ vậy, Tiết U Nhiễm vội vàng mở miệng: “Sở ngốc tử, chàng mà Ám mấy?”
Không nghĩ đến U U lại bình tĩnh như vậy, trái tim Sở Lăng Húc thoáng thả lỏng một chút: “Ta không phải Ám mấy, ta là Các chủ Hàn Tinh các.”
Hóa ra Sở ngốc tử mới là sát thủ lớn nhất. Tiết U Nhiễm cảm thấy nhận thức của mình phải triệt để đảo điên một chút, không có người ôn hòa thiện lương khiêm tốn, chỉ có sát thủ máu lạnh tiếu lý tàng đao. Sở ngốc tử của nàng thế nhưng còn có một thân phận lợi hại như vậy, quả thực là quá... Quá kinh hỉ rồi...
“U U, nàng đây là cái biểu cảm gì?” Thấy U U bỗng nhiên tiến lại đây dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, Sở Lăng Húc bật cười. Nàng không sợ hãi sao?
“Sở ngốc tử, a, không đúng, Sở các chủ, nghe danh đã lâu.” Tiết Vương phủ cũng có doanh ám vệ, nghe ca ca nói Tề Phong là sát thủ đệ nhất Tuyên Quốc. Không nghĩ tới sát thủ đệ nhất thiên hạ là phu quân của mình, Tiết U Nhiễm lập tức kiêu ngạo.
Không biết làm sao xoa đầu U U, Sở Lăng Húc thở dài: “làm sao nàng lại có loại phản ứng này đây?” Hắn hạ quyết tâm thật lớn mới nói ra việc này cho U U biết, không nghĩ tới chỉ đổi lấy sùng bái của nàng. Nếu không phải chuyện của Sở Thạch và Mộng Văn quá khó giải quyết, hắn sẽ không nói cho U U biết thân phận này của mình.
“Bằng không còn có thể có phản ứng gì?” Tiết U Nhiễm không hiểu ra sao cả nhìn Sở Lăng Húc.
“Không có việc gì, nàng như vậy cũng rất tốt.” Cảm thấy ấm áp, Sở Lăng Húc ôm chặt U U vào lòng. Cằm gác trên vai U U, nhẹ nhàng nói: “Mộng Văn sợ máu, Ám Thất thật sự không thích hợp với nàng.”
Tiết U Nhiễm bất mãn vỗ vỗ bả vai Sở Lăng Húc: “Ta đều đã gả cho Các chủ là chàng, sao Mộng Văn lại không thể gả cho Sở Thạch hả?”
“Không giống nhau. Các chủ có thể chọn Các chủ đời tiếp theo, sau đó lui về ở ẩn. Nhưng Ám Thất thì không thể, sống là người Hàn Tinh các, chết là quỷ Hàn Tinh các.” Đây mới chính là vấn đề. Ám Thất không bỏ được thân phận sát thủ của Hàn Tinh các, cuộc sống sau này của Mộng Văn sẽ kham ưu (lo lắng, buồn rầu).
“Thật không công bằng.” Đây là khác nhau giữa sát thủ lớn và sát thủ bé? Tiết U Nhiễm không phúc hậu oán hận trong lòng.
“Là không công bằng, cũng là quy củ do các thế hệ Các chủ Hàn Tinh các đời trước định ra.” Ôm chặt lấy U U, Sở Lăng Húc đáp.
“Chàng cũng là các chủ, chàng không thể sửa một chút quy củ à?” Tiết U Nhiễm chọc chọc lưng Sở Lăng Húc, nhỏ giọng hỏi.
“Nếu người trong lòng Sở Thạch không phải muội muội ta, có thể.” Giọng nói của Sở Lăng Húc trầm thấp mà bất đắc dĩ. Tiết U Nhiễm im lặng. Thân là Các chủ, nhất định phải làm gương tốt. Nhiều người tức giận khó làm trái, sao có thể bởi vì là muội muội của bản thân mà sửa quy củ?
“Khi Ám Thất nói với ta hắn muốn cưới Mộng Văn còn nói thêm một câu.” Sở Lăng Húc dừng một chút, nói tiếp, “Hắn nói hắn không thể cưới Mộng Văn.”
Muốn cưới, cũng không thể cưới sao? Lúc này Tiết U Nhiễm mới biết Sở Lăng Húc là người khó xử nhất. Hắn giấu đi một câu cuối cùng, sao không phải là cấp cho Mộng Văn và Sở Thạch một cơ hội? Bỗng nhiên nhớ tới màn bỏ trốn không bệnh mà mất ở kiếp trước, chung quy Sở Thạch và Mộng Văn không có đi đến cuối cùng. Một đời này Sở Thạch càng thêm lí trí, nhưng Mộng Văn vẫn si tình trước sau như một.
“Hôm nay Ám Thất sẽ đi nói thân phận thật cho Mộng Văn biết.” Trong lòng Sở Lăng Húc lo lắng Mộng Văn phản ứng, nên càng không có tâm tư để ý đến Tiêu Vũ Sắt dây dưa.
“Vậy thì để bản thân Mộng Văn lựa chọn đi.” Khó trách hôm nay không thấy Sở Thạch đi theo phía sau Sở ngốc tử, hóa ra là đi tìm Mộng Văn rồi. Nếu như Mộng Văn thật sự khăng khăng một mực với Sở Thạch, ai cũng không ngăn cản được. Nếu kiếp này Mộng Văn không tiếp thụ được Sở Thạch thật ra không hàm hậu thiện lương, ổn trọng kiên định như trong tưởng tượng của nàng, vậy cũng chỉ có thể nói hai người bọn họ không có duyên.
Sở Lăng Húc không lại nói chuyện, chỉ vùi đầu vào cổ Tiết U Nhiễm. Mộng Văn và Sở Thạch, thân là đại ca hắn không đồng ý. Nhưng hắn hiểu rõ thống khổ khi không được cùng người âu yếm sống đến đầu bạc răng long hơn bất kỳ ai. Lúc còn chưa biết An Ninh công chúa là U U, cái loại đau đớn chìm ngập gần như làm cho người hít thở không thông. Cho nên hắn không thể làm lựa chọn giúp Sở Thạch và Mộng Văn, cũng không hi vọng Mộng Văn và Ám Thất cùng chịu đau khổ như vậy. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm không tiếng động an ủi phu quân khó được yếu ớt một lần. Dù sao cũng là nhân sinh của Mộng Văn và Sở Thạch, phải để chính bọn họ làm ra lựa chọn, có thể tiếp tục đi tiếp. Người khác, nhiều lời vô ích.
Tiêu Vũ Sắt canh giữ ở bên ngoài Khách Duyệt lâu trơ mắt nhìn vị nữ tử có vẻ cực kỳ tôn quý kia mang theo một đám người rời đi, nhưng đợi lâu cũng không thấy được bóng dáng Sở Lăng Húc. Lúc nóng vội chuẩn bị xông vào, lại nhìn thấy người đang đi đến góc tường nàng ta sợ đến mức quay người bỏ chạy.
“Tiêu Vũ Sắt, đứng lại!” Sở Bạch chạy về nhà nói Tiêu Vũ Sắt dây dưa chủ tử nhà hắn bị Ninh An công chúa bắt gặp, Sở nãi nãi vội vàng dẫn theo Sở phu nhân chạy qua. U Nhiễm về Tiết Vương phủ đã ba ngày, các nàng có ý muốn đến Tiết Vương phủ đón người, nhưng Húc tiểu thử không đi cùng, các nàng cũng chỉ có thể lo lắng suông. Bây giờ thì tốt rồi, cơn giận lần trước còn chưa tan, lại thêm một Tiêu Vũ Sắt, thật đúng là thêm dầu vào lửa. Không dám vi phạm mệnh lệnh của Sở nãi nãi, Tiêu Vũ Sắt dừng bước lại cứng ngắc xoay người, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng hô: “Nãi nãi.”
“Ai là nãi nãi của ngươi, đừng bám loạn quan hệ.” Sở nãi nãi vẻ mặt ghét bỏ, vẫy vẫy tay nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi đến Khách Duyệt lâu là muốn làm gì?”
“Ta... Ta chỉ đi ngang qua.” Tiêu Vũ Sắt nhìn thấy Sở nãi nãi liền nhút nhát, bộ dáng nơm nớp lo sợ giống như bị kinh sợ.
“Nghe nói gần đây tình trạng của cửa hàng lương thực Tiêu gia không tốt lắm?” Sở nãi nãi bỗng nhiên chuyển lời nói, nhắc đến cửa hàng Tiêu gia, trong giọng nói không có một chút nghi vấn.
“Vâng.” Trái tim treo lên cao, Tiêu Vũ Sắt sắc mặt trắng bệch, vô cùng lúng túng cúi đầu.
“Nghe nói Tiêu gia ý muốn thông gia với Bạch gia?” Sở nãi nãi sống hơn nửa đời người, chán ghét nhất là loại người trên mặt một vẻ sau lưng một vẻ như Tiêu Vũ Sắt. Cho nên dù lúc này Tiêu Vũ Sắt có điềm đạm đáng yêu cỡ nào, cũng không thể khơi dậy một chút lòng đồng tình thương hại nào của bà.
“Vâng.” Không nghĩ đến ngay cả chuyện này Sở nãi nãi cũng biết, cảm giác tuyệt vọng dần dần bao phủ trái tim Tiêu Vũ Sắt. Nàng ta có hối hận, cũng không thể tìm thấy đường quay đầu.
“Vậy thì nên an tâm ngốc trong nhà đợi gả thì tốt hơn. Nữ nhi gia thôi, không phải là hi vọng gả cho phu quân tốt sao? Cho dù không môn đăng hậu đối cũng không sao, trọng yếu nhất là con người đối phương tốt. Lấy tình trạng bây giờ của Tiêu gia, ngươi gả đi bạch gia cũng coi như trèo cao. Về sau cần phải hầu hạ cha mẹ chồng thật tốt, an phận thủ thường qua ngày.” Sở nãi nãi nói những lời này gọi là nói lời thấm thía, Tiêu Vũ Sắt nghe được vẻ mặt hết trắng lại đỏ, đỏ lại trắng. Rõ ràng là tri kỷ quan tâm, lại đầy trong bông có kim, hung hăng đâm vào trái tim Tiêu Vũ Sắt. Cô nương đợi gả tùy tiện xuất hiện trên đường cái, phu quân tốt cũng thấy kém, rõ ràng đã trèo cao lên Bạch gia lại vẫn không an phận nhớ thương Húc ca ca...
Mặt Tiêu Vũ Sắt nóng bừng, thấy lúng túng hơn bất cứ lúc nào trong dĩ vãng. Lúc ở ngoài cửa lớn Sở gia bị Sở nãi nãi mắng nhiếc trước mặt mọi người, nàng ta còn có thể mặt dày cố gắng biện bạch. Hôm nay, cũng là một câu nói nhưng không thể nói lên lời. Nàng ta tình nguyện Sở nãi nãi mắng nàng ta, chứ không nguyện Sở nãi nãi nói lời nhỏ nhẹ lấy đao khoét lòng nàng ta.
“Nương, có lẽ là Tiêu cô nương ra ngoài chuẩn bị đồ cưới, chúng ta vẫn nên đừng chậm trễ Tiêu cô nương. U Nhiễm còn chờ chúng ta đó!” Từ trước đến nay Sở phu nhân sẽ không khí thế bức người, một câu châm chọc nho nhỏ đã khó có được.
“Đúng đúng. Cháu dâu bảo bối và cục cưng tiểu tằng tôn, nhớ chết Lão bà tử ta rồi.” Sở nãi nãi cười đến lộ hết nếp nhăn trên mặt, kéo Sở phu nhân đi về phía Khách Duyệt lâu. Mắt thấy Sở nãi nãi và Sở phu nhân lòng tràn đầy vui mừng bước vào Khách Duyệt lâu, trái tim Tiêu Vũ Sắt chán chát. Tiết U Nhiễm, thật sự là Ninh An công chúa. Trách không được từ đầu đến cuối, nàng ta cũng không sánh bằng Tiết U Nhiễm. Đã từng, những khuôn mặt tươi cười đó, vinh hoa phú quý làm người ta hâm mộ đó, đều nên thuộc về nàng ta. Tại sao lại đi đến nông nỗi ngày hôm nay? Tiêu Vũ Sắt mất hồn mất vía xoay người, chậm rãi rời đi. Ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt hỗn độn.
Đợi đến khi đi đến góc đường, chân Tiêu Vũ Sắt không cẩn thận vấp ngã thân mình không có biện pháp khống chế nghiêng về phía trước, lại ngã đến trên đường cái. Người trên đường ồ lên cười to, ánh mắt đùa cợt, chỉ trỏ... Tiêu Vũ Sắt chưa bao giờ mất mặt như thế cố sức đứng dậy từ trên mặt đất, che mặt chạy như điên. Khinh thường nhìn bóng dáng Tiêu Vũ Sắt, Sở Bạch tránh ở một bên lặng lẽ thu bàn chân về. Vỗ vỗ tay, hừ lạnh đi về phía Khách Duyệt lâu.
Trở lại Tiết Vương phủ, Tần Thiên Ngọc tự mình mang điểm tâm chuẩn bị riêng cho Tiết Vương phi và mấy vị ma ma đến viện của Tiết Vương phi. Đương nhiên, cũng thuận tiện báo cho Tiết Vương phi biết việc U Nhiễm đã trở về Sở gia. Ai biết mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy nữ tử vốn đang quỳ trên mặt đất điên cuồng nhào tới.
“Công chúa, van cầu ngài nói một tiếng với Vương phi tỷ tỷ, thiếp thân biết sai rồi. Thiếp thân đã quỳ vài canh giờ, lần tới cũng không dám nữa rồi.” Tiết Nhị phu nhân ôm chân một vị ma ma khóc kể. Lúc Tiết Nhị phu nhân nhào tới, Tần Thiên Ngọc lập tức lui về phía sau hai bước. Còn ma ma bên cạnh thì tiến lên một bước chắn trước mặt Tần Thiên Ngọc. Vì thế, Tiết Nhị phu nhân ôm lấy không phải Trưởng công chúa như mong đợi của bà ta, mà là một lão ma ma vốn đứng ở một bên. Lão ma ma không phải người dễ chọc, nhấc chân liền đạp tới, phẫn nộ quát: “Mạo phạm Cố Luân Trưởng công chúa, tha đi ra ngoài đánh.”
Một vài vị ma ma khác nghe vậy bước nhanh tới, trực tiếp kéo Tiết Nhị phu nhân đi ra ngoài. Loại chuyện này ở trong cung đã sớm nhìn quen lắm rồi, chính là không dự đoán được người này lại có ý đồ đến gần thân thể Trưởng công chúa, thật đúng là muốn chết.
“Trưởng công chúa tha mạng!” Ngoài cửa vang lên tiếng kêu khóc bén nhọn thảm thiết cùng với tiếng gậy vụt xuống. Tần Thiên Ngọc hơi nhíu mày, lập tức đi vào trong buồng. Thấy Tiết Vương phi sắc mặt không vui, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Mẫu phi, đây là điểm tâm U Nhiễm cho người mang về tặng cho ngài.”
“Chỉ biết nha đầu kia ngồi không yên, nghĩ biện pháp lừa con ra ngoài vì một mâm điểm tâm?” Nhắc đến Tiết U Nhiễm, gương mặt vốn có chút nặng nề của Tiết Vương phi hiện lên tươi cười thật tình.
“Cũng không phải vì một mâm điểm tâm sao?” Tần Thiên Ngọc cũng cười cười, nói tiếp: “Mẫu phi, chúng ta ở trên đường gặp được Sở đương gia, U Nhiễm liền thuận theo về Sở gia rồi.”
“Là nên trở về. U Nhiễm chính là thích đùa giỡn tính tình.” Tiết Vương phi gật gật đầu, trong miệng trách mắng, nhưng trong mắt không có một chút tức giận nào.
“Tính tình này của U Nhiễm rất tốt, yêu ghét rõ ràng.” Tần Thiên Ngọc cũng là thật lòng thích tính tình không chút cố kị này của Tiết U Nhiễm. Trong hoạt bát mang theo tiêu sái, nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ.