Mây đen chầm chậm kéo tới, che phủ ánh trăng, Lôi Chấn Tử và Na Tra sóng vai cùng ngồi xổm trên nóc nhà, người nọ ngáy vang từng trận, há miệng, đầu ngã tới ngã lui trên bả vai Na Tra, dường như rất mệt mỏi. Nhưng Na Tra vẫn không hề nhúc nhích, lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại bên dưới.
Nửa canh giờ trước, Phí Trọng dẫn một đội người tiến vào dịch trạm, nói ra chuyện Khương hậu chết oan, Khương Hằng Sở đau đớn liền ngã xuống chiếu khóc vang nức nở: “Ta vì quốc vì dân một lòng trung tâm, tại sao lại như vậy!”
Phí Trọng lại nói: “Tứ vị hầu gia nên nhớ chớ hành động thiếu suy nghĩ, đại vương phái hạ nhân tới, hiện giờ Ân Phá Bại tướng quân đã chờ sẵn ngoài dịch trạm, ngày mai khai đình đợi Vũ Thành vương, hoàng thúc Tỷ Can thượng điện, chúng thần gắng tự bảo vệ, đại vương nhất định sẽ không hãm hại trung lương” Nói xong lại liếc Tây Bá hầu một cái, biết hắn có giao hảo cùng Hoàng Phi Hổ, có lẽ sẽ biết phải xử lý như thế nào, rồi rời đi thẳng.
Ngay sau đó Cơ Xương truyền mật hàm, tứ chư hầu đưa mắt nhìn nhau, kinh hồn táng đảm, cùng nói: “Chẳng lẽ ngày mai thiên tử muốn trên đình…”
“Thiên tử cái gì!” Khương Hằng Sở căm phẫn nói: “Đồ hôn quân ăn cháo đá bát! Ta sẽ giết vào Triều Ca, quay về dẫn binh mã đến cùng hôn quân kia…”
Còn chưa nói hết, Cơ Xương đã vội vội vàng vàng che miệng Khương Hằng Sở lại, hoảng hốt nói: “Sự chưa định, Vương hậu có oan trong người, đợi ngày mai tảo triều tứ hầu chúng ta liên danh bảo tấu, nhất định có thể tra ra manh mối. Chớ vọng động!”
Na Tra nghe nửa ngày, lẩm ba lẩm bẩm: “Tử nữ trong mắt các ngươi chẳng qua chỉ là món hàng dùng để trao đổi, giờ cần gì phải phẫn nộ xúc động?” Lôi Chấn Tử chợt cử động, chùi nước miếng trên khóe miệng, mù tịt nhìn qua Na Tra, hỏi: “Canh mấy rồi?”
Một đêm vô thoại, trời đã tờ mờ sáng, tứ hầu đều trắng đêm không ngủ, muốn trốn cũng trốn không thoát, đành phải canh sáu đi theo Ân Phá Bại vào ngọ môn.
.
Kim la vang, bách quan tuần tự tiến điện, Trụ vương đăng triều, ngồi lên long ỷ, tứ bá hầu bị dẫn tới trước ngọ môn, thị vệ cầm kích bắt chéo nhau, không cho đám người Khương Hằng Sở đi vào Cửu Gian điện, Hoàng Phi Hổ ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước kim án thiếu mất một người, nhất thời hoảng hốt.
Tỷ Can thấp giọng hỏi: “Ti mặc thất sủng rồi à?”
Trong lòng Hoàng Phi Hổ chuyển qua vô số ý niệm, chỉ đáp: “Hôm nay đại vương muốn trừ Khương Hằng Sở, thừa tướng ngàn vạn chớ nhiều lời, miễn dẫn đến họa sát thân”
Liền nghe ngự tiền thiên tử từ xa nói: “Khương Hằng Sở, ngươi có biết tội?!”
Khương Hằng Sở tất nhiên không nguyện nhận tội, hô to: “Thần nhiều năm cai quản Đông cương, cần cần mẫn mẫn, có tội gì!”
Tam hầu trong lòng đại kinh, vội liên danh bảo tấu, dâng tấu chương lên, Trụ vương đã quyết tâm muốn giết Khương Hằng Sở, nên không ra lệnh tiếp nhận, chỉ lạnh lùng quát: “Lôi Khương Hằng Sở ra ngọ môn vấn trảm”
Quần thần đang muốn cầu tình cho hắn thì bất ngờ Trụ vương lại phán một câu: “Tây bá hầu Cơ Xương, ngươi có biết tội?”
Cơ Xương tuổi đã sáu mươi, quỳ trước điện, thẳng người ai thán: “Đại vương không xem tấu chương, cứ thế định tội, Cơ Xương đã làm gì khiến đại vương động nộ, xin hãy chỉ nơi hình đài đao phủ, để Cơ Xương tự mình tới đó!”
Trụ vương cười lạnh nói: “Tay nghề luyện sắt tại Tây Kỳ ngươi đại thịnh, nhà nhà dung khoáng, hộ hộ luyện thép; có ý đồ gì?”
Cơ Xương vội phân bua: “Chuyện nông canh, dụng cụ cuốc cày, vốn cần nghề sắt…”
Trụ vương lại nói: “Kiếm do nhị tử ngươi Cơ Phát đúc đã truyền tới Triều Ca, vậy giải thích thế nào?!” Nói xong tự có người bưng khay đồng lên trước ngự, trên khay chính là xích đồng kiếm mà Hạo Nhiên mua được từ chỗ người bán rong.
“Kiếm này giống binh khí thượng cổ ‘Hiên Viên kiếm’ của Cơ Hiên Viên như đúc, tự cổ tương truyền, Nhân Hoàng Hiên Viên kiếm vừa xuất, tứ phương thần phục” Trụ vương không đợi Cơ Xương mở lời, thong thả nói: “Đúc kiếm này để làm gì? Hay nói đúng hơn là Hiên Viên Kiếm đã ở trong tay Cơ gia các ngươi?”
Trụ vương vốn không muốn trảm Cơ Xương, chỉ định dùng ngôn ngữ dò xét trước, tiếp đó tống giam, rồi mới quyết định sau, bèn nói: “Áp giải xuống…”
Nói chưa xong, ngoài ngọ môn đã vang lên một tiếng thét sấm sét, kinh đến văn võ cả điện co rúm lại, chỉ nghe Lôi Chấn Tử quát lên: “Kẻ nào dám trảm phụ thân ta!”
Liền thấy Na Tra như giao long xuất thủy, Lôi Chấn Tử như điện quang chân trời, trong nháy mắt lướt qua gần trăm dặm lộ trình, xông tới trước ngọ môn.
Lôi Chấn Tử trở tay cắp lấy Cơ Xương, gương mặt anh khí vô biểu tình của Na Tra thoắt cái đã tới trước kim án, Cửu Gian điện oanh một tiếng, khói bụi mù mịt, đình trụ bị hủy quá nửa, bách quan loạn thành một đoàn, ôm đầu chạy trối chết.
Nhưng Trụ vương lại không hề hoảng hốt, thịnh nộ mắng: “Nghịch tặc to gan!” Tức thì một tay quơ lấy kim án nặng hơn trăm cân, ném vào Na Tra!
Na Tra né kim án đang nghênh diện bay tới, ở giữa không trung tà tà ngửa ra sau, một tay chỉ hướng Trụ vương, nửa người chịu lực phản chấn, vòng càn khôn thoát thủ, lấy tốc độ cao bay tới, không ngờ giữa chừng lại chạy ra một người, một tay chắn trước thân mình Trụ vương, quát lớn: “Chậm đã!”
Na Tra định tại không trung, hỗn thiên lăng bên hông tung bay, nheo một mắt, nhận ra người nọ, lại nghe dưới đình Lôi Chấn Tử gào thét inh ỏi, xách Cơ Xương trong tay mấy lần đằng không muốn đi, lại bị thanh chiến kích của Vũ Thành vương đánh rớt xuống đất, té nổ đom đóm mắt.
Khóe miệng Na Tra khẽ động, như là muốn nói gì đó, rốt cuộc không lên tiếng, chuyển thân nháy mắt vọt tới ngoại điện, đón nhật quang ném vòng càn khôn ra, đánh vào cổ tay Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử kêu đau một tiếng, buông tay khỏi cổ áo Cơ Xương, bị Na Tra nắm mắt cá chân, hai người hối hả xoay tròn, lao lên bầu trời, tháo chạy.
Trụ vương mới thở phào, một tay đặt lên vai Hạo Nhiên, lúc nãy sử lực quá độ, cánh tay thoát sức hãy còn run rẩy không ngừng, Hạo Nhiên vội dàn xếp ổn cho thiên tử, Trụ vương chậm rãi nói: “Cơ Xương tạm thời giam lại, ngày khác tái nghị. Khương Hằng Sở đại nghịch thí quân, tụ tập người lên Cửu Gian điện mưu phản, nhi nữ hắn tiên thi* ba trăm, phế bỏ hậu vị!” [*dùng roi đánh lên tử thi, chậc, chết rồi cũng ko yên =.=]
Chúng thần trước điện thấy rõ rành rành, lúc muốn trảm Cơ Xương mới có thích khách kinh giá, tại sao lại đem tội danh gán lên đầu Đông bá hầu? Trụ vương nói: “Đát Kỷ ôn nhu hiền thục, nội vô quốc thích, ngoại vô hầu thân, đủ gánh trọng trách vương hậu, ý Cô đã quyết, không cần nhiều lời. Ti thiên giám chọn ngày hoàn lễ”
Chuyện phong hậu như tình thiên phích lịch, song trong thế cục hỗn loạn này, triều thần cũng vô kế sách, thiên tử quyết định dứt khoát: “Bãi triều”
.
.
Cơ Xương bị cầm tù trong ngục Dũ Lý phía tây Triều Ca, Đông bá hầu Khương Hằng Sở trảm thủ ngay tại chỗ, nam bắc lưỡng hầu bị dọa đến không dám cầu tình nữa.
Lúc này Hạo Nhiên mới được mở mang tầm mắt trước khí phách của vị quân vương cuối thời Ân Thương, sách sử ghi chép đều là hư ngôn, Tô Đát Kỷ đã thu Khuynh thế nguyên nang, Trụ vương tước bỏ quyền lợi tứ hầu thực sự là xuất phát từ chủ ý ban đầu.
Chỉ có thể nói, trong quá trình trung ương tập quyền*, hồ yêu làm kẻ thế thân vô tội, Nam bá hầu Ngạc Sùng Hoán vốn phải bị xử tử cùng thì lại chưa chết, sự tồn tại của hắn sẽ mang đến cải biến lịch sử gì đây? Trong lòng Hạo Nhiên biết cái mạng nhỏ của Cơ Xương được giữ lại, một nửa có thể nói là nhờ vào chính mình, chẳng qua chuyện Na Tra và Lôi Chấn Tử lên sàn diễn vẫn là vạn vạn không thể lường trước, chờ khi nào có thời gian, nhất định phải hỏi rõ Cơ Xương mới được, đương nhiên, còn có thanh Hiên Viên kiếm Cơ gia lưu truyền nữa. [*là chế độ chính trị mà trong đó chính quyền tập trung vào chính phủ trung ương, trái ngược với chế độ phân quyền địa phương]
Nhưng hiện tại thì vô phương, hàn đông tháng chạp, thời điểm trừ cũ nghênh tân đảo mắt đã đến, hôn kỳ mà Ti thiên giám chọn chính là ngày đầu tiên của năm mới, trong cung ngoài cung bận đến sứt đầu mẻ trán, đây là lần khánh điển long trọng nhất kể từ khi Trụ vương đăng cơ tới nay.
Biết rõ Đát Kỷ đăng thượng hậu vị danh bất chính ngôn bất thuận, bách quan cảm thấy không phục, nhưng lại không thể không đưa danh mục lễ vật đến, quần thần tới lui, rủa thầm rồi rủa thầm, oán hận rồi oán hận. Văn thái sư viễn chinh Bắc hải chưa về, Hoàng Phi Hổ tìm cớ vắng mặt, lưỡng đại võ quan triều đình đều không tới, chỉ có Tỷ Can dẫn theo chúng văn thần bất tình bất nguyện chúc mừng thiên tử, rồi bị đuổi ra Trường Sinh Điện uống rượu, không nói tới nữa.
Trụ vương từ xế chiều đã tế xong bài vị tổ tiên, rồi ngồi trước chính điện Thọ Tiên cung xuất thần. Hạo Nhiên đứng một bên, biết trong lòng thiên tử chất chứa nhiều cảm khái, không thể thổ lộ, cũng chẳng nhiều lời, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn đăng hỏa huy hoàng trong cung, không biết tiếng hát du dương của cung nữ nơi nào mà tới, kèm theo vài điệu ti trúc, xung quanh đều là lụa đỏ rực rỡ, loan kim long phượng, nhất thời cảm thấy không chân thật, mông lung như mộng.
Đột nhiên Trụ vương hỏi: “Giờ nào rồi?”
Hạo Nhiên nhìn qua đồng hồ, nói: “Giờ Hợi rồi”
Trụ vương lại nói: “Hạo Nhiên, ngươi nói xem tổ tiên dưới cửu tuyền mà biết, có phỉ nhổ Cô bất tài hay không?”
Hạo Nhiên mỉm cười không trả lời, nói: “Giờ Tý sẽ nhận bách quan triều bái, tế tổ tông, tế thiên địa, thần thay hôn phục cho đại vương nhé”
Nói xong cũng không chờ Trụ vương đáp lại, đi thẳng tới lấy hôn phục hai màu đen đỏ lại, tiện tay giũ ra, Trụ vương thở dài, cởi vương bào huyền sắc xuống. Giang hai cánh tay, để Hạo Nhiên buộc hảo dải lụa dưới ngực, lại nói: “Cái đêm mà Cô và Khương thị thành thân, cũng thần tình hoảng hốt như vầy…”
Hạo Nhiên cắt ngang: “Cớ sao đại vương nói thế?” Một mặt cuối đầu, từ sau lưng vòng hai tay quanh eo hổ Trụ vương, nói tiếp: “Thần cho rằng, ngàn xưa công danh đều là phù vân. Thần từng nghe nói, đại vương bị Đát Kỷ mị hoặc, mới làm ra nhiều chuyện thường nhân khó có thể lý giải”
Đột nhiên cảm thấy Trụ vương không được tự nhiên động động, nhưng Hạo Nhiên vẫn chẳng buông tay, chỉ nói: “Thiên tử vì giang sơn này mà buông bỏ quá nhiều. Nếu đại vương đã thần trí thanh tỉnh, biết mình đang làm cái gì, thần sẽ không tiếp tục can gián nữa, đối với chuyện Đát Kỷ làm hậu…”
Hạo Nhiên ôm eo thiên tử, tựa đầu vào lưng Trụ vương, chầm chậm nói: “Thần tuyệt không có nửa phần bất mãn, đại vương không cần lưu tâm. Tự cổ nguyên do tình ái sở hận, thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thoát khỏi bốn chữ: ‘thân bất do kỷ’, thế thôi”
Trụ vương gật đầu bảo: “Ngươi đã thông cảm cho Cô, vậy cuộc hôn nhân này liền không oan uổng” Sau đó đưa tay phủ lên mu bàn tay Hạo Nhiên, nói: “Vương hậu kêu ngươi giờ Tý đến gặp nàng, nàng có chuyện muốn nói với ngươi”
Hạo Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu, tầm mắt giao với Trụ vương đang nghiêng đầu qua, thấy vành mắt Trụ vương ửng đỏ, cười nói với hắn: “Giờ đi thôi”
.
Đêm đông tuyết trắng xóa, trên mái hiên phủ đầy nhũ băng dài dài ngắn ngắn, Đát Kỷ đứng thất thần trước chiếc gương đồng chạm đất, từ trong gương thấy Hạo Nhiên tới, lập tức phân phó: “Không còn chuyện của các ngươi nữa, lui xuống hết đi”
Tỳ nữ còn chưa kịp chỉnh lý phượng bào cho nàng cả kinh nói: “Nương nương, chỉ còn một canh nữa thôi là tới giờ lành rồi, hôn bào này…”
Đát Kỷ không vui nói: “Có Ti mặc chịu trách nhiệm, có lỡ giờ lành đại vương cũng sẽ không nói nửa lời, cút hết đi!”
Đợi đến khi đám tỳ nữ sợ hãi rút khỏi thiên điện, trở tay đóng cửa, Đát Kỷ lại nói: “Qua đây cài trâm cho ta”
Hạo Nhiên chẳng biết nên khóc hay cười, trong điện đã chẳng còn ai khác, lời này không phải ra lệnh cho mình thì cho ai? Nhưng vẫn đứng trước cửa, chân không dịch chuyển, đáp: “Hạo Nhiên không dám, có lẽ nên kêu người tới hầu hạ vương hậu nương nương đi”
Đát Kỷ xoay người nói: “Ti mặc đại nhân chỉ phục thị đại vương, đương nhiên sẽ không đem vương hậu ta đây đặt vào mắt rồi”
Hạo Nhiên hết cách, đành phải bước lên, chọn lấy một cây trâm phượng chạm vàng trong hộp gỗ, ngắm nhìn diện dung Đát Kỷ trong gương, trong lòng lo sợ hồ yêu lại giở thủ đoạn gì để hãm hại mình.
Chỉ thấy Đát Kỷ mặt phấn mềm mại, đạm trang hai má ửng hồng, đại mi phi triển, suối tóc dài như thác, chỉ có song nhãn như ẩn chứa lệ ngân, quả xứng danh phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, điềm đạm đáng yêu, Hạo Nhiên nhìn nửa ngày, cảm khái: “Danh bất hư truyền” Tay nhặt trâm phượng, bảo: “Nói đi, ngươi kêu ta tới có chuyện gì, không phải chỉ muốn ta đội phượng quan cho ngươi thôi chứ”
Đát Kỷ nâng cằm, ngắm nghía mình trong gương, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng đâu nguyện vì con hồ ly này mà làm bẩn đôi tay mình”
Hạo Nhiên bất vi sở động, đáp: “Ngươi không chỉ là một con hồ ly”
Đát Kỹ vẫn vô cùng nhẹ giọng nói: “Ta cũng là thân bất do kỷ, chuyện này ta không làm, cũng sẽ có người khác tới làm thôi. Uổng phí ta ba ngàn năm tu vi, nếu trái mệnh Nữ Oa nương nương…Ngươi không phải phàm thai, đương nhiên hiểu được”
Trong lòng Hạo Nhiên khẽ động, nói: “Tung tích Hiên Viên kiếm kia, ngươi thật sự không biết?”
Mặt Đát Kỷ hiện nỗi bi thương, nhưng lại gượng cười nói: “Già trẻ cả nhà ta, hài cốt không còn, ngươi nói xem, Hiên Viên kiếm nếu nằm trong mộ, thì sẽ dung tha Tỷ Can cùng Hoàng Phi Hổ…”
Hạo Nhiên thở dài: “Giờ ngươi rời Triều Ca đi, tìm tới Côn Lôn sơn ẩn náu, hết thảy vẫn còn kịp”
Đát Kỷ không đáp, hồi lâu sau nói: “Ta đã làm gì sai?”
Hạo Nhiên không phản bác được, từ khi tiến cung tới nay, chỉ cảm thấy mọi chuyện rất khác với những gì sử thư ghi chép, tuy Đát Kỷ có Khuynh thế nguyên nang trong tay, nhưng cũng không làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý, cho dù hậu thế phê phán yêu nghiệt này, bảo nàng hủy hoại giang sơn, họa quốc ương dân, nhưng cũng không thể không vì nàng thụ lệnh Nữ Oa mà thêm lời giải thích khác. Nếu truy tận cùng căn nguyên, khởi đầu của hết thảy bất hạnh này, thực sự đều là do Trụ vương tự tác nghiệt, hồ yêu dù tội ác ngút trời, chung quy cũng chỉ bị mẹ của nhân loại thao túng mà thôi, có thể tha thứ.
Song còn nói gì được nữa? Đã nguyện trao tâm rồi, ngươi muốn hủy thì hủy đi, ngươi cũng đâu có lỗi.
Chỉ nghe Đát Kỷ sâu kín thở dài một tiếng, nói: “Tìm đến Côn Lôn sơn ẩn náu ư, ngươi cho rằng Côn Lôn, Kim Ngao dễ vào như vậy sao. Tiên gia danh môn sẽ thu nhận một con hồ ly cãi lại mệnh lệnh chính thần hay sao?!”
Đát Kỷ lại đau xót nói: “Huống hồ nếu ta gieo họa bất thành, nhân gian há có chiến loạn, mà nếu nhân gian vô chiến loạn, thì làm sao có thể để cho ngàn vạn tiên nhân đạo sĩ tu nên đại công đức trở thành thánh thần…”
Lời còn chưa dứt, trong hàn đông, không trung bỗng sấm rền nổ vang, Đát Kỷ hoa dung thất sắc, vội nắm chặt tay Hạo Nhiên, trâm cài đâm thủng ngón tay ngọc cũng không hề phát giác. May mà dừng câu chuyện kịp thời, Hạo Nhiên nghe qua lời giải bày ấy, mới hiểu ra, then chốt trong chuyện này vẫn chưa được tìm tòi thông thấu, Đát Kỷ lấy một tay che mặt, thất thanh khóc ròng.
Hạo Nhiên nói: “Ngươi hãy…Ngươi hãy…” Nói liền mấy câu, mới biết hồ yêu không phải xuất phát từ ý định ban đầu, nhưng lại vô kế khả thi, chỉ đành an ủi: “Thì thôi, ngươi chớ tạo quá nhiều sát nghiệt, đợi sau này lúc thanh toán, còn có thể bảo trụ tính mạng”
Rất lâu sau, Đát Kỷ mới lau nước mắt, chậm rãi đứng lên, Hạo Nhiên không nói gì, lấy phượng quan qua, đội cho Đát Kỷ, Đát Kỷ thản nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao ta không dùng Khuynh thế nguyên nang nữa không?”
Ngón tay Hạo Nhiên cứng đờ, nhìn vào song nhãn Đát Kỷ trong gương, chỉ cảm thấy trong mắt của đệ nhất mỹ nhân thiên cổ này ẩn chứa quá nhiều bi thương cùng bất đắc dĩ, lại nghe Đát Kỷ nói tiếp: “Ngươi chân tâm, ta cũng chân tâm. Chỉ tiếc ta sinh ra đã là yêu, không thể tự làm chủ”
“Dù khó thoát khỏi cái chết, ta cũng tình nguyện oanh oanh liệt liệt cùng hắn trải qua một đời ngắn ngủi này, không muốn trong tay chỉ toàn giả dối”
Hơi thở Hạo Nhiên hơi nghẹn lại, đội hảo phượng quan cho Đát Kỷ, khom người nói: “Thần đã biết”
Đát Kỷ hé mở hương thần, khép song nhãn, đưa ngón tay bị đâm thủng kia tới bên môi, thoa huyết hồng lên, khẽ nói: “Lòng nữ nhân như kim đáy biển. Nếu đã biết, thì hãy đi đi” [*thần là môi]
.
.
Hạo Nhiên rời khỏi chỗ Đát Kỷ, thầm nghĩ Trụ vương cùng Đát Kỷ tế thiên địa xong chắc sẽ không cần mình phục thị nữa, bèn đi tới Trường Sinh điện, chiêng trống reo vang, giờ lành phong hậu đã tới, Hạo Nhiên lại chỉ cảm thấy cước bộ phù phiếm, trong vòng xoáy loạn thế này, không ai đáng chết cả, trong lòng do dự, tương lai phủ một màn sương mờ, không biết mai này phải thế nào mới tốt.
Trên Trường Sinh điện, bách quan chia ra mấy bàn, hai người Phí Trọng, Vưu Hồn cùng thân tín chuyện trò vui vẻ. Còn Tỷ Can và một đám đại phu thì vẻ mặt căm phẫn, trên tịch thiếu Hoàng Phi Hổ, nhất định là trong lòng bất mãn với chuyện Đát Kỷ thành hậu, nên bất chấp luôn tình nghĩa đồng môn cùng Trụ vương đây mà, Hạo Nhiên thở dài, biết đây là đang hung hăng đâm vào lòng thiên tử một nhát đao, hiềm khích mai sau nói không chừng chính vì vậy mà phát sinh. Đang suy nghĩ, chợt thấy Phí Trọng liên tục ngoắc mình qua, bèn lắc đầu cười cười, ngồi xuống luôn bên cạnh thừa tướng Tỷ Can.
Lần ngồi xuống này, chính là tỏ rõ phe phái, Tỷ Can tuy bất mãn với quan hệ thân mật giữa Trụ vương và Ti mặc, cũng không nhiều lời nữa, Hạo Nhiên cùng chúng thần bắt chuyện sôi nổi, thuận miệng hàn huyên vài câu, Tỷ Can chỉ nói: “Tối nay đại vương phong hậu, lục cung khả định, là kiện đại hỉ sự, Ti mặc ngày đêm thị phụng bên quân, ưu lo có thể giải rồi, lão phu kính Hạo Nhiên trước một chung”
Hạo Nhiên biết Tỷ Can là đang cảnh cáo mình: đại vương đã có vương hậu, nam sủng phải tự dàn xếp cho tốt, song cũng không tức giận, tiếp chung rượu uống cạn. Tỷ Can lại nói: “Lão phu đặc biệt vì vương hậu nương nương tìm tới một lễ vật, mong Ti mặc thay ta dâng lên cho đại vương” Nói xong vẫy tay, liền có tiểu tư bê khay gỗ qua, bên trên đậy một tấm vải đỏ, Hạo Nhiên chỉ cười nói: “Lễ vật lão thừa tướng chuẩn bị, hẳn là cực hảo”
Nhưng Tỷ Can còn chưa kịp giao khay gỗ vào tay Hạo Nhiên, ngoài cửa Trường Sinh điện liền vang lên giọng nam tử trầm hậu, nổi giận mắng: “Ai kêu ngươi tới đây uống rượu!”
Hạo Nhiên bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, hẳn là Trụ vương chờ đã lâu mà vẫn không thấy Hạo Nhiên, bèn tự mình tới tìm! Bách quan xôn xao, nhưng Trụ vương chẳng thèm để ý tới, phất tụ nói: “Chúng ái khanh không cần câu thúc, uống rượu”
Hạo Nhiên vội ba bước còn hai chạy đến trước mặt quân, cười nói: “Thần chỉ vừa mới uống thôi, đại vương đang nổi giận sao?”
Trụ vương xụ mặt nói: “Long quan Cô còn chưa đội, tưởng rằng ngươi lại muốn đi ngủ rồi” Quân thần hai người trò chuyện đã quen, hoàn toàn không đếm xỉa tới bách quan đang nghẹn họng nhìn trân trối, dẫn Hạo Nhiên trở về Thọ Tiên cung.
Thoắt cái giờ lành đã đến, chiêng trống vừa vang, chúng thần lần lượt xếp hàng dưới điện, thỉnh xuất bài vị tổ tông, chuẩn bị hành đại điển tế thiên địa, Đát Kỷ Trụ vương sóng vai đứng trước Thọ Tiên cung. Nhưng Hạo Nhiên không muốn phối hợp đứng bên cạnh Trụ vương, vài lần muốn đi, lại bị Trụ vương cưỡng ép lưu lại, thầm nghĩ chuyện bái thiên địa vào động phòng này, hôn quân còn muốn ba người đồng hành hay sao. Thoát thân không được, cuối cùng vò mẻ chẳng sợ nứt, không thèm vùng vẫy nữa. Đã muốn ta làm bóng đèn, thì ta làm đáo để luôn cho biết.
Thể chế hôn lễ triều Thương còn chưa trọn vẹn, Trụ vương và Đát Kỷ đã đứng lên, bách quan quỳ bái, hô xong vạn tuế rồi lại hô tới thiên tuế, Trụ vương chỉ nói bình thân, dắt Đát Kỷ hướng mặt về linh bài quân vương qua các triều đại, khụ một tiếng, nói: “Bắt đầu ngay đi”
Hạo Nhiên đứng nghiêm vài giây rồi chuyển sang tư thế nghỉ, Trụ vương lại nói: “Hạo Nhiên, bắt đầu”
“…”
Nụ cười cứng trên mặt Hạo Nhiên, tìm trái tìm phải không thấy quan giám lễ, Đát Kỷ cười nhạt: “Ti mặc đại nhân biết cũng nhiều thật nhỉ”
Hạo Nhiên chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, dù là Lôi công tiên của Thân Công Báo cũng không có uy lực này, quan giám lễ bị đuổi đi nhất định là trò đùa của Trụ vương rồi! Đại điển phong hậu mà giỡn mặt như vậy…Trụ vương bị nước chui vô đầu sao?
Trụ vương lại nói: “Ngươi nói thế nào thì liền thế ấy đi”
Lần này tới lượt văn võ bách quan bùng nổ, Hạo Nhiên trợn to hai mắt, hít sâu một hơi, cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa_____!”
Thanh âm kia truyền ra ngoài điện, vang vọng không ngừng khắp cả vùng tuyết trắng, bách quan yên lặng, Trụ vương không nói hai lời, vén tiền khâm, dứt khoát quỳ xuống.
“Nhị bái cao đường_____!”
Đát Kỷ dịu dàng quỳ xuống theo Trụ vương, nhất vương nhất hậu, trán chạm đất. Đợi đến khi đứng lên, Hạo Nhiên lại hô: “Phu thê giao bái_____!”
Trụ vương cùng Đát Kỷ đối mặt cúi xuống.
Đứng đầu quần thần trước Thọ Tiên cung, Tỷ Can cất cao giọng nói: “Hôm trước lão thần chuẩn bị một thứ, nay làm lễ vật chúc mừng nương nương phong hậu” Bê ra cái khay gỗ mà lúc trước muốn giao cho Hạo Nhiên, lập tức có cung nhân qua tiếp, cung cung kính kính trình lên, Hạo Nhiên chợt nghĩ ra một chuyện, vội kinh sợ nói: “Không thể mở”
Nhưng Đát Kỷ lại cười nói: “Hoàng thúc phí tâm rồi” Ngọc thủ thon dài, xốc tấm vải đỏ trên khay gỗ lên, đúng như Hạo Nhiên dự đoán.
.
Trong khay là một tấm hồ cừu dùng da lông của mấy chục con hồ yêu hợp lại mà thành.