Sỹ Đồ Phong Lưu Truyện Full

Chương 282: Chuyện lớn - Kết hôn

Công trình An Cư là một việc mà Nguyên Chấn dồn rất nhiều tâm sức vào đó. Từ nhà to, đến khu sân chơi, tất cả đều là vì có lợi cho nhân dân. Chẳng qua trong chốn quan trường có đôi khi nhiều người không cần biết điều đó, chỉ cần xem mày lên trên thì tao có lợi gì không? Cho nên trong chốn quan trường này, ít nhân nghĩa, ít đạo nghĩa, ít bạn bè, chỉ là không thiếu những tên hại người không lợi mình.

- Tối nay phó bí thư Dương có rảnh không? Có chút việc muốn bàn bạc với đồng chí.

Nguyên Chấn cười cười vào trong điện thoại, có thể thấy được thành ý của hắn lúc này. Nói trắng ra hắn cũng không thể không thành ý như vậy. Dương Phàm nắm quyền trong tay, trưởng ban Tổ chức cán bộ là người của hắn, hội nghị thường ủy lại nắm phiếu tuyệt đối. Công trình An Cư cần một ban quản lý, các chức vụ chủ yếu và các trang thiết bị, chức năng giám sát nhất định phải đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận. Nếu muốn đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận, như vậy người chiếm quyền lại là phó bí thư Dương – nắm số phiếu tuyệt đối. Nên hắn phải mau chóng tạo quan hệ. Ngoài ra còn chuyện đấu thầu công trình này, nói là công khai đấu thầu, nhưng lời này không phải là để lừa dối quần chúng không biết chuyện sao. Đến lúc mấu chốt, Dương Phàm đòi nắm lấy nhân viên ban quản lý, làm mày không chết cũng thành tàn phế. Ai bảo sau lưng người ta là bí thư tỉnh ủy chứ. Về phần Đổng Trung Hoa, Nguyên Chấn bây giờ vẫn không quá lo lắng. Mọi người có như nhau, mày không phối hợp với tao, còn muốn tao phối hợp với mày sao? Đổng Trung Hoa mày tính cái gì, nghĩ tao không biết sao? Nhìn bộ máy ở Uyển Lăng lúc này là biết. Đổng Trung Hoa không có Hà Thiếu Hoa mạnh mẽ ủng hộ, muốn ngồi vững chắc cái mông ở Uyển Lăng này cả là vấn đề. Hội nghị thường ủy đừng nói, ngay ở các huyện các cục trong thành phố, có mấy chỗ là người của mày ngồi vào.

- Ha ha, việc của thị trưởng Nguyên, tôi luôn rảnh.

Dương Phàm trả lời rất dứt khoát. Nguyên Chấn tìm hắn là có việc gì, Dương Phàm dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Vị thị trưởng thành phố này bây giờ sống không khấm khá gì. Ai bảo lãnh đạo nhà mày có bệnh tim nên phải xuống? Đối với tình hình của Dương Phàm bây giờ mà nói, Đổng Trung Hoa đang nắm lấy quyền lực đảng, điều này làm Dương Phàm đang bị động một chút. Cho nên Nguyên Chấn cũng nắm giữ tiếng nói có trọng lượng không nhỏ, mâu thuẫn giữa hai bên chưa đến mức không thể hòa giải, vì thế Dương Phàm nhất định phải lựa chọn việc thỏa hiệp. Đúng là nhìn trúng điểm này nên Nguyên Chấn mới có thể gọi điện tới đây, chủ động nói chuyện với Dương Phàm.

- Là như thế này, về vấn đề chọn người ở Công trình An Cư, tôi muốn hỏi ý kiến của phó bí thư Dương một chút.

Nguyên Chấn vốn định mời Dương Phàm cùng ăn cơm, mọi người trong lòng đều đã hiểu mà, việc gì phải làm như vậy chứ? Chẳng may lúc uống hơi quá chén, thù cũ hận mới bốc ra, vậy thì đau rồi.

- Thị trưởng Nguyên khách khí rồi. Công trình An Cư là công trình có lợi cho dân, tôi giơ hai tay tán thành. Về vấn đề bố trí nhân sự, đây là chuyện nội bộ bên ủy ban, tôi không tiện chỉ loạn.

Lời này rất khách khí, đồng thời cũng để lộ thái độ của Dương Phàm. Mâu thuẫn chính và mâu thuẫn nhỏ, tôi rất rõ. Chuyện này tôi không quấy rối anh.

Được nghe lời hứa của Dương Phàm, Nguyên Chấn coi như đã yên tâm vài phần, cười nói:

- Đến lúc đó, bên phía ủy ban nhất định sẽ có chuyện muốn mời phó bí thư Dương tham gia.

- Nhất định, nhất định.

Dương Phàm lập tức đồng ý.

Dập máy, Nguyên Chấn coi như đã thở phào nhẹ nhõm. Phó bí thư lòng dạ hẹp hòi này cũng biết thời thế. Trên thực tế cũng không phải quá khó để hợp tác. Lại nói bây giờ Nguyên Chấn đang cẩn thận đánh giá Dương Phàm. Thực ra rất đơn giản, Dương Phàm nếu là kẻ hay làm khó dễ, bên cạnh sao tập hợp được nhiều phiếu như vậy. Không nói đâu xa, hai người là trưởng ban Tổ chức cán bộ và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, hai người này có thể ngồi vào vị trí đó, sau lưng có thể đơn giản sao?

Dương Phàm bên này vừa dập máy, ngoài cửa xuất hiện một người mặt đen xì, vừa vào đã cười hì hì nói:

- Chào phó bí thư Dương, tôi lên báo cáo công việc với anh.

- Ha ha, Biện Vĩ Cường, anh đó, học cái điệu bộ này từ bao giờ vậy.

- Phó bí thư Dương, chào anh. Bí thư Biện lên là có chuyện muốn báo cáo với anh.

Sau lưng Biện Vĩ Cường thò ra Tô Diệu Nga đang mỉm cười.

- Ha ha, sao lại cùng đến thế này, hai người hẹn nhau à?

Dương Phàm vội vàng đứng lên. Hai người này khác người khác, chính là những phần tử thuộc hệ thống của Dương Phàm.

- Ha ha, cũng không phải là hẹn trước. Bí thư Biện sau khi lên chức, có chút việc còn chưa bàn giao hết. Hôm qua cố ý về Vĩ Huyền bàn giao. Trưa hôm nay coi như đã xong. Lại nói chúng tôi vẫn chưa lên chào phó bí thư Dương, trong lòng cảm thấy không yên tâm. Cho nên tôi nhân lúc lên thành phố báo cáo công việc, liền cùng nhau lên đây.

Tô Diệu Nga cười giải thích, vào rồi cung kính ngồi xuống sô pha, trong mắt có thể thấy được ý cười. Tô Diệu Nga không cười không được. Tình hình ở Vĩ Huyền, chị ta có thể nói là ăn sẵn. Bí thư huyện ủy các nơi khác chỉ là bí thư huyện ủy. Nhưng chị ta nhờ Dương Phàm vận động và đấu tranh nên đã thành thường vụ thị ủy, cấp bậc đạt đến ngang với phó giám đốc sở. Đối với một cán bộ nữ mà nói, làm được đến mức này đã không dễ dàng gì. Tô Diệu Nga hôm nay đã không cần gì khác, cứ ngồi ở vị trí này đến khi xuống đã quá thỏa mãn rồi.

- Ha ha, mọi người đều tốt là được rồi.

Dương Phàm khách khí nói một câu. Chờ hai người Tô Diệu Nga ngồi xuống, Dương Phàm cười nói:

- Bí thư Biện công tác ở huyện Sơn Thành có gì khó khăn không? Vừa đến đó, rất nhiều chuyện không dễ triển khai.

Biện Vĩ Cường không hề hoang mang nói:

- Tôi cũng không vội, quen thuộc tình hình trước đã. Huyện Sơn Thành ngay gần thị ủy và ủy ban, có chuyện gì tôi đều có thể lên hỏi phó bí thư Dương.

Biện Vĩ Cường tỏ thái độ rất kiên quyết, tóm lại sau này chỉ huy Đảng, tất cả đều lấy Dương Phàm làm chuẩn.

- Bảo thì không nói, có thời gian tôi sẽ xuống huyện Sơn Thành một chuyến. Nếu công việc khó triển khai, anh là lãnh đạo cao nhất của huyện, cứ việc điều chỉnh. Có chuyện gì cần thị ủy ủng hộ, cứ việc lên tìm tôi.

Dương Phàm nói chuyện cũng rất rõ ràng, chỗ nào không nghe thì động vào đó. Biện Vĩ Cường cũng chưa phải làm lãnh đạo một nơi. Có ai đó muốn trên Uyển Lăng quấy rối anh, vậy phải qua cửa tôi đã. Huyện Vĩ Huyền không thể so sánh với Sơn Thành, Vĩ Huyền là do Dương Phàm làm từ đầu, dù là trên Uyển Lăng muốn thẩm thấu vào Vĩ Huyền cũng rất khó khăn. Cả huyện từ trên xuống dưới đều là người của Dương Phàm. Người bình thường muốn đến làm bí thư huyện ủy, mày đúng là đừng mong ngồi yên. Hơn nữa Dương Phàm cũng đã chọn kỹ người nối nghiệp mình. Người khác xuống dưới muốn được nể mặt sao? Ba người vừa nói chuyện, Ứng Tự Cường thở hổn hển đi vào.

- Phó bí thư Dương, Uông Ái Dân là như thế nào đây? Tôi vừa mới tiễn cô Laura đi, vừa mới về báo cáo, hắn gặp mặt đã mắng tôi. Nói cái gì mà trẻ tuổi phải học tập, biết rõ tình hình. Đây là cái mẹ gì? Tôi không vi phạm pháp luật, không vi phạm kỷ cương, lại không quan hệ nam nữ loạn mà.

Dương Phàm nghe xong cười cười nói:

- Uông Ái Dân có lẽ đến kỳ mãn kinh, đừng so đo với người như vậy làm gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Ứng Tự Cường cười cười nói:

- Cũng đúng, không tính nữa.

Lúc này Lâm Đốn đi vào, nói:

- Phó bí thư Dương, ban Tổ chức cán bộ gọi điện tới cho tôi, mời tôi đến nói chuyện.

Dương Phàm gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, anh đi đi.

Chuyện đề bạt Lâm Đốn, chính là Liễu Chính Dương đã đặt lên bàn làm việc của Dương Phàm. Sáng nay Dương Phàm đã chuyển cho ban Tổ chức cán bộ. Đến ban Tổ chức cán bộ chỉ là lấy lệ, sau đó Lâm Đốn sẽ chính thức đảm nhiệm chức phó chánh văn phòng. Xúc tu của Dương Phàm sẽ xâm nhập vào văn phòng.

Giới thiệu Ứng Tự Cường với Tô Diệu Nga và Biện Vĩ Cường. Mọi người nói chuyện một lát. Tô Diệu Nga và Biện Vĩ Cường đều khách khí đứng dậy ra về. Hai người vốn phải mời Dương Phàm ăn cơm, chẳng qua đều hiểu Dương Phàm không thích việc này.

Sau khi hai người này rời đi, Ứng Tự Cường cũng về phòng làm việc. Bắt đầu làm việc với phó trưởng phòng Sinh Nhai – phòng Tổng hợp. Bởi vì trên đầu dồn không ít công văn, Dương Phàm bận cả buổi đến lúc hết giờ. Khi mọi người về hết, hắn mới đứng lên dọn đồ.

Lâm Đốn cười hì hì đi vào:

- Phó bí thư Dương, trưởng phòng Dư đã đi đi lại lại quanh cửa mấy vòng.

Dương Phàm nghe xong không khỏi cười nói:

- Mới lên chức mà, rất chuyên nghiệp.

Lâm Đốn cười nói:

- Có cần tôi đi hỏi không?

Dương Phàm nói:

- Có chuyện gì bảo cô ta ra ngoài chờ, bây giờ không tiện.

Lâm Đốn vội vàng đi ra ngoài, vừa cười vừa đi đến trước mặt Dư Hữu Dung đang đi đi lại lại trên hành lang:

- Trưởng phòng Dư sao vẫn còn chưa về.

Dư Hữu Dung vội vàng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:

- Phó chánh văn phòng Lâm, tôi có chút việc muốn báo cáo với phó bí thư Dương, lại sợ lãnh đạo nói. Anh chuyển lời hộ tôi được không?

Nói nửa ngày, Dư Hữu Dung vẫn chờ Lâm Đốn đi ra. Chị ta còn không dám chui vào phòng làm việc của Dương Phàm.

Dư Hữu Dung làm ở trong cơ quan nhà nước cũng khá lâu năm, cả đời có thể làm lên chức phó trưởng phòng hoặc trưởng phòng, đối với một người phụ nữ cũng không còn gì phải theo đuổi nữa. Trong tay có chút quyền lợi, đảm bảo cả nhà yên ổn cả là đã thỏa mãn rồi, không hy vọng xa vời nữa. Kết quả Dương Phàm nháy mắt một cái đã tăng chức của mình lên một bậc. Dư Hữu Dung hiển nhiên biết Dương Phàm có ý gì đó nên mới làm như vậy. Nếu một người bình thường như mình, bình thường cả về sắc và tài, lại đã gần bốn mươi tuổi, sao có thể lọt vào mắt Dương Phàm.

Dư Hữu Dung biết rõ bản thân mang theo tâm trạng ghi ơn lên nhận chức, sau đó vẫn nghĩ xem báo đáp ơn đề bạt của lãnh đạo như thế nào. Dư Hữu Dung không mong lên chức nữa, cứ ngồi yên ổn ở cái chức trưởng phòng là được, như vậy đã tự hào mà sống lắm rồi. Cách báo đáp đàn ông của phụ nữ không nhiều lắm. Dư Hữu Dung biết thân thể mình không thể dùng để báo đáp, cho nên quyết định phát huy sở trường phòng Tin tức của mình, hỏi thăm nhiều chút, quan sát nhiều chút. Có tiếng gió nào là lập tức đến báo cáo với lãnh đạo. Chẳng qua với cấp bậc và thân phận của chị ta, sao có thể gặp được Dương Phàm. Vì vậy chỉ có thể nhờ Lâm Đốn truyền đạt.

Lâm Đốn cười cười nói ý của Dương Phàm ra, Dư Hữu Dung không ngờ Dương Phàm lại bằng lòng gặp mình, cho nên chị ta rất kích động, thầm nói Tiểu Dương vẫn còn nhớ chuyện xưa, vẫn gọi Dư tỷ. Điểm này không phải ai cũng có thể làm được.

Dương Phàm lái xe ra khỏi trụ sở thị ủy. Đi được mấy trăm mét thì thấy Dư Hữu Dung, lập tức lái xe đến gần.

- Dư tỷ, ở đây.

Dư Hữu Dung lập tức lẻn lên xe, chưa ngồi xuống đã nói:

- Phó bí thư Dương, có chuyện muốn báo cáo với anh.

- Ừ, chị nói đi.

Dương Phàm không quay đầu lại, thản nhiên nói.

- Chuyện là như thế nào, hôm nay tôi đến phòng Hành chính lấy máy tính xách tay được cấp. Lúc tôi đợi ở đấy, phát hiện việc mua máy tính xách tay này hình như có chuyện về giá. Anh cũng biết trước kia tôi làm người mua bán ở phòng Tổng hợp, nên rất mẫn cảm với chuyện này. Sau đó tôi về cố tình lên mạng tìm giá tiền của máy tính xách tay này. Lúc trưa còn cố ý ra cửa hàng hỏi giá tiền. Phát hiện giá tiền mỗi một chiếc máy tính xách tay chênh lệch gần 1000 tệ. Điều này thật quá đáng. Ngoài ra, trong phòng Tin tức của tôi có một cô gái, mới tốt nghiệp và được đưa đến thị ủy làm hơn nửa năm, bây giờ đã là phó trưởng phòng. Sau đó tôi hỏi thăm một chút, cô gái này có quan hệ ám muội với Uông Ái Dân, thường xuyên không có việc gì là lẻn vào phòng làm việc của Uông Ái Dân. Tôi nghi ngờ bọn họ có quan hệ nam nữ.

Cho nên mới nói, nếu ở trong chốn quan trường này, mày mà đen đủi vậy làm chuyện gì cũng bị người ta nhìn chằm chằm. Quan hệ nam nữ nếu là ngày thường thì không phải chuyện gì lớn. Lãnh đạo làm chuyện này, người bên dưới càng không dám nói gì nhiều, trừ phi cấp trên có người muốn làm mày, chuyện này mới có thể thành to.

Nếu thị ủy không phải do Dương Phàm quản lý, nếu Dư Hữu Dung không phải do Dương Phàm đề bạt lên, lại nghe tiếng gió là Dương Phàm sẽ ra tay đối với Uông Ái Dân. Nếu bí thư thị ủy đủ mạnh, việc này đúng là không có vấn đề gì. Vấn đề là các nhân tố đều không đủ, Uông Ái Dân lại dám dựa vào bí thư thị ủy mà vuốt râu hùm của Dương Phàm. Cho nên hắn đen đủi, xảy ra chuyện là hiển nhiên.

Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:

- Mọi việc đều phải dựa vào chứng cứ, không nên thấy gió bắt ảnh, Dư tỷ cũng là đồng chí lâu năm rồi mà.

Dư Hữu Dung có ngu cũng biết Dương Phàm nói cho có, vội vàng gật đầu nói:

- Tôi biết nên làm như thế nào.

Vừa nói Dương Phàm liền xuống xe. Ý của Dương Phàm, chị ta biết rõ, thầm nói: "Bà ngày mai nhất định sẽ sang đó quay lại, sau đó mang ra hàng ghi CD. Con Triệu Tuyết Cầm mày, bà sẽ cho mày đẹp mặt, bà không chỉnh chết mày mới là lạ"

Thầm nghĩ như vậy, Dư Hữu Dung lên xe điện, vừa đi vừa hát và về nhà. Đến nhà, ông xã lạnh nhạt xuống lấy xe. Dư Hữu Dung có chút đau lòng nói:

- Lão Tiền, mấy hôm nữa tôi đi xin phó bí thư Dương, bố trí một vị trí tốt cho lão.

Ông xã Dư Hữu Dung – lão Tiền nghe xong không khỏi ngẩn ra, vô thức nói:

- Bà đừng có làm chuyện đó. Ông đây dù đi bán máu, cũng không dựa vào con vợ mở đùi cho thằng khác chơi để lấy miếng cơm.

"Bốp" Dư Hữu Dung vung chân đá vào xe đạp điện, hai tay chống nạnh, nói:

- Đánh rắm con mẹ gì, có tin bà dùng dao chắt đứt đồ rác rưởi của lão không? Lão nghĩ bà đây là diễn viên điện ảnh à? Cũng không xem phó bí thư Dương người ta bao nhiêu tuổi, có thể để ý đến bà già này sao? Đi, gọi điện thoại bảo thằng em họ của lão là Đạt Tử lại đây, hắn có phải người của đội cảnh sát hình sự không?

Dư Hữu Dung phát tác như vậy, lão Tiền liền cười hì hì, đến gần Dư Hữu Dung, sờ sờ vú vợ:

- Chỗ này chỉ có một mình ông sờ được, người khác mà sờ vào, tôi liều mạng với nó.

Lời này mặc dù quỷ dị, nhưng đối với Dư Hữu Dung lại rất chính xác. Lão Tiền trong mắt rất nhiều người là rác rưởi, kém cỏi. Nhưng Dư Hữu Dung lại coi lão là bảo bối. Con đàn bà khác cũng không thèm nhìn một cái là sao chứ? Vì sao? Đó là bởi vì mỗi lần trên giường, lão Tiền luôn làm Dư Hữu Dung rất sướng. Phụ nữ trưởng thành cũng rất mong muốn tình dục, khát vọng tình dục đạt đến đỉnh điểm. Mặc dù chỉ giấu trong lòng, nhưng luôn ghi nhớ.

Dương Phàm cũng không cho rằng Dư Hữu Dung sẽ tìm được chứng cứ về Uông Ái Dân, chẳng qua có thể thông qua người phụ nữ này này mà biết được các tin tức bên thị ủy, hắn thấy rất cần thiết.

Về nhà, gõ cửa, theo thói quen sờ sờ đầu Hiểu Nguyệt ra mở cửa. Hiểu Nguyệt rất hưng phấn nói:

- Anh hai, anh xem ai đến.

Dương Phàm thấy Dương Lệ Ảnh ngồi trên ghế sô pha, hắn dùng tay dụi dụi mắt, cuối cùng đưa cặp cho Hiểu Nguyệt, cười cười đi xuống ngồi cạnh mẹ. Cầm tay béo mập của Dương Lệ Ảnh, nói:

- Mẹ, sao mẹ lại đến đây?

Dương Lệ Ảnh rất áy náy với Dương Phàm, chẳng qua thấy con trai mình như vậy, biết con trai vì mình nên cũng đã thoáng hơn.

- Con trai, mấy năm nay không có mẹ ở bên, con vẫn tốt chứ?

Dương Lệ Ảnh không nhịn được mà khóc. Dương Phàm cười cười cầm lấy tay lau nước mắt cho bà:

- Con cũng lớn rồi mà.

- Đúng rồi, lớn rồi, cũng nên kết hôn thôi.

Dương Lệ Ảnh lau nước mắt, nói ra mục đích chuyến đi này.

- Sao ạ, ông cụ giục sao?

Dương Phàm rất nhanh nghĩ ra nguyên nhân của chuyện này.

Dương Lệ Ảnh khẽ vuốt tay Dương Phàm, nói:

- Đúng. Cả và hai Trần gia có không ít phụ nữ, nhưng không kết hôn. Ông cụ muốn lúc còn sống được ôm cháu chắt, không thể làm gì khác hơn là giục con. Hơn nữa không có một gia đình ổn định sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của con. Ông cụ lần này cũng đã nói hết tâm ý với mẹ. Thế hệ Trần gia của con, sẽ phải dựa hết vào con. Cả bây giờ không biết đang bận chuyện ở hiện hội đua xe gì đó. Hai thì có quan hệ không rõ ràng với các ngôi sao. Chị của con thì kiếm tiền, chết sống không muốn có con. Duy nhất chỉ mong vào con. Ông cụ Trương gia gần đây cũng gọi điện cho mẹ, nói phải mau quyết định chuyện này.

Dương Phàm cũng không quá để ý chuyện này, thậm chí vẫn đang lung lay. Kết hôn, việc này trong lòng Dương Phàm vẫn có chút mâu thuẫn. Chẳng qua nếu các bên liên quan đã đồng ý, vậy không phải do mình quyết định.

- Vâng kết hôn thì kết hôn ạ. Bảo Tư Tề đến đây, bọn con đi đăng ký kết hôn là xong.

Dương Lệ Ảnh đã sớm đoán được Dương Phàm sẽ nghĩ như vậy. Dương Phàm không phải là người thích tổ chức hôn lễ quá lớn.

- Vậy không phải khiến con gái nhà người ta thiệt thòi sao, con phải suy nghĩ một chút.

Dương Lệ Ảnh dùng giọng nói hỏi ý. Dương Lệ Ảnh đúng là áy náy với Dương Phàm, nhưng cũng biết tính cách ngang bướng của Dương Phàm.

- Như vậy đi ạ, đăng ký trước, sau đó chuyện cụ thể con sẽ hỏi ý của Tư Tề. Con thấy không nên làm quá lớn, tổ chức một chút là được.

Làm quan đã lâu, trong lời nói của Dương Phàm mang theo ý không thể phản đối. Mặc dù nói chuyện với mẹ ruột mình nhưng vẫn để lộ ra.

- Thằng bé này, nói chuyện giống hệt bố con. Coi chừng mẹ thịt con đó.

Mẹ con nói chuyện không lâu. Nhưng sau khi Hiểu Nguyệt đến, Dương Lệ Ảnh rất thích, kéo Hiểu Nguyệt ngủ cùng, hai người nói chuyện đến đêm mới ngủ. Hôm sau, Dương Phàm thấy mắt Hiểu Nguyệt như mắt mèo, vừa đi vừa ngáp mang bữa sáng lên.

- Ha ha, mẹ anh từ trước đã hy vọng anh là con gái. Bây giờ em xuất hiện, mẹ rất vui đó.

Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ, cười nói:

- Bác rất tốt, lại xinh, nói chuyện rất thân thiện, không giống mẹ của một người làm quan. Em thấy giống chị của mình vậy.

Dương Phàm thầm nói mẹ mình đúng là như vậy. Nghĩ vậy liền cười nói với Hiểu Nguyệt:

- Em đi ngủ đi, anh ăn xong sẽ bỏ bát xuống bếp.

Đến phòng làm việc, Dương Phàm lập tức gọi điện cho Trương Tư Tề. Lúc nhắc đến chuyện kết hôn, Trương Tư Tề đương nhiên đã sớm biết, nghe thấy vậy liền nhỏ giọng nói:

- Chuyện này em nghe anh.

Dương Phàm cười nói:

- Đừng, em muốn thế nào thì làm như vậy. Cả đời có một lần, không được qua loa.

Trương Tư Tề thấy Dương Phàm sơ hở, liền túm lấy cơ hội, cười hì hì nói:

- Đầu tiên là phải đi chụp ảnh cưới. Anh rất bận, em sẽ mang thợ chụp ảnh xuống Uyển Lăng. Sau đó mua một căn nhà, nếu không em không thèm lấy anh. Còn nữa, hôn lễ nhất định phải tổ chức ở Bắc Kinh. Không cần quá náo nhiệt, bày mười mấy, hai mươi mâm là được.

Dương Phàm thầm kêu khổ trong lòng, nói nếu mà làm tiệc rượu mời khách thì thảm. Ông cụ hai nhà quan hệ khắp nước, cả nước ngoài. Việc này nếu muốn mở rộng, không lớn ngất trời mới là lạ.

Cho nên nhất định phải đề phòng từ trước.

- Không phải người đặc biệt thân thì không mời. Anh thấy thế. Ngoài ra chúng ta có nên đi đăng ký kết hôn trước không?

Xác định xong chuyện này, Dương Phàm không định nói thêm, có người tự lo.

- Vâng, cái này anh không cần lo, em nhờ một tiếng có chị em giúp ngay.

Nhắc đến Trương Tư Tề, lúc này nàng đáng đứng trước cửa một cửa hàng chụp ảnh cưới. Bên trong là những bức ảnh đầy hạnh phúc, điều này làm cho gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng đỏ lên.

Trương Tư Tề có thể cảm nhận được sự nhường nhịn của Dương Phàm trong điện thoại. Người đàn ông này rất bao dung với vợ mình. Trương Tư Tề hiểu thói quen và suy nghĩ của Dương Phàm, lúc này hoàn toàn đứng trên lập trường của Dương Phàm mà tổ chức hôn lễ.

Trương Tư Tề đang rất vui vẻ, không nhịn được khẽ cất giọng hát, lắc lắc lư lư, như nhảy múa đi về cơ quan.

Dương Phàm bỏ điện thoại xuống lại không có tâm trạng như Lâm Đốn, cũng không chú ý đến Lâm Đốn đang cười cười như kẻ trộm đi vào. Lâm Đốn đang cười rất tươi, xem ra tâm trạng của hắn lúc này rất được.

- Phó bí thư Dương, tin tức tốt.

Lâm Đốn cười cười, đi tới nhỏ giọng nói. Dương Phàm ngẩn ra một chút, quay đầu lại nhìn.

- Nhặt được tiền hay sao mà vội vàng như vậy?

- Còn thích hơn là nhặt được tiền, anh tự mình ra xem sẽ biết.

Dương Phàm ngẩn ra một chút, ra khỏi phòng làm việc.

Trên hành lang dưới lầu đang rất náo nhiệt. Một người phụ nữ đang ngồi dưới đất mà khóc, khóc đến độ trời đất tăm tối.

- Uông Ái Dân, lão là thằng không biết xấu hổ, mới sống tốt mấy ngày đã bị hồ ly tinh quyến rũ.

Dương Phàm quay đầu lại thì thấy Dư Hữu Dung đang đứng bên đắc ý cười lạnh. Người phụ nữ này thấy Dương Phàm liền lập tức khom lưng chạy tới nói:

- Phó bí thư Dương đi làm sớm thế.

Dương Phàm nhìn đồng hồ một chút, cười nói:

- Không sớm, đã đến giờ làm rồi mà. Đây là chuyện gì vậy?

Dư Hữu Dung cười đắc ý, nhỏ giọng nói:

- Uông Ái Dân và gái đến khách sạn thuê phòng. Sáng sớm nay bị bà vợ mang người đến bắt ngay tại trận. Bà già ngu này đúng là người giỏi gây chuyện, làm cho người bên công an đi theo cũng sợ. Trưởng phòng Uông mắng vợ một trận, sau đó mang theo con đàn bà kia bỏ chạy, bà già này liền đến đây gây náo loạn.

Dương Phàm cố nhịn cười, ra vẻ lạnh nhạt nói:

- Không được, đây là trụ sở thị ủy, sao lại để chuyện này xảy ra vậy? Gọi Liễu Chính Dương lại đây cho tôi.

Dư Hữu Dung vù một cái, chạy còn nhanh hơn cả con thỏ bị sói đuổi, chạy đến trước mặt Liễu Chính Dương đang hết lời trấn an người phụ nữ này kia. Liễu Chính Dương lúc này mới nhìn thấy Dương Phàm đang đứng trên cầu thang, đang nghiêm mặt nhìn về phía này.

- Phó bí thư Dương, anh cũng bị kinh động.

Liễu Chính Dương mặt mày nhăn nhó, trong lòng đang rất khó chịu và bực tức. Lần trước Dương Phàm muốn hạ Uông Ái Dân xuống. Đúng lúc quan trọng thì Liễu Chính Dương không tỏ thái độ, kết quả bị Đổng Trung Hoa dùng quyền của mình gạt đi. Bây giờ Uông Ái Dân làm ra chuyện như thế này, muốn che đi cũng không che được. Người của trụ sở thị ủy đã thấy màn biểu diễn đặc sắc của vợ Uông Ái Dân, huống hồ người của công an chạy đến bắt quả tang trong khách sạn. Vợ Uông Ái Dân là do người bên công an Thành Đông vì sợ phiền phức nên đưa đến đây.

- Mau mang người đi. Trụ sở thị ủy sao lại xảy ra hỗn loạn như vậy, còn ra thể thống gì? Còn các việc khác sau sẽ nói. Mau liên hệ với Uông Ái Dân, đúng là không ra gì.

Dương Phàm vừa nói vừa chắp tay sau đít, xoay người rời đi, vừa đi trên hành làng vừa nghĩ. Việc này đúng là quái lạ, hôm qua Dư Hữu Dung vừa báo cáo, hôm nay vợ Uông Ái Dân đã đến gây chuyện. Bên trong việc này có lẽ bên công an lúc trước cũng không có chứng cứ chính xác, nếu không đã sớm báo cáo. Đáng tiếc, người bọn họ lại để Uông Ái Dân bỏ chạy, không bắt được hắn. Nếu không chỉ riêng việc vợ đến đây gây náo loạn, nhân cơ hội bắt Uông Ái Dân không khó. Chẳng qua muốn tát vào mặt Đổng Trung Hoa một cái thì lại hơi khó khăn.

Vào phòng làm việc, cẩn thận suy nghĩ việc này, Dương Phàm đại khái đoán ra người làm ra chuyện này, cũng chính là bà chị Dư Hữu Dung kia. Chỉ có loại người như Dư Hữu Dung mới thích dùng ám chiêu như vậy, làm cho cả người Uông Ái Dân dính trứng thối, nhưng không thể làm chết hắn. Dương Phàm thầm thở dài một tiếng trong lòng, thầm nói phụ nữ chính là phụ nữ, đúng là không biết tính mưu xong rồi mới động.

Uông Ái Dân mặt đầy vết cào cấu, đầu đầy mồ hôi chạy đến trụ sở ủy ban, thấy vợ đang lặn lộn trên mặt đất.