Lãnh Tịnh nghiến răng, sách túi ni lông đựng Bạch Điêu, đi tới phần cuối đường máu.
Phần cuối hành lang đều bị bao phủ trong màu tím sâu thẳm, mặt sàn và sơn nửa tường màu tím, không còn bất cứ cửa sổ thông sáng nào nữa, chỉ có ánh đèn mờ ảo phía trên. Hành lang thẳng tắp kéo dài thẳng đến cửa lớn cuối cùng, cánh cửa đó không giống những cánh cửa khác, khảm bốn miếng thủy tinh lớn, nhưng bên trong thủy tinh lại là hắc ám nồng đậm. Ngay một khắc bước vào hành lang màu tím, Lãnh Tịnh cảm thấy hơi thở trở nên khó khăn, mỗi một bước đều phải bỏ ra rất nhiều khí lực. Rõ ràng là hành lang chỉ có mười mấy bước, lại đi lâu như thế, mỗi một bước tiến tới, cánh cửa đó lại giống như xa thêm một chút.
Mới đi được mười bước, Lãnh Tịnh đã thở dốc phì phò, hắn cúi đầu nhìn túi ni lông trong tay, chỉ thấy Bạch Điêu bên trong thế nhưng sớm đã biến hình, trở thành một cục lông uốn éo, mà giày thể thao trên chân Lãnh Tịnh cũng đã dính vào mặt sàn, nhấc cũng nhấc không ra.
Hắn chỉ đành để chân trần tiếp tục đi, quay đầu lại nhìn một cái, cửa ra hành lang thế nhưng lại cách mình xa xôi vô hạn, mà cánh cửa hắc ám ở cuối kia lại vẫn xa như vậy.
Đây chính là sức mạnh của Thanh Nguyệt, uốn khúc thời gian và không gian vô hạn.
“A a a a a a a a!!!” Lãnh Tịnh bị áp lực cực lớn áp bách cuối cùng bạo phát, hắn bắt đầu nghiến răng lao về phía cánh cửa ở cuối. Trước tiên là nhấc một chân, sau đó là chân kia, cuối cùng bắt đầu liều mạng chạy.
Kiểu chạy đáng sợ này gần như là tốc độ phi hành gấp mười lần Ferrari hình rồng bình thường, chỉ thấy cảnh sắc xung quanh đều vì tốc độ của Lãnh Tịnh mà dần hóa thành mơ hồ, y vật trên người Lãnh Tịnh cũng chịu không nổi áp lực không gian mà hóa thành bụi, túi ni lông chứa Bạch Điêu lại vẫn như cũ được Lãnh Tịnh nắm chặt trong tay. Tốc độ của sửu tiểu xà và lực uốn khúc của Thanh Nguyệt hình thành một loại kéo co đặc biệt.
“Gừ gào gào gào gào ” Lãnh Tịnh nhân hình trong lúc chạy điên cuồng dần hóa thành bạch long khỏe mạnh, gầm lớn dùng tốc độ càng thêm điên cuồng lao tới, khi sức mạnh của hai bên giằng co tới cực điểm, một vách tường chắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Lãnh Tịnh đang phát cuồng.
Lãnh Tịnh cũng kịp thời dừng lại, cho dù kịp thời hóa về nhân hình, hắn vẫn bị tông một cú, đầu đụng lên cửa sắt, xem ra Thanh Nguyệt cuối cùng cũng cho phép hắn, cho hắn tư cách tiến vào cửa này.
“Rồng!” Một giọng nói khàn khàn khó nghe từ bên trong truyền ra: “Vào đây! Nhìn ta!”
“Thanh Nguyệt!” Lãnh Tịnh đứng dậy, đẩy cánh cửa cuối cùng ra.
Cảnh trí cuối cùng xuất hiện, căn phòng tím giường nệm đỏ, một phiến lớn.
Tất cả đều giống như trong khúc nhi ca đó, căn nhà màu tím, rèm cửa sổ màu tím chạm đất, thảm trải sàn màu tím. Bên trong cánh cửa cuối cùng quả nhiên là một căn phòng màu tím.
Nhưng trên giường lớn bên trong lại là một phiến lớn huyết nhục mơ hồ__ Lãnh Tịnh không biết nên gọi ‘thứ’ đó là gì, cái đó giống như là một người đột nhiên bị đập dẹp, rữa* thành một phiến lớn.(*Rữa: hán việt là ‘hội’, từ đã xuất hiện mấy chương trước.)
Đây chính là nguyên hình của ‘Thanh Nguyệt’.
“Rồng…khạc khạc khạc…ngươi cuối cùng thấy được ta rồi…” Cái miệng hình tròn phía trên ‘một phiến lớn’ phát ra âm thanh khó nghe: “Khạc khạc… tâm nguyện của ngươi cuối cùng cũng đạt thành rồi…ngươi có thể… chết rồi… cùng thế giới thống khổ này… diệt vong… ta… sắp trở thành vị thần mới…”
“Không thể, Thanh Nguyệt, ngươi xem ngươi vì cưỡng ép hấp thu sức mạnh hỗn đục, đã biến thành bộ dạng gì rồi.” Lãnh Tịnh thân thể xích lõa đứng bên cạnh ‘một phiến lớn’ nói.
“Khạc… ta không để ý… khạc…ngươi biết không, lúc đầu sau khi ta bắt đầu ‘rữa’ ra, liền chủ động yêu cầu viện trưởng tăng thêm lượng thuốc… khạc… ha ha ha ha ha… hiện tại ta đã là kẻ thống trị rồi…”‘Một phiến lớn’ tựa hồ đang cười. Một mầm thịt nhỏ bé từ trên phiến lớn thò ra, chậm rãi quấn lên cổ tay Lãnh Tịnh: “Lãnh Tịnh, qua đây dung làm một thể với ta đi! Ngươi sẽ cảm thấy được khoái cảm cực điểm của dung hợp!”
Khi mầm thịt quấn lên tay Lãnh Tịnh, đột nhiên bắt đầu từ phần đỉnh mầm thịt, dị biến kịch liệt bắt đầu phát sinh. Chỉ thấy bài trí trong phòng bắt đầu lắc lư, một phiến lớn thét lên: “Ngươi giở trò gì! Ngươi bôi thứ gì trên tay ngươi?”
Lãnh Tịnh nói: “Là phấn hiện hình có người đặc biệt mang tới, Thanh Nguyệt, tuy thứ này đối với ngươi hầu như không có tác dụng gì, nhưng ít nhất để ngươi nhìn rõ ngươi rốt cuộc là thứ gì.”
“A a a a…” Một phiến lớn thét lên, tất cả cảnh vật xung quanh phát sinh biến hóa, không còn là căn phòng bài trí tinh tế, mà tất cả vách tường và mặt sàn đều phủ một tầng thịt, tất cả những khối thịt này đều dính liền với Thanh Nguyệt trên giường.
Đương nhiên đối với đám Lãnh Vô Trần đã thoát thân bên ngoài mà nói, đây lại là một cảnh tượng buồn nôn khủng bố, cả tòa nhà Vạn Tượng đều bắt đầu chậm rãi tan rã biến hình, hóa ra là một phiến thịt rữa cực lớn bao trùm lấy cả bệnh viện Vạn Tượng trước kia, hơn nữa phạm vi thịt rữa đang không ngừng tăng lên, thì ra tất cả những nơi không gian thời gian uốn khúc, đều là nơi thịt rữa lan tới. Đám người Lãnh Vô Trần ngồi trên lưng Ferrari hình rồng bảy mươi vạn tuổi bay lên trời, chỉ thấy trên mặt đất, cả đại tuyết cốc, với cả phụ cận gần sát thủ đô Tuyết Long quốc, đều là nơi thịt rữa lan tới, thậm chí dùng tốc độ cực cao không ngừng lan tràn.
Cứ tiếp tục như vậy, thịt rữa đó cuối cùng cũng có một ngày phủ khắp thế giới.
……………………
Lúc này trong trung tâm Vạn Tượng, trong căn phòng chính yếu nhất đã không còn gì tồn tại, Lãnh Tịnh đang đối mặt với hạt nhân Thanh Nguyệt trong căn phòng vách thịt__ đó là quái vật thịt khối đặc biệt do đầu Thanh Nguyệt uốn khúc mà thành, Lãnh Tịnh không khỏi khuyên giải: “Thanh Nguyệt, tâm nguyện chân chính của ngươi lẽ nào chính là vì hủy diệt thế giới này sao? Tại sao phải kéo dài tới một ngàn năm? Ngươi thật ra là muốn trở về biển hỗn đục đi?”
“Không sai!” Đầu Thanh Nguyệt dùng giọng nói bén nhọn chói tai đáp, “Ta muốn đến biển hỗn đục! Thế giới nhỏ bé này căn bản không chứa nổi ta a! Ta muốn đến đó tìm đồng bạn của ta! Rồng, ngươi phải đi cùng ta!”
“Được, ta đi cùng ngươi.” Lãnh Tịnh lấy Bạch Điêu ra, cố sức ném ra ngoài.
Lúc này, thịt rữa kéo dài ngàn dặm lại đột nhiên thu về, mà khối thịt ở trung tâm lại càng lúc càng cao, cuối cùng tách khỏi mặt đất, hình thành một vòng xoắn ốc, chậm rãi hướng lên lỗ hổng đã mở trên trời.
Mà Bạch Điêu bị ném ra ngoài được Lãnh Tịnh bảy mươi vạn tuổi đón được, dưới pháp lực của Lãnh Tịnh bảy mươi vạn tuổi, Bạch Điêu lại hồi phục nguyên trạng.
Mọi người mở mắt trân trân nhìn Lãnh Tịnh và quái vật thịt rữa cùng bay lên trời, cuối cùng đi vào khe nứt của biển hỗn đục rồi biến mất vô tung.
Truyền thuyết Vạn Tượng Lâu cuối cùng cũng chấm dứt. Lãnh Tịnh cũng biến mất trong không gian mênh mông chưa biết cùng Vạn Tượng và Thanh Nguyệt. Một truyền thuyết kết thúc, mà đồng thời, phần sửu tiểu xà mới sắp bắt đầu.
Lãnh Tịnh bảy mươi vạn tuổi chiếu theo hy vọng của Lãnh Thanh Thanh, lưu lại trong tam giới chú lực không thể ngăn trở, cỗ chú lực này, sắp trở thành khởi đầu cho một cục diện mới trong nhân sinh sửu tiểu xà, mời mọi người đón xem phần cuối của bộ đam mỹ văn kỳ ảo não tàn này, phần văn nội dung chính là ái tình__ [Tầm xà ký]
Chú thích, tình tiết quái dị não tàn đến đây là hết, cơn nghiện quái dị của Ly Miêu đã qua, tiếp theo sẽ là tình tiết ấm áp.