Tạ Cáp không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho người phụ trách phòng ngoại giao, kết quả người ta đã về. Tạ Cáp không thể làm gì khác là gọi cho trưởng phòng Mã. Trưởng phòng Mã nghe điện liền nói tốt tốt, nắm chắc thời gian ký hợp đồng. Trên thực tế trưởng phòng Mã đang ngồi ở nhà, lẩm bẩm nói một câu:
- Phó chủ tịch tỉnh Trần cũng không quản chuyện này. Tôi thò đầu ra làm gì. Phối hợp, phối hợp cái rắm.
Trưởng phòng Mã nói xong liền cầm lấy điện thoại di động gọi rồi nói:
- Lão Thương à, tối đã đủ chân chơi mạt chược chưa thế?
Chuyện này giống như cứ thế là qua, cũng lắm thì ngày mai sẽ bảo người gọi điện xuống, ám chỉ chúng tôi là đến để phối hợp, các chuyện khác không cần quản. Người Hàn Quốc ngồi trong trại tạm giam chứ có phải mình – trưởng phòng Mã đâu.
Dương Phàm vừa xuống lầu thì thấy Đàm Tuyết Ba đã về. Đàm Tuyết Ba thấy Dương Phàm liền đi tới nói:
- Bí thư Dương, đồng chí Lâm Đốn đã chính thức nhận chức. Tôi nói với các đồng chí bên dưới là Bí thư Dương rất coi trọng huyện Nhai Sơn.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi có chút khó chịu trong lòng. Vì sao lại nói là Bí thư Dương coi trọng? Lão già có ý gì? Nói là lãnh đạo tuy rất coi trọng công việc ở huyện Nhai Sơn sẽ chết sao? Tật xấu cậy mình là đồng chí lâu năm vẫn không sửa sao?
- Trưởng ban Đàm vất vả rồi.
Dương Phàm khách khí một câu rồi lên xe. Trước khi lên xe Dương Phàm đột nhiên đứng lại nói:
- Trưởng ban Đàm, chuyện Lâm Đốn làm chủ tịch huyện Nhai Sơn hình như đã được đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy thì phải.
Đàm Tuyết Ba sửng sốt một chút thì Dương Phàm đã lên xe. Lê Quý vội vàng đóng cửa, xe lăn bánh rời đi. Đàm Tuyết Ba ngây ra đó đứng nhìn xe ra ngoài. Tùng Lệ Lệ vẫn đứng trên cầu thang xem trò hay lúc này mới cười cười đi tới nói với Đàm Tuyết Ba:
- Trưởng ban Đàm đã về rồi à, vất vả rồi. Ha ha, tôi về trước.
Vẻ tươi cười này của Tùng Lệ Lệ nhưng Đàm Tuyết Ba lại thấy như đang hả hê vì tai nạn của người khác.
Dương Phàm ngồi trong xe vẫn rất khó chịu, nghĩ đến lão già Đàm Tuyết Ba. Tôi trong trọng lão, lão nên thu hồi cái vẻ cả kẻ cả của mình đi, đừng ra vẻ ta đây với tôi. Lão có thật tin là tôi không động được lão sao? Không phải chỉ là có chút quan hệ với tư lệnh quân khu tỉnh sao? Lão nghĩ rằng tôi không có cách cho lão nghỉ bệnh sao?
Nếu là ở thành phố Uyển Lăng, Đàm Tuyết Ba làm như vậy, Dương Phàm nhất định chỉ vào mũi mà nói:
- Đồng chí còn có quan niệm tổ chức không?
Trong lòng Dương Phàm khá khó chịu, bây giờ ở nơi xa lạ nên làm việc gì cũng phải nhẫn nại một chút.
Lúc này điện thoại di động do Lê Quý đang cầm lại vang lên. Lê Quý nghe điện rồi quay đầu lại cười nói:
- Bí thư Dương, là điện thoại của phó thị trưởng Lam.
Dương Phàm cười cười nghe điện:
- Phó thị trưởng Lâm, xong chuyện chưa?
Lam Hòa đang ngồi ở trong phòng khác, tâm trạng vui vẻ cười nói:
- Bí thư Dương, tối có rảnh không, cùng nhau ăn cơm? Bà xã nhà tôi nói muốn cảm ơn ngài.
Lúc này Vũ Đình đang ngồi bên nghe lén Lam Hòa. Dương Phàm mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở qua máy, đoán hai người ngồi cạnh nhau. Dương Phàm liền cnO:
- Cũng là vì công việc mà thôi. Tôi thấy không nên phiền phức như vậy, tôi cũng phải về nhà với bà xã. Phó thị trưởng Lam cứ ở bên bà xã của mình đi.
Dương Phàm từ chối, xem ra muốn tiếp tục thói quen không đồng ý lời mời. Trên thực tế Lam Hòa không nói với Vũ Đình chuyện mời Dương Phàm đến khu nghỉ dưỡng dùng bữa. Đàn ông đến những nơi đó sẽ không nói với vợ. Dương Phàm cũng đoán được cho nên cũng giấu hộ.
Lam Hòa dập máy rồi cười nói với Vũ Đình:
- Em cũng nghe thấy rồi đó, Bí thư Dương từ trước đến nay không nhận lời mời như vậy.
Vũ Đình gật đầu nói:
- Em đúng là không nghĩ tới, lần trước chỉ đến thăm một chút mà Bí thư Dương đã ra tay giúp anh.
Lam Hòa cười giải thích:
- Em chỉ thấy bề ngoài mà thôi. Em nhìn xem Lữ Ngọc Phương chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, cục Chiêu thương theo lý phải do anh quản mà hắn còn kéo. Bí thư Dương và thị trưởng Tào nhìn không được. Anh chẳng qua lấy lại chút quyền lợi vốn thuộc về mình mà thôi.
Vũ Đình cười cười đả kích một câu:
- Anh thì hay rồi, nếu không có Bí thư Dương ủng hộ, Lữ Ngọc Phương được béo bở thì anh có thể làm gì được hắn ta? Nói trắng ra thì Ngô Địa Kim khá mềm yếu. Lúc đầu khi bí thư thị ủy và thị trưởng chưa chính thức nhận chức, hắn cũng không thể là gì được Lữ Ngọc Phương mà.
Nhắc đến chuyện trước đây, Lam Hòa cười khổ một tiếng ôm lấy eo Vũ Đình mà nói:
- Lữ Ngọc Phương là người của Lý Hiếu Nghĩa mà. Lý Hiếu Nghĩa lại là thường vụ tỉnh ủy – trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, có bối cảnh lớn trên Bắc Kinh. Tính cách của Ngô Địa Kim là chuyện không liên quan đến mình sẽ kê cao gối mà ngủ. Lữ Ngọc Phương nhân lúc tạm thời chủ trì công việc nên kiếm chỗ tốt, hơn nữa việc này không quan hệ gì với Ngô Địa Kim.
Hai đứa con ở trên nhà ông ngoại mà học, trong nhà chỉ có hai vợ chồng nên ngồi khá gần nhau. Hô hấp của Lam Hòa trở nên nóng bỏng. Người gặp việc vui tinh thần sẽ sảng khoái hơn, Lam Hòa chính là người như vậy. Vũ Đình bình thường chăm sóc rất tốt nên vẫn còn trẻ đẹp, vừa tiếp xúc thân mật là Lam Hòa có phản ứng.
Khi tay Lam Hòa chui vào trong cổ áo Vũ Đình, Vũ Đình ý loạn tình mê nhỏ giọng nói:
- Em còn phải nấu cơm.
- Cơm sao ăn ngon bằng cái này.
Lam Hòa cười hắc hắc kéo đầu Vũ Đình xuống dưới.
- Bí thư Dương, đằng trước có phải Chu Dĩnh không?
Lê Quý đột nhiên kêu lên một tiếng. Dương Phàm đang thất thần đưa mắt nhìn đằng trước nhìn, quả nhiên cách đó không xa là Chu Dĩnh đang đứng ở ven đường, trước mặt còn một chiếc xe. Chu Dĩnh hình như đang nói chuyện với người trong xe, vẻ mặt trông có chút khó chịu. Dương Phàm có chút kỳ quái sao Chu Dĩnh lại đứng ở ven đường cách trụ sở thị ủy có mấy trăm mét chứ. Thành đoàn và thị ủy ở ngay cạnh nhau, cùng hết giờ làm chính là đi qua một cánh cửa nhỏ là sang được mà.
- Dừng xe vào ven đường, tôi sang một chút.
Tiểu Liêu chạy xe đến phía trước tìm một chỗ đỗ xuống. Xe Audi này của Dương Phàm rất chói mắt, Dương Phàm cũng không muốn nổi bật quá nhưng đành chịu. Liêu Chính Vũ đi xe thêm khoảng 10 mét liền dừng lại. Ánh mắt Chu Dĩnh rất tinh, thấy Dương Phàm xuống xe liền ngậm miệng lại không nói chỉ cười lạnh nhìn vào trong xe.
Bình thường khi đi làm Dương Phàm mặc đồ công sở, nhưng bộ đồ hàng hiệu làm cho Dương Phàm khá đẹp trai trẻ tuổi, không ai có thể nghĩ Dương Phàm là bí thư thị ủy.
- Sao thế em?
Dương Phàm đi tới trước mặt Chu Dĩnh, không thấy được người trong xe. Thấy Dương Phàm xuất hiện, một người đàn ông khoảng 30 tuổi cũng khá đẹp trai liền mở cửa xuống xe.
- Em đứng đây chờ anh ra thì tên này thấy, hắn ta liền cứ quấn lấy em, đuổi cũng không đi.
Chu Dĩnh thân thiết nói vào bên tai Dương Phàm, người đàn ông kia thấy thế mặt lúc đen lúc trắng. Chẳng qua người này cũng biết kiềm chế, cười cười một tiếng rồi nói với Chu Dĩnh:
- Cô Chu, không giới thiệu tôi một chút sao?
Chu Dĩnh nhìn lướt qua người đàn ông này, nói với Dương Phàm:
- La Tiến Tiến, CEO tập đoàn Đại Phương, hôm nay người này đến thành đoàn tặng quà trung thu, em là người phụ trách tiếp đón nên quen.
Vừa nói liền quay đầu lại cười cười một tiếng:
- Dương Phàm, làm ở thị ủy ....
Chu Dĩnh cũng xấu thật, thấy La Tiến Tiến không nhận ra Dương Phàm liền giới thiệu khá hàm hồ. Dương Phàm vừa nghe thấy cái tên này, mày liền hơi nhăn lại. Thầm nói sao lại là một người họ La. Từ sau chuyện với La Đạt Cương ra, Dương Phàm có chút mẫn cảm với những người họ La.
Hai người đàn ông bắt tay coi như làm quen. Dương Phàm cũng không quá để ý chuyện tên này quấn lấy Chu Dĩnh. Người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn người đàn ông là chuyện bình thường. Vì vậy vẻ mặt Dương Phàm rất tùy ý. Hơn nữa thấy tên La Tiến Tiến là người của tập đoàn nên vẫn mỉm cười.
- Chào anh.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, La Tiến Tiến dùng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn Dương Phàm. Bản năng La Tiến Tiến cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này không đơn giản. Chẳng qua La Tiến Tiến mới từ nước ngoài về nên không hiểu mấy tình hình ở thành phố Hải Tân. Những tên con nhà có tiền từ trước đến nay luôn để mắt trên đầu, Dương Phàm mặc quần áo đều là hàng hiệu nhưng đều là mua từ hơn 2 năm rồi. Hiện tượng này không phải là các cô nàng không chịu bỏ tiền ra mua quần áo, chỉ là Dương Phàm cảm thấy quần áo vẫn tốt nên không cần thay mới. La Tiến Tiến thấy chi tiết này nên bản năng cho rằng Dương Phàm dù có thế nào cũng không phải là người giỏi gì cả.
- Anh Dương, mời không bằng đột nhiên gặp. Tôi đang mời cô Chu đây ăn tối, không biết có cho tôi mặt mũi mà cùng nhau ăn cơm không?
Dù nói như thế nào thì Chu Dĩnh nói Dương Phàm đang làm trong thị ủy, xem ra tốt xấu cũng là cán bộ. La Tiến Tiến mặc dù cuồng nhưng cũng biết chừng mực, không dám dễ dàng đắc tội người trong nhà nước.
Dương Phàm vốn không muốn đi nhưng không biết Chu Dĩnh nghĩ như thế nào mà lại mở miệng nói trước:
- Được, như vậy cùng đi thôi.
Dương Phàm có chút bất mãn trừng mắt nhìn Chu Dĩnh, quay đầu lại cười nói với La Tiến Tiến:
- Anh quá khách khí, như vậy cùng nhau đi thôi. Anh nói đi đâu ăn?
Người đàn ông trước mặt một người phụ nữ xinh đẹp luôn muốn thể hiện một chút, nhất là khi xuất hiện đối thủ cạnh tranh. La Tiến Tiến suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đến nhà hàng Nam Cương đi, ở đó cũng được, đồ ăn cũng ngon.
Nhà hàng Nam Cương gần đây được một vài cơ quan nhà nước dùng làm nơi tiếp khách, hơn nữa sau chuyện người Hàn Quốc nên lại càng làm cho nhà hàng thêm nổi tiếng. Hồ Gia Anh cũng là người giỏi kinh doanh, không biết móc đâu ra vài đầu bếp mới, lại tuyển thêm một nhóm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp làm nhân viên phục vụ, kinh doanh càng phát đạt hơn.
- Nhà hàng Nam Cương?
Dương Phàm do dự một chút, thầm nói người ở đó không ít biết mình mà, nên Dương Phàm muốn đổi địa điểm trước. Nhưng ai ngờ rằng La Tiến Tiến lại hiểu lầm, cho rằng Dương Phàm sợ không thanh toán nổi. Bây giờ đang có người đẹp đi cùng mà, đàn ông phải thể hiện chứ.
- Anh Dương yên tâm, tôi mời khách mà.
La Tiến Tiến không khỏi đắc ý nói một câu. Có tiền chính là thế mạnh của hắn. Dương Phàm mặc dù trẻ tuổi đẹp trai nhưng hết giờ không phải đi bộ hay sao? La Tiến Tiến đương nhiên không bỏ qua cơ hội đả kích Dương Phàm này.
- Vậy thì nhà hàng Nam Cương.
Dương Phàm gật đầu thầm nói lát nữa cẩn thận một chút là được.
Thấy Dương Phàm đồng ý, La Tiến Tiến không khỏi lộ ra vẻ đắc ý nhưng lại vờ buồn bực:
- Nhưng xe này của tôi chỉ có thể ngồi hai người mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ý của La Tiến Tiến chính là thằng ranh Dương Phàm kia mày đừng hy vọng đi nhờ xe. Tao sẽ cùng người đẹp đi trước.
Chu Dĩnh lúc này lại cười nói:
- Không có gì, chúng tôi bắt xe taxi đi đến đó là được mà.
La Tiến Tiến còn đang đắc ý vì kế quá được của mình, nhưng lại bị Chu Dĩnh hắt một chậu nước lạnh. Xe này hắn bỏ rất nhiều tiền mà mua, mục đích chính là vì tán gái. Các cô gái bình thường thấy xe này chỉ cần biết hàng thì ai cũng hét lên chói tai.
- Ha ha, chiếc xe BMW này được sản xuất với số lượng có hạn, cô Chu không muốn cùng tôi hóng gió sao?
La Tiến Tiến cảm thấy nhất định phải nhắc nhở Chu Dĩnh một câu, thuận tiện cũng cho Dương Phàm biết.
Dương Phàm không có khái niệm gì về xe. Xe quá tốt Dương Phàm cũng không dám đi, nếu không dù không có vấn đề cũng thành có vấn đề. La Tiến Tiến ra vẻ ta đây nhầm chỗ rồi. Chu Dĩnh cũng không phải người không biết xe cộ. Chẳng qua xe này theo Chu Dĩnh thấy cũng không quá đắt. Xe mấy triệu Chu Dĩnh chưa phải không từng thấy. Nếu thật sự muốn mua một chiếc mà đi, Dương Phàm cũng không phải không thể mua nổi.
Lúc này Dương Phàm đã đưa tay ra bắt một chiếc taxi, không thèm để ý xem La Tiến Tiến nói gì. Xe tốt chỉ có Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm thích, Dương Phàm thấy rất bình thường. Lúc ở Uyển Lăng hắn đi xe Trường Giang có 60 ngàn thấy rất được.
- Không cần, tôi không quen.
Chu Dĩnh cười hì hì từ chối lời mời của La Tiến Tiến, tìm một lý do làm cho La Tiến Tiến rất buồn bực. Sau đó Chu Dĩnh theo Dương Phàm chui vào taxi rời đi.
- Lê Quý à? Các cậu về đi, đừng chờ tôi.
Dương Phàm đầu tiên là gọi điện thoại cho Lê Quý và Liêu Chính Vũ, sau khi dập máy mới quay đầu lại hỏi Chu Dĩnh:
- Người kia là như thế nào?
Chu Dĩnh cười hì hì nói:
- Một CEO công ty mà thôi, hình như có bằng thạc sĩ, bí thư thành đoàn rất quen thuộc với hắn ta. Sắp trung thu nên hắn mang quà tới. Không ngờ người này hôm nay đến thành đoàn một chuyến, sau đó như con chó vậy, đuổi không đi. Em chẳng muốn để ý đến hắn, lặng lẽ chuồn ra ngoài đường đi lại. Em vốn định chờ anh cùng nhau rồi về, không ngờ ở ven đường cũng có thể gặp phải hắn. Người này tự cho mình đa tình, vừa dừng xe đã nói: Cô Chu, chúng ta ở đây cũng có thể gặp nhau, đúng là duyên phận. Em nôn mất.
Chu Dĩnh học dáng vẻ của La Tiến Tiến mà nói, Dương Phàm lại nghĩ đến bí thư thành đoàn kia, hình như là người của trưởng ban thư ký tỉnh ủy thì phải, trong ấn tượng hình như cũng có một chút, nhưng Dương Phàm không nhớ rõ.
Thấy Dương Phàm có chút không yên lòng, Chu Dĩnh cầm tay Dương Phàm, cười cười lấy lòng:
- Sao thế? Anh ghen à?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, bí thư thành đoàn tên gì nhỉ? Anh đang suy nghĩ cái này.
Chu Dĩnh há mồm khẽ liếm tai Dương Phàm rồi nói:
- Chu Giai, là một người đẹp đó, động lòng à?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Em nghĩ đi đâu đó. Cô ta hình như là bà con của Dung Xương Ninh – trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Ôi, ở trong trụ sở thị ủy này, người hơi có chút quyền lực thì sau lưng đều có ai đó.
Đang nói chuyện thì xe La Tiến Tiến đang ở phía sau đã lao vút lên, ầm ầm vọt tới trước. Trước khi đi còn không quên vẫy vẫy tay với xe taxi, trông như ra vẻ đang thị uy.
Xe đến nhà hàng Nam Cương, La Tiến Tiến ra vẻ tiêu sái xuống xe chờ hai người. Nói thật lòng tên này đẹp trai không kém Dương Phàm bao nhiêu, lại đi chiếc xe này quả thật hấp dẫn ánh mắt người khác hơn Dương Phàm nhiều.
Đáng tiếc sau khi Dương Phàm xuống xe cũng không buồn nhìn La Tiến Tiến một cái, mà Dương Phàm lại nhíu mày nhìn bãi đỗ xe trước mặt. Xe đỗ chặt kín ở đây, hơn nữa rất nhiều xe công. Chẳng qua chuyện này Dương Phàm cũng không có biện pháp tốt mà giải quyết. Ở đâu cũng giống như vậy mà. Bí thư thị ủy chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, thi thoảng nhấn mạnh trong hội nghị thường ủy một chút, lúc cần thiết cũng vận động một chút. Chẳng qua như vậy chỉ có thể làm im một thời gian mà thôi. Chuyện dùng xe công vào việc riêng có thể diệt trừ hết mới là chuyện lạ.
La Tiến Tiến buồn bực chính là Chu Dĩnh cũng chỉ lướt qua hắn một chút, sau đó vẫn khoác tay Dương Phàm. Vẻ thân thiết kia làm cho cơn lửa ghen tức trong lòng La Tiến Tiến đang thiêu đốt. La Tiến Tiến quyết định phải ra vẻ một chút, làm cho thằng ranh họ Dương kia biết như thế nào mới là người có tiền.
Quản lý nhà hàng cười cười ân cần chào hỏi rồi nói:
- Quý khách có mấy người?
La Tiến Tiến hai tay chống nạnh, rất ra vẻ cầm đầu nói:
- Bốn người, có phòng Vip không?
Quản lý này là Hồ Gia Anh mới tuyển nên không nhận ra Dương Phàm, cho nên cười nói với La Tiến Tiến:
- Xin lỗi quý khách, phòng Vip đã được đặt rồi.
Lúc này Hồ Gia Anh từ cầu thang đi xuống, mắt nhìn lướt qua là thấy Dương Phàm, lập tức cười cười đi lên mà nói:
- Học đệ, đến dùng cơm à.
Hồ Gia Anh cũng là người đẹp, chẳng qua làm cho La Tiến Tiến buồn bực chính là bà chủ quán xinh đẹp này không thèm để ý đến hắn là người mời khách, mà lại cười hì hì bắt tay Dương Phàm. La Tiến Tiến rất muốn hét to một tiếng tôi mới là người mời khách mà.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói với Hồ Gia Anh:
- Học tỷ làm ăn tốt đó nhỉ. Bạn Chu Dĩnh mời khách, tôi chỉ đi theo ăn một bữa mà thôi.
Dương Phàm vừa nói vừa nháy nháy mắt với Hồ Gia Anh. Hồ Gia Anh nhìn La Tiến Tiến ở bên đang rất bất mãn, hé miệng cười đầy quyến rũ với La Tiến Tiến, bắt tay mà nói:
- Chào mừng đến ủng hộ nhà hàng chúng tôi. Anh cần một phòng Vip sao, không vấn đề gì.
La Tiến Tiến rất buồn bực. Chủ quán không ngờ không buồn hỏi tên của mình, chẳng lẽ nói mình một người đẹp trai nhiều tiền mà chị ta cũng không muốn làm quen sao?
Lý Tình Tình lần trước đến đây ăn cơm là do Chu Giai mời khách. Hồ Gia Anh cũng không có cơ hội biết. Đương nhiên ánh mắt xấu phải mà Dương Phàm nháy nháy với mình, Hồ Gia Anh ngầm hiểu nên tự nhiên muốn nịnh bợ lãnh đạo một chút. Mày có tiền hơn nữa nhưng trong mắt Hồ Gia Anh cũng chẳng đáng mẹ gì. Bà cũng không mong gả cho mày.
Hồ Gia Anh cười cười dẫn mọi người lên lầu, đi tới một phòng Vip trên tầng ba, thì Tân Cầu Quân ở trong một phòng đi ra, trong tay còn cầm điện thoại di động nói chuyện. Kết quả Tân Cầu Quân nhìn thấy Dương Phàm xuất hiện, vẻ mặt đang bình tĩnh đột nhiên nổi sóng, vẻ uy nghiêm trong nháy mắt biến thành tươi cười, hơi khom lưng định đi tới trước chào đón. Kết quả Dương Phàm trừng mắt nhìn Tân Cầu Quân mà lắc đầu.
Tân Cầu Quân ngẩn ra một chút, cứng đờ đứng ở một bên nhìn Dương Phàm đi về phía trước. Hồ Gia Anh thật ra lại cười hì hì đi tới chào hỏi:
- Cục trưởng Tân, có gì cần hay sao?
Tân Cầu Quân không hiểu ý của Dương Phàm, chẳng qua lãnh đạo đang lắc đầu, lúc này mà đi lên không phải là muốn ăn đòn sao? Tân Cầu Quân hàm hồ nói với Hồ Gia Anh một câu, đưa mắt nhìn Dương Phàm đi qua. Lúc này Dương Phàm đột nhiên quay đầu lại cười cười có ý tán thưởng.
Tân Cầu Quân lập tức muốn khom lưng, kết quả Dương Phàm rất nhanh quay đầu lại đi về phía trước. Động tác này Tân Cầu Quân chỉ làm được một nửa. Nhìn Dương Phàm vào trong căn phòng xa hoa nhất, Tân Cầu Quân lau mồ hôi trán. Lúc này cửa phòng bên cạnh mở ra, Đậu Trường Thanh thò đầu ra ngoài cười mắng với Tân Cầu Quân:
- Lão Tân, lão gọi điện thoại sao lâu như vậy. Tôi sắp bị bọn họ chuốc say rồi đó.
Tân Cầu Quân cười hắc hắc đi vào, kéo Đậu Trường Thanh vào trong phòng. Mấy quan viên địa phương thấy hai người bọn họ đi vào đều trêu bọn họ lâm trận bỏ chạy. Tân Cầu Quân sa sầm mặt lại rồi nói:
- Các người còn có thể ăn được sao, Bí thư Dương vừa xuất hiện đó.
"Hả" Những người trong phòng bị dọa không ít, mặt đang đỏ vì rượu trong nháy mắt trắng bệch lại. Những người này đều là người địa phương, mọi người hôm nay tụ tập lại chúc mừng những người không phải đến trường Đảng tỉnh học. Bên trong gồm có cục trưởng cục Tài chính Lưu Á, cục trưởng cục Đất đai Hùng Chính Lam, chủ nhiệm khu Khai Phát Phùng Hiểu, hơn nữa mọi người đều mang theo đệ theo. Chẳng qua bây giờ mọi người không còn hứng thú uống rượu nữa. Uy lực của bí thư thị ủy quá lớn mà.
- Bí thư Dương có nói gì không?
Đậu Trường Thanh coi như vẫn bình tĩnh chút, vội vàng hỏi một câu.
Tân Cầu Quân thấy tất cả mọi người đều sợ hãi, trên trán dầy mồ hôi, trong lòng coi như mới cân bằng lại. Tân Cầu Quân cười hắc hắc nói:
- Vừa nãy Bí thư Dương cười với tôi, không có gì.
- Tôi ... mọi người chuốc say tên này, không ngờ dọa chúng ta ..
Phùng Hiểu gầm lên tức giận, mấy người khác bắt đầu vây công.
Tân Cầu Quân vội vàng khoát tay nói:
- Uống rượu thì được, chẳng qua mọi người có cảm thấy nên đi mời rượu Bí thư Dương không?
Đậu Trường Thanh đã bị Dương Phàm thu thập, nghĩ đến thủ đoạn của bí thư thị ủy trẻ tuổi này chỉnh người mà không lộ dấu vết. Đậu Trường Thanh run lên rồi nói:
- Tôi không dám sang.
Lưu Á lại cười nói:
- Lão Tân, lão mau nói đi. Trong chúng ta ở đây chỉ có mình lão là mời được Bí thư Dương. Lão có mặt mũi trước mặt Bí thư Dương, lão nói nên làm thế nào?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có phản ứng, Tân Cầu Quân là người duy nhất mời được Bí thư Dương dùng cơm. Thấy mọi người nhìn mình đầy hâm mộ, Tân Cầu Quân nhăn nhó mặt mày mà nói:
- Tôi đâu có mặt mũi lớn đến thế. Lần đó là trùng hợp và may mắn mà thôi. Như vậy đi, lát nữa tôi đi hỏi chủ quán Hồ Gia Anh xem sao. Để chị ta hỏi Bí thư Dương một câu. Nếu không mọi người đi vào, Bí thư Dương không thích, không phải sẽ làm Bí thư Dương khó chịu sao? Mọi người nói có đúng không?
Mọi người vội vàng gật đầu thấy có lý. Chuyện trong chốn quan trường rất khó phán đoán. Bí thư thị ủy đến nhà hàng dùng cơm, mày không biết thì không sao, biết rồi mà không đến mời rượu, đó là trong mắt không có lãnh đạo. Nhưng bí thư thị ủy Dương Phàm không dễ nắm bắt, trong lòng mọi người không rõ, sợ đi sang lại không ổn, làm cho lãnh đạo có cái nhìn với mình. Tân Cầu Quân vừa nói như vậy xem như giải quyết vấn đề khó khăn này.
Sau khi La Tiến Tiến vào trong phòng có chút đắc ý không thèm nhìn Dương Phàm, ngược lại La Tiến Tiến cười nói với Chu Dĩnh:
- Hoàn cảnh nơi này cũng được. Vừa nãy tôi vừa gọi điện cho bí thư Chu của cô, mời cô ấy cùng đến dùng cơm. Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Chu Dĩnh có chút bất an nhìn Dương Phàm, bởi vì người là do nàng kéo tới. Bây giờ La Tiến Tiến tiền trảm hậu tấu, mục đích chính là muốn thể hiện hắn có quan hệ rất tốt với Chu Giai, muốn mượn Chu Giai là lá xanh nói rõ mình là hoa hồng. Có thể mời lãnh đạo trực tiếp của Chu Dĩnh tới, tình huống bình thường tự nhiên thấy rất có mặt mũi. Nhưng bây giờ Chu Dĩnh có vẻ khó xử nhìn Dương Phàm, trong lòng La Tiến Tiến lại hiểu lầm, nghĩ rằng cấp bậc của Chu Giai cao hơn Dương Phàm. Chu Dĩnh lo lắng Dương Phàm không được tự nhiên. Nhưng đâu ngờ rằng Chu Dĩnh đúng là hiểu rõ tính cách không thích khoe khoang của Dương Phàm, nên lo lắng nếu Chu Giai đến, Dương Phàm sẽ mất hứng.
Dương Phàm trong lòng đúng là có chút bất mãn. Trong lòng La Tiến Tiến đang suy nghĩ cái gì, Dương Phàm nghĩ cái là ra, vốn định lặng lẽ ăn xong là về, xem ra hôm nay không được như vậy rồi.
- Nếu đã mời thì cứ để cô ta đến đây, nhiều người cũng náo nhiệt mà.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, chẳng qua vẫn có chút bất mãn nhìn Chu Dĩnh một cái, ý là lần sau đừng có làm mấy cái chuyện này. Chu Dĩnh tính cái gì, Dương Phàm sao có thể không biết. Cô bé này chính là muốn để Dương Phàm đối phó La Tiến Tiến, để cho tên này hết hy vọng. Dương Phàm đương nhiên không để ý cái này, Chu Dĩnh vốn đã là người phụ nữ của mình mà.
La Tiến Tiến cầm lấy thực đơn, rất đắc ý đặt trước mặt Chu Dĩnh rồi nói:
- Cô Chu gọi đi, muốn ăn gì cũng được, đừng khách khí với tôi.
Trong lòng Chu Dĩnh hận người này thấu xương nên cầm thực đơn chọn toàn món đắt tiền, gọi một loại như tôm hùm, tổ yến, vi cá ...
La Tiến Tiến mặc dù có tiền nhưng không thấy ai dẫm đạp tiền như vậy cả. Chẳng qua La Tiến Tiến đúng là có tiền, cho nên bữa cơm này Chu Dĩnh gọi mất mấy chục ngàn nhưng hắn cũng không quá để ý. Chẳng qua Chu Dĩnh làm thế khiến nữ nhân viên phục vụ có chút bất an nhìn La Tiến Tiến.
- Quý khách muốn uống rượu gì?
Chu Dĩnh vừa nghe thấy thế liền đằng đằng sát khí cầm lấy menu đồ uống, chuẩn bị chọn loại rượu đắt tiền. Cũng may lúc này Hồ Gia Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy Chu Dĩnh cầm menu đồ uống liền cầm lấy nhìn lướt qua:
- Học đệ muốn uống rượu à. Hì hì, rượu thì tôi hiểu rõ, vừa lúc nhà hàng của tôi có hai chai Lafite năm 89, rất hiếm đó. Chẳng qua vì học đệ nên hôm nay dâng lên.