Võ lâm minh chủ là công việc xuất lực lại mệt nhọc. Trên giang hồ người có chút tâm nhãn đều không nguyện ý làm chức vụ này. Đa phần kẻ làm minh chủ, đều không vượt quá ba năm đã từ nhậm, mà Lãnh Tịnh ở vị trí này chịu khổ chịu oán, một lần là làm cả mười năm. Nhưng trong mười năm, hắn trừ có danh tiếng tốt, thực tế lợi ích thu được ít càng thêm ít. Vì Lãnh Tịnh khinh thường lấy quyền mưu tư, lại kiên quyết giữ vững công lý, cho nên làm võ lâm minh chủ mười năm, nói quá lên là còn không bằng chưởng môn một tiểu môn phái.
Lại nói tới kinh doanh của Lãnh gia sơn trang, Lãnh Tịnh thỉnh thoảng làm chút mối làm ăn cũng chỉ giống như chơi cổ phiếu, thu vào vừa đủ cân bằng chi ra. Lãnh gia sơn trang vì yêu quái xuất nhập liên tục, cho nên hạ nhân không nhiều lắm, hiện tại chỉ có một quản gia trông nhà tuổi tác cao là còn làm việc trong sơn trang, cộng thêm nô bộc trường kỳ là Bạch Điêu.
Phân tích như trên, thì thật ra sửu tiểu xà là một tên nhà quê chưa từng ngồi qua vị trí cao, chưa từng được người khác hầu hạ!
Vì thế Lãnh Tịnh đứng trước đại môn vương phủ, vẫn cảm thấy có phần không quen. Vương phủ này so với Lãnh gia sơn trang có năm sáu gian phòng, ba cái tiểu viện của hắn mà nói không biết xa hoa hơn bao nhiêu lần, chỉ mỗi đại môn đã cực độ xa hoa, một đám nô bộc từ sớm đã đứng chờ ở cửa nghênh đón hắn.
Vương phủ của sửu tiểu xà có hậu hoa viên quy mô không nhỏ, còn có thủy trì mọc đầy hoa sen, và rất nhiều lầu các cùng phòng ở xinh đẹp tinh mỹ, các hạ nhân thấy hắn cũng vô cùng tôn kính, đều tôn tôn kính kính gọi hắn một tiếng vương gia, còn có nhà bếp và đầu bếp riêng, món ăn mỗi ngày đều không lặp lại. Lãnh Tịnh đã đón cha và Bạch Điêu tới ở, ba con quê mùa tham quan vương phủ cả ngày. Khi Lãnh Tịnh giới thiệu Lãnh Thanh Thanh với hạ nhân, đã nói Lãnh Thanh Thanh là dưỡng phụ của mình, mọi người tuy kinh ngạc, nhưng cũng miễn cưỡng thừa nhận. Dù sao đối phương là vương gia, muốn làm gì cũng có đặc quyền.
Mai Hâm là một trong số đại tế ti của Lộ quốc, đặc biệt tới chúc mừng Lãnh Tịnh. Lãnh Thanh Thanh vừa muốn liên lạc với đám yêu quái nhà quê tại đó mở hội, đã bị Lãnh Tịnh nghiêm khắc ngăn cản, chỉ có thể ủ rũ đáng thương trốn trong nhà bếp hoa lệ chuyên dụng của mình nghiên cứu cách nấu mì mới.
Vì bạch long tộc có thể thông hôn cùng phàm nhân, Mai Hâm liền thuận tiện làm mối cho Lãnh Tịnh, hy vọng huyết mạch cường đại đó của sửu tiểu xà có thể kéo dài, đời đời hiếu trung Lộ quốc. Hơn nữa, Mai Hâm và các tế ti đều hy vọng, so với hộ quốc vương gia bệnh tật, bạch long Lãnh Tịnh trẻ tuổi khỏe mạnh càng thích hợp làm phu tế tương lai của nữ vương, cho nên âm thầm mật mưu rất lâu, tác hợp hai người, cố gắng tranh thủ cơ hội ở chung cho hai người.
Thế là, Mai Hâm nhét cho Lãnh Tịnh một bức thư mời, nghe nói là hoàng cung đại yến vào hôm sau, thọ thần mười chín tuổi của nữ vương, muốn Lãnh Tịnh chuẩn bị một chút lễ vật để nữ vương vui lòng.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Tịnh tham gia vào hoạt động xã hội của xã hội thượng lưu, trên dưới vương phủ đều rất tích cực, cực kỳ nhiệt tình chuẩn bị cho Lãnh Tịnh tham gia khánh điển, nhưng lại rầu rĩ về phần lễ chúc, Tịnh vương gia vừa mới nhận chức, bổng lộc chưa phát, làm gì có tiền chuẩn bị lễ mừng chứ?
Bạch Điêu hiến mưu kế: “Thiếu đông gia, thứ nữ nhân không thích nhất chính là áo khoác lông điêu, ngài nhất thiết đừng tặng thứ nữ nhân ghét nhất này ra, nếu không sẽ khiến nữ hoàng đại nộ, hậu quả không thể tưởng được.”
Lãnh Tịnh nhìn nó một cái, chỉ đáp: “Màu lông không tồi.”
Mà sau đó Bạch Điêu do chấn kinh quá độ, tiêu chảy ba ngày mới dừng.
Lãnh Thanh Thanh kiến nghị tặng mì thọ, bị sửu tiểu xà đương trường phủ quyết. Đây là lần thứ hai y bị nhi tử phản bác từ khi vào vương phủ này, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy rất ấm ức, rõ ràng y từng đạt được phụ quyền vô thượng mà!
“Không bằng tặng một lần đặc quyền cưỡi long phi hành đi!” Lãnh Thanh Thanh lại đề nghị lần nữa.
Lãnh Tịnh trừng.
“Vậy thì tặng vé vào cửa tham gia đại hội yêu quái thế nào?” Lãnh Thanh Thanh mắt long lanh không biết sống chết tiếp tục nói.
Lãnh Tịnh không để ý tới y nữa, cầm một sợi dây thừng đi ra.
“Lão gia! Thiếu đông gia nhất định bị ngài chọc tức nên đi treo cổ rồi!” Bạch Điêu thở dốc ôm bụng thò đầu ra từ nhà xí.
“Tiểu Tịnh mới không treo cổ. Hừ… thế nhưng làm lơ ta…” Lãnh Thanh Thanh bất mãn lầm bầm.
Một khắc sau, Lãnh Tịnh dùng dây thừng nâng một gốc san hô lớn kim hồng sắc cao một trượng đi vào, gốc san hô này vẫn còn ẩm ướt, hơn nữa hình dáng tạo thành một chữ thọ, xem ra là Lãnh Tịnh vừa mới moi ra được ở chân trời góc biển nào đó không biết.
Hoàng cung dạ yến, cung điện to lớn đèn đuốc huy hoàng, mông lung như cảnh mộng lúc màn đêm buông xuống. Lãnh Tịnh một thân vân bào triều phục thuần trắng, đầu đội mũ bạch ngọc minh châu, tới tham gia yến tiệc cao cấp nhất Lộ quốc.
Đồng hành còn có Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh nhất định đòi theo. Lãnh Thanh Thanh đi sau lưng nhi tử, kéo tay áo Lãnh Tịnh, đi qua hàng loạt cửa cung, cuối cùng đi lên chiếu tịch tại đại điện. Vị trí của Lãnh Tịnh nằm dưới vương tọa, mà trong rèm chu bên cạnh vương tọa, thế nhưng còn có một vị trí đặc thù, ở đó sớm đã có một thanh niên bạch y khí chất thanh lãnh, dung mạo ưu nhã ngồi, sắc mặt hắn trắng bệt, tựa hồ thân thể không khỏe, thỉnh thoảng cúi đầu ho khan. Mà long khí yếu ớt tỏa ra từ người hắn, biểu thị hắn chính là hộ quốc vương gia Lăng Hàn Băng trong truyền thuyết.
Khi nữ vương giá lâm, toàn bộ triều thần đều đứng lên hành lễ, chỉ có hộ quốc vương gia là mỉm cười với nàng, nàng mau chóng bước sang, kéo tay hắn, giận dữ nói: “Thân thể ngươi không khỏe, đã bảo ngươi đừng tới mà!”
Lăng vương gia lắc đầu nói: “Đây là thọ thần của ngươi, sao ta có thể không tới chứ?” Hai người thâm tình cuồn cuộn, khiến người khác động dung.
Mai Hâm ngồi bên phải Lãnh Tịnh, hầu như muốn cắn nát khăn tay, Lãnh Tịnh nghe nàng nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ! Nữ nhân đó có gì tốt chứ! Ai… nếu vương gia có thể nhìn ta một cái như vậy thì tốt biết bao…”
“…” Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh không nói nên lời, ngồi ở chính giữa, bị kẹp trong lốc xoáy tình cảm.
Thức ăn tại yến hội phong phú, còn có biểu diễn ca vũ tinh xảo, Lãnh thị phụ tử bị lạnh nhạt hiển nhiên một chút cũng không chịu thiệt, tuy không có ai kính rượu với họ, nhưng ba con đều đang vùi đầu ăn.
Khi Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đang ăn cua, hộ quốc vương gia nhân lúc nữ vương rời chỗ, chậm rãi đứng lên, cầm một ly rượu bước tới chỗ Lãnh Tịnh, đích thân kính rượu cho đồng tộc.
Sửu tiểu xà đứng lên cầm rượu đáp lễ. Lăng vương gia ôn hòa nói: “Nói ra thì ta chỉ có một phần tư huyết thống bạch long, không thể biến thân hoàn toàn, sau này trọng nhiệm của Lộ quốc và an nguy của thánh thượng phải trông nhờ vào Tịnh vương rồi.”
Lãnh Tịnh khom người đáp: “Đó là chức trách, thỉnh yên tâm.”
Vương gia lại ôn hòa như gió xuân nói: “Nhưng ta không yên tâm.”
Lãnh Tịnh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của hắn: “Ngươi muốn khảo nghiệm.”
“Không sai.” Lăng vương gia thu lại ý cười, “Ta phải bảo chứng được ngươi là chọn lựa tốt nhất cho Lộ quốc và Lâm Lang.”
“Phương thức?” Lãnh Tịnh không hề hoảng loạn, khí độ trầm lắng không vui khiến vương gia âm thầm tán thưởng.
“Tử đấu. Thắng được nguyên thân của ta, ta sẽ trao tất cả sức mạnh của ta cho ngươi.” Ánh mắt vương gia kiên quyết.
“Dạo này người thích hiến thân, thật sự nhiều quá dự liệu.” Lãnh Tịnh mỉm cười, ngồi xuống.
Lăng vương gia hơi nhíu mày: “Ngươi không đồng ý sao? Lẽ nào ngươi không muốn có được sức mạnh to lớn đủ để sánh được long đế của bạch long nhất mạch sao?”
Lãnh Tịnh duỗi tay ra, chỉ chỉ sau lưng hắn__ Đại điện yến hội.
Lăng vương gia không hiểu quay đầu, chỉ nhìn một cái, hắn liền ngây người, ly rượu trong tay cũng vì chấn kinh mà rớt xuống.
Nhưng không có tiếng ly rượu chạm đất.
Vì cả đại điện không biết từ lúc nào sớm đã bị kéo vào trong kết giới do Lãnh Tịnh tạo ra, ngay cả thời gian cũng ngưng kết, tất cả cảnh trí đều biến thành màu xám xịt. Mà ly rượu của Lăng vương gia trước khi chạm đất, sớm đã bị ngưng cố ở giữa không trung. Những ca kỹ yêu diễm ở trung tâm đại điện, cũng phát sinh biến hóa, màu da ai nấy đều chuyển lam, mọc ra sáu cánh tay, tay cầm đao kiếm, làm tư thế Atula. Mà các tân khách ăn uống linh đình, lại chậm rãi hóa thành sương khí, chậm rãi biến mất, cả đại điện trở nên bí hiểm và tịch lặng. Mà thế giới bên ngoài cửa sổ lại là một màn đen kịt hoàn toàn.
“A! Ngươi!” Lăng vương gia hầu như nói không nên lời, kết giới đáng sợ này hắn vẫn là lần đầu tiên thấy được.
“Nơi này là mộng yểm do ta tạo ra, ngươi cần ta chứng minh thực lực của mình thêm nữa không? Nếu là tử đấu, chỉ cần ta hơi thay đổi quy luật thế giới trong kết giới, thì ngươi sẽ tan biến lập tức.” Lãnh Tịnh chỉ vào tim mình, “Chỉ cần ta xoay đổi ý niệm.”
“Đây là thần lực sáng thế! Ngươi… tại sao ngươi lại có sức mạnh đáng sợ như vậy!?” Lăng vương gia ngã ngồi. Hắn đột nhiên hiểu được, Lộ quốc chiêu tới không phải là thảo long bình thường, mà là tai họa có thể mang tới nạn kiếp tam giới!
“Ngươi đang thầm hạ thấp nhân phẩm của ta.” Lãnh Tịnh nói.
Lăng vương gia đầu đầy mồ hôi, cắn chặt răng nói: “Ta biết ngươi là ai rồi. Ngươi là thứ thái cổ bị phong ấn đó… sao ngươi lại đến nhân giới? Ngươi… ngươi muốn gì? Tại sao lại chọn nơi này?”
Lãnh Tịnh cố ý mỉm cười cao thâm. Hắn vừa cười, Lăng vương gia liền khẩn trương muốn chết, hắn giãy dụa một phen, cuối cùng quỳ xuống nói với Lãnh Tịnh: “Thái cổ thần long, xin ngài tha cho Lộ quốc…”
“Hình như ngươi rất hiểu ta a? Ta hiếu kỳ ngươi từ đâu biết được tình trạng của ta.” Lãnh Tịnh hỏi.
“Bí điển đời đời tương truyền của bạch long tộc có ghi chú về ngươi.” Vương gia nói, hắn nói xong liền trở nên bi ai: “Thiên địa phong ấn sụp đổ, thái cổ thần long phá phong ấn xuống trần gian, a… Lâm Lang a… ta phải làm sao mới có thể bảo trụ được lê dân bách tính và ngươi a…”
“Giao bí điển cho ta, ta sẽ không làm khó các ngươi.” Lãnh Tịnh bắt đầu dọa dẫm, hắn không ngờ danh hiệu thái cổ thần long lại có lực uy hiếp đến thế trong thần ma.
“Vậy có phải ngươi sẽ rời khỏi Lộ quốc?” Vương gia trông mong hỏi.
“Không được.” Lãnh Tịnh cự tuyệt.
“Nguyện vọng của ngài ta đều sẽ tận lực thỏa mãn, xin ngài đừng lưu lại nơi này.” Vương gia một lòng đuổi người.
Lãnh Tịnh lắc đầu nói: “Ngươi dám mệnh lệnh ta?”
Vương gia lập tức nghẹn lời, rất lâu mới nói: “Không dám…”
“Ta dự định định cư tại đây. Ngươi không cần nói nhiều. Lui xuống, nếu không đừng trách ta vô tình.” Lãnh Tịnh lãnh mắt quét nhìn, Lăng vương gia lập tức không dám nói nữa.
Lãnh Tịnh phất tay áo, thu kết giới, đại điện hồi phục bình thường, lúc này mới nghe thấy tiếng ly rượu chạm đất, thì ra tất cả những gì xảy ra vừa rồi, trong hiện thực chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Lăng vương gia toàn thân mồ hôi lạnh, hắn nhìn Lãnh Thanh Thanh đang vùi đầu ăn bên cạnh Lãnh Tịnh, đột nhiên hiểu rõ được cái gì__
Thái cổ thần long có sức mạnh diệt thế lưu lại nhân gian, tựa hồ là chịu phải trói buộc gì, trói buộc đó chẳng lẽ chính là thanh niên bạch y trước mắt này sao?
Thái cổ thần long cũng động tình rồi sao? Lăng vương gia đột nhiên cảm thấy có cơ chuyển biến.
Chiếu tịch tiến hành được một nửa. Lãnh Thanh Thanh vì uống quá nhiều nước hoa quả, muốn đi giải quyết, nói một tiếng với Lãnh Tịnh rồi lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi. Lăng vương gia ưu tư nặng nề cũng mượn cớ đi giải quyết rời chỗ, nữ vương hơi nhíu mày, ánh mắt đảo qua Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh tâm niệm như điện, liệu được vương gia muốn làm gì, chẳng qua hắn tin, Lăng vương gia quấn không lại cha, cho nên yên tâm tiếp tục vùi đầu ăn, Bạch Điêu vẫn luôn ăn, cái gì cũng không biết.
Trước cửa tịnh phòng, Lăng vương gia cản Lãnh Thanh Thanh, khách khí hỏi: “Công tử, ngươi và Tịnh vương gia có quan hệ gì?”
“Hắn và ta quan hệ không bình thường, hắc hắc.” Lãnh Thanh Thanh tự hào nói.
“Không bình thường tới mức độ nào?”
“Chúng ta cùng ăn cùng ngủ cùng tắm, có lúc còn quấn đuôi (***).” Lãnh Thanh Thanh chớp mắt nói.
Lăng vương gia lập tức đỏ mặt, hắn xấu hổ nói: “Vậy… vậy ngươi có biện pháp khuyên hắn, bảo hắn rời khỏi Lộ quốc không? Công tử, sau khi sự thành, tiểu vương nhất định trọng tạ ngươi, chỉ cần ngươi đưa ra điều kiện, tiểu vương nhất định sẽ làm cho ngươi.”
“Rời khỏi Lộ quốc? Không thể.” Lãnh Thanh Thanh lắc đầu, “Hắn lại không phải tiểu hài, ta quản không được hắn. Lời ta nói hắn không nghe.”
Vương gia thở dài: “Vậy chỉ đành đắc tội.”
Vừa nói xong, mấy ảnh vệ từ chỗ tối lao ra, muốn hạ thủ với Lãnh Thanh Thanh. Nhưng mà, khi ảnh vệ đang muốn đánh ngất Lãnh Thanh Thanh, một con bạch xà cực lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ, hơn nữa còn là một đại bạch xà cười híp mắt, một đại bạch xà cười híp mắt, mà còn là lúc nửa đêm, thật khủng bố!
“Má ơi!!!!” Các ảnh vệ thét lên, không ít người ném bỏ đao kiếm chạy bán mạng.
Lãnh Thanh Thanh thè thè lưỡi, thì ra những người này đều sợ mình giống như Lãnh Tịnh.
“Thì ra ngươi là người của xà thần tộc.” Lăng vương gia niệm khẩu quyết, muốn thu phục Lãnh Thanh Thanh. Chỉ thấy ngón tay hắn kết ấn, chỉ về hướng Lãnh Thanh Thanh quát: “Thiên địa toàn cơ, phong hỏa kim lôi, xá lệnh thần phong! Lạc lôi!”
Lãnh Thanh Thanh liền la: “Đậu xanh kéo mì, người thấy người yêu, nhi tử lại ghét, thật không biết sao!”
Thế là cái gì cũng đều không phát sinh.
Đương nhiên, vì hoàng cung hiện tại đều bị Lãnh Tịnh hạ kết giới triệt tiêu pháp lực chú thuật.
Vì vậy Lăng vương gia rất phiền não bỏ về. Hắn nhìn bàn tịch, Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh vẫn vùi đầu ăn. Một cảm xúc tuyệt vọng bắt đầu lan tràn trong lòng hắn.
“Cha, vừa rồi ngươi nói gì với vương gia đó?” Lãnh Tịnh hỏi y.
“Chuyện người lớn con nít đừng nhiều chuyện.” Lãnh Thanh Thanh lấy uy phong gia trưởng ra, nhưng lại thân thiết ôm mì gấm ngự chế trước mặt không buông.
“… Ngươi cũng chẳng nói được cái gì tốt đẹp đâu.” Lãnh Tịnh nói.