Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 91-1: Phương pháp tán gái vụng về (1)

Sắc mặt của bà nội nào đó cũng trở nên nghiêm trọng: "Có cần phái người đi theo hay không?"


Mãi cho đến lúc này người vừa mới đi vào để mật báo kia mới nói là đã có người đi theo rồi. Lúc này sắc mặt bà nội nào đó mới tốt hơn một chút, chỉ có điều, người đàn ông nào đó vừa nghe được cái tên là Minh Hạo Thiên thì sắc mặt liền không có gì là tốt đẹp!


"Minh Hạo Thiên? Có phải đó là thằng cháu nội của lão già họ Minh kia không?" Hồi còn sống ông lão quỷ quái nhà bà cũng thường có chút giao tình với Minh lão gia.


Thấy Huyền Vũ Thác Hàn đang nằm trên giường sắc mặt có chút chuyển biến, ánh mắt của Chu Hữu Mai nhìn Huyền Vũ Thác Hàn có chút hồ nghi. Bà chau mày nhíu mắt lại, không hiểu sao bà thấy biểu cảm trên mặt của thằng nhóc xấu xa của mình như có chút gì đó rất đáng nghi.


Ngoại trừ hắn (Minh Hạo Thiên) ra thì còn có ai chứ! Hắn mới gặp mặt cô có một hai lần thôi mà. Chết tiệt, nhất định là khi gặp mặt hắn đã dùng tiền để lừa gạt cô gái kia rồi. Đây chính là chủ ý của tên đàn ông kia mà, tất cả những người tinh mắt khác đều có thể nhìn ra được, chết tiệt, vậy mà thế nào bây giờ cô gái kia lại còn tự động đưa mình đến nhà hắn chứ.


Cô gái đáng chết này, chẳng lẽ tướng mạo gia cảnh của anh so với người đàn ông khác lại kém hơn sao?


Rất nhanh, nơi đáy mắt anh hiện lên một mảnh âm trầm, chỉ có điều, khi cảm giác thấy có ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình có vẻ thăm dò, thì anh liền nhanh chóng nhắm luôn con ngươi đen lại. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Trên gương mặt tái nhợt lạnh nhạt không biểu lộ nhiều cảm xúc, trong giọng nói cũng không có một chút gợn sóng, trả lời;"Bà nội, con mệt mỏi rồi."


Mệt mỏi sao? Ánh mắt của Chu Hữu Mai lóe lên một cái, chỉ là khi bà nhìn thấy cái sắc mặt tái nhợt kia thì cũng vội vàng phất tay một cái, ý bảo mọi người đi ra ngoài.


"Được rồi, được rồi! Con cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé, bà nội không quấy rầy con nữa." Dĩ nhiên là, thằng cháu nội của lão già kia đã mang cháu dâu của bà đi, thì dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com  bà sẽ phải đi tìm lão già kia rồi.


Sau khi đã dặn dò người chú ý chăm sóc cho cháu nội xong, Chu Hữu Mai liền vội vàng rời khỏi phòng bệnh, đi đến nhà nhân vật quan trọng kia.


"Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy? Trời ạ, tại sao anh lại ngồi dậy như vậy?" Vừa mới nhận được điện thoại Long Húc Hàng liền chạy luôn tới bệnh viện, khi tiến vào trong phòng bệnh, chỉ thấy người đàn ông buổi tối hôm qua vừa mới bị dao kéo động đến, lúc này trên người đã khoác áo tây trang đứng ở trước giường, quần áo bệnh nhân thay ra bị ném ở một bên. Việc này đã làm cho Long Húc Hàng kinh hoảng, anh kêu lên, vội vàng chạy đến đỡ lấy Huyền Vũ Thác Hàn gương mặt lúc này không có chút máu.


Sửa sang lại vạt áo xong xuôi, cơn đau mơ hồ đã làm cho động tác của Huyền Vũ Thác Hàn hơi chậm lại. Một lát sau anh mới lạnh nhạt quay đầu lại nhìn về phía Long Húc Hàng nói ra một câu: "Hủy Camera trong phòng cho tôi."


"Hả! Lão đại." Người nào đó chột dạ một hồi, tuy anh đã sớm biết lão đại của mình rất mẫn cảm đối những chuyện kia, nhưng lần này anh đã đặc biệt sử dụng loại máy quay mini loại tiên tiến nhất, làm sao lão đại vẫn có thể phát hiện ra được nhỉ?


Cái camera này có từ trước khi  sự việc này xảy ra, muốn cho anh không biết cũng không được, chỉ là chắc chắn anh cũng biết rõ năng lực của bà nội mình như thế nào.
"Tôi không muốn chuyện tôi đi ra ngoài sẽ bị bà nội biết rõ, cậu hãy xử lý tốt cho tôi, chìa khóa xe đâu?"


"Lão đại..." Việc này anh muốn xử lý như thế nào đây? Nếu như lão phật gia mà biết được, Long Húc Hàng anh nhất định sẽ bị xử tử lăng trì mất, ô ô...
"Chìa khóa xe!" Huyền Vũ Thác Hàn tức giận, đưa mắt nhìn nét mặt người trợ lý của mình.


"Lão đại..." Long Húc Hàng rưng rưng đưa cái chìa khóa xe cho anh.
Khóe miệng Huyền Vũ Thác Hàn nhếch lên một ý cười nhạt: "Nếu không cậu trước thay tôi đến nằm ở trên giường đi."
"Cái gì?"


"Hãy xử lý chiếc camera giám sát cho ổn thỏa đi, rồi lên nằm trên giường ấy." Nói xong, người đàn ông nào đó sắc mặt còn tái nhợt liền vội vã đi về phía cửa ra vào.
Vạch đen...


Lông mày của Long Húc Hàng run rẩy, ai oán nhìn theo bóng lưng mà bước chân bước đi có chút chậm rãi nhưng vẫn không chịu ngừng lại kia, miệng hô: "Lão đại, anh định đi đâu vậy? Nếu không hãy để tôi đi thay anh có được không? Anh đang mang vết thương trong người, thật sự việc đi đi lại lại thế này không được thuận tiện lắm."


Nhưng trả lời cho anh chỉ là một tiếng đóng cửa “rầm” một cái.


Trong một căn phòng ở vị trí ngay gần bên cửa sổ của một nhà hàng nước Pháp cao cấp, Xá Cơ Hoa nhìn đại Kim Chủ của mình ngồi ở phía đối diện, nghe Minh Hạo Thiên trao đổi tiếng Pháp một cách thông thạo, trong lúc nhất thời hai mắt cô sáng rực. Khi người bán hàng vừa đi khỏi, cô liền liên tục thốt ra những lời thán phục đầy vẻ sùng bái: "Ông chủ à, anh thật là lợi hại, ngay cả những dòng chữ như vết cào của chó con kia mà anh cũng biết." Cô chỉ chỉ tay vào bản thực đơn bằng tiếng Pháp kia.


Chữ như vết cào của chó con sao?


Ánh mắt của Minh Hạo Thiên nhìn theo ngón tay đang chỉ chỉ của cô, vẻ mặt tuấn dật tràn đầy lãnh khốc hơi sững lại một chút, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt như xác ướp kia, đáp lại: "Tôi lớn lên ở nước Pháp, mẹ đẻ của tôi là người Pháp." Tiếng Pháp coi như là một loại tiếng mẹ đẻ của anh.


"Mẹ của anh là người Pháp ư? Vậy chẳng phải anh là con lai hay sao?" Xá Cơ Hoa kinh ngạc, quét mắt nhìn anh, không ngừng quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần, cô cảm thấy có cái gì đó không thích hợp lắm.
Anh có điểm nào giống một người con lai kia chứ? Lừa gạt cái lông nhé!


"Không giống sao?" Cái ánh mắt kia của cô, thật sự đã có chút gây sự “tổn thương” cho người khác...
Tuy rằng từ nhỏ anh đã được ông nội nhận nuôi, nhưng có lẽ anh vẫn có chút ấn tượng nào đó đối với cha mẹ thân sinh của mình.


Xá Cơ Hoa gật đầu mạnh mẽ, cô tuyệt không chút cấm kỵ trực tiếp chỉ vào cái mũi của anh: "Cái mũi của anh quá thẳng, có thể nói bộ dạng hơi cong gi