Tùng Lệ Lệ thấy thế cũng không đi, cầm lấy giẻ lau rồi cầm lấy văn kiện mà Dương Phàm vừa ký tên áp vào ngực. Xem ra Tùng Lệ Lệ không muốn cho u Trung Chương xem tài liệu này. Muốn xem cũng phải do đối tượng chứ.
u Trung Chương thật ra cảm thấy rất bình thường nên ngồi xuống rồi nói:
- Bí thư Dương, chính quyền thành phố đưa ra việc tổ chức lễ ký kết hợp đồng với tập đoàn Thiên Mỹ, các tài liệu đã đưa tới. Tôi đến đây để xin chỉ thị của Bí thư Dương về công việc cụ thể.
Dương Phàm chỉ hiểu một chút về u Trung Chương mà thôi. u Trung Chương được phó chủ tịch tỉnh thường vụ tỉnh ủy coi trọng mà thôi, bộ máy trên tỉnh Dương Phàm cũng không hỏi được bao nhiêu, cũng không có ý hướng vào bên trong. Tóm lại chỉ cần u Trung Chương thành thật làm việc, giữ bổn phận, Dương Phàm tuyệt đối không làm khó lão ta.
- Chuyện này đồng chí bàn bạc với trưởng ban thư ký Tùng một chút, đến lúc đó đưa ra phương án rồi trình lên cho tôi là được. Ngoài ra hỏi ý kiến bên chính quyền thành phố xem, chuyện dù sao cũng do bọn họ làm mà.
Thái độ này của Dương Phàm làm u Trung Chương cảm thấy khá tò mò, thầm nói Bí thư Dương này nói quá chung chung.
Sau khi Tùng Lệ Lệ và u Trung Chương rời đi, Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc được một lát thì điện thoại di động vang lên. Dương Phàm cầm lên thì thấy là số của Tùng Lệ Lệ, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Vừa nãy Tùng Lệ Lệ ở đây sao không nói gì. Dương Phàm nghe điện, Tùng Lệ Lệ nói:
- Bí thư Dương, tôi có chuyện liên quan đến Hầu Phương Minh – con trai chủ tịch tỉnh Hầu và hai hòn đảo kia.
Dương Phàm nghe điện không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài một chút. Lê Quý đang vùi đầu làm việc, người ngồi bên ngoài không phải là Lâm Đốn, đúng không quá quen thuộc. Gần đây Lâm Đốn đang bận lo chuyện nhà cửa. Dương Phàm không yên tâm để cho Lê Quý biết vài chuyện, dù sao cũng chưa dùng được bao lâu mà.
- Lê Quý, tôi đi dạo một vòng.
Dương Phàm nói một câu làm cho Lê Quý rất khó hiểu. Dương Phàm chắp tay sau lưng nghiêm mặt đi ra ngoài cửa, xuống lầu đi theo hành lang đến phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ, trong lòng không khỏi thầm suy nghĩ, Tùng Lệ Lệ đúng là rất cẩn thận. Lê Quý ở bên ngoài nên không dám nói chuyện. Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ thấy đúng thật, phải cẩn thận tai vách mạch rừng mà.
Dương Phàm nghĩ vậy liền đứng lại, vừa lúc đi tới trước cửa một phòng làm việc. Người bên trong nhìn thấy Bí thư Dương xuất hiện như quỷ mị, vừa rồi còn khá tản mạn, có người đang nói chuyện, có người vừa làm việc vừa nói xen vào câu, tất cả lập tức trở nên yên tĩnh. Dương Phàm ho khan một tiếng rồi từ từ xoay người đi xuống lầu. Đến bãi đỗ xe tìm chiếc Linconl, Dương Phàm cầm điện thoại di động ra gọi cho Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Đến nhà khách thị ủy đi.
Nói xong Dương Phàm lập tức dập máy, lái xe chạy đến nhà khách thị ủy. Mặc dù hai hôm nay không ở đây nhưng phòng dành riêng cho Dương Phàm vẫn được để đó, hàng ngày đều có người quét dọn. Dương Phàm vừa đi tới cửa, nữ nhân viên phục vụ đã sớm đi tới mở cửa.
Dương Phàm nhìn lướt qua lúc này mới chú ý thấy nữ nhân viên phục vụ vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, hình như tất cả nhân viên phục vụ ở đây đều khá xinh thì phải? Gặp người có quy củ và biết giữ mình còn đỡ, gặp người không có quy củ, nhịn không được thì hừ hừ.
Dương Phàm nghĩ đến đây không khỏi nghiêm mặt lại rồi nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng lát nữa đến đây, cô mang vào đây.
Thấy tâm trạng của bí thư thị ủy không tốt lắm, nhân viên phục vụ sợ hãi không dám nói gì, vội vàng gật đầu. Dương Phàm đạt được mục đích liền đi vào trong nhà, ngồi xuống sô pha đợi nhân viên phục vụ rót trà rồi rời đi.
Lúc này Dương Phàm mới thả lỏng một chút.
Đến thành phố Hải Tân cũng được một thời gian, nói đến hiểu rõ tình hình thực tế thì Dương Phàm có cảm giác như mắt sáng mắt tối vậy. Nếu không phải như vậy thì về vấn đề bố trí công việc và nhân sự Dương Phàm lại nhân nhượng cho Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim chứ?
Bây giờ lại có mấy chuyện gì đó, Tùng Lệ Lệ cẩn thận nhắc nhở Dương Phàm, mọi việc phải thật cẩn thận, cẩn thận một chút sẽ không phạm sai lầm lớn. Dương Phàm chưa hút hết điếu thuốc thì bên ngoài đã có tiếng cốc cốc. Dương Phàm bảo cứ vào, Tùng Lệ Lệ cười hì hì đi vào.
- Bí thư Dương. Tôi tới.
Nhìn Tùng Lệ Lệ lúc này như người vợ mới về nhà chồng, Dương Phàm không khỏi sa sầm mặt lại, trầm giọng nói:
- lòng tin của tôi với chị vứt cho chó ăn hết sao? Trước đây không có cơ hội nói hay sao? Vì sao không nói sớm một chút?
Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm đúng là giận thật, vội vàng tươi cười đứng ở bên bàn trà nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, chuyện này tôi quả thật cũng muốn nói, nhưng gần đây không có cơ hội thích hợp mà.
Dương Phàm lúc này mới chỉ vào ghế sô pha ở phía đối diện mà nói:
- Ngồi xuống đi. Có gì thì nói hết ra.
Tùng Lệ Lệ sau khi ngồi xuống liền rất cẩn thận suy nghĩ, nói:
- Tôi cũng chỉ là nghe được ở trên tỉnh về chút thông tin có liên quan đến Hầu Phương Minh – con trai chủ tịch tỉnh Hầu. Chủ tịch tỉnh Hầu là người có năng lực và thái độ công tác rất tốt, danh tiếng cả trên và dưới đều tốt. Chẳng qua bởi vì công việc quá bận nên sơ sót trong việc giáo dục con cái, làm cho người bên ngoài lên án. Năm năm trước Hầu Phương Minh mở ra một công ty du lịch. Lúc ấy chủ tịch tỉnh Hầu mới được nhận chức, lúc ấy Chu Kiến Khang là phó giám đốc thường trực sở Du lịch tỉnh.
Tùng Lệ Lệ nói hết những gì mình biết gia, còn kể lại rõ một vài chi tiết.
Dương Phàm nghe xong không khỏi trầm ngâm một chút, tức giận vỗ bàn rồi nói:
- Chuyện gì thế này không biết.
Tùng Lệ Lệ lúc này ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chờ lãnh đạo nói chuyện. Dương Phàm theo thói quen đi lại hai vòng, châm điếu thuốc rít sâu hai hơi. Lúc này điện thoại di động vang lên. Người biết số điện thoại này không nhiều lắm, Dương Phàm cầm máy lên thì thấy là một số điện thoại lạ, còn là từ Bắc Kinh gọi tới.
- Dương Phàm, bác hai con gọi điện cho bố, có chuyện muốn con giúp.
Không ngờ lại là Trần Chính Hòa gọi điện tới. Dương Phàm lúc này mới nghĩ ra đây có thể là số điện thoại trong phòng làm việc.
- Vâng, bố nói đi.
Thái độ của Dương Phàm lập tức thay đổi, trên mặt liền lộ vẻ tươi cười. Dương Phàm thuận mắt liếc nhìn Tùng Lệ Lệ một chút. Tùng Lệ Lệ lập tức hiểu ý đứng dậy đưa tay ra hiệu mình muốn đi wc.
- Lão Hầu là người quen cũ với bác hai con, là chuyện cách đây khá lâu. Nghe nói gần đây lão Hầu có chút việc ở chỗ con phải không?
Trần Chính Hòa mặc dù là bố nhưng khi nói chuyện với Dương Phàm không ra vẻ bố dạy bảo con.
Dương Phàm cười cười giải thích câu chuyện này ra. Trần Chính Hòa nghe xong liền thản nhiên nói:
- Là như vậy hả, có thể giúp thì giúp một chút. Bác hai con nợ người ta ân tình nên muốn trả. Thực ra bản thân lão Hầu cũng được, về phía chính sách lão Hầu sẽ lo lắng ủng hộ con. Những cái khác bố không nói nhiều, giữ thái độ uyển chuyển. Thực ra đây cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua lão Hầu từ trước đến nay luôn cẩn thận. Con đang ở tỉnh Thiên Nhai nên chắc là cũng hiểu.
Một chủ tịch tỉnh không ngờ vì chuyện nhỏ này mà dùng đến quan hệ, qua đó có thể thấy Hầu Tiếu Thiên cẩn thận như thế nào. Quan trọng là câu nhắc nhở cuối cùng của Trần Chính Hòa, không phải chuyện gì lớn nhưng Hầu Tiếu Thiên vẫn rất cẩn thận. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ áp lực của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt quá lớn, Hầu Tiếu Thiên không thể không cẩn thận. Nếu không việc lau mông đít cho Hầu Phương Minh, Hầu Tiếu Thiên có cần phải mượn sức Dương Phàm không? Có thể nhờ đến Dương Phàm, vậy không hoàn toàn là lau mông đít, đồng thời cũng làm cho Triệu Việt xem. Cho Triệu Việt thấy Hầu Tiếu Thiên có quan hệ không tồi với Dương Phàm. Ý ở trong đó là gì nhỉ? Ừ ừ tất cả mọi người đều thông minh mà, có lẽ đều có thể nghĩ ra. Hầu Tiếu Thiên tính kế sâu, Dương Phàm mặc dù bội phục nhưng ít nhiều cũng có chút tức giận. Chuyện này không thể không đáp ứng, Trần Chính Hòa đã gọi điện tới cho hắn mà. Nhưng bên phía Triệu Việt cũng phải giải thích một chút, nếu không sẽ bị hiểu lầm.
- Vâng, con biết nên làm như thế nào.
Dương Phàm nói xong, Trần Chính Hòa cười cười một tiếng rồi dập máy.
Dương Phàm đi lại vài bước rồi gọi vào trong toilet:
- Đi ra đi.
Tùng Lệ Lệ cười cười mở cửa đi ra. Trên mặt Dương Phàm có thêm ý cười rồi nói:
- Bố trí một chút, ngày mai lên ủy ban tỉnh.
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút còn tưởng rằng mình nghe lầm. Thấy Dương Phàm xua xua tay, Tùng Lệ Lệ gật đầu ngoan ngoãn nhỏ giọng nói:
- Tôi biết rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước?
Dương Phàm đang cảm thấy đau đầu không biết nên nói với Triệu Việt về chuyện này như thế nào cho ổn, nên lắc đầu nói:
- Chị cứ ngồi đó một chút. Tôi có thể còn có chuyện muốn hỏi chị.
Tùng Lệ Lệ theo lời ngồi xuống, thấy Dương Phàm đang không ngừng hút thuốc lá tự hỏi, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Dương Phàm là bí thư thị ủy mà cũng vất vả như vậy, càng đừng nói những người khác.
Trong phòng 1808, Hầu Tiếu Thiên bỏ điện thoại xuống rồi nhìn lướt qua Hà Kính Học, thở dài một tiếng mà nói:
- Lão Trần vẫn niệm tình xưa, không hề từ chối. Kính Học, hôm nay không giống trước kia, bí thư tỉnh ủy Triệu mấy năm nay ngồi rất ổn, dù sao cũng là người của vua chúa mà.
Than thở một câu, Hầu Tiếu Thiên nhìn Hà Kính Học đang đầy vẻ ngưỡng mộ, không khỏi có chút đắc ý rồi nói:
- Cậu không cần phải đi gấp đến thành phố Hải Tân nữa, tôi đoán ngày mai Dương Phàm có thể lên đây. Đến lúc đó thái độ nghiêm chỉnh một chút. Cậu về đi.
Phất tay đuổi Hà Kính Học rời đi, Hầu Tiếu Thiên lại cầm điện thoại di động lên gọi cho một số rồi tức giận nói:
- Không cần biết thằng ranh mày đang ở đâu, mấy ngày này ngoan ngoãn ở nhà cho tao. Về mà không thấy mày, tao lột da.
Bịch một tiếng dập máy lại, nghĩ đến Hầu Phương Minh lúc này đang rất sợ hãi, Hầu Tiếu Thiên không khỏi thở dài một tiếng. Thầm nói hy vọng con trai hiểu được nỗi khổ tâm của mình, thể hiện tốt một chút.
Dương Phàm bên này đang suy nghĩ, điện thoại di động như gọi hồn vang lên. Dương Phàm cầm điện thoại di động lên thấy số máy, không khỏi cười khổ một tiếng, nghe điện rồi cười nói:
- Lão Nhị, ở đâu đó?
- Đương nhiên là ở thành phố Quỳnh rồi. Vừa xuống máy bay xon g, mang theo đoàn làm phim xuống, tối có buổi họp báo, anh không ra mặt. Chú lên đây hay là anh xuống đó.
Trần Xương Khoa nói như vậy nhất định có vấn đề, Dương Phàm tự nhiên hiểu ý của hắn, tức giận nói:
- Bỏ đi, anh lần nào cũng là như vậy, để tôi lên đó. Tôi nói trước đó, đừng giới thiệu đám người lung tung với tôi.
Lúc này điện thoại đã bị người cướp lấy, bên trong truyền ra giọng của La Thành:
- Người anh em, cậu nói như vậy ông anh này rất đau lòng, tôi có phải người lung tung không?
Dương Phàm cười mắng:
- Anh không phải, nhưng đám người anh chơi lại như vậy.
Trần Xương Khoa kịp thời đoạt lấy điện thoại rồi nói:
- Lão Tứ, không nên đả kích người như vậy chứ? Anh là một người dân lương thiện đã.
Trần Xương Khoa và La Thành không ngờ dẫn đoàn làm phim xuống đây, đánh chết Dương Phàm không tin hai người này không có chuyện khác.
Hầu Phương Minh sau khi bị ông già uy hiếp liền ngoan ngoãn như em bé ở nhà. Thực ra Hầu Phương Minh coi như thành thật, không đưa tay loạn, còn hơn nhiều so với mấy tên con cái của các chủ tịch tỉnh khác. Hầu Phương Minh thật sự là ngoan ngoãn mà thôi, không phải chỉ là sinh hoạt hơi tùy tiện chút thôi sao? Không phải là mở một công ty kiếm chút tiền tiêu xài sao? Lẽ ra công ty Hầu Phương Minh mở ra làm ăn cũng được, lãi không ít tiền. Nhưng Hầu Phương Minh dùng tiền quá nhanh. Trăm triệu vay của ngân hàng cứ thế kéo dài.
Hầu Tiếu Thiên tức giận nên Hầu Phương Minh hiển nhiên không dám không theo. Chẳng qua Hầu Phương Minh gần đây cũng không rảnh rỗi. Ở trong tình bắt đầu có âm thanh lên án khoản tiền trăm triệu mà Hầu Phương Minh vay. Hầu Phương Minh bắt đầu nhảy lên nhảy xuống nghe ngóng tìm kiếm. Cuối cùng từ chỗ La Thành nhận được một tin tức giá trị nên tìm đến đầu Trần Xương Khoa. Hai nhà ít nhiều có chút tình cũ, năm đó khi Trần Chính Minh ở tỉnh thì đã cùng ở chung một trụ sở với Hầu Tiếu Thiên, con cái hai nhà chênh lệch không mấy nên ít nhiều cũng có qua lại.
Trần Xương Khoa không phải thằng ngu, cái khác không nói chỉ riêng quan hệ giữa Hầu Tiếu Thiên và ông già, mặt mũi này kiểu gì cũng phải cho. Chỉ là Trần Xương Khoa không biết được Hầu Tiếu Thiên đã gọi điện cho phó chủ nhiệm Trần. Hầu Tiếu Thiên càng không biết thằng con trai Hầu Phương Minh mà mình không coi vào đâu lại có tâm tư này.
Hết giờ về nhà thấy Hầu Phương Minh đang thành thật ngồi ở phòng khác xem Tv, Hầu Tiếu Thiên ho khan một tiếng. Hầu Phương Minh lập tức nhảy dựng lên cầm lấy cặp cho ông già, ân cần thăm hỏi. Mỗi ngày như thế này thì người giúp việc sẽ thất nghiệp.
- Ừ, lại có chuyện gì cần thằng già này lau mông cho hả?
Hầu Tiếu Thiên nhíu nhíu mày. Mỗi lần Hầu Phương Minh làm như vậy đều không có chuyện gì tốt cả.
- Bố, bố quá coi thường con rồi đó. Không phải bố bảo con ở nhà sao? Con chăm chỉ một chút bố lại phê bình.
Hầu Phương Minh mặt dày cười hì hì nói sạo. Hầu Tiếu Thiên vung chân đá nhẹ một cái rồi nói với Hầu Phương Minh:
- Đừng có giả vờ với ông già này. Nghĩ bố không biết anh là người như thế nào sao?
Hầu Phương Minh thấy vấn đề không lớn lúc này mới cười hì hì ngồi xuống ghế đối diện, lấy lòng cười nói:
- Bố, hai người bạn của con từ Bắc Kinh đến, chiều con đang ở sân bay thì bị bố gọi về.
Hai chữ "Bắc Kinh" này Hầu Tiếu Thiên rất mẫn cảm. Hầu Tiếu Thiên giật mình, nhíu mày nói:
- Lại là mấy thằng bạn ăn chơi nào đây?
Hầu Phương Minh vội vàng giải thích:
- Bố, bố hiểu lầm rồi. Trước kia lúc ở tỉnh Xuyên, bố còn nhớ rõ bác Trần không? Con trai bác ấy là Trần Xương Khoa mấy năm nay cũng có liên lạc với con. Mấy lần lên Bắc Kinh, anh ta cũng tiếp đón. Con nghe người nói anh ta có quan hệ rất tốt với Dương Phàm ở thành phố Hải Tân. Giám đốc Chu nói chuyện tập đoàn Thiên Mỹ mua hải đảo của con, mà bên phía tập đoàn Thiên Mỹ còn phải đợi Dương Phàm gật đầu. Cho nên con mới lớn mật mời Trần Xương Khoa đến chơi, xem có cách nào thuyết phục không.
Hầu Tiếu Thiên ho khan một tiếng, trong lòng thầm nói có quan hệ này sao thằng ranh không nêu ra sớm, làm mình phải gọi điện cho lão Trần. Chẳng qua nhìn Hầu Phương Minh đi tới vuốt vuốt lưng cho mình, chút buồn bực trong lòng Hầu Tiếu Thiên liền bay biến. Hầu Tiếu Thiên cẩn thận suy nghĩ thấy chuyện này cũng là tốt. Con trai bây giờ đã biết dùng đầu óc giải quyết vấn đề của mình, đây là tiến bộ rồi.
- Ừ, tiếp bạn cho tốt. Chuyện với Dương Phàm không nên nói với Trần Xương Khoa, không nên để cho người ta có ấn tượng không tốt về mình. Nếu có cơ hội gặp Dương Phàm thì thái độ tốt tốt một chút, đừng có ra cái vẻ ta đây đó.
Câu dặn dò cuối cùng của Hầu Tiếu Thiên thực ra đã thừa. Hầu Phương Minh muốn quan hệ với Trần Xương Khoa, chẳng lẽ không biết ý với Dương Phàm sao? Chẳng qua đây là Hầu Tiếu Thiên quan tâm bị loạn.
Dương Phàm dập máy xong cười khổ nói với Tùng Lệ Lệ:
- Chị về gọi Tiểu Liêu và Lê Quý. Chờ chút, bỏ đi, chị về thu thập một chút, cùng lên tỉnh thành với tôi.
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút, biết đây là Dương Phàm không muốn lộ ra. Dương Phàm mang theo mình đi có lẽ là vì hiểu rõ tình hình. Cho nên Tùng Lệ Lệ vội vàng nói:
- Không cần trở về thu dọn gì cả, cũng chẳng có gì. Lát nữa đến tỉnh thành mua một bộ quần áo để thay là được mà.
Dương Phàm khẽ gật đầu, đưa chìa khóa xe Lincoln cho Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Chị xuống bật điều hòa lên trước đi, hôm nay trời khá nóng.
Tùng Lệ Lệ biết Dương Phàm chắc là gọi điện về cho nhà, mỉm cười gật đầu đi ra ngoài.
Dương Phàm gọi điện cho Trương Tư Tề giải thích một chút. Trương Tư Tề vốn định để cho Chu Dĩnh đi theo, nhưng lại nghĩ đến lời nói của Chúc Vũ Hàm nên trong lòng vừa động, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
- Đi đường cẩn thận một chút, cho em hỏi thăm sức khỏe anh hai. Về phần Chúc tỷ, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc thật tốt.
Một câu nói dịu dàng làm cho chút không hài lòng gần đây của Dương Phàm lập tức bay biến.
- Ừ, anh sẽ chú ý. Em giữ gìn sức khỏe, trong bụng còn có con của chúng ta.
Dương Phàm dặn lại một câu, giọng rất dịu dàng như hồi mới lấy nhau.
Lúc Dương Phàm định ngồi vào vị trí lái xe, Tùng Lệ Lệ cười nói;
- Để tôi.
Kết quả bị Dương Phàm nhìn không hài lòng, còn nói một câu:
- Buồn cười thật đó, tôi là đàn ông hay chị.
Trên đường khi Dương Phàm làm lái xe, Tùng Lệ Lệ ngồi ở vị trí tay lái phụ thực ra rất quy củ, từ từ nói một ít chuyện mà mình biết ra. Những chuyện của một ít lãnh đạo trên tỉnh, Tùng Lệ Lệ biết thật đúng là không ít. Lúc này Tùng Lệ Lệ tự nhiên đã thả lỏng mình. Dương Phàm một mình mang chị ta lên tỉnh thành, điều này nói rõ rất nhiều vấn đề, nếu còn giả vờ nữa thì lãnh đạo sẽ nghi ngờ chị ta có thành thật hay không. Về phần thành thật, vấn đề này rất quan trọng nhất là trước mặt lãnh đạo. Không thành thật, rõ ràng lãnh đạo sẽ không tin, quá thành thật thì lại không thỏa đáng cho mấy. Nói tóm lại lãnh đạo muốn thành thật thì thành thật, tất cả lấy lãnh đạo làm trung tâm là được.
Hơn hai tiếng đi xe có thể nói được rất nhiều chuyện. Thấy sắp đến tỉnh thành, Dương Phàm đột nhiên nói:
- Bên phía Hồ Gia Anh sau này chiếu cố thêm một chút, một người phụ nữ làm ăn đúng là không dễ dàng.
Tùng Lệ Lệ trong lòng vừa động rồi nói:
- Cái này không cần phải nói, tôi có 10 % cổ phần trong đó mà.
Dương Phàm kinh ngạc cười cười một tiếng, nhìn Tùng Lệ Lệ xem có nói tiếp nữa không. Dáng vẻ này của Dương Phàm làm cho trong lòng Tùng Lệ Lệ rất thoải mái. Lãnh đạo không để ý, quan trọng là xưng hô đã bắt đầu biến hoá một cách vi diệu, lãnh đạo cũng im lặng thừa nhận.
Nhìn đã ra khỏi cao tốc, Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Đến lượt tôi lái một lát, ngài nghỉ ngơi một chút.
Tùng Lệ Lệ đưa ra yêu cầu này có thể nói thời cơ quá đúng, Dương Phàm gật đầu dừng xe xuống ven đường.
Tùng Lệ Lệ lái xe rất ổn, căn bản không chạy nhanh. Chậm đến độ làm Dương Phàm cảm thấy mình lái xe quá nhau và cẩu thả. Đi đến khách sạn mà Trần Xương Khoa nói, đi vào đại sảnh thì thấy La Thành và Trần Xương Khoa đang ngồi đó nói nói cười cười, bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng 30 tuổi xa lạ.
- Ha ha, đến nhanh thật đó.
Trần Xương Khoa lập tức cười cười đứng lên đi tới ôm Dương Phàm. La Thành cũng đi theo vỗ vỗ lưng Dương Phàm. Dương Phàm là bí thư thị ủy mà, vỗ vỗ lưng hắn như vậy đúng là không nhiều người cho lắm, đúng là đáng tự hào.
Dương Phàm đẩy Trần Xương Khoa ra cười mắng:
- Bỏ cái trò đó đi, hai người các anh cùng xuất hiện, nhất định là con gà chúc tết cho con chồn.
Trần Xương Khoa giới thiệu Hầu Phương Minh nhưng không nói là con trai chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, chỉ nói là một người bạn. Dương Phàm vừa nghe tên liền biết đó là ai. Chẳng qua nếu Trần Xương Khoa không nói, Dương Phàm cũng không vạch trần. Lúc này Tùng Lệ Lệ đã đỗ xe rồi đi vào, thấy La Thành liền ngây ra cười nói:
- La ca đúng là quan hệ rất rộng.
Dương Phàm cũng không hề cảm thấy kỳ quái về chuyện này. La Thành quen biết rất rộng. Nhưng thật ra lúc này Hầu Phương Minh nhìn thấy Tùng Lệ Lệ liền cười nói:
- Lệ Lệ, đã lâu không gặp, đúng là càng lúc càng xinh đẹp.
Một câu nói này làm cho ánh mắt của Trần Xương Khoa và La Thành trở nên mập mờ. Lúc La Thành bắt tay Tùng Lệ Lệ còn trêu ghẹo một câu:
- Lệ Lệ đúng là được đó, theo lãnh đạo rất chặt.
Dương Phàm vừa thấy chuyện không đúng, vội vàng nói:
- Một đám lưu manh, tôi sao quen biết hai người nhỉ.
Tùng Lệ Lệ dường như quen với mấy lời trêu chọc này nên khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Bí thư Dương, tôi ra ngoài làm chút chuyện.
Vừa nói liền chào đám người La Thành, gật đầu đi ra ngoài.
Tùng Lệ Lệ vừa đi, Trần Xương Khoa liền cười nói:
- Người phụ nữ này rất được, có ánh mắt.
Trần Xương Khoa dứt lời liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Chú vẫn là như vậy, đều thích người thành thục một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Dương Phàm chẳng muốn tranh cãi với Trần Xương Khoa làm gì:
- Đừng nói linh tinh, tôi muốn sống thêm mấy năm nữa.
Hầu Phương Minh lúc này cười cười đi tới rồi nói:
- Bây giờ vào trong bàn rượu nói chuyện một chút. Mấy khi gặp được Bí thư Dương, tôi phải đến gần, đến gần một chút.
Dương Phàm lúc này mới chú ý tới dáng vẻ bề ngoài của Hầu Phương Minh. Tên Hầu Phương Minh này không râu, dáng người không cao, ngoài mặt luôn tươi cười. Mọi người đi vào trong phòng ngồi xuống, Trần Xương Khoa lúc này mới cười nói:
- Tần Hinh nói với anh một chuyện, đây là bộ phim cuối cùng mà cô ấy đóng.
La Thành ở bên cạnh cười nói:
- Không phải là Pr đó chứ?
Dương Phàm cười cười gật đầu không nói gì tỏ vẻ đã hiểu ý của Trần Xương Khoa. Hầu Phương Minh lại thở dài một tiếng mà nói:
- Thật đáng tiếc, Tần Hinh bây giờ đang như mặt trời giữa trưa mà lại lựa chọn rút khỏi vòng xoáy.
Sau một phen nói chuyện Dương Phàm nhận thấy nếu không có chuyện hai hải đảo kia, thì Hầu Phương Minh này cũng không quá đáng ghét. Ký quái chính là người này từ đầu đến đuôi mặc dù hay nói chuyện với Dương Phàm, nhưng không hề đề cập đến chuyện hải đảo. Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút là hiểu rõ, có lẽ là chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên đã dặn trước.
Bốn người đang nói chuyện rất vui vẻ thì máy điện thoại di động của Trần Xương Khoa vang lên. Trần Xương Khoa nghe điện rồi đột nhiên nhảy dựng lên:
- Làm cái gì cơ chứ? Đám phóng viên bây giờ sao lại đáng ghét như vậy?
Dương Phàm vẻ ngoài không biểu hiện gì nhìn Trần Xương Khoa đang có vẻ khá tức giận. Chờ Trần Xương Khoa dập máy, Dương Phàm mới cười nói:
- Anh đó, bình tĩnh một chút đi, đều là người có tên tuổi mà.
Trần Xương Khoa tức giận nói:
- Có một phóng viên không ngờ đóng giả làm nhân viên phục vụ lẻn vào nơi ở của đoàn làm phim, sau đó lừa Tần Hinh mở cửa phòng. Đáng chết, không ngờ hỏi có phải Tần Hinh được đại gia nào đó nuôi hay không? Kết quả Tiểu Nha đánh ra ngoài cửa. Ừ, cô bé Tiểu Nha này cũng được, đánh cho con bé phóng viên gãy răng cửa, thật đã giận. Bây giờ con phóng viên đang báo cảnh sát, cảnh sát tới nhà hỏi.
Hầu Phương Minh ở bên cạnh nghe thấy thế liền cười nói:
- Chuyện này giao cho tôi đi. Lát nữa con bé phóng viên đến đây, muốn làm gì thì tùy anh.
Sau đó Hầu Phương Minh nói thêm:
- Được rồi, tôi đi hỏi thăm tình huống một chút, mấy người cứ nói chuyện.
Nói xong Hầu Phương Minh cười cười đứng lên ra ngoài gọi điện. Chuyện này cũng không phải là lớn nhưng cũng không phải là nhỏ. Đây coi như cơ hội thích hợp để Hầu Phương Minh thể hiện.
La Thành ở bên đột nhiên nói một câu:
- Tôi nói này, chuyện này tôi cảm thấy thật trùng hợp. Phóng viên sao có thể biết Tần Hinh ở phòng nào cơ chứ?
Trần Xương Khoa suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Đừng đoán mò, chuyện không căn cứ đừng nói ra, nếu không ảnh hưởng đến tình cảm anh em.
Hai người nói mấy câu liền mơ hồ lộ ra mối nghi ngờ của La Thành. La Thành hoài nghi cái gì? Hoài nghi chuyện này là do Hầu Phương Minh sắp xếp. Dương Phàm nghe thấy thế không khỏi cười mắng:
- La ca, không nhìn ra đó, anh xấu thật.
- Cậu nghĩ tôi là người như thế nào hả, thủ đoạn này tôi chơi mãi rồi.