Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 123: Hoàng Bộ Tuyết xem mắt

Editor: Táo đỏ phố núi
Dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ, khiến cho buổi tiệc cao quý phi phàm càng thêm náo nhiệt và sang trọng hơn; nhân viên phục vụ đẩy một bàn rượu ngon, đi tới đi lui trong hội trường, để bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ cho khách mời có nhu cầu.


Tuy nói bữa tiệc nhỏ này là vì xem mắt, nhưng cũng không khỏi thể hiện được thực lực của chủ nhân bữa tiệc; cho nên khách mời mặc dù không đủ trăm người, nhưng tất cả đều là những nhân vật có tiếng tăm của hai giới chính thương.


Âu Dương Linh mỉm cười với một nhân vật có tiếng bên chính giới, tầm mắt nhìn theo tiếng suýt xoa và tiêu điểm mà mọi người đang chú ý, bỗng chốc ngây ra.


Nhìn thấy một bóng người mặc lễ phục dài màu lam, khoan thai đứng ở dưới chùm đèn thủy tinh lộng lẫy, hai bên eo được cắt may bằng vải tơ tằm mềm mại, khiến cho đường cong nổi bật của cô càng trở nên mê người, giống như nàng tiên không nhiễm bụi trần; Âu Dương Linh nhận được tin tức vội vàng ra chào đón cũng không khỏi cảm thán: Tiểu Tuyết đúng là đã lớn rồi!


"Quỷ nghịch ngợm!" Diễng đáng ele quiý don.


“Á!” Hoàng Bộ Tuyết bị câu nói bất ngờ này làm cho hết hồn, mạnh mẽ quay đầu lại, “Linh...” Cô vui mừng kêu lên một tiếng, vui vẻ ôm lấy eo của anh, có chút nũng nịu: “Anh, anh trở nên xấu xa rồi, không có chút lương tâm vừa nhìn thấy mặt đã hù em sợ muốn chết!”


“Cái con bé quỷ nghịch ngợm này, trở về khi nào, tại sao không nói một tiếng cho anh biết?” Anh ta nhéo nhẹ cái mũi của cô ra vẻ trừng phạt.


“Còn nói nữa!” Hoàng Bộ Tuyết hừ một tiếng, thu tay lại ôm ngực, vẻ mặt lạnh lùng, hiếm khi dí dỏm hất cằm lên trừng anh ta, bộ dạng không vui nhìn rất buồn cười. điễnn dàn nên quýndon.


“Em nhận được điện thoại của ba liền chạy về, vốn muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng mà trái mong phải ngóng, bốn năm ngày cứ vậy trôi qua, Đại thiếu gia Âu Dương của chúng ta vui chơi quên cả trời đất vẫn không chịu về nhà.” Cô níu lấy cái nơ của Âu Dương Linh, bộ dạng giống như bà chằn hung ác bức cung, “Nói! Mấy ngày nay có phải anh vùi mình vui vẻ ở chỗ vui chơi, lăn lộn với trai đẹp lạnh lùng phải không?”


“Sai!” Anh ta không khách khí gõ lên đầu cô một cái.
Giọng điệu cưng chiều nói: “Gần đây bổn đại thiếu vì kế hoạch xuyên quốc gia mà bận tối mày tối mặt, mỗi ngày khổ cực lao tâm lại lao lực, thời gian ngủ cũng không đủ, làm gì còn thời gian lăn lộn với trai đẹp!”


“Ồ...” Hoàng Bộ Tuyết ôm lấy đầu bị ăn đòn, ánh mắt buồn bã nhìn chằm chằm vào anh ta, “Anh, anh ra tay nhẹ một chút, dùng sức như vậy, rất đau!”


“Ai bảo em nói oan cho anh!” Lực tay của mình như thế nào sao anh không biết chứ? Nhưng dưới ánh mắt ai oán của cô, anh vẫn không tự chủ mà khuất phục, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, “Được rồi, xoa xoa một chút là hết đau mà. Thật là, tính trẻ con nặng như vậy, lúc nào mới lớn đây?”


“Anh, anh đang nói cái gì vậy?” Hoàng Bộ Tuyết sẵng giọng, cô không thích nhất là bị xem như đứa trẻ, đặc biệt là anh, hình như mỗi lần anh đều xem cô giống như một đứa nhỏ, ngay cả lần này trong nhà xảy ra chuyện cũng vậy, cũng không thèm nói với cô. “Bản tiểu thư năm nay hai mươi bốn tuổi rồi, đã sớm trưởng thành lâu rồi!”


“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Tuyết đã sớm trưởng thành rồi.” Anh ta kéo kéo mái tóc dài của cô trêu ghẹo: “Lớn rồi có thể bắt đầu tìm đàn ông để chuẩn bị lập gia đình.”
“Anh...” Cô khẽ gầm nhẹ uy hϊế͙p͙. Ghét, không mở bình thì ai biết trong bình có gì!


“Đừng ồn nữa, đột nhiên em trở lại, có phải ba mẹ lại nói với em cái gì hay không?” Lúc Âu Dương Linh nói, ánh mắt có chút chán nản.


Điềm đạm, sắc mặt Hoàng Bộ Tuyết cứng ngắc lại một chút, nhưng mà, cũng không giấu giếm gật gật đầu một cái, có chút cười khổ nói: “Bị anh nói trúng rồi, gọi em trở lại xem mắt.”


Đối với chuyện này, trong lòng cô mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng ân tình mấy chục năm dưỡng dục, cô không thể quên, cô biết, hôn nhân của cô, đều nằm trong tay của ba mẹ, cho nên nhận được điện thoại của bọn họ thì cô chào tạm biệt A Hoa và Vũ xong, liền chạy về luôn.


Nghe vậy, chân mày Âu Dương Linh hơi nhướn lên, nhưng mà, lúc nhìn vào mắt của cô, lại cưng chiều xoa xoa đầu của cô nói: “Được rồi, anh đã nói rồi mà, tại sao hôm nay lại có nhiều thanh niên tài tuấn tới như vậy, được, vì hạnh phúc của em gái bảo bối, anh sẽ giới thiệu cho em mấy cực phẩm.”


Âu Dương Linh chỉ chỉ mấy người đàn ông anh tuấn đang nói chuyện với nhau trong bữa tiệc: “Nhậm Thiếu Hoài và nhà chúng ta là thế giao (quan hệ nhiều đời), tuổi chưa tới ba mươi, đã là tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Phong; không những hiểu biết uyên bác, năng lực tuyệt vời, mà vẻ bề ngoài còn tuấn mỹ hơn cả vị thần mặt trời, cho dù dùng ánh mắt đồng tính để nhìn, thì anh ta vẫn là nhân vật xuất sắc. Bỏ lỡ anh ta, anh cảm thấy đáng tiếc thay cho em. Tiểu Tuyết, em cũng trưởng thành rồi, không bằng nhắm một mắt mở một mắt, gả đi!” Âu Dương Linh cố làm ra vẻ cợt nhả sờ soạng gò má cô một cái. 


“Anh... Anh trai thúi.” Cô tức giận dậm chân, đôi mắt thông minh đảo một vòng, gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện lên một nụ cười xảo trá, “Linh, có phải anh đang ám chỉ anh ba mươi hai tuổi thật ra là già rồi? Được rồi, anh cả có chuyện em gái gánh vác thay, làm em gái có chút vất vả cũng không sao cả; bây giờ em đi nói với ba thay anh, nói đứa con trai quý giá của ông xuân tâm nhộn nhạo, quyết định muốn lấy vợ rồi.” Nói xong, cô làm ra vẻ chuẩn bị rẽ phải hướng về phía Âu Dương Nguyên đang ở bên ngoài trò chuyện vui vẻ cách đó mười mét. điễnn dàn nên quýndon.


Âu Dương Linh là con một độc nhất của Âu Dương Nguyên, cũng là người thừa kế kiệt xuất nhất nhà họ Âu Dương, chẳng qua, sau khi anh ta trưởng thành liền vướng vào tin đồn về giới tính, hoàn toàn khiến cho gia tộc Âu Dương trở nên phức tạp.


Từ sau khi anh ta trưởng thành, tiệc xem mắt nhiều tới mức khiến cho anh ta muốn ói, mà cũng bởi vì nguyên nhân đặc biệt này, nên cho anh ta thường xuyên chạy tới Trung Quốc.


“Đừng, đừng mà! Tuyết Nhi tốt, anh sai rồi, anh nhận lỗi với em.” Mặt của Âu Dương Linh liền biến sắc, cánh tay giống như móc câu bằng sắt, kịp thời nắm lấy eo nhỏ của Hoàng Bộ Tuyết; lập tức nở ra khuôn mặt tươi cười, bộ dạng a dua nịnh hót, cuối cùng cũng dỗ được cho cô cười rạng rỡ, cô mới quyết định người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, rộng rãi tha cho anh một lần.


“Em đó!” Thật ra thì Âu Dương Linh cũng biết cô sẽ không thật sự đi nói, chỉ là nghĩ mình cưng chiều cô chút để cho cô được vui vẻ thoái mái hơn.
Không nhịn được nhéo cái mũi nhỏ của cô. “Lớn như vậy còn nghịch ngợm, mau mau tìm người để trị em mới được!”


“Hừ, anh chỉ có tư tưởng xấu xa như vậy thôi!”
Hai anh em nam đẹp trai, nữ xinh gái, đều là vật sáng trong đám người; tự nhiên dẫn tới vô số ánh mắt nhìn; mà đại khái bọn họ cũng đã quen rồi, không quan tâm tới ánh mắt hâm mộ đang phóng tới, thoái mái đấu võ miệng với nhau.


Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Âu Dương Linh nhìn một lượt những ánh mắt tham tham ở xung quanh, rồi lại nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hoàng Bộ Tuyết, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.


Haiz! Cho dù có thể bình yên vượt qua tối nay, thì cuộc sống độc thân tự do tự tại của Tuyết Nhi cũng sẽ không được bao lâu nữa, nhận thức được điều này, khiến cho ánh mắt của anh trở nên tối tăm hơn, anh đã từng nói phải bảo vệ cô, nhưng anh lại khiến cho những người trong nhà đàm phán tới chuyện hạnh phúc tương lai của cô.


Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Trầm ngâm một chút, Âu Dương Linh quyết định cảnh cáo cho cô biết một chút.


“Tuyết Nhi, em đã tới tham gia buổi tiệc này, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý! Tập đoàn Lôi Phong và nhà Âu Dương luôn có quan hệ hữu nghị, hơn nữa gần đây hai bên cùng hợp tác một dự án khai phá lớn mà càng khiến cho hai bên quan hệ mật thiết hơn. Những lão già ở trong nhà đều suốt ngày muốn cho thân càng thêm thân, cho nên tốt nhất là người ta nhìn không vừa mắt cái đứa ngốc như em, nếu không chỉ cần anh ta gật đầu, thì ông già sẽ không nói hai lời, lập tức xách em quăng vào trong lòng anh ta, không được phép cò kè mặc cả.”


Mặc dù kết thân với tập đoàn Lôi Phong rất có ích cho sự phát triển của công ty, nhưng mà anh quan tâm tới hạnh phúc cả đời của Tuyết Nhi hơn!


Giọng điệu kia của Âu Dương Linh rất nghiêm chỉnh, nhưng Hoàng Bộ Tuyết căn bản cho là việc không đáng lo, cũng có thể nói như vậy, chỉ có thể nói, mà không thể kháng cự thì cũng chẳng thể làm gì.


Cô nhún nhún vai, giả bộ thoải mái nói: “Yên tâm đi, lão đại! Vẫn còn có Mỹ Sa Tử dịu dàng xinh đẹp và Lena ấm áp chói sáng che chắn ở phía trước em nữa