“Ngươi muốn ta cả đời đều phải nhớ kỹ sự ban ân của ngươi dành cho ta hay sao? Đừng nghĩ, ta không cần, không cần hết thảy sự bố thí của ngươi, ta chỉ cần……!”
Thanh âm trầm thấp kia chợt biến thành tê thanh kiệt lực rít gào, rõ ràng đang lên án, nhưng sao lại thê lương như vậy,
“Ta không cần ngươi làm tất cả vì ta như vậy a, không cần!”
“Phụ hoàng đi rồi, thế nhưng người lại mỉm cười mà ra đi, người nói rốt cục người có thể cùng Tiểu Văn gặp lại, thế nhưng ngươi lại không cho phép ta chết đi để gặp lại ngươi, bởi vì thi thể của mình ngươi cũng không cho ta thấy lần cuối, ngươi hận ta, nên muốn dùng cách này tra tấn ta ư?”
“Nếu là như thế, vậy thì ngươi đã thành công rồi!”
Nở nụ cười thê lương, dưới ánh trăng nở một nụ cười, không rơi lệ, lại so với khóc càng tuyệt vọng hơn,
“Ta sẽ chờ, chờ đến khi ngươi nguyện ý gặp lại ta mới thôi!”
Ta không hiểu nguyện ý gặp lại kia đại biểu cái gì, ta đoán, có lẽ là chết đi!
Khi đó ta mới biết được, thứ so với cái chết còn thống khổ hơn, thật sự tồn tại!
Thời gian vẫn trôi qua, ta tò mò phát hiện hộ vệ trung thành kia, hộ vệ mọi người đều gọi hắn là Tiểu P từ lúc thập thất hoàng tử rời đi đã không thấy đâu nữa. Về sau ta mới biết được, Tiểu P năm đó đi theo thập thất hoàng tử rồi, nhưng hắn không phải đi theo thập thất hoàng tử một cách quang minh chính đại.
Ta nghe rất nhiều lão bộc trong phủ nói, kỳ thực Tiểu P đối với thập thất hoàng tử tốt lắm, rất tốt, thế nhưng biết bao hiểu làm lại khiến hắn rời xa thập thất hoàng tử, mãi đến lúc biệt ly kia, Tiểu P lần thứ hai bất cáo nhi biệt đã chứng minh sự hối hận của hắn!
Ta nghĩ, người thị vệ kia so với Vương gia còn hạnh phúc hơn, ít nhất hắn còn có thể làm chuyện bản thân muốn làm!
Đẩy cánh cửa dẫn vào gian phòng phủ đầy bụi kia, nghe hạ nhân nói đó từng là nơi thập thất hoàng tử trụ lại, đã đóng thật lâu, có lẽ đó là ý nguyện của Vương gia.
Lớp tro bụi thật dày, hòa trong tầng dược phấn rải rác trong phòng, ta biết, đó là loại mê dược tốt nhất, cùng sách vở hỗn độn khắp nơi ~
Bố trí thực bình thường, nhưng ta biết, đó là sự quyến luyến cuối cùng của Vương gia!
Quay đầu lại, thấy Vương gia đang nhìn chăm chú, khi đó ta đã chợt nghĩ mình không xong rồi, thế nhưng chờ mãi lại chỉ thấy y lướt qua mình, cúi đầu kể ra, ta không rõ vì sao Vương gia lại muốn nói cho ta nghe, ta nghĩ, có lẽ, chính vì chỉ còn cách nói ra này, y mới có thể kiên trì chống đỡ, cố gắng sống trong chờ đợi suốt mười bảy năm!
“Hắn không thích mai, nhưng ta lại không biết hắn thích gì, cho nên ta chỉ có thể chờ ở mai viên, ít nhất đó là thứ hắn không thích mà ta biết…”
Trầm mặc, ngoài trầm mặc cũng chỉ còn trầm mặc ~
“Hắn nói hắn không phải Tiểu Từ, ta biết, thời điểm hắn nói hắn là Huệ Thành Thiên, hắn thật sự rất đẹp!”
“Ngươi nói xem, có phải ta đã sai rồi hay không? Sai vì hận hắn ư? Sai vì yêu hắn sao?”
“Nếu ta sai, vì sao không nói cho ta biết, nếu ta đúng, vậy vì sao ông trời lại vẫn đưa hắn rời khỏi ta?”
Yên lặng ngồi, ngày đó ta vì Vương gia mà thắp nến, rồi lại thay nến, sau đó, sau đó mới rời đi!
Mai viên vẫn như trước, thế nhưng tấm biển đã đổi thành “”Đãi Thiên Cư* “, ta biết y luôn chờ đợi thập thất hoàng tử, nhưng sự chờ đợi ấy sẽ thật sự có kết quả sao?
Ai cũng không biết, ngay cả Vương gia cũng không biết, ta chỉ thấy Vương gia ngày một tiều tụy, cho dù sinh bệnh y vẫn luôn tới mai viên chờ, có đôi khi tới hỏi y, y ngồi đó làm gì?
Y cũng chỉ cười cười, đã không còn vẻ uy nghiêm trước kia, chỉ còn sự nhân từ đến tuyệt vọng!
Nếu đã tưởng niệm thành si, vậy thứ tình yêu kia cũng đã trở thành một loại thống khổ!
Thứ ấy đâm sâu vào trong lòng, thật sự rất đau rất đau!
Mùa đông năm ấy, hoa mai chợt như có kỳ tích mà bung nở, nở đến vô cùng xán lạn, vô cùng xán lạn, ta nhìn Vương gia lần đầu tiên trong mười bảy năm qua nở một nụ cười thoải mái, ta nghĩ, y đã quên được người mình luôn đau khổ chờ đợi mười bảy năm kia, thế nhưng, thẳng đến cuối cùng, ta vẫn nghĩ sai.
Ta từng hỏi qua nữ nhân lòng mình yêu thương, “Ta thật sự rất ngốc sao?”
Nàng cười nói, “Ngươi không ngốc, kẻ ngốc mới là người cứ mãi chấp nhất kia.”