Ta Không Khóc

Chương 6

“Hắn” là ai? Ta không biết, nhưng ta sẽ không hỏi, vì người bên cạnh này sẽ nói cho ta biết.

“Hắn” là ai? Chắc là ta biết, bởi vì “hắn” hẳn là người mà nam nhân bên cạnh ta yêu nhất.

Thanh âm yếu ớt quanh quẩn trong đại sảnh rộng lớn, “Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng là ở thời gian này, trên triều đình cao cao, tất cả mọi người đều tránh xa ta, xa đến mức – không thể cảm nhận được khí tức của họ. Nhưng mà hắn lại không như thế. Hắn ôn nhu nhìn ta, hắn cười, hắn phẫn nộ, thậm chí còn như một tiểu hài tử không để ý tới ta, đơn giản vì ta nói hắn có bộ dáng như nữ nhân.” Nhìn lại vị hoàng đế bên cạnh mình, trong mắt y là quang mang sáng lạn, tựa hồ đã đắm chìm trong quá khứ.

Thưởng thức miếng mứt táo lớn nhất kia.

“Mười năm, khi ta hai mươi hai tuổi bắt đầu quen biết hắn. Thời gian mười năm đủ để hắn khiến ta yêu thương hắn, thế nhưng năm ta ba mươi hai tuổi, hắn nói hắn muốn kết hôn, hắn phải rời khỏi ta, bởi vì hắn yêu một nữ nhân!”

“Hắn ngay từ đầu đã không yêu ngươi, không phải sao?” Không muốn vạch trần, nhưng ta cảm thấy đây chỉ là lừa mình dối người, vì sao ta biết? Ha hả, có lẽ vì ta cũng đã từng lừa gạt chính mình, có lẽ tương lai vẫn cứ như trước.

“Đúng vậy, hắn không yêu ta, thế nhưng khi đó ta đâu biết, ta đâu biết vậy a. Ta muốn hắn yêu ta, nhìn ta, chỉ nhìn một mình ta……!” Có thể nhìn thấy vệt sáng long lanh trong mắt hắn, đó là cái gì, ta lại không muốn biết.

“Khi đó hắn vẫn tiêu sái như vậy, vẫn can đảm như vậy, luôn miệng nói ta giết hắn đi……!”

Lại đưa cho ta một miếng mứt táo,

Cầm lấy, nhưng ta không ăn,


Bởi vì vị ngọt ấy không còn như trước nữa, dù nó là miếng lớn nhất.

“Ngươi có giết không?”

“Giết, giết thê tử của hắn, giết nữ nhân vừa sinh hạ một đứa nhỏ cho hắn, giết ngay trước mắt hắn!”

Mứt táo rơi xuông, hai miếng của ta, cùng rất nhiều miếng trong tay hắn. Hóa ra con người nhân từ hiện tại đã từng có bộ mặt tàn nhẫn như vậy.

“Cho dù giết hắn, hắn vẫn sẽ không yêu ngươi.”

“Ha ha ha, đúng vậy, hắn không yêu ta, thậm chí một cái liếc mắt cuối cùng hắn cũng không thèm cho ta. Ta yêu hắn, ta muốn độc chiếm hắn, chẳng lẽ là sai sao?” Kích động mà cao giọng, đúng vậy, không ai sai, nếu sai cũng chỉ là tình yêu đã sai rồi, nếu không có nó sẽ không còn phân tranh nữa, đúng không?

“Hắn chết rồi sao?”

“Đã chết, ở trước mộ phần của mẫu thân ngươi, nữ nhân hắn yêu nhất mà tự sát. Khi ta đuổi tới, thân thể hắn đã nguội lạnh rồi.”

Nhìn bóng hình cô độc này, nhìn thấy nam nhân yên lặng nhặt từng miếng mứt táo rơi xuống đất kia. Y là một hoàng đế.

“Khi đó ta mới phát hiện, ta đã sai rồi, đã quá sai lầm rồi!”

Ngồi trở lại bên người ta, cúi đầu.

“Thế nhưng khi ta ôm ngươi, nhìn thấy ngươi cười, khi ngươi nắm lấy tay ta, ta tự nói với chính mình, đây có lẽ là lúc mình nên sửa chữa lỗi lầm.” Nhìn thấy một ánh mắt tràn ngập yêu thương, có lẽ là yêu, là tình yêu phải trả giá, phải đền trả lại mới nhẹ lòng.

“Tiểu Từ, ngươi chính là hoàng tử thứ mười bảy của ta, ngươi hoàn toàn có quyền được kế thừa vương vị……!”

“A? Vương vị? Hoàng thượng, ngươi……!” Nói giỡn a, lão tử có thể làm hoàng tử giống Khiếu, hơn nữa lại còn dựa vào “hào quang” của người y yêu. Ha hả, thực là chuyện ly kỳ, đùa giỡn thật giỏi a, lão hoàng đế thích Tiểu Từ của “hắn”, con của hoàng đế cũng thích Tiểu Từ của “hắn”, kháo, là Tiểu Từ a, ha hả, cả một nhà đều là đồng tính luyến ái a!

“Đây là điều duy nhất ta có thể làm, ngươi không đáp ứng ta sao? Chẳng lẽ ngươi đã hận ta rồi sao?”

Cự tuyệt, phải cự tuyệt, tự nhủ với bản thân phải cự tuyệt. Nguyên tắc sinh tồn thứ ba của Huệ Thành Thiên ta, đó là không làm chuyện phiền toái, mặc kệ phải sống mệt mỏi thế nào. Vị trí hoàng tử này, hiển nhiên là vô cùng phù hợp với nguyên tắc ấy.


“Hảo, được rồi!”

Ngô ngô ngô, cuối cùng ta vẫn mềm yếu, lòng ta vẫn mềm yếu. Ai bảo ta không thể chịu được khi người khác khẩn cầu mình, đặc biệt là các đại soái ca đẹp trai, khụ khụ, đó là vì ta thiện lương, chứ không phải vì ta háo sắc nha!

“Cảm ơn!”

Lại gắt gao ôm một lần nữa. Có lẽ nam nhân này thật sự yêu “hắn”, thế nhưng y đã làm sai cách rồi!

Yêu một người không sai, sai là khi ta mãi mãi không thấy được điều kỳ tích xuất hiện.

Yêu một người không yêu mình, là một điều sai lầm.

Hai tay chậm rãi ôm lấy thân thể y, cho y một cái ôm ấm áp,

“Phụ hoàng!”

Có thể cảm giác được y đang run rẩy, cảm giác được nỗi bi thương trong lòng y, nỗi bất lực trong lòng y!

“Cảm ơn!”

Hoàng cung trống trải, có phải quyền lợi luôn đi cùng với sự tịch mịch khôn cùng hay không, có phải bậc đế vương luôn không thể có được một tình yêu chân thành tha thiết hay không, có phải luôn có người vừa sinh ra đã định sẵn phải cô đơn suốt kiếp hay không?


Bên ngoài vẫn còn nắng như trước, bên trong vẫn tối tăm như trước, tịch mịch như trước, cô đơn như trước. Nếu có thể, ta nguyện xua tan đi một chút cô đơn trong lòng ngươi.

Nếu như muốn trả, vậy ta chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta tình yêu mà ta từng kỳ vọng, cho ta những cái ôm ấm áp mà ta chưa từng dám mơ tưởng.

Cảm ơn!

Tiểu Từ,

Thực xin lỗi,

Ta chỉ muốn cảm nhận một chút cảm giác được yêu thương, cảm giác được phụ thân yêu thương mà thôi,

Cho dù là ta trộm đi của ngươi.

Ta sẽ vẫn làm vậy!

Cám ơn!