Dương Phàm chẳng hề có chút ấn tượng nào về Hồ Gia Anh. Hình thức của người phụ nữ này coi như khá xinh đẹp, nhưng trong đại học B cũng không ít mỹ nữ. Dương Phàm cũng không phải loại người thích truy đuổi mỹ nữ, tự nhiên không thể nhớ nổi vị mỹ nữ học khoa ngoại ngữ hơn mình một khóa này. Dương Phàm nghi hoặc quay đầu lại nhìn Tùng Lệ Lệ, có ý không phải bạn cô bị nước vào đầu đó chứ?
Lúc này Tùng Lệ Lệ mới cười nói:
- Bí thư Dương, Gia Anh học trước anh một khóa, năm đó là khoa khôi của khoa ngoại ngữ. Anh không biết cô ấy cũng là bình thường. Năm đó anh đỉnh đỉnh đại danh nam sinh băng giá Nam Cực, không mấy nữ sinh không biết tới anh đâu.
Hồ Gia Anh mãnh liệt gật đầu như gà con mổ thóc, liên tục nói:
- Đúng đúng, chính là thế đó. Không ngờ, thật không ngờ… nếu sớm biết thế thì năm đó có đánh chết tôi cũng phải theo đuổi Bí thư Dương. Nếu theo đuổi được thì hôm nay đã là phu nhân của bí thư thị ủy.
Là một người làm ăn, lại là một phụ nữ, trêu đùa một chút trước bạn học cũ cũng không có gì là quá đáng, Dương Phàm tự nhiên không quá để tâm, tuy nhiên chỉ phản kích một câu hàm súc:
- Ha ha, năm đó tôi chỉ là một thằng nhóc, học tỷ tự nhiên không thích là đúng rồi.
Nói hơi không dễ nghe nhưng Hồ Gia Anh cũng không dám tức giận mà bật cười duyên dáng, rung cả người, nói:
- Bí thư Dương, ngài rất thú vị đó. Không phải là tôi không muốn theo đuổi ngài mà là không dám. Ngay cả Trang Tiểu Điệp cũng bị ngài đá thì người như chúng tôi sao dám nhìn chứ?
- Ha hả, thật không?
Trong lòng Dương Phàm đau nhói, nụ cười trên mặt biến mất.
Tùng Lệ Lệ vừa nhìn thấy liền lo lắng có chuyện xấu, vội vàng trừng mắt oán giận nhìn Hồ Gia Anh nói:
- Chỉ được cái nói lung tung.
Dương Phàm không có ý giải thích cho hai người, thản nhiên cười khổ nói:
- Không có việc gì, đều là chuyện quá khứ rồi.
Rượu và thức ăn đều được mang lên rất nhanh, Dương Phàm giơ chén rượu nói vẻ hơi cảm khái:
- Nhị vị, hôm nay mặc dù không phải tiệc của tôi nhưng tôi cũng muốn mượn chén rượu này, cảm tạ sự chiêu đãi nhiệt tình của nhị vị.
Tùng Lệ Lệ và Hồ Gia Anh vội vàng khách khí một phen. Sau khi uống cạn chén rượu, Hồ Gia Anh kính một, hai ly nữa, thấy Tùng Lệ Lệ nháy mắt ra hiệu liền mỉm cười tìm cớ rời đi.
- Học tỷ, tôi vừa tới thành phố Hải Tân nhận chức, hiện tại có thể nói hai mắt bị bịt kín, nói thật là rất cần sự hiệp trợ của chị, nhất là tình hình của mọi người trong thị ủy thường ủy, tôi rất muốn biết nhiều hơn một chút.
Dương Phàm trầm ngâm một phen, chủ động bày tỏ ý tứ của mình.
Tùng Lệ Lệ trong lòng vui vẻ, tâm nói chính mình vất vả bày đặt mưu kế đã không uổng phí, lãnh đạo rốt cục cũng tỏ vẻ tiếp nhận.
Sớm có chuẩn ứng phó nên Tùng Lệ Lệ chỉ ho khan một tiếng trong cổ họng, giống như mấy diễn viên trước khi lên sân khấu thì hắng giọng ở sau màn rồi nhẹ nhàng bước lên sân khấu. Tùng Lệ Lệ nhẹ nhàng vươn về phía trước một chút, hơi cúi người để lộ ra nửa bộ ngực trắng nõn căng mọng và một khe ngực rất sâu.
Động tác này nhìn như tùy ý lại như tỏ vẻ gần gũi rất vừa phải khiến Dương Phàm không biết nói gì, tuy nhiên cố gắng khống chế tốt ánh mắt của mình để không nhìn loạn. Người đàn bà này quả là biết cách lợi dụng vốn tự có của mình.
- Trong thường vụ thị ủy thì tôi không nói tới thị trưởng Tào nữa mà trước hết nói tới phó bí thư Ngô.
Đôi mắt đẹp của Tùng Lệ Lệ khẽ chuyển, mang theo cảm giác câu hồn đoạt phách, đáng tiếc cái miệng hơi rộng một chút.
- Không nói tới hồ sơ của Ngô Địa Kim, đây là người của chủ tịch tỉnh Hầu. Nói thế nào nhỉ, anh ta rất có dã tâm, nhưng lại che giấu rất tốt. Khuyết điểm lớn nhất của anh ta là không đủ quyết đoán. Từ góc độ nhìn người của ngài, tôi đề nghị giữ một chừng mực như gần như xa thì tốt hơn. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đàm Tuyết Ba, cán bộ trưởng thành từ quân đội, đối nhân xử thế cương trực, trước kia đã không ít lần đánh nhau với bí thư thị ủy tiền nhiệm trong vấn đề cán bộ. Bí thư trước nhiều lần muốn điều anh ta đi nhưng tư cách của anh ta rất tốt, quan hệ với tỉnh cũng rất tốt, cho nên không thể lay động được. Đối với người này, đề nghị nên có thái độ chiêu hiền đãi sĩ, tin rằng anh ta sẽ chấp nhận ngài. Đương nhiên, nếu ngài không chủ động giơ tay ra cũng không có việc gì. Đây là một con người nhất quán, nhìn việc mà không nhìn người, phẩm chất không cần phải bàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Tống Đại Thành, cán bộ kỳ cựu trong mảng kỷ luật, được phó bí thư tỉnh ủy Giang cực kỳ tin cậy. Người này đối nhân xử thế trầm ổn, không hề nói cười đùa cợt. Ưu điểm là làm việc quyết đoán, khuyết điểm cũng chính là điểm này. Tôi, 33 tuổi, trước kia hơi có bối cảnh, hiện tại thì không có, có một phó chủ tịch tỉnh là trưởng bối nhưng quan hệ không tính là thân. Trưởng ban Tuyên giáo u Trung Chương, đối nhân xử thế khéo léo, nghe nói là người của thường vụ phó chủ tịch tỉnh. Chủ tịch Mặt trận thống nhất Trần Học Khâm, người địa phương, tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không nhìn được gì nhiều lắm. Nghe nói người này có bao một bà hai ở bên ngoài, đương nhiên đó chỉ là một tin đồn. Phó bí thư phụ trách chính trị và pháp luật thì tạm khuyết, điểm này phải xem năng lực của ngài. Bên phía chính quyền thành phố, Lữ Ngọc Phương, thân thích của trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy. Rốt cục quan hệ thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Người này thích hai thứ, thứ nhất là mạt chược, thứ hai là háo sắc. Đối nhân xử thế chanh chua âm trầm, tâm địa hẹp hòi. Tuy rằng trước đây anh ta rất có cơ hội lên làm bí thư thị ủy trước khi ngài tới nhưng ở một góc độ nào đó mà nói, gần như anh ta không hề có uy hiếp gì tới ngài. Phó thị trưởng Lam Hòa, là một phó thị trưởng tư cách kỳ cựu, xuất thân từ thư ký. Nói thế nào nhỉ, khả năng lãnh đạo cũng không tốt lắm, có lẽ cả đời cũng chỉ như vậy mà thôi. Nếu thành phố Hải Tân mà không bị vụ động đất chính trị vừa rồi, đã không tới lượt anh ta lọt vào thường ủy. Tôi cảm thấy bên chính quyền thành phố thì đây là một người khá dễ sử dụng. Theo tính cách mà nói thì anh ta hơi nhát gan, bình thường hơi khúm núm, giọng nói cũng không to.
Tùng Lệ Lệ nói liền một hơi, uống một ngụm trà rồi mỉm cười nhìn Dương Phàm, chờ đợi được lãnh đạo khích lệ. Tuy nhiên Tùng Lệ Lệ rất nhanh cảm thấy thất vọng. Sắc mặt Dương Phàm vẫn bình thản như mặt nước hồ thu, thậm chí còn không hề gật đầu.
- Không tồi, thuộc như lòng bàn tay. Trong lời nói có ẩn ý.
Dương Phàm chờ tới khi Tùng Lệ Lệ hơi bất an mới mỉm cười, đưa ra mọt đáp án đã được khẳng định.
Tùng Lệ Lệ lập tức hiểu rằng mình bị xát xà phòng, tức giận lườm Dương Phàm một cái, lộ ra biểu tình hờn dỗi nói:
- Đáng ghét.
Lập tức cảm thấy mình thất thố, Tùng Lệ Lệ nghẹn một miệng trà, ho khan liên tục, tuy nhiên lại che dấu được cảm giác bất an.
- Cá nhân tôi không yêu cầu nhiều ở cán bộ cấp dưới. Cơ bản duy trì được tính Đảng, thành thật trong công việc, đều được xem như một cán bộ đủ tư cách.
Nói tới đây, Dương Phàm nhấn mạnh:
- Học tỷ, chị rất thông minh đó.
Chỉ một câu nói, hơn nữa nhìn ánh mặt không biết nông sâu của Dương Phàm, trái tim của Tùng Lệ Lệ đập loạn xạ. Có ý tứ gì? Cái này phải xem ngộ tính của mình. Tùng Lệ Lệ lập tức ý thức được, đây là Dương Phàm đang nhắc nhở mình, quên chút thông minh vặt đó đi, nếu không dùng tốt sẽ tự lấy đá đập chân mình đó.
- Tôi đi gọi Gia Anh mang đồ ăn lên.
Tùng Lệ Lệ hơi có cảm giác không có chỗ ẩn thân, cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này như một con dao phẫu thuật, cắt hết quần áo của mình, khiến mình hoàn toàn trần trụi trước mặt anh ta. Ôm bộ ngực cao vút hơi lộ ra, Tùng Lệ Lệ vội vã đi ra ngoài.
Mới vừa tới cửa, thấy Hồ Gia Anh đang cười hì hì nhìn mình nói:
- Học tỷ, quyến rũ thành công chứ?
Tùng Lệ Lệ bị dọa sợ nhảy dựng lên, dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại kịch liệt thở dốc, hồi lâu mới mở to mắt nói:
- Sợ muốn chết, vừa rồi nói nhiều quá, sao lại…
Ý thức được mình đã nói năng lỡ lời, Tùng Lệ Lệ tức giận muốn tự đấm mình mấy cái.
Hồ Gia Anh thở dài nói:
- Học tỷ, vừa rồi nghe chị nói anh ta là bí thư thị ủy, em còn tưởng rằng trái đất không quay nữa. Khi còn đi học, em vẫn cho rằng anh ta không thể làm đại sự được, không ngờ mới ba mươi tuổi đã là quan to một phương. Học đệ nghèo khổ, giản dị trong quá khứ rốt cục không còn thấy bóng dáng nữa.
Trong lòng Tùng Lệ Lệ hơi động, lập tức hỏi một câu mờ ám:
- Trước kia em cũng thích anh ta à?
Hồ Gia Anh mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, nói:
- Có lẽ thế. Khi ấy em và Trang Tiểu Điệp ở cùng ký túc xá. Một buổi tối, em nghe thấy Trang Tiểu Điệp nằm trên giường khóc suốt một đêm. Khi đó em không hiểu sao Trang Tiểu Điệp lại thương tâm như vậy, sau đó mơ hồ nghe nói là bọn họ chia tay chủ yếu là do Trang Tiểu Điệp. Khi biết được tin này thì em đã sắp tốt nghiệp, lại ở chung với bạn trai đã nửa năm.
Trả lời thẳng thắn như vậy khiến Tùng Lệ Lệ muốn nói móc thêm một bước cũng không thể, chỉ có thể tiếp tục cười trêu ghẹo:
- Hiện giờ thì sao? Có nghĩ gì không?
Hồ Gia Anh cười ha hả, cúi đầu nhìn bụng nói:
- Giờ làm gì còn eo nữa, trên mặt cũng có nếp nhăn rồi. Hiện giờ bất cứ cô bé nào cũng ngon lành hơn em, em làm gì có vốn mà ra tay. Tuy nhiên học tỷ thật ra vẫn thanh xuân như trước đó. Nếu thu phục được thì tính cho em một suốt với, em cũng không ngại 3P (3 players – 3 persons) đâu.
Tùng Lệ Lệ lập tức trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới nói:
- Cô thật là lưu manh.