Lời nói này coi như đã đánh động được Dương Phàm. Đừng nhìn Vương Hữu Minh bụng rất to,
chẳng qua năng lực đúng là rất được. Ít nhất có uy tín rất lớn đối với nhân viên trong công ty.
- Nếu như vậy không cần đến nhà máy cũ, cứ đến nhà máy mới xem sao.
Vương Hữu Minh thật không ngờ Dương Phàm lại có quyết định như vậy. Lúc Triệu Đức Minh còn, lúc nhờ người ta, người ta cũng không buồn đến công ty một lần.
Xe đến địa điểm, từ xa xa có thể thấy được. Quả nhiên Vương Hữu Minh không nói quá, nhà máy đang được thi công. Dương Phàm trực tiếp đi vào trong, phát hiện bên cạnh có không ít chỗ đã làm móng nhưng chưa xây lên. Xem ra đúng là do tài chính thiếu thốn, vì vậy ảnh hưởng đến việc mở rộng nhà máy.
Lúc này Vương Hữu Minh thở hổn hển đuổi theo, trong tay còn cầm lấy mũ bảo hiểm.
- Phó bí thư Dương, anh chú ý an toàn.
Vương Hữu Minh cười cười còn chân thật hơn so với trong phòng làm việc, người béo ú đang đầy mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt đẫm.
Thời tiết dần nóng lên, lại không có một cơn gió, trên người Dương Phàm cũng đã toát mồ hôi. Chẳng qua đổ mồi hôi khiến Dương Phàm cảm thấy thoải mái, vì hắn ngồi trong phòng làm việc quá lâu rồi.
- Đi, chúng ta đi quanh xem sao.
Đeo mũ bảo hiểm, Dương Phàm lững thững đi trước, Lâm Đốn đi sát theo sau. Vương Hữu Minh đứng tại chỗ ngẩn ra một chút, đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt, phó bí thư Dương quả thực coi trọng chuyện của công ty.
Vương Hữu Minh không biết lấy sức lực từ đâu, đuổi theo thật nhanh, cười cười lớn tiếng nói:
- Phó bí thư Dương, anh chờ tôi chút.
Đi vòng quanh gần tiếng, Dương Phàm lúc này mới xem xong. Nhìn Dương Phàm cả người đầy mồ hôi, trong lòng Vương Hữu Minh có một cảm giác không nói nên lời. Vương Hữu Minh đã sớm gọi điện bảo người mang nước đến. Nhưng sau khi nước được mang đến, Dương Phàm đang đi xem xung quanh, không uống.
Tìm một chỗ có bóng râm ngồi xuống, Dương Phàm ngồi xổm xuống, lấy thuốc ra đưa cho Vương Hữu Minh một điếu thuốc. Cầm lấy chai nước hơi lạnh, uống một ngụm lớn, Dương Phàm lau miệng nói:
- Giám đốc Vương, các anh làm rất tốt. Sau khi mở rộng thì sản lượng sẽ tăng lên bao nhiêu? Tôi nói là cả công ty.
Nói xong, có người đưa khăn lạnh tới, Dương Phàm lau mặt, lấy một viên gạch, ngồi xuống.
Nói thật, Vương Hữu Minh chưa bao giờ thấy lãnh đạo nào như vậy, có chút xấu hổ nói:
- Phó bí thư Dương, công ty chúng tôi không tiếp đón chu đáo.
Lâm Đốn ở bên cười nói:
- Ha ha, giám đốc Vương thấy lạ cũng là bình thường. Năm đó lúc ở Vĩ Huyền, anh không được biết, từ cơ sở trồng dược liệu, trồng cây, sau đó là khu công nghiệp Vĩ Huyền, phó bí thư Dương có lần nào mà không xuất hiện ở tuyến đầu? Chỉ cần các công ty trong khu công nghiệp gặp khó khăn, phó bí thư Dương luôn là người biết đến đầu tiên, giải quyết đầu tiên.
Dương Phàm nhìn Lâm Đốn, cười nói:
- Không nên nói vậy chứ.
Vương Hữu Minh cười nói:
- Tôi đã nhìn ra, lời này không giả.
Dương Phàm hút hết điếu thuốc, vỗ vỗ mông đứng lên, nhìn thoáng qua nhà máy đang xây dựng, lớn tiếng nói:
- Trong vòng một tuần, tôi đảm bảo giải quyết vấn đề tài chính cho anh. Ba mươi triệu phải không? Tôi sẽ sang nói với ngân hàng.
Nói xong Dương Phàm nhìn đồng hồ, quay đầu lại cười nói với Lâm Đốn:
- Lâm Đốn, đi. Không còn sớm nữa, chiều còn có cuộc họp.
Vương Hữu Minh nghe vậy ngẩn ra. Thấy Lâm Đốn vội vàng đứng lên đi gọi lái xe. Lại thấy Dương Phàm đang cười cười với mình, mặt không khỏi tái đi.
- Phó bí thư Dương, anh dù như thế nào cũng phải ở lại dùng bữa trưa.
Vương Hữu Minh coi như đã có phản ứng, đi lên cầm tay Dương Phàm, lớn tiếng nói. Dương Phàm cười cười vỗ vỗ tay Vương Hữu Minh nói:
- Ý của giám đốc Vương tôi xin ghi nhận. Hôm nay rất bận, lần sau rồi nói.
Vừa nói Dương Phàm dùng sức tránh khỏi tay của Vương Hữu Minh, đi nhanh lên xe.
Dương Phàm không có ý đối phó với Vương Hữu Minh, quả thật buổi chiều có một hội nghị, đến Cục Cựu cán bộ để họp. Vấn đề Cựu cán bộ vẫn là một vấn đề đau đầu. Những cán bộ đã nghỉ hưu tuy rằng không còn ngồi trên vị trí nhưng vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, họ có bao nhiêu đệ tử, bà con thân thích còn tại vị? Nguồn lực vô hình đó nếu được tập trung lại một chỗ sẽ là rất kinh người.
Cục Cựu cán bộ là cửa khẩu thứ hai mà Dương Phàm muốn đột phá cục diện.
Trước khi tới đây, Dương Phàm đã chọn đọc các tài liệu liên quan rất tỉ mỉ, phát hiện trong vài năm này, Triệu Đức Minh không giải quyết rất nhiều vấn đề về những Cựu cán bộ. Ví dụ như hoạt động của trung tâm Cựu cán bộ rất không ổn định, cần đổi mới cấp bách. Ví dụ như mấy chiếc xe của cục Cựu cán bộ đều báo cáo là sắp hỏng nhưng Triệu Đức Minh vẫn để mặc kệ, không nghĩ biện pháp giải quyết.
Trên thực tế Triệu Đức Minh quả thật cũng làm một chút công tác, vài lần gửi văn bản lấy tiền từ cục Tài chính. Kết quả là Mẫn Kiến không chịu chi. Vì chuyện này, Triệu Đức Minh cũng từng nổ pháo vào cục Tài chính ở mấy cuộc họp thường ủy. Tuy nhiên xuất phát từ mục đích và lợi ích cá nhân, Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều không làm gì Mẫn Kiến. Sự tình cứ thế tiếp diễn, cho đến giờ Dương Phàm lên nắm quyền, hoàn cảnh vẫn tương tự khi trước. Vì sao? Hiện tại cục trưởng cục Tài chính là người do thường ủy điều chuyển sang, chính là phó cục trưởng cục Tài chính Cảnh Chí Thành. Hắn là người Đổng Trung Hoa điều tới từ Trì Thành. Bí thư thị ủy không nắm lấy quyền lực về tài chính và nhân sự còn gọi gì là bí thư thị ủy chứ?
Rất rõ ràng, Dương Phàm hiện tại nếu ký văn bản đòi tiền cho cục Cựu cán bộ, cục Tài chính hẳn là không khó xử lý. Khi Mẫn Kiến vào thường ủy, tiếng nói của Dương Phàm tăng thêm trọng lượng. Cục tài chính vốn là một khối, coi như đã nối dài cánh tay.
Sau khi tắm rửa, ở trong phòng đọc báo cáo, ăn cháo, Dương Phàm cau mày thì thầm:
- Chuyện tốt không thể để một mình cá nhân mày chiếm được phải không?
Nếu muốn giải quyết mấy vấn đề ở cục Cựu cán bộ, sẽ khiêu chiến quyền uy của Đổng Trung Hoa. Nếu đưa sự việc này ra cuộc họp thường ủy, mặc dù là thông qua nhưng Dương Phàm vừa mới nhận chức đã có vẻ đứng mũi chịu sào, rất dễ khiến cho hai vị thủ trưởng nghi kỵ. Nếu bọn họ liên thủ với nhau để đạt được một sự cân bằng, thực sự không phải là điều gì tốt đẹp đối với Dương Phàm.
Chỉ có thể giải quyết vấn đề cục Cựu cán bộ bằng con đường khác, cứ gỡ dần tức nút thắt sẽ xong hết mọi việc. Nghĩ vậy, Dương Phàm an tâm ăn trưa.
Ăn xong cơm trưa, Dương Phàm rút di động ra, bấm số Tô Diệu Nga.
- Chào phó bí thư Dương. Anh khỏe chứ.
Mặc dù Tô Diệu Nga đã lên thường vụ thị ủy, thăng lên làm cấp phó nhưng nói chuyện với Dương Phàm vẫn rất cung kính như trước. Bộ hạ cũ trở thành thủ trưởng, người bình thường đều khó có thể đối mặt, nhưng Tô Diệu Nga thì không. Cô ta có thể từ vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Vĩ Huyền tới được ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ có Dương Phàm.
- Bí thư Tô, đừng có khách khí như vậy chứ.
Dương Phàm mỉm cười, nói chuyện rất thoải mái.
Trong điện thoại, Tô Diệu Nga càng có vẻ cung kính hơn:
- Vâng.
Nói không nhiều cũng thể hiện tâm tình rất rõ.
Dương Phàm cũng đành phải mặc kệ. Quyền lợi chính là như vậy, sau khi một người có được nó sẽ phát sinh biến hóa vô hình về khí chất. Dương Phàm cảm nhận rất rõ, trước kia mình chính là một người rất tùy tiện, nhưng sau khi làm qua dù không muốn vẫn phải có kiểu cách nhà quan, nếu không sẽ không trấn áp được cấp dưới.
- Có một chuyện, cần chị ra mặt liên lạc với các công ty ở khu công nghiệp. Chuyện là thế này…
Cục trưởng cục Cựu cán bộ Diêu Kiến Quân là một người trung niên gầy gò. Lẽ ra cuối tuần vừa rồi đã có cuộc họp gặp mặt Cựu cán bộ, kết quả bởi vì chuyện Triệu Đức Minh xuống ngựa nên mới kéo dài tới tận hôm nay. Phó bí thư thị ủy mới Dương Phàm suy nghĩ thế nào, Diêu Kiến Quân cũng không quan tâm. Có thể là cục trưởng cục Cựu cán bộ, cho thấy rằng rằng Diêu Kiến Quân chẳng còn mục tiêu gì nữa cả. Qua hai năm nữa, ông ta cũng sẽ trở thành một cựu cán bộ, hiện giờ chỉ tranh thủ hòa hảo với mọi người một chút phục vụ cho cá nhân sau này mà thôi.
Mang theo tâm tính như vậy, khi đi vào phòng họp, Diêu Kiến Quân phát hiện thấy bên trong chỉ có lèo tèo mười mấy người, không kìm nổi nhíu mày. Mười mấy người này đều có chút tiếng tăm.
Diêu Kiến Quân trong lòng căng thẳng, thầm nói đừng chọc vị phó bí thư trẻ tuổi Dương Phàm này mất hứng, sẽ chẳng có gì tốt đẹp đối với cục Cựu cán bộ cả.
- Những người khác đều không tới đủ sao? Sắp đến giờ rồi, phó bí thư Dương chuẩn bị phát biểu bây giờ.
Diêu Kiến Quân cố gắng mỉm cười đi về phía mười mấy cán bộ kỳ cựu. Nói thật, Diêu Kiến Quân không hảo cảm lắm với mười mấy lão già này. Gần như mỗi lần lãnh đạo thị ủy xuống, bọn họ đều càu nhàu phát biểu, thể hiện sự tồn tại của mình. Không sai, năm xưa những người này đều là cán bộ khá cao cấp, còn có cả một phó thị trưởng, nhưng hiện tại chẳng phải là đã nghỉ hưu sao?
- Tiểu Diêu, mọi người không muốn đến, đề cử chúng ta làm đại biểu nói chuyện với lãnh đạo thị ủy.
Người nói là lão Lưu, phó thị trưởng đã từ chức, năm nay sắp bảy mươi, cách nói chuyện đặc biệt khoe khoang. Trong những người này, đây chính là người khó chịu nhất. Vừa nhìn thấy lão, cái đầu Diêu Kiến Quân như thể to thêm một chút.
- Thưa cựu lãnh đạo, hôm nay là lần đầu tiên phó bí thư Dương tới cục Cựu cán bộ, các bác cũng không thể nã pháo vào lãnh đạo thị ủy như thế chứ. Phó bí thư Dương còn chưa tới 30 tuổi, có thể không tốt tính như các vị tiền bối đâu.
Diêu Kiến Quân nịnh hót một câu, lão Lưu cười vẻ đắc ý nói:
- Chúng ta chỉ muốn tìm thị ủy giải quyết vấn đề đãi ngộ thôi, sẽ không có gì quá phận đâu.
Thấy sắp đến giờ, mấy lão già này vẫn ngồi vững như Thái Sơn, Diêu Kiến Quân chỉ có thể âm thầm cười khổ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi tỉnh, nói:
- Sắp tới giờ rồi, tôi ra ngoài đón phó bí thư Dương.
Lúc trước, Triệu Đức Minh tới cục Cựu cán bộ giống như một cô gái lấy chồng, trước khi lên kiệu còn phải kêu khóc mấy câu, sau đó đi vài bước lại quay đầu, tóm lại chẳng bao giờ tới muộn. Diêu Kiến Quân chờ ở cửa, thấy mãi mà vẫn chưa thấy xe của Dương Phàm, trong lòng thầm mắng, phó bí thư Dương Phàm này có lẽ tinh tướng hơn Triệu Đức Minh
Mang theo một trợ thủ chờ chừng hơn mười phút, Diêu Kiến Quân bắt đầu hơi sốt ruột, rút di động ra thầm nhủ: "Không phải sẽ tới bất chợt chứ?"
Đang chuẩn bị gọi điện cho Dương Phàm thì bên trong có một nhân viên chạy tới hô to:
- Cục trưởng Diêu, phó bí thư Dương đã tới rồi, sao ngài vẫn còn chờ ở đây?
- A?
Diêu Kiến Quân nhìn về phía bãi đỗ xe theo bản năng, không phát hiện thấy chiếc Audi mà chỉ thấy một chiếc Passate. Chẳng phải phó bí thư thị ủy đi Audi sao?
Dương Phàm không phải là không muốn đi Audi mà là vừa rồi, lái xe Tiểu Vương tiếp nhận xe mới, phát hiện xe đắp chiếu khá lâu, có vẻ hơi bẩn. Dương Phàm thì đang cần xe đi ngay, liền tự lái xe của mình. Tiểu Vương chỉ có thể ở lại mang chiếc Audi đi rửa.
Dương Phàm tới sớm năm phút, dừng xe lại, phát hiện thấy không ai ra tiếp liền tự mình đi tới phòng họp ở tầng một. Diêu Kiến Quân vẫn theo thói quen tiếp đón Triệu Đức Minh ngày trước. Triệu Đức Minh thích sĩ diện, thích được mọi người chờ đón. Dương Phàm không có thói quen này, đây cũng chính là một trong những ưu điểm lớn của Dương Phàm.
Giữa đường không gặp Diêu Kiến Quân, Dương Phàm tự tìm tới phòng họp liền đi vào cùng Lâm Đốn.
Các Cựu cán bộ ở đây đều không biết Dương Phàm, phát hiện một người tuổi còn trẻ đi vào, cũng không ý thức được Dương Phàm chính là phó bí thư thị ủy, cho nên đều không hề để ý, tưởng rằng hắn là một nhân viên mới. Thấy không khí trong hội trường lạnh lùng, Dương Phàm hơi cười khổ, đi về phía vị trí bảng tên của mình.
Dương Phàm ngồi xuống, cười nói với các Cựu cán bộ:
- Xin chào các vị lão tiền bối. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Dương Phàm, phó bí thư thị ủy mới. Hôm nay có thể tọa đàm với các vị lão tiền bối, tôi cảm thấy phi thường vinh hạnh.
Lần này, ánh mắt tất cả mọi người đều bị hấp dẫn tới. Bởi vì hai năm nay, rất nhiều vấn đề của cục Cựu cán bộ đều không được giải quyết, các Cựu cán bộ ở đây đều bụng đầy oán khí, nếu không, sao hôm nay lại cử mười mấy thùng thuốc súng tới đây chứ?
Toàn bộ mọi người đều không ngờ Dương Phàm lại đi vào thế này, đều trợn mắt há hốc mồm. Họ vốn tính khi Dương Phàm vào cửa, chỉ cần Diêu Kiến Quân nói mọi người vỗ tay, sẽ không ai hưởng ứng để ra oai phủ đầu với Dương Phàm. Không ngờ, người ta ngồi vào vị trí rồi, mọi người mới phát hiện.
- Như thế nào? Tôi tự giới thiệu không đủ rõ ràng sao?
Dương Phàm cười hỏi. Lúc này mọi người mới xem như khôi phục bình thường, tuy nhiên, trong lòng đều có cảm giác khó chịu.
- Phó bí thư Tiểu Dương, hôm nay tọa đàm, cậu tính nói gì thế?
Ỷ mình là cán bộ kỳ cựu, lão Lưu liền dò xét trước.
- Ha hả, còn có thể nói chuyện gì nữa chứ? Đương nhiên là đại biểu thị ủy, tới hỏi thăm và muốn giúp các bác giải quyết khó khăn thực tế.
Dương Phàm cười trả lời, không hề có chút gì không vui vì một câu xưng hô "Phó bí thư Tiểu Dương"
- Giải quyết khó khăn thực tế?
Lão Lưu cười lạnh hỏi, Dương Phàm gật gật đầu rất chân thành.
- Tốt lắm, vậy tôi sẽ nói những khó khăn.
Lão Lưu lạnh lùng nhìn vị phó bí thư thị ủy trẻ tuổi này.
Dương Phàm mỉm cười, quay lại nói với Lâm Đốn:
- Ghi chép kỹ vào.
- Xin mời ngài nói.
- Vừa rồi khi cậu vào, có thể thấy gì trong sân không? Toàn ổ gà ổ trâu. Cậu cũng thấy đó, xe đều hỏng hết. Khi chúng tôi có bệnh, đều phải tự đi taxi. Cá nhân tôi còn 3000 tiền viện phí chưa trả. Trước hết, cậu hãy ký chi trả cho tôi đi đã.
Lão Lưu dứt lời, những người khác cũng đều cổ động theo, nói là nhà tôi bị dột, con đường trước nhà tôi cũ nát quá rồi mà lâu rồi chưa sửa, đủ mọi vấn đề thượng vàng hạ cám, mỗi người một câu, không hề có trật tự.
Dương Phàm vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhìn những Cựu cán bộ lòng đầy căm phẫn. Lúc này Diêu Kiến Quân chạy tới, thấy cảnh tượng này, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, thầm nhủ, hỏng rồi, xem ra đắc tội vị phó bí thư trẻ tuổi này rồi.
- Mọi người yên lặng một chút.
Diêu Kiến Quân vội vàng hô khản cả họng, lúc này mới xem như lặng một chút. Diêu Kiến Quân bước nhanh tới trước mặt Dương Phàm, nói:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Tôi còn tưởng rằng phó bí thư Dương muốn dẫn phóng viên tới cùng, không ngờ ngài lại đi xe đơn giản tới đây.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Tôi là đến thăm các lão tiền bối, giúp các bác giải quyết khó khăn. Tuy rằng các cựu cán bộ đã rút lui nhưng không thể xóa bỏ cống hiến của các bác đối với sự phát triển kinh tế của Uyển Lăng. Đảng và chính phủ sẽ không quên các bác.
Mọi người bên dưới vừa nghe vậy liền hò reo, Dương Phàm hơi trầm mặt, giơ tay lên đè xuống, trong lúc nhất thời hình thành một khí thế uy nghiêm khiến mấy lão già này không tự giác ngậm miệng lại. Sau đó, Dương Phàm mới cười nói:
- Tôi đến là để tìm hiểu sự khó khăn trong cuộc sống của các bác, có vấn đề gì, các bác cứ nói lần lượt. Được chứ?
Thái độ của Dương Phàm như thế này, cuộc tọa đàm sẽ thành một dịp tố khổ. Kể từ khi nghỉ hưu, mấy lão già này đều gặp không ít bực mình, đương nhiên rất muốn giải phóng trên vị phó bí thư trẻ tuổi này. Vừa rồi bọn họ lại bị khí thế của Dương Phàm trấn áp, vì vậy khi nói chuyện đều không tự giác giữ giọng điều khá ôn hòa.
Dương Phàm vẫn mỉm cười, chờ từng người nói hết các vấn đề xong thì mất chừng hơn hai giờ. Các lão đồng chí phát hiện vị phó bí thư thị ủy tuổi trẻ này không hề biểu hiện chút mất kiên nhẫn nào. Liên tưởng đến vị phó bí thư trước kia, khi tới đây đều mang theo phóng viên chụp ảnh, quay phim, gióng trống khua chiêng xuất hiện, trong lòng mọi người đều cảm thấy, chàng trai này khác với lãnh đạo trước kia, không giống với mấy kẻ cứ thích tô son đắp phấn lên mặt mình.
Chờ gần như tất cả mọi người nói xong, Dương Phàm mới xem bản ghi chép của Lâm Đốn, thấy chi chít là chữ. Sau đó Dương Phàm cười hỏi Diêu Kiến Quân ngồi bên cạnh:
- Một số vấn đề nhỏ mà cục cũng không giải quyết được sao?
Diêu Kiến Quân lập tức cười khổ nói:
- Phó bí thư Dương, kinh phí hàng năm của cục đều rất ít, chủ yếu đều tiêu vào phương tiện và bảo trì xe cộ, rất nhiều vấn đề nhỏ của các lão đồng chí ở đây, chúng ta không thể lấy tiền đâu ra để giải quyết được cả.
Dương Phàm cười nói:
- Chẳng phải trong cục vẫn có nhà khách để kinh doanh đối ngoại sao?
Nhắc tới nhà khách này, khuôn mặt Diêu Kiến Quân hơi biến đổi. Nhà khách này do một người thân trong gia đình hắn quản lý, hàng năm nộp lên trên ba mươi ngàn tệ. Nhà khách này không xa khu trung tâm thành phố, kinh doanh khá tốt. Vì chuyện này, các lão đồng chí vẫn kín đáo phê bình, tuy nhiên cho tới hôm nay vẫn không ai chính thức nói ra.
- Nhà khách đó hàng năm chỉ thu vào mấy vạn tệ, vẫn không thể gánh đỡ được bao nhiêu.
Diêu Kiến Quân hơi lo lắng rằng Dương Phàm sẽ xoáy vào vấn đề này, đồng thời trong lòng tự nhủ, sao thanh niên này lại biết vậy nhỉ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Gõ Diêu Kiến Quân một chút như vậy, Dương Phàm cũng đã đạt được mục đích, lúc này hắn mới cười nói:
- Tôi cũng đã xem xét các khó khăn của cục, tình hình tài chính của thành phố cũng đã tăng thêm nhiều khoản chi nên rất khó khăn để chi thêm.
Nói tới đây, Dương Phàm ngừng một chút.
Lúc này, lão Lưu lại éo éo nói:
- Trong lòng lãnh đạo thị ủy còn có những cựu cán bộ chúng tôi nữa không?
Dương Phàm cười nói:
- Có, sao lại không chứ? Hôm nay tôi đến đây chính là để giải quyết các khó khăn của các bác. Vấn đề các cựu cán bộ không có xe để đi, tôi hiện tại có thể nói luôn, tài chính của thành phố không còn tiền để làm việc này. Trong vòng một tháng, tôi sẽ cố gắng nghĩ biện pháp khác để giải quyết cho các bác. Mặt khác, vấn đề cơ sở vật chất của trung tâm văn hóa Cựu cán bộ xuống cấp, tôi cũng sẽ tranh thủ giải quyết luôn một lần. Cuối cùng, tôi tính sẽ thảo luận với các bác một chút. Các bác cựu cán bộ ở đây đều có thể phát biểu quan điểm của mình.
Dương Phàm vừa tỏ thái độ như vậy, các cựu cán bộ ngồi đây đều thay đổi sắc mặt. Một lời hứa này ít nhất cũng cần một triệu tệ mới giải quyết được. Điều này khiến mọi người cũng không còn gì để nói nữa. Nếu lúc này còn làm căng thì quả là không hay ho gì đối với Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, cậu có có tính toán gì không?
Lão Lưu đang nói chuyện cũng tự giác bỏ đi chữ "tiểu".
- Ha ha, tôi nghĩ thế này: Sau này cứ mỗi nửa năm, do thị ủy dẫn đầu, cục Cựu cán bộ tổ chức cho mọi người tới thăm quan các nhà máy, xí nghiệp và hầm mỏ. Thứ nhất là để phong phú đời sống tinh thần của các bác, thứ hai là để một số đồng chí cựu cán bộ tìm kiếm những cương vị có thể phát huy những khả năng hiện có của mình.