Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 18: Bị bức tạo nghiệt

Tại hoa đình trong thôn, Lý đại thúc cùng Lý đại thẩm đàm luận, chuyện bên ngoài thôn xảy ra làm cho người ta cảm thấy không thể hiểu được sự tình.Lúc này Trần Nhược Tư đang nằm trên tảng đá, Lạc Lan Điền vừa đi vào thôn, đột nhiên Trần Nhược Tư nghe thấy một trận thanh âm quái dị, cả kinh ngồi dậy.Tiếng kêu giống như quỷ khốc sói tru, cực kỳ kinh khủng, thê lương, Trần Nhược Tư để tâm nghe, cảm giác vô cùng kinh ngạc, mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng lớn tiếng hô: "rõ ràng ban ngày mà sao lại có quỷ xuất hiện, lão trời già, không nên dọa ta." Hắn mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ xui khiến hắn, khiến cho hắn tăng thêm lá gan, từ trên tảng đá, bước xuống, hướng tiếng quát tháo từ địa phương nọ truyền tới, chậm rãi đi tới. Trong phút chốc thanh âm nọ đình chỉ, còn hắn cái gì cũng đều không có thấy, chỉ là thấy được một tòa tân phần (mồ mả)."Việc này thật lạ, sao thanh âm này tới đây lại không có nữa nhỉ." Trần Nhược Tư trong lòng buồn bực, hắn gãi đầu gãi tai, đang muốn rời đi, trở về tiếp tục ngủ, thì lúc này, từ tòa mộ nọ, phát ra một đạo kim sắc lưu quang, phía trên bầu trời du lãng qua lại.Trần Nhược Tư cuống quýt lui về phía sau, trong lòng cả kinh nói: "Quỷ, thật sự có quỷ!"Chân vấp ngay phải một hòn đá, ngã sấp xuống trên mặt đất.Đột nhiên, một trận lâm phong thốc tới mặt Trần Nhược Tư, Trần Nhược Tư rùng mình một cái, rất nhanh ba chân bốn cẳng hướng thôn khẩu chạy tới, hắn la lớn: "Sư huynh, mau cứu đệ!" nguồn TruyenFull.vnVô luận cố gắng như thế nào, hắn vẫn tại chỗ nửa bước đều không có di động, Trần Nhược Tư, chẳng biết lại biết gì cả. Khi hắn biết chính mình nửa bước đều không rời đi thì hắn trở nên ngơ ngẩn, ngừng lại không bước nữa, mà lớn mật xoay người lại, hướng mặt vào chỗ tòa mộ, hai tay chắp lại, mắt nhìn và toà mộ, lớn tiếng hô: " Tử quỷ, ngươi có bổn lãnh thì đến đây, không nên dọa ta, ta không sợ quỷ nhà ngươi, ngươi phải biết rằng ta là đạo sĩ chuyên môn tróc quỷ đấy!"Trần Nhược Tư la to, người chết bên trong tân phần nọ dường như nghe được hắn nói, dưới đất từ từ chấn động.Trần Nhược Tư mặt như xám tro, trong lòng rối loạn lên hết cả, hắn cuống quít xuất ra đạo phù, tiện tay họa vài cái, niệm vài câu kinh văn, sau đó cầm lá bùa, hướng phần mộ, ném đi.Lá bùa vừa rời khỏi tay Trần Nhược Tư, vốn phát ra kim sắc quang mang rực rỡ, nhưng khi dán lên phần mộ thì quang mang trong nháy mắt biến mất, lá bùa phiêu nhiên bay đi, hạ xuống bên cạnh phần mộ, nằm luôn ở đó.Trần Nhược Tư vạn phần hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ: "Quỷ hoàn này thật lợi hại, hay là ta pháp lực quá kém, chế phục không được hắn, làm sao bây giờ đây, xem ra hôm nay không chạy thoát khỏi kiếp nạn này. Mộng Tuyết tỷ tỷ, ta thật muốn gặp người, xem ra chúng ta từ nay về sau chỉ có gặp mặt dưới địa phủ. Không, tốt nhất không nên thấy mặt, tỷ vĩnh viễn không thể chết mà."Trần Nhược Tư nghĩ vậy, chân mềm nhũn, a một tiếng, chống gối trên mặt đất.Động tĩnh mộ phần càng lúc càng lớn, Trần Nhược Tư cũng cảm giác được đất dưới chân mình đang chấn động.Mặt đất sau cơn chấn động liền xuất hiện một nhân ảnh toàn thân kim sắc quang mang lóng lánh phá đất nhô lên, phần trên mặt đất bị thân ảnh đó làm bắn tung tóe ra tứ phía.Trần Nhược Tư kinh hồn bạt vía, khiến cho hắn suýt nữa bị làm cho hôn mê. Hắn thất hồn lạc phách nhìn nhân ảnh nọ trên mặt đất, nhìn nhân vật từ mộ phần lao ra nói: "Ngươi, ngươi là người hay là quỷ, ta không có đắc tội với ngươi, đừng có tới đây." Hắn vừa nói, vừa quờ tay trên mặt đất, từ từ giật lùi về phía sau."Tiểu tử, đừng vội sợ hãi, ta sẽ không hại ngươi." Kim sắc quang mang xung quanh nhân vật, lơ lững tại không trung, nhìn Trần Nhược Tư nói."Vậy tại sao ngươi phải lưu ta lại ở chỗ này, là cái ý tứ gì, sư huynh của ta đang chờ ta tại thôn? Tuy nhiên ngươi đừng có hại ta, ta sẽ đi liền, tái kiến!" Trần Nhược Tư nghe ngươi nọ nói xong trong lòng cảm giác khẩn trương, thoáng thấy hắn hòa hoãn, nói rồi liền quay người vội rời đi."Ha ha ha, ngươi phải có bản lĩnh thì mới tự mình rời đi được." người nọ cười cười nói."Nguyên là ngươi ở nơi đó làm phép, nhanh giải trừ pháp thuật đi, ta sẽ rời đi." Trần Nhược Tư nói."Ta không có làm phép, chỉ là dưới đất này, có một bảo vật khống chế khu vực này, chỉ cần ngươi lấy bảo vật này ra, ngươi tự nhiên là có thể rời khỏi nơi này." người nọ nói."Không nên nói giỡn, nơi này có bảo vật, nếu thật có a, đã sớm bị người lấy đi còn có thể đến phiên ta chứ". Trần Nhược Tư cười cười, nhìn người nọ nói."Tin hay không tuỳ ngươi, ngươi nếu muốn đi khỏi nơi này, phải lấy bảo vật trong mộ phần này ra ha ha ha!" ánh sáng kim sắc lơ lững tại không trung, nói xong, cười vài tiếng, rồi biến mất.Hắn vừa biến mất, phần trên mộ phần, tựa hồ trở về nguyên dạng, dường như không có phát sinh bất cứ sự tình gì, phần dưới thổ địa, cũng không có động tĩnh.Trần Nhược Tư lóng ngóng đứng lên, gãi đầu gãi tay, lầm bầm lầu bầu nói: "ta rốt cuộc tự mình gánh chịu cái gì đây, mà muốn ta đào một người vừa mới mai táng tại phần mộ này, không phải muốn ta tạo nghiệt à? Đại Từ Đại Bi Bồ Tát, ngươi cần phải làm chứng cho ta, ta là bị buộc phải làm." Hắn nói đến đây, chạy tới trước phần mộ.Trần Nhược Tư trước phần mộ quỳ xuống, hướng phần mộ dập đầu lạy ba cái, sau đó bắt đầu, lấy tay đào phần mộ nọ.Chỉ chốc lát, hắn đào lên một món đồ, là y phục, hắn cầm lấy ra sức kéo nó lên.Nói kể cũng kỳ lạ, Trần Nhược Tư mặc kệ dụng bao nhiều khí lực, y phục nọ một chút vẫn y nguyên, vô cùng vững vàng, vướng cứng vào đất.Trần Nhược Tư không có biện pháp, chỉ phải tiếp tục đào xuống.Dần dần một cỗ thi thể xuất hiện trước mắt Trần Nhược Tư.Trần Nhược Tư trợn tròn mắt, nhìn thi thể nói: "Này vị hòa thượng lão huynh, xin lỗi a, ngươi đã chết mà mộ phần lại còn bị khai quật, ta cũng là bị ép buộc, nếu có đắc tội, xin lượng thứ."Trần Nhược Tư nói xong, trong miệng niệm vô số "Phật tổ phù hộ, phật tổ phù hộ". Sau đó tại thi thể hòa thượng tiếp tục tìm kiếm.Trần Nhược Tư tìm kiếm nửa ngày chỉ là ống tay áo hòa thượng lòi ra một cái vòng bằng sắt, không còn vật gì khác.Trần Nhược Tư nghi hoặc, hắn cầm lấy cái vòng bằng sắt, lật qua lật lại nhìn nhìn, trong lòng thầm nghĩ: "Vật này có lẽ chính là thứ kẻ kia bảo là bảo vật. Ài, ta không chẳng cần biết, chỉ cần có khả năng rời khỏi nơi này là được, hắn nói là bảo vật, thì chính là bảo vật a."Hắn nghĩ vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm vòng sắt cho vào ống tay áo.Lúc này, thi thể hòa thượng nọ, hóa thành một đạo kim sắc lưu quang, tung bay lên, vòng quanh đầu Trần Nhược Tư, sau khi xoay tròn vài vòng liền tiêu thất.Trần Nhược Tư thấy thế trở nên si ngốc, trong lòng thầm nghĩ: "vừa rồi rõ ràng có một cỗ thi thể, bây giờ cái gì cũng đều không có, việc này quá quái dị, ngoại trừ… ngoại trừ thần tiên trợ giúp ta, không, khẳng định không phải thần tiên giúp ta, là Mộng Tuyết tỷ tỷ giúp ta, nàng pháp lực cao cường, chỉ có nàng mới nghe được tiếng ta gọi vừa rồi, a a."Trần Nhược Tư nghĩ vậy, đứng dậy, nhìn mộ phần giờ đã trống trơn, trực tiếp hướng thôn khẩu chạy đi.Lúc này, có một đám mây trắng phiêu phu tại không trung, ánh mặt trời trực chiếu đại địa, khiến cho vạn vật trên mặt đất đều rực rỡ, trong rất sáng lạn.Ngay thôn khẩu, Lạc Lan Điền trán đầy mồ hôi, khi thì đấm ngực, khi thì lắc đầu giậm chân khổ não, trông hình dáng một bộ lo lắng, tại nơi đó đi tới đi lui. Khi hắn nhìn thấy Trần Nhược Tư bình yên vô sự thì hắn hưng phấn nghênh đón Trần Nhược Tư gắt gao, ôm ở trong lòng, ngữ khí có chút kích động nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."Trần Nhược Tư bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, hắn nói: "Sư ca huynh làm sao vậy?""Không có, không có chuyện gì, ta thấy ngươi vô sự, trong lòng cảm thấy vui rồi" Lạc Lan Điền buông Trần Nhược Tư ra, cười nói."Nhìn ngươi hình dáng, trông như rất khẩn trương, có phải nơi này xảy ra sự tình gì chăng?" Trần Nhược Tư nghi hoặc hỏi.Lạc Lan Điền gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, trên bầu trời, nhất thời cuồng phong đại tác, mây đen rậm rạp, cát bay đá chạy, sấm chớp ầm ầm."Sư đệ, chúng ta tức tốc tìm nơi trốn đi, Minh yêu tới." Lạc Lan Điền thấy tình hình trên không trung vội nói. Hắn nói xong, kéo Trần Nhược Tư , hướng bên trong thôn chạy đi.