Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 18: Sơn cốc quái khách

Hạo Nhiên và Khương Thượng hai người cùng tọa nhất kỵ, lắc lư lắc lư bay xuống Côn Lôn sơn, linh thú dưới thân béo ú, mặt mũi ngây thơ hiền lành, nhất là cái mũi lợn dài, lỗ tai thỏ, Hạo Nhiên vừa thấy, chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng theo đó tiêu tán, lập tức bị Khương Tử Nha mời hạ sơn.

“Thái độ làm người của Ngọc Đỉnh sư huynh đôn hậu, thành khẩn…”

“Khi đó tâm tình ta không tốt. Sau này tái kiến sẽ xin lỗi hắn” Hạo Nhiên hơi áy náy, nói.

Tử Nha cười trừ, hơi quay đầu lại nói: “Sư tôn ban cho ta hai món rất tốt” Thần tình kia như vừa đạt được bảo bối, gấp rút muốn khoe với bạn bè. Hạo Nhiên mỉm cười: “Thứ Nguyên Thủy Thiên Tôn ban, nhất định không tầm thường rồi”

Kỳ thực từ trong sử sách Hạo Nhiên đã sớm biết Khương Tử Nha hồi sơn lần này, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã trao tặng bảng Phong thần và Đả thần tiên, trên bảng Phong thần ghi lại ba trăm sáu mươi tên tiên đạo, còn Đả thần tiên là pháp bảo tiên gia. Giả vờ hiếu kỳ hỏi: “Bảo vật gì vậy?”

Quả nhiên Tử Nha đưa tay vào ngực, lấy ra một tấm hoàng cẩm, xoay người một tay giũ giũ trước mặt Hạo Nhiên, nói: “Ta cũng không biết có tác dụng gì, sư tôn vẫn chưa giải thích rõ, nhưng chắc chắn…”

Hạo Nhiên thấy bảng Phong thần kia giũ mở, đầu bảng chính là tên Thân Công Báo, lập tức dở khóc dở cười, thầm nghĩ muốn chộp Thân Công Báo đi phong thần, trừ phi rót cho hắn hai bao gia đìnhTam Lộc* mới có hy vọng. [*ta tìm thì thấy Tam Lộc là tên công ty sữa bột Trung Quốc]

Đang tán thưởng mấy câu bảng Phong thần này vàng đến cao quý trang nhã làm sao thì thình lình thân ảnh Na Tra nghiêng qua.

Ba người một thú, thân tại không trung, đột nhiên sấm vang chớp giật, sét giáng nghìn đạo, trong tầng mây chạy ra một con chước nhãn trường long, gầm thét xông về phía Hạo Nhiên và Khương Thượng!

Hạo Nhiên chợt túm lấy cổ áo Khương Thượng, dùng lực ném qua Na Tra, hô: “Bảo hộ tốt hắn!”

Tử Nha cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, chưa kịp la lên thì đã bị Na Tra tóm chặt mắt cá chân, trốn đi. Lưới điện dày đặc trong không trung chụp xuống Hạo Nhiên.

Thái Cực đồ bao la vạn trượng, thoáng chốc liền có cảm ứng, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy cả người phát nhiệt, hoa văn trên mu bàn tay lan ra, trước mắt chợt nhòe, mình cứ thế bị dời vị trí, từ trong lưới điện dịch chuyển ra ngoài.

Thái Cực đồ là pháp bảo không gian? Hạo Nhiên chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ thì trong tầng mây đã nhảy ra một người, cưỡi Hắc điểm hổ, cầm cốt trùy trong tay, phi về phía Khương Tử Nha đang bị Na Tra lôi ngược bay hối hả đằng xa.

“Thân Công Báo!” Hạo Nhiên quát, Thái Cực đồ lại hóa khai, phút chốc liền dịch chuyển hắn hơn ngàn thước, còn chưa kịp phản ứng, người đã bị chuyển đến phía sau Thân Công Báo. Thân Công Báo kinh hãi, lúc định quay đầu qua thì Hạo Nhiên đã biến chưởng thành quyền, hung hăng đánh một cú vào Thân Công Báo.

“Quyền này là trả lại ngươi một roi lúc trước!”

Thân Công Báo vội vã quơ Lôi công tiên ra đón, nhưng khoảng khắc như điện quang hỏa thạch đó, nắm đấm của Hạo Nhiên đã tới mặt, đánh hắn bay thật xa, từ thiên không nghìn dặm té “Bịch” xuống đất.

Tọa kỵ hắc điểm hổ vừa thấy chủ nhân rơi xuống, bất chấp hết thảy, xoay tròn một cái, lao xuống mặt đất.

Hạo Nhiên ngưng thần trông phía dưới đám mây, sương khói dầy đặc bao phủ, che khuất điểm rơi của Thân Công Báo, tập kích đã nhanh, bỏ chạy còn nhanh hơn, Thân Công Báo muốn cường đoạt bảng Phong thần, bị Hạo Nhiên cản trở, chốc lát sau chạy té khói, không còn thấy bóng dáng nữa.

Khương Thượng hãy còn sợ hãi, lúc xuống đất vẫn đứng không vững, dựa vào tứ bất tượng thở hổn hển nửa ngày, đưa mắt nhìn bốn phía, lại thấy một đội ngũ thật dài trên bình nguyên, nghi hoặc nói: “Đó là gì thế?”

Đó là đội ngũ chạy nạn nhìn không thấy điểm đầu, người người kéo xe đẩy, trên xe đẩy là các thứ chăn bông, y vật, trong chăn đệm lại bọc hài tử, thê tử của từng người. Các lão nhân chống gậy, đi ở phía chót cùng của đội ngũ.

Họ từ Triều Ca tới, ly hương xa xứ, không biết phải đi bao xa, chỉ biết tới một địa danh_____Tây Kỳ.

Hạo Nhiên và Tử Nha lần lượt hỏi thăm, đem cố sự lưu dân Triều Ca sắc mặt xanh xao giải thích mà chắp vá từng điểm lại, mới biết được, sau khi ly khai Kim Ngao đảo, Trụ vương chuẩn bị dựng lên một công trình khổng lồ, Lộc Đài.

“Ngươi không biết gì hết à?” Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi Tử Nha.

Tử Nha hơi xấu hổ, trả lời: “Đương nhiên biết, chỉ là không nghĩ tới sẽ có nhiều người vì Lộc Đài của hôn quân kia mà rời Triều Ca như vậy”


Khương Tử Nha hồi Côn Lôn chính là nhờ phúc Lộc Đài, Trụ vương trở về Triều Ca, Đát Kỷ dâng bản vẽ lên, góp ý rằng kiến tạo lầu này có thể thỉnh được tiên nhân trên trời này nọ, Trụ vương gọi Khương Tử Nha tới, hỏi một khi Lộc Đài khởi công, thì bao giờ mới hoàn thành. Tất nhiên Tử Nha cực lực khuyên can Trụ vương không nên tạo ra thứ hao tài tốn của này, nhưng Đát Kỷ bắt được nhược điểm, tìm mọi cách gây khó dễ, cuối cùng dụ được Trụ vương trị Khương Tử Nha tội khi quân, Khương Tử Nha đâu như Mai Bá trung tâm cảnh cảnh lao thẳng vào ôm bào cách tìm chết. Lập tức vỗ vỗ mông, nhanh như chớp chạy ra ngọ môn, nhảy vào Cửu Cung hà, thủy độn, trốn mất biệt.

Mắt thấy Triều Ca rốt cuộc hỗn loạn hết cứu, Khương Tử Nha đành hồi Côn Lôn đợi lệnh, này quá đúng ý nguyện của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Xiển giáo giáo chủ chọn hai món đồ bỏ, một con linh thú lợn không ra lợn thỏ không ra thỏ, một hơi đuổi Khương Tử Nha hạ thế. Khương Tử Nha thân vô võ nghệ, tu vi tiên thuật lại thường thường bậc trung, pháp bảo cả người chả có cái nào hữu dụng, vừa thấy Đông Hoàng chuông ngồi chồm hổm tự kỷbên đài Phong thần, liền không nói hai lời chạy tới ăn nhờ vào thượng cổ thần khí này.

.

Hạo Nhiên nghe nửa ngày, nhíu mày không nói, hỏi: “Ân Thụ Đức vẫn còn cái bộ dáng đó?”

Tử Nha đáp: “Hắn…giống như hoàn toàn quên ngươi, lại như tinh thần hoảng hốt, bị Khuynh thế nguyên nang của Đát Kỷ chế trụ…”

Trong lòng Hạo Nhiên đau xót, cắt ngang: “Tử Nha có dự tính gì không?”

Ánh mắt Tử Nha hiện lên vẻ đồng tình, quay đầu qua chỗ khác, nhìn hàng ngũ dài quanh co, đáp: “Không thể đi Triều Ca nữa, chúng ta theo đội ngũ này đến Tây Kỳ thôi. Trên mu bàn tay ngươi, chính là Thái Cực đồ đại sư bá ban cho?”

Thế là hai người theo đội ngũ đi về hướng Tây, Hạo Nhiên cũng không gạt hắn, gật đầu nói: “Ngươi có biết Thái Cực đồ dùng thế nào không?”

Vừa bàn về pháp bảo, Khương Tử Nha lập tức lên tinh thần, nói: “Thái Cực đồ này chính là một trong thất đại linh bảo tiên thiên. Hạo Nhiên ngươi có được nó, đủ thấy phúc duyên cùng sư bá không cạn”

Không chờ Hạo Nhiên hỏi lại, Khương Tử Nha đã thuộc như lòng bàn tay: “Thái Cực đồ, Lôi công tiên, Khuynh thế nguyên nang, Bàn Cổ phướn của sư tôn, Tru tiên kiếm của Thông Thiên sư thúc, Thư hùng kim tiên của Văn Trọng, cộng thêm Kim giảo tiễn* của Triệu Công Minh. Ngày xưa rìu Bàn Cổ phân làm ba, chắc hẳn ngươi cũng biết” [*kéo]

Hạo Nhiên nói: “Lúc mới quen, ta từng hỏi ngươi tung tích rìu Bàn Cổ, tại sao bảo không biết?”

Khương Tử Nha bị câu này làm á khẩu, nửa ngày sau mới ngượng ngùng nói: “Đó là bí mật sư môn…Sư tôn…”

Hạo Nhiên hiểu ý mỉm cười: “Không sao, ngươi nói lại xem”

Tử Nha hơi bình tĩnh, nói: “Rìu Bàn Cổ khai thiên tích địa, tác dụng chính là trảm phá hư không, pháp bảo sau khi giải thể cũng mang theo uy lực không gian, như Bàn Cổ phướn, có thể trùng trùng điệp điệp bao phủ mọi hiện vật, xoắn chúng thành phấn vụn. Còn Tru tiên kiếm có thể chém bất kỳ vật chất nào, cho dù ngươi là Đại La Kim Tiên hay kim cương bất hoại, sông dài núi rộng, Tru tiên kiếm đều chém đứt cả”

Hạo Nhiên gật đầu nói: “Thái Cực đồ cũng có dị năng không gian, điểm này ta vừa mới lĩnh ngộ được”

Tử Nha nói: “Đúng, Thái Cực đồ bao dung vạn vật, dĩ nhu khắc cương, khắc chế ra sao, ta cũng không rõ. Thái thượng Đạo Đức Thiên Tôn rất hiếm xuất diện, ta đến nay vẫn chưa từng thấy người sử dụng pháp bảo”

Như vậy tác dụng của Thái Cực đồ đích thị là chuyển hoán không gian không thể nghi ngờ, Hạo Nhiên đã minh bạch.

Tử Nha lại nói: “Trong số đệ tử thân truyền của Tam Thanh, tỷ như Văn Trọng Kim Ngao đảo, thực lực cường hành, tu vi cực cao, ngoại trừ tam đại tiên nhân và Nữ Oa nương nương, hầu như không có địch thủ”

Hạo Nhiên “Ân” một tiếng, đối với xếp hạng thực lực tiên giới này, ngược lại không chút quan tâm, chỉ nói: “Vậy Thân Công Báo, hiển nhiên là đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi”

Không ngờ Tử Nha lại như chịu khuất nhục phân bua: “Đệ tử thân truyền của sư tôn là ta! Là ta! Hạo Nhiên huynh!”

Hạo Nhiên bị nghẹn đến trợn trừng hai mắt, vội an ủi: “Lỡ lời, lỡ lời rồi” Muốn chuyển sang chuyện khác, nói: “Còn đệ tử thân truyền của Thái Thượng Lão Quân là ai?”

Tử Nha lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói. Có lẽ ngươi chính là người được Lão Quân yêu thích…”

Hạo Nhiên ngắt lời: “Có, Lão Quân có đệ tử thân truyền, ở trong mộng ta…” Đột nhiên dừng câu chuyện, loáng thoáng cảm thấy hình như mình đã dòm ngó đến một đại bí mật tiên giới, đang không biết nói với Khương Tử Nha thế nào, người sau lại hờn dỗi bảo: “Thân Công Báo hai mặt, trên danh nghĩa là đệ tử Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng thực chất nghiêng về phía Thông Thiên giáo chủ, thập nhị tiên Xiển giáo không ưa hắn nhiều năm rồi, lần này lại dám cả gan đoạt bảng Phong thần…”


Hạo Nhiên bật cười nói: “Yên tâm, có ta ở đây, tên kia không dám làm bậy nữa đâu” Bèn khoác tay lên vai Khương Tử Nha, Tử Nha cảm kích khôn xiết, hướng hắn cười nói: “Tóm lại, đã được đại sư bá ban cho Thái Cực đồ, sau này còn nương nhờ lão huynh nhiều”

Hạo Nhiên mới minh bạch ra, Khương Tử Nha lòng vòng nãy giờ, nói nhiều như vậy, nhưng trọng điểm lại nằm ở câu cuối cùng, vất vả nhịn cười, ai ngờ Tử Nha chán nản nói: “Nếu không phải Tử Nha vô năng, mấy vạn người này trong đồng hoang này, chỉ cần thuật độn thổ, liền có thể tới ngoại thành Tây Kỳ rồi”

Hạo Nhiên thầm than Khương Tử Nha mà cũng có lòng dạ trách thiên sầu nhân thế này ư, bèn áy náy, an ủi: “Ta chỉ có một thân chân khí, không biết sử dụng thế nào, Tử Nha ngươi nếu có gì phân phó, cứ việc bảo Hạo Nhiên và Na Tra là được”

Na Tra chậm rãi trôi nổi sau lưng Hạo Nhiên và Tử Nha, im lặng không lên tiếng, giống như chuyện hai người thảo luận chẳng hề liên quan đến hắn. Tử Nha cười nói: “Đương nhiên rồi. Tâm địa Linh Châu Tử cũng thật tốt”

Một khắc sau, Tử Nha lại cười nói với Hạo Nhiên: “Như vậy, đã biết cách dùng Thái Cực đồ, chuyện đem hơn hai vạn người đưa đến Tây Kỳ, làm phiền Hạo Nhiên huynh rồi”

“…”

Nụ cười cứng trên mặt Hạo Nhiên, nói: “Ta chỉ biết Thái Cực đồ có thể để bản thân ta…”

Khương Tử Nha vội nói: “Ta biết, ta biết, tác dụng của mấy tiên thiên linh bảo này cơ bản giống nhau, ngươi cần phóng thích pháp bảo, bao phủ tất cả những người này…”

Bây giờ, Hạo Nhiên rốt cuộc đã biết cái gì gọi là giả trư ăn lão hổ.

“Gom lại đây này!” Tử Nha giơ Đả thần tiên lên, khua qua khua lại trên đầu, người xung quanh không hiểu chuyện gì, nhìn ba người như nhìn quái vật.

Hạo Nhiên vừa tức giận, vừa buồn cười, tiện tay sờ sờ cái mũi trư của tứ bất tượng. Lưu dân đi quanh người bọn hắn, tụ tập thành một nhóm nhỏ, hỏi thăm không ngớt, đồng thời cũng có rất nhiều người lướt qua, ngoảnh mặt làm ngơ. Khương Tử Nha lại hô: “Ta là tiên nhân Côn Lôn sơn, đến đây nào!”

Lời này dẫn tới một tràng cười nhạo cao thấp không đều, Hạo Nhiên nói: “Như vậy chậm lắm, Na Tra, có biện pháp không?”

Na Tra không nói lời nào, vọt lên trời, lơ lững giữa không trung, tứ chi thư triển thẳng tắp, Hồng anh thương sau lưng kêu “lắc rắc”, vòng qua, khoác trên vai, lộ ra hai họng pháo đen ngòm, Hạo Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối, vội quát: “Đừng đả thương người!”

Giữa không trung truyền đến một tiếng lạnh lùng: “Biết rồi” Chớp mắt Hồng anh thương trên đầu vai Na Tra phun ra hai luồng liệt hỏa, ầm ầm lao về phía mặt đất, kế tiếp Na Tra dịch chuyển thần tốc, ngọn lửa men theo chu vi đám người phun một hơi. Nhất thời trong đồng hoang nạn dân vô tội khóc cha gọi mẹ, xô đẩy nhau loạn xạ, chạy trối chết đến nơi mà ngọn lửa phun không tới.

Khu vực bị hỏa long bao vây chính là giữa đồng trống mấy chục khoảnh, lấy Hạo Nhiên, Tử Nha làm trung tâm, Na Tra như đuổi dê xua bọn họ vào một chỗ xong mới dừng lại trên đỉnh đầu Hạo Nhiên.

Tử Nha đành chịu, lắc đầu không biết than vãn gì đó, thu hồi Đả thần tiên, nói: “Hạo Nhiên huynh, thỉnh”

Hạo Nhiên nhắm mắt ngưng thần vận khí, tay phải nắm cổ tay trái, che trước mặt, Thái Cực đồ quang mang vạn trượng, xoay tròn bay lên thiên không, sau đó khuếch trương thành một tầng lưới vô biên vô hạn, rơi xuống đầu đám người, cảnh vật xung quanh lướt qua vùn vụt, mọi người chỉ thấy hoa mắt, lúc mở mắt ra nhìn thì thân đã ở trên một cánh đồng hoang khác.

Phương xa như kỳ tích xuất hiện một tòa thành thị cự đại_____Tây Kỳ.

Lưu dân tản ra, nhưng Tử Nha không vào thành, cưỡi tứ bất tượng lượn một vòng trên không trung, nói vọng xuống: “Hạo Nhiên, cảnh sắc trong sơn cốc không tồi!”

Hạo Nhiên cười cười, Tử Nha lại nói: “Chúng ta đến sơn cốc đi!”

Tiễn tới cửa chưa chắc tốt nhất, đạo lý này Tử Nha hiểu, biết rõ Hạo Nhiên thạo sự kiện lịch sử. Xung đột giữa Thương và Chu trong lịch sử Ân Thương vừa mới bắt đầu đã bị hắn khuấy cho nát bét, Bá Ấp Khảo chết thảm dưới thiên lôi, Cơ Xương bị Lôi Chấn Tử cắp về Tây Kỳ. Hiềm nghi của Hạo Nhiên còn chưa tẩy sạch, lúc này tìm tới cửa, thật sự không phải chủ ý hay. Cơ Xương tuy là hiền vương, nhưng văn thần võ tướng dưới tay hắn, thậm chí hậu cung, nhi tử chưa chắc nghĩ vậy, Hạo Nhiên đã ăn đủ gian khổ, cho nên không muốn vào thành thế này, liền theo Tử Nha đến sơn cốc cách Tây Kỳ hơn hai mươi dặm tạm thời ổn định.

Đang đầu xuân, trong cốc hoa đào chốn chốn, khoe sắc rực rỡ, Hạo Nhiên cả ngày lãnh giáo Khương Thượng về ngoại hình các loại pháp bảo, rồi đối chiếu cùng bình Luyện yêu, Hạo thiên tháp, ngoại trừ những việc này thì chẳng còn gì để làm, suốt ngày nằm bên khe suối dõi mắt nhìn Khương Tử Nha thả câu.

Trong núi thủy tuyết tan, băng khối từ thượng lưu trôi tới, ngày xuân ấm áp, vạn vật phục sinh, Tử Nha vẫn ngồi trên mỏm đá khe suối như trước, vung cần câu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Hạo Nhiên tắm rửa sạch sẽ trong băng thủy, chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, đang muốn lên bờ thì lại phát hiện có thêm một người bên bờ đối diện.

“Tử Nha?” Hạo Nhiên không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm người nọ, kia giống như một mảnh sắc đỏ treo trong rừng cây, gương mặt màu đỏ?

“Gì vậy?” Tử Nha ngẩng đầu lên hỏi.

Người nọ từ trong rừng cây đi ra, ngồi trên một mỏm đá, đối diện từ xa với Khương Tử Nha. Hạo Nhiên đang đứng giữa sông, nghi hoặc nói: “Người đó là ai?”

Hắn thấy rõ ràng, ngồi trên mỏm đá là một nam nhân, người mặc đạo bào thanh sắc, cài cúc đến tận cổ, trên mặt lại mang một diện cụ quỷ đỏ thắm, Tử Nha lấy làm lạ hỏi: “Ngươi nói gì vậy?”

Hạo Nhiên quay đầu qua nhìn Tử Nha một cái, rồi quay lại nhìn, người mang diện cụ đỏ tươi nọ vẫn ngồi ngay ngắn trên đá, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi thấy được gì?”

“Thấy ngươi tắm?” Tử Nha bật cười.

Người nọ đứng dậy, men theo rừng cây rời đi, Hạo Nhiên vội lên bờ mặc y phục tử tế, Thái Cực đồ chợt lóe, vượt qua dòng suối, chân trần đuổi theo nam tử kia.

Cách nơi Khương Tử Nha thả câu mấy chục thước, Hạo Nhiên ngừng cước bộ, nam tử mang diện cụ cũng dừng bước, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói: “Mười lăm tháng ba, Ân thiên tử tới Lê Sơn Oa hoàng cung dâng hương, Đông Hoàng chuông, ngươi có muốn đến chơi không?”