Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 24

(ง ˙ω˙)วTa đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng(ง ˙ω˙)ว

(= ̄∇ ̄)ノ (= ̄∇ ̄)ノ(= ̄∇ ̄)ノ

Ta bay cao lên một chút, mong rằng có thể tìm thấy một phủ đệ của vị tiên giả nào đó mà hỏi đường. Ông trời quả đúng không phụ lòng người tốt, chẳng bao lâu sau ta đã bay qua một nơi có người, không những chỉ một, mà là rất nhiều. Ta ước chừng khoảng vài trăm vài nghìn thần tiên tôn giả, nếu đoán không nhầm, thì đây chính là nơi đốc huấn thần binh trên Thiên giới. Từ phía trên nhìn xuống, thiên binh đánh kiếm, ánh kiếm lóe sáng lên, giống như mặt biển, dập dềnh dập dềnh không ngừng lưu chuyển. Tiếng hô phong hoán vũ nổi lên, càng làm ta trở nên phấn khích vui sướng, kiếm quang làm ta hơi chói mắt, đương lúc không biết nên hạ xuống tại đâu thì đột nhiên đám mây dưới chân ta chấn động vài hồi, lắc lư điên đảo như thuyền che gặp bão, liền sau đó đám mây trắng xóa đó tan ra, ta còn chưa kịp phản ứng lại, thì cả thân người đã như một con chim bị trúng tên rơi vun vút xuống phía dưới.

Ta hét lên theo phản xạ, đâm thủng tầng tầng lớp lớp những đám mây xốp mềm mà lao nhanh xuống phía dưới. Ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong lòng không khỏi thắc mắc, tại sao đám mây phía dưới chân ta vừa rồi lại đột nhiên tan ra, không lẽ vì lâu lắm rồi không sử dụng, thuật đi mây về gió của ta đã bị thui chột đi rồi sao, không lí nào lại như vậy, nhanh chóng gạt bỏ đi ý nghĩ đó, ta niệm quyết, tay chỉ điểm một đám mây nào đó cách đấy không xa, tiên quang từ trong lòng bàn tay ngưng tụ, lóe sáng một cái rồi dần dần biến mất, giống như một ngọn lửa lo củi, đột nhiên bị một thau nước tạt vào làm cho tắt ngúm. Khóe môi ta giật giật mấy phát, cảm nhận trong thân người mình trống rỗng, linh lực đã không cánh mà bay?

Cái … quỷ gì vậy?

Ta than thầm, phen này thì xong rồi. Ta không sợ bị thương, căn bản nếu có rơi từ trên cao hơn nữa xuống, ta cùng lắm cũng chỉ xây xát nhẹ ngoài da, càng không nói đến việc bản thân có thể bị chấn thương sọ não, chết bất đắc kì tử. Điều ta bận tâm bây giờ đó là, thân là một thượng tiên, lại là khách của thiên giới, nói gì thì nói, trong mắt mọi người, không ít thì nhiều cũng có vài phần ngưỡng một và nể sợ. Nay lại nhìn thấy ta rơi từ trên không xuống, ngã với một tư thế vô cùng không đẹp, hình tượng từ đó sẽ tan vỡ, như vậy thì sẽ rất mất mặt, điều quan trọng là, ta không biết sau đó nên đứng dậy cười nói như bình thường, hay la giả bộ ngất luôn đi cho xong.

Ta quyết định rồi, sau đó ta sẽ giả ngất, nhất định phải giả ngất mới được.

Đuôi mắt liếc thấy có một vầng sáng màu xanh lam đang lao đến, ta không nghĩ ngợi được gì nhiều, căn bản khi đó không có thời gian để quan tâm đến những vấn đề khác, nhưng mà điều ta không quan tâm đó, hóa ra lại vô cùng có lợi đối với ta. Chẳng phải ta nói nơi đây rất nhiều người sao, lại còn là nơi luyện tập binh khí của các thần binh trên tiên giới. Thiên binh thiên tướng ở đây nhiều vô số kể, chẳng lẽ không có một nam hảo hán nào thấy một nữ tử “yếu đuối” gặp nguy hiểm mà không lao tới ứng cứu.

Quả nhiên ta được một thần quân nào đó lao tới ứng cứu. Eo bị ai đó ôm lấy, cả thân người dừng lại trong không trung, tốc độ rơi chậm lại, tựa như một chiếc lông vũ đang chầm chậm rơi xuống. Tim ta nảy lên một cái, cuối cùng cũng có thể vớt vát được một chút thể diện cho bản thân. Ngửi thấy có một hương thơm rất thanh nhẹ, ta ngước mắt nhìn lên, muốn biết được dung mạo của kẻ đã cứu mình. Nghiêng nghiêng trong ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt đẹp tựa tạc tựa họa của nam tử đó hiện lên trong mắt ta, trên vầng trán trắng trẻo láng mịn, giữa ấn đường là một kim ấn màu bạch kim khẽ phát ra những tia sáng lạnh lẽo, đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, phân rõ lòng trắng lòng đen, băng lãnh mà sâu thẳm, trong veo in hình ta trong đó, lại như có chút gì đó kinh ngạc, toát lên khí phách rất đỗi hiên ngang thoát tục, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mín lại, một màu hồng nhạt như cánh hoa đào mỏng manh, vô cùng cuốn hút, nhìn ở cự li gần thế này, lại vô cùng lay động lòng người. Những sợi tóc bạch kim của người đó bay bay, tà áo màu xanh lam như cánh bướm phóng khoáng tung bay. Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp như vậy, có chăng là Vũ Lỗi, nhưng Tiểu Vũ của ta lại không có dáng dấp hiên ngang, khí thế như vậy, dáng dấp của người trời, thượng đẳng và xuất chúng như vậy. Tiên khí vây quanh như một dòng suối dịu dàng nhẹ nhàng ôm lấy ta, vấn vít.

Khi chân đã chạm đất, ta vẫn còn có cảm giác lâng lâng.

- … Nàng, không sao chứ?- nghe thấy giọng nói trầm trầm phía trên đầu, ta ngẩng lên nhìn, hơi sững lại một chút, sau đó lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Ta không sao…

Một tay người đó vẫn đang giữ lấy eo ta, ta cảm nhận trên người mình đang có vô số những ánh mắt đang gim vào, liền cảm thấy có chút không tự nhiên, lại cảm thấy tư thế của cả hai hiện tại, nửa ôm nửa đỡ, vô cùng ám muội, liền nhẹ nhàng dịch chuyển thân người, lùi lại phía sau một bước, chàng ta cũng rất biết điều, thấy ta như vậy cũng dứt khoát buông tay ta ra.

Lúc này ta mới để ý, ta hiện đang đứng trên đài cao hơn trăm bậc thang, đài cao rộng rãi, tràn ngập ánh mặt trời chiếu xuống thềm đá lưu ly lấp lánh rực rỡ, xung quanh là vân mây vấn vít, chín cột trụ cao thẳng tắp đâm thẳng lên trời, khắc hình long phượng uốn lượn vô cùng khí thế. Phía dưới bình đài là hàng trăm hàng vạn những thiên binh thiên tướng uy nghi vô cùng khí thế, mặc dù có rất nhiều người nhưng trong lúc này đây lại im lặng và nghiêm trang xiết đỗi. Không khí cực kì nghiêm trọng này khiến ta hơi ngẩn người ra, không khỏi thầm thán phục, Thiên giới đúng là đã rất chú tâm vào việc đốc thúc thần binh, không lơ là chút nào.

Mất một lúc lâu sau ta mới định thần lại được, thiết nghĩ bản thân phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, không thể cứ như vậy mà đi luôn được, ta quay người lại nói với nam tử áo xanh tuấn mỹ hai câu “Đa tạ” và “Cáo từ”. Còn không quên gật đầu tỏ vẻ ái ngại vì đã làm náo loạn cuộc tập duyệt của họ, sau đó quay người đi thẳng. Nam tử áo xanh không nói gì, chỉ nhìn ta với ánh mắt vô cùng phức tạp. Còn những người khác lại nhìn ta với ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Không hiểu tại sao hiện tại ta không thể sử dụng được tiên lực, cũng chính vì vậy mà bây giờ ta phải tự mình bước đi, mặc dù không biết là mình đang đi đâu, chỉ biết là bản thân muốn rời khỏi bình đài này, thôi làm trung tâm gây sự chú ý cho mọi người, chính vì vậy mà phải bước xuống hơn trăm bậc thang lát đá hoa cương lạnh lẽo ấy.

Tuy trong lòng rất nôn nóng, nhưng ta không hấp tấp, dáng vẻ vẫn rất thanh thoát đường hoàng, đột nhiên ta cảm thấy ánh mặt trời hơi chói, đầu bỗng nhiên trở nên váng vất lạ kì, chân bước đi lảo đảo mất nhịp, sau cùng mọi thứ bỗng trở nên tối sầm trong đáy mắt. Ta ngất đi, ngã xuống cái “Bịch”.

* * *

Không biết bao lâu sau đó ta tỉnh dậy trên giường, Khai Hòa ngồi bên cạnh, nhìn thấy ta tỉnh lại, không giấu được niềm vui mừng, đúng là một tiểu cô nương đơn giản, cảm xúc thế nào cũng biểu hiện trên mặt được ngay.

- Người tỉnh lại rồi sao, làm tỳ nữ lo muốn chết…- Khai Hòa vội đỡ lấy ta ngồi dậy, ta vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì. Liền im lặng một lúc để ngẫm lại những gì đã xảy ra. Ta nhớ rõ ràng mình đã cùng Khai Hòa đến Thanh Trừ để giải độc, sao bây giờ đã ở đây rồi. Mất một lúc sau, ta mới nhớ lại được lí do, hóa ra là tại ta lạc đường, sau đó định tìm người chỉ đường, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại bị rơi khỏi đám tường vân, được một vị thần quân nào đó tốt bụng cứu giúp, sau đó,..sau đó ta ngất đi, hoàn toàn không biết diễn biến tiếp theo như thế nào, khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

Khai Hòa luôn miệng nói xin lỗi ta, nước mắt ngắn nước mắt dài đưa tay lên chấm chấm, bộ dạng rất thành thực đáng thương. Ta thấy đây cũng không phải là vấn đề to tát gì, nên không hề trách cứ. An ủi nàng ấy một vài câu, sau đó hỏi một vài câu hỏi, dĩ nhiên cũng không quên hỏi nàng ta tại sao sau khi ta từ ôn tuyền Thanh Trừ rời đi pháp lực trong tiên thân lại biến mất.

Khai Hòa trước đây có là tỳ nữ trong cung của Thiên hậu, cũng là một tiểu tiên nga hiền lành tốt bụng, quan hệ cũng rộng rãi dễ chịu, vì vậy cũng biết được ít nhiều. Hóa ra không phải Thiên Đế muốn “chơi” ta, mà căn bản bất kì ai sau khi tẩy trần dưới suối Thanh Trừ, đều sẽ bị mất đi tiên pháp trong một thời gian, bình thường khoảng tầm một ngày sau, tiên thuật sẽ tự khắc quay trở về với bản thể. Khi tắm suối Thanh Trừ, có thể nói như là, toàn bộ tu vi trong cơ thể, sẽ được phong bế ở một nơi nào đó, nước suối sau đó sẽ lọc sạch toàn bộ chất độc trong cơ thể một cách tận gốc nhất.

Sau khi nghe Khai Hòa nói xong ta cũng yên tâm vài phần. Hóa ra là như vậy, làm ta cứ tưởng.

- Vậy khi nào ta mới hồi phục được tu vi? – vừa rồi ta có thử qua vài tiểu thuật nho nhỏ, nhưng không thể biến trái nhỏ xanh trên tay thành một trái táo đỏ tươi được.

- Cái này thì tiên tì cũng không biết nữa, chắc là ngày mai. Người cũng đừng quá lo lắng, ôn tuyền Thanh Trừ căn bản không thể tước đi tu vi của ai cả…- Khai Hòa nhẹ nhàng nói, khóe môi khẽ mỉn cười, đôi mắt cũng sáng ngời rạng rỡ. Ta để ý, kể từ sau khi ta tỉnh dậy đến nay, trước đó mặc dù nàng ta có lo lắng khóc lóc, nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại có vẻ vui tươi như vậy.

Ta thấy nàng ấy nói như vậy cũng có lí, liền không gặng hỏi nữa, quyết định lấy một cuốn kinh thư nào đó để đọc chơi. Thật ra khi mới lên Thiên giới ta có cảm thấy vô cùng khác lạ, bởi trước giờ chỉ quanh quẩn trên Bạch Sơn, nay lại lên tận Thiên đình, đã vậy còn ở lại một thời gian không ngắn, nơi đây tuy có khác với Bạch Sơn, nhưng cuộc sống nhàn tản này thì chẳng khác là bao.

_________________