Vừa nói Hầu Tiếu Thiên tức giận vung chân lên đá. Chu Kiến Khang đứng im tại chỗ không dám động, ăn trọn một đạp.
- Lãnh đạo, chuyện này tôi cũng không phải dựa vào một câu nói của ngài mà thực hiện sao?
Chu Kiến Khang thầm sợ hãi trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, chẳng qua hắn càng khom lưng thấp hơn.
Hầu Tiếu Thiên thấy Chu Kiến Khang có thái độ đó, lúc này mới bớt giận, lạnh lùng nói:
- Bây giờ đang là thời kỳ cần phải chú ý, làm tốt công việc của mình, đừng gây phiền phức cho tôi. Cũng may cho cậu, nếu là một người khác thì đã làm cậu chết không chỗ chôn rồi.
Chu Kiến Khang chỉ có thể lau mồ hôi trán. Hắn không khỏi thầm may mắn trong lòng. Hầu Tiếu Thiên mặc dù không nói rõ, nhưng chỉ cần có đầu óc nghĩ sâu một chút là thấy được rất nhiều thứ. Chu Kiến Khang không phải kẻ ngu xuẩn, nếu không có chút năng lực thì sao được Hầu Tiếu Thiên đề bạt.
- Lãnh đạo, phó chủ tịch Vương của tập đoàn Thiên Mỹ muốn gặp ngài, ngoài ra Khang Hà – giám đốc một công ty thường xuyên tài trợ sở Du lịch trong các hoạt động ở thành phố Hải Tân cũng muốn xin gặp ngài.
Chu Kiến Khang rất cẩn thận nói ra. Vừa nãy bị mắng nên bây giờ trong lòng Chu Kiến Khang vẫn hơi sợ, sợ làm cho Hầu Tiếu Thiên mất hứng.
Hầu Tiếu Thiên nghe xong liền nhướng mày nói:
- Tiểu Chu, cậu làm gì thế hả? Phó chủ tịch Vương tập đoàn Thiên Mỹ nhất định phải gặp. Nhưng giám đốc công ty ở thành phố Hải Tân là thế nào mà cũng đòi gặp tôi? Cậu có còn kỷ luật không hả?
Chu Kiến Khang vội vàng giải thích:
- Lãnh đạo đừng giận. Khang Hà là chủ công ty có thể nói đứng đầu thành phố Hải Tân, có mười mấy nhà hàng và câu lạc bộ giải trí, ngoài ra còn liên quan đến lĩnh vực xây dựng, tổng tài sản cũng khoảng vài chục tỷ. Tôi thấy hắn là người biết làm việc, rất tôn trọng lãnh đạo. Nhiệm vụ tiếp đón tập đoàn Thiên Mỹ lần này, anh ta cũng giúp không ít, nên tôi mới cả gan dẫn đến xin gặp ngài.
Nghe xong Chu Kiến Khang giải thích như vậy, Hầu Tiếu Thiên mới cười cười một chút, gật đầu nói:
- Vậy thì còn có thể gặp một chút. Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở cậu, du lịch là ngành công nghiệp chính của tỉnh Thiên Nhai. Cậu ngồi trên vị trí giám đốc sở Du lịch phải làm ra điều gì đó.
Trong phòng làm việc của Ngô Địa Kim, lúc này hắn đang rất đau đầu. Nguyên nhân không bởi gì khác, mà chính là việc lựa chon bí thư đảng ủy cục Công an. Ngô Địa Kim đã tìm Đàm Tuyết Ba nói chuyện này, kết quả Ngô Địa Kim thử đưa ra hai cái tên để dò xét đều bị Đàm Tuyết Ba gạt bay.
Đàm Tuyết Ba đang ngồi trước mặt Ngô Địa Kim, hắn đang cúi đầu hút thuốc. Ngô Địa Kim nhìn lão già cứng đầu này không khỏi khó chịu, nhưng lại chẳng có cách nào làm gì được hắn.
- Lão Đàm, người tôi đề nghị, anh không đồng ý. Vậy anh đưa ra một hai người đi.
Ngô Địa Kim thầm nói vị trí bí thư đảng ủy cục Công an cuối cùng cũng phải do ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy thông qua, nên vấn đề này chẳng việc gì phải so đo với Đàm Tuyết Ba. Hơn nữa nếu chẳng may mình làm việc này khiến Dương Phàm khó chịu, vậy không phải là chết sao? Tốt hơn hết là đẩy vấn đề sang cho Đàm Tuyết Ba. Như vậy Dương Phàm sẽ không nghi ngờ mình kết bè kết đảng.
Đàm Tuyết Ba lúc này mới ngẩng đầu lên nói:
- Tôi cảm thấy chuyện này để cho Bí thư Dương quyết định là tốt nhất.
Hả? Có ý gì? Ngô Địa Kim không khỏi giật mình một chút, thầm nói không phải bí thư thị ủy Dương Phàm đã đối phó xong lão già này rồi chứ? Ngô Địa Kim khá nghi ngờ nhưng hắn cũng cần chứng minh một chút.
- Cũng được, chúng ta đi gặp Bí thư Dương.
Ngô Địa Kim thầm nghĩ nếu Dương Phàm đưa ra một cái tên, nếu Đàm Tuyết Ba không phản đối như vậy nói rõ lão già này đã đứng ở bên nào.
Ngô Địa Kim đề nghị như vậy, Đàm Tuyết Ba cũng không phản đối, hai người cùng nhau đến phòng làm việc của Dương Phàm. Sau một phen khách khí rồi ngồi xuống, Ngô Địa Kim nói ý đồ đến đây ra. Dương Phàm nghe xong có chút khó chịu nhíu mày, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Thành phố Hải Tân chẳng lẽ không có cán bộ thích hợp sao? Tôi cho các đồng chí đề cử một người làm bí thư đảng ủy cục Công an mà lại do dự không quyết như vậy. Tôi lại vừa mới tới thành phố Hải Tân này nên không hiểu rõ tình hình nhân sự trong thành phố chúng ta. Đây là các anh đang trốn tránh trách nhiệm và đùn đẩy sang cho tôi.
Lời này chẳng khác nào mắng hai người. Nhưng Ngô Địa Kim nghe xong lại thầm nghĩ xem ra Dương Phàm có cái nhìn gì đó với Đàm Tuyết Ba, vấn đề này xử lý cẩn thận như vậy là đúng.
- Trưởng ban Đàm, đồng chí làm báo cáo nhờ lãnh đạo tỉnh ủy đưa ra một sự lựa chọn.
Câu nói này của Dương Phàm coi như đã quyết định sự việc. Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba đứng dậy cáo từ. Lúc đi xuống lầu, Ngô Địa Kim vẫn cảm thấy không rõ. Dương Phàm vì sao lại đẩy quyền đề cử này ra. Cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân Trầm Ninh không phải là cấp dưới nhiều năm của bí thư thị ủy Dương Phàm sao? Chuyện này Dương Phàm lại làm như vậy đúng là làm người ta không thể nghĩ ra.
Đàm Tuyết Ba cũng không hiểu Dương Phàm đang làm cái gì. Chẳng qua nếu Dương Phàm đã nói như vậy, Đàm Tuyết Ba về đến cơ quan liền lập tức sai người viết báo cáo, sau đó kí nháy rồi đưa cho Ngô Địa Kim xem và ký tên, cười cười tờ báo cáo được trình đến trước mặt Dương Phàm. Cả quá trình chỉ diễn ra trong 2 tiếng. Trước khi hết giờ buổi sáng, Dương Phàm đọc qua báo cáo rồi ký tên, sau đó nói với Đàm Tuyết Ba.
- Đồng chí Tuyết Ba, chuyển lên ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đi.
Đàm Tuyết Ba suy nghĩ một chút rồi cố lấy dũng khí mà nói:
- Bí thư Dương, về người lựa chọn cho chức vụ bí thư đảng ủy cục Công an này rất quan trọng. Hay là ngài đề xuất một cái tên được không?
Dương Phàm nhìn vẻ mặt của Đàm Tuyết Ba lúc này, đúng là suy nghĩ cho lãnh đạo. Hắn liền cười cười lạnh nhạt nói:
- Cứ làm vậy đi, trong lòng tôi hiểu rõ.
Bản báo cáo này đã được đặt trên bàn trong phòng làm việc của phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Nguyễn Tú Tú ngay đầu giờ chiều. Nguyễn Tú Tú vừa nhìn thì thấy do lãnh đạo thị ủy thành phố Hải Tân ký tên, chị ta không khỏi nhíu mày. Nguyễn Tú Tú vội vàng cầm báo cáo đưa cho Lý Hiếu Nghĩa xem. Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa vừa xem bản báo cáo này liền lập tức nhăn mặt nhíu mày, trong lòng cũng không xác định Dương Phàm đang định làm cái gì. Lý Hiếu Nghĩa nghĩ tới nghĩ lui rồi phê vào bản báo cáo:
- Đã duyệt, chuyển sang phó bí thư tỉnh ủy Giang xin chỉ thị.
Nguyễn Tú Tú vừa thấy bút phê như vậy trong lòng không khỏi khinh thường, thầm nói lão già Lý Hiếu Nghĩa này đúng là chân bôi mỡ.
Thực ra cuộc sống của Lý Hiếu Nghĩa gần đây cũng không tốt lắm, đệ ruột của hắn là Lữ Ngọc Phương cũng đang gặp khó khăn. Lý Hiếu Nghĩa cho dù có gan làm kẻ trộm cũng không dám trộm. Đưa tay xuống làm loạn về chuyện nhân sự ở địa bàn của thằng Dương Phàm đó sao? Khi Dương Phàm còn ở tỉnh Giang Nam đã làm cho hai tên thường vụ tỉnh ủy phải đi xuống, chuyện này lúc Lý Hiếu Nghĩa lên Bắc Kinh đã nghe bạn bè kể lại rất rõ ràng. Nói không dễ nghe chính là tránh còn không kịp. Lý Hiếu Nghĩa vừa về liền định gọi điện cho Lữ Ngọc Phương, bảo Lữ Ngọc Phương làm việc gì cũng phải cẩn thận, đừng có gây họa.
Nguyễn Tú Tú cầm bản báo cáo này đi đến phòng làm việc của Giang Thượng Vân. Giang Thượng Vân xem bản báo cáo này cũng nhíu mày lại, một lúc sau không nói gì. Một lúc lâu sau Giang Thượng Vân mới nói với Nguyễn Tú Tú:
- Bản báo cáo này cứ để ở chỗ tôi.
Nguyễn Tú Tú vừa rời đi, Giang Thượng Vân đã cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nhỏ giọng nói:
- Giỏi cho thằng ranh Dương Phàm này, không ngờ dám giở trò này với lãnh đạo tỉnh ủy.
Mắng thầm một câu trong lòng xong, Giang Thượng Vân không khỏi cảm thấy đau đầu. Lão cầm điện thoại di động lên gọi cho Triệu Việt. Giang Thượng Vân cười nói:
- Bí thư Triệu có bận gì không? Có chút việc tôi muốn báo cáo với ngài.
Một phút đồng hồ sau Giang Thượng Vân đã đến phòng làm việc của Triệu Việt rồi trình bản báo cáo mà Dương Phàm đã ký tên. Triệu Việt sau khi xem xong cũng cười khổ một tiếng rồi nói:
- Thằng bé này, tôi biết trong lòng cậu ta đã sớm oán giận.
Giang Thượng Vân cười nói:
- Trong lòng oán giận là bình thường mà. Chẳng qua thông qua thủ đoạn này để thể hiện thì vẫn coi như là tôn trong ngài. Có lẽ cậu ta cũng có chỗ khó xử.
Triệu Việt đứng dậy đi lại mấy vòng rồi kiên quyết nói:
- Là bí thư thị ủy, trong việc lựa chọn người nhận chức vụ này, cậu ta có quyền lên tiếng. Nếu ngay cả điểm này mà chúng ta cũng so đo, như vậy sẽ không biết trọng dụng nhân tài.
Giang Thượng Vân nghe xong liền gật đầu, chỉ vào báo cáo rồi nói:
- Nhưng thật ra đồng chí Lý Hiếu Nghĩa này đúng là biết đùn đẩy.
Trong lòng Triệu Việt đương nhiên biết Giang Thượng Vân đang nói gì, chẳng qua đây cũng đúng ý của Triệu Việt. Đương nhiên Triệu Việt không thể hiện ra ngoài mặt, lão ngồi lại vị trí của mình rồi cầm bút phê vào đó:
- Chuyển đồng chí Dương Phàm tự quyết định.
Rốt cuộc là có chuyện gì trong này? Dương Phàm tính chuẩn một điểm đó là bí thư tỉnh ủy Triệu Việt đang khá áy náy vì việc Dương Phàm không thể trở thành thường vụ tỉnh ủy. Người trong chốn quan trường muốn tiến một bước cũng vô cùng khó khăn, điểm này trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Mặc dù nói Dương Phàm còn trẻ tuổi, nhưng quy tắc bình thường bị phá vỡ đúng trên người Dương Phàm, điểm này dù là ai cũng không chấp nhận được. Cho nên về người ngồi ở chức vụ bí thư đảng ủy cục Công an, tỉnh ủy nhất định sẽ suy nghĩ đến tâm trạng của Dương Phàm. Mà có một điểm quan trọng nhất, người ngồi trên vị trí bí thư đảng ủy cục Công an không phải là người của Dương Phàm, như vậy về sau bí thư thị ủy muốn triển khai công việc sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Mặc dù nói người trên tỉnh ủy phái xuống chưa chắc đã không nể mặt Dương Phàm, nhưng đâu thể thuận tay cho Dương Phàm sử dụng như người mà mình đề bạt lên?
Cầm bản báo cáo, Giang Thượng Vân đột nhiên cau mày nói:
- Bí thư Triệu, cơn gió này hình như hơi lớn.
Triệu Việt ngẩn ra một chút rồi cười cười một tiếng, nói:
- Cậu ta biết nên làm như thế nào mà. Ha ha....
Ý chính là tất cả không cần phải nói.
Dương Phàm có phải người không biết chừng mực không? Không phải, đương nhiên không phải. Về việc chọn người vào chức vụ bí thư đảng ủy cục Công an, Dương Phàm vẫn luôn do dự, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm một lần. Nói xa một chút, năm đó Trầm Minh rất chiếu cố đến mình, như vậy Dương Phàm báo đáp lại bằng cách giúp Trầm Ninh là chuyện phải làm. Nói gần một chút thì một phiếu trong thường vụ thị ủy, cộng thêm một người anh em chỉ đâu đánh đó, vị trí này căn bản không thể để cho người khác làm. Vì thế Dương Phàm quyết định mạo hiểm đánh cuộc một phen. Lãnh đạo tỉnh ủy có ý kiến thì có ý kiến. Dù sao ý của mình trong đó, người ta cũng có thể thấy rõ ràng. Hơn nữa cuộc sống sau này còn dài, lâu ngày sẽ thấy lòng người mà. Dương Phàm có suy nghĩ này nên mới ám chỉ Đàm Tuyết Ba làm như vậy. Chẳng qua Đàm Tuyết Ba cũng không hiểu mục đích cuối cùng của Dương Phàm.
Đương nhiên nếu như tỉnh ủy thực sự phái một người giữ chức bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân, như vậy cũng chỉ là loại người bắt buộc phải nghe lệnh Dương Phàm, nhận Dương Phàm làm chủ. Nếu không đừng trách Dương Phàm gây ra sóng gió.
Nội dung phần lớn trong bản báo cáo của Triệu Việt thực ra rất có ý nghĩa. Dương Phàm có thể quyết định người nào, nhưng cậu phải thông qua cửa người bên dưới chứ. Lãnh đạo thị ủy khác, cậu nếu không thể khống chế thì đừng nói gì nữa.
Nguyễn Tú Tú sau khi nhận được báo cáo mà thư ký của lãnh đạo đưa tới, trong lòng không khỏi thầm vui mừng. Bản báo cáo này tại sao thư ký lại trực tiếp giao cho mình, như vậy có một ý nghĩa rất đặc biệt. Nguyễn Tú Tú thầm đắc ý trong lòng, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Xem hết bản báo cáo, trong lòng Nguyễn Tú Tú càng thêm sợ hãi. Triệu Việt ký tên không chỉ là cho Dương Phàm xem, còn cho ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy xem. Các người đừng có suy nghĩ lung tung, Dương Phàm nói ai thì là người đó.
Vòng luẩn quẩn trong đó Nguyễn Tú Tú không rõ lắm. Nguyễn Tú Tú chỉ cảm thấy bí thư tỉnh ủy Triệu Việt đang cố gắng ủng hộ Dương Phàm. Các lãnh đạo thị ủy bên dưới ở vấn đề nhân sự này đều chủ yếu đề bạt các cán bộ thuộc thế lực của mình, càng đừng nói một nhân vật quan trọng như thường vụ thị ủy. Như vậy dù như thế nào cũng phải tranh đoạt chứ. Nhưng Dương Phàm lại không nhắc đến một cái tên này mà làm một bản báo cáo trình lên cấp trên. Bây giờ trên tỉnh ủy cũng không đưa ra đề xuất, lý do chỗ nào cũng thiếu cán bộ.
Bên trong chuyện này rốt cuộc ẩn chứa những điều gì? Nguyễn Tú Tú mặc dù thông minh nhưng cũng không hiểu rõ được. Tóm lại Nguyễn Tú Tú chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, giống như xem hoa trong sương mù vậy.
Càng nghĩ Nguyễn Tú Tú liền cầm báo cáo lên phòng làm việc của Giang Thượng Vân. Sau khi cung kính chào hỏi, Nguyễn Tú Tú rất cung kính và cẩn thận nói:
- Phó bí thư Giang, chuyện này ngài thấy tôi có phải nên tự mình đi một chuyến không?
Chiêu nịnh nọt này của Nguyễn Tú Tú đầy ẩn ý. Vừa lấy được báo cáo liền lập tức chạy đến chỗ Giang Thượng Vân, ý đó là tôi đã hiểu ý của lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo tín nhiệm. Sau đó, chuyện này hình như không phù hợp với trình tự. Tôi phải đưa lên lãnh đạo xem, thể hiện lãnh đạo vẫn còn tồn tại.
Đây chẳng qua chỉ là chút thông minh nho nhỏ của người phụ nữ Nguyễn Tú Tú này. Giang Thượng Vân hơi khinh thường một chút. Ngồi trên vị trí của lão thì cảm thấy động tác này là thừa. Chẳng qua Giang Thượng Vân cẩn thận suy nghĩ một chút lại cảm thấy Nguyễn Tú Tú đi một chút cũng không sai. Ít nhiều cũng làm cho Dương Phàm cảm thấy đừng có mà cò kè mặc cả với lãnh đạo tỉnh ủy.
Giang Thượng Vân hiển nhiên không thể nói ra suy nghĩ trong lòng với Nguyễn Tú Tú, cầm báo cáo rổi trầm ngâm một chút mà nói:
- Đồng chí đi một chuyến cũng tốt, nhưng phải tôn trọng đồng chí Dương Phàm.
Một câu nói này làm cho Nguyễn Tú Tú không có quyền mà chỉ này chỉ nọ. Cô đi xuống chỉ có thể nhìn, thấy gì báo cáo là được. Còn các chuyện khác cô đừng xen vào.
Nguyễn Tú Tú lần này đã hiểu rõ ý của lãnh đạo, trong lòng có chút tiếc nuối. Nguyễn Tú Tú đang định bán cho Dương Phàm một chỗ tốt, bây giờ xem ra không thể rồi. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ, mình đi xuống không nói gì, không phải cũng là bán chỗ tốt sao? Nghĩ như vậy nên Nguyễn Tú Tú cao hứng rời đi. Vào trong phòng làm việc, tâm trạng Nguyễn Tú Tú rất tốt sai cấp dưới chuẩn bị xe, sáng mai sẽ xuống thành phố Hải Tân.
Dương Phàm bên này sắp hết giờ thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Lê Quý nghe điện hỏi tên nhưng đối phương không nói gì, chỉ nói là muốn bí thư thị ủy Dương Phàm phản ánh chút tình hình. Số điện thoại trong phòng làm việc của Dương Phàm không phải người bình thường biết được. Nếu không ai cũng gọi điện tới thì bí thư thị ủy Dương Phàm còn có thể làm việc được sao? Mỗi ngày nghe điện đã hết thời gian.
- Đồng chí Dương Phàm hả. Tôi là Tần Đồng.
Người trong điện thoại báo tên của mình. Dương Phàm hơi sửng sốt một chút, rất nhanh có phản ứng. Đây là phó chủ tịch tỉnh Tần Đồng, hình như không phải thường vụ tỉnh ủy, Dương Phàm nhớ đây là người quản lý mảng giáo dục. Nguồn: https://truyenfull.vn
Cuộc điện thoại này gọi tới là có ý gì, trong lòng Dương Phàm đương nhiên cũng không rõ lắm. Nhưng bây giờ đang điều tra Lâm Mãnh mà, chẳng lẽ kinh động đến Tần Đồng?
- Vâng, xin chào phó chủ tịch Tần, ngài có chuyện gì vậy?
Giọng của Dương Phàm thoạt nhìn rất khách khí nhưng cũng lộ ra vẻ bất mãn.
Tần Đồng bên này nghe ra Dương Phàm đang bất mãn, trầm ngâm một chút rồi giải thích:
- Tôi chỉ hỏi về tình hình cụ thể của Lâm Mãnh, không có ý gì khác.
Nói rất khách khí, Dương Phàm cũng hiểu ra. Đây chỉ là làm chút việc mà thôi, giúp người ta hỏi một câu, sau đó để người trong nhà chuẩn bị đưa cơm vào tù. Đương nhiên Dương Phàm nếu có thể cho chút mặt mũi, như vậy Tần Đồng cũng sẽ làm trung gian một chút.
- Phó chủ tịch Tần, điều tôi có thể nói là Lâm Mãnh đã bị Ủy ban kỷ luật thị ủy tạm giam. Những điều khác xin ngài hiểu cho.
Dương Phàm bỏ đi vẻ bất mãn, khách khí trả lời một câu. Tần Đồng đúng là phó chủ tịch tỉnh, nhưng vấn đề là hắn chỉ đứng ở bên lề trung tâm quyền lực. Bí thư thị ủy không nể mặt thì mày làm gì được chứ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút nên giọng cũng khách khí hơn. Tần Đồng ở đầu bên kia điện thoại đang nghĩ như thế nào, điểm này Dương Phàm không cần suy nghĩ nhiều. Chuyện này như súng đã lên nòng, không ai cản được.
- Ừ, tôi hiểu, tất cả mọi người đều phải tuân theo pháp luật. Như vậy đi, không quấy rầy nữa.
Tần Đồng dập máy.
Dương Phàm bên phía này không khỏi thầm giật mình. Thầm nói một Lâm Mãnh không ngờ lại kinh động đến phó chủ tịch tỉnh. Điều này đúng là thú vị. Dương Phàm thực ra không biết, Tần Đồng chẳng qua không chịu nổi bà vợ làm loạn nên mới gọi điện tới hỏi tình hình mà thôi. Thực ra trong lòng Tần Đồng không muốn tham gia vào vụ việc này.
Ông chú họ Lâm Mãnh là phó giám đốc sở Công an tỉnh Mao Vũ. Mao Vũ là bạn hồi đại học với vợ Tần Đồng - Trương Diệu Lam. Hai người hồi đó có mối quan hệ không thể nói rõ. Sau khi Lâm Mãnh xảy ra chuyện, Mao Vũ nhận được điện thoại cầu cứu của vợ Lâm Mãnh. Mao Vũ nói bóng nói rõ phải nghe tin tức một chút. Nhưng sau khi biết chuyện này có dính dáng đến bí thư thị ủy thành phố Hải Tân – Dương Phàm.
Nếu là do đích thân bí thư thị ủy quyết định, như vậy một phó giám đốc sở Công an sẽ không tiện chỉ tay chỉ chân. Mọi người lại không quen biết gì, mạo muội gọi điện hỏi thăm hoặc là đến gặp mặt sẽ không tiện. Nghĩ tới nghĩ lui, Mao Vũ liền gọi cho bạn gái cũ, mời ăn cơm rồi nhắc đến chuyện này. Mao Vũ nói chỉ cần giúp hỏi thăm chút tin tức mà thôi, sau đó sẽ cảm ơn rất nhiều.
Người phụ nữ Trương Diệu Lam nghe nói chỉ cần hỏi thăm tin tức liền thấy rất bình thường, vì vậy đã đáp ứng. Sau khi về liền nói với Tần Đồng. Tần Đồng hiểu rất rõ, biết thằng ranh Mao Vũ đang định lợi dụng mình. Trong lòng Tần Đồng rất khó chịu. Nhưng Tần Đồng lại sợ vợ. Trương Diệu Lam nhỏ hơn lão 18 tuổi, hơn nữa Tần Đồng còn lấy vợ lần hai. Quan hệ giữa hai vợ chồng có thể nghĩ ra được.
Cho nên Tần Đồng rất kiên nhẫn giải thích cho Trương Diệu Lam một phen, nói cuộc điện thoại này không thể gọi. Trương Diệu Lam là người dù có chết cũng không thể mất mặt, liền nói chỉ là hỏi một câu mà thôi, việc gì phải sợ như thế chứ. Tần Đồng không chịu nổi đành phải gọi điện hỏi một câu.
Cuộc điện thoại này nhìn như bình thường nhưng lại làm Dương Phàm khá bị động. Đừng nhìn Tần Đồng chỉ nói là hỏi một câu, nhưng Dương Phàm sao không biết điểm ẩn giấu trong đó chứ? Không có chuyện gì thì phó chủ tịch tỉnh gọi điện đến sao? Dương Phàm càng nghĩ càng tức giận. Thầm nói lão là phó chủ tịch tỉnh giỏi lắm sao? Tôi không nể mặt lão, lão cắn tôi à.
Dương Phàm đang căm tức thì lại có cuộc điện thoại khác gọi tới, vừa nhìn vẫn là Tần Đồng gọi tới.
- Đồng chí Dương Phàm à.
Giọng nói trầm ổn của Tần Đồng một lần nữa vang lên, Dương Phàm không khỏi có chút kỳ quái. Thầm nói lão muốn gây chuyện với tôi à? Trong lòng Dương Phàm đang rất tức giận liền chuẩn bị ra vẻ một chút. Dù sao đây là vụ án rất rõ ràng, chẳng việc gì phải sợ cả.
- Phó chủ tịch tỉnh Tần còn có chỉ thị gì vậy?
Dương Phàm trực tiếp lộ ra vẻ bất mãn. Tần Đồng vừa nghe xong liền vội vàng cười khổ một tiếng rồi giải thích:
- Cái này ... tôi thực ra chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.
Nói xong Tần Đồng lập tức dập máy.
Dương Phàm nghe thấy tiếng tút tút, trong lòng lại càng không hiểu. Tần Đồng vì sao lại gọi điện thoại này rồi giải thích như kẻ trộm vậy? Tốt xấu gì lão cũng là phó chủ tịch tỉnh, việc gì phải làm như vậy chứ? Chẳng lẽ là do tính cách? Xem ra phải tìm cơ hội hiểu rõ chi tiết của vị phó chủ tịch tỉnh Tần Đồng này mới được. Dù sao bên phía Ủy ban kỷ luật thị ủy còn phải thẩm tra hai ngày nữa.
Đầu giờ sáng Nguyễn Tú Tú đã đến thành phố Hải Tân. Trước khi đi, Nguyễn Tú Tú đã gọi điện cho Dương Phàm. Dương Phàm đương nhiên không cần phải tự mình đi đón Nguyễn Tú Tú. Vì thế Dương Phàm để Tùng Lệ Lệ và Ngô Địa Kim đi đón người, coi như vẫn nể mặt Nguyễn Tú Tú.
Lúc Nguyễn Tú Tú xuống xe ở đầu đường cao tốc không thấy Dương Phàm, không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng. Xem ra đã được thấy mặt mạnh mẽ và cứng rắn của bí thư thị ủy trẻ tuổi này. Chẳng qua nhớ tới bản báo cáo của Dương Phàm, hai vị lãnh đạo thị ủy đều xử lý như vậy, một phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy còn mở miệng nói gì được nữa?
Đến nội thành, Nguyễn Tú Tú lấy danh nghĩa xuống kiểm tra công việc nên sẽ do ban Tổ chức cán bộ thị ủy đứng ra tiếp đón, phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim thay mặt thị ủy tiếp đón. Nguyễn Tú Tú đến trụ sở thị ủy liền lén gọi điện cho Dương Phàm.
- Bí thư Dương, phó bí thư tỉnh ủy Giang có mấy lời nhờ tôi chuyển lại cho ngài.
Nguyễn Tú Tú không dám nói càn, Giang Thượng Vân quả thật có lời nhờ Nguyễn Tú Tú chuyển thay. Thực ra chuyển lời chỉ là việc thừa, đây là ngụy trang mà thôi.
Dương Phàm vừa nghe Nguyễn Tú Tú nói như vậy liền hiểu rõ ý của Giang Thượng Vân, không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng. Thầm nói Giang Thượng Vân đúng là hơi nhỏ nhen một chút. Triệu Việt nhất định sẽ không làm như vậy.
- Làm phiền phó trưởng ban Nguyễn.
Trong lòng Dương Phàm có chút khó chịu, không thể làm gì được Giang Thượng Vân, tôi cũng không việc gì phải lắc lắc mông chạy ngay đến chỗ cô – một cán bộ tương đương cấp phó giám đốc sở chứ? Đừng nhìn cô làm ở ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nhưng ở chỗ tôi thì không được đâu. Tính cách của Dương Phàm là như vậy, ngoài mặt thì khiêm tốn nhưng thật ra bên trong rất cứng.
Nguyễn Tú Tú nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, trong lòng càng thêm khổ sở không nói thành lời. Thầm nói lần này không biết chừng cố làm tốt lại thành dở. Hiển nhiên Dương Phàm đang tức, muốn gặp tôi cũng được, cô đến phòng làm việc của tôi, làm phiền cô rồi.
Cảm thấy sự lạnh lùng trong lời nói của Dương Phàm, Nguyễn Tú Tú cũng chỉ có thể khịt khịt mũi, còn phải cười nói:
- Không quấy rầy công việc của Bí thư Dương chứ?
Dương Phàm thật ra có chút ngạc nhiên, không ngờ Nguyễn Tú Tú lại có thái độ này.
- Không đâu, tôi ở trong phòng làm việc đợi phó trưởng ban Nguyễn.
Nói xong Dương Phàm liền dập máy, sau đó bắt đầu suy nghĩ một chút. Thầm nói chuyện hai hôm nay thật quái lạ. Đầu tiên là một phó chủ tịch tỉnh gọi điện tới, một lần không nói hết chuyện ra. Sau đó Nguyễn Tú Tú làm lá cờ của Giang Thượng Vân đi xuống, đầu tiên là cứng, sau lại mềm. Dương Phàm không nghĩ ra nên không thèm nghĩ nữa.
Thực ra đây là do Nguyễn Tú Tú tự cho mình thông minh. Lúc đến đầu cao tốc không thấy Dương Phàm ra đón mình liền muốn dùng Giang Thượng Vân để đè Dương Phàm một chút, nhưng không ngờ đánh vào miếng sắt dầy. Sau đó Nguyễn Tú Tú không hiểu nổi, thầm nói Dương Phàm này sao không giống những quan chức khác chứ? Ở tình hình bình thường, khi nhắc đến cái tên Giang Thượng Vân, thầm ám chỉ trên vai tôi là sứ mạng mà phó bí thư tỉnh ủy Giang giao cho, dù như thế nào thì anh – một bí thư thị ủy cũng phải xuống lầu đón tôi chứ?