Tà Áo Học Sinh

Chương 18

Một căn hộ có một phòng khách, hai phòng ngủ, tại ngoại ô thành phố, cách trường học không xa, đó là căn hộ mà Y Lam đã dùng tiền thù lao đóng phim mua được. Khi đã nổi tiếng rồi, mới thấy kiếm tiền thật dễ quã, giống như nó cứ từ trên trời rơi xuống vậy. Có chị Ngô lo liệu cho mọi chuyện nên việc học và công việc của Y Lam dễ dàng như không, rất thoải mái.

Khi rảnh rỗi, cô hẹn hò với anh: “Em quá hoàn mỹ, quá thuần khiết.” Anh vẫn luôn nói với Y Lam như vậy, “Anh sợ mình sẽ làm tổn thương em.”

“Hãy cho em một gia đình.” Y Lam áp lòng bàn tay của anh lên mặt cô, nói: “Em không quan tâm đến danh phận, chỉ cần được ở cùng anh là em đã mãn nguyện rồi.”

“Cô bé ngốc nghếch ơi, thế không được đâu.” Anh hôn lên trán Y Lam. Từ trước đến giờ, đây là động tác thân mật nhất giữa anh và Y Lam. Nhưng Y Lam không nôn nóng, cô đủ sức kiên nhẫn để chờ đợi. Bốn năm, 8 năm, 16 năm, 32 năm, trong con sông tình yêu, thời gian trở thành một thứ vô dụng nhất.

Khi muốn trong lòng được yên tĩnh, Y Lam thích đến “Ba cốc nước”. Chị Kỷ luôn để dành cho cô vị trí gần cửa sổ, rồi tự tay pha cho cô một cốc cà phê thơm phức. Có một lần anh đến, “Ba cốc nước” để ngồi đợi cô, một ly rượu vang, ánh nắng nhờ nhờ chiếu lên rèm cửa, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với Y Lam, khung cảnh này có thể nói đẹp như tranh vẽ.

Họ không thường xuyên ở bên nhau, anh bận rộn những hoạt động xã hội của anh. Còn Y Lam, vì để sớm đưa cô Chương đến Bắc Kinh chữa bệnh, đã chuẩn bị nhận tiếp phim mới. Mặc dù biết anh không thích, nhưng Y Lam cũng không có cách nào khác. Y Lam vẫn luôn hy vọng mình có thể độc lập về kinh tế, như vậy cô mới thực sự cảm thấy yên tâm.

Hôm đó là thứ tư, tầm đầu buổi chiều, “Ba cốc nước” đang rất vắng khách.

Y Lam ngồi ở vị trí gần cửa sổ đọc báo. Bài trang đầu của tờ báo giải trí có tiêu đề: Hai ngọc nữ hai thế hệ đang tranh dành đại gia bất động sản giàu có, ai thua ai thắng thật khó mà đoán biết được. Bên cạnh còn có tấm ảnh phóng viên chụp trộm phía sau lưng của Y Lam và Đơn Lập Vĩ khi vào ngôi nhà sang trọng của anh. Diệp My và Đơn Lập Vĩ hẹn hò nhau trong quán bar đang nói cười rộn rã.

Y Lam ném tờ báo sang một bên.

Chị Kỷ vừa ngáp vừa nhặt tờ báo lên, cười, nói, với Y Lam: “Đừng để ý, chỉ bịp bợm thôi, có thế này thì phim của em mới nhiều người xem chứ.”

“Xin lỗi, em đi đây.” Y Lam vội vàng chạy ra ngoài, trên đường lớn, bắt một chiếc taxi, đến thẳng nhà Đơn Lập Vĩ. Đến nhà anh, Y Lam điên cuồng ấn chuông cửa của Đơn Lập Vĩ. Mở cửa ra, chẳng biết anh mấy giờ hôm qua mới ngủ mà giờ vẫn còn chưa dậy, mặc bộ đồ ngủ, khuôn mặt thể hiện sự mệt mỏi.

Cánh cửa đóng phía sau lưng họ. Y Lam quay người, ôm chặt lấy Đơn Lập Vĩ, không chịu buông tay.

“Sao thế?” Đơn Lập Vĩ tỉnh hẳn, hỏi: “Em lại sao rồi?”

“Em sợ anh biến mất.” Y Lam nói.

“Ha… ha, mới sáng sớm mà em đã ăn nói linh tinh gì thế.” Đơn Lập Vĩ vỗ vỗ lưng cô, giống như dỗ dành một đứa trẻ vậy.

“Anh thề đi, anh thề là không bao giờ anh biến mất, anh hãy thề đi, anh thề đi….” Y Lam cứ nói mãi như vậy.

“Được, được, anh thề.” Đơn Lập Vĩ dịu dàng nói.

“Anh vẫn chưa ăn trưa phải không?” Y Lam nói, “Để em nấu mì cho anh ăn nhé?”

“Được.” Anh nói, “Cảm ơn em.”

Khi Y Lam nấu xong mì thì Lập Vĩ cũng đã mặc xong bộ complêt, ngồi ở bàn ăn và đọc báo. Y Lam bưng bát mì đến trước mặt anh và lo lắng quan sát sắc mặt của anh, nhưng cô không phát hiện ra bất cứ sự khác lạ gì.

“Thơm quá.” Anh bắt đầu ăn ngấu nghiến. Mì và gia vị đều do Y Lam lần trước mua ở siêu thị và đem đến, anh ta thường không ăn cơm ở nhà, chỉ có một người giúp việc theo giờ phụ trách dọn vệ sinh.

“Em không để ý đâu.”

“Em nói gì vậy?” Anh ngẩng đầu lên.

“Em nói em không để ý đâu.” Y Lam giơ tờ báo đang để trên bàn ăn lên, nói: “Họ nói thế nào, em cũng mặc.” Nhưng thật ngạc nhiên, Đơn Lập Vĩ lại nói: “Không, em cần phải để ý.”

“Vì sao ạ?” Y Lam không hiểu.

“Bởi vì em để ý thì mới chứng tỏ được sự quan tâm thực sự của em.”

Đúng là gừng càng già càng cay, Y Lam tự biết mình không phải là đối thủ của anh, đành miễn cưỡng chuyển đề tài, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Hôm nay trời đẹp quá.”

Anh cười, nhắc cô: “Kéo rèm xuống, cẩn thận không lại bị chụp trộm đấy.” Sau đó chuyên tâm ăn mì tiếp. Bát mì nhanh chóng bị anh ăn hết sạch nhẵn. Y Lam đưa bát vào nhà bếp đi rửa. Anh đứng ở cửa nhà bếp, châm một điếu thuốc, hỏi: “Làm người nổi tiếng và nấu ăn, việc nào thú vị hơn?” Y Lam trả lời rất thông minh: “Còn phải để xem là nấu cho ai ăn.”

Trông sắc mặt anh rất đắc ý.

Đúng lúc đó, chuông di động của anh vang lên. Anh liền tắt máy, nói với Y Lam: “Hôm nay anh sẽ chỉ dành riêng cho em thôi, thế được không?”

Y Lam cũng không kém, lau sạch tay, rút di động từ trong túi mình ra tắt máy, tinh nghịch nói: “Cần phải biết rằng, không phải chỉ có mình ông Đơn bận.”

Đơn Lập Vĩ cười vang: “Học nhanh thật đấy.”

“Nhàm quá nhỉ.” Y Lam nói, “Chúng ta nên làm một cái gì đó chứ nhỉ?”

“Ồ, phải rồi.” Đơn Lập Vĩ vỗ ngực, lôi từ trong phòng ra một chiếc đĩa DVD, nói: “Trình Phàm tặng anh đây, anh vẫn còn chưa xem cơ.”

Đó chính là bộ phim “Tà áo học sinh” Y Lam đóng vai chính.

“Không được, không được, tuyệt đối không thể xem được!” Y Lam cuống cuồng cả lên. Cô không thể để anh nhìn thấy người đàn ông khác hôn cô, lại còn cả cảnh quay cô và người đàn ông khác lănlộn trên một chiếc giường, cho dù cảnh quay đó đã được Trình Phàm xử lý rất đẹp, không thể chê trách được, nhưng cũng không thể.”

“Để anh xem nào, xem khả năng diễn xuất của em ra sao, có được tài năng như bọn họ vẫn ca ngợi không?”

Đơn Lập Vĩ giữ chặt đĩa phim, không chịu buông tay, Y Lam chạy đến cướp lấy, hai người lăn lộn dưới đất, Đơn Lập Vĩ cuối cùng cũng đè được Y Lam xuống, giữ chặt tay cô lên trên đỉnh đầu, không cho cô nhúc nhích. Bốn mắt hai người nhìn nhau, như đá va vào nhau tạo ra lửa vậy, cả thế giới như biến mất, Y Lam thở dốc, nhắm mắt lại, cô biết thời khắc cô chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.

Nhưng anh lại đứng dậy, nói: “Được rồi, được rồi, không cho xem thì không xem nữa.”

Y Lam kéo anh lại, chủ động hôn lên môi anh.

Khi mọi việc kết thúc đã là lúc hoàng hôn. Y Lam từ phòng tắm bước ra, mặc quần áo, trang điểm khá đậm, dựa người vào cửa phòng tắm, hỏi Lập Vĩ: “Tối nay đi đâu ăn hả anh?”

Anh nói thể hiện chút bất lực: “Anh không muốn lại được lên trang nhất đâu.”

“Không trốn được đâu anh ạ.” Y Lam kéo một góc rèm cửa lên.

“Y Lam.” Đơn Lập Vĩ lấy cánh tay vòng quanh người cô, hỏi: “Em có đồng ý đi với anh không?”

“Đi đâu vậy ạ?”

“Châu Âu.” Đơn Lập Vĩ nói, “Đợi em tốt nghiệp đại học, chúng ta kết hôn rồi sẽ đi, ở bên đó, anh có nhà, em sẽ có gia đình, em sẽ không phải chịu cực khổ, vất vả gì. Nếu mẹ em bằng lòng, chúng ta sẽ đem bà đi cùng. Thời tiết ở châu Âu rất thích hợp với bà.”

“Vâng ạ.” Y Lam trả lời không chút do dự.

“Bộ phim này, đừng đóng nữa.” Đơn Lập Vĩ nói, “Anh không thích.”

“Vâng.”

“Trong năm nay, chúng ta nên chú ý một chút, không nên để giới truyền thông có cơ hội.”

“Vâng.”

Đơn Lập Vĩ ôm chặt Y Lam vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Em yên tâm, anh hứa, anh sẽ cho em niềm hạnh phúc mà em mong muốn.”