Không khí của hội nghị thường ủy trở nên rất dân chủ bởi vì bí thư Đổng đột nhiên tắt lửa, biến thành người ngoài cuộc. Mọi người liếc nhau một cách rất mờ ám, rất nhanh liền quyết định đồng chí phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng Nguyên Chấn sẽ đảm nhiệm tổ trưởng, Dương Phàm và La Đạt Cương đảm nhiệm tổ phó chuyên môn phụ trách tổ tiếp đãi. Công tác cụ thể sẽ do La Đạt Cương phụ trách, điều động cán bộ tinh nhuệ của văn phòng chính quyền và cục Chiêu thương. Nhất định phải chiến thắng trong chiến dịch thu hút đầu tư này cho thành phố, tạo nên một đại biểu điển hình thu hút đầu tư, tổng kết ra kinh nghiệm để phục vụ công tác sau này.
Khi nhìn thấy bản tổng kết kinh nghiệm công tác, Trưởng ban thư ký thị ủy Liễu Chính Dương nói khách sáo vài câu nhưng trong lòng cười lạnh, thầm nói các người tổng kết cái quái quỷ gì? Kéo tập đoàn từ tỉnh khác về thành phố mình, ai có được năng lực như vậy chứ? Quá buồn cười. Chỉ dựa vào mồm mép và cán bút là có thể làm ra việc như vậy sao? Ai chẳng coi những công ty đã niêm yết trên thị trường chứng khoán là bảo bối, mày thử đi lấy về xem, mặt mũi không bầm dập, không trở về tay trắng, mới là lạ.
Lén nhìn thoáng qua Bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa đang cố gắng giữ thần sắc bình tĩnh, Liễu Chính Dương lén lút nhấc mông, hơi xích lại gần Dương Phàm một chút.
Đổng Trung Hoa đã quên chính mình tuyên bố tan họp như thế nào. Dựa theo thói quen, sau khi tuyên bố tan họp, Đổng Trung Hoa sẽ là người đầu tiên rời khỏi phòng họp, đó cũng là lệ thường. Tuy nhiên 1 Đổng Trung Hoa rời khỏi phòng họp lại mang ý tứ chạy trốn. Ánh mắt mọi người giống như những con dao găm khiến Đổng Trung Hoa cảm giác sau lưng lạnh toát.
Dương Phàm vẫn giống như thường lệ, thu thập đồ vật trên bàn đâu vào đấy, nhận những lời chúc mừng của mọi người. Vừa bước ra ngoài cửa, Trưởng ban Tuyên giáo Niếp Vân Lam cười tủm tỉm đuổi theo.
- Phó bí thư Dương, xin chờ một chút.
Dương Phàm cười đứng lại, liếc nhanh qua Nguyên Chấn đang thần sắc hơi tối sầm lại, cười hỏi Niếp Vân Lam:
- Trưởng ban Niếp có chuyện gì?
- Tập đoàn Thiên Mỹ tiến vào Uyển Lăng, đó là một đại sự. Ban Tuyên giáo chúng tôi tự nhiên phải tổ chức họp để nghiên cứu một chút công tác tuyên truyền, đến lúc đó Phó bí thư Dương nhất định phải đến chỉ đạo công tác nhé.
Kẻ ngốc cũng biết Niếp Vân Lam đang nói gì, tuy nhiên mọi người cũng giả vờ như không phát hiện ra. Đàn bà mà, nóng vội một chút cũng là dễ hiểu, cũng có thể chấp nhận được. Tuy nhiên đồng chí Nguyên Chấn vẫn chưa đi xa mà đã trắng trợn bám lấy Dương Phàm như vậy, có vẻ không được tốt cho lắm thì phải.
Dương Phàm hơi hơi trầm ngâm một chút nói:
- Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ tới dự họp.
Nói xong Dương Phàm cười cười, gật gật đầu liền đi luôn.
Thái độ vẫn khá cứng nhắc. Niếp Vân Lam nghĩ thầm như vậy, tuy nhiên nếu Dương Phàm đã nói sẽ tới họp, vậy đã nói lên một thái độ có thể bắt đầu tiếp xúc được. Niếp Vân Lam cầm lấy một bộ biên bản cuộc họp, vừa đi vừa chạy xuống lầu, vừa lên xe liền nói với lái xe:
- Tới đài truyền hình.
Chuyện này nhất định phải tự mình làm để cho Phó bí thư Dương thấy năng lực công tác của mình.
Dương Phàm vừa mới làm trở lại văn phòng, Mẫn Kiến đã gọi điện thoại tới.
- Phó bí thư Dương, đã lâu không gặp, tối nay có muốn tổ chức chút hoạt động gì đó không? Tôi gọi lão Hầu tới cùng luôn.
Mẫn Kiến cười ha hả nói.
Dương Phàm nghe xong, trong lòng hơi hơi động, thản nhiên cười nói:
- Lão Hầu thì thôi đi. Anh kêu Trầm Ninh, tối nay cùng ăn cơm.
Mẫn Kiến hơi sửng sốt, lập tức phản ứng rất nhanh, vội vàng cười nói:
- Không thành vấn đề, vậy để tôi an bài.
Treo điện thoại trong lòng Mẫn Kiến một trận hồ nghi, thầm nói Hầu Đại Dũng này có phải đã đắc tội gì với Dương Phàm hay không? Không thể chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, Mẫn Kiến đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nói đây chính là Dương Phàm không quá thích chính mình và Hầu Đại Dũng đi lại thân cận quá. Có một khả năng chính là Dương Phàm chưa từng thu Hầu Đại Dũng vào trong vòng tròn nhỏ hẹp của mình. Nghĩ tới việc hai tháng gần đây mình cũng chưa từng ăn cơm với Hầu Đại Dũng, Mẫn Kiến cảm thấy chính mình không hề có vấn đề gì, cho nên có lẽ khả năng cuối cùng là đúng nhất.
Sau khi có kết luận, trong lòng Mẫn Kiến không kìm nổi trở nên hơi vui vẻ, lông mày giãn ra. Hắn thầm nhủ, từ khi giao du với Dương Phàm tới giờ, đầu tiên là vào cục Tài chính, sau đó thăng lên làm phó thị trưởng rồi vào thường ủy, toàn là những đơn vị ngon lành cả. Xem ra đi với đúng người là rất quan trọng. Sau này còn phải tiếp tục theo sát Dương Phàm, tranh thủ khi hắn lên một tầng thì mình cũng có thể tiến thêm một bước, làm phó thị trưởng thường trực. Nghĩ tới vị trí phó thị trưởng thường trực, trong lòng Mẫn Kiến không kìm nổi hơi khó chịu. Thằng ranh La Đạt Cương cũng không đơn giản. Trong quan trường, bao nhiêu người phải mất mười năm, tám năm mới có thể tăng lên một bậc, mình cũng nên tự thỏa mãn với bản thân.
Phóng mắt nhìn toàn bộ thành phố Uyển Lăng, có thể bất cứ lúc nào gọi điện thoại mời Dương Phàm ăn cơm, có mấy người có được năng lực này? Tâm tính Mẫn Kiến bình tĩnh lại rất nhiều. Hắn cười tủm tỉm, cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm rồi bấm số điện thoại của Trầm Ninh.
Vừa ngắt điện thoại Mẫn Kiến thì Lâm Đốn liền mỉm cười tiến vào nói:
- Phó bí thư Dương, bí thư Tô của Vĩ Huyền tới.
Dương Phàm vừa nghe vậy liền nhíu mày nói:
- Lâm Đốn, đã nói bao nhiêu lần rồi, các đồng chí Vĩ Huyền tới đây, bất cứ lúc nào có thể tiến vào. Không cần mắc bệnh hình thức nha.
Lâm Đốn bị nói ngược lại vui vẻ cười nói:
- Là bí thư Tô kiên trì nói tôi vào thông báo một tiếng.
Lúc này Dương Phàm mới cười mắng:
- Càn quấy. Lần sau không được như vậy nữa.
Nói xong Dương Phàm đứng lên, đi ra ngoài cười đón tiếp Tô Diệu Nga đang hồi hộp chờ ngoài cửa:
- Bí thư Tô, sao chị lại khách khí thế?
Lúc này Tô Diệu Nga mới tiến nhanh vào bắt tay Dương Phàm nói:
- Phải luôn luôn giữ quy củ chứ.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Về sau mà còn nói quy củ nữa thì chị đừng đến chỗ tôi nữa.
Nói xong, Dương Phàm mỉm cười.
Tô Diệu Nga cảm thấy trong lòng hơi ấm áp, gật gật đầu nói:
- Tôi nhớ rồi.
Hai vị lãnh đạo đi vào, Lâm Đốn thức thời pha trà xong thì châm một điếu thuốc rồi đi ra cửa. Chánh văn phòng thị ủy Lưu Ba vội vàng đi tới, thấy Lâm Đốn đứng ở bên ngoài, lập tức phanh lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đi tới thấp giọng hỏi:
- Như thế nào? Phó bí thư Dương đang bận à?
Gần đây Lâm Đốn chính là cấp dưới kiêm phó chánh văn phòng của Lưu Ba, quan hệ của hai người không tồi, nói chuyện cũng hơi tùy tiện một chút. Tuy nhiên Lâm Đốn vẫn rất cẩn thận nói:
- Bí thư Tô của Vĩ Huyền tới báo cáo công tác, vừa mới vào.
Lưu Ba nhìn lướt qua cửa, mỉm cười đưa cho Lâm Đốn một tập tài liệu, hạ giọng nói:
- Dư Hữu Dung cấp cho tôi, nói tôi trình Phó bí thư Dương. Tôi còn chưa xem đã đưa tới đây luôn.
Lâm Đốn nhìn thoáng qua, phát hiện đó là một phong bì lớn có niêm phong, trong lòng không khỏi nao nao, thầm nhủ bà già Dư Hữu Dung này gần đây cũng khá hiểu quy củ đó. Nói tới quy củ, trong lòng Lâm Đốn không khỏi âm thầm bội phục Tô Diệu Nga. Người ta là thị ủy thường ủy, vậy mà vẫn rất tuân thủ quy củ.
Lưu Ba chuyển giao tài liệu xong thì đi luôn, Tô Diệu Nga ở bên trong không tới mười phút thì cũng đi ra. Cụ thể nói chuyện gì thì không ai biết, tuy nhiên từ thái độ của Tô Diệu Nga khi đi ra có thể thấy tâm tình của cô ta rất không tồi. Dương Phàm đưa Tô Diệu Nga ra tới cửa thì nhìn thoáng qua Lâm Đốn, hạ giọng nói:
- Nghĩ thế nào mà lại đứng ở cửa hút thuốc vậy? Thừa hơi à?
Lâm Đốn hơi vui vẻ trong lòng, khẽ quay người cười nói:
- Lãnh đạo nói chuyện, tôi tránh đi là hơn.
Dương Phàm tức giận hừ một tiếng nói:
- Ngay cả anh cũng phải lảng tránh, người khác sẽ thấy tôi thế nào? Hồ đồ.
Nói xong Dương Phàm đi vào, Lâm Đốn cười hì hì cùng tiến vào, để tập tài liệu lên trên bàn nói:
- Dư Hữu Dung nhờ Lưu Ba chuyển tài liệu, nội dung cụ thể Lưu Ba cũng không xem.
- Ừ, biết rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Dương Phàm gật gật đầu, Lâm Đốn cười đi ra gian ngoài.
Dùng một con dao văn phòng cắt mở phong bì, Dương Phàm thấy trong đó là một vài bảng biểu kê khai, tất cả đều là những hạng mục mua sắm của mấy năm qua mà Uông Ái Dân ký tên với vị trí chánh văn phòng. Dương Phàm không khỏi mỉm cười, tâm nói người đàn bà này cũng không xấu, bảo cô ta cắn ai thì dù chết cũng không nhả ra. Tập tài liệu này tới rất đúng lúc, chờ khi bên Vĩ Huyền kia nháo lên mới công bố, vậy có thể dồn Uông Ái Dân vào chỗ chết. Trải qua một chiến dịch như vậy, Hác Nam hẳn là cũng đủ lý do để điều chỉnh bộ máy thị ủy nhỉ? Đến lúc đó hội nghị thường ủy của tỉnh ủy khẳng định lại sóng ngầm mãnh liệt. Tuy nhiên đó không phải việc mà mình cần quan tâm.
Ha hả, chờ chuyện này xong đi, sẽ điều chỉnh Dư Hữu Dung tới làm trưởng phòng hành chính nhỉ. Cấp cho cô ta khối hậu cần này, coi như là bồi thường đi. Tin rằng La Đạt Cương cũng không dám hó hé gì.
Di động nhận được một tin nhắn, nội dung là: "Anh, em khai giảng rồi." Đây là tin nhắn do Hiểu Nguyệt gửi tới. Lúc này Dương Phàm mới nghĩ tới cô em gái đáng thương, gần đây mình chẳng có thời gian quan tâm tới cô bé.