Kristen xúc thìa thịt hầm đưa vào cổ họng của Selig với một tốc độ khiến anh không kịp nhai, chỉ kịp nuốt chửng. Đến khi anh có cảm giác nghẹt thở thì anh quay sang nói khi miệng còn đầy thức ăn “ Trời đất, Kristen, anh thề với em, em có cho anh ăn với tốc độ ấy thì anh cũng không thể hồi phục nhanh được đâu”
Bản thân anh cũng ngạc nhiên với câu nói ấy của mình, một người phàm ăn như anh, với một niềm thôi thúc có thể tống thật nhiều thức ăn xuống dạ dày mình càng nhanh càng tốt như em gái anh. Anh cũng muốn tự mình làm điều đó, đã thử, nhưng đôi tay anh vẫn không hề theo ý mình, run lên sau vài lần nỗ lực.
Sự yếu ớt khiến anh tức giận, tất nhiên. Điều đó hoàn toàn làm anh phát điên lên khi nghĩ rằng mình không thể tự làm gì cho bản thân. Và anh chỉ có thể hi vọng rằng nguyên nhân chính của việc này là do thiếu dinh dưỡng hơn là một chứng bệnh lạ nào liên quan đến vết thương trên đầu có lẽ sẽ không sớm biến mất. Ý nghĩ rằng anh có thể không bao giờ trở lại như xưa khiến anh vô cùng lo sợ vì điều đó đơn giản là không thể chấp nhận được. Và rằng anh ngày càng yếu đi không mấy vui vẻ gì.
Anh không thể tin nổi chuyến đi ngắn ngủi từ nhà tù của mình tới cái xe ngựa, thậm chí là với sự giúp đỡ của Turgeis khổng lồ - đã hút cạn chút sức lực cuối cùng anh có được sau một đêm ngủ say. Nhưng giấc ngủ mà anh vừa choàng tỉnh cũng khiến anh khỏe hơn chút, ít nhất là đủ để khi anh nói, giọng anh không đến mức sắp chết.
Kristen thì chờ đợi một cách kiên nhẫn khi miệng anh mở ra lần nữa, không một lời bào chữa về sự sốt sáng của mình. Nhưng khi anh hỏi, trước khi ăn tiếp “ Royce đâu rồi?”
“ Vẫn ở Wessex, em có thể hình dung là thế”
Selig ngừng nhai vì ngạc nhiên. Anh đã nghĩ rằng em rể của mình chỉ đang bận bịu đâu đó quanh cái trại này, chứ không phải anh ta không hề có mặt tại đây.
“ Chú ấy thực sự cho em đi một mình tới đây ư?”
Nàng không nhìn vào mắt anh khi trả lời “Anh ấy không ở đó để em nói về dự định của mình”
Phải mất một lúc để Selig tiêu hóa điều đó, và rồi anh chỉ nói “ Chú ấy sẽ rất tức giận”
Nàng cố tỏ ra không lo lắng “ Em đoán vậy”
“ Rất tức giận”
Giờ thì nàng nhìn chằm chằm vào anh “ Em biết, anh trai, đừng bận tâm đến chuyện đó nữa. Đó là việc của em, không phải của anh. Giờ thì hãy kể rõ bệnh tình của anh cho em nghe để em có thể báo cho thầy thuốc”
“ không, nếu em còn yêu anh, thì không thêm một thầy thuốc nào nữa”, anh ngắt lời và thực sự rùng mình. “ Người mà tự cho bản thân mình là một thầy thuốc tài giỏi, nhưng tất cả những gì bà ta làm đó là cố gắng đầu độc anh đến mức anh không thể nuốt trôi cái gì xuống bụng cả”
“ Tức là anh đã được cho ăn?”
“Ừ, nhưng không có chút tác dụng nào, nhờ vào con mụ phù thủy đó”.
Kristen gật đầu suy tư. “ Người ĐM đó nói rằng anh bị cho uống thuốc xổ để hạ sốt, và điều đó có vẻ hiệu quả vì giờ anh có vẻ hạ sốt rồi”
“ Cơn sốt của anh không quá nghiêm trọng đến mức ấy” Anh ngắt lời, những giờ dài đằng đẵng của cơn đau và mê man khiến tâm trí anh rối bòng bong. Cơn mê sảng, thuốc độc và tiếng cười “ Ít nhất là đó những thứ anh còn nhớ”, anh nói thêm.
“ Anh trải qua từng ấy thứ trong ba ngày ở Gronwood ư?” Nàng hỏi.
“ Ba ư?”
Anh mắc nghẹn với muỗng thức ăn khi nghe thấy điều này. Những cử động của anh thật chậm, nếu anh không đủ hiểu em gái mình để phối hợp với phản ứng của nàng, anh sẽ không kịp đưa tay ra từ chối hành động bất cẩn tiếp theo của nàng là định đấm vào ngực anh để thức ăn đi ra. Giờ anh chỉ gầm gừ vì cơn đau mà nàng có thể mang lại khi cố gắng giúp đỡ.
Một cách tự vệ, Kristen cũng gầm gừ ngay lại “ Em chưa bao giờ tỏ ra là một thầy thuốc tài ba cả, thưa anh trai”
“ Thậm chí là một người bình thường”, anh trai nàng đồng ý, “ Em dường như thành thục hơn trong chuyện làm đau hơn là làm lành vết thương”
Nàng mặc kệ, và vẫn tiếp tục “ Nhưng anh đang bị dính với em vào lúc này, nên anh phải chịu đựng em thôi”.
Anh vẫn còn nhăn nhở với em gái của mình sau đó, nhưng vẫn tiếp tục ăn những muỗng thức ăn tiếp theo và nói tiếp “ Dù sao thì anh cũng sẽ cố gắng sống sót với sự dịu dàng của em- không, em không thể bạt tai anh vào lúc này”
Nàng ngồi quay lưng, mỉm cười “ Thật đáng xấu hổ. Anh cần chúng”.
Anh không còn nhăn nhở nữa, nhưng vẫn nhìn nàng “ Anh đoán là vào mỗi ngày khi anh hồi phục?”
“ Đúng rồi”.
“ Anh ước rằng trí nhớ của em không dài đến thế”. Anh thở dài “ Thực ra anh chỉ ước trí nhớ của anh không nghèo nàn như bây giờ. Hãy giải thích cho anh về cái “ ba” ngày đó”.
“ Đó là thời gian anh bị giam giữ”
“ anh không nghĩ rằng nó dài đến thế”
“ Thế anh nhớ cái gì”
Biểu cảm của anh thay đổi ngay lập tức, trở nên đầy tức giận “ Nỗi đau và …tiếng cười của cô ta. Luôn luôn là tiếng cười ấy. Anh chưa bao giờ biết một người đàn bà nào có thể cảm thấy sung sướng với những nỗi đau của người khác”.
Kristen nghiến răng khi nghe từng lời “ em sẽ không hối thúc anh, nhưng có lẽ anh nên nói rõ hơn về chuyện đó”.
Điều này khiến anh thở dài, hút đi một chút giận dữ “ Điều này không hối thúc gì anh, Kristen, chỉ là không có nhiều điều để kể. Bọn anh bị tấn công ở Wessex, những tên cướp, anh đoán vậy. Họ rơi từ trên cây, có nhiều người”
“ Vâng, còn có tin đồn rằng anh đã chết. Đó là nơi mà Royce tới để điều tra. Và anh đã bị đánh vào đầu?”
“ Từ đằng sau. Có vẻ là bằng dùi cui, vì không có vết máu nào. Nó hạ gục anh ngay lập tức. Và khi anh tỉnh dậy, anh đang ở một mình, trong bộ quần áo xa lạ, và cơn đau đầu khiến anh không di chuyển được mấy. Anh nôn mửa không có lí do, và thấy mình yếu như một đứa trẻ. Ôi, anh chưa bao giờ thấy mình thảm hại đến thế.”
Nàng thấy vô cùng thương xót cho anh trai “ Vết thương có lẽ là khá nghiêm trọng, nàng tiếp lời “ em thấy cục u , có vẻ nó đã xẹp đi nhiều khoảng 3-4 lần, nếu anh bị tấn công từ dạo đó”.
“ Có lẽ vậy, anh cũng đồng tình. “ nhưng khi anh tỉnh dậy, anh nghĩ mình đang ở Wessex, rằng chỉ 1 hay 2 ngày đã trôi qua vì anh không có tí râu nào. Thế mà anh lại ở Đông Anglia, mà anh có một chút ý niệm nào về chuyện mình tới đó bằng cách nào”.
“ nửa tháng mà không có chút hồi tưởng nào ư?”
“ ừ"
“ Và không có tí râu nào?”
“ Ừ”
Nàng lại suy tư thêm một lúc lúc “ Rõ ràng là có ai đó đã mang anh cùng họ tới Đông Anglia và chăm sóc anh một thời gian, mặc dù anh đã ngủ suốt hành trình. Em chỉ không hiểu sao họ lại bỏ rơi anh”
“ Anh chỉ tự hỏi họ là ai và tại sao họ lại quan tâm đến anh. Anh không thể tưởng tượng những tên cướp Saxon lẩn trốn quanh Đông Anglia”.
“ không có lẽ họ là những tên cướp Đông Anglia tới Wessex”
“ Và quyết định rằng anh đáng với một món tiền chuộc?”
Nàng gật đầu “ Nhưng chúng đã từ bỏ việc chờ đợi anh tỉnh dậy và nói cho chúng biết người mà chúng có thể đòi tiền chuộc”
“ Có thể”, anh cũng đồng ý.
Kristen thở dài “ Có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết. Nhưng nếu anh không bao giờ tỉnh dậy vào lúc đó, điều hơi đáng nghi ngờ họ cho anh ăn uống tử tế, nếu họ thực sự quan tâm. Ít nhiều điều này giải thích về sự yếu ớt của anh. Và anh vẫn đang đau đầu phải không ?”
“ Ừ, nhưng không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng nữa. Nếu anh ngồi yên thì sẽ không thấy đau, nhưng giờ anh đang phải đánh vật với cơn đau khác nữa”
“ ở đâu?”
“ Sau lưng”.
Nàng không nhìn được lưng anh. Anh không mặc áo chẽn, nhưng anh đã đặt lưng lên chiếc xe ngựa và không hề nhúc nhích. Thậm chí bây giờ, để cho anh ăn, nàng cũng chỉ ấn thêm quần áo đặt dưới đầu anh để anh được nâng lên cho dễ nuốt thức ăn.
“ Một vết thương khác ư?”
Một lần nữa thái độ anh lại thay đổi, với một cơn phẫn nộ “ Hãy hỏi con quỷ cái người ĐM đó”.
Kristen cũng không chờ đợi nhiều. Nạng lật vai anh cho đến khi anh chậm chạp xoay người. Nàng nghe thấy tiếng rên và nhìn thấy lí do. Những mảng vẩy được hình thành đã dính vào tấm ván. Và khối thịt màu xám xanh đang rỉ máu…
Đó là quá nhiều đối với Kristen . Buộc tội nhầm một người về tội gián điệp và ép cung ư? Và một người phụ nữ đã ra lệnh ư? Một người phụ nữ?
Selig không thể nhìn được vết thương, chỉ cảm nhận được, nên nàng trấn an anh mình “ nó không tệ như vẻ bề ngoài”
“ Nhưng cảm giác của nó thì thật tệ”
“ Vì anh đang quá yếu nên thấy vậy thôi” Nàng cố gắng trấn an để anh quên đi điều đó, mặc dù chính nàng không thể “ Anh có được ăn chút nào trong suốt thời gian đó không ?”
“ Cái ngày mà anh tỉnh dậy, trước khi tới Gronwood”
Giờ thì nàng nói một cách nhanh chóng “ nào, anh sắp hết chỗ thịt hầm này, và thêm nữa, em hi vọng. Em muốn anh ăn với chế độ đều đặn, và nhiều nhất có thể”. Nàng đặt chiếc bát trên tấm ván, cạnh khuôn mặt của anh. “ Anh có thể tự xoay xở với chỗ còn lại, em nghĩ vậy, cũng không quá xa để với tới. Em sẽ đi và gặp thầy thuốc bây giờ, và đừng phản đối gì cả. Bà ta sẽ có những nô lệ theo hầu, và có cái gì có thể chữa được vết thương kia, và không đau đớn gì, em đảm bảo”.
Nàng cũng không cho anh có một cơ hội nào phản đối, nhất là khi điều này có lợi cho anh. Nàng rời khỏi chiếc xe, cẩn thận để không làm nó xê dịch để động chạm đến anh. Nhưng thực ra không phải nàng đi tìm thầy thuốc – chưa phải lúc. Nàng nhìn quanh và tìm thấy người phụ nữ ĐM, đang ngồi với Thoroft cách đó vài feet.
Erika đã nhìn theo chiếc xe khi Kristen xuất hiện. Nàng nhảy vài bước, khiến Thorolf tưởng nàng có ý định chạy trốn cho đến khi anh nhìn thấy Kristen đang tới.
Erika không chạy, mà đứng lì trên mặt đất, mặc dù nàng đang run lên. Cô ấy đã nhìn lưng anh ấy, nhìn thấy những gì mà mình đã làm khi tức giận, không có một lời bào chữa nào cả…
“ Tôi đã hỏi cô trước đây”, Kristen nói, khi tới gần họ, giọng nàng có vẻ bĩnh tĩnh khiến Erika phải ngạc nhiên. “ Tôi sẽ có câu trả lời lần này. Nếu Selig tới Gronwood với vết thương, như Turgeis 10 feet đã nói, và anh ấy cần sự giúp đỡ. Cô đã làm gì để giúp anh ấy?”
“Tôi đã tra tấn anh ấy”
Đó là thời điểm tồi tệ nhất cho những lời lẽ thú tội đó thốt ra từ miệng Erika nhưng khi đó, nàng đã kìm nén quá lâu. Mặc dù vậy những gì Kristen nghe thấy không phải là một lời thú tội, đó chỉ là một sự xác nhận về kết luận nàng đã nghĩ tới, và nàng giải tỏa nỗi tức giận của mình với một nắm tay chặt phía sau.
Đó là một cú đấm mạnh, đến từ một người phụ nữ, một người không bao giờ kìm nén cơn giận trong kiểm soát. Nó đã hạ gục Erika xuống đất, nơi nàng nằm dài dưới chân Thorolf, mái tóc vàng óng của nàng ngập trong đất bẩn. Anh ấy không cố gắng cản nàng ngã. Anh ấy có thể, nhưng đã không làm
Một bên má Erika cảm thấy nóng bừng. Nó đã bị đập mạnh bởi cạnh của răng nàng, máu tuôn ra từ khóe miệng, nhiều đến mức nàng phải nhổ ra hoặc nuốt vào.
Kristen đứng trên nhìn , đôi tay nắm chặt, cánh tay cứng lại, thét lên với cô ta bảo đứng dậy, rằng nàng chưa xong với cô ta. Nàng sẽ phải đánh nhau với cô ấy, Erika chắc chắn về điều này, và sẽ không có một người đàn ông nào giúp cô – Turgeis . Ồ, Freya ngọt ngào, không. Nếu anh ấy ở gần, nếu anh ấy đang quan sát, anh có thể quên mất hiểm nguy mà lao vào cứu nàng. Không gì có thể ngăn cản được anh, và anh có thể chết. Và Kristen vân đang hô hào náng đứng dậy.
“ Xin cô, đừng ở nơi mà anh ấy có thể thấy”.
Mọi lời cầu xin không có chỗ ở đây, Kristen chế giễu “ Cô ảo tưởng rằng ai đó ở đây sẽ quan tâm đến chuyện gì xảy ra với cô ư?”
“ Turgeis “, Đôi mắt xanh ngập sâu ẩn ý đó.
Chỉ một cái tên được nhắc tới cũng khiến nửa tá gươm được dựng lên gần đó, nhưng Kristen không hề thấy bị đe dọa với viễn cảnh người khổng lồ ấy có thể xuất hiện. Nàng đang quá tức giận.
“ Vậy cứ để hắn tới. Tôi đoán cả hai chúng ta sẽ không nhận ra nổi. Giờ thì đứng dậy—“
Nàng bị ngắt lời, bởi một giọng nói ít ngờ tới nhất “ Không, Kristen. Hãy cho cô ta ăn. Giữ cô ta khỏe mạnh. Những gì cô ấy sẽ phải chịu đựng sẽ đến từ anh”.
Kristen gây nên một âm thanh đầy tức giận và lại gần chiếc xe ngựa. Selig đã kéo mình nhổm dậy và đang dựa vào chiếc xe để giữ vị trí đó.
“ Hãy cho em –“ nàng bắt đầu.
“ không , cô ấy nợ anh, không phải em”
Giọng anh không khỏe lắm, nhưng không thiếu sự cứng đầu trong đó. Việc cố gắng ngăn cản nàng đã tiêu tốn khá nhiều sức lực của anh, và anh có thể còn tranh cãi nếu nàng khăng khăng. Nàng có thể nhận thấy điều đó, đó là lí do mà nàng phải làm theo, mặc dù không mấy thích thú.
“ Khá đấy, nhưng em không hề thích thế chút nào. Và anh hãy nằm xuống. Nghỉ ngơi quan trọng như thức ăn cho anh vào lúc này. Đừng bao giờ để em nhìn thấy anh phớt lờ một trong hai thứ đó một lần nữa.”
Selig nhìn lại một lần nữa vào kẻ tù nhân mảnh khảnh đang nằm vùi mình trong đất và mỉm cười, hay ít nhất là cố gắng làm vậy. Chỉ điều đó thôi cũng là quá sức với anh và anh nằm vật lại trên tấm phản với một tiếng rên.
Kristen thì nghiến răng lại vì cơn tức giận của nàng là thay cho anh trai mình, và chính anh lại là người từ chối. Cơn tức giận thì quá mạnh mẽ, đến mức nàng nghĩ mình cần phải làm gì đó. Nàng có thể thấy được quan điểm của anh. Nếu là nàng, nàng cũng không muốn người thân của mình đi trả thù nếu nàng có khả năng tự làm lấy. Và Selig có thể làm được điều này nếu anh hồi phục – và anh tốt nhất nên hồi phục sớm.
Nàng liếc nhìn một lần nữa vào người phụ nữ ĐM, một lúc lâu trước khi nàng lại gần cô ấy. Erika vẫn nằm trên đất, mặc dù đã ngồi dậy vào lúc này nhưng vẫn không đứng lên. Biểu lộ của Kristen cũng không bớt mấy phẫn nộ. Và Erika không khỏi cảnh giác.
Nhưng Kristen chỉ nhìn tới Thorolf khi nàng tới gần họ để hỏi “ Cô ta đã được cho ăn chưa?”
“ Cô ta không xứng đáng”, đó là ý kiến của anh.
Nàng cũng đồng tình với anh ấy, nhưng cũng phải thừa nhận một cách khó chịu “ Có lẽ là thế, nhưng Selig đã không bị bỏ đói bởi cô ta và người của cô ta. Và anh đã nghe lời anh ấy”, nàng nói thêm với sự căm tức “ Cô ta sẽ được giữ gìn khỏe mạnh cho tới khi anh ấy có thể tính sổ được với cô ta”.
“Ý em là để kiềm chế chính em?”
Điều này được nói ra để trấn an nàng theo một chừng mực nào đó. Em gái của anh ấy Tyra đã là người bạn thân nhất của nàng trong những năm thiếu thời và Thorolf đã thay thế chỗ em gái của mình trong những thời gian Kristen sống trong ngôi nhà mới của mình. Thực tế, anh có thể trêu chọc nàng như những người anh trai thường làm trong khi những người khác thì không.
Điều anh vừa trêu nàng khiến nàng trông có vẻ tư lự và buông ra tiếng thở dài. “ Em sẽ tự hài lòng bản thân khi tưởng tượng đến điều mà cuối cùng Selig sẽ làm với cô ta”
“ Luộc chín trong dầu?”
“ Là điều dễ chịu nhất”
Cả hai đều không nhận thấy Erika đã trở nên trắng bệch vì sợ mà không hề hay biết là họ đang nói đùa. Nàng đang phải cố gắng nuốt trôi nỗi hoảng loạn này. Và nếu họ không tiếp tục nói về việc cắm trại và những kế hoạch thì nàng sẽ không thể bĩnh tĩnh trước khi đôi mắt màu biển của Kristen lướt qua nàng lần nữa
“ Cho cô ta ăn đi T horolf” , Kristen đề nghị “ Và mang cô ta tới gần em để đảm bảo cho buổi tối. Em sẽ cần dây thừng. Nếu chúng ta không có thì hãy cử người đi kiếm đi”
Nàng quay người rời đi. Nhưng Erika ngăn lại. Nàng đã bị đối xử như một đồ vật, được đề cập tới, nhưng không bao giờ nói chuyện cùng. Điều đó cũng đủ khiến nàng mất bình tĩnh, mặc dù nàng không hề nhận ra, vì nàng quá là sợ hãi nên không còn chỗ cho sự tức giận. Đó là một điều tốt vì sẽ là ngu ngốc nếu chọc giận những người này.
“ Cô có thể canh giữ tôi lúc này. Tôi không thể ăn”
“ Cô sẽ ăn—“
“ Tôi không thể nhai thưa cô Kristen “
Đó không phải là một lời nói dối. Bên trong đôi má của Erika đã tê cứng để có thể nhai thức ăn. Đó là chưa kể chỉ nguyên nghĩ đến những món ăn cũng khiến nàng buồn nôn.
Thay vào đó nàng nói “ Có lẽ là vào sáng mai”
Kristen không nói gì trong giây lát, rồi sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng gật đầu và nói lời cuối với Thorolf “ Giờ kiếm cho em dây thừng đi” Rồi nàng thúc vào chân Erika và kéo cô trở lại chiếc xe.
Erika không trở lại trên tấm phản như nàng nghĩ. Nàng bị xô mạnh ngồi xuống đất, cạnh một bánh xe. Kristen thì đứng bên cạnh nàng, đá chân một cách thiếu kiên nhẫn khi chờ dây thừng. Vẫn không có một lời nào được nói với Erika một cách trực tiếp, mà có lẽ không có lời nào sẽ được nói.
Hàng phút trôi qua, Erika bắt đầu quẳn quoại. Nàng biết mình sắp bị trói và bỏ mặc suốt đêm và nhắc nàng rằng nàng không…
Khuôn mặt nàng bắt đầu nóng lên, nhưng nàng vẫn phải hỏi “ Cô có thể? – Tôi cần – Cái đó—“
Một thoáng cau mày khi Kristen ngắt lời “ Thorolf đã quên không đưa cô ra bụi rậm ư?”
Khuôn mặt Erika giờ đã bùng lên, nhưng nàng vẫn phải nói “ không, nhưng tôi không thể - với anh ta. Cô nói anh ấy không được để tôi ngoài tầm mắt”
“ Chúng tôi cũng thế, nhưng một tù nhân thì không thể để lơ là”
“Xin cô đấy, với tư cách hai người đàn bà. Nếu cô đặt mình vào vị trí của tôi-- ”
“ Tôi đã từng ở vị trí của cô, quý bà ĐM a. Tôi đã từng là một tù nhân, với hầu hết những người Vikings mà cô thấy ở đây bị xích cùng tôi, và hầu hết những người Saxon kia canh gác. Cô nghĩ tôi có chút riêng tư ư?”
Vậy điều đó cũng là thật, những gì Selig nói về người em gái lấy người cầm tù mình là đúng. Và những người tù nhân trước đây và lính gác trước đây giờ đang sát cánh bên nhau? Erika vẫn không thể hình dung mọi chuyện, và nàng vẫn muốn hỏi nhưng không dám.
Nàng chỉ nói “ Xin cô!”
Với một giọng đủ thê thảm khiến Kristen phải gầm gừ “ Bah” và thúc vào chân cô “ Nếu tôi không thấy thực sự cần thiết …”
Erika cảm thấy như trút đi gánh nặng, không cần biết đến những ngón tay của nàng, khỏe như của một người đàn ông, đang kéo lấy cánh tay nàng và lôi đi. Khi Kristen dừng lại tại một bụi rậm, đôi mắt nàng nhìn lên bóng tối trên cao và Erika rên rỉ trong lòng với ý nghĩ người phụ nữ ấy đã thay đổi.
Và nàng không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy “ Người khổng lồ đó có phải là chồng cô?”
Erika không nghĩ để nói dối “ Anh ấy là cái bóng của tôi, từ lúc tôi cứu anh ấy khi tôi còn nhỏ. Tôi như là con gái của anh ấy”.
“ Và cô tin rằng anh ấy đang ở ngoài kia?”
Giờ thì nàng đang nghĩ đến một lời nói dối , nhưng không thấy có nó chút hữu ích gì “ Tôi sẽ ngạc nhiên nếu anh ấy không ở đó, nàng thú nhận, điều này hiếm khi xảy ra – tôi ở ngoài tầm nhìn của anh ấy”
“ Điều đó không mấy có lợi cho anh ta”, Kristen nhắc lại “ Cô đang ở ngoài tầm kiểm soát của anh ta, thậm chí anh ta có thể theo trên cả hành trình tới Wessex”
Vừa nói, nàng vừa gọi một người đàn ông ở gần đó để gom thêm 5 người khác chia nhau gác quanh khu vực nàng định tới. Nàng sẽ không cho phép người tù nhân của nàng một cơ may trốn thoát , và đôi má của cô ta bừng lên một lần nữa.
Kristen nói tiếp “ Bỏ bớt vẻ tiểu thư đi”
Erika nghe thấy và im lặng “ Tôi không thể làm gì được “
“ Vậy thì cô nên đủ khôn khéo để vượt qua nó” Kristen nói lại “ Khi anh trai tôi xong việc với cô, sự bối rối sẽ thứ cuối cùng cô nghĩ tới”
Đó như là một lời hứa hẹn với Erika. Người phụ nữ Nauy có thể hài lòng bản thân khi nghĩ về những gì mà anh trai mình sẽ làm, nhưng Erika sẽ khiến mình trở nên điên rồ với những tưởng tượng ấy. Nàng phải trốn. Nàng phải làm. Nhưng bằng cách nào, khi mà có đến vài đôi mắt đang dõi theo nàng?