Xe do thiên mã kéo đi vào trong đám mây, ngoài cửa sổ đều là những đám mây dày đặc, cũng giống như kẹo bông mà Lãnh Thanh Thanh ăn, mềm mềm mịn mịn, Lãnh Thanh Thanh dán lên cửa sổ, mắt không chớp lấy một cái nhìn mỹ cảnh kỳ dị. Chỉ thấy trong đám mây dày, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài bãi mây bằng phẳng, một vài con thỏ trắng tuyết đang huơ móng vuốt với họ.
“Đó là tiên thỏ cấp thấp, chúng đều đang khắc khổ tu luyện, nếu thông qua thiên trắc thì có thể đến Nguyệt Cung làm thị tòng của Nguyệt Thần.” Cố Phong Trần ngồi trong xe ngựa phụ trách hướng dẫn du lịch nói.
“Ngươi tới đây làm gì? Sao ngươi lại ngồi ở đây?” Lãnh Tịnh hỏi.
Cố Phong Trần lắc đầu: “Ta nghĩ bảo bảo chắc cần chiếu cố của ta, cho nên vừa tỉnh rượu liền tới đây.”
Lãnh Tịnh mở cửa xe, đẩy Cố Phong Trần ra ngoài.
Cường phong từ bên ngoài thổi vào khiến Bạch Điêu phải ôm chặt chân Lãnh Thanh Thanh mới không tới mức bị thổi bay.
Sau khi Lãnh Tịnh đóng cửa xe lại, trận xao động nho nhỏ đó mới coi như bình ổn.
Lãnh Tịnh quay mặt lại, hồi phục biểu tình nghiêm túc thường ngày.
“Tiểu Tịnh, trông ngươi không cao hứng cho lắm.” Lãnh Thanh Thanh cẩn thận thăm dò.
“… …” Lãnh Tịnh nhất thời không nói nên lời, trong lòng chung quy cảm thấy có chút vướng mắc. Hắn đột nhiên sinh ra rất nhiều nỗi lo vô vị, vì một đêm đó qua đi, trên trán Lãnh Thanh Thanh cũng xuất hiện long ấn ngân sắc nhàn nhạt, là hắn sáng sớm thức dậy đã dùng pháp thuật che giấu đi, Lãnh Thanh Thanh mới không phát giác.
Vô số ý niệm không hay lướt qua trong lòng Lãnh Tịnh, hắn đứng lên rồi lại ngồi xuống, cuối cùng không nhịn được nữa nắm cổ tay Lãnh Thanh Thanh, bắt mạch cho y.
“Ngươi rốt cuộc rầu rĩ cái gì a?” Lãnh Thanh Thanh không hiểu nói.
“Ta chỉ là tùy tiện kiểm tra một chút mạch tượng mà thôi.” Vẻ mặt Lãnh Tịnh nghiêm túc tới cực điểm.
“… … Thiếu đông gia.” Bạch Điêu gian xảo rất nhanh đã hiểu được nỗi lo của Lãnh Tịnh: Hắn đang lo lắng Lãnh Thanh Thanh sẽ sinh hài tử! Tuy Lãnh Thanh Thanh là hùng xà, nhưng Lãnh Tịnh là thần long, không biết sau khi làm qua chuyện đó sẽ có hậu quả không thể tưởng tượng nào, nói không chừng nam nam sinh tử cũng không phải không có khả năng. Thiếu đông gia ích kỷ sao có thể cho phép lại có một kẻ khác tới tranh sủng với mình chứ? Hừ hừ.
Sau khi bắt mạch một hồi, sắc mặt Lãnh Tịnh mới chậm rãi hòa hoãn, xem ra tình trạng sinh tử mà hắn lo lắng nhất chỉ là suy tưởng chủ quan thôi. Thế là hắn nói: “Thanh Thanh, sau này ta sẽ không gọi ngươi là cha nữa.”
“Tại sao…” Lãnh Thanh Thanh cảm thấy buồn bã, nhi tử không chịu gọi mình là cha nữa.
“Quan hệ giữa ta và ngươi đã không phải là phụ tử nữa rồi. Thanh Thanh, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là nhi tử nữa.” Lãnh Tịnh nghiêm mặt nói.
“Vậy là quan hệ gì a?” Lãnh Thanh Thanh càng lúc càng không cao hứng.
“Chúng ta là quan hệ tình nhân. Thanh Thanh, ta chính thức cầu ái cùng ngươi.” Lãnh Tịnh nghiêm túc nói.
“Ta mới không cần quan hệ tình nhân, một chút hứng thú cũng không có…” Lãnh Thanh Thanh nhỏ giọng không cao hứng lầm bầm.
“Tóm lại, cứ định vậy đi.” Lãnh Tịnh giống như đã hoàn thành một chuyện rất quan trọng, thở một hơi, “Sau này ta sẽ gọi ngươi Thanh Thanh. Thanh Thanh, ngươi hiện tại là ái nhân của ta rồi, ta sẽ hảo hảo thương yêu ngươi.”
“Vô vị. Hừ. Rõ ràng bản thân là nhi tử của người ta.” Lãnh Thanh Thanh ôm tay tức phì phò bắt đầu chiến tranh lạnh cùng Lãnh Tịnh.
Bầu không khí trong khoang xe lập tức ngưng trọng.
Cứ thế, một khắc, hai khắc, ba khắc…
Bầu trời xanh lam xung quanh xe dần bị bầu trời đêm mênh mông sâu thẳm thay thế, trên đường mây, một tòa thành trì từ xa lấp lánh tia sáng mỹ lệ, đó đều là nơi ở của chúng thiên nhân, vì con đường mà bọn họ đi là đường tắt để thông tới thiên giới. Mắt thấy trên trời đêm trôi nổi những tia cực quang rực rỡ tuyệt lệ, tổ ba người Lãnh thị đều dán vào cửa sổ ngắm nghía, tuy Ferrari hình rồng thoáng chốc đi ngàn dặm, nhưng vẫn chưa từng tỉ mỉ thưởng thức qua quan cảnh mỹ diệu như thế.
Chỉ thấy những tia cực quang đó biến ảo khó lường, từ nơi tập trung dần dần phân ly ra không ít quang linh tiên tử, bọn họ hoặc là một nhóm năm ba người, đều đang ca hát khiêu vũ, vô cùng vui vẻ. Không ít tiên tử trẻ tuổi thậm chí còn múa quanh xe ngựa, có người thậm chí lại gần cửa sổ, làm mặt quỷ với tổ ba người Lãnh thị đang dán vào cửa sổ ngắm cảnh, còn làm ra khẩu hình: “Đồ nhà quê”, sau đó cười nhạo bay đi.
“Thật là một đám không có giáo dục!” Lãnh Tịnh vốn tâm tình không tốt hừ lạnh nói, cùng Bạch Điêu làm tư thế cút với đám tiên tử.
Những tiên tử cười điệu đó lại làm mặt quỷ với họ, không bao lâu đều bay sang chỗ khác.
“Bọn họ đang làm gì?” Tổ ba người Lãnh thị hiếu kỳ quan sát.
Một lúc sâu.
“Cha!! Ngươi nhìn cái đám không có giáo dục đó! Thực sự quá vạn ác!” Lãnh Tịnh chỉ cửa sổ tức giận nói.
Thì ra đám tiên tử đó ở giữa không trung tổ hợp thành năm chữ lớn phát quang “Đồ nhà quê đi chết”.
“Bọn họ tìm chết sao?” Lãnh Tịnh đứng lên, muốn ra ngoài giáo huấn bọn họ.
“Đừng đi a! Thiếu chủ, ngươi xem trên chỉ nam du lịch của Cố thị có viết này__ quang linh tiên tử là nhất tộc nương gia của thiên hậu, không thể chọc tới, sẽ chuốc lấy nhiều phiền phức.” Bạch Điêu huơ huơ chỉ nam du lịch trong tay nói.
“Vậy thì sao chứ, chẳng lẽ để bọn họ ức hiếp người như thế?” Lãnh Tịnh chọc ngón tay lên cửa sổ thủytinh, chỉ thấy chữ lớn phát quang đã biến thành mấy chữ “hạ tiện”.
“Cứ coi như không thấy là được.” Bạch Điêu bất đắc dĩ nói, “Thiếu chủ ngươi làm gì lại đi tính toán với đám tiểu hài đó?”
Thế là tổ ba người Lãnh thị lặng lẽ đi tiếp trong tiếng cười nhạo của những chữ lớn phát quang.
Chỉ là nghe nói vân đạo viễn cổ quanh năm trong xanh sau đó phát sinh sấm chớp mưa bão to lớn vạn năm chưa từng gặp, chính là phát sinh sau khi xe ngựa của tổ ba người Lãnh thị đi qua được một khắc, Lãnh Tịnh đối với việc này bảo trì im lặng, vì thế không thể nào xác định lần tai nạn thời tiết này rốt cuộc là nguyên nhân tự nhiên hay là do nhân tố con người tạo thành.
………………
Tuyết Long quốc, quốc gia thần tộc xa xôi quanh năm bị băng tuyết bao trùm, vì hoàng tộc là Tuyết Long nhất mạch nổi danh. Tuyết Long tộc ở trong long tộc có uy danh rất cao, đặc điểm là long thể của Tuyết Long tộc đều là toàn thân tuyết trắng, trời sinh đã có năng lực cực mạnh. Khi tổ ba người Lãnh thị tới bầu trời của Tuyết Long quốc, thấy được Tuyết Long quốc chân chính là một phiến tuyết nguyên và dãy núi nhìn không thấy điểm kết, nghe nói Tuyết Long quốc có lãnh thổ mười vạn dặm, nhưng tuyệt đại bộ phận vì quá mức hàn lạnh mà không ai cư trú, kỳ thật thủ đô Tuyết Long quốc chân chính nằm trong Lục Sơn ở đông bắc tuyết nguyên.
Lục Sơn là một ngọn núi to hình tròn, chắn hết tuyệt đại đa số phong tuyết, lại thêm địa khí tràn đầy linh lực, trở thành một trong những phúc địa bốn mùa như xuân của nơi băng thiên tuyết địa này. Cung điện nguy nga của Tuyết Long quốc, đứng thẳng trên Tuyết Thần Bình ở giữa Lục Sơn.
Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh đều cho rằng, sẽ có rất nhiều người ra đón tiếp họ, dù sao thân phận hiện tại của Lãnh Tịnh là “tiểu hoàng tử đã thất lạc nhiều năm của Tuyết Long quốc”, ai biết thiên mã lại kéo xe dừng lại ở nơi cách rất xa cửa cung điện, sau đó bọn họ và bốn thị vệ cùng ngồi xe lừa bí mật giả trang vào thành.
Kỳ thật Lãnh Tịnh rất muốn giống như xà ba, hưởng thụ ham muốn làm hoàng tử một lần, đãi ngộ như vậy không thể không nói đã khiến hắn cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Trong thành trì Tuyết Long quốc vô cùng phồn hoa, nhưng kiến trúc và cách ăn mặc của mọi người rất khác biệt với trung nguyên, nam nam nữ nữ long tộc đều mỹ mạo phi phàm, ai nấy đều ăn mặc tuyệt lệ, bất luận nam nữ đều làm đủ hết công phu cho vẻ ngoài, thậm chí có người không tiếc đeo lên đầu mình nhiều tầng bảo thạch rườm rà và đủ loại phục sức, hoặc là ở thắt lưng, mu bàn tay vân vân, đâu đâu cũng đeo vòng vàng vòng bạc lung linh hoặc là những chuỗi xích tinh mỹ, tóm lại, hoàn toàn là ăn mặc theo thời trang thiên giới khoa trương tinh chất.
Ngược lại đám người Lãnh Thanh Thanh, vì che giấu thân phận mà mặc bào xám, mặt cũng che đi, nhìn không có gì khác biệt với đám nhà quê. Tuyết Long tộc lấy diện mạo để phân phẩm cấp, diện mạo càng mỹ lệ, biểu rõ linh lực càng cao. Vì thế người có tướng mạo bình thường sẽ bị khinh thường, đám người Lãnh Thanh Thanh càng bị xem như là tiểu tốt hạ đẳng, suốt đường bị ném tới không ít ánh mắt coi khinh.
Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, bọn họ dừng lại ở cửa hông vương cung, thị vệ nói thầm vài câu với thủ vệ, rồi cho bọn họ vào.
Vương cung Tuyết Long quốc khí phái phi phàm, chỉ riêng một hành lang hông đã được chau chuốt đẹp đẽ tinh xảo, trăm chuyển ngàn hồi, cây mây xanh tươi rậm rạp quấn lên mỗi cây trụ trắng tuyết, hoa Tường Vi nở rộ tỏa hương, tuy chỉ một góc nhỏ, nhưng cảnh trí lại mê người như vậy.
Xuyên qua hành lang dài, mới đi vào trong trắc cung. Bên trong lại là một phen phong vị, ngàn môn vạn hộ, tầng tầng đa dạng. Đám người Lãnh Thanh Thanh chỉ lo đi theo thị vệ dẫn đường phía trước, cuối cùng tới một chỗ ở, trên tấm biển ngoài cửa viết ‘Tĩnh Điện’. Thị vệ giải thích: “Đây là tẩm cư của điện hạ ngài.”
Tổ ba người nhà quê liền đi vào Tĩnh Điện không người, trong Tĩnh Điện trang bị đầy đủ, bố trí vô cùng chỉnh tề, chỉ là trên bàn phủ một tầng bụi dày, rõ ràng nơi này đã rất lâu không có ai ở, ngay cả cung nữ thị tùng tùy tùng cũng không có, tất cả hiện tượng đều nói rõ, nơi này là một đại lãnh cung.
Nhưng Lãnh Thanh Thanh ngửi được khí vị hoàng gia quen thuộc và Bạch Điêu chưa từng có cơ hội vào cung đình đều hưng phấn đến chết, bắt đầu bận rộn quét dọn. Vì Lãnh Thanh Thanh muốn dùng vạn đạo xà xà phân thân thuật trong lời đồn để tăng nhanh tốc độ quét dọn, Lãnh Tịnh vội vàng chạy ra ngoài. Chuyện quét dọn này vĩnh viễn không tìm được đại gia Ferrari hình rồng.
Không hiểu Lãnh Tịnh rốt cuộc chuồn tới chỗ nào, tóm lại thời gian cơm trưa, Lãnh Tịnh đúng giờ trở về, mang theo thức ăn chất đống, thế nhưng còn có bánh nướng ở rìa đông hải, điểm tâm ngọt của nam man, trà hoa của viễn tây, và thịt viên chấm tương của tiểu sạp nơi đó, không cần ra khỏi cửa cũng nếm được mỹ thực thiên hạ, đây chính là chỗ lợi rất lớn của Ferrari hình rồng. Thế là Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu quét dọn tới đầu đầy mồ hôi liền trải tiệc ra đất, ba người ngồi xuống cùng ăn.
“Cha, ngươi rất quen thuộc đối với lễ nghĩa và quy củ cung đình đi.” Lãnh Tịnh thăm dò hỏi.
“Hừ,” Lãnh Thanh Thanh ôm bánh lớn ra vẻ, mặt hếch sang một bên: “Là ai nói không thèm gọi cha nữa? Hừ hừ hừ, nếu có người gọi một tiếng cha cha vạn tuế, ta liền đem hết lễ nghi cung đình ta biết ra giao cho hắn.”
“Vậy bỏ đi.” Lãnh Tịnh tiếp tục ăn cá nướng.
“Cha cha vạn tuế ” Bạch Điêu ngược lại kích động giơ vuốt lên, nhà quê mà, luôn sẽ có tâm lý sùng bái hoàng gia như thế. Trong lòng nó, thiếu đông gia nhờ vào tài năng bất phàm, sẽ có một ngày tiếp nhận vị trí của Tuyết Long đế, đến lúc đó Lãnh Tịnh liền biến thành hoàng đế nha mà bản thân ít nhất cũng sẽ được phong làm vương gia đi nga a Bạch Điêu vương gia không, lúc đó bản thân mới không thèm dùng cái tên ngốc nghếch Bạch Điêu này nữa, nó đã nghĩ xong hết rồi, đợi khi mình lên làm vương gia, liền đổi tên lại là Bạch Địch Áo, làm một vương gia hiền đức phong hoa tuyệt đại, có nhiều mỹ nhân bầu bạn bên cạnh, sau đó nô dịch bọn họ làm tạp vụ cho mình
Bạch Điêu chìm vào trong ảo tưởng mỹ miều.
Lãnh Thanh Thanh có người theo đuôi, càng thêm hưng trí, cao thâm khó dò nói: “Hừ, thích nghe thì nghe, ta chỉ nói với người thích học tập nghe thôi. Nghe này, Bạch Điêu, gặp hoàng đế phải gọi là phụ hoàng, thấy hoàng hậu phải gọi là mẫu hậu, thấy hoàng tử lớn hơn mình phải gọi là hoàng huynh, thấy hoàng tử nhỏ hơn mình thì ta chưa từng gặp qua cho nên không biết gọi là gì. Thấy những phi tử bình thường thì gọi là nương nương, thấy thái giám thì gọi công công, thấy cung nữ thì gọi tỷ tỷ!”
“Còn gì không còn gì không? Vậy trong cung phải sống sao để được yêu thích? Làm sao để khiến hoàng đế vui vẻ?” Bạch Điêu chớp chớp đôi mắt to long lanh hỏi Lãnh Thanh Thanh.
“Không biết.” Lãnh Thanh Thanh tiếp tục ăn bánh.
Đã biết gia hỏa này không nói ra được cái gì tốt… Bạch Điêu thất vọng ném đồ ăn xuống, đi quét dọn nhà xí chuyên thuộc của mình.
Thế là, tới tối, trong Tĩnh Điện trong trong ngoài ngoài đều thay đổi như mới, ba con ngồi trong Tĩnh Diện sạch sẽ sáng rực, hưởng thụ uống trà nói chuyện.
Đây chính là sinh hoạt cung đình của các ngươi sao? Đám nhà quê tự bế!!!!
Bọn họ nhàn nhã tám chuyện bát quái của tiên nhân thiên giới, cho tới khi ngoài điện truyền tới một tiếng hô: “Ảo phi nương nương giá đáo ”
Còn chưa đợi ba con thu dọn xong đồ vật đầy đất, đại môn đã bị mở ra, một đám cung nữ nối đuôi đi vào, cúi đầu đứng ở hai bên, một mỹ phụ cao quý hoa lệ khoan thai được vây quanh chậm rãi đi vào trong Tĩnh Điện. Khi nàng thấy rõ được ba con đang ngồi dưới đất, liền bước nhanh tới trước, một phát ôm lấy Lãnh Thanh Thanh đang ngây ngốc nghẹn ngào khóc nói: “Nhi tử khổ mệnh của ta a vi nương cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi ”
Lãnh Thanh Thanh bị cảm động cũng khóc theo, rất lâu, người tên Ảo phi nương nương này mới ngẩng đầu lên, nước mắt lượn vòng sờ trán Lãnh Thanh Thanh hỏi: “Hoàng nhi, nhiều năm như thế ngươi làm sao mà chịu được?”
Hóa ra vì cùng Lãnh Tịnh có sàng đệ chi hoan (chuyện trên giường), long khí trên người Lãnh Thanh Thanh quanh quẩn không tan, khiến Ảo phi hiểu lầm y chính là Tuyết Long hoàng tử.
“Ta… ta và Tiểu Tịnh sống cùng nhau.” Lãnh Thanh Thanh thành thật trả lời.
Ảo phi hàm lệ gật đầu: “Hài tử ngoan, sau này nương không bao giờ để ngươi chịu khổ nữa. Ngày mai nương sẽ mang ngươi đi gặp phụ hoàng, trả cho ngươi danh phận chân chính!”
Bạch Điêu mở to miệng nhìn tất cả, nhìn Lãnh Thanh Thanh, lại nhìn Lãnh Tịnh phiền muộn.
……………….
“Đây tính là gì! Rõ ràng ta mới là rồng, rõ ràng đã nói rõ hoàng tử đó để ta làm! Cha quá ngang ngược, tranh hoàng vị với nhi tử, đây tính là đạo lý gì!” Ảo phi đi rồi, Lãnh Tịnh bắt đầu náo sự với xà ba.
“Không phải nói ngươi ngay cả người cha này cũng không nhận rồi sao? Hừ, hiện tại cạnh tranh công bằng! Bản thân ngươi không giống hoàng tử làm gì lại trách cha!” Lãnh Thanh Thanh xem ra cũng rất hưởng thụ khi được nhặt lại thân phận hoàng tử. Y sờ sờ mặt mình nhắm mắt nói: “Ai da, cha quả nhiên vẫn có khí độ hoàng gia a, không giống bất hiếu tử đại nghĩa diệt thân nào đó, ngay cả cha cũng không nhận, chỉ xứng làm võ lâm minh chủ làm sơn đại vương a ai da y phục hoàng tử thật thoải mái ai da kim quan hoàng tử thật xinh đẹp ai da ai da ”
Đại bạch xà mê say mặc trang phục được đưa tới cười híp mắt cọ cọ.
“Đi giải thích rõ ràng với họ, ngươi chính là một con xà.” Lãnh Tịnh đi qua bóp cổ xà.
“Không! Ta giống hoàng tử hơn ngươi! Tức chết ngươi! Tử Tiểu Tịnh, xú Tiểu Tịnh!” Lãnh Thanh Thanh thè lưỡi xà hướng Lãnh Tịnh.
Bạch Điêu trốn sau trụ giường lén nhìn, trong lòng lặng lẽ nói: Tình kết hoàng thất của thiếu đông gia cũng không nhỏ a!
Lãnh Tịnh cuối cùng vẫn là lặng lẽ xoay lưng với bọn họ ngồi trên giường to lớn, không nhìn tới nhiệt độ đang giảm mạnh xung quanh, Lãnh Thanh Thanh đắc ý thử mặc tân y. Cuối cùng con đại bạch xà đắc ý này vì nhiệt độ quá thấp mà ngủ đông, trước khi ngủ vẫn còn ôm chặt phục trang hoàng tử.
Nghe độc giả nào đó nói Thanh Thanh là một con đại bạch xà tam quan bất chính, tam quan___ luyến ái quan, thẩm mỹ quan, trinh tiết quan.
Mà Lãnh Tịnh cuối cùng cũng ghen tỵ Lãnh Thanh Thanh một hồi, cho dù hắn chết cũng không thừa nhận bản thân đang ghen tỵ Lãnh Thanh Thanh, phải biết, Lãnh Thanh Thanh lần này là thời gian mỹ diệu đánh cược tính mạng để đổi lấy một lần duy nhất trong đời được nhi tử ghen tỵ, khi đang ngủ đông y còn nghĩ, cho dù chết cũng đáng, cảm giác được người ghen tỵ thật sự quá quá quá quá tốt!!!!