Thu Vũ Yến thấy vậy cảm thấy khó chịu. Người phụ nữ kiêu ngạo sau khi gặp một người đàn ông xuất sắc hơn mình rất nhiều sẽ rất khó vừa mắt với người khác. Thu Vũ Yến chính là người như vậy. Chẳng qua hai năm qua đã tiếp xúc với nhiều loại người nên Thu Vũ Yến mặc dù vẫn có tính cách như trước nhưng đã biết nhẫn nhịn hơn trước nhiều.
- Xin lỗi, tôi đang bận việc, xin đừng làm phiền.
Thu Vũ Yến khách khí nói một câu rồi tắt ảnh Dương Phàm đi. Dương Phàm biến mất khỏi màn hình máy tính xách tay. Thu Vũ Yến càng thêm khó chịu với tên đột nhiên xuất hiện. Nhất là ánh mắt hèn mọn bỉ ổi đó làm cho Thu Vũ Yến căm tức. Trên đời này chỉ có người đàn ông kia mới có thể không dao động trước cơ thể hoàn mỹ của mình.
Thu Vũ Yến thầm nghĩ như vậy nên liền nhìn ra phía biển. Trong lòng nàng không khỏi thầm nói: "Ý chí của anh ấy có phải như biển rộng hay không?" Thu Vũ Yến nghĩ như vậy nên khuôn mặt từ lạnh lùng chuyển sang dịu dàng. Hồng Lực thấy thế không khỏi ngây ra. Nếu như nói Thu Vũ Yến vừa nãy lạnh như băng, vẻ mặt của nàng bây giờ lại như một đóa hoa nở rộ.
Cô ấy đang nghĩ gì nhỉ? Hồng Lực nhìn đến ngây ra nên không thấy tiếng ồn ào phía sau lưng. Hắn đang nghĩ nếu được ôm người phụ nữ trước mặt này sẽ tuyệt vời như thế nào.
Thu Vũ Yến bị tiếng ồn ào làm kinh động, thấy Hồng Lực vẫn chưa đi không khỏi khó chịu nhỏ giọng nói:
- Sao anh còn không đi? Nếu không đi tôi sẽ gọi bảo vệ.
Thấy vẻ lạnh lùng không thể chạm tới của Thu Vũ Yến, Hồng Lực liền trở mặt ngay:
- Cô gái, cô ăn nói khách khí một chút, nếu không ....
Khang Hà là chủ nhà hàng này vừa nghe thấy thế liền biết thằng này chết vì gái. Khang Hà vội vàng đứng lên lớn tiếng nói:
- Lão Hồng, tỉnh táo chút.
Vừa nói Khang Hà liền cố ra vẻ phong độ gật đầu với Thu Vũ Yến, rồi nói:
- Xin lỗi cô. Bạn tôi uống hơi nhiều.
Vừa nói Khang Hà liền kéo Hồng Lực về. Hồng Lực có chút khó chịu nhỏ giọng nói:
- Lão Khang, lão có coi tôi là bạn nữa không đấy?
Khang Hà sa sầm mặt lại, kéo mạnh Hồng Lực về chỗ ngồi, cầm cốc cafe lên mời Thu Vũ Yến đang lạnh lùng nhìn sang bên này. Khang Hà nhấp một ngụm rồi nói:
- Quán này là do tôi mở, nếu anh muốn phá chuyện làm ăn của tôi thì cứ việc gây sự.
Khang Hà nói rất bình tĩnh nhưng giọng nói rất cứng rắn. Hồng Lực có thể nghe thấy vẻ lạnh lùng trong đó không khỏi sửng sốt một chút. Chẳng qua hắn đã nghe nói chuyện trước kia Khang Hà đã làm nên phải nhịn cơn bất mãn trong lòng. Hồng Lực hừ một tiếng rồi nói:
- Con đượi đó, tôi nhất định phải tới tay.
Lúc này Vân Phong vẫn ngồi im không nói đột nhiên vỗ vỗ đầu nói:
- Tôi nhớ ra rồi, các người chờ tôi chút.
Vừa nói Vân Phong liền vội vàng mở một tờ tạp chí ra, mở đến trang có cuộc phỏng vấn với Thu Vũ Yến liền bỏ lên bàn. Vân Phong cười nói:
- Lão Hồng, bỏ suy nghĩ này đi.
Con gái chủ tịch tập đoàn Thiên Mỹ, tập đoàn đứng thứ năm trong các tập đoàn lớn nhất Trung Quốc, là CEO của tập đoàn Thiên Mỹ.
Trên thế giới này có hai loại phụ nữ mà không thể nào chạm phải. Một loại là trong nhà có quyền, một loại là trong nhà có tiền đủ để chôn sống kẻ khác. Mà Thu Vũ Yến là một trong hai loại này.
Tiền và quyền có hàng ngàn hàng vạn quan hệ với nhau. Một tập đoàn đứng thứ năm toàn Trung Quốc, sau lưng rốt cuộc có bao nhiêu cánh tay ủng hộ có lẽ chỉ ông trời mới biết. Hồng Lực chẳng qua chỉ là một thằng phó trưởng phòng mà thôi. Dù cho bố hắn là giám đốc sở đi nữa, nhưng trong mắt tập đoàn Thiên Mỹ đó, một chức vụ này căn bản không đáng gì.
Hồng Lực nhìn chằm chằm vào Thu Vũ Yến trên tạp chí. Thu Vũ Yến trong ảnh trông khá u buồn, ánh mắt buồn của nàng làm người ta phải suy nghĩ, phải ngây ngất.
Khang Hà thầm thở dài một tiếng trong lòng. Người phụ nữ như vậy thật sự không phải là loại người như hắn có thể chạm vào. Nếu không tốt sẽ dính dáng quá nhiều. Khang Hà là người biết bản thân mình, nên trong nháy mắt khi nhìn thấy Thu Vũ Yến, một ý tưởng mới xuất hiện trong đầu hắn đã lập tức tan thành mây khói. Khang Hà cảm thấy cuộc sống đang rất tốt. Hắn còn muốn sống sung sướng ở thành phố Hải Tân nhỏ hẹp này.
Trữ Kiếm Nam thở dài một tiếng lộ ra vẻ chán nản, nhẹ nhàng khép quyển tạp chí lại. Sau khi Trữ Kiếm Nam cười khổ nói:
- Người đến đây hôm nay là như thế nào thế này? Người đẹp xuất hiện như không cần tiền, từng người từng người xuất hiện, hơn nữa đều là người cao không thể với tới.
Hồng Lực có chút không phục lạnh lùng nói:
- Cô ta có tiền thì sao chứ? Đến tỉnh Thiên Nhai này mà thấy địa đầu xà cũng phải cúi đầu chứ. Dù là rồng, tôi cũng làm thịt như thường.
Hồng Lực nói xong lời này liền nhìn về phía Thu Vũ Yến một chút. Chẳng qua lúc này có một người đàn ông trung niên khá quen mặt vội vàng đi vào. Cách năm bước đã đưa tay ra lớn tiếng nói:
- Giám đốc Thu, chậm trễ, chậm trễ. Tôi vừa mới xuống máy bay, bên dưới tiếp đón không tốt mong giám đốc Thu bỏ qua.
Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Khang Hà đều không nhịn được mà nở nụ cười đứng dậy. Khang Hà há hốc mồm không ngậm lại được. Bởi vì người đàn ông trung niên này là lãnh đạo trực tiếp của Hồng Lực. Chính là Chu Kiến Khang – giám đốc sở Du lịch tỉnh. Giám đốc sở du lịch xuất hiện không có gì là lớn, chẳng qua là thái độ của Chu Kiến Khang. Chu Kiến Khang đứng trước mặt Thu Vũ Yến còn hơi khom lưng. Chu Kiến Khang không thể không như vậy. Phó chủ nhiệm Trần Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc tự mình gọi điện tới phải tiếp đón giám đốc Thu tập đoàn Thiên Mỹ, sau đó chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên còn tự mình gọi điện tới. Điều này làm cho Chu Kiến Khang đang đến Hong kong khảo sát phải về. Hầu Tiếu Thiên ra lệnh phải bằng mọi cách để tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư vào tỉnh Thiên Nhai, khiến du lịch tỉnh Thiên Nhai bước sang một trang mới.
Hầu Tiếu Thiên thông qua một con đường khác mà biết tập đoàn Thiên Mỹ muốn tiến vào tỉnh Thiên Nhai. Chu Kiến Khang lại là thủ hạ đắc lực của Hầu Tiếu Thiên, chuyện tốt này đương nhiên phải dành cho sở Du lịch.
Thu Vũ Yến khách khí cười nói:
- Giám đốc Chu quá khách khí rồi. Các đồng chí sở Du lịch rất nhiệt tình, trong chuyến đi này chúng tôi cũng không phải lo lắng gì cả.
Chuyện đầu tiên mà Hồng Lực làm chính là cầm lấy quyển tạp chí che mặt mình đi. Chẳng qua hắn làm quá chậm, bởi vì Chu Kiến Khang vừa nãy đã thấy mặt hắn. Chẳng qua cũng không có tâm trí đâu mà chú ý. Chu Kiến Khang chỉ có thể thầm nói trong lòng thằng ranh Hồng Lực này làm chuyện gì không biết? Ở đây chơi mà lại không biết sang làm quen với khách quý?
Chu Kiến Khang thật ra oan uổng Hồng Lực rồi. Hồng Lực lần này đến đây là do cuộc thi người mẫu tỉnh Thiên Nhai.
Thấy không có bảo vệ đi theo Thu Vũ Yến, Chu Kiến Khang không khỏi cảm thấy khó hiểu. Chu Kiến Khang ngồi xuống trước mặt Vương Yến rồi do dự một chút:
- Giám đốc Thu, ngài đến tỉnh Thiên Nhai, về vấn đề an toàn có cần tôi thông báo các đồng chí ở địa phương phối hợp không?
Thu Vũ Yến nghe xong không khỏi sửng sốt một chút rồi nói:
- Sao vậy, tình hình an ninh trật tự ở tỉnh Thiên Nhai không tốt sao? Tôi ở tỉnh Giang Nam chưa bao giờ phải mang theo bảo vệ.
Chu Kiến Khang có chút xấu hổ cục Giao thông:
- Tỉnh Thiên Nhai là tỉnh lớn về du lịch, người bên ngoài vào rất nhiều nên hoàn cảnh khá phức tạp. Ngài là CEO của tập đoàn Thiên Mỹ, xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không gánh chịu nổi trách nhiệm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Thu Vũ Yến biết đây là Chu Kiến Khang có ý tốt, liền gật đầu nói:
- Như vậy làm phiền giám đốc Chu.
Thu Vũ Yến nói xong, trong đầu hiện lên một câu nói:
- Bây giờ anh chắc đang rất bận. Em sẽ không làm phiền anh.
Dương Phàm thoạt nhìn cũng không bận cho lắm, thậm chí làm cho người ta cảm thấy mình rất nhàn hạ. Nhà khách thị ủy khác với các khách sạn bình thường mà giống như nơi tĩnh dưỡng. Ở giữa khu nhà khách có một vườn hoa nhỏ, bên trong còn có một vòi phun nước. Thiết kế nơi này là do bí thư trước đưa ra. Bỏ các vấn đề khác về kinh tế không nói, chỉ riêng thiết kế của nhà khách này cũng làm Dương Phàm cảm thấy hứng thú.
Dương Phàm ngồi trong một mái chòi hưởng thụ sự yên tĩnh, Dương Phàm đang rất thoải mái. Nhưng người hiểu rõ Dương Phàm có thể thấy dựa vào việc hắn ngồi im hút thuốc thì thấy Dương Phàm đang suy nghĩ.
Dương Phàm đang suy nghĩ vấn đề gì? Vấn đề rất mơ hồ. Chẳng qua có thể mơ hồ cảm nhận được cả thành phố Hải Tân này như một mạng nhện. Nó không bị rơi rụng vì cuộc động đất chính trị vừa nãy, mà còn ương bướng tồn tại. Một khi có động vật rơi vào đó, loài động vật này sẽ không động đậy được. Bây giờ Dương Phàm đúng là có cảm giác này. Hắn mới đến nhận chức, chưa ngồi vào ghế phòng làm việc của bí thư thị ủy đã xảy ra chuyện này, đây là chuyện ngẫu nhiên sao?
Mặc dù Dương Phàm hy vọng việc này là ngẫu nhiên nhưng trong lòng lại có một câu trả lời. Chuyện này là do cố ý. Cảm giác này xuất hiện khi Từ Bình Bình giới thiệu về xã Dương Mã đã ám chỉ đến công ty Nam Lĩnh.
- Ha ha, người phụ nữ này rất thú vị.
Dương Phàm lẩm bẩm một tiếng. Điện thoại di động trong túi vang lên, lấy ra thì thấy là số của Trầm Ninh.
- Dương Phàm, mày nói là thật hay giả vậy? Tao đang ở hiện trường, nơi này rất loạn. Rất nhiều phụ nữ và trẻ em đều ở đây. Đây là người dân tộc thiểu số đó.
Lúc Trầm Ninh nói chuyện, hắn cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn trộm mình. Hắn cảnh giác đưa mắt nhìn sang bên thì thấy phó cục trưởng Tôn phụ trách đội Phòng chống bạo động đang vội vàng quay đầu đi.
Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày nói:
- Không việc gì phải e ngại, đội Phòng chống bạo động làm ăn thế nào vậy hả? Lực lượng của bọn họ đã đến chưa. Mày là cục trưởng cục Công an, lúc này nhất định phải tỏ ra khí thế một chút. Xảy ra chuyện gì tao sẽ gánh vác, mày lo cái mẹ gì? Đừng nói cho tao biết sức chiến đấu của cục Công an không đủ. Như vậy tao sẽ gọi điện yêu cầu bên quân khu điều động và hỗ trợ.
Dương Phàm nói xong liền dập máy. Trầm Ninh nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn quay đầu lại nhìn mấy chục người phụ nữ ngồi dưới đất mà khóc lóc, điều này làm cho cảnh sát muốn đi tới cũng không dám. Lại nhìn phía xa xa thì thấy mấy trăm người đang lao về phía trụ sở công ty Nam Lĩnh. Có thằng leo tường, có thằng đập cửa mà vào, có mấy chiếc xe ô tô đã bị đốt, tình hình càng lúc càng nguy hiểm.
Trầm Ninh nhớ đến cuộc điện thoại của Dương Phàm, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói: "Muốn chết thì lên đi. Cùng lắm thì mình tao gánh chịu"
Trầm Ninh đưa tay cầm lấy súng, một tay cầm lấy micro.
Trầm Ninh bóp cò súng chỉ lên trời, tiếng súng vang lên làm cả hiện trường im bặt.
- Mọi người nghe cho rõ đây, bây giờ các người đang cản trở cục Công an thành phố Hải Tân thi hành nhiệm vụ. Mời các người lập tức rời đi, nếu không chúng ta sẽ dùng biện pháp mạnh.
Trầm Ninh lớn tiếng hét lên, tiếng loa vang vọng cả hiện trường. Phó cục trưởng Tôn bên cạnh không khỏi biến sắc. Hắn vội vàng cùng Trương Hạc đi đến trước mặt Trầm Ninh. Trầm Ninh lạnh lùng nhìn, sau đó lớn tiếng nói.
- Đội Phòng chống bạo động lên, giơ tấm chắn, xe cứu hỏa chuẩn bị.
Không những đám người dân tộc thiểu số không ngờ đến, mà ngay cả một ít lãnh đạo cục Công an thành phố Hải Tân cũng không ngờ đến. Sau khi Trầm Ninh gọi một cuộc điện thoại liền thay đổi thành người khác, đằng đằng sát khí.
- Không việc gì phải sợ đám công an chó má đó, bọn chúng không dám nổ súng.
Có người lớn tiếng hét lên trong quần chúng, đám người này lập tức ném đá về phía cảnh sát, nện vào tấm chắn nghe bịch bịch.
- Đạn khói, vòi rồng, chuẩn bị, bắn.
Trầm Ninh hét lớn một tiếng. Cảnh sát nhịn đã lâu liền hành động, đạn khói, đạn cao su bắn vào trong đám người, vòi rồng cũng lập tức bắn ra, mấy tên lao lên phía trước lảo đảo ngã trái ngã phải. Đám người phía xa xa hoảng sợ bỏ chạy.
- Đội Phòng chống bạo động, lên.
Trầm Ninh lại tức giận kêu lên.
- Lên.
Mười mấy cảnh sát giơ tấm chắn tạo thành bức tường thép tiến lên. Theo sau có xe cứu hỏa dùng vòi rồng đánh ngã đám người lao ở phía trước.
Trầm Ninh sau khi ra lệnh không thèm để ý ánh mắt của các lãnh đạo cục Công an khác, cầm bộ đàm lớn tiếng hét lên:
- Trung đội võ cảnh, chú ý, chú ý, sau khi chia tách đám đông, bắt cho tôi.
Lực lượng cảnh sát bên ngoài đã sớm tạo thành vòng vây lập tức hành động.
Trong trí nhớ đám người gây chuyện này thì chưa bao giờ công an cứng rắn như vậy. Nếu tính ra thì phải là những năm 80 thế kỷ trước khi người Hồi và người Lê xảy ra xung đột đẫm máu thì cảnh sát mới như vậy. Từ đó về sau người dân địa phương đã ngoan hơn rất nhiều. Năm đó bí thư thị ủy kia bởi vì hạ lệnh cứng rắn nên bị điều đi. Nghe nói sau này lăn lộn không tốt.
Phó cục trưởng Tôn đi đến trước mặt Trầm Ninh, vẻ mặt khó con trầm giọng nói:
- Cục trưởng Trầm, như vậy hình như không tốt lắm?
Trầm Ninh nhìn tên phó cục trưởng có cái bụng to hơn mình một vòng, không khỏi khinh thường cười lạnh một tiếng, ngoài miệng cũng không hề khách khí nói:
- Sao, chẳng lẽ đồng chí cảm thấy chuyện như vậy nếu không đả kích từ lúc nó mới phát sinh, mà phải đợi đến lúc nó biến thành quy mô lớn mới tiến hành sao? Xin hỏi phó cục trưởng Tôn, đồng chí có dụng tâm gì khác sao?
Phó cục trưởng Tôn bị nói vậy không khỏi tái mét, có chút không cam lòng nói:
- Xảy ra chuyện này ai sẽ chịu trách nhiệm?
Trầm Ninh khinh thường cười lạnh một tiếng, rồi nói:
- Xảy ra chuyện gì một mình ông gánh chịu. Nhưng trước đó tôi sẽ báo cáo lên thị ủy, nghi ngờ năng lực công tác và chấp hành quyết định của thủ trưởng của phó cục trưởng Tôn.
Lời nói này có mùi thuốc súng, không thể nghi ngờ đó là gán ghép phó cục trưởng Tôn cấu kết với những người gây loạn. Phó cục trưởng Tôn nghe xong không biết nói gì nữa, chỉ có thể ngậm miệng quay đầu lại rời đi.
Lúc này Trương Hạc cầm lấy loa của Trầm Ninh, ưỡn ngực lên lớn tiếng nói:
- Mọi người mau rời đi, nếu không tự chịu trách nhiệm.
Trầm Ninh đi đến bên cạnh Trương Hạc, nhỏ giọng nói:
- Lão Trương, tôi cảm thấy ở đây có vấn đề.
Trương Hạc hiểu ý mỉm cười nói:
- Tôi đã phái người đi khống chế bí thư đảng ủy và chủ tịch xã Dương Mã, có lẽ có người gặp chuyện rồi.
- Làm cho tốt, lập tức sai người tiến hành thẩm vấn. Phải giữ bí mật.
Những người dân tộc thiểu số này rõ ràng là một đám ô hợp. Bọn họ chỉ bị kích động nên bây giờ đối mặt với hành động cứng rắn của lực lượng công an lập tức như châu chấu đá xe, bị nghiền nát.
Đội Phòng chống bạo động nhịn đã lâu xông lên trước tiên, bất cứ ai chống cự đều ăn một trận mưa gậy. Sau khi đánh ngã vài người, những người còn lại đều bắt đầu bỏ chạy. Đừng nhìn đám người này có hơn ngàn nhưng vừa bị tấn công đã như quả bóng bay bị kim đâm, lập tức tan biến.
Hai giờ chiều, công ty Nam Lĩnh bị vây hơn 7 tiếng rốt cuộc đã được giải thoát. Những người vây quanh công ty bắt đầu bỏ chạy. Cảnh sát bên ngoài bắt đầu tiến hành trò chơi bắt gà, thấy ai bắt người đó. Tên nào chống cự là ăn gậy. Có mấy người bị đánh ngất tại chỗ. Hầu hết mọi người không dám chạy mà ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất giơ tay lên đầu. Chờ lực lượng cảnh sát đến bắt và đưa lên xe. Bọn họ bị đưa đi như lợn con.
Dương Phàm ngồi trong nhà khách thị ủy nhận được tin tức cười cười liền cười cười nói với Trầm Ninh đang báo cáo:
- Tổ chức lực lượng thẩm vấn cho tao. Tất cả những kẻ cầm đầu không được buông tha. Sau khi tra ra lập tức báo cáo.
Dặn Trầm Ninh xong, Dương Phàm mới gọi cho Lâm Đốn đang chờ ở xa xa:
- Lấy điện thoại di động của tôi.
Nhận được điện của Dương Phàm, đầu tiên Triệu Việt rất kinh ngạc, sau đó rơi vào im lặng, không nói gì.
- Dương Phàm, cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?
Giọng điệu của Triệu Việt trở nên nghiêm khắc. Dương Phàm nghe xong thản nhiên nói:
- Bí thư Triệu, vinh nhục của cá nhân tôi đáng gì chứ? Thân là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, tôi tuyệt đối không dễ dàng chấp nhận chuyện ảnh hưởng đến hình ảnh của thành phố như vậy. Bây giờ tôi chính thức báo cáo với tỉnh ủy, giao đoạn tiếp theo sẽ tiến hành hoạt động chấn chỉnh về kỷ cương pháp luật một cách nghiêm khắc với xã Dương Mã và các địa bàn xung quanh. Thời gian cụ thể sẽ được quyết định theo thực tế điều tra và tình hình cụ thể. Người khác thế nào tôi không cần biết. Nhưng chỉ cần tôi ở thành phố Hải Tân một ngày, dù là dân tộc nào cũng đừng mong không bị pháp luật khống chế. Đáng bắt thì bắt, đáng xử thì xử, đáng giết thì giết.
Triệu Việt một lần nữa rơi vào im lặng, thời gian lần này nhiều hơn. Gần năm phút sau Triệu Việt mới nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, nhất định phải lo lắng kỹ cho tiền đồ chính trị của mình. Cậu là ở thành phố Hải Tân như thế nào cũng không được ảnh hưởng đến tình hình chung của tỉnh Thiên Nhai.
Dương Phàm cười cười. Triệu Việt chẳng khác nào chấp nhận cách làm của Dương Phàm. Về phần đối mặt với truyền thông như thế nào là chuyện của Dương Phàm. Lúc này Tào Dĩnh Nguyên đang ngồi trong trụ sở ủy ban đợi tin tức không khỏi kinh hãi. Không ngờ Dương Phàm ra lệnh cứng rắn như vậy, Trầm Ninh cũng không hề thua kém, nghiêm chỉnh chấp hành. Cả hành động này gần như trực tiếp không để ý đến ủy ban thành phố.
Tào Dĩnh Nguyên không khỏi run lên. Dương Phàm làm như vậy không khác gì tát mạnh vào mặt mình, sau đó dùng giọng nói không hề lưu tình:
- Ủy ban các người chỉ có cho vui.
Khí phách của người thanh niên này đã lập tức lộ rõ chỉ trong ngày thứ hai khi tới thành phố Hải Tân. Mặc dù lúc Dương Phàm xuất hiện mang theo cái khăn che mặt rất nhẹ nhàng. Nhưng một khi quyền uy của Dương Phàm bị khiêu chiến sẽ lập tức lộ ra vẻ dữ tợn.
Một tát này của Dương Phàm không những đánh cho Tào Dĩnh Nguyên tỉnh ra, hơn nữa còn làm cho không ít tên đang tính toán muốn xem trò hay phải sợ hãi.
Rất rõ ràng Triệu Việt chấp nhận có mức độ. Mà chấp nhận đó với một điều kiện kiên quyết là Dương Phàm khống chế được tình hình. Nếu Dương Phàm không hiểu điều này thì mấy năm qua lăn lộn trong chốn quan trường bằng công cốc.
Dương Phàm bỏ điện thoại di động xuống liền cẩn thận suy nghĩ một lần, đứng lên đi về phòng. Trong phòng không có ai khác. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh không đến quấy rầy hắn. Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, nhớ đến quyển tiểu thuyết nước ngoài mà mình đọc trước đây.
Quyển tiểu thuyết đó nói về hai người phụ nữ. Một người là một người cao quý, một người phụ nữ rất bình thường. Hai người này ngày thường đều thích ngồi nói chuyện với người đàn ông của mình. Người phụ nữ giàu có luôn oán giận người đàn ông của mình luôn bận rộn. Cả tuần hai vợ chồng hiếm khi có lúc rảnh rỗi dành cho nhau. Người phụ nữ bình thường lại luôn khoe khoang người chồng của mình, mỗi lần mình cần thì người chồng luôn ở bên đối xử tốt với mình. Sau này người phụ nữ giàu có không nhịn được nói những lời này cho chồng mình. Kết quả chồng người phụ nữ giàu có gọi chồng người phụ nữ bình thường kia đến, cho hắn một chút tiền, bảo hắn đi buôn bán. Từ đó về sau người phụ nữ bình thường lại bắt đầu oán giận người đàn ông của mình suốt ngày cầm sổ sách mà tính toán, không dính vào bên mình nữa. Người phụ nữ giàu có nói với chồng, kết quả chồng nói:
- Người đó chỉ là một người bán tạp hóa, bán chút hoa quả mà thôi. Anh thì sao? Có một loại cửa hàng và các công việc kinh doanh cần chú ý.
Trong thời buổi rối ren này Dương Phàm phát hiện mình hình như đối với chuyện nam nữ cũng không ham muốn cho lắm. Điểm này thể hiện Dương Phàm có lúc phải khống chế bản thân mình nhiều. Mặc dù Trương Tư Tề muốn dùng biện pháp khác để giải quyết vấn đề. Nhưng Dương Phàm cũng không muốn vợ vất vả.
- Làm quan rất khó, làm một quan lại không thẹn với lương tâm càng khó hơn.
Dương Phàm nhắm mắt dựa lưng vào ghế day day huyệt thái dương. Đột nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Dương Phàm mở mắt ra thì thấy Chu Dĩnh đi vào. Nàng đi đến sau lưng Dương Phàm, hai tay đặt lên vai hắn mà nắn bóp.
- Tư Tề bảo em ra à?
Dương Phàm nhắm mắt lại vô thức dựa ra sau. Nhưng đột nhiên hắn nhớ ra liền dừng lại, kết quả đầu bị hai tay ấn ra sau:
- Cũng chưa phải chưa từng làm như vậy, anh sợ gì chứ?
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi nhận Chu Dĩnh giúp đỡ, cười khổ một tiếng rồi nói:
- Anh thật hy vọng em là em gái anh.
Lúc này Chu Dĩnh đột nhiên dừng lại đẩy mạnh Dương Phàm ra, lắc lắc mông đi ra ngoài.
- Gọi Lâm Đốn vào đây cho anh.
Dương Phàm cười cười giảo hoạt, gọi với theo Chu Dĩnh.
Lúc Lâm Đốn đi vào tâm trạng của Dương Phàm đã lấy lại bình thường, ánh mắt càng trở nên sắc bén.
- Anh ghi chép một chút. Bên phía cục trưởng Trầm cục Công an thành phố, bảo bọn họ nắm chắc thời gian, có bất cứ chuyện gì lập tức báo cáo. Gọi điện thoại thị trưởng Tào và trưởng ban Tuyên giáo u Trung Chương, bảo bọn họ lập tức đến chỗ tôi. Ngoài ra thông báo tất cả thường vụ thị ủy, chủ nhật sẽ mở hội nghị thường ủy. Do cục Công an báo cáo tình hình xã Dương Mã.
Lâm Đốn rất nhanh ghi xong, ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Anh còn chỉ thị gì nữa không?
Dương Phàm phất tay mà nói:
- Đi đi, nắm bắt thời gian. Chờ chút, về chuyện lái xe và thư ký, anh cũng nhanh lên một chút. Không thể để một chánh văn phòng thị ủy làm thư ký cho tôi được chứ.
Lâm Đốn lộ ra vẻ tự hào rồi cười nói:
- Tôi ở bên cạnh bí thư luôn thấy không đủ. Nếu không tôi từ chức phó trưởng ban thư ký, đi theo làm thư ký cho anh.
Dương Phàm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Đốn:
- Cút.
Trầm Ninh thắng lợi trở về. Hình ảnh của Trầm Ninh trong mắt đám cảnh sát đã xảy ra biến hoá rất lớn. Tỉnh Thiên Nhai là tỉnh có tỷ lệ người dân tộc thiểu số chiếm khá lớn, không ít huyện tự trị của người Lê, người Miêu. Nhiều năm qua bởi vì chính sách dân tộc cho nên một ít công tác ở các vùng có người dân tộc thiểu số rất khó tiến hành. Xã Dương Mã của thành phố Hải Tân chính là một vấn đề tồn tại rất lâu dài. Người dân ở đây rất mạnh mẽ, mỗi lần xuất hiện một chút mâu thuẫn nhỏ là người dân của mấy thôn sẽ xông lên. Ủy ban thành phố trong vấn đề mẫn cảm này thường bó tay bó chân, cuối cùng làm cho vùng này trở thành một nơi khó giải quyết. Mặc dù nơi này cách nội thành không xa, thường xuyên có những người dân bản xứ phạm tội ở nội thành rồi trốn biệt trong nhà. Công an nhân dân muốn bắt người phá án cũng bị người dân ngăn cản.
Có thể nói lực lượng công an nhân dân cả thành phố Hải Tân luôn phải nhẫn nhịn chuyện này. Chuyện ngày hôm nay mới đầu mọi người đều nghĩ sẽ giống trước kia, dây dưa với người dân tộc thiểu số một ngày rồi chờ bọn họ dần tản đi. Không ngờ rằng cục trưởng Trầm lại ra lệnh một tiếng, đáng bắt thì bắt, đáng đánh thì đánh. Điều này làm cho lực lượng cảnh sát rất thoải mái. Về đến cục Công an, Trầm Ninh xuống xe gặp một chuyện mà hắn không nghĩ đến, mấy chục nhân viên cảnh sát trẻ tuổi đứng chờ ở trong sân, Trầm Ninh vừa xuống xe liền vỗ tay hoan hô.
Có hai nữ cảnh sát còn lớn tiếng hét lên:
- Cục trưởng Trầm thật đẹp trai. Bọn em yêu lãnh đạo.
Mặc dù da mặt dày như Trầm Ninh lúc này cũng đỏ mặt. Từ hồi cấp ba hắn bắt đầu béo thì hai từ "đẹp trai" chưa bao giờ được ai nhắc. Những em gái khi nhắc đến Trầm Ninh đều khinh thường nói:
- Tên béo đáng chết, cút ngay.