Lâm Đốn tức giận trừng mắt nhìn Hồ Nhàn nói:
- Đàn bà không nên nói nhiều.
Nhìn thái độ ấm ức của Hồ Nhàn, Dương Phàm cười ha hả nói:
- Lâm Đốn, không được nói Hồ Nhà như vậy. Đến phòng của tôi nói chuyện đi.
Tới phòng làm việc của Dương Phàm, sau khi ngồi xuống Dương Phàm lấy chiếc chìa khóa nhà của Chu Dĩnh vẫn không dùng, đưa cho Lâm Đốn nói:
- Đã có sẵn đồ gia dụng, hai người trước tiên cứ ở đó, tôi cũng không dùng đến. Công việc của Hồ Nhà thì tôi thấy bố trí đến Ủy ban giáo dục có lẽ thích hợp. Lát nữa tôi sẽ nói Tùng Lệ Lệ bố trí, cô ấy là người quen việc, chỉ cần một cuộc điện thoại là được.
Hai vợ chồng đều lộ vẻ cảm kích nhưng không nói được gì. Dương Phàm là Bí thư thị ủy, bận rộn đủ trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian xuy xét mấy việc nho nhỏ của cấp dưới chứ? Hồ Nhàn ôm mặt ngăn không cho nước mắt chảy xuống, đáng tiếc là không thể kìm nổi, mấy giọt lệ đã rơi xuống đầu gối.
- Ha hả, đừng kích động!
Dương Phàm cười nói tiếp:
- Lâm Đốn, trước tiên anh chuẩn bị tới huyện Nhai Sơn tiếp nhận vị trí của Nguyễn Bình Hòa, tối đa là nửa tháng.
Lâm Đốn nghe vậy, tinh thần rung lên, tuy nhiên rất nhanh cau mày nói:
- Bí thư Dương, bên cạnh ngài không có ai hoàn toàn tin tưởng được cả, tôi đi như vậy không nỡ.
Dương Phàm rất thích nghe lời như vậy, bất giác mỉm cười. Có thủ hạ như vậy thật là thoải mái. Cái gì gọi là lúc nào cũng có lãnh đạo trong lòng? Lâm Đốn chính là đáp án tiêu chuẩn. Mặc kệ lời nói này có thiệt tình trăm phần trăm hay không, Dương Phàm đều cảm thấy phi thường vui mừng.
- Thế nào? Lo lắng cho tôi à? Được rồi, anh không đi nữa, tiếp tục ở lại làm chánh văn phòng nhé.
Dương Phàm mỉm cười trêu ghẹo, không ngờ Lâm Đốn đáp lại không chút do dự:
- Không thành vấn đề! Lãnh đạo bố trí như thế nào thì cứ thế mà làm.
- Ha ha ha!
Dương Phàm bất giác cười vui vẻ, đứng lên đi hai bước. Hai vợ chồng Lâm Đốn không tự giác cũng đều đứng lên, Dương Phàm vừa quay đầu lại nhìn thấy vội vàng nói:
- Các người ngồi xuống, đừng để ý tới tôi.
Sau khi đi vài bước, trầm ngâm một lát, Dương Phàm mới nói:
- Lâm Đốn, sau khi anh xuống, đầu tiên phải nghĩ làm sao có thể đứng vững chân. Huyện Nhai Sơn là một huyện lớn không có nông nghiệp phát triển lắm, trong huyện có mấy đại nông trường, nhất định phải làm tốt quan hệ. Mặc khác, là người ở bên ngoài tới, anh nhất định phải làm tốt quan hệ với bí thư huyện ủy. Đương nhiên, nếu có gì khó khăn, tôi sẽ làm chỗ dựa cho anh, anh không cần phải e dè. Khi có việc điều chỉnh nhân sự cần thiết, anh cứ thoải mái nói với tôi, tôi sẽ suy xét để những đồng chí cá biệt lùi về tuyến hai trước.
Dương Phàm nói không nóng không lạnh nhưng trên thực tế lại mang theo khí vị cứng rắn.
Lâm Đốn nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, không kìm nổi đứng lên nói:
- Bí thư Dương, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ngài mất mặt.
- Đồ ăn đã mua hết rồi, chờ anh về tắm rửa xong là ăn thôi.
Trương Tư Tề mỉm cười gọi điện thoại cho Dương Phàm trước khi hết giờ. Treo điện thoại, Dương Phàm vội vàng thu dọn đồ rồi trở về, trong lòng không kìm nổi cảm khái may mà mình vẫn tốt số, hậu phương yên ổn.
Kỳ thật Dương Phàm có mười phần tin tưởng đối với Chúc Vũ Hàm. Đây là một người phụ nữ không thích tranh giành. Trương Tư Tề cũng không phải người khó chơi. Hai bên có thể chấp nhận nhau cũng không có gì là lạ.
Dương Phàm mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp. Chu Dĩnh đi theo bên cạnh hỗ trợ. Chúc Vũ Hàm và Trương Tư Tề tán gẫu khá vui vẻ ở phòng khách, đề tài đều không hề rời khỏi chuyện về con cái. Có chuyện bắt buộc phải chấp nhận, nếu không chấp nhận thì mình sẽ không thể qua nổi. Hơn nữa Dương Phàm cũng không hề có ý tứ lừa gạt.
- Chu Dĩnh ở cùng với hai người à?
Chúc Vũ Hàm hạ giọng cười hỏi.
Trương Tư Tề cười gật đầu nói:
- Là phụ nữ thì có thể làm được gì nữa? Đàn ông rốt cục vẫn là bầu trời trên đầu người phụ nữ.
Đáp án này khiến Chúc Vũ Hàm hơi bất ngờ. Ngẫm lại những lời đồn trước kia về Trương Tư Tề như một thiếu nữ của thời đại, lại nhìn người phụ nữ đang vỗ vỗ bụng mình, mỉm cười đầy vẻ tự hào, cảm giác như hai con người hoàn toàn khác nhau. Trương Tư Tề nghĩ được như vậy, Chúc Vũ Hàm không khỏi mỉm cười, thầm nhủ năm đó mình cũng không phải một người phụ nữ mạnh mẽ. Dù mạnh mẽ thế nào thì phụ nữ rốt cục vẫn là phụ nữ, về điểm này không có gì khác nhau quá lớn, chẳng qua xem ai sớm nhìn ra đạo lý này mà thôi. Dù đạo lý là vậy nhưng trong tâm vẫn không kìm nổi cực kỳ bất đắc dĩ.
Bận rộn làm xong việc bếp núc, Dương Phàm không sốt ruột đi ra ngoài mà trước hết tới toilet rửa ráy sạch sẽ, xem quần áo mình có chỉnh tề hay không, sau đó mới chậm rãi đi vào phòng khách.
Ba người phụ nữ sóng vai đứng lên, cùng nhau mỉm cười, đồng thanh nói:
- Cảm ơn!
Không biết là cảm ơn Dương Phàm xuống bếp hay là cảm ơn Dương Phàm đã rửa ráy sạch sẽ rồi mới đi ra. Làm bếp là sự chăm sóc của người đàn ông đối với người phụ nữ. Việc rửa ráy sạch sẽ lại là sự tôn trọng.
Biến mất mấy ngày nay, rốt cục Trầm Ninh cũng xuất hiện. Toàn thân hắn gầy đi một vòng, ngồi trong vòng phòng làm việc của Dương Phàm. Có lẽ chỉ có duy nhất Trầm Ninh có thể tùy tiện bắt chéo chân trong phòng này.
- Bắt được người rồi. Cảnh sát quốc tế tóm được, nhưng trước khi tóm được thì Ngưu Bì Tinh đã nhảy từ tầng sáu xuống, trở thành đời sống thực vật. Ha ha… con mẹ nó quả thật là thâm độc.
Trầm Ninh xạm mặt mắng chửi. Dương Phàm nghe vậy trong lòng hơi chấn động.
Hít sâu một hơi, thổi nỗi muộn phiền trong lòng ra ngoài, Dương Phàm không khỏi hơi hơi chua xót cười nói:
- Đừng có gấp, từ từ sẽ được. Tao có đủ kiên nhẫn. Tao tin rằng từ giờ về sau, bọn nó không thể thu tay lại mặc kệ được.
Trầm Ninh nghe xong lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Lưới trời tuy thưa nhưng bọn chúng chạy không thoát được đâu. Trải qua điều tra, bọn tao đã tập trung nghi vấn vào một người tên là A Bình, gần đây đang tăng cường theo dõi hắn.
- Giám đốc sở Công an tỉnh có thái độ gì?
Dương Phàm cười hỏi:
Trầm Ninh thở dài nói:
- Tao phát hiện các người đều kiên nhẫn hơn tao. Mấy người bên giám đốc sở đều lo lắng rằng mày sốt ruột.
- Khang Hà bên kia có động tĩnh gì không?
Dương Phàm cười hỏi, hy vọng có thể dịu đi chút cảm xúc của Trầm Ninh
- Không có. Tuy nhiên gần đây hắn đi lại rất gần gũi với Mao Vũ trên sở Công an tỉnh. Việc này rất không thuận lợi cho việc theo dõi của bọn tao. Thủ hạ của Mao Vũ đều là chuyên nghiệp, rất mẫn cảm với hiện tượng đó. Hiện giờ bọn tao chỉ có thể giám thị từ xa. Còn một vấn đề khác, từ sau khi trở về từ tỉnh thành, gần đây Khang Hà hay lui tới với thường vụ phó thị trưởng Lữ Ngọc Phương, hình như đang nhắm chủ ý vào một mảnh nhà đất nào đó, cụ thể thì hiện tại chưa điều tra ra.
Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:
- Cứ để bọn chúng lăn lộn đi. Càng gây chấn động lớn thì sơ hở càng lộ ra nhiều.
Nói tới đây Trầm Ninh cười đứng lên nói:
- Báo cáo xong. Tao cũng nên về nhà thôi, mấy hôm không nộp thuế má rồi. Nếu không về nữa thì vợ sẽ mang con đi lấy chồng khác mất.
- Cút đi! Nói tới nói lui, rốt cục lại không đứng đắn rồi.
Dương Phàm mỉm cười mắng. Khi đưa Trầm Ninh ra tới cửa thì thấy Tùng Lệ Lệ mỉm cười đi vào, tay còn cầm một vài tài liệu.
- Thị trưởng Tào bên kia đưa tới để ngài xem trước một chút.
Tùng Lệ Lệ đặt tài liệu lên bàn, sau đó đứng bên cạnh tủm tỉm cười nhìn.
Dương Phàm cười khổ gõ trán nói:
- Chị cứ nói thẳng nội dung xem. Gần đây tôi đọc nhiều tài liệu quá, mắt mờ cả đi. Giờ cứ thấy văn kiện với tài liệu là hoa mắt.
Tùng Lệ Lệ cười cười, cũng không dám cầm tài liệu lên nói:
- Về việc tiến cử một đội bóng đá. Cụ thể là như thế này: Chính quyền thành phố định xây dựng lại khu thể thao của thành phố, mở rộng lên thành một sân vận động bóng đá với mười ba ngàn chỗ ngồi, làm sân nhà cho đội bóng đá thành phố Hải Tân. Tập đoàn Thiên Mỹ bỏ ra hai mươi triệu, mua lại câu lạc bộ bóng đá Vĩnh Thái Mãnh Hổ. Tất cả các bộ phận liên quan cũng do Thiên Mỹ đầu tư. Nếu không có gì bất ngờ, sang quý sau, thành phố chúng ta sẽ có một câu lạc bộ ở giải hạng A.
"Sao cô bé đó lại ương bướng thế nhỉ?" Dương Phàm thầm nhủ, trong lòng cảm giác bực bội. Kỳ thật chỉ cần Thu Vũ Yến nói một chữ "không", Dương Phàm hoàn toàn có thể phủ quyết chuyện này. Hiện tại xem ra Tào Dĩnh Nguyên rất có hứng thú với chuyện này. Cũng không biết Thu Vũ Yến đang tính toán cụ thể thế nào.
- Chính quyền thành phố có chính sách ưu đãi gì?
Dương Phàm thảnh nhiên hỏi.
Tùng Lệ Lệ biết đây là mấu chốt cho nên mỉm cười nói không chút hoang mang:
- Chính sách ưu tiên tương quan như sau: Điều kiện tiên quyết là trong vòng ba năm đội bóng ở thành phố Hải Tân, Thiên Mỹ tiếp tục nắm quyền sở hữu đội bóng. Thứ nhất, trong vòng ba năm miễn giảm cho Tập đoàn Thiên Mỹ 5% thuế thu nhập ở thành phố Hải Tân. Thứ hai, Thiên Mỹ có quyền lựa chọn ba mảnh đất không cần phải đấu giá mà có thể mua luôn. Thứ ba, khi Tập đoàn Thiên Mỹ xây dựng công trình nhà ở cho người thu nhập thấp thì có thể được cho vay hai triệu tệ với lãi suất thấp.
Nghe ra nhã ý rất rõ ở trong đó. Tào Dĩnh Nguyên thật ra rất thông minh. Có lẽ Thu Vũ Yến nhắc tới Dương Phàm khi Tập đoàn Thiên Mỹ đàm phán với chính quyền thành phố, Tào Dĩnh Nguyên cũng đoán được Dương Phàm đã gật đầu những điểm mấu chốt ở vấn đề này. Tuy nhiên, theo tình huống trước mắt có thể thấy, dường như Tập đoàn Thiên Mỹ cũng không được nhiều lắm. Những mảnh đất hơi tốt một chút ở thành phố Hải Tân đã bị người ta chia cắt hầu như chẳng còn gì, lấy được ba mảnh đất thì có thể được bao nhiêu lợi ích chứ? Đây mới là nhân tố mấu chốt.
Từ trực giác, Dương Phàm cho rằng Tào Dĩnh Nguyên sẽ không đơn giản như vậy liền đạt thành hiệp nghị với Thu Vũ Yến. Nguồn: https://truyenfull.vn
Dương Phàm phất tay nói với Tùng Lệ Lệ:
- Chị đi đi, cứ để thứ này lại.
Tùng Lệ Lệ cười đi ra ngoài. Dương Phàm đứng lên đi vài vòng rồi cầm lấy điện thoại, bấm vào di động của Thu Vũ Yến:
- Trưa nay bận không? Cùng nhau đi ăn cơm.
Đang bận rộn ở văn phòng mới thuê tạm, Thu Vũ Yến nghe vậy liền cười nói:
- Không thành vấn đề. Nếu không anh tới nhà em đi, gần đây em đều tự nấu ăn.
Đề nghị này khiến Dương Phàm nhiều ít hơi không ngờ. Suy nghĩ một chút, Dương Phàm mỉm cười từ chối:
- Rất phiền toái. Trực tiếp đi khách sạn Nam Cương ăn là được. Tôi bảo Tùng Lệ Lệ đặt chỗ nhé.
Thu Vũ Yến trầm mặc một chút. Trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng hô hấp thật sâu của Thu Vũ Yến.
- Vâng, anh cứ quyết định.
Những lời này có vẻ hơi hữu khí vô lực.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi hơi hơi cười khổ.
Sau khi hết giờ, Dương Phàm tự mình lái xe, lặng lẽ đi tới khách sạn. Gần đây danh tiếng của đồng chí Bí thư thị ủy rất nổi tiếng trên mạng, tuy nhiên trang web của chính quyền thành phố cũng không dám đưa ảnh lên.
Thu Vũ Yến đã ở trong phòng chờ từ sớm, trên mặt mang theo một tia u sầu nhè nhẹ. Thu Vũ Yến khá giống với Chu Dĩnh, tuổi xuân của người con gái đi qua rất nhanh, có lẽ chỉ trong mấy năm đã thoáng cái trôi qua.
Điều khiến Thu Vũ Yến cảm giác bất đắc dĩ nhất chính là từ đầu tới cuối Dương Phàm luôn không cho mình cơ hội. Điều này quả thật là một đả kích không lớn không nhỏ đối với Thu Vũ Yến. Hôm nay Dương Phàm mời ăn cơm, Thu Vũ Yến tự nhiên đoán được là vì chuyện đội bóng. Từ góc độ của Thu Vũ Yến, thương nhân sao có thể làm ăn lỗ vốn. Tuy nhiên chuyện này không thể đưa ra trong báo cáo đó. Thu Vũ Yến đoán rằng xuất phát từ sự quan tâm đối với tập đoàn Thiên Mỹ, Dương Phàm khẳng định sẽ chủ động tới tìm mình. Việc này xem như cực kỳ có dụng tâm kín đáo khổ sở. Đáng tiếc, dù rằng người ta biết nhưng lại từ chối tới nhà ăn cơm.
Thấy đã sắp tới giờ, Thu Vũ Yến lấy gương ra, xem kỹ mặt mình một chút.
Cửa mở, Dương Phàm tươi cười xuất hiện, giơ tay ra nói:
- Cô tới trước rồi, xin lỗi, rất xin lỗi.
Bắt tay như những người bạn bình thường, Thu Vũ Yến liếc nhìn Dương Phàm với vẻ hơi u oán, nói:
- Em cũng mới tới thôi. Anh bận rộn, tới chậm một chút có sao đâu.
Dương Phàm hơi ngưng lại, cười khổ, lắc đầu nói:
- Đâu có. Không nói chuyện này nữa. Ngồi xuống nói đi. Vì chuyện đội bóng mà cả sáng nay tôi vẫn tâm thần không yên. Tôi để Thiên Mỹ đến thành phố Hải Tân không phải để các người làm ăn lỗ vốn. Người làm ăn phải nói chuyện làm ăn. Nếu cô không đưa ra được lý do hợp lý, tôi sẽ không gật đầu trong chuyện đội bóng đâu. Có tiền cũng không thể mù quáng làm việc được. Tào Dĩnh Nguyên đương nhiên là đang mong ước chuyện này, cô cũng không phải do ông ta mời tới.
Dương Phàm rất nhanh chuyển dịch đề tài. Thu Vũ Yến nghe xong không khỏi nhíu mày, lại ai oán liếc nhìn Dương Phàm một cái nói:
- Giữa anh vừa em chỉ có thể nói chuyện công việc thôi sao?
Dương Phàm cảm thấy ngực như bị giáng cho một chùy, hít một hơi thật sâu mới noi:
- Thu Vũ Yến, cô còn làm như vậy, tôi sẽ mất hứng đó. Lúc trước chúng ta đã nói rõ rằng sẽ là bạn bè bình thường rồi mà.
Thu Vũ Yến bất đắc dĩ lườm Dương Phàm một cái, thở dài một hơi, nói:
- Được. Nói chuyện tử tế. Đầu tiên em phải cho anh yên tâm chứ gì? Em là một người làm ăn, chưa bao giờ chịu làm ăn thua thiệt. Anh đã biết chuyện Thị trưởng Tào cấp cho ba mảnh đất. Chờ khi em chọn đất xong, ông ta sẽ đề xuất di dời tòa nhà chính quyền thành phố. Em e rằng khi quy hoạch sẽ chiếm một phần đất của em, sau đó chính quyền thành phố sẽ lấy phần đất cũ của họ để đổi lấy phần đất của em.
Đây mới là phong cách làm việc của Tào Dĩnh Nguyên. Hiện tại cho dù lão ta có quyết đoán cũng không dám đắc tội Dương Phàm. Việc di chuyển tòa nhà chính quyền thành phố một khi thực hiện sẽ là một đại công trình. Chỉ cần có công trình là tất cả các bộ môn từ trên xuống dưới đều có thể có chút ưu đãi. Đề nghị này của Tào Dĩnh Nguyên khá khôn khéo, gián tiếp bán chỗ tốt cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới.
- Không đúng. Mảnh đất của chính quyền thành phố ở vị trí trung tâm, giá cả của nó sao có thể so sánh với giá mảnh đất vớ vẩn của cô được?
Dương Phàm mỉm cười hỏi.
Thu Vũ Yến đành phải nói thật:
- Thành phố muốn làm một tòa nhà văn phòng mới thì có thể lấy tiền ở đâu ra?
Dương Phàm lập tức hiểu ra, mỉm cười gật đầu nói:
- Việc xây dựng cá nhân của các cô thật ra có thể ngăn chặn mồm của rất nhiều người.
Tào Dĩnh Nguyên không phải người ngu. Nếu chỉ đơn thuần là đổi đất, cho dù Tập đoàn Thiên Mỹ muốn ổn định giá nhà cũng chưa chắc có thể ngăn chặn được cái mồm của những người khác, nhưng hiện tại Thiên Mỹ còn làm một đội bóng đá. Về phương diện này, người ta cũng không rõ ràng lắm về mức đầu tư, mọi người chỉ biết rằng bóng đá là vấn đề đốt tiền. Để tăng tốc độ phát triển của thành phố thì việc trả giá nhà đất dường như cũng có thể nói nhanh qua một chút.
Suy nghĩ một lát, Dương Phàm đột nhiên cau mày nói:
- Còn có một vấn đề, cục Xây dựng là do Lữ Ngọc Phương chủ quản. Tôi rất lo người này, phải tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế) mới được.
Thu Vũ Yến cũng khá cảm thấy hứng thú đối với chuyện đấu đá, nghe Dương Phàm nói vậy liền cười hỏi:
- Vậy xuống tay thế nào?
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Cô hỏi cái này làm gì?
Thu Vũ Yến cau mày nói:
- Không nói thì thôi, em không cần nghe nữa.
Thần thái của Thu Vũ Yến quả thật rất rung động tâm hồn.
Dương Phàm nhìn thấy không kìm nổi hơi rung động, thuận miệng nói:
- Được rồi, tôi nói cho cô, nhưng cô không được nói ra ngoài.
Thu Vũ Yến lườm Dương Phàm một cái nói:
- Anh làm như em là trẻ con vậy à? Sao có thể nói lung tung chứ?
Dương Phàm cười cười, lấy thuốc lá ra. Thu Vũ Yến ngồi xuống bên cạnh cướp lấy bật lửa, bật lên châm cho hắn. Động tác này có chút thân mật, Dương Phàm hơi đảo mắt một cái rồi cũng đành cam chịu.
- Kỳ thật nói trắng ra rất đơn giản. Điều chỉnh công tác. Lữ Ngọc Phương quản cục Giao thông, cục Xây dựng và vài cơ quan béo bở. Tôi cho hắn ta một chính sách tằm ăn rỗi, sau một thời gian lại điều chỉnh công tác của hắn một chút với lý do thuận tiện công tác. Cụ thể thì không cần tôi nói. Chỉ cần hơi cấp cho Tào Dĩnh Nguyên một chút, khẳng định rằng ông ta sẽ cướp ngay.
Dương Phàm mỉm cười nói.
Thu Vũ Yến ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà một hồi lâu mới thấp giọng cười nói:
- Anh xấu thật. Chẳng lẽ anh không sợ chỗ dựa trong tỉnh của Lữ Ngọc Phương tìm tới anh gây phiền toái sao?
Dương Phàm cười giải thích:
- Lữ Ngọc Phương là dựa vào quan hệ với trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa. Căn cứ một ít hiện tượng gần đây, tôi cảm giác bí thư Triệu không hài lòng với Lý Hiếu Nghĩa, vậy thì sao? Cho dù tôi động vào lợi ích của Lữ Ngọc Phương, Lý Hiếu Nghĩa cũng không dám làm khó tôi. Ngược lại, nếu bí thư tỉnh ủy Triệu đã có ý tứ động tới Lý Hiếu Nghĩa, khẳng định sẽ ngầm ủng hộ tôi thực hiện.
Thu Vũ Yến cũng không quá hiểu, chỉ cười hỏi:
- Sự tình không phải do Tào Dĩnh Nguyên bắt đầu sao? Như thế nào lại là ủng hộ anh?
Dương Phàm mỉm cười đầy ngạo khí, nói:
- Không có tôi ngầm giật dây, trong ngắn hạn, Tào Dĩnh Nguyên khẳng định là kẻ vô tích sự. Mấy lão già trên tỉnh biết rất rõ điểm mấu chốt này. Tôi nói cho cô biết, ở trên thương trường, cô có lẽ là tinh anh nhưng ném vào trong quan trường, không có năm, ba năm dùi mài, có lẽ rất nhiều chuyện cô sẽ không thể hiểu nổi. Tôi nói vậy không có ý tứ hạ thấp cô đâu. Bản thân tôi đi được tới đây cũng đã vấp phải không biết bao nhiêu chỗ bùn lầy. Đấy là mấy trưởng bối trong nhà còn khen tôi ngộ tính cao đó. Rất nhiều chuyện sau này tôi mới có thể suy nghĩ cẩn thận được.
Thu Vũ Yến bị nói tới mức trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng hung hăng nói:
- Làm quan chẳng có gì là tốt đẹp cả. Anh cũng không phải thứ tốt.
Dương Phàm không giải thích thực sự rõ ràng cho Thu Vũ Yến. Chuyện đại sự di dời chính quyền thành phố thế này, nói thế nào thì Tào Dĩnh Nguyên cũng phải hỏi ý kiến Dương Phàm trước. Dương Phàm gật đầu mới có thể thực hiện. Hiện tại nói việc này thông qua Thu Vũ Yến, tương đương với việc Tào Dĩnh Nguyên mới chỉ đưa ra ý tưởng ban đầu. Làm ra một bản dự thảo thế này chỉ là tung hỏa mù. Thực sự chính là muốn thử Dương Phàm một chút, đồng thời Tào Dĩnh Nguyên cũng ám chỉ một tin tức: tôi thấy Lữ Ngọc Phương hơi chướng mắt. Tôi muốn động vào hắn, lãnh đạo nghĩ sao?
Quả thật phải nói Tào Dĩnh Nguyên thực sự là một lão cáo già mới tìm Thu Vũ Yến nói loại chuyện này. Mục đích tự nhiên rất rõ ràng, nếu Dương Phàm không đáp ứng, tương đương chuyện này chưa nói ra. Tôi cũng không muốn làm chuyện đội bóng nữa. Một chiêu này tiến lùi rất tự nhiên, thể hiện đầy đủ sự lão luyện của Tào Dĩnh Nguyên trong nghịch cảnh. Thái độ hợp tác của Tào Dĩnh Nguyên là rất rõ ràng: tôi đi nhờ xe. Tương lai sau này Dương Phàm cũng sẽ phải điều đi, lúc đó đương nhiên là nước lên thì thuyền lên. Chuyện như vậy ai chẳng muốn làm chứ?
Ăn một chút cơm cũng không mất bao lâu thời gian, thời gian chủ yếu là thảo luận chi tiết bản kế hoạch với Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến rất kinh ngạc về sự mẫn cảm và cẩn thận của Dương Phàm đối với việc kinh doanh. Rất nhiều việc đều là Dương Phàm nói ra, Thu Vũ Yến mới phản ứng lại. Nói tới mức đồ ăn đều nguội cả đi. Hai người ngồi một chỗ, cùng sửa lại bản kế hoạch thành gần như lung tung cả.
Đến lúc Dương Phàm gần như đã sửa xong hết bản dự thảo thì nhìn mấy món ăn trên bàn đã nguội tanh lạnh ngắt, Dương Phàm cười khổ nói:
- Gọi bát mì đi. Sớm biết thế thì tới nhà cô ăn, nói chuyện công việc xong thì để cô nấu chút gì ăn là được.
Ánh mắt Thu Vũ Yến hơi mờ đi, thầm nói lúc này mới nghĩ tới à? Tuy nhiên Thu Vũ Yến lại nghĩ, có thể lúc trước Dương Phàm không muốn làm việc này, bây giờ mới muốn.
- Anh lập kế hoạch rất tốt, nếu làm kinh doanh khẳng định sẽ rất giàu có.
Thu Vũ Yến cười nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, trong lòng thầm khát khao nếu có thể cùng người đàn ông này tung hoành thương trường, tự nhiên mọi việc đều thuận lợi.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Quan hệ giữa cô và tôi là đôi bên cùng hỗ trợ nhau, cùng có lợi. Năm đó các cô chuyển tới Uyển Lăng, mặc dù có một số nhân tố nhưng xét cho cùng đều là xuất phát từ lợi ích bản thân, từ đó tập đoàn Thiên Mỹ không bị sụp đổ. Sau này tôi mới suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần cứ tập hợp những người đó lại, nhượng cho họ một ít ích lợi nhất định, sự tình có thể được giải quyết thuận lợi. Tập đoàn Thiên Mỹ quá lớn, không một ai có thể một mình nuốt trọn được.
Thu Vũ Yến cười nói:
- Chẳng phải một mình anh nuốt cả sao? Thậm chí cả xương cốt, dây lưng cũng không còn!
Nói xong, Thu Vũ Yến ra vẻ lơ đãng cởi bỏ một chiếc cúc áo, làm xong còn không quên liếc nhìn Dương Phàm một cái đầy quyến rũ.
Đáng tiếc, lúc này tâm tư của Dương Phàm lại không đặt lên nàng. Sau một hồi suy nghĩ, Dương Phàm thở dài nói:
- Cô nghĩ quá đơn giản. Lúc đầu, tôi cũng chỉ có thể làm cho tổng bộ Thiên Mỹ một bộ khung trống rỗng. Đương nhiên, lúc ấy trong lòng tôi nghĩ là cho vài năm sau, cũng chính là hiện tại khi tôi cần tới tài chính của tập đoàn Thiên Mỹ, các người có thể giúp tôi một phen.
Dương Phàm nói rất thẳng thắn. Thu Vũ Yến thở dài nói:
- Chính là vậy. Mấy năm nay anh tận tâm tận lức giúp đỡ tập đoàn Thiên Mỹ kiếm được không ít tiền. Anh không sợ tập đoàn Thiên Mỹ qua cầu rút ván sao?
Dương Phàm lộ ra một tia ngạo khí, thản nhiên nói:
- Nhìn từ một góc độ khác, chúng ta có quan hệ dựa vào nhau mà sống. Nói khó nghe một chút chính là lật tay thành mây, đảo tay thành mưa cũng không phải là chuyện quá khó đối với tôi.
Lời nói này đầy khí thế, Thu Vũ Yến nghe xong chỉ cúi đầu cắn môi. Mấy năm nay cô liều mạng phấn đấu trên thương trường chủ yếu là vì năm đó Dương Phàm không thèm nhìn tới mình. Cô mong rằng Dương Phàm có thể để ý mình một chút, vậy mà người đàn ông này lại để mặc hoa rơi, nước chảy vô tình khiến lòng người phải tức giận. Có đôi khi một mình trong đêm tĩnh lặng, một mình ngồi dưới ngọn đèn, Thu Vũ Yến căm hận tới mức nghiến răng. Lúc này thấy Dương Phàm nghĩ tới ích lợi cả tập đoàn Thiên Mỹ, Thu Vũ Yến lại không thể căm hận được nữa.
Buổi chiều mới vừa đi làm, ngồi còn chưa ấm chỗ thì Tào Dĩnh Nguyên đã tới nói chuyện "công việc" với Dương Phàm.
- Tài chính thiếu tiền. Tất cả mọi thứ trong tòa nhà chính quyền thành phố đều là di sản từ những năm 1980 tới năm 1990, hơn nữa nằm tại khu phố trung tâm buôn bán náo nhiệt, rất ảnh hưởng công tác.
Nói tới cuối cùng, Tào Dĩnh Nguyên mới đưa ra đề tài này.
Dương Phàm trầm ngâm một phen, nói với Tào Dĩnh Nguyên:
- Chuyện này không nhỏ. Chính quyền thành phố đầu tiên phải thống nhất hướng làm đã, không thể để lúc đó có người đưa ra lời nói bất đồng. Như vậy lão Tào ông có thể bị động đó.
Tào Dĩnh Nguyên vừa nghe vậy lập tức biết Dương Phàm đang ám chỉ rằng mình nên có động tác gì, lập tức nhếch miệng, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói:
- Quả thật có đồng chí không để ý tới đại cục. Loại tư tưởng này cần phải điều chỉnh đúng lúc. Thành phố Hải Tân đang ở giai đoạn phát triển rất nhanh, là người phụ trách chính quyền thành phố, tôi cảm thấy không thể chờ đợi được nữa.
- Ban Tổ chức tỉnh ủy đã phê chuẩn báo cáo về đồng chí Nguyễn Bình Hòa, tôi tính cấp thêm trọng trách cho đồng chí đó một chút.
Tào Dĩnh Nguyên mỉm cười nói.
Dương Phàm nhướng mày, ra vẻ suy tư nói:
- Việc này không ổn lắm. Chính quyền thành phố cần phải suy xét một chút ảnh hưởng tới phó trưởng ban Nguyễn. Tôi cảm thấy việc điều chỉnh công tác trong chính quyền thành phố là lửa sém lông mày nhưng phạm vi điều chỉnh nên hạn chế ở mức nhỏ một chút.