Tự mình mang cầm giao tận tay cho Hàn Quân Tà, chưởng quỹ của Nhã Âm các một phen sáo ngữ liền vô cùng cao hứng cất tờ ngân phiếu một vạn hai rồi cáo từ.
“Sách sách, thật nhìn không ra nha. Ở trang tử bình thường như thế, vậy mà vung tay một cái một vạn hai, đến con mắt cũng không chớp.” Dọc đường đi hỏa kế Tiểu Trương líu ríu nói không ngừng.
“Hanh hanh ~ Cầu lão nhân gia ta đi qua còn nhiều hơn đường nhà ngươi từng đi, hiểu biết của tiểu tử ngươi con kém xa lắm a ~” Chưởng quỹ cấp cho Tiểu Trương một cái bạo túc, đắc ý nói.
“Vậy chưởng quỹ ngài đã từ sớm nhìn ra nhà nay phi phú tức quý?”
“Lão nhân gia ta ở trong khách điếm nhìn thấy vị tiểu công tử kia là đã biết rồi ~ Xiêm y của vị công tử ấy chính là làm từ tuyết tàm ti, tuyết tàm ti này mềm nhẵn mát mẻ, có thể phòng lửa chống nước, thật sự là bảo vật vô giá.”
“Thiên a ~ ta nói lão ngài sao lại đối xử ân cần như vậy với một tiểu hài tử ăn mặc đơn sơ như thế…”
“Hanh, tiểu tử ngươi bối rối cái gì, tuyết tàm ti kia sau khi dệt thành vải, nhìn chỉ giống vải vóc tầm thường, nếu trước đây không phải theo thiếu chủ đi phương Bắc mua hàng đã từng thấy qua, lão nhân gia ta cũng không nhận ra a.”
“Hắc hắc, chưởng quỹ chính là hiểu sâu biết rộng…”
Y phục này là Hàn Quân Tà đặc biệt vì Hiểu Hâm định chế, bạch sắc trường bào kiểu dáng mộc mạc.
Trong tác phẩm mọi người đối với trang phục của Hiểu Hâm cũng có những nhận định khác nhau, chắc chắn người đọc đã sớm thấy điểm khó hiểu ~ kỳ thực có liên quan đến hiểu biết của cá nhân tôi. Chưởng quỹ trước đó có cùng thiếu chủ của Mộ Dung gia đi khắp nơi buôn bán, hiểu biết thật không tầm thường, thế nhưng lão giả của khu bần dân đó sao có thể nhìn ra chứ??
“Viên bá bá ~~ Viên bá bá ~~” Một thân ảnh bạch sắc vui vẻ chạy vào Xuân các.
“A a, thiếu gia chạy chậm một chút, khéo ngã.”
Lão giả nhã nhặn cười, đáy mắt ẩn hiện mơ hồ thương xót.
“Viên bá bá ~ Hôm nay học cái gì?”
Hiểu Hâm ngoan ngoãn ngồi trước Dao Quang, chuẩn bị cho tốt rồi bắt đầu chương trình học ngày hôm nay.
“Ha ha, vậy theo…”
Viên bá bá đó là lão giả khi trước, ngày đó Hàn Quân Tà mang người đến thì Hiểu Hâm đã bị mang đi, mà lão nhân cũng đã bị đả thương. Tiểu Bạch lệnh người mang lão về chữa trị, kết quả không biết tại sao lại trở thành người dạy cầm nghệ cho Hiểu Hâm, ở tại trang lý cũng đã một thời gian.
“Dao Quang” là tên của cầm, là vật tùy thân thiết yếu mà lúc ở tiên giới Hiểu Hâm luôn mang, lần này Tiên Đế cố ý đem xuống cho hắn, thuận tiện bắt nạt đứa con quý báu một chút.
Học cầm xong, Hâm nhi liền cùng Tiểu Thanh bò trên cây ở hoa viên bắt đầu một ngày mới “Giao lưu tình cảm”.
“Ai…” Hiểu Hâm hai tay bưng mặt, khẽ thở dài.
Ta van người ~ hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi… Từ khi chủ nhân được khối băng cứu về thì trở nên là lạ, mỗi ngày đều mang ta lên cây rồi ngẩn ngơ. Ta cũng không phải không biết nguyên nhân, buổi tối hôm đó ta chính là nằm dưới giường, nghe hết một đêm xuân cung a, làm cho ta thiếu ngủ nghiêm trọng, sau đêm không tệ đó cũng không hành hạ ta nữa. Thật là! Chủ nhân hình như cũng rất khoan khoái mà, có cái gì mà phải thở dài.
“Ai…”
Tiểu Thanh trở mình nhìn khinh thường, chui vào ống tay áo của Hiểu Hâm. Nó phát hiện từ lúc nó theo chủ nhân này, việc thường làm nhất chính là thất vọng.
Hiểu Hâm thay đổi tư thế lại tiếp tục ngây người.
Hai ngày nay hắn đã không cần uống khổ dược, nhưng hắn mỗi ngày vẫn đều trốn trên cây, mà cha cũng đều tìm ra hắn rồi ôm hắn đi ăn. Hắn cũng không biết bản thân mình tại sao lại trốn… Sau đêm đó, cha cũng không có đối hắn làm lại cái chuyện kia nữa…
Nghĩ đến đêm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hâm dần đỏ.
“Hâm nhi.”
Nhìn thấy nam nhân dưới tàng cây, Hiểu Hâm khe khẽ thở dài, ngoan ngoãn mở hai tay đợi cha ôm.
Bữa trưa, Huyền Mộc Đồng Thủy cùng tiểu Bạch bất đắc dĩ nhìn chủ thượng hai ngươi. Mặc dù đương nhiên sau khi Hiểu Hâm quay về, vẫn là Hàn Quân Tà ôm người đi ăn cơm, uống trà, nhưng bầu không khí gần đây hết sức quỷ dị a.
Chủ thượng của bọn họ khi thì uy thiếu chủ ăn một chút những món yêu thích, khi thì uy vài muỗng canh, thiếu chủ ngay cả đũa cũng không cần cầm. Hơn nữa chủ thượng mỗi lần uy một món hay dùng ánh mắt “Đói” nhìn chăm chú miệng thiếu chủ, mà thiếu chủ mỗi lần ăn một miếng thì gương mặt lại có phần hồng lên, một bữa ăn mà gương mặt như sắc đào nở.
Xung quanh hai người kia là bầu không khí phấn hồng, ba người bên này lại xấu hổ a, chờ thiếu chủ ăn xong liền vội vã cáo lui. Vừa ra tới bên ngoài, Đồng Thủy liền kéo tiểu Bạch ra sau một ngọn giả sơn ngồi chồm hổm, Huyền Mộc cũng đi theo dự thính.
“Bạch, ngươi không cảm thấy chủ thượng cùng thiếu chủ…” Huyền Mộc có chút suy nghĩ nói
“Ân, chắc là đúng rồi.”
“Đúng cái gì??” Đồng Thủy nghe mà không hiểu
“Đêm đó…”
“Cũng không phải là ngươi không nghe thấy.” Tiểu Bạch thở dài, võ công quá cao cũng có cái tệ, hắn cũng có một đêm mất ngủ a.
“Nghe cái gì??” Đồng Thủy vẫn mờ mờ ảo ảo.
Hai người bất đắc dĩ liếc cái tên gia khỏa trì độn này một cái, tiếp tục thảo luận.
“Ngày đó cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngày đó… sau khi ta cùng chủ thượng chạy đến…”
Sau khi nghe tiểu Bạch thuật lại, ngay cả Đồng Thủy cũng hiểu tình cảm Hàn Quân Tà dành cho Hiểu Hâm không hề bình thường. Dù sao, nếu chủ thượng xem thiếu chủ là người kế vị, như vậy sớm muộn cũng muốn thiếu chủ tiếp xúc với những chuyện đẫm máu như vậy, nhưng phản ứng hiện tại rõ ràng là…
Ba người liếc nhau, nhất tề thở dài buông xuôi, nếu chủ thượng muốn cùng thiếu chủ một chỗ, bọn họ đương nhiên ủng hộ vô điều kiện, chỉ là xưng hô có chút loạn a.
“Hiện tại phải xem thái độ của thiếu chủ.” Chủ thượng nhất định không muốn miễn cưỡng thiếu chủ.
“Hẳn là không thành vấn đề.” Nhìn phản ứng ban nãy của thiếu chủ là biết.
“Ân, chủ thượng cuối cùng cũng tìm được ái nhân.”
Nói xong, Đồng Thủy có chút suy nghĩ ngắm tiểu Bạch một cái, Huyền Mộc bên cạnh cũng ngầm cười.
Ha hả, xem ra Đồng được chủ thượng cổ vũ rồi. Cuối cùng cũng phải ra tay hạ thủ rồi sao… Hắn có đúng hay không cũng nên hành động chứ…
Ảnh ở chỗ tối sau lưng bỗng phát lạnh