Sỹ Đồ Phong Lưu Truyện Full

Chương 305: Quân tử

Dương Phàm ra vẻ mệt mỗi, nằm co cụm lại trên ghế sô pha, thở dài một tiếng nói:

- Em là một thằng sống theo chủ nghĩa hòa bình, nhiệm vụ chủ yếu của em là một lòng một dạ phát triển kinh tế. Mấy chuyện chó má trên tỉnh, em sẽ không xen vào.

Chu Tử Dương ngả người xuống ghế sô pha, đưa tay lên vuốt vuốt trán nói:

- Làm quan thật khó khăn. Làm quan ở tỉnh Giang Nam này càng khó hơn. Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đấu tranh gay gắt, phó bí thư lại đứng trên bờ xem lửa, tự lập một phái. Chẳng qua Hác Nam này cũng rất lợi hại. Lợi dụng ông già anh để tranh đoạt nhân sự với Cố Tiên Lễ, lợi dụng chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật để giơ thanh đao lên. Nhưng thật ra cũng khó để khống chế toàn cục. Hà Thiếu Hoa đúng là rất được, làm cho bên phía ủy ban không có chút sơ hở, thi thoảng còn nghiêng về phía Cố Tiên Lễ một chút. Tên Cố Tiên Lễ cũng rất sâu, trong tay cầm lấy mũ quan to nhưng lại im hơi lặng tiếng, không đề bạt bất cứ ai là họ hàng thân thích của nhà mình. Ngay cả thằng con trai Cố Đồng cũng làm ăn buôn bán mà thôi. Cố Tiên Lễ lại có quan hệ rất tốt với trưởng ban thư ký tỉnh ủy và bí thư thị ủy tỉnh thành, có ý cùng tiến cùng lùi.

Sau mấy câu nói chuyện ngắn ngủi, Dương Phàm xem như nhìn ra Chu Tử Dương không hề đơn giản như vẻ ngoài. Chẳng qua người có xuất thân như Chu Tử Dương muốn đơn giản có lẽ cũng quá khó khăn.

- Em sắp kết hôn, vậy còn anh?

Dương Phàm cười cười hừ một tiếng, Chu Tử Dương thở dài một tiếng nói:

- Đừng đề cập đến chuyện này. Cố Tiên Lễ có một đứa con gái đúng là loại ăn chơi. Bà già nhà anh không biết làm sao mà gần đây cứ muốn tác hợp anh với cô ta. Con người của anh, chú còn không biết sao? Sao có thể muốn loại con gái chó má gì cũng không hiểu chứ? Bà già nhà anh rất bực bội, hôm trước anh liền cùng một cô gái đang làm giáo viên trường thiếu nhi tỉnh lén đưa nhau đi đăng ký kết hôn.

"Hả? ...." Dương Phàm trợn mắt há mồm, tên Chu Tử Dương ở vấn đề này đúng là người chung tình.

Chu Tử Dương lộ ra vẻ đắc ý, cười cười thản nhiên nói:

- Anh cũng đã chơi đủ rồi, muốn an tâm làm một ông chồng tốt. Hơn nữa chị dâu của chú cũng rất được. Ông bố vợ làm một cán bộ cấp trưởng phòng ở tỉnh ủy, cả đời luôn cẩn thận. Chị dâu chú cũng là một người ngoan hiền, là loại người trong mắt chỉ có chồng. Nói ra xấu hổ, sau khi cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn, cô ấy mới đồng ý cho anh chuyện cuối cùng kia.

Dương Phàm giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói:

- Em lát nữa phải về Uyển Lăng. Anh muốn quà kết hôn nào thì báo trước nhé.

Chu Tử Dương cười cười nói:

- Chiếc xe Mercedes – Benz mà chú đi rất được đó, để lại đi.

- Anh là kẻ cướp. Đó là xe cũ, anh muốn em cũng không thể bỏ ra được. Đi thôi, cùng nhau đi xem xe, nếu là để chị dâu đi, em cũng nhịn mà bán máu mua xe cho anh.

Dương Phàm mặc dù ra vẻ đau lòng nhưng vẫn dứt khoát đứng lên.

Tiền đáng là gì chứ? Những lời nói vừa rồi của Chu Tử Dương đối với Dương Phàm mà nói căn bản không phải tiền có thể mua được. Càng nghĩ như vậy, Dương Phàm càng cảm thấy vụ giao dịch lần này với Hà Thiếu Hoa là chính xác. Trần Chính Hòa phân tích quá đúng. Có Hác Nam ở tỉnh Giang Nam này, Dương Phàm muốn thuận lợi bước lên cấp bí thư là rất khó khăn. Tốt hơn hết là cứ ngồi ở vị trí bây giờ, tập trung tinh lực làm tốt công tác hấp dẫn các nhà đầu tư tới Uyển Lăng, tích lũy đủ lực lượng chính trị.

Chu Tử Dương hiển nhiên không hề khách khí với Dương Phàm. Hắn lập tức rút điện thoại di động ra gọi cho vợ, hẹn gặp nhau ở cửa hàng ô tô.

Nhìn thấy người thật, Dương Phàm coi như mở rộng tầm mắt. Người vợ trẻ của Chu Tử Dương nếu nói về sắc thì chỉ ở mức trung bình. Sau khi Chu Tử Dương giới thiệu Dương Phàm, chị ta nói chuyện rất nhẹ nhàng, lộ ra vẻ hiền hậu.

Chu Tử Dương không chọn vợ dựa trên sắc đẹp, điều này làm cho Dương Phàm không khỏi thầm than trong lòng. Dương Phàm vốn định trêu đùa hai câu, nhưng thấy tính cách của người phụ nữ này như vậy, Dương Phàm dù như thế nào cũng không thể làm được. Bây giờ hắn chỉ còn cách khoanh tay đi vào đợi trả tiền.

Chu Tử Dương thoạt nhìn rất hanh phúc, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Mi đi vào. Từ phía sau nhìn lại thì thấy đây là một đôi vợ chồng trẻ thật hạnh phúc. Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ xấu xa, hạnh phúc này có thể kéo dài bao lâu?

Thu hồi ánh mắt, vừa quay đầu lại thì cảm thấy như có người đang nhìn mình. Dương Phàm theo cảm giác nhìn về phía đó thì thấy một người phụ nữ cầm chiếc túi đi tới. Người phụ nữ này đang mỉm cười với mình.

" Nhân sanh hà xử bất tương phùng!" - Trong đời, thiếu gì chốn có thể gặp nhau. Có thể sẽ còn còn gặp lại nhau, vậy hãy giữ cho quan hệ được tốt đẹp, thân thiện. Dương Phàm thầm đọc một câu ở trong lòng sau đó từ từ đi tới, đi đến trước mặt Trang Tiểu Điệp liền cười nói:

- Đến mua xe sao?

Trên mặt Trang Tiểu Điệp lúc này không hề trang điểm nên không còn hào quang chói mắt như trên màn ảnh nữa. Nàng lúc này trông vừa nhẹ nhàng, tự tin, thoải mái. Dương Phàm có thể thấy người phụ nữ này đã thay đổi hoàn toàn.

Trang Tiểu Điệp khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui sướng khó có thể phát hiện, nàng đưa tay ra nói:

- Vẫn ổn chứ?

Ba từ thăm hỏi bình thường nhưng lại ẩn chứa trong đó rất nhiều thứ. Nhưng việc này chỉ có mình Trang Tiểu Điệp là hiểu rõ.

Nhẹ nhàng bắt tay không quá lâu, Dương Phàm cười cười thản nhiên nói:

- Anh vẫn như vậy, còn em?

Trang Tiểu Điệp thu tay lại, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi trên mặt, động tác này giống như con chim nhỏ dùng mỏ rỉa rỉa lông vậy, mỗi một động tác đều lộ ra khí tức nhẹ nhàng. Mỗi một lần nhìn thấy Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm lại không thể không nghĩ đến một ít chuyện quá khứ. Mối tình đầu của một người đàn ông luôn giống như chữ khắc trên đá vậy. Dù mưa to gió lớn đến đâu cũng không thể xóa nhòa.

- Vẫn là người dẫn chương trình, tháng sau có thể lẽ sẽ được làm phó ban thời sự.

Vừa nói Trang Tiểu Điệp không nhịn được mỉm cười nói:

- Chúng ta bây giờ thật khách khí.

Dương Phàm nhún vai cười khổ nói:

- Em là người nổi tiếng, anh không muốn bị người chú ý.

Một lý do chẳng ai chấp nhận được nhưng lại rất có tác dụng. Trang Tiểu Điệp hiểu ý mỉm cười nói:

- Em thích một chiếc xe ở đây, nếu không bận thì vào xem xe với em.

Thực ra trong lòng Trang Tiểu Điệp hiểu rất rõ. Lựa chọn tốt nhất lúc này chính là mỗi người lo chuyện của mình. Nhưng trong lòng như có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi hành động và ngôn ngữ của Trang Tiểu Điệp. Nói xong những lời này, Trang Tiểu Điệp cảm thấy hối hận. Thầm nói Dương Phàm cũng không phải là gì của mình, dựa vào cái gì mà đi chọn xe với mình? Nhưng Trang Tiểu Điệp vẫn hy vọng có thể ở bên Dương Phàm lâu hơn một chút. Mặc dù trong lòng Trang Tiểu Điệp biết rõ không thể nào xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng trong lòng nàng vẫn có một ý nghĩ luôn tồn tại. Dù là nghe thấy người đàn ông này nói, ngửi thấy mùi của người đàn ông này thêm một chút cũng tốt.

- Không vấn đề gì.

Dương Phàm lại đưa ra câu trả lời nằm ngoài dự đoán của đối phương. Trang Tiểu Điệp ngẩn ra một chút, đột nhiên cảm thấy mình đúng là có ánh mắt hẹp hòi. Thực ra lúc vừa nãy nói chỉ là nàng muốn trêu đùa một chút mà thôi.

Xe Beetles có giá khoảng ba trăm ngàn tệ. Dương Phàm cảm thấy khinh bỉ nhân viên ở cửa hàng này. Một người đẹp như vậy đến mua xe mà tên chết tiệt này còn muốn tiền phần trăm của người ta.

Dương Phàm cảm thấy rất khó chịu không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng, đi lên nhỏ giọng nói với Trang Tiểu Điệp:

- Định trả góp bao nhiêu vậy?

- Một trăm ngàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trang Tiểu Điệp có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Trang Tiểu Điệp thầm nói anh không phải là người hào phóng vậy chứ.

- Đừng trả góp, thiếu bao nhiêu anh cho em vay.

Dương Phàm cũng không nói gì nhưng hắn lại hy vọng một điều. Trang Tiểu Điệp lúc này lại đang suy nghĩ Dương Phàm dùng một trăm ngàn tệ này để mua lấy đoạn ký ức kia, để nó hoàn toàn biến mất trong đầu.

Trong lòng Trang Tiểu Điệp có chút xót xa, nhớ đến món quà tặng trong ví.

- Em nếu không trả được thì sao bây giờ?

Trang Tiểu Điệp nói với ý nũng nịu, lúc này nàng như quay về thời thiếu nữ, trong mắt lộ ra vẻ quyến rũ chết người. Sau khi nói xong, Trang Tiểu Điệp cảm thấy khổ sở, nợ của anh em còn chưa trả hết sao? Cả đời này không hy vọng, chỉ mong kiếp sau .....

Dương Phàm gãi gãi đầu nói:

- Không sao đâu, anh có tiền cũng chẳng biết dùng làm gì.

Vừa nói Dương Phàm vừa đặt chiếc thẻ ngân hàng lên bàn. Quay đầu lại thì thấy Chu Tử Dương đang ôm eo Diệp Mi đứng ở đằng xa nhìn trộm mình.

Dương Phàm quay đầu lại cười nói với Trang Tiểu Điệp:

- Có người bạn đến, anh đi nói chuyện.

Đi đến trước mặt Chu Tử Dương, Dương Phàm móc một chiếc thẻ khác trong túi ra, đưa đến rồi nói:

- Làm người mà tham lam quá sẽ bị sét đánh.

Chu Tử Dương nhíu mày, cầm lấy thẻ rồi nhỏ giọng nói:

- Người phụ nữ kia có phải là người dẫn chương trình trên đài truyền hình tỉnh?

Dương Phàm sửng sốt một chút khẽ gật đầu. Chu Tử Dương nhỏ giọng nói:

- Cố Đồng rất thích cô ta, vẫn không ngừng theo đuổi.

Dương Phàm cười khổ nói:

- Có quan hệ gì với em chứ? Em và Trang Tiểu Điệp chỉ là bạn hồi đại học mà thôi.

Chu Tử Dương cười lạnh nói:

- Thằng ngu cũng có thể nhìn thấy trong lòng cô bé đó có chú. Đừng nói anh không nhắc chú về thằng Cố Đồng đó, nó quá nhỏ nhen và tiểu nhân. Hắn nếu thấy chú ở bên cạnh Trang Tiểu Điệp, nhất định sẽ hận chú.

Lúc này Trang Tiểu Điệp đã làm xong thủ tục đi tới, đưa trả thẻ ngân hàng cho Dương Phàm, cười nói:

- Cảm ơn, có thể giới thiệu anh bạn này với em không?

Chu Tử Dương sảng khoái cười nói:

- Chu Tử Dương, đây là vợ anh – Diệp Mi. Ha ha, hai người tiếp tục, anh còn có chút việc.

Vừa nói có thể liền cười khách khí, bỏ chạy đi nơi khác.

Chuyện này Dương Phàm thấy không có vấn đề gì, nhưng trong một góc cách đó không xa có một đôi mắt lại thấy điểm khác. Khi Dương Phàm cầm lấy thẻ ngân hàng, Cố Đồng đang thầm chửi một câu.

- Con điếm xấu xa, khó trách không thèm để ý đến ông. Thì ra nghĩ mình cao lắm.

Dương Phàm không có mắt thần nên không biết có người đứng cách đó mười mét đang nhìn chằm chằm về phía này. Tiễn Trang Tiểu Điệp ra xe, chuyện coi như kết thúc.

- Nếu không vội về thì tối em mời anh ăn cơm.

Trang Tiểu Điệp ngồi trong xe cười cười, trong lòng lại đang rất hy vọng. Anh gật đầu đi, gật đầu đi.

- Không được, rất nhiều công việc chưa làm xong. Anh phải về đây.

Dương Phàm từ chối giống như Trang Tiểu Điệp đoán trước.

Một trăm ngàn cũng không nhiều lắm, nhưng nó có thể nhìn ra tính cách một con người. Trang Tiểu Điệp lúc trước khi chia tay Dương Phàm, nàng cũng đã biết mình sẽ mất rất nhiều. Nhưng một lần nữa đưa mắt nhìn Dương Phàm đi xa, Trang Tiểu Điệp vẫn nhớ lại cậu sinh viên đi làm thuê vì một trăm năm mươi tệ tiền ăn.

Trang Tiểu Điệp đã kiên cường hơn nhiều nên không khóc mà vội vàng lái xe rời đi. Sau khi lái xe trên đường, qua kính sau nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Cố Đồng, tất cả tâm trạng vui vẻ của Trang Tiểu Điệp đều tan biến. Năm đó vì có thể tốt một chút, Trang Tiểu Điệp đã quyết định bỏ qua lòng tự trọng của mình. Hôm nay rõ ràng càng tốt hơn nếu cùng Cố Đồng, nhưng Trang Tiểu Điệp đã quyết định bỏ qua.

Khi Trang Tiểu Điệp cô đơn một mình, nàng luôn nghĩ đến một vấn đề. Nếu tình cảm không thể quay lại, như vậy lưu lại trong lòng đi.

Bí thư thị ủy Uyển Lăng Đổng Trung Hoa nhận được điện thoại của Hà Thiếu Hoa gọi tới, Đổng Trung Hoa rất hoảng sợ. Bởi vì chủ tịch tỉnh Hà gần như chưa bao giờ chủ động gọi điện cho hắn.

- Lên tỉnh ngay, trực tiếp đến nhà tôi.

Nói xong lời này, Hà Thiếu Hoa lập tức dập máy.

Từ trong giọng nói của Hà Thiếu Hoa, Đổng Trung Hoa không phân tích ra điểm gì không đúng. Bởi vì giọng nói và cách nói của chủ tịch tỉnh Hà luôn luôn là như vậy. Ngồi trên xe đi lên tỉnh thành, bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa luôn mãi suy nghĩ chủ tịch tỉnh Hà tìm mình có việc gì?

Dương Phàm về Uyển Lăng cũng không trực tiếp về nhà mà đến Trích Tiên Cư của Lưu Thiết, vào trong một phòng. Kha Nghiên đang có chút bất an ngồi ở bên trong.

"Đến rồi à"

Dương Phàm cười cười nói một câu rồi đi vào ngồi xuống bên cạnh Kha Nghiên. Dương Phàm nhìn lướt qua Kha Nghiên đang khẩn trương liền nói:

- Chuyện này hơi nguy hiểm một chút, cô có thể không làm.

Kha Nghiên dùng sức lắc đầu nói:

- Không phải như vậy...

Kha Nghiên không dám nói thật. Trên thực tế Kha Nghiên thấy Dương Phàm nên mới khẩn trương. Tâm trạng này, Kha Nghiên đúng là rất khó giải thích.

- Không phải là tốt rồi. Tôi nói một chuyện quan trọng, đầu tiên là phải để người khác không tra ra, sau đó nhất định phải lưu lại được một bản.

Kha Nghiên gật đầu nó:

- Em có để lại một cánh cửa trên máy tính của Uông Ái Dân. Chỉ cần Uông Ái Dân lên mạng, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Kha Nghiên hơi ưỡn ngực trông đầy khí chất người lính.

Dương Phàm tại sao lại thần thần bí bí như vậy, Kha Nghiên không muốn biết. Chỉ biết có người gặp chuyện không may, điểm này không thể nghi ngờ. Hơn nữa Kha Nghiên xuất thân trong quân đội nên đã quen với việc phục tùng lãnh đạo. Hơn nữa lại là nhiệm vụ mà Dương Phàm giao phó, có khó khăn nào khó hơn việc lên giường không? Ngay cả lên giường với Dương Phàm cũng có thể đồng ý, huồng hồ là chuyện này? Lại nói một chút, Kha Nghiên rất vui vì có thể làm được chuyện gì đó cho Dương Phàm.

- Trình độ máy tính của cô rất được, sao lúc trước không định xin vào công ty làm?

Dương Phàm tò mò hỏi một câu. Kha Nghiên cười khổ một tiếng nói:

- Em chỉ có bằng trung cấp chuyên nghiệp, máy tính hầu hết là do trong quân đội được một thầy dạy. Khi đó em cũng chỉ là tò mò nên mới học một chút. Sau đó người này lấy con gái của thủ trưởng, em xuất ngũ về nhà. Em thực ra cũng định ra xã hội tìm công việc, nhưng mẹ em chết sống cũng không đồng ý.

- Đời người đúng là ...

Dương Phàm mắng một câu. Kha Nghiên thấy thế không khỏi phì cười nói:

- Không ngờ ngài có lúc lại nói như vậy.

- Tôi cũng là người bình thường mà, cũng có thất tình lục dục. Nhiều người luôn thích cho mình là này là nọ. Nhưng lúc ở cạnh bạn bè, cần mắng thì tôi vẫn mắng như thường.

- Bạn bè.

Kha Nghiên thầm nhắc lại, lời này làm cho Kha Nghiên khá kích động.

Hà Thiếu Hoa bắt Đổng Trung Hoa đợi gần hai tiếng, trước khi bắt đầu bữa tối mời từ từ đi ra đầu cầu thang mà nói:

- Vào phòng làm việc của tôi, cho anh xem cái này.

Đổng Trung Hoa không hiểu gì hết vội vàng đuổi theo. Vào trong phòng làm việc, Hà Thiếu Hoa chỉ chỉ vào máy tính trên bàn mà nói:

- Tự mình xem đi. Xem xong hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích phù hợp.

Không đầy năm phút sau Đổng Trung Hoa đổ mồ hôi như mưa. Đổng Trung Hoa quay đầu lại quỳ gối xuống trước mặt Hà Thiếu Hoa, lớn tiếng nói:

- Lão lãnh đạo, ngài cứu mạng tôi với.

m thanh óc ách không ngừng vang lên trên máy tính. Mắt Kha Nghiên sáng rực lên lao tới trước máy tính xách tay, nhìn thấy rõ liền cười nói:

- Lão già Uông Ái Dân lên mạng rồi, từ địa chỉ IP là có thể biết đang trong phòng làm việc.

Dương Phàm cười nói:

- Về mặt này tôi không biết gì hết. Cô cứ làm, tôi làm người bưng trà rót nước cho cô.

Không tìm người khác làm chuyện này là vì Dương Phàm muốn khống chế trong phạm vi nhỏ nhất. Loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Trên màn hình máy vi tính đang hiện ra một bộ phim kinh điển. Giang Tâm Hà đang quỳ như một con chó, chổng bờ mông trắng nõn lên. Đổng Trung Hoa lúc này đang đổ mồ hôi như mưa.

Hà Thiếu Hoa cầm chén trà, không ngừng nhấp một ngụm, chậc chậc than thở:

- Anh đúng là giỏi nhỉ, chơi gái còn mời người khác tới quay lại.

Đổng Trung Hoa lập tức kêu oan uổng:

- Lão lãnh đạo, nhất định là thằng chết tiệt Uông Ái Dân kia làm. Uông Ái Dân làm thế này là muốn uy hiếp tôi.

Đổng Trung Hoa còn tưởng rằng thứ này là do Uông Ái Dân đưa cho Hà Thiếu Hoa. Cũng chỉ có hắn mới có cơ hội làm chuyện này.

Về vấn đề tiền, Đổng Trung Hoa không có chuyện gì lớn. Nhưng nhiều lần chơi gái đều là do Uông Ái Dân dẫn mối. Đổng Trung Hoa không hiểu được tại sao Uông Ái Dân lại đưa đồ này cho Hà Thiếu Hoa.

Bốp. Hà Thiếu Hoa tát mạnh vào mặt Đổng Trung Hoa một cái. Chưa hết giận còn vung chân đá cho Đổng Trung Hoa hai cái.

Khi Hà Tiểu Mai đi vào phòng, Dương Phàm rất nhanh đưa tay ra hiệu không được lên tiếng, sau đó vẫy vẫy Hà Tiểu Mai ra sau lưng Kha Nghiên nhìn.

Nhìn một lúc, Hà Tiểu Mai kéo Dương Phàm đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Máy tính của ai vậy?

- Uông Ái Dân. Trước đây là chánh văn phòng thị ủy.

- Bà giết chết tên Uông Ái Dân này.

Hà Tiểu Mai tức giận đến độ ngực phập phồng. Dương Phàm vỗ vỗ vai Hà Tiểu Mai, cười nói:

- Đừng kích động. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Máy vi tính của hắn cũng không thể giữ được cái đó.

- Anh bảo tôi đến chính là xem cái này sao?

Hà Tiểu Mai cười cười. Dương Phàm cũng cười cười nói một câu:

- nếu muốn làm bạn thì phải rõ ràng mọi chuyện. Tôi không hy vọng cô sẽ nghi ngờ tôi còn giữ nhược điểm gì của cô, sau này gặp mặt sẽ khó nói chuyện. Ha ha, làm bạn, tôi khuyên cô một câu có được không?

Hà Tiểu Mai cười nói:

- Anh nói đi, có thể nghe tôi nhất định sẽ nghe.

Lời nói này của Hà Tiểu Mai làm Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, chỉ vào Kha Nghiên mà nói:

- Cô ấy chỉ là một nhân viên trong cục Thuế. Mẹ cô ấy là một người dọn vệ sinh trong trụ sở thị ủy. Tôi chỉ thuận tay gọi một cuộc điện thoại giúp việc. Cô ấy là một người có ơn sẽ báo. Vì vậy khi phát hiện Uông Ái Dân và Đổng Trung Hoa muốn ra tay với tôi liền thuận tay coppy tất cả tài liệu trong máy tính của Uông Ái Dân lại. Trong đó không hề cố ý mà chỉ đơn giản như vậy. Cô tin cũng được, không tin cũng không sao.

Hà Tiểu Mai lúc này mới cười cười nhiệt tình nói:

- Tôi tin anh. Bây giờ anh có thể khuyên tôi.

Dương Phàm nghiêm mặt nói:

- Công trình đường cao tốc Uyển Lăng, tuyệt đối không được ăn bớt vật tư. Thực ra cô vốn không nên nhúng tay vào chuyện này. Vì như vậy thực ra không tốt cho bố cô – chủ tịch tỉnh Hà.

Hà Tiểu Mai trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái:

- Tôi chỉ lấy chút đất quanh công trình mà thôi, những cái khác tôi không dám làm. Bố tôi đã sớm cảnh cáo tôi. Không cần anh nhắc.

- Đất trong một công trình mấy chục Km, trong mắt cô chỉ là một ít sau. Miệng cô lớn thật đó.

Dương Phàm lắc đầu cười khổ. Lúc này Kha Nghiên ở bên kia đột nhiên cười cười vỗ tay nói:

- Đã xong hết rồi, đã xóa hết tư liệu, thùng rác cũng không còn, muốn khôi phục là không thể.

Hà Tiểu Mai cười cười cầm lấy ví đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn cười cười nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, nói:

- Anh rất được, thủ đoạn mặc dù âm hiểm một chút nhưng tính cách quang minh lỗi lạc, đáng là quân tử.

Đây là lời khen hay là mắng mình? Hà Tiểu Mai không đưa ra đáp án cuối cùng, lắc lắc mông đi ra ngoài.

Dương Phàm đưa mắt nhìn Hà Tiểu Mai rời đi, trên miệng nở nụ cười bình tĩnh. Đưa tay lấy một chiếc Usb khác trong túi ra. Quang minh lỗi lạc? Quân tử? Tất cả chỉ là cứt chó. Dương Phàm sẽ không bởi vì một câu khen ngợi của Hà Tiểu Mai mà bỏ đi nguyên tắc làm việc của mình.

Sau này có thể nước giếng không phạm nước sông thì thôi. Nếu không làm được như vậy. Hừ hừ.

"Cuộc tổng kiểm tra của cục Thuế sau nửa tháng tiến hành đã đạt được những thành quả rõ rệt, đề cao ý thức pháp luật về thuế vụ cho nhân dân toàn thị…." Trên báo chí nói một đoạn như vậy, cũng không thể giải thích được cái gì, cũng không có bao nhiêu người cho là thật.

Người nào tin tức nhanh nhạy mới biết được chút ít, trên hội nghị thường ủy sáng thứ hai vừa rồi, Đổng Trung Hoa tuyên bố vô cùng đau đớn, có đầy đủ chứng cớ chứng tỏ, đồng chí Uông Ái Dân có vấn đề về kinh tế rất lớn, Ủy ban kỷ luật thị ủy lập tức tham gia.

Có thể nói ngoại trừ Dương Phàm, tất cả mọi người cảm thấy chuyện này có phần không thể tưởng tượng được. Không ngờ Đổng Trung Hoa cũng có thể vì nghĩa diệt thân? Nói ra không sợ toàn bộ người trong ủy ban chết cười à.

Sự việc như vậy đã xảy ra, Uông Ái Dân còn đang chiến đấu trực tiếp tại Vĩ Huyền, ngay khi còn đang trút giận xuống đầu đám thủ hạ liên quan xung quanh, Vương Thần không tham dự hội nghị thường ủy, dẫn theo hai người đi vào văn phòng.

- Đồng chí Uông Ái Dân, trên tổ chức có chút vấn đề, mời đồng chí quay về giải thích rõ ràng.

Ngoại trừ tên khác nhau, những lời này Vương Thần nói không dưới 50 lần. Mỗi một lần nói cũng có ý nghĩa là một người phải thất bại trong quan trường.

Uông Ái Dân đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức kêu gào giống như chó điên:

- Tôi bị oan, tôi bị người hãm hại, tôi muốn gặp bí thư Đổng.

Vương Thần cau mày, tát cho một cái nói:

- Mang đi.

Lôi Uông Ái Dân như chó chết lên xe, tiếng kêu gào nhanh chóng biến mất. Sau khi Vương Thần rời đi, để lại trong văn phòng mấy nhân viên cục Thuế còn đang run lẩy bẩy. Có hai người tuổi hơi lớn một chút còn đứng không vững, phải vịn vào bàn mới có thể trụ lại được. Trên hội nghị thường ủy La Đạt Cương không đoán trước được sẽ xuất hiện màn này. Khi Đổng Trung Hoa nói về chuyện trong sạch hóa bộ máy chính trị, từ đầu đến cuối phó bí thư thị ủy Dương Phàm không nói một lời nào. Không ai có thể từ vẻ mặt của chàng thanh niên này nhìn ra chút manh mối gì, ngay cả người cùng phe với Dương Phàm cũng không biết trong lòng vị phó bí thư thị ủy trẻ tuổi này rốt cuộc có suy nghĩ gì?

Cuối cùng một cuộc gọi điện thoại đã chặt đứt Đổng Trung Hoa thao thao bất tuyệt. Sau khi nhìn số điện thoại, Đổng Trung Hoa nói:

- Phó bí thư Dương, đồng chí nói tiếp hộ tôi, tôi đi nghe điện thoại.

Trong đầu tất cả mọi người đều đặt dấu chấm hỏi, ngay cả trưởng phòng Tổ chức Lý Quân vẫn luôn vững vàng nhất quán mà cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí còn quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng. Không sai. Mặt trời vẫn mọc từ phía Đông.

Nguyên Chấn vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, nghe thấy những lời này cảm thấy như sấm sét nổ trên đầu. Không tự chủ được giương mắt lên nhìn Dương Phàm một chút, vẻ mặt không khống chế được sự kinh ngạc.

Không có nghe sai, bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa quả thật là nói như vậy.

Ánh mắt La Đạt Cương híp lại, mỗi lần hắn gặp phải một vấn đề nghi ngờ trọng đại thì đều có vẻ mặt này. Thói quen này cũng được xem như là giúp rất nhiều cho La Đạt Cương. Toàn bộ bên trong hội trường cũng chỉ có hắn trong nháy mắt này vẫn còn biểu hiện trấn định. Tuy nhiên, giờ phút này trong lòng La Đạt Cương cũng đã sóng to gió lớn trào dâng rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đáng tiếc mình lại không phải chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. La Đạt Cương thống khổ nhắm hai mắt lại. Một cơ hội tốt như vậy, sao lại không tới phiên mình nắm lấy nhược điểm của Đổng Trung Hoa chứ?

Cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nâng toàn bộ tỉnh Giang Nam. La Đạt Cương không còn cách nào khác là gào thét trong lòng.

Hầu Đại Dũng giờ khắc này cũng để rơi điếu thuốc trên miệng xuống bàn, mặt Niếp Vân Lam đỏ bừng lên, mau chóng cúi đầu. Tô Diệu Nga, Mẫn Kiến không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Phàm, vẻ thăm dò trong ánh mắt rất rõ ràng. Mã Tiêu luôn ngủ gà ngủ gật cũng bừng tỉnh trong phút chốc.