Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 65: Chịu khổ tính toán

Bên ngoài là chớp giật sấm động vang rền, bầu trời tối sầm chìm trong sự đè nén, nhưng bên trong lại là ánh sáng rực rỡ tráng lệ, bên trong bên ngoài hoàn toàn cách biệt với nhau tựa như trời với đất vậy.


"Thế là thế nào nhỉ, tại sao bây giờ lại thấy có nhiều người hơn vậy?" Bất quá cô cũng mới nghỉ ngơi có một lát mà thôi, d∞đ∞l∞q∞đ thế nào mà cảm giác người ở trong buổi dạ tiệc lúc này hình như lại nhiều hơn thì phải?


"A Hoa, cuối cùng cũng đã tìm được cô rồi, vừa mới rồi cô đi đâu vậy? Đồ ăn trong buổi dạ tiệc đều phải chuẩn bị thực nhanh không có không được. Bà Vương, người chuyên làm đồ ăn trong phòng bếp cũng đã được triệu hồi đến đây, còn có cả bà Lý nữa, nhưng cũng không ứng phó kịp. Lúc trước cô đã từng làm món điểm tâm ngọt, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn nên mới bảo cô nhanh chóng đi phòng bếp để hỗ trợ."


Bởi vì nơi này là một biệt thự khác của Huyền Vũ Thác Hàn, mà bên cạnh đó, hình như lúc này lại đặc biệt dùng để tổ chức buổi dạ tiệc. Một đống lớn những người hầu nam, đầu bếp chính ba người, đầu bếp phó cũng đã phải gọi thêm cả hai bà hầu già đến, nhưng cái chính là, hiện tại mới phát hiện ra cô, trông hình thức cũng khá mà không lại sử dụng thì lãng phí, vì thế Mã Đức mới sai khiến cô làm việc như trâu bò vậy.


Mắt nhìn mọi người khắp nơi đều ăn mặc áo mũ chỉnh tề, như thế nào cũng không nghĩ ra, lúc này mới được bao lâu chứ, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn những người nhìn như thế này mà đã có thể ăn hết sạch sẽ tất cả những đồ ăn mà cô đã chuẩn bị lúc ban ngày sao?


Dưới sự thúc giục của người hầu nam kia, Xá Cơ Hoa đành chỉ có thể bất đắc dĩ gạt ra đám người ra, đi về hướng phía phòng bếp ở bên kia.


Cánh cửa chính hoa lệ nặng nề đột nhiên được mở rộng ra, mười người đàn ông mặc quần áo màu đen nhanh chóng tiến vào, xếp thành một hàng, phân bố rộng rãi bốn phía trên dưới, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn xung quanh. Trong sảnh buổi dạ tiệc vừa mới rồi còn huyên náo xôn xao là thế, đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn.


Chỉ là do tất cả mọi người khi nhìn thấy rõ người tiến vào, lúc này tất cả đều cảm thấy giật mình, nhìn biểu lộ trên nét mặt ai nấy cũng đều có thể nhận ra được, người mới vào này có lai lịch không hề nhỏ.


"Minh hội trưởng, mời vào bên trong." Hạ Tuyền Vũ ra đón Minh Hạo Thiên đi vào, vẻ mặt lạnh nhạt, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cách nói năng không chút hèn mọn.


Người ở trong buổi dạ tiệc hôm nay thân phận của họ  đều là những người không phải phú thì cũng là quý, nhưng lúc này, khi những người kia đi tới, cũng đều chủ động giãn ra nhường lại thành một con đường. Bởi vì, khi đi vào bên trong phòng, ngoại trừ Cát quỷ ra, thì những người mặc áo đen kia cũng không cùng vào theo.


"Tổng giám đốc Huyền Vũ thật sự rất thông minh, lại nhờ vào những cặp mắt của những người quyền quý này để bảo đảm cơ đấy!" Quét mắt bốn phía, lời nói lạnh như băng mang theo một chút vui vẻ.


Đối với điểm này,Minh Hạo Thiên không thể không tán thưởng Huyền Vũ, dựa vào sự lộ diện lần này của anh, anh ta đã cố tình để cho những người khác cũng được biết rằng, Minh Cát của anh sẽ có mối liên quan với tập đoàn Huyền Vũ, nhưng ở bề ngoài anh cũng chỉ là một trong những người khách được mời mà thôi. Những hoạt động nào không hợp pháp cũng không hề có liên quan gì đến tập đoàn Huyền Vũ, ngược lại, lại gián tiếp chuyển hóa những phiền toái của chợ đêm trở nên yên ổn.


"Việc này cũng là nhờ có Minh hội trưởng nể tình thôi, chúng tôi cũng đã được nhờ phúc rồi. Mời ngài vào bên trong phòng khách chính!" Từ đầu đến cuối, sắc mặt của Hạ Tuyền Vũ vẫn không một chút thay đổi, lời nói cũng không có một chút vô lễ.


Mà lúc này, có hai người đồng thời bước ra đi đến trước mặt bọn họ.
"Minh hội trưởng, hoan nghênh và rất vinh hạnh được đón tiếp ngài đã có thể tới đây!" Giọng nói từ tính của Huyền Vũ Thác Hàn lúc này cũng không nhanh không chậm liền vang lên.


Mọi người nghe tiếng nói đó đều nhìn lại, nhưng cái chính là vẫn bị cái vẻ hấp dẫn đầy tà khí kia, thoáng cái làm cho chao đảo một lúc. Mà Long Húc Hàng, người đi theo phía sau Huyền Vũ Thác Hàn cũng hiển thị rất rõ, không có được cái vẻ khôi ngô tuấn tú như vậy.


Ông trời vẫn luôn không công bình như vậy, nơi này nguyên một đám người có tiền có thể coi như xong đi, lại còn nguyên cả một đám người khác trưởng thành lại trở nên yêu nghiệt như vậy chứ. Trong lòng tất cả mọi người đàn ông ở hiện trường, ai nấy cũng đều vừa ca thán, vừa hâm mộ ghen ghét căm hận…


Tuy Minh Hạo Thiên xuất thân là hắc đạo, thủ đoạn cũng tàn nhẫn đến mức làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, nhưng lại là một người đàn ông trưởng thành cực kỳ anh tuấn. Chỉ chốc lát, cả một đám người được gọi là “thiên kim đại tiểu thư” kia, liền hoa mắt si mê, ghé tai thì thầm nói nhỏ với nhau, từng luồng sóng điện tựa như các lớp sóng cứ thế thẳng tiến đến nơi đó.


Về phần Huyền Vũ Thác Hàn, thì lại càng không cần phải nói, mọi làn sóng điện cho dù trong tối ngoài sáng, có được phát triển ra vô hạn không hi vọng làm cho anh bắt sóng điện ngược trở lại.


"Tôi cũng vậy!" Minh Hạo Thiên cũng nhàn nhạt nhếch lên một đường cong, từ trên con người tràn đầy tầng tầng lớp lớp các tảng băng lạnh lẽo kia có thể nhìn thấy rõ, cái nhếch môi như cười mà cũng như không phải là cười này, nhưng cũng đã suýt nữa làm cho toàn bộ phái nữ trong hội trường hiện tại phải thét lên thành tiếng.


"Cực kỳ đẹp trai! Cả hai người này đều đẹp trai như nhau!"
"Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy, tôi thích cái người cực kỳ lạnh lùng kia đấy. Nếu như có cơ hội có thể được cùng anh ấy nhảy một vũ điệu thôi, cho dù có chết tôi cũng cảm thấy hài long rồi!"


"Ừ, nếu như có thể để cho tôi được nắm tay với Huyền Vũ Thác Hàn một lần thôi, tôi nghĩ rằng nhất định tôi sẽ hưng phấn đền bất tỉnh mất… Anh ấy thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai!"
“…”


Cũng không biết là từ ai bắt đầu nâng cao giọng nói ra những lời thầm thì kia, lập tức một loạt những giọng nói thầm đầy háo sắc khác được nói ra thành tiếng đã liên tục truyền đến tai cô không ngừng, thiếu chút nữa đã làm cho Xá Cơ Hoa bị kẹp cứng ngắc ở trong đó bị nôn mửa ra.


TM… Thật là một đám háo sắc! Sớm biết như vậy vừa mới rồi cô sẽ không gọi người hầu nam kia đi chuẩn bị đầy đủ mấy thứ nguyên liệu quỷ gì đó để nấu ăn cho rồi! Hiện tại thì tốt quá rồi, cô bị kẹp ở trong đó có muốn đi cũng không đi được, có muốn chen lên cũng không được, thật sự là không dễ chịu chút nào. Mà càng bực bội hơn nữa chính là, cô lại còn phải nghe mấy cô nàng quạ đen kia thi nhau “quàng quạc”.


"Các tiểu thư, xin lỗi có thể nhường đường cho tôi đi lên phía trước được không?" Cũng không biết có phải thật sự là do khi trưởng thành cô lại quá lùn hay không, nên hiện giờ dù bị kẹp ở trong đám các tiểu thư kia, cô cũng không làm thế nào để đẩy các cô gái cao hơn cô đến nửa cái đầu kia ra được.


Lời nói này của cô còn chưa dứt, má ơi, vừa nói ra một câu, cô liền bị một bóng đen đè luôn lên trên mặt rồi!


"Tiểu... tiểu thư, xin mời cô hãy dời cái dáng “kiêu ngạo” kia của cô ra khỏi tôi một chút được không?" Một lần nữa, rốt cuộc Xá Cơ Hoa đành phải  chịu thừa nhận rằng bản thân mình thấp, rõ ràng thiếu chút nữa cô đã bị bộ ngực của cô gái kia làm cho chết ngạt


Bởi vì bị chen chúc ở giữa đám người, đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, tất cả mọi người đã nghiêm nghiêm thực thực hết luôn cả người cô, mà lúc này hai bóng dáng cao lớn kia đi qua ở trước mặt cô cách có vài người.


"Á! Chân của tôi." Đột nhiên mu bàn chân của cô bị một chiếc gót giày cao gót bén nhọn đạp trúng lên, Xá Cơ Hoa đau điếng người, lập tức hét lên một tiếng nghe như tiếng giết heo.
Mà hai người đang yên lành đi tới kia, lại đột nhiên cùng đồng thời quay đầu nhìn lại về phía âm thanh vừa phát ra.


Thế nào mà hình như anh vừa nghe thấy tiếng kêu của cô gái nhỏ kia thì phải? Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu lại nhìn vào nơi âm thanh đó phát ra, lại chỉ nhìn thấy nhiệt huyết của đám “thiên kim” đang bốc lên đỏ cả hai mắt.


Mà Minh Hạo Thiên, cũng cảm thấy âm thanh kia rất quen thuộc, chung quy anh có cảm giác giọng nói đó có chút gì đó giống với giọng của cô gái nhỏ ở đêm hôm đó, không khỏi cũng quay đầu nhìn sang.


"Á... Tay của tôi!" Xá Cơ Hoa ngồi xổm người xuống xoa chân, cũng không biết có phải là cái vị tiểu thư chết tiệt kia đã có thù oán g với cô hay không, một lần nữa chân của cô ta lại dẫm nát lên tay cô.
"A..."
"A..."
"..."


Hai vị soái ca cùng đồng thời quay đầu lại, còn nhìn chăm chú nhiều giây như vậy, lập tức sau khi Xá Cơ Hoa lại thét lên một lần nữa, lập tức những con người nổi danh kia cũng không trì hoãn, chẳng thèm giữ gìn cái gọi là hình tượng khi ăn nói của thục nữ nữa rồi, nguyên cả một đám liền kéo dài yết hầu ra mà hét lên a a ầm ĩ. Lại có người còn trực tiếp chạy lên phía trước, chỉ có điều, chỉ trong nháy mắt những người đó đã bị những người mặc áo đen kia không biết xuất hiện từ chỗ nào ra, chạy đến cản lại rồi, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn một mảnh.


Nhưng mà, đối với sự  hỗn loạn này, mỗ nữ nào đó một tay một chân đều đã bị thêm vào một vết máu, coi như là được giải cứu trong nỗi đau thương, đau đến nhe răng nhe lợi ra, từ dưới đất chật vật đứng thẳng người lên.


Nhưng mắt to lại như hàm chứa đầy sương mù, lại dứt khoát ngắm những đôi giày của các tiểu thư đang ở phía trước kia giầy, chính xác là tìm đôi giày cao gót thủy tinh có màu lam tím, mặt mũi tràn đầy dữ tợn hung ác nghiến răng: "Tên khốn kiếp nào hả, cả hai lần đều chỉ chuyên tìm bà cô đây để mà giẫm chứ, đau chết người ta rồi... Tốt nhất đừng có để cho bà cô đây tìm được nhé, bằng không bà cô đây nhất định sẽ đánh cho đồ khốn đó răng rơi đầy đất, TMD,..."


"A Hoa, tại sao cô còn chưa đi tới phòng bếp vậy chứ? Trưởng bếp lúc này đã muốn nổi giận lên rồi đó, nhanh lên đi." Lúc này, cũng không biết cái vị hầu nam kia không thức thời chút nào, cứ như vậy vọt tới, dáng điệu hùng hùng hổ hổ miệng nói như súng nổ, vung dao lên vậy.