Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 144: Vĩ tùy địch nhân

Trần Nhược Tư bị kình khí của Hầu Quang Bình bao phủ bên trong ,uy hiếp tới tánh mạng. Lang nhân thấy thế vô cùng kinh ngạc, hắn muốn ra tay cứu giúp ,nhưng hắn cũng tự biết cho dù bây giờ có ra tay, cũng không kịp nữa rồi. Trong lòng hắn cảm thấy phi thường ảo não và nghi hoặc, cũng thống hận bản thân trước kia không nắm rõ về Hầu Quang Bình. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sự tình sắp phát sinh trước mắt.Trần Nhược Tư trong nháy mắt bị nhốt ,suy nghĩ vô cùng phức tạp, trong đầu xuất hiện vô số thân ảnh quen thuộc. Hắn cũng biết rõ bản thân mình lúc này không chết thì cũng bị trọng thương. Đột nhiên ,trong đầu hắn mọi ý nghĩ đều biến mất ,trở nên vô cùng tỉnh táo,khuôn mặt khôi phục lại thần sắc điềm tĩnh, ánh mắt quét thẳng về phía Hầu Quang Bình.Hầu Quang Bình thấy vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong đầu nhất thời sinh ra ý muốn thu phục vì mình sử dụng. Vì vậy, lão vội niệm chú ngữ, lập tức thu tay lại.Trong nháy mắt, kình lực đang bao phủ quanh Trần Nhược Tư biến mất không thấy dấu vết, giống như chưa từng phát sinh sự tình gì.Lang nhân trông thấy Hầu Quang Bình một tên nhân loại, lại có thể trong nháy mắt hóa giải kình lực của chính mình phát ra, đạt tới trình độ thu phát tùy tâm. Bởi vậy, hắn cho rằng năng lực của Hầu Quang Bình, nhất định còn ở trên mình, trong lòng hắn nhất thời sinh ra một loại dự cảm xấu. Ánh mắt không khỏi rời khỏi thân thể Trần nhược tư chuyển hướng nhìn Hầu Quang Bình, cẩn thận quan sát Hầu Quang Bình. Bộ dạng của hắn lúc này làm cho người ta có cảm giác như là đang dò xét một kẻ xa lạ từ trước tới giờ chưa từng gặp mặt. Nhìn thấy bộ dạng của lang nhân lúc này ,nhất định sẽ không nghĩ rằng lang nhân với Hầu Quang Bình trước kia đã từng quen biết nhau.Trần Nhược Tư ở Quỷ Môn Quan du lịch một vòng, sau khi tỉnh táo trở lại ,nhìn thấy bản thân vẫn tại chỗ cũ ,lang nhân và Hầu Quang Bình đều ở chỗ này ,hơn nữa thân thể mình cũng không có một chút thương tổn, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái và nghi hoặc ,thầm nghĩ : "Lão không phải muốn giết ta sao? Vì sao lại dừng tay nhỉ? Chẳng lẽ lão ta phát hiện ra căn bản là đánh không chết ta mà buông tha công kích, ân, nhất định là như vậy." Nghĩ đến đây, trên mặt hắn nở một nụ cười may mắn.Hầu Quang Bình lạnh lùng liếc nhìn lang nhân, trên mặt mỉm cười quỷ dị, trong lòng thầm nghĩ : "Lang nhân đã biết thực lực chân chính của ta, không thể để cho hắn truyền ra ngoài chuyện ta che dấu thực lực. Tiểu tử kia thực lực không mạnh , nên không thể cảm nhận được trình độ của ta đạt tới mức nào. Chỉ cần giết chết lang nhân kia ,sau đó giá họa cho Trường Phong đạo quán. Như vậy, thú nhân đối với Trường Phong đạo quán trong lòng nhất định sẽ sinh ra thù hận, có lẽ, còn có thể sinh ra ý niệm muốn tiêu diệt Trường Phong đạo quán, như vậy không phải quá tốt sao? Chỉ có điều, ta đã an bài công phu khiến cho đạo quán có vẻ như chưa từng xảy ra việc gì, lấy nó phá vỡ kế hoạch của thú nhân, xem như là công cốc rồi. Nói đi cũng phải nói lại, sau khi sát tử lang nhân giá họa cho Trường Phong đạo quán ,sự tình này đối với ta mà nói càng thêm có lợi." Nghĩ đến đây, lão cười quỷ dị nói : "Lang nhân huynh, huynh bây giờ có chuyện gì muốn nói với ta chăng, đi nào, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện." Lão nói xong ,vung tay lên, một cái quang cầu nhỏ từ đầu ngón tay lão bắn ra, nháy mắt nhập vào trong cơ thể Trần Nhược Tư.Làm xong điều này, Hầu Quang Bình cũng không quay đầu lại trực tiếp đi ra cửa.Hầu Quang Bình vừa rồi phóng ra quang cầu, chính là một cái thủ pháp định thân(đứng yên).Lang nhân mặc dù ý thức được có điều bất ổn, nhưng hắn cho rằng Hầu Quang Bình không có gan đối phó với hắn. Cố đè nén lo lắng trong lòng theo sau Hầu Quang Bình bước ra ngoài.Hầu Quang Bình phóng ra quang cầu nhập vào nội thể Trần Nhược Tư, hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí lực vận chuyển một vòng trong cơ thể, sau đó hắn không có cảm giác gì nữa. Nói cách khác thủ pháp của Hầu Quang Bình chỉ giữ hắn trong chốc lát mà thôi.Hầu Quang Bình không dự liệu được điều này, trong lòng lão cho rằng ,thủ pháp khống chế của mình là đệ nhất thiên hạ, nên là không có bất kỳ sơ sót nào.Khi Trần Nhược Tư có thể hoạt động tự do trở lại được thì Lang nhân và Hầu Quang Bình đã bỏ đi.Trần Nhược Tư , hắc hắc đắc ý cười hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ : "Lúc này mà không đi ,thì còn đợi đến khi nào nữa.Chỉ là ta không hiểu Hầu Quang Bình sử dụng định thân thủ pháp, vì sao có thể tự động giải khai nhỉ?" Nghĩ đến đây, hắn lắc lắc đầu ,sờ sờ đầu ,hiện ra bộ dạng ngây ngốc không hiểu, một lát sau, tiêu sái đi đến cạnh cửa ,đưa mắt quan sát bên ngoài ,nhìn thấy bóng lưng của Lang nhân và Hầu Quang Bình đã ở cửa lớn của đạo quán, hắn mới yên tâm,can đảm đi ra khỏi phòng.Thủ pháp này của Hầu Quang Bình đối với người bình thường mà nói, trăm phát trăm trúng, không có lão giải bỏ khống chế thì vĩnh viễn không thể thoát thân. Thủ pháp này của lão ta đối với Trần Nhược Tư mà nói không có tác dụng, dù sao thân thể của hắn không phải là thân thể của một người bình thường, thủ pháp lấy khí lực khống chế mà đạt đến mục đính định thân, tự nhiên là mất đi tác dụng rồi.Điều này, ngay cả bản thân Trần Nhược Tư cũng không biết, đương nhiên Hầu Quang Bình lại càng không biết. Bằng không, Hầu Quang Bình sẽ không dễ dàng để hắn lại không chú ý đến mà đi thực hiện kế hoạch vừa mới nghĩ ra của mình rồi.Trần Nhược Tư nghênh ngang đi ra ngoài, đám đệ tử của đạo quán thấy hắn đi ra, cũng mặc kệ ,hơn nữa bọn họ đều không nhận được bất kỳ mệnh lệnh gì của chưởng môn, cho nên không có ai ngăn chặn, tùy ý hắn đi khỏi cửa lớn đạo quán.Sau khi ra khỏi cửa ,Trần Nhược Tư vốn muốn bỏ đi, sau lại nghĩ mình đến đây là thăm dò tin tức, nếu không có thu hoạch mà trở về như vậy thì cũng mất mặt. Tại cửa lớn hắn do dự một hồi,sau đó theo hướng Lang nhân cùng Hầu Quang Bình đuổi theo.Mặt trời trên cao chiếu xuống ,dưới những bóng râm trong rừng,vài bụi đất, người đi qua nơi này nếu không di chuyển nhẹ nhàng, sẽ bị bám đất bụi. Không khí có chút khô ráo, khiến cho người ta cảm thấy có chút nóng nực. Phía xa trong rừng, chỉ là ngẫu nhiên truyền lại vài tiếng kêu khô khan của loại chim vô danh nào đó.Trần Nhược Tư ở trên con đường trong rừng, chân đạp đất bụi, lúc thì cẩn thận ẩn nấp ,lúc thì chạy nhanh, một đường truy đuổi theo.Không biết trải qua bao lâu, Trần Nhược Tư sau khi bám theo lang nhân và Hầu Quang Bình đi vào sâu trong rừng. Trần Nhược Tư từ xa nhìn thấy hai người liền dừng lại, hắn vội vàng tránh sau một gốc cây lớn, ẩn núp xuống.Một lúc sau, tiếng của Hầu Quang Bình truyền tới tai của Trần Nhược Tư : "Lang nhân huynh, huynh có biết ta mang huynh tới nơi này là vì sao không?"Lang nhân tùy ý đáp : "Không phải là ngươi muốn giết ta đấy chứ, ta ước chừng ngươi không có gan như thế, ngươi cũng biết rằng tại trung thổ này ta đại biểu cho thủ lĩnh thú nhân tộc.""Ngươi nói những lời này để uy hiếp ta?" Hầu Quang Bình lớn tiếng cười nói : "Ta nói thật cho ngươi biết, ta đưa ngươi tới đây chính xác là muốn giết người diệt khẩu, bởi vì ngươi đã biết thực lực chân chánh của ta. Khi mục đích của ta chưa đạt tới ta tuyệt đối không để cho ngươi khác biết bí mật của ta, nếu ngươi biết chắc chắn phải chết. Nói nhiều lời như vậy cũng vô nghĩa ,ngươi tự mình động thủ hay để ta giúp ngươi ,ngươi tự mình lựa chọn đi."Nghe xong ,Trần Nhược Tư trong lòng cả kinh : "Người này thật cuồng vọng, thực lực của Lang nhân ta đã chứng kiến qua, trong loài người, chỉ có vài người có thể chống chọi được. Mà lão ta trước mặt lang nhân nói ra như thế ,bởi vậy có thể thấy được thực lực của lão đã đạt đến trình độ đáng sợ. Vừa rồi nếu lão ra tay giết ta, ta thực không còn sống đến bây giờ." Nghĩ đến đây, Trần Nhược Tư bất giác hít sâu một ngụm lương khí."Ha ha ha" Lang nhân cười to vài tiếng, lạnh lùng nhìn Hầu Quang Bình nói : "Gã gia hỏa cuồng vọng, ta biết thực lực của ngươi phải cao hơn ta, nhưng nếu ta liều mạng với ngươi ,lấy mạng đổi mạng, ngươi vị tất đã toàn thân rời đi. Đến đây đi, ngươi cho rằng ta là tên tiểu quỷ sợ chết sao?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m"Ha ha ha" Hầu Quang Bình cười to ba tiếng ,đưa tay vuốt râu, nói : "Quả nhiên là người không sợ chết ,tốt lắm, ta bây giờ thành toàn cho ngươi." Nói xong ,tay đang vuốt râu vung mạnh về phía trước. Nhất thời vô số quang mang cấp tốc tụ trên tay lão.Trong nháy mắt , tay lão phát ra quang mang chói mắt ,trong lòng bàn bay hình thành một quang cầu.Lang nhân thấy thế, trong lòng hoảng sợ: "Hắn thế nào mà có khả năng ngưng tụ năng lượng tự nhiên trên tay ,xem ra ta đã đánh giá thấp hắn rồi, chẳng lẽ thật sự mất mạng ở đây sao?" Lang nhân trên mặt lộ ra thần sắc hoảng hốt, hắn không dám chần chờ ,tụ khí ngưng thần ,chời đợi thời khắc đối trận tới.