Ngoài ngọ môn, Vũ Thành vương Hoàng Phi Hổ ngay từ khắc đầu tiên đã điều động thủ quân toàn thành, bao vây hoàng cung đến nước chảy không lọt, trong phòng tuyến như thiết dũng, hai người đứng, một người quỳ, người quỳ chính là Tây bá hầu Cơ Xương lão lệ ngang dọc.
Bá Ấp Khảo gác kim kiếm lên cổ Hạo Nhiên, người sau chỉ cảm thấy bụng đau như xoắn, tựa một thanh đao nhọn cắm vào phủ tạng mà khuấy đảo qua lại, đau đến biến sắc, chân khí toàn thân tan rã, một cổ độc tức tới lui tán loạn trong đan điền, thật sự như muốn phá hủy tỉ tỉ lỗ chân lông, nổ tan mình thành từng mảnh nhỏ.
Hạo Nhiên cố nén đau, đứt quãng nói: “Ngươi không thể…không thể…”
Bá Ấp Khảo thấp giọng nói: “Ta sẽ cùng ngươi liều chết, bầu bạn trên đường xuống hoàng tuyền” Chợt ngẩng đầu nhìn lên thiên tử vươn người mà đứng trước Cửu Gian điện, cao giọng nói: “Bá Ấp Khảo tự biết tội nghiệt sâu nặng, chỉ cầu thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, lập tức thả phụ thân ta”
Trụ vương khó có thể tin nhìn hai người dưới điện, còn cho rằng đây là một trò đùa, sau một hồi mới nói: “Hạo Nhiên?”
“Đại vương không thể!” Hoàng Phi Hổ xa xa đứng trước ngọ môn, ngăn cản đường lui, quát: “Ti mặc thân chịu bào cách vẫn có thể phục hồi như cũ, tuyệt đối không có khả năng bị một thanh đoản kiếm chế trụ. Chuyện này rõ ràng là hợp mưu! Tây bá hầu…” Lời nói bỗng nhiên dừng lại, lộ vẻ đã hạ quyết tâm: “Tây bá hầu có tội hay không, tạm thời không bàn đến, nếu đại vương đầu hàng trước uy hiếp thế này, mặt mũi ắt sẽ chẳng còn sót lại một chút!”
Nhưng Trụ vương vẫn mắt điếc tai ngơ, nói: “Hạo Nhiên?”
Tiếng mắng mỏ phẫn nộ của Hoàng Phi Hổ như bạo lôi bùng nổ: “Đại vương! Ngươi đã quên mất giáo huấn của Văn thái sư rồi sao!”
“Kẻ nào dám tiến lên một bước! Hai phụ tử ta lập tức chết cùng hắn!” Bá Ấp Khảo giận dữ quát.
Sườn đông ngọ môn, bách quan đều vô cùng kinh hãi, không biết vì sao trưởng tử của Tây bá hầu lại đi nước cờ hiểm này, tại một nơi hẻo lánh, Tô Đát Kỷ khoác Khuynh thế nguyên nang lẳng lặng nhìn, nửa ngày sau mới nói: “Ngươi đoán xem Ân Thụ Đức sẽ thế nào?”
Thân Công Báo phía sau ngạc nhiên nói: “Ngươi cho hắn ăn gì vậy? Chỉ chớp mắt thôi mà đã khiến cho tuyệt thế linh vật kia thảm hại đến vậy”
Đát Kỷ khẽ cười: “Chẳng qua chỉ là vài nhánh đoạn trường thảo mà thôi”
Thân Công Báo thổn thức nói: “Thảo dược có thể độc chết được cả ma hoàng Thần Nông. Lá gan của ngươi cũng lớn lắm, lần này nếu giết không được hắn, ngày sau nhất định gặp vô số phiền toái”
Đát Kỷ nói: “Sư huynh nhiều chuyện ngươi không nhúng tay vào nữa à, ta thấy Ân Thụ Đức đã không tìm được lối thoát nữa rồi”
Lời còn chưa dứt, ngoài ngọ môn đột nhiên phong lôi đại tác. Vũ Thành vương thấy rõ trong cuồng phong Lôi Chấn Tử đang lao vào giữa quảng trường, bèn vung cương sóc, quát lớn một tiếng: “Tặc tử to gan!”
Thân Công Báo vung bừa một phát Lôi công tiên vào cuồng phong mãnh liệt nọ, một luồng điện quang lao vun vút về phía Hoàng Phi Hổ, trực tiếp đánh cho Vũ Thành vương miệng mũi trào tiên huyết, té xuống đất, nháy mắt Lôi Chấn Tử túm lấy Cơ Xương, quay đầu bay mất tăm mất tích. Thân Công Báo chỉ ra một roi rồi dần dần biến mất, nói: “Ta trở về phục mệnh”
Hạo Nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, bóng người tụ tập trên quảng trường lắc lư lảo đảo, không thở được nữa, Bá Ấp Khảo sau lưng buông lỏng tay, Hạo Nhiên liền ngã xuống đất, trong cơ thể tràng xuyên đỗ lạn, mũi tràn tiên huyết, nội tạng nát vụn từ trong miệng phun ra ngoài.
Giữ lại một hơi chân khí sau cùng, lúc ngẩng đầu nhìn lên Cửu Gian điện thì lại nghe giọng nói mông lung của Trụ vương truyền tới.
“Hạo Nhiên, ngươi khiến Cô thất vọng quá đỗi”
“Đại vương” Hạo Nhiên thoi thóp nói: “Đát Kỷ kia vốn là hồ…”
“Người đâu! Bắt Bá Ấp Khảo và Ti mặc lại!”
“Ngươi đề thơ tiết thần…Xúc phạm thần linh…Nữ Oa phái yêu nghiệt tới…Họa loạn giang sơn…” Đôi môi Hạo Nhiên khẽ động, đồng tử bắt đầu khuếch tán, thanh âm yếu ớt chí cực, nhưng lại vô cùng rõ ràng mà truyền vào tai Trụ vương, điện tiền thiên tử trợn to song mục, bả vai run rẩy, đang muốn xuống bậc thang chạy tới chỗ Hạo Nhiên thất khiếu chảy máu nằm dưới đất thì trên bầu trời, mây đen cuộn thành vòng xoáy, lôi điện oanh một tiếng bổ xuống.
.
“Thiên khiển!” Trong quần thần có người sợ hãi thét lên, thoáng chốc vạn người nhất tề quỳ trước ngọ môn, lôi điện giáng xuống, oanh mặt đất thành cái hố to, binh sĩ ngự lâm quân gần đó lập tức chết không toàn thây. Bá Ấp Khảo chưa kịp né tránh, đã bị lôi điện thiêu thành than cốc.
Trụ vương chạy được mấy bước, bị uy thế của thiên lôi kia trùng kích, té ra sau. Gào thét: “Hạo Nhiên!”
Hạo Nhiên ở ngay giữa thiên phạt, bị lôi điện đánh, ***g ngực nứt toác, máu tuôn như suối, mở to một đôi mắt vô thần, nhìn lên con xoáy như ác thú trên bầu trời, thì thào: “Tây Kỳ khởi binh…Vũ Thành vương phản bội…Kỳ Sơn binh bại…”
Lại một đạo lôi quang giáng xuống.
“Cơ Phát tự lập thành vương…Văn Trọng chết tại Tuyệt Long Lĩnh…Thiên tử tự thiêu tại Lộc Đài…Ta…Không nỡ nhìn thấy…”
Lôi quang chói mắt từ một điểm phát ra, chậm rãi khuếch đại trước mắt.
Trong khoảnh khắc thiên địa thu vào lòng, thần trí phản hồi, ngũ thức* như gương. [*năm loại tâm thức: nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức, là năm cơ quan cảm giác]
“Ta vụt sáng trong khoảnh khắc rồi lụi tàn, vĩnh viễn không quay lại nữa, ta yêu…
Đạo thiên lôi sau cùng, Hạo Nhiên tan xương nát thịt.
.
Khoảnh khắc đó, tiếng chuông ngân vang, chấn động thiên địa.
“Đương” một tiếng cự hưởng lan truyền, thiên địa vạn vật, Thần Châu căn cơ, dao động không ngừng.
Nháy mắt bào cách ngã xuống, bài lâu* sụp đổ. Côn Lôn, Kim Ngao lưỡng đảo xa ngoài vạn dặm chấn động, Văn Trọng khải hoàn hồi triều, kim tiên Thư hùng** bên hông than khóc không ngừng.[*cổng chào; **tiên: là roi, song tiên thư hùng, binh khí của Văn Trọng]
Trên tam thiên dao động kịch liệt, pháp bảo của nghìn vạn tiên nhân đạo sĩ nhất tề gào thét, kích khởi vô số thải quang lao về phía chân trời.
Na Tra lơ lững giữa không trung, chợt một tay ấn mạnh ngực trái, cảm thấy bản mệnh linh châu như muốn phá tan ***g ngực mà ra.
Đát Kỷ kinh hô một tiếng, Khuynh thế nguyên nang khoác trên khuỷu tay đột nhiên thít chặt, siết đến cánh tay đau đớn.
Trên bích họa tại Oa hoàng cung, lớp sơn khô vỡ thành từng mảnh nhỏ, như hồ điệp bay lên trời xanh, hiện ra toàn diện Sơn hà xã tắc đồ!
Trong đám mây xa xa, Thân Công Báo ghìm cương tọa kỵ, đè Lôi công tiên đang phát ra toàn bộ điện quang xuống, thấp giọng nói: “Lại có uy lực như thế!”
Lôi vân tiêu tán, trong hố chỉ còn sót lại một quả chuông ngọc to bằng lòng bàn tay.
Trong hư không, giọng nói của tam đại tiên nhân rõ ràng truyền xuống khắp Thần Châu đại địa.
“Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh” [có một vật hỗn độn, sinh thành trước trời đất]
“Thiên đạo vạn pháp, chính khí hạo nhiên”
“Thiên hạ chi chí nhu, trì sính thiên hạ chi chí kiên” [*Trong thiên hạ, cái cực mềm thì chế ngự được cái cực cứng (như nước xói mòn đá)]
Tiên nhân lên tiếng đầu tiên thở dài: “Không ngờ lại là Đông Hoàng chuông. Tội tình gì?”
Ngọc chuông bay lên, quang hoa ôn nhuận toàn thân lưu chuyển không ngừng, bạch quang tầng tầng thu hẹp, bao bọc lấy vật đứng đầu trong thập thần khí thái cổ nọ, biến mất vô hình.
—————————-
✿ Quyển một – ĐÔNG HOÀNG CHUNG – Hoàn ✿
*ĐIỂM CHÍNH CỦA HỒI SAU:
Văn Trọng khải hoàn, trực tiếp dẫn đồ đệ lên Kim Ngao đảo. Nhân gian thiên tử chí tôn, ở trước mặttiên đạo Tiệt giáo lại chẳng đáng giá một đồng. Tia hy vọng cuối cùng tìm Hạo Nhiên cũng tan biến, biết phải làm sao? Đưa vào tử địa rồi tái sinh, Ân Thụ Đức cùng Đông Hoàng chuông, thủy chung liên hợp chặt chẽ nhau.
Kỳ Sơn chi chiến bắt đầu, trận xung đột chính diện giữa Côn Lôn sơn và Kim Ngao đảo sắp triển khai, thiên tử gặp nạn, Hạo Nhiên lần nữa hiện thân. Thần Châu đại lục mênh mông, thiên địa rộng lớn, đâu là chốn dung thân cho hai người?
.
.
* THUYẾT MINH PHÁP BẢO THU ĐƯỢC TRONG QUYỂN 1:
_ Pháp bảo siêu cấp:
+ Đông Hoàng chuông: Áp đảo vạn binh khí. Thống lĩnh nguyên khí thế gian. Còn gọi là Bạch Long chuông, truyền thuyết kể rằng là do hỗn độn khi thiên địa chưa sơ khai hóa thành, đồng chất liệu với trời đất, sau bị Đông Hoàng Côn Bằng tìm được, luyện hóa thành chuông, đứng đầu thập đại thần khí thái cổ, hợp thiên địa chính khí vào trong chuông, phá vỡ lý, pháp, năng của vạn vật. Khi tiếng chuông vang lên thì hết thảy linh vật mất đi hiệu lực, thiêu rụi người tới gần.
Uy lực xếp gần Đông Hoàng chuông, tác dụng chưa rõ. Thiên nữ Hạn Bạt tìm được vàng đen ở phía Tây núi Côn Lôn, tự tay chế tạo ra cho Cơ Hiên Viên.
_ Pháp bảo đẳng cấp đỉnh:
+ Khuynh thế nguyên nang: một trong bảy đại tiên thiên linh bảo, được hóa thành từ lăng la trong tay Nữ Oa khi bà tạo ra nhân loại, hợp thiên địa âm dương trọc khí làm một thể, khi giũ tung thì u hương có thể mê hoặc chúng sinh, sau này đưa cho Đát Kỷ.
+ Lôi công tiên: một trong thất đại tiên thiên linh bảo, theo truyền thuyết thì đó chính là xương của lôi thần Nam Trạch, được Hồng Quân giáo chủ tìm thấy rồi luyện thành. Khi ra tay có thể dẫn đến sấm sét chín tầng mây, điện quang bao phủ khắp một vùng rộng lớn, là pháp bảo của Thân Công Báo, không rõ lai lịch
_ Vật phẩm bất minh:
+ Sơn hà xã tắc đồ: tiên thiên chí bảo. Nữ Oa giữ, chứa vạn tượng thế gian, giang sơn xã tắc, bảo vật trong hư không. Công dụng, uy lực, lai lịch bất minh
_ Pháp bảo cao cấp:
+ Hồng anh thương (thương ở đây là súng): Vật của Thái Ất chân nhân, sau này khi Na Tra sống lại thì tiện tay cuỗm đi. Cũng như mai rùa, khi nhào lộn có thể mắc trên lưng, phun ra khối khí, lửa mạnh.
+ Hỗn thiên lăng: có thể dời sông lấp biển, Na Tra từng dùng hỗn thiên lăng náo động biển cả, tru sát thái tử long vương.
+ Đôi cánh phong lôi: Vật của Vân Trung Tử, sau dung hợp thân xác cùng Lôi Chấn Tử, có thể phát ra lốc xoáy, cuồng lôi.
_ Pháp bảo bậc trung:
+ Phong hỏa luân: Pháp bảo bay trên không của Na Tra, quanh bánh xe có tam vị chân hỏa.
+ Vòng càn khôn (Na Tra): hợp kim mật độ cao, có hình tròn, đeo ở cổ tay, có thể bắn tỉa đả thương địch thủ, sức đập cường đại, đứt gân gãy xương.
_ Binh khí thường:
+ Giáo thép: binh khí của Vũ Thành vương Hoàng Phi Hổ.
+ Thiên tử kiếm: binh khí của Trụ vương.