Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 124-3: Bữa tối dưới ánh nến (3)

Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc này, trên bầu trời đen như mực kia, những vì sao như mắc cửi, vầng trăng khuyết tản ra những ánh sáng màu bạc lạnh lùng, khiến cho Mân Côi Viện mơ mộng như được che đậy bằng tầng lụa mỏng, càng cảm thấy tao nhã và yên tĩnh hơn.


Hoàng Bộ Tuyết không tự chủ được dừng bước chân lại, giơ hai tay lên cao duỗi cái lưng mỏi như, hít sâu một hơi, khiến cho không khí mát mẻ tràn ngập trong lòng; sự nóng nảy cũng biến mất hết, trong lòng cũng lắng đọng xuống.


“Anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, anh tốt nhất đừng trêu chọc tới tôi.” Cô thì thầm nói.
“Đó là điều không thể, cũng không kịp nữa rồi.”


Hơi thở nam tính mãnh liệt thổi tới, khiến cho cô không kịp phản ứng, hai bàn tay lửa nóng giống như một cơn lũ chui vào trong váy dạ hội khoét hở lưng của cô, bàn tay lớn như vậy ngang ngược đặt lên vào lúc cô không chút phòng bị nào...


Bỗng chốc, máu trong người của cô như tuôn trào lên, trong nháy mắt mặt của Hoàng Bộ Tuyết đỏ lên. Hơi thở này... La Vũ Hiên! Tại sao anh lại có thể... Cả người cô cứng ngắc lại không cách nào nhúc nhích được.


Cô ngây người, không có nghĩa là anh không có cử động gì, mà ngược lại, hai bàn tay kia càng hành động nhiệt tình hơn.


“La Vũ Hiên, anh là tên khốn kiếp... “Giơ bàn tay nhỏ bé lên muốn cầm lấy bàn tay phách lối của anh ta, nhưng mà cách một lớp quần áo, cô muốn cầm lấy cũng không cầm được. “Tên háo sắc, mau buông tôi ra.”


“Đừng! Hoàng Bộ Tuyết, tôi thấy là em không cần mặc áo corset nịt chặt như thế này đâu, nếu không thì ở đây sẽ bị đè bẹp, nhìn không đẹp...” La Vũ Hiên vuốt ve sự mềm mại ở trong lòng bàn tay, “Còn đầy đặn nữa, tôi rất hài lòng.”


“Hài lòng cái đầu nhà anh á..., anh... Anh thật quá đáng, nếu không buông tay, đừng trách tôi không khách khí...” Lời còn chưa dứt, lại bị bàn tay tàn sát ở trước ngực như muốn trừng phạt...


“Á!” Chợt đau nhói lên..., Hoàng Bộ Tuyết chấn động, hai chân mềm nhũn ra, cả người ngả vào lồng ngực kiên cố của anh.


Anh chặn ngang ôm lấy cô, thấp người ngồi xuống chiếc ghế dựa trong bụi hoa; lồng ngực bền chắc dán sát vào lưng trắng như tuyết của cô, cánh tay rắn chắc vòng lên eo của cô buộc cô giạng chân ngồi lên đùi của anh, một tay kia thì dạo chơi trên người của cô.


“Anh... Anh mau dừng tay, không... Đừng như vậy...” Bàn tay nhỏ bé của cô bận rộn gạt bàn tay rắn chắc như núi của anh, cực kỳ tức giận la ầm lên: “Tôi cảnh cáo anh, trong bữa tiệc còn rất nhiều người, anh dám vô lễ với tôi... tôi sẽ kêu to...”


“Tôi khuyên em đừng uổng phí hơi sức, chỗ này cách một khoảng cách khá xa so với nhà chính; trời lại đang se lạnh, người ta không ở trong phòng ấm áp, tôi không tin là người ta sẽ nghe thấy tiếng mèo kêu của em.” Lòng bàn tay quyến luyến vuốt ve làn da trắng mịn như mỡ đông của cô, cảm xúc non mềm đẹp đẽ như vậy khiến cho anh nheo mắt lại.


“Anh...” Cô tức giận có suy nghĩ muốn hét to lên, nhưng rồi lại sợ nếu thật sự kêu lên có một đống người đi tới thì cô cũng quá thê thảm. “Linh sẽ tới tìm tôi, nếu như anh ấy biết anh bắt nạt tôi, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”


“Thật sao? Anh ta sẽ...” Anh thì thầm, hàm răng trắng tinh của anh khẽ gặp nhấm lên bờ vai mượ