Tùng Lệ Lệ vội vàng đứng dậy vươn tay ra cầm lấy khăn tắm, lúc này chiếc gương phía đối diện hiện rõ một thân hình trắng nõn, khi thấy đám lông rậm rạp đen thui kia, Tùng Lệ Lệ không khỏi đỏ mặt lên, vội vàng cầm lấy khăn tắm quấn người mình lại.
Mở cửa đi ra ngoài thì thấy Dương Phàm đang nằm trên chiếc giường lớn, trong tay còn cầm một điếu thuốc. Dương Phàm đang trợn mắt ra nhìn Tùng Lệ Lệ có chút vội vàng đi ra khỏi wc.
- Anh ở đây sao?
Tùng Lệ Lệ rất kinh ngạc hỏi một câu theo bản năng. Dương Phàm từ trên giường đứng lên, đi tới tủ quần áo rồi cười nói:
- Chị nói có thể đi đâu nhỉ?
Vừa lên tiếng hỏi đã thất đức như vậy, mấu chốt là ánh mắt và vẻ mặt đáng ghét kia. Bí thư Dương uy nghiêm đi đâu rồi? Ánh mắt kia rõ ràng giống hệt đám lưu manh.
Tùng Lệ Lệ bối rối một lát liền tức giận. Chị ta nhớ đến cảnh trước kia liền cắn môi đi lấy quần áo mà mình đã mua cho Dương Phàm, hai tay đưa đến trước mặt rồi nhỏ giọng nói:
- Tần Hinh đâu?
Dương Phàm mỉm cười, ánh mắt xấu xa đảo qua một mảng da thịt trắng nõn lộ ra ngoài khăm tắm, một tay đưa ra túm lấy eo Tùng Lệ Lệ kéo vào người mình, hai cơ thể dán sát vào nhau. Đôi mắt của người đàn ông nhìn khuôn mặt người phụ nữ ở cự ly rất gần. Dương Phàm nhỏ giọng nói đầy hấp dẫn vào tai Tùng Lệ Lệ:
- Sao vậy? Chị hy vọng cô ấy cũng ở đây?
Tùng Lệ Lệ không có gì để mà nói nữa. Chị ta nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn xuyên thấu của người đàn ông này.
- Không muốn, như vậy không đứng đắn.
Dương Phàm cười cười một tay đưa xuống phía dưới khăn tắm. Tùng Lệ Lệ lập tức hoảng hốt mở mắt ra, khi ánh mắt một lần nữa nhìn nhau, Dương Phàm mới bỏ tay ra, nhỏ giọng cười nói:
- Tôi đã sớm nhìn ra chị muốn như vậy nhưng không có gan, hôm nay dọa chị như vậy, tôi xin lỗi. Nhưng tôi đúng là không có biện pháp khác. Mới đến mà nên đâu ai biết tình huống như thế nào. Chị nghĩ tôi muốn thỏa hiệp với Hầu Tiếu Thiên sao? Chị nghĩ tôi muốn hợp tác với Hầu Phương Minh sao? Không có biện pháp khác mà.
Dương Phàm thở dài một tiếng, tay càng chặt hơn, cơ thể hai người càng dán sát vào nhau hơn. Thấy mặt Tùng Lệ Lệ đỏ ửng lên, Dương Phàm lại trầm giọng nói:
- Về phần chị, Trưởng ban thư ký Tùng, hôm nay dù là hiếp, tôi cũng phải khống chế được chị, nếu không tôi không yên tâm.
Tùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi sững sờ, hoàn toàn không chú ý thấy khăn tắm đã bị tay của người đàn ông đó nhẹ nhàng kéo ra, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống. Một tay của người đàn ông đang lướt sang bên, tay còn lại đưa ra sau gáy kéo đầu Tùng Lệ Lệ xuống. Tùng Lệ Lệ có chút mơ hồ không tự chủ mở miệng ra. Chiếc lưỡi bá đạo mà linh hoạt của người đàn ông tiến vào. Tùng Lệ Lệ lâu lắm rồi không làm chuyện này theo bản năng đáp lại, lúc hơi lấy lại tinh thần, Tùng Lệ Lệ muốn đẩy người đàn ông ra. Nhưng suy nghĩ đó trong nháy mắt đã bị bay biến trong cơn sóng tình dục.
Bàn tay nóng bỏng lướt trên da thịt mịn màng như tơ, cả người Tùng Lệ Lệ run lên, tất cả lỗ chân lông co rút lại, da thịt trắng như tuyết căng cứng, đôi tay không biết làm sao nhẹ nhàng thả ra, quần áo đã giật sạch rơi xuống mặt đất. Hai tay không khỏi luồn vào cổ người đàn ông đáng ghét kia. Chút ý thức cuối cùng của Tùng Lệ Lệ cũng tan biến theo cảm giác khoái cảm tràn ngập cơ thể.
Khi chân trán thon dài được nhấc lên, Tùng Lệ Lệ lúc này mới có phản ứng là giây phút cuối cùng đã tới, hoảng loạn xin xỏ một tiếng:
- Đừng ở đây mà, vào giường có được không?
Người đàn ông dùng hành động thực tế đáp lại lời của Tùng Lệ Lệ. Người khẽ đẩy về trước một cái, chen vào trong vùng đầm lầy chật chội mà ẩm ướt kia.
Tùng Lệ Lệ đang vô cùng xấu hổ lại còn nghe thấy tiếng người đàn ông đáng ghét đó đang nhỏ giọng nói đầy trêu chọc bên tai:
- Bao lâu rồi không có người tiến vào?
Tùng Lệ Lệ đứng một chân khá mỏi, nhắm mắt lại ôm lấy cổ người đàn ông đó, chân khác cũng thu lại, hai chân quấn lấy lưng người đàn ông, vùi đầu vào ngực người đàn ông không thèm nhìn nữa.
Lúc này Tần Hinh cầm một túi nhỏ đi vào, thấy cảnh này không khỏi mỉm cười nói:
- Hai người cứ làm việc, em đi tắm trước.
Tùng Lệ Lệ trợn mắt há mồm nhìn thoáng qua nhưng kết quả lại bị người đàn ông đẩy mạnh một cái làm cho ý thức trở nên mơ hồ, thân thể giống như một vật rơi tự do xuống vách núi cao vạn trượng.
Đã hợp tác với Hầu Phương Minh, Dương Phàm không phải vội vàng đến gặp Hầu Tiếu Thiên nữa. Dương Phàm đến trụ sở tỉnh ủy trước, thông báo một chút cho thư ký, Triệu Việt tỏ vẻ lập tức gặp mặt. Đãi ngộ như vậy với các cấp dưới trong tỉnh Thiên Nhai này thực ra rất hiếm thấy.
Sau khi Dương Phàm báo cáo một lúc, Triệu Việt đột nhiên đưa tay lên rồi nói:
- Tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư vào tỉnh Thiên Nhai, vừa ra tay đã là hợp đồng vài tỷ cho câu lạc bộ bóng đá và hải đảo.
Dương Phàm thấy tâm trạng Triệu Việt khá tốt liền cười nói:
- Thành phố Hải Tân đạt được thành tích là nhờ sự chỉ đạo chính xác của lãnh đạo tỉnh ủy. Bí thư Triệu, có hai chuyện tôi muốn một mình báo cáo, không biết có thích hợp hay không?
Triệu Việt ngẩn ra một chút, im lặng rồi nói với bên ngoài:
- Tiểu Bàng, đến chỗ phó trưởng ban Nguyễn ban Tổ chức cán bộ giục về công văn điều chỉnh nhân sự kia.
Dương Phàm mỉm cười ngồi thẳng lưng rồi nói:
- Bí thư Triệu. Chuyện thứ nhất mà tôi muốn nói chính là tỉnh thành có một câu lạc bộ bóng đá, bây giờ câu lạc bộ bóng đá này không kinh doanh được nữa. Thấy thành phố Hải Tân muốn thành lập đội bóng liền chủ động liên lạc yêu cầu hợp tác. Chuyện thứ hai đó là sở Du lịch tỉnh một mực đề cử hai hải đảo du lịch với tập đoàn Thiên Mỹ. Trước mắt việc đàm phán hai chuyện này đã đến giai đoạn nhất định, có lẽ nhiều nhất một tuần nữa sẽ có kết quả. Giám đốc Thu tập đoàn Thiên Mỹ đã hỏi ý kiến của tôi. Lúc đó tôi đang khá do dự. Sau đó phó chủ nhiệm Trần của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc gọi điện tới, tỏ vẻ quan tâm đến hai chuyện này.
Triệu Việt mới đầu đang nhăn trán giờ dần dần giãn ra, thản nhiên nói:
- Phó chủ nhiệm Trần, tôi cũng biết. Lão ta có quan hệ với đồng chí Tiếu Thiên, không ngờ vẫn niệm tình bạn cũ.
Vẻ mặt Triệu Việt có chút kỳ quái, lúc nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.
Dương Phàm không thể không cười khổ một tiếng mà nói:
- Từ tỉnh Giang Nam đến thành phố Hải Tân, cảm giác trong đó rất khó thể nói thành lời. Chẳng qua tôi nếu đã tới liền đi theo sự lãnh đạo của Bí thư Triệu, cố gắng làm tốt thành phố Hải Tân. Tranh thủ trong vòng năm năm khiến các ngành ở thành phố Hải Tân bước lên một nấc thang mới.
Trong vòng năm năm làm trâu làm ngựa cho tỉnh Thiên Nhai không cần tăng lên, cái giá này đúng là kinh người, nhất là một nhân vật có bối cảnh như Dương Phàm.
Triệu Việt hơi hít mắt lại nhìn lướt qua Dương Phàm một lúc không nói gì, trầm ngâm một chút rồi mới nhỏ giọng nói:
- Đồng chí Dương Phàm, thái độ này của đồng chí rất tốt.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Bí thư Triệu, cá nhân tôi chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, muốn xin ngài một thứ, không biết có được hay không?
Bí thư Triệu vừa nghe không khỏi có chút kỳ quái trong lòng, thầm nói mình có thứ gì mà tên Dương Phàm này có thể coi trọng nhỉ. Mình có con gái, chẳng qua con gái đã lấy chồng rồi.
- Ha ha, cậu nói đi.
Dương Phàm cười nói:
- Nghe nói thư pháp của Bí thư Triệu rất tốt, tôi muốn xin ngài viết cho vài chữ để dẫn lối đưa đường.
Triệu Việt không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nói thằng ranh này muốn xin chữ cũng không cần xin đến đầu mình chứ? Chẳng qua nếu Dương Phàm đã mở miệng, Triệu Việt cũng biết hắn xin gì.
- Ha ha, yêu cầu này không khó thỏa mãn. Đồng chí Dương Phàm đưa ra một đề tài đi.
Dương Phàm cười cười đứng lên thản nhiên nói:
- Làm quan một khóa, tạo phúc một phương.
Triệu Việt ngẩn ra, một lúc sau mới ngửa cổ lên trời mà cười lớn:
- Được, tám chữ này, tôi viết.
Dương Phàm lén lút lau lau mồ hôi trên trán, cửa này coi như qua. Đầu tiên tỏ vẻ trên Bắc Kinh yêu cầu thỏa hiệp, sau đó tỏ vẻ tự nguyện làm năm năm. Dương Phàm nỗ lực có thể nói là không ít. Cuối cùng là xin chữ, chẳng qua cũng đã thể hiện tính nhất quán trong việc làm quan của hắn.
Triệu Việt là người hiểu rõ mọi chuyện. Khi đưa Dương Phàm từ Uyển Lăng về thành phố Hải Tân, Triệu Việt ít nhiều có ý muốn thành phố Hải Tân thật tốt. Không cần phải nghi ngờ về việc Dương Phàm làm ở thành phố Uyển Lăng rất tốt. Nếu như có thể được đề bạt thành bí thư thị ủy, như vậy Uyển Lăng không khó trở thành thành phố có kinh tế đứng đầu tỉnh Giang Nam. Đáng tiếc Hác Nam không chứa được Dương Phàm.
Triệu Việt không phải Hác Nam, lão có thể chấp nhận Dương Phàm có nghĩa là sẽ thả lỏng ở một trình độ tương đối lớn.
Từ một góc độ khác mà nhìn thì hôm nay nếu Dương Phàm không chủ động, ngày sau Triệu Việt biết sẽ là một kết quả hoàn toàn khác. Triệu Việt dù tốt tính đến đâu cũng không thể chịu được.
Cầm tám chữ mà Triệu Việt viết, Dương Phàm nhẹ nhàng đi xuống lầu. Triệu Việt ngồi trong phòng đột nhiên im lặng, không ngừng hút thuốc, một lát sau mới cầm lấy điện thoại di động.
- Đồng chí Thượng Vân, chuyện lần trước đồng chí báo cáo tạm thời để lại đó.
Tùng Lệ Lệ trốn trong xe không xuống như đã thay đổi thành người khác. Tùng Lệ Lệ bình thường ăn mặc để lộ rất rõ ánh sáng của mình, hôm nay đã che giấu đi nhiều. Thấy Dương Phàm từ trên cầu thang đi xuống, Tùng Lệ Lệ vội vàng từ vị trí tay lái phụ đứng lên mở cửa xe. Sau khi Dương Phàm lên xe, Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Không có việc gì chứ?
- Tạm thời không sao. Sau này còn phải xem tôi làm như thế nào, từ từ đền bù.
Dương Phàm vừa nói vừa lái xe đi, đi được khoảng mười phút, xe đến cổng trụ sở chính quyền tỉnh. Dương Phàm vừa mới xuống xe, thư ký Trần Khắc của Hầu Tiếu Thiên đã cười cười đi tới. Xem ra có người nào đó sớm báo cáo quá trình ở tỉnh ủy nên chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên đã biết.
- Bí thư Dương thành phố Hải Tân sao? Tôi là thư ký tiểu Trần của chủ tịch tỉnh Hầu. Chủ tịch tỉnh Hầu bảo tôi ra đây chờ anh. Chủ tịch Hầu không có ở đây. Mời anh đi theo tôi.
Thư ký Trần cười cười khá khiêm tốn, nhìn thì cũng không nhỏ hơn Dương Phàm, há mồm là xưng Tiểu Trần, điều này làm Dương Phàm hơi ngẩn ra.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Làm phiền thư ký Trần dẫn đường.
Chuyện bí thư tỉnh ủy Triệu Việt gặp Dương Phàm ở trong phòng làm việc chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên đã biết. Bây giờ không ngờ Hầu Tiếu Thiên muốn gặp Dương Phàm ở bên ngoài, điểm này có gì cần nói không? Muốn để cho đồng chí Triệu Việt biết quan hệ giữa chủ tịch tỉnh Hầu và Bí thư Dương không bình thường? Bà nó chứ, sao đi đến đâu lãnh đạo cũng thích làm như vậy. Năm đó Hà Thiếu Hoa cũng thích làm như vậy.
Trần Khắc có chút bất mãn với thái độ của Dương Phàm. Quan chức bình thường gặp Trần Khắc đều vô cùng khách khí. Nhìn tên bí thư thị ủy trẻ tuổi này đi, còn ra vẻ ta đây với thư ký của chủ tịch tỉnh.
Thực ra Trần Khắc nghĩ oan cho Dương Phàm ròi. Dương Phàm không hề có ý ra vẻ gì hết, chỉ là trong lòng đang có chút khúc mắc và tức tối, muốn thông qua Trần Khắc nhắn lại cho Hầu Tiếu Thiên. Nếu không làm như vậy chẳng lẽ không ra vẻ được ta là chủ tịch tỉnh sao?
Tùng Lệ Lệ ở trên xe, Dương Phàm cũng không mời Trần Khắc lên xe. Cũng may Trần Khắc đi trước dẫn đường, chạy đến khách sạn Vân Thiên. Lúc đi vào đại sảnh, Dương Phàm quay đầu lại nói với Tùng Lệ Lệ:
- Chị ở đây chờ một chút.
Tùng Lệ Lệ gật đầu một cái, không hề tỏ vẻ bất mãn.
Cảnh này Trần Khắc thấy rõ, hắn không khỏi giật mình. Không ngờ làm cho trưởng ban thư ký ngoan ngoãn như vậy, Bí thư Dương này đúng là không phải mạnh bình thường. Tốt xấu người ta cũng là thường vụ thị ủy mà.
Vào thang máy lên phòng 1808, ấn chuông cửa, người thò đầu ra mở cửa là Hà Kính Học.
- Ồ, bí thư Dương, nghe tiếng đã lâu, nghe tiếng đã lâu. Tôi là Hà Kính Học.
Thái độ này rất đúng mực, cười hì hì đưa hai tay ra. Dương Phàm cũng khách khí cười cười đáp lại, bắt tay rồi cười nói:
- Thị trưởng Hà khách khí rồi.
Cảnh này làm cho Trần Khắc lập tức ngây ra. Hà Kính Học là thân tín của chủ tịch tỉnh Hầu mà còn khách khí như vậy. Hơn nữa Dương Phàm còn ra vẻ rất tự nhiên, trên mặt không hề có vẻ gì là ... Chút bất mãn trong lòng Trần Khắc như cỏ dại trong cơn mưa thu, vừa thò đầu ra đã bị diệt từ trong trứng nước.
Tùng Lệ Lệ vừa ngồi trong đại sảnh thì Hầu Phương Minh từ ngoài cửa đã đi vào, cười hì hì đi đến bắt chuyện. Sau đó hắn ngồi xuống cạnh Tùng Lệ Lệ mà nói:
- Lệ Lệ, không lên cùng sao?
Nhìn ánh mắt mập mờ của thằng ranh này, Tùng Lệ Lệ không hề hoang mang nói:
- Anh cảm thấy tôi đi theo có thích hợp không? Nếu tôi đi lên cùng, anh gặp phải rõ ràng sẽ hỏi một câu nghi vấn.
Ý của Tùng Lệ Lệ rất rõ ràng, thằng ranh biết rõ còn hỏi. Ý của anh không phải quá dễ đoán sao. Định đi đường vòng hỏi mấy câu nhưng lại khó mở miệng nói với Dương Phàm, vì thế nên đến gõ cửa chỗ tôi hả.
Tối ngày hôm qua Hầu Phương Minh không ngừng hỏi chuyện La Thành về Dương Phàm. Kết quả La Thành cứ cười cười cho qua chuyện, không nói gì hết. Hầu Phương Minh không biết quan hệ giữa Dương Phàm và Trần gia. Nhưng hắn thấy Trần Xương Khoa rất thân thiết với Dương Phàm, trong lòng rất buồn bực. Cho nên sáng sớm đã đến đây mà chờ. Dương Phàm muốn gặp Hầu Tiếu Thiên, hiển nhiên không tiện mang Tùng Lệ Lệ đi cùng.
Hầu Tiếu Thiên vẫn duy trì vẻ căng cứng của lãnh đạo, ngồi im trên sô pha. Chẳng qua lúc Dương Phàm đi vào, Hầu Tiếu Thiên vẫn tươi cười chủ động đưa tay ra rồi nói:
- Dương Phàm đến rồi à, hoan nghênh hoan nghênh.
Không hề ra vẻ lãnh đạo mà lại thân thiết một chút.
- Kính chào chủ tịch Hầu.
Dương Phàm theo quy củ giữ khoảng cách rất tốt. Mọi người còn chưa đến mức tốt đó, có thể đưa tay ra lau mông giúp ông không phải bởi vì quan hệ giữa hai chúng ta tốt, mà bởi vì bên trên có người mở miệng nói.
- Ha ha, phó chủ nhiệm Trần gọi điện cho tôi, bảo tôi quan tâm cậu một chút. Nói thật, thẹn không dám nhận.
Mang bác hai của Dương Phàm ra, mục đích tự nhiên là kéo gần quyết định, đồng thời cũng làm sáng tỏ một điểm, tôi biết chi tiết của cậu rồi đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm gật đầu nói:
- Cảm ơn chủ tịch tỉnh Hầu rất bận rộn mà vẫn dành thời gian ra gặp tôi.
Hầu Tiếu Thiên có chút thất vọng, Dương Phàm cũng không phải loại có ý chủ động dựa vào mình như lão tính. Điều này rất có thể liên quan đến chuyến đi đến trụ sở tỉnh ủy ban nãy, hoặc cũng có thể là ý ở trên Bắc Kinh. Chẳng qua những điều này không quan trọng, quan trọng là cánh tay phía sau Dương Phàm và Hầu Tiếu Thiên, chủ tịch tỉnh Hầu ở cục bộ cũng chiếm chút lợi thế.
Hầu Tiếu Thiên chỉ vào Hà Kính Học rồi nói:
- Kính Học, Dương Phàm tôi đã mời đến cho cậu, có gì cần nói thì nói đi.
Hà Kính Học mỉm cười cố gắng duy trì thái độ khách khí, dùng giọng ngang hàng mà nói:
- Bí thư Dương, câu lạc bộ bóng đá tập đoàn Vĩnh Thái, thật sự cảm ơn anh đã đưa tay ra giúp. Về phần thao tác như thế nào, anh nói như thế nào sẽ làm như vậy.
Thái độ giải quyết vấn đề như vậy nhất định là lúc trước đã được Hầu Tiếu Thiên dặn dò. Dương Phàm trước sau như một không bao giờ đánh người cười cười, huống hồ có Hầu Tiếu Thiên ở đây.
- Không nói đến chuyện giúp đỡ. Nếu muốn giúp giải quyết vấn đề, tôi có hai phương án. Thứ nhất là tập đoàn Thiên Mỹ bỏ ra bốn mươi triệu mua lại câu lạc bộ bóng đá Vĩnh Thái. Phương án là hợp tác. Câu lạc bộ Vĩnh Thái xác nhập với câu lạc bộ thành phố Hải Tân, chính quyền tỉnh thành có 20 % cổ phần, nhưng không có quyền phát ngôn với câu lạc bộ bóng đá. Sau khi xác nhập đội bóng phải đổi tên thành câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai. Sân vận động có thể lấy chế độ thay nhau, ủy ban thể dục của hai thành phố không được can thiệp vào hoạt động của câu lạc bộ bóng đá. Đây chỉ là những vấn đề cơ bản, chi tiết cụ thể sau này từ từ bàn.
Dương Phàm một cước đá bay Ủy ban thể dục thể thao ra khỏi phạm vi câu lạc bộ bóng đá, Hà Kính Học nghe xong không khỏi có chút nhắn nhó mặt mày.
- Quyền lực của chính quyền thành phố sẽ rất ít nếu như không có Ủy ban thể dục tham gia?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Được, vậy anh có thể để Ủy ban thể dục làm một câu lạc bộ bóng đá. Nhưng ở thành phố Hải Tân, Ủy ban thể dục không được can thiệp vào bất cứ việc gì của câu lạc bộ bóng đá.
Lời này tỏ vẻ rõ ràng là ép người quá đáng, chính là muốn Hà Kính Học muốn đồng ý không được, không đồng ý không xong.
Hầu Tiếu Thiên lúc này mới cười nói:
- Dương Phàm, cậu xem như thế này có được không. Câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai có giá 40 triệu do tập đoàn Thiên Mỹ mua xuống. Xuất phát từ việc việc chiếu cố tâm trạng đam mê bóng đá của tỉnh thành nên sẽ đặt tên là câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai Thiên Mỹ. Dù sao một câu lạc bộ đạt đến giải vô địch quốc gia cũng không dễ dàng mà.
Lời nói này có lẽ là ra Hà Kính Học lén nói với Hầu Tiếu Thiên, cũng là kết quả mà Hà Kính Học hy vọng thấy nhất. Mới đầu nói cái gì mà nói sao làm như vậy, bây giờ xem ra chỉ là lời khách khí mà thôi. Cho mày khuôn mặt tươi cười, khách khí với mày một chút, mục đích chính là moi tiền từ túi của mày.
Trước mặt Hầu Tiếu Thiên, Dương Phàm vẫn hơi sa sầm lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng hơn.
Sau khi trầm ngâm một chút, Dương Phàm từ từ nói:
- Chủ tịch Hầu, cứ như vậy tập đoàn Thiên Mỹ chẳng khác nào phải duy trì hai câu lạc bộ bóng đá, tôi thấy như vậy không thích hợp, đầu tư quá lớn.
Hà Kính Học và Trần Khắc đều ngây ra vì sợ hãi. Không ngờ Dương Phàm lại trực tiếp từ chối lời đề nghị của Hầu Tiếu Thiên, thoạt nhìn một chút mặt mũi cũng không cho. Lúc này Dương Phàm cũng không có sự lựa chọn nào khác. Nếu làm theo đề nghị của Hầu Tiếu Thiên, tập đoàn Thiên Mỹ chi tiền nhiều hơn không nói, quan trọng là Dương Phàm giải thích với Triệu Việt không có tác dụng gì. Không phải nói rõ mày nghe lời Hầu Tiếu Thiên sao?
Dương Phàm từ chối thực ra Hầu Tiếu Thiên đã sớm đoán được. Chẳng qua nói như vậy chính là cho người bên dưới nghe mà thôi. Không phải lãnh đạo không giúp mày mà là người ta có lai lịch lớn, mặt mũi của lãnh đạo cũng không bán ra được. Dương Phàm sở dĩ lập tức từ chối là vì thấy được điểm này. Mục đích của Hầu Tiếu Thiên thực ra đã đạt được, căn bản không cần gây phức tạp làm gì. Chỉ cần Dương Phàm đưa ra một lý do thích hợp xuống thang là được. Về phần khác Hầu Tiếu Thiên không có quan hệ gì nhiều. Câu lạc bộ bóng đá này chỉ cần có thể vứt đi, không có câu lạc bộ bóng đá cũng đâu có sao.
- Nếu như vậy thì không làm khó đồng chí Dương Phàm nữa. Dù sao câu lạc bộ bóng đá thành phố Hải Tân cũng là câu lạc bộ bóng đá của tỉnh Thiên Nhai. Tôi thấy cứ dựa theo phương án thứ nhất mà cậu đưa ra đi. Tập đoàn Thiên Mỹ mua lại câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai Vĩnh Thái.
Hầu Tiếu Thiên mỉm cười, giọng không hề có chút khó chịu.
Dương Phàm tiếp lời nói:
- Sáng ngày mai giám đốc Thu tập đoàn Thiên Mỹ sẽ tới, đầu tiên là có chút chuyện cần bàn với sở Du lịch tỉnh. Chiều tôi sẽ bố trí một chút để cô ấy gặp mặt thị trưởng Hà, các vấn đề cụ thể hai người cứ nói chuyện.
Tất cả mọi người đều thông minh, Dương Phàm nói như vậy, Hà Kính Học còn định dây dưa thêm một hai câu thì Hầu Tiếu Thiên đã trừng mắt nhìn đầy nghiêm khắc ngăn hắn lại, cười nói:
- Hai câu lạc bộ bóng đá làm thành một đội, thịt vẫn còn ở trong nồi. Câu lạc bộ bóng đá thành phố Hải Tân nhất định phải cố gắng đạt được thành tích tốt.
Hầu Phương Minh lộ ra vẻ mặt vô nại, cười hì hì nhỏ giọng nói Tùng Lệ Lệ:
- Lệ Lệ, mọi người đã quen biết từ trước, cô biết gì thì nói cho tôi, tôi không làm cô bị thiệt đâu.
Trong lòng Tùng Lệ Lệ không khỏi tức giận, thầm nói anh nghĩ tôi là người như thế nào hả? Lấy chút chỗ tốt đã muốn mua được tôi? Bà đây đã thuộc về Dương Phàm, tôi còn có thể hướng về anh sao?
- Giám đốc Hầu, anh cảm thấy tôi biết được bao nhiêu chứ? Tôi biết trong lòng anh muốn biết gì, nhưng tôi thật sự không biết gì hết.
Tùng Lệ Lệ vẫn ra vẻ bình tĩnh, thầm nói anh có thể làm gì được tôi.
Hầu Phương Minh thật không ngờ Tùng Lệ Lệ lại cứng rắn như vậy, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Nhưng nghĩ đến người phụ nữ này theo sát Dương Phàm như vậy. Tối qua bởi vì có Trần Xương Khoa nên không dám bố trí tay chân ở khu nghỉ dưỡng. Lại còn có một Tần Hinh đi theo Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ và Dương Phàm ở thành phố Hải Tân làm gì, mình cũng làm thế nào mà bắt được nhược điểm cơ chứ?
Nghĩ đến đây Hầu Phương Minh chỉ có thể hậm hực buông tha khả năng có thể hỏi thăm chút tin tức từ Tùng Lệ Lệ.
Mặc dù rất hy vọng Dương Phàm có thể hoàn toàn đứng về phía mình, nhưng Hầu Tiếu Thiên biết lúc này khả năng đó gần như bằng không. Hầu Tiếu Thiên rất nhanh buông tha suy nghĩ không thực tế này đi. Nói như thế nào nhỉ? Khi không cầm được cái gì đủ để mượn sức Dương Phàm, chuyện này đừng nghĩ đến làm gì. Hà Kính Học đưa ra đề nghị giữa trưa mời cơm, kết quả Dương Phàm lấy lý do công việc bận rộn mà từ chối.
Chuyện này làm cho Hà Kính Học rất mất mặt, mặt mày nhăn nhó khó coi quay đầu lại nhìn Hầu Tiếu Thiên một chút, thấy lãnh đạo không thể hiện gì. Lại nghĩ đến ánh mắt nghiêm khắc vừa nãy, Hà Kính Học chỉ có thể đè cơn không hài lòng trong lòng xuống.
Sau khi nói chuyện xong Dương Phàm liền đứng dậy cáo từ, không có ý ở lâu thêm. Hành động này làm cho người ta rất khó tin. Hầu Tiếu Thiên là chủ tịch tỉnh, bao nhiêu người kiếm cơ hội đến trước mặt nịnh nọt còn không được. Nhưng Dương Phàm cứ như vậy mà đi.
Lúc Hầu Phương Minh đi vào thấy ba người đang im lặng. Thấy Hầu Phương Minh đi vào, Hầu Tiếu Thiên thản nhiên nói:
- Giám đốc Trần kia nhất định phải tiếp đón cho tốt.
Hà Kính Học nhịn trong lòng một lúc lâu, lúc này không nhịn được mà nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, Dương Phàm này quá kiêu ngạo, còn không cho ngài mặt mũi.
Hầu Tiếu Thiên lạnh nhạt nói:
- Nói linh tinh ở nhà thì có thể, không nên hiện ra mặt.
Cách thi thoảng dạy dỗ một chút cũng là sách lược khống chế cấp dưới của Hầu Tiếu Thiên.
Lúc này Hầu Phương Minh cười nói:
- Bố, Dương Phàm rốt cuộc có lai lịch gì?
Hầu Tiếu Thiên nhìn thoáng qua Hà Kính Học đang có chút bất bình, lạnh nhạt nói:
- Phó chủ nhiệm Trần là bác hai của cậu ta. Con nói cậu ta có lai lịch gì?
Hầu Phương Minh ngẩn ra, theo bản năng mà nói:
- Hắn là anh em với lão Nhị Trần gia? Như vậy không phải là ...
Hầu Tiếu Thiên trừng mắt nhìn Hầu Phương Minh đầy nghiêm khắc, từ từ nói:
- Chỉ có con là người hiểu biết hả?
Trong phòng lại trở nên yên lặng, vẻ khó chịu, bất mãn trong lòng Hà Kính Học đã không còn sót lại chút gì. Lúc đầu đang mỉm cười biến thành tái nhợt, môi run run nhỏ giọng nói:
- Tôi vừa nãy không nói gì khó nghe chứ?
Trong lòng Hầu Tiếu Thiên không khỏi hiện lên một tia khổ sở. Người mà mình dùng hình như đều có tật xấu là cẩn thận. Chẳng qua không có tật xấu này sử dụng lại không yên tâm lắm, làm người đúng là quá mâu thuẫn.