Vương cung Triều Ca.
“Báo_____!” Ngoài ngọ môn quân báo trình vào, khoái mã chạy băng băng một mạch đến trước cửa Thọ Tiên cung.
“Hai phản nghịch Vũ Thành vương Hoàng Phi Hổ, Ti mặc Hạo Nhiên chém tướng trấn thủ Đồng quan Trần Đồng, phá Ma gia tứ tướng Giai Đồng quan, hiện đã tiến vào Kỳ Sơn…”
“Chậm đã” Trụ vương buông tấu chương, “Ti mặc Hạo Nhiên?” Nhãn thần mê ly, như nhớ tới chuyện gì.
Đát Kỷ thầm cả kinh, vội đánh lạc hướng, cười nói: “Văn thái sư chinh chiến nhiều vô kể, lại là sư phụ Hoàng Phi Hổ, muốn truy bắt Vũ Thành vương…”
“Báo_____!” Ngoài ngọ môn lại có một con tuấn mã phi nước đại tới cửa Thọ Tiên cung, quân sĩ trên ngựa tung mình quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Đông Hải Bình Linh vương tạo phản! Văn thái sư đã tới ngoại thành điểm binh!”
Lần này ngay cả Đát Kỷ cũng ngồi không yên, trộm nhìn sắc mặt thiên tử thì thấy Trụ vương bất lộ hỉ nộ, chỉ trầm giọng nói: “Văn thái sư lại muốn xuất chinh?”
“Dạ” Binh sĩ kia đáp: “Thái sư thỉnh đại vương không cần lo lắng. Đợi Thái sư trở về Triều Ca, tất sẽ thượng quy thiên tử, hạ thanh triều đình!”
Thân thể mềm mại của Đát Kỷ chấn động, hít một hơi lãnh khí, đang muốn lên tiếng, Trụ vương đã vẫy lui truyền lệnh binh kia, thu hồi tấu chương, nói: “Truyền Phí Trọng, Vưu Hồn, Trương Quế Phương”
Đát Kỷ không hiểu, nói: “Đại vương?”
Trụ vương không đáp, bỏ Đát Kỷ lại Thọ Tiên cung, sải bước ra ngoài điện, dõi mắt nhìn về phương tây. Đát Kỷ vài bước đuổi theo, cấp thiết hỏi: “Đại vương không thể hành động theo cảm tính”
Trụ vương lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu, từ nhỏ Cô và Phi Hổ tình như thủ túc, nút kết này, phải tự tay cởi bỏ”
Đát Kỷ nhíu mày: “Đại vương, xin nghe thần thiếp một lời, Văn thái sư sắp xuất binh, trong triều không ai trấn thủ, thiên tử can hệ giang sơn mệnh mạch, tuyệt không thể lấy thân mạo hiểm!”
“Câm miệng!” Trụ vương phẫn nộ: “Tô Đát Kỷ, Cô vốn tưởng rằng hiểu Cô chỉ có mình ngươi, nếu là Hạo…”
Đát Kỷ và Trụ vương đồng thời sửng sốt.
Tô Đát Kỷ cắn môi dưới, cắn mạnh đến nỗi đôi môi đỏ muốn xuất huyết, hồi lâu sau mới nói: “Nếu đã như vậy, thỉnh đại vương cứ làm chuyện mình muốn đi” Nói xong lưu lại Trụ vương đứng trước cung, một mạch trở về tháp, cúi đầu khóc nức nở.
Trụ vương dằng dặc mở miệng thở dài, thổn thức: “Cô cũng biết dẫn binh, trừ Thái sư và Phi Hổ, trong triều này đâu còn ai thiện chiến hơn Cô, tại sao bất tri bất giác, lại trở thành hổ trong ***g như vậy”
Đát Kỷ dịu dàng nói: “Chuyện này, nếu thần thiếp có tư tâm, lập tức trời tru đất diệt…Đại vương đã cố ý ngự giá thân chinh, thần thiếp chỉ cầu một chuyện”
Trụ vương hỏi: “Chuyện gì?”
Đát Kỷ đáp: “Dẫn Hỉ Mị theo, Hỉ Mị thân có pháp bảo Thông Thiên giáo chủ khâm tứ, thượng cổ thần khí bình Luyện yêu, nàng chính là ngươi thần thiếp ủy thác”
Trụ vương chậm rãi nói: “Chuẩn, không cần lo lắng, Cô là chân long thiên tử” Lập tức rời Thọ Tiên cung, đi tới Cửu Gian kim điện.
Đát Kỷ sâu kín thở dài, thấp giọng nói: “Chỉ sợ trên đời này, chịu nhận chân long đã không còn nhiều nữa…”
.
Một đội thương binh nhập Tây Kỳ, Hoàng Thiên Hóa mất máu quá nhiều; xương ngực Dương Tiễn hứng một kích của quái điểu mà vỡ nát; tiên thiên chân khí của Hạo Nhiên cạn sạch, hai tay vô pháp phục hồi; Hoàng Phi Hổ chịu một roi của Văn Trọng, nội tạng xuất huyết. Nếu không phải Đồng tiên sinh xuất hiện kịp thời cứu viện thì cả đám đã bị diệt toàn quân rồi.
Tàn binh bại tướng, khiến Khương Tử Nha bất ngờ, lập tức an bài thỏa đáng cho năm người, rất có thâm ý mà liếc nhìn Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên tự biết năng lực thống soái không được tốt, đành phải lắc đầu cười khổ, ở tạm dưỡng thương. Mặc dù Côn Lôn tiên đạo hợp lực, nhưng ai cũng tâm cao khí ngạo, chỉ huy được có mỗi mình Na Tra, biết làm cách nào nữa? Vũ Thành vương tuy thụ trọng thương, song vẫn bình an tới được Tây Kỳ. Thực sự là may mắn trong bất hạnh mà.
Tu dưỡng trong trạm dịch vài ngày, chân khí dần hồi phục, đồng thời Tử Nha cũng mang tới một tin xấu.
“Người vẫn có lúc phải chết” Hạo Nhiên thổn thức nói, lần đầu gặp Cơ Xương, liền biết vị lão giả cơ trí này không còn nhiều thời gian nữa.
Sử thực ghi lại, không lâu sau khi Cơ Xương trở về Tây Kỳ, truyền ngôi cho nhị tử Cơ Phát, liền buông tay tây khứ, Cơ Phát chính là người khai phá Chu triều gần tám trăm năm, xưng là Vũ vương, sau lại truy thụy phụ thân hắn là “Văn vương”.
Tử Nha trầm ngâm không nói, rất lâu sau mới lên tiếng: “Ông ấy muốn gặp ngươi”
Hạo Nhiên biết Cơ Xương vì cái chết của Bá Ấp Khảo mà canh cánh trong lòng, muốn giáp mặt cùng mình tâm sự, bèn không chối từ, theo Khương Tử Nha tới trước giường bệnh Cơ Xương.
Trong phòng quỳ đầy người, toàn là vương thất và thành viên trọng yếu của chính quyền Tây Chu, Khương Thượng dẫn Hạo Nhiên bước vào, chúng nhân đều không biết thiếu niên này là ai.
Cơ Xương đã hấp hối, mọi người trong phòng khóc thảm thiết không thôi, Tử Nha không để ý chúng nhân, hành lễ với phu nhân Bá hầu Thái Tự bên giường, rồi kéo tay Hạo Nhiên, dẫn đến trước tháp: “Hầu gia, Hạo Nhiên tới rồi”
Trong cổ Cơ Xương trầm muộn, Hạo Nhiên thầm giật mình, vội xốc phía cuối chăn đệm, thấy hai chân Tây bá hầu sưng tấy, bàn chân mang hài, mệnh không dài. Cơ Xương đã hoàn toàn đến giờ rồi! Trong lòng ảo não, nhíu mày nhìn qua Khương Tử Nha.
Nhưng Tử Nha lại lui một bước, buông tay phớt lờ, tuyên bố muốn ném củ khoai lang bỏng tay này cho Hạo Nhiên, Hạo Nhiên hết cách, đành phải kéo bàn tay khô gầy của Cơ Xương qua, liên tục rót tiên thiên chân khí vào, ai ngờ Cơ Xương lại từ trong hấp hối thanh tỉnh lại, chậm rãi thở ra một hơi trọc khí.
“Lão gia!”
“Hầu gia tỉnh rồi!” Lập tức có Vương tử khóc rống lên, muốn nhào tới trước.
“Giải tán hết đi” Cơ Xương chậm rãi nói: “Ra ngoài, để phu nhân, tướng quốc, Hạo Nhiên lại đây”
Đợi chúng thần thối lui ra gian ngoài rồi, Cơ Xương mới khoan thai nói: “Hạo Nhiên…”
Hạo Nhiên vội đáp: “Có thần”
Cơ Xương kiệt lực ngồi dậy, Tử Nha và Thái Tự vội bố trí thỏa đáng, Cơ Xương nói: “Bất hiếu tử Bá Ấp Khảo của ta hại ngươi…”
Hạo Nhiên nói: “Hầu gia chớ lưu tâm, Hạo Nhiên trước giờ chưa từng oán hận Bá Ấp Khảo huynh” Trong lúc nói chuyện nắm bàn tay Cơ Xương, nghĩ đến lão nhân này lúc hấp hối vẫn nhớ mãi không quên chuyện trước Cửu Gian điện dạo ấy, lòng rối bời, chết chẳng an lòng; cảm xúc quá nhiều, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Bá hầu phu nhân Thái Tự lại nói: “Đại thần ngoài điện đều đang quỳ, lão gia vẫn chưa phân phó…”
Nhưng Cơ Xương ngắt lời: “Không sao”
Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ ra, đến thời khắc này mà Cơ Xương còn chưa lập người thừa kế!
Chỉ nghe Cơ Xương nói: “Bá Ấp Khảo đã chết, tội nghiệt cuối cùng vô pháp đền bù, may mà Hạo Nhiên tấm lòng rộng lượng, bất kể hiềm khích. Hạo Nhiên, con ta vốn chết cùng ngươi, nhưng mạng ngươi lại không đến tuyệt lộ”
Chẳng đợi Hạo Nhiên hồi đáp, Cơ Xương đã nói: “Nhị tử ta Cơ Phát, cả ngày chìm đắm ngoạn nhạc, dù thông minh, nhưng chung quy khó có thể đảm đương đại nhậm. Thứ tử Cơ Đán, vốn là người được chọn tốt nhất, nhưng đáng tiếc…”
Cuối cùng, Cơ Xương nói: “Hạo Nhiên, ta muốn thu ngươi làm nghĩa tử, ngươi có nguyện ý”
Giọng nói già cỗi suy yếu của Cơ Xương đều làm ba người trong phòng cả kinh biến sắc, Tây bá hầu muốn đem lãnh thổ kế thừa truyền cho một ngoại nhân! Thái Tự và Tử Nha không hẹn mà cùng vươn tay ra, đặt trên cánh tay Cơ Xương. Đang muốn lên tiếng khuyên can thì Hạo Nhiên đã giành trước một bước nói: “Hầu gia!”
Trong lòng Hạo Nhiên chuyển qua vô số ý niệm, bước ngoặc lịch sử lại tái hiện trước mặt, rốt cuộc nói: “Không phải Bá Ấp Khảo hại Hạo Nhiên, mà là Hạo Nhiên liên lụy Bá Ấp Khảo. Nếu không chê, Hầu gia có thể coi ta như con”
Cơ Xương lộ ra nụ cười thanh thản, chầm chậm nói: “Vậy, Tây Kỳ này…”
Hạo Nhiên lại nói: “Không, đệ của Bá Ấp Khảo cũng là đệ ta, Hạo Nhiên tất sẽ toàn tâm toàn ý, phò trợ tân vương”
Cơ Xương như ngẩn ra, một lát sau nói: “Ta thực lo lắng Cơ Phát nhỏ tuổi, dễ bị lời nói ảnh hưởng. Đã như vậy…”
Cơ Xương nỗ lực giơ tay lên, ngăn phu nhân khóc lóc, chậm rãi nói: “Liền ủy thác thừa tướng, Hạo Nhiên hai người. Cơ gia ta thừa kế Tây Kỳ, thâm mông thánh quyến, nhớ kỹ không được để Cơ Phát vọng động đao binh. Phải an phận thủ thừa…Thương tuy vô đạo, nhưng thân là thần tử, vẫn không thể làm ra hành động thí quân…”
Cơ Xương đứt quãng nói: “Vốn muốn Hạo Nhiên kế vị, thiên tử nhất định sẽ niệm tình xưa, không nỡ phát binh Tây Kỳ…Như vậy…”
Nói xong lời cuối, hô hấp của Cơ Xương khó nhọc, Hạo Nhiên vội đem chân khí chuyển vào cơ thể lão nhân lần nữa, song nhân mệnh chung quy cũng có ngày đoạn, thần khí dù có khả năng thông thiên, cũng chẳng thể vãn hồi tính mạng Cơ Xương, chỉ thấy bạch mi Cơ Xương khép chặt, thở hắt ra một hơi sau cùng, tắt thở.
Hạo Nhiên nhớ lại mấy tháng trước, tình cảnh trong gian tiểu ốc Dũ Lý kia, lời nói Cơ Xương thành khẩn, dẫn mình ra khỏi mê đồ, nay trước lúc chết còn muốn thu mình làm nghĩa tử. Nhân tại loạn thế, ngước mắt chẳng quen, tuy quan hệ nghĩa phụ tử chỉ trong vài hơi ngắn ngủi, cũng theo cái chết của Văn vương mà tan rã, trong lúc nhất thời bi thương dâng trào, gục xuống cạnh tháp khóc òa.
Văn vương quy thiên, quyển《Chu dịch》kia vẫn lẳng lặng nằm trên án, Tử Nha thở dài, cuốn thẻ tre lại, Thái Tự đã khóc đến hôn mê tỉnh lại mấy lần, đang muốn đi lấy chày đồng thì Tử Nha vội ngăn cản: “Chậm đã”
Tử Nha khuyên giải: “Hầu gia và Hạo Nhiên đừng quá bi thương, người đã mất, hiện vẫn chưa đến lúc phát tang. Thỉnh nghe Khương Thượng một lời” Nói xong, rút ra một phong quân báo từ trong ngực, đặt lên án.
Thái Tự mở thư, chính là một phong chiến thư.
Năm ngày trước, Cơ Xương đã trọng bệnh, vô pháp xử lý chính sự, Khương Tử Nha âm thầm giữ lại chiến thư từ Kỳ Sơn đưa tới.
Chuông tang truyền ra, cả thành đau thương; nhà nhà đội đay; hộ hộ đái hiếu; Hạo Nhiên ngồi trên mái hiên cao nhất Hầu phủ, trông hướng đại địa mênh mông kia, trong lòng tư vị khó tả.
Tiếng vỗ cánh vang lên, Lôi Chấn Tử dang rộng đôi cánh, dừng bên cạnh Hạo Nhiên.
“Phụ thân ngươi mất rồi” Hạo Nhiên nói.
“Biết, chết thì chết thôi” Lôi Chấn Tử miễn cưỡng đáp, không thấy nửa phần xúc động.
Hạo Nhiên nói: “Thiên hạ ba phần, hai đã quy Chu. Hiện giờ Ân Thụ Đức sắp thân chinh rồi” Trong lúc nói chuyện thuận tiện sửa lại đoạn vải gai trên cánh tay trần của Lôi Chấn Tử, một mảnh lụa trắng cột trên cánh tay ngăm đen, lộ vẻ vô cùng nổi bật: “Ngươi không buồn sao?”
Lôi Chấn Tử cười nhạo nói: “Buồn cái khỉ, lúc nương ta chết có thấy ông ta đau khổ đâu”
Hạo Nhiên lại nói: “Tổ mẫu kia của ngươi, thật sự là một nhân vật lợi hại”
Mẫu thân Cơ Xương rất tùy tiện, chín mươi bảy tuổi, lúc Tây bá hầu chết, bà cũng không ở trong phòng, hẳn thân là mẫu thân, khó có thể đưa mắt nhìn nhi tử chết trước mặt mình. Nhưng trước phong thư thảo phạt của Ân Thương thiên tử, người đầu tiên gánh vác chính là vị lão phụ nhân chín mươi bảy tuổi này.
“Không thể vọng động binh đao? Muốn mấy chục vạn người Tây Kỳ chôn cùng một kẻ đã chết à!”
Lời mắng mỏ của Thái Nhâm vẫn văng vẳng bên tai Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên và Khương Thượng, hai thần tử được Cơ Xương ủy thác cung kính đứng trước mặt Thái vương thái hậu, Ân thiên tử ngự giá thân chinh, binh phát Kỳ Sơn, thiên hạ ba phần, Chu được hết hai, vô luận thế nào cũng không thể tiếp tục ngu trung. Đây cũng là ý kiến của Thái Nhâm.
Tức thì Thái Nhâm phát hạ văn thư, bất kể hiềm khích lúc trước, Hoàng Phi Hổ lĩnh chức Chinh đông đại nguyên soái, cùng Thượng tướng quân Nam Cung Thích chia nhau phòng thủ trong, ngoài; Hạo Nhiên thân là nghĩa tử Cơ Xương, làm gián quan thái phó, tòng quân thực thi trách nhiệm; Khương Tử Nha làm quân sư.
Cơ Xương quy thiên, Tây Kỳ chưa kịp bình phục lại từ trong nỗi bi thương thì Thái Nhâm đã tuyên bố điều động tám vạn binh sĩ toàn thành, điểm binh ngoài thành chuẩn bị ra trận, ba ngày sau binh phát Kỳ Sơn, ra sức kháng thiên tử.
“Đánh thì đánh, sợ mẹ ngươi chắc” Lôi Chấn Tử giễu cợt, câu này y hệt lời của nữ lão nhân chín mươi bảy tuổi nọ.
Hy vọng duy nhất lúc này của Hạo Nhiên, chính là Văn Trọng không đi theo.
Ba ngày sau, đại quân ùn ùn xuất phát, may mà Đông Hải Bình Linh vương tạo phản, Văn Trọng đã suất quân đến bình định. Lĩnh quân tiến đánh Tây Kỳ chỉ có mình Trụ vương. Quan dẫn đầu Trương Quế Phương, quân sư Phí Trọng, Văn Trọng không theo quân, nhưng lại thỉnh tứ thánh từ Cửu Long đảo tới. Tứ thánh kia chính là tu sĩ ở tiên đảo ngoài biển, tu vi so với Ma gia tứ tướng không chỉ mạnh hơn một bậc.
Nhìn chung tướng soái Tây Kỳ, Hoàng Phi Hổ lĩnh quân, quan dẫn đầu Na Tra, quân sư Khương Tử Nha, chủ tướng Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử, Hoàng Thiên Hóa.
Tất nhiên đây sẽ là một trận huyết chiến, sắp lấy máu tươi của vô số người, vạch ra ranh giới lãnh thổ giữa Ân Thương và Tây Chu.
Mà điểm quyết chiến, chính là Kỳ Sơn.