Sỹ Đồ Phong Lưu Truyện Full

Chương 317: Đường sống

- Hầu Đại Dũng nói, hai vợ chồng đó tới thị ủy tố cáo, là do Dương Phàm tiếp nhận vụ án. Dương Phàm còn tự mình đi tới nhà hoả táng. Thằng ranh này chuyên môn đối địch với tôi. Tôi phải làm thịt hắn.

Cố Đồng hung tợn mắng.

Cao Thiên sắc mặt trầm xuống nói:

- Lúc này không cần nhiều chuyện, lập tức nghĩ biện pháp đi khai thông trên tỉnh. Thị ủy bên này khẳng định sẽ không tha cho cục Công an. Dương Phàm đã tự mình đi tới nhà tang lễ thành phố, chuyện này chúng ta nhất định phải đoạt trước.

Cố Đồng ngẫm nghĩ một chút nói:

- Nếu không động tay chân một chút ở nhà tang lễ thành phố đi. Gây ra một sự cố gì đó, dùng nhiều tiền một chút.

Cao Thiên mặt mũi âm trầm, rút một điếu thuốc ra, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:

- Đây cũng là một biện pháp. Anh tìm Hầu Thiếu Cường xem có được không. Tuy nhiên tôi nghĩ sẽ rất khó khăn. Mục tiêu quan trọng của chúng ta là phải thông được với sở Công an tỉnh.

Hầu Đại Dũng xoay xở kéo dài được nửa giờ. Chuyện này mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, hắn đã không thể thoát ra khỏi trách nhiệm. Là một mắt xích cấp thấp nhất trong vụ án này, năng lực tự bảo vệ mình của hắn là rất hữu hạn. Hầu Đại Dũng tự nhiên phải ký thác hy vọng ở chỗ Cố Đồng. Vụ án này là do chúng nó làm, cứ để chúng nó bắt thằng bố nó ép bên cục Công an thành phó lật lại bản án, sau đó tìm một thằng nào đó chịu tội thay. Cái khác không nói, cùng lắm thì tính là sơ suất trong khi làm nhiệm vụ, giáng chức một chút chứ không đến nỗi liên lụy quá sâu.

Trong khi Hầu Đại Dũng còn đang bàng hoàng thì Cố Đồng gọi điện thoại đến, đầu tiên là an ủi nói:

- Lão Hầu, đầu tiên là lão phải vững vàng. Khi tới bên thị ủy thì đừng mở mồm ra. Tiếp theo, chúng ta đã nghĩ biện pháp kết thông với sở Công an tỉnh. Cuối cùng còn có một chiêu, chúng ta sẽ thảo luận một chút, bỏ ít tiền ra để ép xuống.

Kỳ thật điểm cuối cùng chính là, nếu chỉ là bên thị ủy tham gia thì tỉnh có gây áp lực cũng không thể thực hiện được. Đó là bọn Cố Đồng còn không biết rằng Dương Phàm và Đổng Trung Hoa đã ra chiêu trước với bên sở Công an tỉnh rồi.

Có Cố Đồng mở miệng cam đoan, Hầu Đại Dũng xem như hơi hơi an tâm đi tới thị ủy. Bên này Đổng Trung Hoa đã thông báo cho Nguyên Chấn, hơn nữa có cả Dương Phàm, ba lãnh đạo chủ yếu của thị ủy ngồi trong một phòng họp nhỏ chờ Hầu Đại Dũng đi vào.

Trước khi Hầu Đại Dũng tới, Dương Phàm trước tiên nói để phòng ngừa:

- Thị trưởng Nguyên, suy xét đến khả năng có thể gây ảnh hưởng lớn của vụ án này, chúng tôi đã báo cáo trước với lãnh đạo tỉnh ủy, mời công an tỉnh ra mặt, cố gắng cho quần chúng nhân dân một lời giải thích hợp lý mà không phải làm qua loa, tắc trách để lấy lệ. Thị ủy tuyệt đối không thể để lòng dân toàn bộ thành phố chúng ta rét lạnh được.

Có một câu dạo đầu như vậy, Nguyên Chấn liền hiểu được một đạo lý, hôm nay chính mình tới làm người nghe là tốt rồi. Đừng có nói gì cả, nếu có ý kiến hay quan điểm gì thì xin cứ giữ lại trong bụng. Thị ủy không cần ý kiến của mày, chỉ cần mày mang cái lỗ tai tới nghe.

Nguyên Chấn cảm thấy rất không thoải mái, thầm nhủ thằng ranh này cũng quá hống hách nhỉ? Tuy nhiên nhìn dáng vẻ cúi đầu hút thuốc suy nghĩ của Đổng Trung Hoa, Nguyên Chấn lập tức phối hợp nói:

- Tôi kiên quyết ủng hộ quyết định tập thể của thị ủy!

Đây là quyết định tập thể của thị ủy sao? Là của một mình Dương Phàm mày quyết định chứ nhỉ? Tuy nhiên nếu đổi sang nghĩ ở một góc độ khác, nếu tổ chức một cuộc họp khác, có lẽ quyết định cũng sẽ là như vậy nhỉ? Chẳng qua chỉ là sớm một chút hay muộn một chút mà thôi. Người ta không nói mà thương lượng trước, chính là nhắc nhở cho mày vị trí của mày đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nếu Dương Phàm biết Nguyên Chấn nghĩ vậy, khẳng định sẽ kêu to oan uổng, khẳng định sẽ nói:

- Thị trưởng Nguyên, tôi không hề có ý nhúng tay vào công tác của chính quyền thành phố đâu nha.

Đúng lúc đó thì Đổng Trung Hoa biểu hiện sự tồn tại của mình, hạ giọng nói:

- Thị trưởng Nguyên, không phải tôi không tôn trọng anh mà thực sự vụ án này liên lụy rất rộng.

Khi nói tới đây, khóe miệng Đổng Trung Hoa hơi nhếch lên.

Đổng Trung Hoa vừa nói như vậy, sau lưng Nguyên Chấn lập tức lạnh toát. Hóa ra là chuyện như vậy, điều này hoàn toàn có thể hiểu được. Tiếp theo, trong lòng Nguyên Chấn xoay như chong chóng, việc này liên lụy lên tới tầng nào? Suy nghĩ một chút là có đáp án rất nhanh khiến động tác ngậm miệng của Nguyên Chấn càng nhanh hơn, không hề dám có chút oán giận nào đối với việc hai vị lãnh đạo thị ủy nhúng tay vào công tác của chính quyền thành phố. Thậm chí Nguyên Chấn còn thầm kêu may mắn. May là khổ chủ tới thị ủy bẩm báo chứ nếu người ta tới văn phòng chính quyền thành phố bẩm báo thì chẳng hiểu mình sẽ xử lý thế nào? Chuyện này không thể chỉ hô mấy câu khẩu hiệu "chấp pháp công bằng" là có thể giải quyết được vấn đề. Bên trên có áp lực, bên dưới có Hầu Đại Dũng chưa chắc đã chịu nể mình. Kết quả là nếu làm không tốt, chính mình cũng khó mà rửa sạch tay được.

Sau khi nghĩ thông suốt, thị trưởng Nguyên lập tức có sự biến hóa tinh tế trong thái độ. Không cần mình phải xuất ra bao nhiêu khí lực, chỉ cần mình né ra khỏi vũng nước đục này là được. Không nói tới việc khác, chỉ cần chờ Hầu Đại Dũng tới đây, mình sẽ phải làm một diễn viên phối hợp thật tốt, phải phối hợp tốt với công tác mà thị ủy nắm "chủ yếu"!

- Bí thư Đổng, Phó bí thư Dương! Cảm tạ hai vị đã ủng hộ đối với công tác của chính quyền. Nhất định phải điều tra nghiêm vụ án này, cho toàn bộ nhân dân thành phố một lời giải thích hợp lý.

Trong nháy mắt, thị trưởng Nguyên biến thành vô cùng chính nghĩa, hình tượng dường như cũng cao lớn lên.

Hầu Đại Dũng được mang tới phòng họp. Vừa thấy ba vị lãnh đạo thị ủy, trong nháy mắt, hắn liền ý thức được tình thế có lẽ không thể khống chế được nữa rồi.

- Đồng chí Nguyên Chấn, hiện tại các lãnh đạo chủ chốt của thị ủy đều đến đây, hy vọng đồng chí có thể thuyết minh chi tiết vụ án.

Thái độ của Nguyên Chấn rất bình tĩnh nhưng dùng từ rất có chú ý và rất hợp lý. Cái gì mà nói thuyết minh chi tiết vụ án? Đó là hoài nghi nhưng không có chứng cớ.

Đồng thời trong đó còn ẩn chứa một tầng ý tứ khác: Cho mày một cơ hội để né ra. Nguyên Chấn nói như vậy cũng là có chút tư tâm, thứ nhất là xét khả năng giữa Dương Phàm và Hầu Đại Dũng có tồn tại quan hệ, thứ hai là xét tới quan hệ cấp trên cấp dưới, có ý thể hiện quan điểm của chính quyền.

Dương Phàm và Đổng Trung Hoa lặng lẽ trao đổi ánh mắt nhưng không hề nói gì.

Trong lòng Hầu Đại Dũng càng bất an hơn, mơ hồ cảm giác được sự tình khả năng xảy ra chuyện xấu. Nhưng Cố Đồng bên kia đã nói đả thông được với tỉnh, nếu mình nói hở gì ở đây, nếu chẳng may… thật không dám tưởng tượng tới hậu quả nữa.

Nhưng làm thế nào để qua được một cửa trước mắt đây? Hầu Đại Dũng cúi đầu, không ngừng hút thuốc, mấy lần ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, phát hiện vẻ mặt, ánh mắt của người này đều không hề có ý tứ gì đặc biệt.

- Ba vị lãnh đạo, tôi cũng là nghe các đồng chí cấp dưới báo cáo về vụ án này. Tình huống đại khái là thế này….

Hầu Đại Dũng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không nói ra mà trước hết cứ đổ toàn bộ cho cấp dưới. Làm như vậy có một điểm tốt là tiến lùi đều dễ.

Ba người đều có vẻ nghe rất chuyên tâm, dường như không hề để ý tới kỹ xảo câu từ của Hầu Đại Dũng. Tuy nhiên đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, ai chẳng biết sử dụng chiêu này, chẳng có gì là mới mẻ cả. Nói gì thì nói, Hầu Đại Dũng cũng là trong thị ủy. Nếu thực sự hắn gặp chuyện lớn, ba vị ngồi đây cũng khó thoát khỏi quan hệ.

Hầu Đại Dũng nói xong, Đổng Trung Hoa nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Dương Phàm, phát hiện hắn không có ý nói gì, lúc này mới chậm rãi nói:

- Vụ án này, xử lý không tốt sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng. Nhất định phải xử lý cẩn thận, thận trọng. Ba người chúng tôi nghiên cứu một chút, cảm thấy cần phải cho quảng đại quần chúng tin tưởng chúng ta. Đầu tiên là để cục Công an thành phố rút khỏi vụ án này. Đương nhiên, đây là suy xét đến ảnh hưởng chính trị, không phải là vì không tín nhiệm cục Công an thành phố.

Đổng Trung Hoa cũng nói ba phải cái nào cũng được, hắn cũng không biết rõ thái độ của Dương Phàm là thế nào, rốt cục là gõ Hầu Đại Dũng một chút hay là hoàn toàn buông tha cho. Điểm mấu chốt này không rõ nên Đổng Trung Hoa vẫn có chút cố kỵ. Dù sao Hầu Đại Dũng cũng là người của Dương Phàm, chờ một chút để xem mày sẽ quyết định thế nào. Nói thật, trong lòng Đổng Trung Hoa có chút không thoải mái. Thái độ của Dương Phàm nhìn có vẻ kiên quyết nhưng trên thực tế lại không rõ ràng lắm. Mấu chốt là lúc trước Hầu Đại Dũng bày tỏ thái độ ủng hộ Dương Phàm. Nếu không, tất cả đều đề xuất để sở Công an tỉnh vào cuộc, Nguyên Chấn và Đổng Trung Hoa sao còn nói chuyện mơ hồ như vậy làm gì?

Nguyên Chấn ngồi hai tay đan vào nhau, từng ngón tay cử động, ánh mắt hờ hững nhìn Đổng Trung Hoa đang nói chuyện. Hầu Đại Dũng thì châm một điếu thuốc, ánh mắt hơi mơ hồ, đảo tới đảo lui trên người Dương Phàm. Đổng Trung Hoa nói xong, cầm lấy chén trà uống một ngụm, liếc nhìn Dương Phàm một cái đầy thâm ý. Ý tứ đó là: người anh em, mày cũng nên tỏ thái độ rồi chứ?

Dương Phàm do dự, có nên làm tuyệt như vậy hay không? Hầu Đại Dũng làm như vậy là có điểm không đúng, nhưng chung quy vẫn từng cùng trên một trận tuyến, việc gì cũng nên chừa lại chút đường sống.

- Đồng chí Hầu Đại Dũng, xét thấy các tỉnh thành phố khác cũng đã xuất hiện sự kiện tương tự, lãnh đạo thị ủy phi thường cẩn thận, đã báo cáo và xin chỉ thị lãnh đạo tỉnh ủy. Bí thư tỉnh ủy Hác và chủ tịch tỉnh Hà đều tỏ vẻ sẽ chú ý nhất định tới vụ án này. Anh trở về chuẩn bị một chút, bàn giao vụ án này cho sở Công an tỉnh. Tôi vẫn một câu nói cũ, phải chấp pháp công bằng! Tuyệt đối không để quần chúng nhân dân bị tổn thương!

Dương Phàm âm thầm thở dài, quyết định cho Hầu Đại Dũng một cơ hội cuối cùng. Ý tứ trong lời nói này cũng mơ hồ, có thể hiểu được hay không phải xem năng lực lý giải của Hầu Đại Dũng. Câu nói cuối cùng chính là thái độ, câu nói trước là cơ hội. Mỗi thứ đều mơ hồ một chút, kết hợp thái độ với phân tích, hẳn là có thể hiểu được.

Hai người này quả nhiên dính líu với nhau. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều không hẹn mà cùng nghĩ vậy. Nếu thực sự muốn chỉnh người ta, sao có thể nói cho Hầu Đại Dũng rằng đã báo cá lên tỉnh ủy chứ. Hai người Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều âm thầm kêu may mắn, vừa rồi không nói gì quá, may là trong lòng đã dự kiến trước.

Dương Phàm hy vọng nhất là được thấy Hầu Đại Dũng có thể quay đầu lại đúng lúc, không vùi lấp quá sâu vào trong vụ án này. Cứ như vậy, mặc dù là tương lai bị liên lụy, nhiều nhất giáng cấp hoặc điều chuyển ngang, vị trí chẳng những không bị mất mà coi như thể hiện chút tình lúc ban đầu với Hầu Đại Dũng. Cho dù mày có ý muốn trèo cao nơi khác, tao cũng vẫn để lại cho mày một con đường sống nguyên vẹn. Rốt cục vụ án này đã tra ra tới mức độ nào, trong lòng Dương Phàm cũng không rõ. Bởi vì có liên quan tới tranh đấu của nhiều bên nên trong lòng Dương Phàm vẫn hy vọng có thể tra ra manh mối gì đó, tuy nhiên bên trên sẽ làm gì thì mình không thể khống chế được.

Trở lại phòng làm việc, Dương Phàm cảm thấy hơi buồn bã, đứng bên cửa sổ trầm tư một lúc lâu, điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn không hề nhận ra. Mãi cho tới khi Lâm Đốn tiến vào nhắc thì Dương Phàm mới phát hiện chuông điện thoại đang đổ.

Sau khi nhận điện thoại, Dương Phàm liên tục xin lỗi:

- Xấu hổ quá, lão Chu, vừa mới phân tâm nên không chú ý tới.

Gọi điện thoại tới chính là Chu Phàm, nghe Dương Phàm giải thích như vậy, nỗi bất an trong lòng Chu Phàm cũng dịu đi một ít. Vừa rồi gọi đổ chuông mấy lần mà không thấy Dương Phàm nghe máy, định gọi tới phòng làm việc thì sợ có vẻ xa lạ. Chẳng phải mày vẫn biết số điện thoại bí mật cá nhân của tao sao?

Trong lòng Chu Phàm thầm tính toán, nếu lần thứ ba mà không nghe máy thì lần sau đừng có bấm vào số này nữa. Không sợ người ta ghét sao?

- Ha ha, tôi chính là muốn báo cáo trước với Phó bí thư Dương một chút. Ngày mai tôi sẽ quay về Uyển Lăng đảm nhiệm phó thị trưởng.

Chu Phàm nói hơi lộ vẻ sầu thảm, lúc trước được thăng lên làm phó giám đốc sở, chính là một loại lưu đày nơi hang cùng ngõ hẻm. Hắn đã gặp quá nhiều loại thủ đoạn bề ngoài là thăng cấp mà bên trong là giáng chức này. Ví dụ như sở Lâm nghiệp tỉnh hay là quản lý hội Hội liên hiệp Phụ nữ … tất cả đều là đi đày tới cùng cực. Cũng may Lý Thụ Đường làm người không tính quá phận, hắn được tăng cấp lên một bậc.

Lại quay về Uyển Lăng, đi theo con đường của trưởng ban tổ chức Chu. Trong đó có tác dụng của Dương Phàm lên Chu Tử Dương nên hiệu quả cũng tăng lên một chút. Nói thật Chu Phàm rất cảm kích Dương Phàm nhớ tình bạn cũ. Lúc trước mình giúp người ta không tính là nhiều nhưng người ta vẫn nhớ kỹ. Thế đạo hiện giờ lòng người dễ thay đổi, đâu đâu cũng có thể gặp. Quay về Uyển Lăng chủ quản tôn giáo. Vị trí này cũng phi thường xấu. Quyền lực của trưởng ban tổ chức Chu không tính là quá mạnh nhưng vẫn còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với mấy kẻ ở trong góc.

- Lão Chu này khách khí quá. Thế này đi, hiện giờ tôi còn mọt chút việc phải xử lý. Về đây rồi mọi người gặp nhau nói chuyện kỹ hơn.

Dương Phàm vội vàng treo điện thoại, trên thực tế trong lòng có ý tưởng khác.

Treo điện thoại của Chu Phàm, Dương Phàm điện thoại cho trưởng phòng tổ chức Lý Quân. Vừa nối máy, Dương Phàm liền cười nói:

- Trưởng phòng Lý, nghe nói Chu Phàm sắp về hả?

Lý Quân là điển hình không cầu tiến chỉ cầu giữ vị trí hiện tại cho tới khi về hưu. Toàn bộ hậu bối của Lý Quân đều đã giới thiệu cho Dương Phàm, tự nhiên trong lòng cũng an tâm. Dương Phàm gọi điện như vậy là có ý gì, Lý Quân nhất thời không rõ ràng lắm, cho nên cười ướm hỏi:

- Như thế nào? Phó bí thư Dương cũng quan tâm tới sự tình bên chính quyền sao?

Dương Phàm đương nhiên hiểu được ngụ ý này, lập tức cười nói:

- Chưa nói tới, Chu Phàm và tôi còn có chút tình bạn cũ, cho nên muốn ngày mai đi tiếp đón một chút, không biết có tiện hay không?

Lý Quân là người cũ ở Uyển Lăng, tự nhiên hiểu được một ít chuyện cũ, trong lòng hơi cảm khái Dương Phàm vẫn nhớ tình bạn cũ, liền thản nhiên cười nói:

- Một phó trưởng ban tổ chức tỉnh đưa người tới, theo quy củ thì thị trưởng Nguyên phải ra mặt tiếp đón một chút.

Dương Phàm vừa nghe liền cười nói:

- Vậy tôi cũng phải đi xem náo nhiệt một chút.

Buông điện thoại, Lý Quân hơi trầm tư. Con trai, con gái của mình chẳng có gì tiến triển lớn trên con đường làm quan, chủ yếu là bồi dưỡng đứa cháu cho tốt, sau này lui về cũng có thể chiếu cố nhau cho tốt. Mấu chốt là phải chú ý khi thao tác. Nếu không có lẽ nói chuyện với Dương Phàm một chút, cho tới thị ủy rèn luyện một thời gian nhỉ?

Lý Quân còn một nhiệm kỳ nữa là nghỉ hưu. Trong thời gian này, có lẽ nhiều nhất là đưa được đứa cháu lên làm phó phòng hoặc tương đương. Nếu qua được thì tiền đồ vô lượng, nếu không qua được thì thành tựu cả đời này chỉ hữu hạn mà thôi. Nếu Dương Phàm nguyện ý dẫn dắt, cho đi theo bên người, đó mới là kết quả mãn nguyện nhất. Chuyện này xem ra phải tính kỹ mới được. Nếu thật sự không được, có lẽ phải muối mặt vác cái thân già này tới cửa nhờ vả.

Dương Phàm đang tự hỏi, nếu làm không tốt vụ án này, rất có thể Hầu Đại Dũng cũng bị liên lụy tới. Đến lúc đó có nên cân nhắc phương án nào khác không? Vị trí cục trưởng cục Công an là rất quan trọng.

Ngày đầu tiên Trương Tư Tề đi làm, cảm giác khá kinh ngạc. Toàn bộ lãnh đạo đài truyền hình thành phố không ngờ đều chờ ở dưới lầu nghênh đón. Quả thật phải nói là rất kỳ quái. Cũng may Trương Tư Tề có cũng đủ tư tưởng chuẩn bị, ai bảo ông xã mình là phó Bí thư thị ủy cơ chứ? Đây là một chỗ dựa quá vững chắc. Giám đốc đài truyền hình thành phố suy nghĩ, ở phòng tuyên truyền còn thiếu một chân phó trưởng phòng. Cứ nhìn việc trưởng ban tuyên giáo Niếp đi theo Phó bí thư Dương mà làm gương. Dù đầu óc hắn có ngu tới đâu cũng phải nghĩ ra lý do trong đó. Cho nên, thái độ nhất định phải thật tốt.

Trong quá trình nghênh đón, đủ mọi lời hay ý đẹp, nịnh bợ, khen ngợi … đều được sử dụng, cứ như thể Trương Tư Tề mới là Giám đốc đài truyền hình vậy. Trương Tư Tề coi như đã quen với tình cảnh như vậy cho nên lắng nghe rất kiên nhẫn. Cuối cùng, khi đến lượt Trương Tư Tề nói chuyện, cô chỉ thản nhiên nói:

- Tôi nhất định cố gắng làm tốt trách nhiệm của công nhân viên chức làm, phục tùng lãnh đạo đài.

Đây là thái độ gì? Cái này gọi là đạo đức tốt. Chỉ một câu nói ngắn ngủn đã dẫn tới những tràng pháo tay nổ trời, khiến tay ai cũng đỏ rực cả lên. Người ta là bà xã của phó Bí thư thị ủy, là một nửa niềm vui và nỗi buồn của phó Bí thư thị ủy, nếu đối xử tốt thì không sao, nếu không tốt thì có tội. Rất rõ ràng, thái độ này của Trương Tư Tề khiến rất nhiều người yên tâm. Nghĩ kỹ lại cũng đúng, đàn bà chinh phục đàn ông, đàn ông chinh phục thế giới. Ngay cả phó Bí thư thị ủy mà người ta còn chinh phục được thì một cái đài truyền hình thành phố nho nhỏ tính là cái gì?

Trong khi Trương Tư Tề đang làm quen với hoàn cảnh ở nơi làm việc thì Niếp Vân Lam đã cười tủm tỉm đi vào phòng làm việc của Dương Phàm. Hiện giờ trưởng ban Niếp luôn có chữ "Phó bí thư Dương" trong đầu. Vốn cô ta không phải là người của Nguyên Chấn, đảo sang phía Dương Phàm cũng là rất bình thường.

- Phó bí thư Dương, có chút công việc muốn xin chỉ thị của lãnh đạo một chút?

Niếp Vân Lam phi thường cung kính đối mặt với vị phó Bí thư thị ủy trẻ hơn mình mười tuổi. Xem ra ai thành đạt chính là người trên, điều này rất có đạo lý.

Dương Phàm khách khí tiếp đón Niếp Vân Lam ngồi xuống mới cười hỏi:

- Công việc của ban Tuyên giáo chủ yếu là do trưởng ban Niếp nắm bắt, tôi cũng không thể nói lung tung được.

Trong lòng Niếp Vân Lam hiểu rằng đây là người ta khách khí với mình. Lãnh đạo khách khí với mình, đó chính là may mắn.

- Phó bí thư Dương, là thế này. Tôi đã xem qua lý lịch của đồng chí Trương Tư Tề. Đồng chí này đều đã trải qua một vài vị trí trọng yếu của các đài truyền thông tỉnh và cả ở Bắc Kinh. Hiện giờ đến một địa phương nhỏ như Uyển Lăng này, nói thật là nhân tài mà không có đất dụng võ. Tôi cân nhắc có nên như vậy hay không. Đồng chí Trương Tư Tề chủ động yêu cầu đến công tác ở Công Đoàn. Tôi nghĩ hay là để đồng chí Trương Tư Tề kiêm nhiệm cả chức phó giám đốc đài truyền hình. Như vậy sẽ không lãng phí nhân tài.

Đây là nịnh bợ quá rõ ràng nhưng xét thực tế thì cũng không có gì là sai. Trương Tư Tề đã trải qua vị trí trưởng ban tin tức của đài truyền hình Bắc Kinh, giờ có làm Giám đốc đài truyền hình Uyển Lăng cũng chẳng có gì là quá phận.

- Ha ha, tôi cũng không tiện nói lung tung. Thế này đi, để tối nay tôi hỏi ý tứ của cô ấy một chút.

Chỉ một câu nói đã đuổi Niếp Vân Lam đi, tuy nhiên Dương Phàm thật sự không kìm nổi cười khổ, thầm nói những người này quả là không chừa một thủ đoạn nào.

Trương Tư Tề còn chưa kịp ngồi ấm ghế trong phòng làm việc thì chánh văn phòng đã tới mời cô dự họp. Vừa tối hội trường, Trương Tư Tề đã hối hận, đây là người ta họp đảng ủy, toàn là nói những việc bố trí công tác trong đài.

Sau khi kiên nhẫn chờ hội nghị kết thúc, Trương Tư Tề đi vào phòng làm việc của giám đốc đài cười tủm tỉm nói:

- Giám đốc Lý, sau này tôi không muốn lẫn lộn giữa công việc của công đoàn và các công tác khác của đài.

Vấn đề là Công đoàn thì có công việc quái gì cơ chứ? Giám đốc Lý chờ Trương Tư Tề đi rồi, suy nghĩ nửa ngày mới xem như hiểu rõ, người ta chính là sợ phiền toái. Chút lợi ích lông gà vỏ tỏi trong đài đừng kéo tôi vào. Nghĩ tới đây, giám đốc Lý muốn tự tát cho mình một cái, thầm nói người ta làm ăn vui vẻ ở tận đài truyền hình Bắc Kinh, giờ xuống cái đài địa phương nhà mày thì có lợi ích quái gì? Người ta là lấy chồng theo chồng, an tâm làm bà chủ gia đình. Nếu không, Đài truyền hình nhà mày sao chứa nổi người ta chứ? Còn đến lượt Công đoàn đài truyền hình nhà mày sao?

Giữa trưa tan sở, Dương Phàm trước tiên tới đài truyền hình đón Trương Tư Tề. Bởi vì trong nháy mắt Trương Tư Tề nghĩ tới nghĩ lui hay là quên đi, mỗi ngày cứ để Dương Phàm đón mình là được. Nếu hôm nào không được thì bắt taxi về là được.

Thấy Dương Phàm tới đón, Trương Tư Tề trong lòng cao hứng, ngoài miệng chỉ cười nói:

- Anh công tác bận rộn như vậy, cũng đừng tới đón, cứ để em tự bắt taxi về là được.

Dương Phàm cười khổ một tiếng nói:

- Giữa trưa có thể bận gì chứ? Vui chơi giải trí đều là buổi tối. Nói đi nói lại, đưa em về nhà ăn cơm, buổi trưa ngủ một giấc, còn thích hơn tất cả mọi thứ.

Trương Tư Tề mỉm cười, lấy khăn tay lau chút mồ hôi trên trán Dương Phàm, cười nói:

- Em muốn ăn thật nhiều đậu phụ do anh rán.

Trương Tư Tề này là một người phụ nữ đặc biệt, chỉ một ánh mắt tươi cười quyến rũ đủ khiến đàn ông phải ngoan ngoãn quỳ xuống dưới váy. Hiện giờ lại tỏ vẻ một người vợ hạnh phúc, sức sát thương lại càng mạnh.

Dương Phàm đánh xe nói:

- Trước về nhà, anh đói bụng rồi.

Trương Tư Tề vừa nghe vậy, khuôn mặt hơi ửng hồng kiêu hãnh, làm ra vẻ bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời, trông lại càng mê người.

Cố Đồng tức giận hung hăng ném mạnh chiếc di động xuống đất. Chiếc di động trị giá hơn mười ngàn tệ vỡ tan thành nhiều mảnh.

Cao Thiên luôn luôn ở bên cạnh nên mọi việc đều biết rất rõ. Hiển nhiên, thế cục hiện tại rất phức tạp. Sau khi uống rượu say thì cưỡng gian ngộ thương mạng người, tội danh này cũng không phải nhỏ. Xét theo luật pháp thì đồng phạm Cố Đồng cũng không trốn thoát khỏi quan hệ.

- Đừng kích động, bình tĩnh một chút. Chẳng phải chỉ là công an tỉnh xuống sao? Chúng ta cũng đã dự đoán được từ trước rồi mà.

Cao Thiên tỏ vẻ không chút hoang mang. Cố Đồng nhìn thấy cũng cảm thấy bình tĩnh lại một chút.

- Hầu Đại Dũng chỉ là đồ rác rưởi. Chút chuyện nhỏ đó mà cũng làm không tốt.

Cố Đồng bất mãn mắng. Cao Thiên vẫn ra vẻ vững vàng như trước, ngồi im không nói gì, chỉ có điều đôi mày hơi nhíu lại.

Lúc này, di động của Cao Thiên đổ chuông, vừa nghe một chút, Cao Thiên vốn luôn trầm ổn cũng kinh ngạc kêu lên thành tiếng:

- Cái gì? Bí thư Hác và chủ tịch tỉnh Hà á? Có lầm lẫn không vậy? Vụ án này mà cũng kinh động tới bọn họ - hai lãnh đạo cao nhất của tỉnh sao?

Dương Phàm nói phải chiều vợ, đầu tiên là tới siêu thị mua một túi đậu phụ rán, sau đó mới về nhà. Hành động này chiếm được ánh mắt dịu dàng cảm kích của Trương Tư Tề.

Xe về đến nhà, Dương Phàm vừa mới tắt máy, Trương Tư Tề đã cười hỏi:

- Anh gặp chuyện phiền toái gì à?

Dương Phàm có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Tư Tề, thất thanh hỏi:

- Sao em đoán được vậy?

Trương Tư Tề hơi hơi đắc ý cười nói:

- Nhìn anh kìa, ngồi xe có điều hòa mà trán cũng toát mồ hôi. Mỗi lần anh gặp chuyện gì phiền toái, trán đều toát một ít mồ hôi. Chỉ cần người gặp anh nhiều là biết ngay mà.