Dương Tư Nguyên vẫn có chút không hiểu rõ, nhưng hắn cũng không ngốc, loáng thoáng cảm giác được cái gì đó. Cho nên hết sức cẩn thận khẽ nói:
- Có phải thị ủy có yêu cầu cụ thể gì đó về phương hướng tuyên truyền hay không?
Mẫn Kiến tự nhủ trong lòng người này không phải người trong vòng luẩn quẩn, đành phải nhắc nhở một câu:
- Có cái gì không rõ, nên đi hỏi xin chỉ thị của lãnh đạo nhé.
Một câu đánh thức người trong mộng.
Sau một câu cảm tạ vội vàng, Dương Tư Nguyên cúp điện thoại, ngậm miệng đi nhanh xuống chỗ phó bí thư Dương ở tầng dưới.
- Thư ký Lâm, phiền ngài một chút. Tôi là Dương Tư Nguyên bên báo Uyển Lăng, muốn báo cáo công tác với phó bí thư Dương.
Cửa phòng trong không đóng, Dương Phàm nghe rất rõ ràng, trước đó Dư Hữu Dung đã đem tin tức truyền tới tai Lâm Đốn, sau đó Dương Phàm cũng biết có một phó tổng biên tập báo Uyển Lăng đến chỗ bí thư Đổng.
Đối với việc dùng Dư Hữu Dung, Dương Phàm có chút tự đắc kiểu Mạnh Thường Quân kết giao với đám bạn mèo mả gà đồng.
Chỉ cần bà già này ở trong thị ủy một ngày thì chỉ cần gió thổi cỏ lay là Dương Phàm đều có thể biết trước tiên.
Dương Tư Nguyên khom lưng đi vào phòng trong, vẻ mặt hớn hở gật đầu với Dương Phàm nói:
- Xin chào phó bí thư Dương. Tôi là….
Một hồi tự giới thiệu có chút thừa thãi, nhưng không phải là để lãnh đạo nhớ kỹ ta sao.
- Ha ha, phó tổng biên tập Dương ngồi đi, chúng ta có khi có họ cả. Anh là người nơi nào?
Khi nói lời này tâm trạng Dương Phàm khá tốt. Nguyên nhân cụ thể hiển nhiên có thể là cách đối nhân xử thế của Đổng Trung Hoa sau khi tâm tính bình thản, nhẹ nhàng khéo léo đưa đẩy, đưa một cái ân tình lớn trả lại cho mình, Ha ha, hiểu được khiêm nhường là tốt rồi.
- Không dám cho mình là cùng họ. Quê quán tôi ở thôn Hậu Dương xã Dưỡng Hiền.
Dương Tư Nguyên cười gần như nịnh nọt. Khí khái văn nhân hiện giờ lại càng không đáng giá.
Địa danh thôn Hậu Dương này Dương Phàm cũng hơi có ấn tượng. Hình như trước kia, có thời gian ông ngoại thường xuyên có đến thăm người thân, hình như chính là tới thôn Hậu Dương thì phải.
- Địa phương này tôi có chút ấn tượng, hình như ông ngoại tôi cũng là người nơi đó.
Cùng kết giao với văn nhân, Dương Phàm cảm thấy không cần thiết phải kênh kiệu, giọng điệu cũng hết sức hiền hòa.
Vậy là có thể đặt làm quan hệ sao? Trái tim Dương Tư Nguyên nhảy điên cuồng vui sướng, tự nhủ thật sự là quá may mắn.
- Ủa? Dương thị còn có từ đường ở thôn Hậu Dương, quan hệ này có thể tra dễ dàng. Xin hỏi tục danh của ông ngoại phó bí thư Dương?
Dương Tư Nguyên hơi kích động, xổ ra chút mùi chơi chữ.
Dương Phàm cười thản nhiên nói:
- Không đề cập tới chuyện này nữa, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi.
Trong lòng Dương Tư Nguyên thầm kêu một tiếng đáng tiếc, tuy nhiên vẫn quyết định phải xuống dò xét theo đường này. Nếu có thể có chút quan hệ thân thích với lãnh đạo thì mới có thể ngồi vững vàng được.
- Phó bí thư Dương, về công tác trọng điểm bước tiếp theo của báo Uyển Lăng. Ngài có chỉ thị cụ thể gì không? Tôi mới chủ trì công tác, hy vọng lãnh đạo chỉ điểm nhiều hơn.
Dương Tư Nguyên bày ra bộ dạng khiêm tốn muốn thỉnh giáo. Hoàn toàn quên mất Dương Phàm ngồi đối diện còn ít tuổi hơn hắn rất nhiều.
- Chỉ điểm thì chưa nói tới, mấu chốt vẫn là làm tốt phương châm tiếng nói của thị ủy, liên tục tuyên truyền chính sách quan trọng của Đảng. Công việc cụ thể thì xin chỉ thị của trưởng ban Tuyên giáo Niếp một chút.
Dương Phàm nói xong câu này liền bưng chén trà lên.
Bưng trà tiễn khách?
Dương Tư Nguyên là người làm công tác văn hóa, tự nhiên biết chú ý này. Mặc kệ có phải ý này hay không, Dương Tư Nguyên vẫn quyết định đứng lên cáo từ.
Đuổi được Dương Tư Nguyên đi, Lâm Đốn tiến vào thu thập mấy đồ lặt vặt cười nói:
- Phó bí thư Dương, nghe nói Dương Tư Nguyên đang là phó chủ tịch hội văn học.
Ngụ ý, hôm nay văn nhân thực không có ý nghĩa.
- Nói điều này làm gì? Từ xưa Nho gia chú trọng nhập thế, cái gì gọi là nhập thế? Không phải là học thật giỏi đi làm quan sao? Anh nghĩ trên thế giới này khắp nơi đều là Đạo Uyên Minh à? Trong Trúc lâm thất hiền còn có kẻ bại hoại. Không tích cực. Nếu nói tích cực, trước tiên cứ tính lên tôi và anh đã.
Dương Phàm nói xong cười ha ha, Lâm Đốn cười cười ngượng ngùng.
Bắc Kinh truyền đến tin tức, Trần lão xuất viện. Điện thoại là Trần Chính Hòa gọi tới, Dương Phàm tự nhiên là hiểu được nên thu dọn hành lý lên đường, trước khi đi tới chỗ Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn xin nghỉ, rồi đến biệt thự mà Trần Tuyết Oánh nói xem một chút. Chỗ ở tốt xấu thì Dương Phàm cũng không có để ý, tuy nhiên biệt thự này nằm chỗ hẻo lánh, an tĩnh lại rất hợp với tâm tư của Dương Phàm.
Trước khi lên Bắc Kinh Dương Phàm muốn gặp mặt Chúc Vũ Hàm, kết quả là gọi điện mới biết Chúc Vũ Hàm đang công tác ở một công ty nhà nước. Làm việc rất nhanh, để cho người ta xem thế là đủ rồi. Trong điện thoại Chúc Vũ Hàm cũng không nói gì, tuy nhiên giọng điệu hài lòng có thể nhận ra.
Sau khi trở lại Uyển Lăng, quan hệ của Dương Phàm với những phụ nữ khác dần dần phai nhạt. Thế nhưng hướng đi và tin tức của các cô ấy lại biết khá rõ. Hiểu Vân sau khi chuyển nhượng khách sạn Vân Lĩnh liền rời khỏi đây, đến Thượng Hải cùng làm với Bộ Yên, hùn vốn đứng lên buôn bán. Thông báo cho hai người phụ nữ này là coi như xong. Ngô Yến đang yên vị ngồi ghế chủ tịch huyện Vĩ Huyền, đứng đầu ở ủy ban sóng êm gió lặng coi như là một kết quả không tồi.
Sự tình Uyển Lăng cơ bản xem như đã xong một giai đoạn, Dương Phàm ở trong cái vũng nước xoáy tỉnh Giang Nam này, xem như lấy được một vị trí có lợi, có thể nói là thắng lợi mang tính giai đoạn cũng không quá. Trở về Bắc Kinh yên tâm mà kết hôn, khỏi cần nói sau một phen náo nhiệt, Dương Phàm là nhân vật duy nhất trong Trần gia đời thứ ba đứng vững vàng trong nhà nước, cuối cùng phải lên vũ đài chính trị để tỏa sáng.
Cảm giác đầu tiên khi về Bắc Kinh này chính là trời rất lạnh, cũng rất khô.
Ngồi ngay ngắn trước mặt ông cụ, Dương Phàm cố gắng thẳng lưng. Một người đã nói, đàn ông cho dù đau đến gãy lưng cũng phải ngồi thẳng. Đàn ông muốn đứng vững trên đời này đều phải biết cách thẳng lưng. Cúi đầu có thể được nhưng lưng không thể cong.
Cảm nhận lớn nhất của Trần lão chính là thằng ranh này dám nhìn thẳng vào mình. Cảm giác này làm cho Trần lão khá thoải mái, lại hưng phấn. Nói chung cảm giác rất phức tạp.
Hai người ngồi như vậy khoảng nửa tiếng, Trần Chính Hòa đi vào không khỏi bật cười nói:
- Biết hai người nhất định như vậy. Trương lão đến ạ.
- Già rồi, không dùng được nữa.
Trần lão thản nhiên nói một câu rồi để Trần Chính Hòa đỡ dậy. Mới phẫu thuật mấy ngày ngồi sao bằng Dương Phàm.
Trương đại tướng gầy gò đi vào, bước chân rất vững chắc. Trương đại tướng thấy Trần lão liền vội vàng nói:
- Lão Trần, lão còn khách khí với tôi như vậy sao? Mau ngồi, mau ngồi.
Vừa nói liền thuận tay cầm lấy cái gối để Trần lão dựa vào. Hai người đã cùng sống chết với nhau nên quan hệ không cần phải nói.
- Đã từng tuổi này, ngồi thẳng lưng đúng là rất mệt.
Trần lão than thở một tiếng. Một lần nữa nhìn lại Dương Phàm, Trần lão đã không còn cao cao tại thượng như trước mà chỉ còn ánh mắt vui mừng của ông nội.
Dương Phàm đứng lên cúi đầu, mỉm cười nói:
- Trương gia gia.
Trương đại tướng khoát tay nói:
- Bỏ bớt chữ Trương đi.
- Cháu xuống đi.
Trần lão cười cười nói một câu rồi đuổi Trần Chính Hòa và Dương Phàm xuống.
- Vâng ạ.
Dương Phàm cung kính chào rồi đi xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai lão già. Trần lão vô cùng đắc ý nói:
- Lão Trương, tiện nghi cho cháu gái nói. Không thể không thừa nhận thằng bé này làm rất tốt, không kém gì tôi năm đó.
- Lão thì giỏi rồi. Lúc lão bằng tuổi thằng bé có chức gì?
Dương Phàm xuống lầu, trong phòng khách đã ngồi đầy người đang nói chuyện vui vẻ. Nhưng không ai dám lớn tiếng cả. Ông cụ ở đây, có sát khí.
Thấy Dương Phàm đi xuống, Trần Xương Bình đi lên túm Dương Phàm cười nói:
- Chú mày còn ba ngày tự do cuối cùng, theo ông anh đi chơi ba ngày.
Trương Tư Tề cười hì hì cầm tay Dương Phàm, hừ một tiếng. Trần Xương Bình lập tức giơ tay lên đầu hàng nói:
- Coi như anh chưa nói gì.
Mọi người che miệng.
- Bắc Kinh chẳng có gì thú vị cả. Một tên cấp phó như tôi đi ra ngoài cũng không tiện nói mình là quan.
Dương Phàm cười cười tự giễu mình một câu, xem như đưa cầu thang cho Trần Xương Bình.
Trương Tư Tề sửa lại quần áo cho Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Đi theo một chút cũng được. Trong vòng tròn của anh Xương Bình cũng có mấy người đáng quan hệ. Có thêm mấy người bạn cũng tốt.
Trần Xương Khoa nghe thấy thế liền nhảy dựng lên cười nói:
- Như vậy đừng đợi nữa, nơi này toàn mùi thuốc súng, ở lâu không tốt.
Dương Phàm không nói gì mà quay đầu lại nhìn Trương Tư Tề.
- Đi đi, phụ nữ khác đàn ông, trước khi kết hôn còn có nhiều chuyện cần chuẩn bị.
Nhẹ nhàng nói một câu, vừa tỏ vẻ mình biết điều, vừa cho hai anh em Trần Xương Bình mặt mũi.
- Không cho phép lêu lổng với người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chu Dĩnh ở bên cạnh ghen tức nói một câu. Trương Tư Tề nghe xong cười một tiếng, dựa vào Dương Phàm rồi nói:
- Lời này chị nói mới hợp thì phải.
- Mấy người nói chuyện, anh đi chơi.
Dương Phàm thấy có vẻ không đúng. Hai người này không sống hòa bình cho lắm. Nói đi nói lại, sống hòa bình gần như bằng không.
Vừa định cùng hai anh em kia rời đi thì Trần Chính Hòa gọi theo:
- Đợi chút.
Ông già khá nghiêm túc, Dương Phàm không biết vấn đề là từ đâu, chỉ có thể gật đầu với hai người, sau đó quay lại nghe dạy bảo.