Có thể làm Chu Tử Dương tìm đến phòng làm việc của mình, việc này đương nhiên không nhỏ.
- Thằng ranh Cao Thiên này, mới đầu thì lợi dụng con bạn gái Tạ Miêu, dụ dỗ ả đi chơi, sau đó cho ả hút thuốc phiện. Trong một thời gian dài, các cô gái trong Đoàn ca múa nhạc có mấy phần bị hắn chụp mũ. Sau đó người này lợi dụng các cô gái này làm công cụ quan hệ, Mễ Mễ cũng chỉ biết như vậy.
Dương Phàm không khỏi cười lạnh nói:
- Cái này vậy là đủ rồi, khó trách lúc bọn chúng bị bắt, lục soát được không ít thuốc phiện. Như vậy hai thằng Cố Giản cũng biết hả.
Chu Tử Dương cười hắc hắc nói:
- Anh cố ý đến nói với chú chính là bảo chú đề phòng bọn chúng. Người to gan như vậy, làm việc bất chấp thủ đoạn. Bọn chúng cũng không so được với chúng ta. Chúng ta tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ cho bậc trên. Trong mắt chúng chỉ có bản thân, không cần biết người khác sống hay chết. Đây là nguyên tắc của kẻ chỉ vì lợi ích.
Chu Tử Dương nói ra thái độ của hắn, đó là về sau nhất định sẽ tránh xa đám người Cao Thiên. Dương Phàm sau khi nói việc mình làm ở Uyển Lăng, Chu Tử Dương nghe xong cười ha hả nói:
- Khó trách khi ba thằng đó đến Vu Thành, trên mặt, trên tay toàn vết đỏ, thì ra là kiệt tác của thằng ranh này.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Đây là nể mặt ông già nhà chúng. Nếu không chỉ riêng số thuốc phiện đó đã đủ để lập án. Cho bọn chúng một bài học mà đắc tội với mấy lão già đó, đúng là được không bằng mất.
Chu Tử Dương cười nói:
- Chẳng qua mấy thằng đó rất đáng ghét. Theo ta thấy bọn chúng không đề cập đến chuyện mở sòng bạc thì thôi, nói ra trực tiếp từ chối. Đắc tội thì cũng đắc tội rồi, sợ mẹ gì chứ.
Chu Tử Dương nói xong chuyện này liền đi về Vu Thành, không có ý lưu lại. Dương Phàm đoán được Chu Tử Dương về chắc là để bố trí, chuẩn bị sau này bịt miệng đám Cao Thiên. Cẩn thận suy nghĩ thủ đoạn làm việc của thằng Cao Thiên này, cũng không có gì đáng kinh ngạc. Chỉ dùng gái đẹp mở đường, sau đó dùng một ít chiêu không lộ ra ánh sáng được, khống chế một ít quan chức. Bởi vì bọn chúng vốn là con cháu cấp cao, làm chuyện này cũng rất thuận lợi. Cuối cùng bọn chúng vẫn nhờ vào cái bóng của ông già. Một khi chuyện bọn chúng làm bị mấy lão già phát hiện, không biết sẽ có kết quả gì?
Chẳng qua làm quan chức đến cấp tỉnh, nếu thật sự ngã xuống, tuyệt đối không thể vì chuyện gái mú, điều này chỉ có thể nói ra cho vui mà thôi.
Dương Phàm có nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng. Đối với đám Cao Thiên, không đắc tội sẽ không đắc tội, tuyệt đối không quan hệ gì với bọn chúng. Nghĩ đến thủ đoạn làm việc của đám Cao Thiên, Dương Phàm ít nhiều lo lắng cho Hầu Đại Dũng. Hắn nghĩ có nên nhắc nhở Hầu Đại Dũng không. Miễn cho tên này thành con dê thế tội. Chẳng qua nghĩ đến việc Hầu Đại Dũng giấu diếm mình, Dương Phàm đè suy nghĩ này xuống.
"Hừ hừ, kệ mẹ nó" Lẩm bẩm một câu, hết giờ làm, Dương Phàm cầm cặp từ từ đi xuống nhà. Trong dòng người đi ra đi vào, Dương Phàm trông rất bắt mắt. Bởi vì Dương Phàm làm như vậy nên đám quan chức văn phòng gần đây cũng không dám đi xe công lúc hết giờ. Chỉ có Đổng Trung Hoa là vẫn vậy.
Thời tiết hơi nóng, Dương Phàm mới đi một lát đã đầy mồ hôi, thầm nói cứ như vậy không phải chuyện tốt. Dương Phàm đưa tay ra bắt một xe taxi, trực tiếp đi đến cửa hàng bán ô tô của Lưu Thiết.
Nhân viên bán hàng ở đây đúng là không ai nhận ra Dương Phàm. Thấy Dương Phàm đứng xem một chiếc xe hơn 50 ngàn, lập tức có nhân viên bán hàng đến giải thích. Xe này tiết kiệm xăng, giá rẻ. Miệng lưỡi người này đúng là lợi hại, nói một xe có hơn 50 ngàn lại như là Mercedes-Benz.
- Anh nhìn rất chuẩn, đây là xe được thiết kế theo kiểu dáng R6 của tập đoàn ô tô Trường Giang, xe đi rất tốt.
Thấy mua bán đã xong, nhân viên bán hàng nói càng thêm lưu loát.
Dương Phàm cười cười rút điện thoại di động ra, gọi cho Lưu Thiết:
- Lưu Thiết, tao mua xe, có được giảm giá không?
Lưu Thiết vừa nghe liền choáng váng, vội vàng nói:
- Cái gì? Mày đến cửa hàng nhà mình mua xe? Mẹ nó, đưa điện thoại cho nhân viên bán hàng.
Lưu Thiết lái một chiếc xe mới tinh làm người ta tức giận đi tới. Đám nhân viên bán hàng trợn mắt há mồm đưa tiễn, Dương Phàm rời khỏi cửa hàng.
Về đến nhà, Dương Phàm phát hiện một vấn đề mới, không có chỗ đỗ xe, thật đau đầu. Không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Lưu Thiết, bảo hắn đưa xe BMW đến chỗ khác, sau đó tìm thời gian trả cho Chúc Vũ Hàm là được. Xe mà, chỉ là phương tiện đi lại, đi xe tốt quá sẽ không hay.
Hiểu Nguyệt thấy Dương Phàm lái xe mới về, từ trên lầu chạy xuống, đi quanh chiếc xe nói:
- Xe này không bằng xe trước.
Dương Phàm trêu chọc:
- Hàng giá rẻ, mua cho em.
Hiểu Nguyệt lại cho là thật, xấu hổ nói:
- Anh hai, em không biết lái xe.
Nhìn vẻ mặt này của nàng, Dương Phàm trong lòng vừa động, quyết định thuận nước đẩy thuyền:
- Có gì khó đâu, tối dạy em, sau đó tìm mấy quyển luật. Sau này em gái anh là người có xe.
Hiểu Nguyệt rất vui vẻ, đi quanh chiếc xe, rất nuối tiếc nói:
- Nhưng em sắp nhập học rồi, đến Bắc Kinh đi xe không được.
Dương Phàm cười nói:
- Đến Bắc Kinh, em còn sợ không có xe đi sao? Chị dâu em, chị Chu Dĩnh, hai cô ấy mà không cho em xe để đi, anh tát mông hai cô bé đó.
Dương Phàm nói liền làm, tối liền dẫn Hiểu Nguyệt đến khu vực ít người gần đó, bắt đầu dạy Hiểu Nguyệt lái xe. Ngày hôm sau bảo Lưu Thiết dẫn Hiểu Nguyệt đi đăng ký học.
Thấy Đoàn ca múa nhạc Trung Quốc sắp xuống, Dương Phàm cố ý đi quan sát khâu chuẩn bị sân khấu. Cuộc sống từng ngày một trôi qua, trên đường bắt đầu có người mua ống nhòm. Mấy lần Dương Phàm và Hiểu Nguyệt ăn tối xong liền đi dạo trên đường đều bị người chặn lại có mua ống nhòm không.
Dương Phàm thấy không cần, rất tự nhiên từ chối. Nhưng sau đó Hiểu Nguyệt đã giải thích, là bởi vì Đoàn ca múa nhạc Trung Quốc sắp đến Uyển Lăng, nên giá vé bán rất đắt, rất nhiều bạn học của Hiểu Nguyệt đều muốn đi xem. Vé rẻ nhất cũng là 500 tệ.
Dương Phàm thầm nói giá vé cao như vậy sao Niếp Vân Lam không báo cáo? Chẳng qua Dương Phàm lại thầm nghĩ bỏ đi, thầm nói Niếp Vân Lam làm chuyện này, gần đây mệt như con chó hoang, đừng gây thêm chuyện nữa. Thấy vẻ mặt mong chờ của Hiểu Nguyệt khi nhắc đến Đoàn ca múa nhạc Trung Quốc, Dương Phàm không nhịn được đưa tay véo mặt nàng, nói:
- Muốn đi xem à?
Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ, đỏ mặt nói:
- Lần này Tần Hinh đến, em thích chị ấy nhất, muốn đi xem.
Dương Phàm không nhịn được ho khan một tiếng. Hiểu Nguyệt vội vàng đưa tay ra vỗ vỗ lưng hắn. Nhìn cô em gái hiểu chuyện, tim Dương Phàm mềm nhũn ra, không nhịn được cười nói:
- Muốn xem rất dễ. Anh hai em tốt xấu cũng là tổng chỉ huy ban tổ chức, muốn lấy mấy vé miễn phí, quá đơn giản.
- A.
Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt, có chút không tin nói:
- Anh hai, anh đừng lừa em đó. Mua vé tốn nhiều tiền lắm, đừng bỏ tiền ra mau rồi về nói với em là vé miễn phí.
Dương Phàm dở khóc dở cười nói:
- Em nghĩ anh hai như vậy sao?
Vừa nói Dương Phàm liền cười ha hả rút điện thoại di động ra, gọi cho Niếp Vân Lam:
- Trưởng ban Niếp? Vé đêm diễn của Đoàn ca múa nhạc Trung Quốc còn không? Ừ, vị trí tốt một chút, vé hả? Cho năm vé đã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dập máy, Dương Phàm cười cười nhìn Hiểu Nguyệt, cô bé cười toe toét, ôm chầm lấy cổ Dương Phàm, cái miệng nhỏ nhắn hôn chụt thật mạnh vào mặt Dương Phàm:
- Anh hai tốt quá.
Dương Phàm bây giờ hoàn toàn chính là một ông anh cưng chiều em gái, hưởng thụ nụ hôn của em gái, cười nói:
- Có gì chứ, có muốn anh dẫn em đi gặp Tần Hinh không?
Lúc này hai người đã đến lầu dưới, Hiểu Nguyệt nghĩ Dương Phàm nói đùa, cười nói:
- Được, vừa lúc em có mấy bạn học rất thích Tần Hinh. Anh nếu có thể cho mấy đứa đó ảnh mà chị Tần Hinh ký tên, chắc mấy đứa đó vui đến điên lên.
Vừa nói Hiểu Nguyệt đột nhiên có chút xấu hổ hỏi Dương Phàm:
- Anh, năm vé này anh thực sự có chứ?
Dương Phàm cười cười gật đầu. Hiểu Nguyệt nói tiếp:
- có thể cho em thêm một vé không, em có một cô bạn thân, điều kiện nhà cô ấy rất khó khăn, không mua được vé, cũng chỉ có thể ngồi nhà xem Tv. Em hy vọng cô ấy có thể đi theo cùng em.
Vừa nhắc đến Tần Hinh, điện thoại di động của Dương Phàm lại vang lên. Nhìn số máy, Dương Phàm ngẩn ra một chút, nghe điện.
- Ha ha, sao lại là em vậy, Tần Hinh?
Lúc Dương Phàm nói chuyện, miệng Hiểu Nguyệt há hốc, không ngậm lại được. Thầm nói, không phải chứ? Tần Hinh hả, sao lại gọi điện cho anh hai. Hai người sao lại quen nhau?
- Em đến tỉnh Giang Nam đóng quảng cáo, bận hết một tuần, lại thuận tiện tham gia buổi biễn của Đoàn ca múa nhạc Trung Quốc. Lại không có chuyện gì, em đến sớm một chút, muốn gặp anh.
Tần Hinh vừa nói như vậy, Dương Phàm dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, cô bé này đã đến Uyển Lăng.
- Cái này... em không sợ bị phóng viên phát hiện sao? Đám săn tin bây giờ lỗ nào cũng chui lọt.
Tần Hinh cười nói:
- Em sắp đến cao tốc, anh có thể ra đón em không?
Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ có một mình em?
Tần Hinh nói:
- Vậy còn có mấy người? Em rất cẩn thận mà.
Nhìn Hiểu Nguyệt ở bên cạnh, Dương Phàm cười nói:
- Em gái anh là fan cuồng của em đó, muốn gặp em, có thể chứ?
Tần Hinh nghe xong không khỏi cảm thấy ngọt ngào, vui mừng nhỏ giọng nói:
- Xem anh nói kìa, em gái anh không phải em gái em sao?
- Được rồi, em đi hết cao tốc cứ thế đi thẳng, đến một cây cầu thì dừng lại ở bên đường đợi anh.
Dập máy, Dương Phàm cười nói với Hiểu Nguyệt:
- Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Anh dẫn em đi gặp Tần Hinh thật.