Nguyệt hắc phong cao, sấm chớp dầy đặc thiên không.
Đôi mắt mèo của Thân Công Báo lóe sáng, nói trong bóng tối: “Hạo Nhiên lão đệ không phải người của thế gian này. Không, ngươi thậm chí chẳng phải người”
Hạo Nhiên thầm rùng mình, nhớ Khương Tử Nha từng đề cập Thân Công Báo là một trong tam đại thiên tài tiên giới, hành sự điên điên khùng khùng, không chút đạo lý, lai lịch mình lại bị một câu vạch trần, đành đáp: “Phải”
Thân Công Báo lại nói: “Không phải là người của thế gian này, hà tất nhúng tay vào chuyện nơi đây?”
Hạo Nhiên tự biết đuối lý, đành mặc kệ, chuyển đề tài: “Ngươi kêu Đát Kỷ ra ngay, hết thảy vẫn còn kịp”
Thân Công Báo cười giễu: “Ngươi muốn vãn hồi chuyện gì? Dùng sức lực một người chống đỡ giang sơn này, che chở thiên tử kia, lấy lực lượng một người ứng đối thần minh khắp trời?”
Hạo Nhiên đang tính cãi lại, Thân Công Báo lại nói: “Đều bảo Đát Kỷ đắc thế, lê dân đặt mình trong nước lửa, sinh linh đồ thán, chiến loạn phát sinh. Thế là có người lắm chuyện muốn thay trời hành đạo, diệt yêu nghiệt kia”
Thân Công Báo hơi nâng cằm, chăm chú nhìn Hạo Nhiên, Hạo Nhiên lúc này mới phát hiện hắn cưỡi một con dị thú toàn thân đen nhánh, chẳng qua linh thú kia nhắm hai mắt, tứ chi dung hòa một thể vào bóng tối, biết nó chính là Hắc điểm hổ*, lập tức chân phải khẽ lui ra sau một bước, chuẩn bị tốt tư thế chạy trốn bất cứ lúc nào. [*xem hình minh họa bên dưới]
Thân Công Báo cũng không ngại hắn chạy, hỏi thẳng: “Thế thiên hành đạo, thế nào là thiên đạo? Nên biết trời đất vô tâm, coi vạn vật như chó cỏ. Hạo Nhiên lão đệ, ngươi có thể hành thiên đạo, có thể chứng minh thiên đạo sao?”
Hạo Nhiên cúi đầu trầm mặc nửa ngày, mở miệng trả lời lại.
“Hoàng Phi Hổ”
“Hiên Viên kiếm”
Nhưng Thân Công Báo dường như dự đoán được gì đó, một câu liền cắt ngang lời Hạo Nhiên, Thân Công Báo nheo mắt mèo, nói: “Hiên Viên kiếm là thượng cổ thần khí, hồ ly tinh tuy xuất thân từ Hiên Viên phần, song cũng đâu biết có uy lực cường đại này tồn tại, bằng không sao lại tùy ý để ngươi lưu lại hoàng cung?”
Hạo Nhiên giống như bị tạt một chậu nước lạnh, Thân Công Báo lại kinh thiên động địa giũ ra một cái bao phục* khác: “Bất quá có một kiện thần vật nọ, luận về uy lực nó đứng hàng đệ tam, chỉ kém Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm, tên ‘Bàn Cổ phủ’, ta cũng biết vị trí rơi của nó” [*ý nói giở chiêu khác]
Thân Công Báo giơ ngang thanh cốt trùy trong tay, hai tay chậm rãi phân đều, tùy ý cốt trùy nổi trước người, không đợi Hạo Nhiên lên tiếng hỏi, liền nói: “Cự phủ Bàn Cổ khai thiên, sau khi tách rời khỏi hỗn độn lưu lạc thế gian. Bị Hồng Quân giáo chủ lấy đi, Hồng Quân là vị thánh nhân thiên địa sơ khai đầu tiên chứng được đại đạo, búa Bàn Cổ chia làm ba, lưỡi búa hóa thành Bàn Cổ phướn, có thể giũ mở lợi khí, xé nát hư không”
Hạo Nhiên hít vào một hơi, nhớ trong sách sử truyền rằng Bàn Cổ phướn chính là pháp bảo của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Quả nhiên Thân Công Báo tiếp tục nói: “Sau được Hồng Quân giáo chủ truyền cho Nguyên Thủy Thiên Tôn. Sống búa Bàn Cổ hóa thành Thái Cực đồ, bao quát vạn vật, dung hợp lưỡng nghi, truyền cho Thái Thượng Lão Quân. Cán búa hóa thành Tru tiên kiếm…” Thân Công Báo hư hư nắm giữ thạch xích, mở to song nhãn nói: “Tru tiên kiếm nằm trong tay cái người mà đã khiến ngươi đứng núi này trông núi nọ… Thông Thiên giáo chủ”
Hạo Nhiên không để ý tới miệng lưỡi Thân Công Báo chiếm tiện nghi, lẩm bẩm: “Vậy thì phải đi tìm Tam Thanh rồi”
Thân Công Báo lại châm chọc: “Lão đệ đã muốn bảo vệ thiên hạ Thành Thang này, ắt hẳn không sợ Tam Thanh, khi nào đánh vào Ngọc Hư cung, lấy được đầu Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhớ báo cho tiểu đệ một tiếng, để ta tiễn ngươi…”
Nói đến đó, chân trời một tiếng sấm rền, cắt ngang lời Thân Công Báo, cũng không biết là lôi khiển hay thiên tượng, mưa to như trút nước, tối tăm trời đất.
Dù Thân Công Báo châm chọc khiêu khích, Hạo Nhiên vẫn không chút tức giận, mỉm cười khom người nói: “Đa tạ đạo huynh, tiểu đệ sẽ đi”
Cốt trùy trong tay Thân Công Báo tỏa lam quang âm u, giữa bạo vũ chiếu ra một gương mặt đẫm bọt nước, lại chỉ như hài đồng hơn mười tuổi, khóe miệng nhếch lên dáng cười như đùa cợt quái đản, hỏi: “Hạo Nhiên định một mình lên tam thiên?”
Hạo Nhiên đáp: “Đây vốn là chuyện của ta, không dám làm phiền đạo huynh” Biết được tung tích Bàn Cổ phủ như nhìn thấy một tia quang minh, đã sớm biết Thông Thiên giáo chủ Tiệt giáo chắc chắn sẽ lạc bại trong trận chiến phong thần, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đều là người dễ nói chuyện, cho nên không chút lo lắng.
Đột nhiên Thân Công Báo nói: “Hạo Nhiên lão đệ thỉnh đi mạnh khỏe”
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Hạo Nhiên vừa ngẩng đầu, cốt trùy trong tay Thần Công Báo đã dẫn động lôi quang vạn trượng trên bầu trời, điện long bôn đằng, lôi điện hóa thành thực thể, một roi quất qua Hạo Nhiên, đánh hắn bay lên trời!
Ngay sau đó, Thân Công Báo kẹp hai chân, cưỡi Hắc điểm hổ phóng lên trời cao, đuổi theo Hạo Nhiên, Thân Công Báo lạnh lùng nói: “Quả nhiên không phải người”
.
.
Lại nói Ân Phá Bại rời ngọ môn, ra roi thúc ngựa phi khỏi nội thành, nhìn từ xa, một chiếc mã xa nghênh diện mà tới, người trong xe vén liêm trướng, nhìn quanh bên ngoài. Chính là thừa tướng Tỷ Can.
“Ân Phá Bại tướng quân, đêm khuya thanh vắng, mưa to gió lớn, xuất thành làm chi?” Tỷ Can cất cao giọng nói.
Tỷ Can thân là hoàng thúc, lại là thừa tướng, Ân Phá Bại không còn cách nào, đành xoay người xuống ngựa, theo ý chỉ của Trụ vương, khai báo đầu đuôi ngọn ngành, ngay cả chuyện Trụ thiên tử và Hạo Nhiên hai người ở cùng nhau trong điện cũng không giấu diếm, lược bớt mỗi chuyện tẩy thơ, chỉ nói là thiên tử phân phó, đến Lê Sơn Oa hoàng cung làm việc.
Ân Phá Bại hỏi: “Hoàng thúc tiến cung giờ này làm gì?”
Tỷ Can chưa đáp, người ngồi chung xe bên cạnh đã tiếp nối câu chuyện, chính là Mai Bá, trực tiếp nói thẳng: “Bắc Hải mưa to mấy ngày liên tục, đại quân của Văn thái sự bị trở ngại, phát quân báo tới”
Ân Phá Bại hơi nhíu mày, thực không muốn nhiều lời cùng gián quan cứng đầu này, nhưng Mai Bá lại nộ khí xung thiên, quát: “Đại quân Ân Thương ta liên tiếp thất bại, đại vương còn có tâm tư phái tướng quân đi Oa hoàng cung?! Mười lăm tháng ba đề thơ khinh thần chưa đủ, hiện còn muốn đem ngọc tượng Nữ Oa nương nương về Triều Ca phải không! Lý nào lại thế! Trước có vong quốc yêu nghiệt mỹ sắc mê chủ, sau lại thêm gian nịnh tiểu nhân sàm ngôn hoặc quân! Lý nào như thế!”
Tỷ Can luôn miệng cản Mai Bá quát mắng, nói: “Chưa chắc, ta thấy Ti mặc không giống kẻ gian tà, chuyện này nghĩ kĩ rồi hãy bàn sau”
Ân Phá Bại thầm cười nhạo trong lòng, nhưng cố thủ vương mệnh, khăng khăng không đề cập tới nửa điểm chuyện tẩy thơ, lúc này hai lão cưỡi mã xa lắc lư lắc lư xuyên qua ngọ môn, đi về phía Thọ Tiên cung.
Bên trong tẩm điện Thọ Tiên cung, trầm hương đã tản, một luồng u hương xông vào trong cửa sổ, Trụ vương đang ngủ say đầu óc mơ màng, mồ hôi đầy trán, tiếng sột soạt truyền vào, tựa như gió lạnh lướt trên thảo diệp, lại như yêu hồ kia thật nhẹ nhàng giẫm lên thảm.
Đột nhiên sấm rền vang dội, bạch quang chớp lóe, tiếng sét trên bầu trời cùng thanh chủy thủ tuyết lượng kia đồng thời hạ xuống, Trụ vương chợt mở to long mục, rống giận một tiếng, bắt lấy cổ tay thích khách kia, giận dữ ném hắc y nhân té ra thật xa, rầm rầm, giá gỗ trong điện đổ xuống, ngã thành một đoàn.
Thị vệ, cung nhân ngoài điện lúc này mới giật mình phát giác dị động, tiền hô hậu ủng xông vào, Trụ vương cau chặt mày kiếm, trầm giọng nói: “Bắt lại”
“Hoàng thúc Tỷ Can, gián quan Mai Bá quỳ cầu diện thánh!
Bên này chuyện thích khách còn chưa xử xong, ngoài ngọ môn lại trình báo, Trụ vương nghi hoặc trong lòng, lập tức đổi vương bào, ngồi trên long sàng, tuyên hoàng thúc tiến điện.
Tỷ Can tiến Thọ Tiên cung, vừa thấy thích khách bị trói gô ném ở góc tường liền sợ tới tay chân lạnh như băng, vội quỳ xuống đất, la lên: “Lão thần cứu giá chậm trễ, thực…”
“Được rồi được rồi, Hoàng Phi Hổ và Ân Phá Bại đã đi ra ngoài giải quyết việc công, thích khách chọn lúc này đến, tất đã sớm chuẩn bị, Cô tự có tính toán” Trụ vương vô cùng bất nhẫn, khoát tay nói. Hỏi: “Hoàng thúc đêm khuya đến có chuyện gì?”
Tỷ Can đem quân báo trình lên, đang muốn trần thuật chuyện mưa to cản trở hành quân thì ngoài đình lang chợt nghe tiếng nữ tử thét chói tai, u hương mãnh liệt, Đát Kỷ quấn Khuynh thế nguyên nang chạy vội vào. Lê hoa đái vũ, kiều dung thất sắc, lao thẳng vào lòng Trụ vương, vỗ ngực hỏi ngắn hỏi dài. Khuynh thế nguyên nang giũ ra, Trụ vương nháy mắt liền thấy thần trí hoảng hốt.
Đát Kỷ: “Ân Phá Bại đâu?! Vũ Thành vương đâu?! Đại vương gặp thích khách, có sao không?”
Trụ vương vội nói: “Ái phi, ái phi, Cô không sao!” May mà hôm trước Hạo Nhiên hai lần cùng thiên tử tiếp xúc da thịt, chính khí tràn đầy, rót vào thể nội Trụ vương không ít, nên tinh thần vẫn thanh tỉnh hơn phân nửa.
Tỷ Can thấy Đát Kỷ tới, Ti mặc Hạo Nhiên vốn nên ở đây lại chẳng thấy tăm hơi, nghi hoặc trong lòng, sợ Đát Kỷ lại giở thủ đoạn, liền nói: “Mai Bá và lão thần cùng tới đây, hiện đang quỳ dưới mưa”
Đát Kỷ tận mắt nhìn thấy Hạo Nhiên bị Thân Công Báo một roi đánh bay khỏi chín tầng mây, diệt trừ cái gai trong mắt cây đinh trong thịt kia rồi, Trụ vương sẽ trở về lòng bàn tay, không sợ bất kì ai nữa, bèn tiếp lời: “Mai Bá chỉ là một tên gián quan, tiến vào nội cung là đạo lý gì?”
Trụ vương vốn đã chán ghét Mai Bá, ban sáng phạt hắn quỳ trên đình chừng hai canh giờ, lúc này nghe tảng đá vừa thối vừa cứng kia lại đến tìm phiền toái nữa, trách mắng: “Gián quan là ngoại thần, hoàng thúc là quốc thích, Mai Bá đi theo còn ra bộ dáng gì nữa? Không gặp!”
Ngụ ý là trách Tỷ Can dẫn Mai Bá tới ngọ môn, Đát Kỷ lại càn rỡ hơn, dịu dàng nói: “Đại vương chờ đã, thần thiếp cảm thấy, xúc phạm cung quy là xúc phạm cung quy, cấp gián là cấp gián, hai chuyện này không nên nhập làm một mà nói, trước nghe xem Mai Bá khuyên giải chuyện gì rồi trị tội vẫn không muộn”
Trụ vương gật đầu nói: “Cũng đúng, vậy tuyên Mai Bá”
Lại nói Mai Bá đêm khuya tiến cung, vốn không có chủ ý mạo phạm long nhan, mà cảm thấy lúc sáng nói có hơi quá phận, định mượn cơ hội hướng thiên tử bồi tội, lại gặp Tỷ Can đến trình quân báo, muốn quỳ một mình ngoài ngọ môn, hoàng thúc vào Thọ Tiên cung giải thích rõ cùng thiên tử, Trụ vương chắc chắn sẽ bảo mình trở về, chuyện này coi như bỏ qua.
Không ngờ lại gặp Ân Phá Bại ở thành môn, lập tức quên sạch sẽ ý định ban đầu, vừa khéo trời đổ mưa to, trực tiếp xối gián quan thành gà nhúng nước. Nhất thời cuồng lôi đại tác, mưa sa gió giật, Mai Bá từ đó bi thương, hô tô: “Tiên đế hỡi ~! Thành Thang giang sơn ơi!” Không khác gì một kẻ điên.
Lát sau Mai Bá ướt sũng tiến vào, vừa vào Thọ Tiên cung liền quỳ hai gối xuống, không nhìn tới tên thích khách bị trói như cái bánh ú ở góc tường, trong mắt chỉ có Đát Kỷ diêm dúa lòe loẹt, không đợi Tỷ Can hòa giải đã bắt đầu gào khóc.
Trụ vương vừa nghe xong suýt nữa tức nổ phổi, ngươi nói xem Mai Bá can gián chuyện gì? Chưa kịp hỏi đã một mực cho rằng Trụ vương phái Ân Phá Bại đến Oa hoàng cung rinh ngọc tượng Nữ Oa về Triều Ca *** loạn, ván đã đóng thuyền, chứng cứ vô cùng xác thực. Nói thẳng mặt Thương thiên tử chẳng khác gì một tên biến thái chơi búp bê bơm hơi, lại chỉ trích yêu nữ ngộ quốc, giang sơn khuynh phúc.
Trụ vương mấy lần muốn phân biện, lời đến bên miệng, nhưng rốt cuộc cũng nói không ra, Mai Báo thẳng ruột ngựa, nói càng lúc càng nhiều, Trụ vương giận quá hóa cười, mặc kệ kẻ điên nổi đóa, đột phiên phía chân trời sét đánh ì đoàng, không khỏi căng thẳng trong lòng, nhớ tới Hạo Nhiên, vội hỏi:
“Ti mặc Hạo Nhiên đâu?”
Đát Kỷ tất nhiên không đáp, cánh tay vòng qua, ôm chặt eo hổ Trụ vương, Khuynh thế nguyên nang bao tầng tầng quanh người thiên tử, lại tỉ mỉ thắt thành cái nơ bướm sau lưng hắn.
Không nhắc tới còn tốt, Trụ vương vừa hỏi Hạo Nhiên, Mai Bá quỳ trước điện lại thẳng nửa người mắng to: “Hôn quân! Ngươi sủng tín tiểu nhân cũng thôi đi, lục cung quốc mẫu ngươi không ngó ngàng, đơn độc cùng một nam nhân đêm đêm bầu bạn, thực muốn phá nát luân thường tổ tông sao!”
Lời này nháy mắt đâm tới chỗ đau của Trụ vương, thiên tử nửa chột dạ, nửa phiền não xấu hổ, long nhan đại nộ, buột miệng quát: “Càn rỡ! Quốc mẫu thì sao! Các ngươi còn muốn Cô làm gì nữa!”
Tỷ Can nghe vậy kinh hãi, thân là hoàng thúc, biết Trụ vương đối với Khương hậu không hề ái mộ, trước năm mười bốn tuổi khi còn là thái tử, Văn Trọng đã tự chủ trương thú nhi nữ của chư hầu Khương Hằng Sở – Khương thị – cho hắn, năm đó Khương thị lớn hơn Trụ vương chừng sáu tuổi; Trụ vương chưa đăng cơ, đành phải nghe trưởng bối an bài hết thảy. Sau vì củng cố triều thần, lại thú ấu nữ của tam thế vũ huân thế gia, muội muội Hoàng Phi Hổ – Hoàng thị, hai mối nhân duyên này đều không xuất từ bản tâm, nhưng vẫn phải tận trách phu quân. Mai Bá nói ra lời này, ắt sẽ khơi dậy lửa giận của Trụ vương.
Quả nhiên Trụ vương hung hăng đá tới, mộc án bay thẳng, nện Mai Bá toác đầu chảy máu, bổ nhào xuống đất, không biết sống hay chết, phẫn hận của Trụ vương mới giảm bớt, lạnh lùng nói: “Áp giải xuống, đợi ta thẩm xong thích khách sẽ trị sau” Phân phó chấp sự: “Đi tìm Ti mặc về đây”
.
Không nghĩ tới lúc này muốn tìm Hạo Nhiên, cho dù có bản lãnh thông thiên triệt địa cũng gian nan vô cùng. Thân Công Báo dùng Lôi công tiên, Hạo Nhiên bị cuồng lôi điện kia giáng một phát, lập tức hôn mê. Lôi công tiên kia là vật gì mà có thể bước vào trận chiến phong thần, bất phân cao thấp cùng Khuynh thế nguyên nang của Nữ Oa nương nương?
Truyền thuyết kể rằng thuở thiên địa còn mông muội, vạn vật sơ khai, phía nam có một địa danh là Lôi Trạch, một con quái điểu đáp xuống Lôi Trạch, trong tiếng kêu vang có sấm sét, ngày nọ một nữ tử thấy vết chân kỳ dị, giẫm một chân lên, tức khắc bụng có cảm giác hoài thai. Ba năm sau sinh hạ long phụng thai, xà hình nhân thân, chính là huynh muội Nữ Oa và Phục Hi. Ngàn năm sau, lôi thần chẳng biết đi đâu, Hồng Quân giáo chủ tìm được khúc xương đốt chân cứng rắn tại Lôi Trạch, nghi là quái điểu bỏ lại, đó chính là Lôi công tiên mà Thân Công Báo cầm trong tay. Thuật lại căn nguyên, lôi điểu quả thực là cha của Nữ Oa và Phục Hi, cho nên phần hài cốt này tuy cực nhỏ, nhưng uy lực lại chẳng phải chuyện đùa.
Lôi công tiên giáng một kích xuống, Hạo Nhiên như con diều đứt dây bay lên trời cao, cho dù có thiên địa chính khí hộ thể, cũng trước mắt tối đen, mất đi ý thức, nhưng Thân Công Báo đâu định kết thúc dễ như vậy, cưỡi Hắc điểm hổ đuổi tới, lại thêm một roi, lôi quang đem tay trái Hạo Nhiên xé tan thành từng mảnh, như con quay bị đánh giữa không trung, một roi tiếp một roi, mỗi lần Hạo Nhiên còn chưa kịp rơi xuống đất, lại tiếp tục bay lên, giữa không trung chỉ thấy một con rối không ngừng bị phá hủy bắn khỏi thành Triều Ca, bay về phương xa trong cơn mưa mù mịt.
Bất tri bất giác, Thân Công Báo đã đuổi khỏi Triều Ca mấy ngàn dặm, như một tên điên chơi đùa đến chán ngấy, cho đến khi hai tay hai chân Hạo Nhiên hóa thành phấn vụn, chỉ còn lại thân thể, rơi xuống đất mới cười giễu: “Giờ lão đệ có thể trực tiếp lên tam thiên gặp thần rồi đó”
—————————————–
_ Hắc điểm hổ: