Chúng đạo sĩ đệ tử nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Thiên, tức thì tất cả lập tức đều rút kiếm ra rồi tản ra tứ phía, hướng về phía Trần Nhược Tư và Linh Cơ, trùng trùng bao vây.Nam Phong Tước thét lên: "Sư đệ, mau qua đây, còn nếu như không, chúng ta sẽ thật sự động thủ.Trần Nhược Tư tịnh không thèm để ý đến Nam Phong Tước, nhãn tình của hắn lúc này chỉ chăm chăm nhìn đạo bùa chú đang bay hướng tới phía Linh Cơ, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Nàng hiện tại mới hồi phục được một chút, có lẽ không thể tiếp chiêu nổi, ta từng bị con hổ long thú công kích bất ngờ mà còn không chết, huống hồ bây giờ ta lại còn có thêm cả Ngọc Lân giáp hộ thể, có lẽ đủ sức tiếp được đòn này" Hắn nghĩ tới đó, khí thế đột khởi, hướng về phía năm đạo ngũ linh phù nghênh tiếp đòn công kích.Chúng nhân tại hiện trường nhìn thấy vậy, nhất thời tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.Linh Cơ nghi hoặc trong lòng nghĩ: "Tên tiểu tử rốt cuộc suy tính cái quỉ gì vậy, hắn vì cái gì, cần gì mà phải liều mạng cứu ta?" Nàng vừa nghĩ vừa hét lên: " Hỗn tiểu tử, ngươi không cần mạng sống nữa sao, còn không mau quay lại cho ta" Nàng hét lên, lập tức đã tự mình phi thân, hướng tới phía Trần Nhược Tử mà truy cản."Ba ba ba ba ba" năm âm thanh phát ra từ năm đạo phù cùng vang lên, không lệch một ly đánh thẳng tới ngực Trần Nhược Tư, ngay lúc đó, cường quang chiếu khắp, kim quang lan ra bốn phía, Trần Nhược Tư bị đánh lảo đảo thân hình, thân hình bị đánh ngược ra sau rơi về phía Linh Cơ.Linh Cơ ôm lấy Trần Nhược Tư, bay ngược về sau mấy thước, phiêu phiêu đáp xuống mặt đất.Mộ Dung Thiên mắt thấy năm đạo bùa của mình đánh ra, toàn bộ nhằm vào thân Trần Nhược Tư mà công kích, lão nghĩ rằng lần này Trần Nhược Tư đích thị cửu tử nhất sinh, không còn khả năng cứu thoát, liền cảm thấy bứt rứt khó chịu, nhất thời cảm giác đó truyền tới toàn thân, trong nháy mắt nước mắt đã xuất hiện nơi khóe mắt. truyện được lấy tại TruyenFull.vnTrần Nhược Tư là đệ tử của lão từ hơn 10 năm nay, trong những năm đó, lão luôn luôn đối đãi với Trần Nhược Tử như thân sinh phụ mẫu, chưa bao giờ đánh hay mắng mỏ hắn cả, vậy mà bây giờ hắn chết dưới tay lão, làm sao lão không cảm thấy khó chịu trong lòng được?"Cảm ơn tỷ tỷ, thừa dịp hiện tại bọn họ đều cảm thấy bất ngờ, mau thoát ly nơi này, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa" Trần Nhược Tư vỗ vỗ vào ngực nhìn Linh Cơ rồi nói.Linh Cơ nhìn thấy Trần Nhược Tư bị lực lượng của Mộ Dung Thiên công kích, không những không bị sao, mà còn có thể nói chuyện, trong lòng suy nghĩ: "Hắn chỉ là một tên tiểu đạo sĩ nho nhỏ, tất nhiên là có một chút bản lĩnh, nhưng ngăn trở được lực lượng cường đại như thế, đích thị là kì quái, hắn thực sự là người như thế nào, chẳng lẽ hắn không phải con người sao" Nàng suy nghĩ đến đây, đưa Trần Nhược Tử hạ xuống, nhìn Trần Nhược Tư rồi nói: "Tiểu tử, rốt cục người là ai?""Ta chính là ta, là một tiểu đạo sĩ ở đạo quán, mau đi nhanh đi, không cần thiết phải để ý xem ta là ai đâu" Trần Nhược Tư cười cười nói."Được rồi, vậy thì ta đi đây, tái kiến, cảm ơn người đã cứu mạng" Linh Cơ nhìn Trần Nhược Tư nói, nàng nói xong, tức thì xoay chuyển thân thể biến thành một đạo bạch quang, tức thời biến mất.Mộ Dung Thiên nhìn thấy Trần Nhược Tư một chút cũng không bị ảnh hưởng, cảm thấy rất nghi hoặc, trong lòng suy nghĩ: "Đó là khả năng gì vậy, thân thể hắn có khả năng gì mà có thể chống cự được trước lực lượng công kích cường đại kia, cho dù là thần tiên khi bị công kích như vậy thì cũng bị thụ thương, vậy mà hắn một chút cũng không bị làm sao, lẽ nào hắn thực sự không phải Trần Nhược Tử, vậy hắn là ai?" Lão nghĩ đến đây, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Hỗn tiểu tư, ngươi không phải là Trần Nhược Tư, ngươi thực sự là ai?".Nam Phong Tước nhìn thấy Mộ Dung Thiên như là đang có vấn đề, hắn cảm thấy mơ hồ, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ sư phó hồ đồ rồi sao, hay là ta hồ đồ, giọng nói này cùng tính cách của người này giống hệt hắn trước kia, sao lại thế này, không thể nào giống đến thế".Đứng một bên hồi lâu, Lâm Hân Ngọc liền đi đến bên Trần Nhược Tư, nhìn Trần Nhược Tư khẽ cười nhẹ, rồi hướng về phía Mộ Dung Thiên nói: "Mộ Dụng chưởng môn, người không cần thiết phải hoài nghi thân phận của hắn, hắn đích thị là Trần Nhược Tư, hắn có khả năng tiếp được một kích là vì trên người hắn có Bảo Y Ngọc Lân giáp, Ngọc Lân Giáp này đã nổi tiếng từ hàng vạn năm rồi…".Nàng vừa nói đến đây, liền bị Trần Nhược Tư làm đứt đoạn, hắn sợ Lâm Hân Ngọc sẽ vô tình nói ra sự tình, bản thân trên người hắn còn có cả một Y Nỉ Thú con, hắn kho khan lên một tiếng, thoáng nhìn Lâm Hân Ngọc rồi nói: "Đệ tử đích xác là đã gặp một vạn niên tu tiên giả, lão ta đã cấp cho đệ tử Ngọc Lân Giáp, đệ tử lần trước đã quên mất việc nói cho người biết".Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng, không ngừng lắc lắc cái đầu, trong lòng suy nghĩ: "Đến thần tiên cũng tặng bảo vật cho hắn, hắn sau này nhất định không thể là kẻ tầm thường, tuy vậy ta không thể nào thiên vị cho hắn được, nếu ta thiên vị hắn, môn qui sẽ không còn tác dụng nữa" Lão nghĩ đến đó, nhìn Trần Nhược Tư rồi nói: "Mọi việc xong rồi, ngươi cũng đã không xảy ra chuyện gì, ngươi đã dám tự mình phóng thích Minh yêu, thì bây giờ phải chịu môn qui xử phạt, ngươi nói xem phạt gì ngươi bây giờ, tự ngươi nói đi".Trần Nhược Tư suy nghĩ trong lòng: "Dù sao hiện tại cũng đã không thấy Mộng Tuyết tỷ tỷ đâu, nhân tiện bây giờ tu luyện cho tốt, biết đâu trong tương lai khi nàng thành tiên, chúng ta có thể ở cùng một chỗ" Hắn nghĩ đến đây, liền mở miệng nói: "Có thể phạt con bế quan diện bích một năm!"."Cái gì, người phải bế quan một năm? Vậy còn ta, ta …" Lâm Hân Ngọc nhìn Trần Nhược Tư, giọng nói đầy sự thất vọng."Tỷ tỷ nên hạ sơn đi, tìm một địa phương an tĩnh nào đó rồi tu luyện" Trần Nhược Tư thoáng nhìn vào mắt Lâm Hân Ngọc rồi nói."Không, ta quyết không để cho ngươi phải bị nhốt vào trong phòng để diện bích, đi, ngươi đi với ta" Lâm Hân Ngọc nghe thấy Trần Nhược Tư nói như vậy, trong nháy mắt nước mắt đã ngấn quanh mắt, nàng cầm lấy tay Trần Nhược Tư, như muốn li khai.Mộ Dung Thiên nhìn thấy vậy, cũng đã đoán được phần nào tâm sự của Lâm Ngọc Hân, bản thân lão cũng không muốn nhốt Trần Nhược Tư lâu, lão càng không muốn Trần Nhược Tư theo nàng ta li khai, ở chung một chung chỗ, nhỡ đâu lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn, như vậy sẽ làm hỏng thanh danh, tiền đồ, sự tu hành thành tiên của hắn, nếu như vậy thì sự việc đúng là không thể coi là nhỏ được nữa.Lão liền đi tới, chắn trước mặt Lâm Hân Ngọc nói: "Lâm cô nương, hắn hiện tại đã vi phạm giới luật của đạo quan, nên không thể ngươi dẫn hắn đi được, ngươi cũng không nên can dự vào sự vụ của bản phái"."Tỷ tỷ, tỷ hạ sơn trước đi, đệ đã vi phạm môn quy, chịu phạt là điều tất yếu, tỷ đừng vì đệ mà gây nên phiền phức không đáng có" Trần Nhược Tư nhìn Lâm Hân Ngọc nói.Lâm Hân Ngọc quay lại nhìn Trần Nhược Tư nói: "Ngươi thật sự không muốn đi với ta sao?" Trông nàng lúc này, ánh mắt đã trở lên đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má.Trần Nhược Tư nhìn hình dáng của Lâm Hân Ngọc, cũng đoán ra được tâm tình của nàng, hắn thầm nghĩ: "Ta cũng đã mong muốn được cùng nàng rời xa chốn này, nhưng hiện tại trong tim ta chỉ có mỗi bóng hình Mộng Tuyết tỷ tỷ, nàng đích thị rất xinh đẹp, ta cũng mong muốn có nàng, nhưng ta không thể bội bạc Mộng Tuyết tỷ tỷ được, tuy rằng không thể cùng Mộng Tuyết tỷ tỷ ở cùng một chỗ nhưng ta cũng cảm nhận được tình ý, ngoài ra, nếu như ta đi mất, sư phụ nhất định sẽ rất thương tâm, ta không thể tưởng tượng được sự thương tâm của sư phụ, nhưng chắc chắn sẽ làm cho người rấtđau lòng" Hắn nghĩ đến đây, hướng về Lâm Ngọc Hân nói: "Tỷ là người tu đạo, chắc sẽ biết những điều cấm kỵ của tu đạo, tỷ thấy có đúng không"Trần Nhược Tư nói xong, không quay đầu lại mà theo hướng về nơi diện bích thất đi tới, vào lúc này, tâm lý của hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận, hắn hối hận vì đã làm mọi người phải lo lắng thương tâm, hắn thở dài một tiếng, nước mắt đã chảy xuống.Lâm Hân Ngọc nghe xong lời nói của Trần Nhược Tư, trong lòng cảm thấy khó mà chấp nhận được, nàng đứng ngẩn người ra một chỗ, nước mắt đã chảy ra như suối.Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng, nhìn Lâm Ngọc Hân nói: "Cô nương đừng quá thương tâm, mọi chuyên đã qua rồi, con đường tu hành của ngươi còn dài, đừng vì hành động nông nổi nhất thời mà hủy đi con đường tu hành của mình, ngươi tự suy nghĩ đi".Lâm Hân Ngọc nhìn vào mắt Mộ Dung Thiên, nàng mang tất cả nộ khí đặt lên người Mộ Dung Thiên, nàng ta hướng về Mộ Dung Thiên hét lớn: "Ngươi là một lão đạo sĩ xấu xa, ngươi có biết tình là gì đâu? Lũ đạo sĩ các ngươi đều là thứ vô tình vô nghĩa, biến đi, ai cần lòng tốt của ngươi".Lâm Hân Ngọc mắng chửi xong, đẩy Mộ Dung Thiên qua một bên, vừa khóc vừa hướng con đường xuống núi mà chạy đi.Mộ Dung Thiên bị nàng ta chửi rủa một hồi, cảm thấy không cười nổi, lão cười khổ lên một tiếng, sau đó thở dài.Qua một hồi lâu, Nam Phong Tước bước tới, nhìn Mộ Dung Thiên rồi nói: "Sư phụ, người không cần phải để ý đến tiểu nha đầu đó, nàng ta vừa rồi có hơi hồ đồ, hiện tại việc cấp bách là xử lý sự việc của sư đệ trước".Mộ Dung Thiên gật gật đầu rồi nói: "Các ngươi theo ta đi xử lý vụ việc, đưa hắn nhập quan nào, môn nhân trực cửa quan đa phần là cao thủ, ta phải đi xem hắn thế nào đã, ta biết rằng tên tiểu tử đó tính cách thật khó mà thay đổi".Nam Phong Tước dạ lên một tiếng, đi theo các đệ tử đồng môn, nhanh chóng hướng tới phía Trần Nhược Tư đi mà đuổi theo.Mộ Dung Thiên nhìn bóng hình rời đi của bọn họ, trong lòng suy nghĩ: "Tên tiểu tử kia trong tương lai có thể trở thành kẻ bất phàm không? Ta không thể nào nhìn ra được, hành vi của hắn, đều làm cho người ta không thể nắm bắt được, lại không phân biệt được địch bạn, vừa rồi mạo hiểm phóng thích minh yêu, hắn khi nào thì không tái lỗi nữa đây?" Lão nghĩ đến đây, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng rồi lập tức rời đi.