"Chủ tử, ngài vẫn còn xem sổ sách sao? Cũng đã muộn như vậy, ngài đi nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Sở Bạch đột nhiên đẩy cửa đi vào, cắt đứt suy nghĩ của Sở Lăng Húc .
Sở Bạch, năm nay mười chín tuổi, thiếp thân tùy tùng của Sở Lăng Húc, Sở Bạch một nhà ba đời đều là người làm của Sở gia. Bởi vì tuổi xấp xỉ với Sở thiếu gia, từ nhỏ đã đi theo bên người Sở Lăng Húc. Nhiều năm như vậy qua đi, trung thành và tận tâm Sở Bạch đã sớm trở thành một trong hai cánh tay trái phải của Sở Lăng Húc.
"Chút nữa ta sẽ đi ngủ. Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi!" Cầm lên sổ sách trên bàn, Sở Lăng Húc cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
"Chủ tử, ngài mệt nhọc như vậy sao được? Sổ sách đặt ở kia cũng sẽ không chạy. Ngày mai ngài lại nhìn không phải là cũng giống nhau sao? Chủ tử, ngài không thể đem toàn bộ tinh lực đều đặt trên phương diện làm ăn của Sở gia. Có rảnh rỗi cũng nên đi nhìn Tiêu tiểu thư một chút, không có việc gì thì cùng Tiêu tiểu thư đi ra ngoài nhiều hơn một chút..." Thấy chủ tử nhà mình hoàn toàn không có ý định nghỉ ngơi, Sở Bạch lại bắt đầu tái diễn kiểu lải nhải cũ. Chủ tử nhà hắn cái gì cũng tốt, chính là đối với chuyện chung thân đại sự của mình tuyệt đối không để ý. Quanh năm suốt tháng, số lần ở cùng Tiêu tiểu thư dùng mười đầu ngón tay cũng đếm được. Cũng không sợ có ngày Tiêu tiểu thư chạy theo người khác, ai!
"Sở Thạch, đem Sở Bạch ném ra ngoài." Thấy Sở Bạch lại bắt đầu lải nhải, Sở Lăng Húc cất giọng hô.
"Vâng!" Thiếp thân thị vệ Sở Thạch vẫn luôn đứng ở cửa xuất hiện lên tiếng trả lời.
"Sở Thạch, quân tử động khẩu không động thủ. Ngươi đừng làm loạn." Chủ tử lần nào cũng dùng đến chiêu này, Sở Bạch tự nhận đánh không lại Sở Thạch vội vàng khoát khoát tay. Theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cố gắng cùng Sở Thạch thương lượng.
Sở Thạch với tính tình chất phác cũng mặc kệ cái gì quân tử hay không quân tử. Ở trong lòng hắn, chủ tử ra lệnh, hắn nhất định phải nghe theo. Cầm vạt áo đằng trước của Sở Bạch, dễ dàng đem Sở Bạch xách lên đi ra ngoài.
"Oa.... Sở Thạch, ngươi cũng không có chiêu mới sao? Mỗi lần đều dùng chiêu này, quá khó coi rồi! Ngươi không thể đổi một chiêu thức khác sao?" Ngoan ngoãn để Sở Thạch xách lên, Sở Bạch không hài lòng la ầm lên. Dù sao phản kháng cũng vô dụng, hắn mới không làm việc vô dụng.
Đối với Sở Bạch kêu la, Sở Thạch ngoảnh mặt làm ngơ. Đi thẳng ra ngoài cửa, đem Sở Thạch ở trên tay để xuống đất. Yên lặng đóng cửa lại, tiếp tục canh giữ ở cửa.
Nhìn Sở Bạch bị Sở Thạch xách ra ngoài, Sở Lăng Húc thu hồi tầm mắt. Đặt sổ sách trong tay xuống, Sở Lăng Húc buông lỏng thân thể có chút cứng ngắc, tùy ý dựa lưng vào ghế ngồi. Hắn và Vũ Sắt quen biết hai năm, cơ hội chính thức chung đụng nhưng cũng không nhiều. Sở gia buôn bán quá lớn, sự vụ hắn cần xử lý quá nhiều. Căn bản là không có thời gian, cũng không có cơ hội cùng Vũ Sắt ở chung. Cũng may Vũ Sắt có thể thông cảm gánh nặng trên vai hắn, cũng chưa từng oán trách hắn. Chính là bởi vì Vũ Sắt nhẫn nhịn, hắn mới có thể càng thêm áy náy. Cho nên đối với Vũ Sắt điêu ngoa cùng vô lý, hắn cũng sẽ tận lực bao dung.
Có lúc, hắn cũng sẽ để tay lên ngực tự hỏi: Vũ Sắt đối với hắn, rốt cuộc coi là cái gì? Là nương tử sau này sao? Hắn rất rõ ràng, hắn đối với Vũ Sắt cũng không có tình yêu nam nữ. Nhưng là, hắn lại không thể không quan tâm đến. Hắn và Vũ Sắt bắt đầu quá mức hoang đường. Cho đến bây giờ, Sở Lăng Húc đều không thể xác định được quyết định khi đó của hắn rốt cuộc là đúng hay sai.
Hai năm trước, Tuyên Quốc gặp đại hạn, dân chúng không thu được thóc. Trong lúc nhất thời, gạo buôn bán rất tốt, giá gạo cũng theo đó mà nâng cao. Không phải là không yêu bạc, nhưng là Sở Lăng Húc không muốn lợi dụng người ta lúc khó khăn. Kiếm bạc như vậy, hắn không có cách nào yên tâm thoải mái. Cho nên, Sở gia giá gạo cũng không tăng lên, mà vẫn lấy giá gốc bán ra.
Gạo của Sở gia là gạo hạng nhất ở Tuyên Quốc. Cửa hàng gạo Sở gia độc hành, những thương gia khác tự nhiên là rất bất mãn. Động tác nhỏ liên tiếp phát sinh, thậm chí liên hiệp công khai đối đầu với Sở gia. Cửa hàng lớn cùng cửa hàng lương thực nhỏ nhất trí quyết định duy trì giá cao không giảm. Cửa hàng gạo Sở gia có lớn hơn nữa, luôn có một ngày sẽ bán hết gạo. Đến lúc đó, dân chúng muốn sống qua ngày, còn không phải là phải bỏ tiền ra mua gạo của bọn họ? Ôm ý nghĩ như vậy, những thước bộ cùng cửa hàng lương thực bắt đầu yên lặng theo dõi biến hóa. Mà cửa hàng lương thực Tiêu gia, tự nhiên cũng là kiên trì không xuống giá như phần đông các cửa hàng lương thực khác.
Ngay lúc đó Sở Lăng Húc vừa mới ngồi lên vị trí Sở gia đương gia. Gần mười tám tuổi hắn chưa đủ khôn khéo, cũng không hiểu biến báo*. Duy trì ý nghĩ chân thật nhất trong lòng, Sở Lăng Húc cứng rắn yêu cầu cửa hàng gạo Sở gia không được phép nâng giá, cần phải bảo đảm dân chúng có thể sống.
(*) Biến báo: biến động thay đổi thất thường.
Có lẽ là ông trời đột nhiên mở mắt ra, rốt cuộc nhớ đến ông đã bạc đãi hàng nghìn hàng vạn dân chúng. Đang lúc Sở gia cùng đông đảo thương gia giằng co không dứt, Tuyên Quốc bắt đầu nổi lên mưa to. Một tháng mưa to xuống, gạo của đông đảo thương gia giữ trong kho thóc bởi vì chất đống quá nhiều liền rối rít mọc nước. Không đến mấy ngày, vốn là hạt gạo trân quý dị thường bởi vì có sâu mà trở lên không đáng giá một đồng. Mà cửa hàng gạo Sở gia đã sớm bán hết gạo không còn dư lại bao nhiêu, tổn thất rất nhỏ. Trận sóng ngầm giữa các thương gia này, Sở gia có thể nói là giành được toàn thắng.
Bởi vì kho thóc chất đống quá nhiều gạo, đông đảo thương gia toàn bộ tổn thất nghiêm trọng. Cửa hàng gạo lớn hơn một chút còn có thể miễn cưỡng chống đỡ đi xuống, mấy cửa hàng lương thực nhỏ cũng không có vận khí tốt như vậy. Mà cửa hàng lương thực Tiêu gia chính là một trong những cửa hàng lương thực không may mắn phải đóng cửa. Nhìn phụ thân cau mày, không có một chút biện pháp, lúc ấy Tiêu Vũ Sắt mười năm tuổi một mình chạy đến cửa hàng gạo Sở gia.
Ngày đó, Sở Lăng Húc theo thường lệ đi cửa hàng gạo thị sát. Vừa vặn gặp Tiêu Vũ Sắt đang cùng chưởng quỹ tranh chấp chưa xong.
Khi đó Tiêu Vũ Sắt khăng khăng là gạo nhà mình không bán được, toàn bộ nguyên nhân cũng bởi vì Sở gia không nâng giá gạo. Mà bây giờ cửa hàng lương thực Tiêu gia chuẩn bị đóng cửa, tự nhiên cũng là do cửa hàng gạo Sở gia làm hại. Tiêu Vũ Sắt cứng rắn yêu cầu Sở gia phải bồi thường cho Tiêu gia. [đọc đoạn này thật không biết nói gì về bé Vũ Sắt, mặt quá dầy rồi :( ]
Nghe được Tiêu Vũ Sắt yêu cầu, cảm giác đầu tiên của Sở Lăng Húc chính là hoang đường. Nữ tử này thật đúng là không thể nói lý! Không định để ý đến nữ tử này, Sở Lăng Húc xoay người chuẩn bị rời đi.
Mà khóe mắt chưởng quỹ thấy chủ tử đến, vội vàng tránh thoát Tiêu Vũ Sắt dây dưa, đi lên hành lễ.
Nghe chưởng quỹ kêu người nam tử trẻ tuổi này là chủ tử, ý nghĩ của Tiêu Vũ Sắt ngàn xoay trăm chuyển. Sau đó, chuyện làm mọi người kinh ngạc không dứt xảy ra: Tiêu Vũ Sắt trực tiếp nhào đến. Kéo lại tay áo của Sở Lăng Húc, khóc nói muốn Sở Lăng Húc phải chịu trách nhiệm.
Lời của Tiêu Vũ Sắt quá mức hàm hồ, quả thực dọa sợ tất cả mọi người ở đây. Danh tiếng của Sở Lăng Húc quá lớn, rất nhiều người đều biết hắn. Bị Tiêu Vũ Sắt ầm ĩ một trận này, người đi lại trên đường tất cả đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở gia đương gia Sở Lăng Húc. Mặc dù dưới sự giải thích của chưỡng quỹ, tất cả mọi người đều hiểu chịu trách nhiệm trong miệng Tiêu Vũ Sắt chỉ là Sở Lăng Húc phải chịu trách nhiệm với cửa hàng lương thực Tiêu gia. Nhưng là, trong lòng mọi người vẫn cảm thấy nghi ngờ. Tiêu gia cô nương vừa thấy được Sở Lăng Húc liền nhào đến, hai người thật sự là không quen biết sao?
Còn Sở Lăng Húc đối với Tiêu Vũ Sắt hết sức không hài lòng. Hành động của nàng mang đến phiền phức cho hắn, Sở Lăng Húc lập tức phẩy tay áo rời đi. Ai ngờ, Tiêu Vũ Sắt vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu ngày ngày đến trước cửa cửa hàng gạo Sở gia chờ Sở Lăng Húc đến.
Sở Lăng Húc có thể không đi cửa hàng gạo, nhưng là cửa hàng gạo lại không thể không mở cửa. Tiêu Vũ Sắt là một hoàng hoa đại khuê nữ cả ngày đứng ở trước cửa hàng gạo Sở gia, người qua đường nghị luận ầm ĩ. Lời đồn nhảm, càng ngày càng nhiều, cho đến khi không thể thu thập.
Đối với những lời đồn nhảm này, Sở Lăng Húc tất nhiên hoàn toàn không biết. Nửa tháng sau lần nữa đi cửa hàng gạo Sở gia thị sát, Sở Lăng Húc cuối cùng vẫn bị Tiêu Vũ Sắt chặn lại. Thật không ngờ nữ tử này có nghị lực như vậy, nghĩ nàng là vì cửa hàng lương thực của nhà mình, Sở Lăng Húc cảm thấy nữ tử này dường như cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của mình, ít nhất nàng là một nữ nhi cực kỳ hiếu thuận. Nghĩ như vậy, cuối cùng Sở Lăng Húc cũng giơ cao đánh khẽ, giúp của hàng lương thực Tiêu gia.
Sau đó, Tiêu Vũ Sắt vởi vì cảm kích Sở Lăng Húc giúp đỡ, bắt đầu mang theo tạ lễ đến Sở gia. Thường xuyên qua lại, vốn là lời đồn nhảm nay lại càng thêm vô cùng kì diệu. Tiêu Vũ Sắt đối với chuyện này lại không để ý chút nào, trước sau như một tiếp tục chạy đến Sở gia.
Thật ra thì, Tiêu Vũ Sắt mười lần đi Sở gia, cũng chỉ có một hai lần mới gặp được Sở Lăng Húc. Chỉ có điều ý đồ của nàng giống như cũng không ở trên người Sở Lăng Húc. Mỗi lần đến, nàng luôn nhẫn nại cùng Sở gia lão thái thái nói chuyện nhà.
Sở lão thái thái lớn tuổi, thật vất vả mới có một tiểu cô nương tri kỷ cùng bà nói chuyện, tất nhiên là ấn tượng đối với Tiêu Vũ Sắt cực tốt. Cộng thêm người làm trong nhà nghe thấy lời đồn nhảm, Sở lão thái thái lập tức cảm thấy tiểu cô nương này với tôn tử nhà mình cũng không tệ. Một khi nổi lên ý định này Sở lão thái thái lập tức bắt bầu hết sức khen ngợi Tiêu Vũ Sắt tốt.
Mới đầu, Sở Lăng Húc chỉ là bất đắc dĩ nghe bà nội mình không ngừng khen ngợi Tiêu Vũ Sắt tốt. Vào tai trái ra tai phải, chưa bao giờ để ở trong lòng. Đối với nãi nãi cố ý tác hợp, Sở Lăng Húc có thể tránh liền tránh, không thể tránh liền chạy.
Lão thái thái dù sao cũng sống hơn nửa đời người, sao Sở Lăng Húc có thể dễ dàng tránh thoát. Thừa dịp một lần thân thể khó chịu, Lão thái thái buộc Sở Lăng Húc nhất định phải cùng Tiêu Vũ Sắt ở chung thật tốt.
Sở Lăng Húc rất muốn kháng cự yêu cầu của nãi nãi. Tuy nói rất tán thưởng Tiêu Vũ Sắt hiếu thuận, nhưng là hắn đối với Tiêu Vũ Sắt không có một tia tình ý giữa nam và nữ. Nhưng khi nhìn bà nội nằm trên giường bệnh vẻ mặt chờ đợi, Sở Lăng Húc dưới ánh mắt uy hiếp của cha mẹ cuối cùng gật đầu một cái, đáp ứng.
Sau đó thì sao? Sau đó, tất cả giống như là trở thành chuyện đương nhiên. Vũ Sắt thỉnh thoảng vẫn chạy đến Sở gia, mà hắn tiếp tục vội vàng chuyện buôn bán của Sở gia. Có lúc, hắn cũng không rõ ràng lắm quan hệ giữa hắn và Vũ Sắt là như thế nào. Hắn chưa từng nói qua thích đối với Vũ Sắt, cũng chưa từng biểu đạt bất kỳ tình ý mập mờ nào với Vũ Sắt. Nhưng mà giống như Vũ Sắt cũng không nghĩ như vậy.
Ỡm ờ qua hai năm, Sở Lăng Húc vẫn không yêu Tiêu Vũ Sắt, nhưng cũng không thể không chịu trách nhiệm đối với Tiêu Vũ Sắt. Vũ Sắt đợi hắn hai năm, hắn làm chậm trễ Vũ Sắt hai năm. Ý của nãi nãi là chọn ngày đến Tiêu gia cầu hôn, phụ thân và mẫu thân cũng không phản đối. Sở Lăng Húc lại lựa chọn trầm mặc. Hắn không muốn cưới Vũ Sắt, nhưng là hắn không tìm được lý do cự tuyệt.
Bà nội nói, bà chỉ thích nha đầu Vũ Sắt cùng bà nói chuyện phiếm. Cho nên, hắn nhất định phải đem Vũ Sắt lấy vào Sở gia!
Phụ thân nói, đại trượng phu có nhiều việc, có nhiều việc không nên làm. Cũng chỉ là một nữ tử, nếu như bà nội thích, vì sao không thể thuận theo ý của lão nhân gia? Cùng lắm thì sao này nạp thêm thiếp là được.
Mẫu thân nói, lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Vũ Sắt là một cô nương rất tốt. Dù sao con cũng không có người trong lòng, vì sao không thể cưới Vũ Sắt?
Sở Lăng Húc không tình nguyện nhưng dưới áp lực của ba ngọn núi lớn trong nhà, chôn xuống thật sâu. Nếu như đem Vũ Sắt thành muội muội để chung sống, ngày cũng không phải là không thể trôi qua, không phải sao?
Vừa nghĩ đến Vũ Sắt, Sở Lăng Húc bỗng nhiên nhớ đến gần một tháng nay hình như Vũ Sắt không đến Sở gia. Mấy ngày trước, bà nội nói nhất định là Vũ Sắt oán giận hắn không có thời gian cùng nàng, yêu cầu hắn để xuống mọi chuyện đang làm cùng Vũ Sắt đi ra ngoài dạo một chút. Sở Lăng Húc tự biết mình đuối lý lần đầu tiên chủ động đến Tiêu gia tìm Vũ Sắt, sau đó liền gặp được Tiết U Nhiễm...
Vừa nghĩ đến Tiết U Nhiễm, trong lòng Sở Lăng Húc thoáng hiện lên một tia khác thường. Bỏ qua những thứ cảm xúc râu ria kia, Sở Lăng Húc không suy nghĩ nhiều nữa, đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi. Về phần những sổ sách trên bàn chưa từng mở ra kia, lưu lại ngày mai lại xem đi!