Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 64: Mộng

Sau cuộc gặp gỡ với Tạ Cẩm Y, Mạc Tử Yên cảm thấy bản thân tốt hơn nhiều lắm, ít nhất thì hiện tại cô không còn bị cái cảm xúc mang tên Lãnh An Nhiên khống chế, cho nên rất nhanh liền ổn định tâm tình.

Mạc Tử Yên mở máy tính của Ám Dạ Duật lên, sau đó lên baidu nhập một hàng chữ, một loạt thông tin nhanh chóng hiện ra trước mắt cô.

Lãnh An Nhiên, hai mươi hai tuổi, là người S thị, cô bước vào con đường nghệ thuật vào năm mười tám tuổi. Lần đầu xuất hiện là khi tham gia cuộc thi Giọng Ca Vàng lần thứ 16 và đã lấy về giải nhì sau Dạ Thiên Vương Dạ Tiêu Trần. Với giọng hát thiên phú của mình, cô nhanh chóng được Thịnh Thế kí hợp đồng và trở thành ca sĩ cho Thịnh Thế, chính thức ra mắt công chúng vào một năm sau đó.

Mười chín tuổi, Lãnh An Nhiên cũng chỉ là một thiếu nữ, lần đầu tiên đứng trên sân khấu là trong nhạc hội toàn quốc lần thứ 24, đó là nơi chỉ dành cho những thiên vương, thiên hậu nổi tiếng, người mới xuất đạo như Lãnh An Nhiên hoàn toàn không đủ tư cách để đứng trên sân khấu. Muốn giới thiệu một người mới trong nhạc hội là điều không thể nào, từ trước đến nay chỉ có Dạ Tiêu Trần - là người mới duy nhất thành công nhận lấy sự ủng hộ của khán giả trong nhạc hội lần thứ 23, Thịnh Thế liều lĩnh một lần đã thành nhưng không có nghĩa sẽ thành công teong lần thứ hai này, dù sao Lãnh An Nhiên cũng không phải Dạ Tiêu Trần, mặc kệ sự chê cười từ người khác, Thịnh Thế vẫn kiên quyết muốn mượn nhạc hội lần này để cho Lãnh An Nhiên ra mắt công chúng.

Hoàn toàn không giống như dự đoán, mặc dù là lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm đứng trên sân khấu nhưng Lãnh An Nhiên biểu hiện vô cùng tốt, nhận được không ít sự ủng hộ, tuy không thể so sánh với thành tựu mà Dạ Tiêu Trần đạt được nhưng vẫn không làm cho Thịnh Thế thất vọng, chính sự việc này đã mở ra một bước ngoặc cho Lãnh An Nhiên.

Tiểu sử của đối phương không nhiều, đọc đi đọc lại cũng có vài ba chữ như vậy, hoàn toàn không đả động gì đến quá khứ của cô ta, điều này càng khiến Mạc Tử Yên tò mò, rốt cuộc cô gái gọi Lãnh An Nhiên này là người như thế nào?

Theo như lời Tạ Cẩm Y, Lãnh An Nhiên là cô một cô gái rất có tham vọng, mặc dù xuất thân không cao nhưng cô ta không hề cam chịu với số phận của mình, chỉ là một cô gái bình thường mà có thể bước chân vào Nam Thành, còn có thể khiến cho Diệp Hạo, mặc dù biết cô ta tiếp cận bản thân là có mục đích nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện để mặc bản thân bị lợi dụng.

Tạ Cẩm Y chỉ cho cô biết quá khứ của Lãnh An Nhiên chứ không hề cho cô biết thông tin hiện tại của Lãnh An Nhiên, là vì cô ấy không biết thông tin về người bạn cũ này của mình hay là không muốn để cô tìm đến Lãnh An Nhiên?

Có lẽ là cả hai đi.

Diệp Hạo vì cứu Ám Dạ Duật mà bỏ mạng, sau khi hắn qua đời anh cũng không tiếp tục ước mơ của mình mà từ bỏ quân trang để bước vào thương trường, sau đó Lãnh An Nhiên cũng nối tiếp bước chân vào con đường nghệ thuật, chính là cô ta chẳng phải có thiên phú về ca hát sao, sao hiện tại lại trở thành nữ chính của một bộ phim rồi?

#Lãnh An Nhiên chuyển sang con đường diễn viên? #Lãnh An Nhiên trở thành đại diện cho Macy"s? #Lãnh An Nhiên và Phó Hằng hợp tác với nhau trong Song diện vương phi? #Lãnh An Nhiên cướp vai chính của Kiều Ly? #Tranh chấp giữa Lãnh An Nhiên và Kiều Ly #Thẩm Chỉ không hài lòng với nữ chính Lãnh An Nhiên #Fan Phó Hằng phản đối Lãnh An Nhiên đóng chung với nam thần nhà họ # Lãnh An Nhiên của Song diện vương phi #Kim chủ của nữ thần #Nữ thần băng lãnh của showbiz #Tiểu Thiên Hậu của Thịnh Thế sau đó là một loạt # về Lãnh An Nhiên.

Đọc qua một lượt, chủ yếu là thảo luận về con đường sắp tới của nữ ca sĩ, cũng không biết cô muốn đi con đường theo con đường ca hát hay diễn kịch. Bất quá con đường trở thành diễn viên của cô ta cũng không quá bằng phẳng, bộ phim đầu tiên còn chưa ra mắt mà đã gặp phản đối lớn như vậy, không nói đến biên kịch, fan của Phó Hằng và Kiều Ly cũng phản đối kịch liệt, đối với Mạc Tử Yên, thứ mà cô quan tâm nhất chính là #Kim chủ của nữ thần.

Mặc dù không bước chân vào giới giải trí nhưng Mạc Tử Yên biết rõ giới giái trí đâu đâu cũng là vũng nước bẩn, chỉ cần không cẩn thận liền sẽ bị vấy bẩn, một khi đã bị vấy bẩn thì sẽ không thể quay trở lại con đường trước kia. Không ít nữ diên viên, ca sĩ vì muốn trở nên nổi tiếng mà bán rẻ bản thân của mình, trở thành công cụ cho một đám đàn ông, một nữ ca sĩ trẻ tuổi như Lãnh An Nhiên, vừa mới bước chân vào giới giải trí đã có thành tựu không nhỏ, chưa đến một năm đã được ra mắt công chúng, sau đó con đường sự nghiệp của cô phất lên như diều gặp gió, không chút trở ngại từng bước giành lấy vị trí Tiểu Thiên Hậu của các tiền bối đi trước, hiện tại lại chuyển sang con đường diễn kịch, bộ phim đầu tiên đã đóng vai chính, chẳng trách người khác nói cô có chỗ dựa ở phía sau.

Nghi vấn về vị kim chủ phía sau Lãnh An Nhiên luôn là một bí ẩn, cư dân mạng hay phóng viên cũng không thể tìm ra được thân phận người đàn ông đã chống lưng cho vị Tiểu Thiên Hậu này, bất quá có hai người đàn ông đáng nghi nhất chính là Thịnh Thế tổng tài Thịnh Mộ Triều cùng Tôn gia Đại thiếu Tôn Lãnh Diệt.

Thịnh Mộ Triều, tổng tài của Thịnh Thế, tuổi trẻ tài cao, là nhân trung chi long, Thịnh gia ở S thị cũng là gia tộc lớn, nếu nói Ám Dạ gia có địa vị cao trong quân đội thì Thịnh gia cũng có địa vị không kém trong kinh tế của Hoa Hạ. Thịnh Thế là tập đoàn giải trí lớn nhất S thị, nắm giữ hơn 50% con đường huyết mạch về kinh tế, người mà Thịnh Thế đào tạo không phải có tài thì cũng là phải có thiên phú, Thịnh Thế có thể vì đào tạo một người mà đầu tư hết thảy vào họ, tuy điều này có chút mạo hiểm nhưng đây là cách Thịnh thế nắm trọn giới giải trí.

Thịnh Mộ Triều cô không biết nhưng nếu hắn có thể khiến Thịnh Thế trở nên như ngày hôm nay thì chắc chắn không phải là người tầm thường, mà Tôn Lãnh Diệt... phóng viên còn chụp được ảnh hắn và Lãnh An Nhiên cùng nhau đi vào nhà hàng.

Chuyện của Tôn Lãnh Diệt và Tô Khả Đồng cũng không còn là bí mật đối với giới thượng lưu, Tôn Lãnh Diệt là hoa hoa công tử của S thị, phong lưu thành tính, có bụi hoa nào mà chưa ngã vào lòng hắn, Lãnh An Nhiên có lẽ chỉ là một trong số đó, bất quá về phần Tô Khả Đồng... Tôn Lãnh Diệt từng tỏ ý muốn kết hôn với cô nhưng Tô Khả Đồng lại từ chối, Tô Khả Đồng là người sống nội tâm, hoa hoa công tử như Tôn Lãnh Diệt không thích hợp với cô ấy nhưng thân là người từng trải, Mạc Tử Yên có thể nhìn ra Tô Khả Đồng có tình cảm với hắn. Về phần Tôn Lãnh Diệt, có thể vì một người con gái mà khiến hắn đề nghị kết hôn với cô cũng cho thấy địa vị của cô trong lòng hắn không hề thấp, rõ ràng là Tương vương có ý, Thần nữ có tình, thế nhưng hai người lại cứ chần chừ, để rồi bỏ lỡ nhau.

Mạc Tử Yên thở dài, tắt máy tính đi, không muốn suy nghĩ đến mấy vấn đề này nữa.

Lật lật một đống giấy tờ trên bàn, nghĩ đến lúc nãy Vương Hạ có nói, thời gian không có cô ở đây cô ấy ăn không ít mệt mỏi, dù sao hiện tại cô cũng không có việc gì làm, không bằng giúp anh hoàn thành đống hồ sơ này.

Bất kể là hồ sơ có thể làm hay không, Mạc Tử Yên đều cẩn thận đọc qua, sau đó lựa chọn thứ mình có thể làm, còn những thứ khác cô không dám đụng đến, dù sao anh cũng là một người nghiêm túc trong công việc, bản thân cô chỉ vừa mới làm việc không lâu, cô cũng không muốn muốn phá hoại hay làm hỏng hồ sơ của anh.

Cầm hồ sơ của Thịnh Thế trên tay, đứng trên cương vị là nhà đầu tư, Mạc Tử Yên cảm thấy kịch bản này không tồi, có bước phát triển mới, có thể đem lại nguồn lợi lớn, chỉ là đứng trên thân phận người vợ Mạc Tử Yên thật sự không muốn hợp tác với Thịnh Thế, cô cũng không muốn anh cùng Lãnh An Nhiên có tiếp xúc gì, may mắn người đảm nhận công việc này không phải Ám Dạ Duật, nếu không cô cũng không biết nên có thái độ thế nào.

Nếu đã có lợi với Ám Dạ thị, có thể giúp anh giữ vững cơ nghiệp của mình, Mạc Tử Yên tất nhiên sẽ không để sự ghen tuông làm mờ lí trí.

Đúng vậy, chỉ là hợp tác mà thôi, Mạc Tử Yên tự an ủi chính mình.

Làm xong mọi việc Mạc Tử Yên đi đến bên sô pha nằm xuống, không khí mát lạnh cứ phải vào mặt cô khiến cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Mạc Tử Yên có một giấc mơ, trong mơ cô nhìn thấy những chuyện mà bản thân không muốn nhìn thấy nhất, bất quá lại không thể tỉnh lại.

Một khung cảnh xuất hiện, đó là phòng ngủ của cô và anh, đó là nơi diễn ra cuộc cãi vả giữa hai người.

Hình anh như một đoạn phim được tua lại, đánh thức sự tức giận cùng đau lòng trong cô, Mạc Tử Yên chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đang tức giận với anh, cô biết đây là hình ảnh kiếp trước, bởi vì cuộc gọi từ cô gái mang tên Lãnh An Nhiên mà cô đã không thể kìm chế được cảm xúc của mình.

Đối mặt với sự giận dữ của cô, từ đầu chí cuối Ám Dạ Duật đều duy trì vẻ mặt bình tĩn, sau đó tựa hồ như bị vẻ bình tĩnh của anh làm cho khó chịu, cho nên đối mặt với lời giải thích của anh làm như không nghe thấy, anh bất lực thở dài nhìn cô rồi nói: “Hiện tại chúng ta không thích hợp nói chuyện, em bình tĩnh một chút.”

“Hiện tại không thích hợp vậy thì khi nào mới thích hợp?” Mạc Tử Yên cười lạnh, nghĩ đến anh ở bên ngoài có người con gái thì trái tim cô liền nhịn không được mà co rút lại, rõ ràng người cô yêu là Trác Lân, sao cô lại vì anh có người khác mà đau lòng? Mạc Tử Yên không hiểu.

“Đợi khi em bình tĩnh chúng ta sẽ nói chuyện.”

Cuộc cãi vả ngày càng quyết liệt, cô không hề có ý muốn bỏ qua chuyện này, cô không thể chấp nhận được người phụ nữ đó gọi đến thị uy với cô, nói rằng cô ta hiểu anh thế nào, cô không xứng với anh ra sao. Cuộc cãi vã kết thúc với sự cam chịu của anh, anh là người ôn hòa, chưa bao giờ lớn tiếng với cô, đối mặt với sự chỉ trích của cô, anh một bên kiên nhẫn giải thích như trưởng bối dạy dỗ một đứa trẻ, chỉ là cơn tức giận khiến cô mất đi lý trí, anh nói gì cô đều không nghe.

Nhìn anh một mình lái xe rời khỏi biệt thự Ám Dạ gia, trong phòng chỉ còn lại mình cô, càng làm nổi bật lên sự cô độc của cô, Mạc Tử Yên khụy gối ngồi ở mép giường, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trên gương mặt mỹ lệ thi nhau rơi xuống, lần đầu tiên cô khóc vì một người đàn ông khác ngoài Trác Lân.

Sau đó khung cảnh xung quanh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hình ảnh Mạc Tự Yên đang đứng trong bệnh viện.

“Chị đi ra khỏi đây ngay!”

Dưới sự xua đuổi của Ám Dạ Nghiên, Mạc Tử Yên im lặng không trả lời, để mặc cho cô chỉ trích.

“Chị còn có tư cách đến đây tìm anh trai tôi? Chị không biết bản thân đã hại anh ấy thế nào sao?!” Ám Dạ Nghiên cắn môi, ánh mắt nhìn Mạc Tử Yên như kẻ thù, đôi mắt của cô còn long lanh như mắt, nghĩ đến người anh trai mà cô sùng bái lại bị người phụ nữ này lừa gạt, cơn giận dữ liền lên đến não.

Ánh mắt Mạc Tử Yên lẳng lặng rơi vào cửa sổ, xuyên qua cửa sổ cô có thể thấy được người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, hai mắt anh nhắm chặt tựa như đang ngủ, trong rất yên bình khiến cô không khỏi nhớ đến vẻ mặt anh khi biết được chuyện cô lừa dối anh.

~~~

“Tổng tài, phu nhân đang ở bên trong đợi ngài.” Nhìn thấy Ám Dạ Duật từ trong họp bước ra, nhân viên canh gác bên ngoài văn phòng của anh nhanh chóng thông báo.

“Cô ấy đến lúc nào?”

“Trong lúc ngài đang họp...”

Bước chân anh dừng lại, gật đầu rồi nhanh chóng đi về phía căn phòng của mình, Trương Đình đi phía sau vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường, bất quá khi nhớ đến gương mặt vui vẻ vừa rồi của Vương Hạ, khóe môi hắn không khỏi cong lên.

Mạc Tử Yên xuất hiện đối với hắn là một chuyện tốt, ở nơi này chỉ có Mạc Tử Yên là thân thiết với Vương Hạ, mà Vương Hạ tựa hồ rất xem trọng người bạn như Mạc Tử Yên, huống hồ cô lại có thể khiến cho Ám Dạ Duật tiếp nhận mình chứng tỏ cô có năng lực, bất quá nếu cô có thể khuyên được Vương Hạ chấp nhận hắn thì hắn có thể sẽ cải thiện thái độ lạnh nhạt với vô.

Vốn nghĩ Ám Dạ Duật sẽ đi vào văn phòng để nhanh chóng gặp mặt Mạc Tử Yên, không ngờ anh mở cánh cửa ra chưa đầy ba giây đã nhanh chóng đóng lại, điều này khiến Trương Đình ở phía sau rơi vào khó hiểu.

“Tổng giám đốc?” Trương Đình nhướng mày, bởi vì hắn đứng ở phía sau anh cho nên khi anh mở cửa ra hắn không kịp thấy những gì bên trong, bất quá có thể khiến cho một người như Ám Dạ Duật có thái độ như vậy, chẳng lẽ Mạc Tử Yên ở bên trong đã làm chuyện gì không nên làm?

Bàn tay anh đặt lên khóa cửa dừng lại, tựa hồ không có ý định mở cửa, sau đó chậm rãi quay người, nhìn đến ánh mắt khó hiểu của Trương Đình, mặt không đổi sắc trả lời: “Chuyện về Thịnh Thế bên kia, toàn bộ đều giao cho cậu phụ trách.”

Trương Đình nhíu mày: “Chúng ta vẫn còn nhiều vấn đề cần thảo luận, anh vẫn là nên suy nghĩ kĩ một chút.” Hiện tại Vương Hạ đang mang thai, Trương Đình cũng không muốn suốt ngày lao đầu vào công việc nữa mà muốn có thời gian ở bên cạnh chăm sóc cô, huống hồ hiểu lầm của hai người còn chưa giải, hắn vẫn là nên cùng cô sớm nói rõ ràng, sau đó còn về Vương gia với cô thỉnh tội Vương lão gia, bàn chuyện kết hôn giữa hai người, nếu không con đường hôn nhân sau này của hắn không còn trông mong gì nữa.

“Không cần thảo luận, tôi tin cậu.”

Trương Đình trầm mặc, cũng không biết nguyên nhân vì sao Ám Dạ Duật lại không cùng hắn đi vào văn phòng để bàn bạc kĩ hơn về vấn đề này mà cứ quyết định như vậy.

“Nếu vậy... tôi đi trước?”

Ám Dạ Duật gật đầu, đợi khi Trương Đình đi anh mới mở cửa bước vào, nhân viên canh gác bên ngoài bị cuộc đối thoại của hai người làm cho ngớ ngẩn.

Cánh cửa phòng lần nữa mở ra, đập vào mắt là cặp chân thon dài của cô gái, hôm nay Mạc Tử Yên nặc một chiếc váy dài đến gối, trong lúc ngủ váy vô tình bị vén cao lên, để lộ làn da trắng noãn, tránh không khỏi cảnh xuân bị lộ ra ngoài.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, không để thanh âm đóng cửa đánh thức cô, Ám Dạ Duật đi đến bên cạnh ghế sô pha, nhìn đến gương mặt đang ngủ của cô gái, anh cẩn thận vén tóc mai cô lên, cô gái không khỏi “Ưm” một tiếng khiến ánh mắt anh hàm chứa ý cười.

Cởi áo khoác ra anh đắp lên người cô, cô gái tựa hồ cảm nhận được sự ấm áp, không khỏi co người lại, áo khoác đen tựa hồ như bọc lấy cô.

Làm xong hết thảy Ám Dạ Duật đi đến bên bàn làm việc, chỉ cần liếc mắt nhìn sơ cũng nhận ra được bàn làm việc đã có người động vào, bất quá ở nơi này ngoại trừ cô ra cũng không có bất kì ai đám động vào cô của anh.

Anh ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính lên, phát hiện cô đã sử dụng máy tính để lên mạng thì không khỏi nhướng mày, vào lịch sử xem thông tin, sau đó ánh mắt anh tối sầm đi, trên gương mặt lộ ra ý cười nguy hiểm. Nhìn lại dung nhan đang ngủ say vủa cô gái, hai mắt anh nheo lại, ánh mắt nhìn cô như sư tử đang chờ săn mồi.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, không muốn ảnh hưởng đến cô, anh nhanh chóng nghe máy.

“Vâng, mẹ?”

Mạc Tử Yên ngây thơ không biết rằng hiện tại bản thân đang bị người khác nhìn như con mồi, cô vẫn chìm đắm trong giấc mơ của mình, lần đầu tiên trong giấc mơ của cô, ngoại trừ hình ảnh bi thương của kiếp trước lại xuất hiện khung cảnh ngọt ngào như vậy.

Lần đầu tiên gặp anh, cô vẫn còn là thiếu nữ ngây ngô, đối với mị lực của anh làm như không thấy, bất quá ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này, có lẽ cả đời cô cũng chẳng thể nào quên.

Anh như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, mang theo hơi thở khiến người khác ấm áp, rõ ràng trái tim cô khi đó đã rung động, thế nhưng sao cô cãn khăng khăng một mực rằng tình yêu đích thực của mình là Trác Lân mà không phải vị hôn phu Ám Dạ Duật?!

Bản thân cô cũng không thể trả lời cho câu hỏi này.

Lần thứ hai, hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, mục đích của cuộc hẹn chính là bàn về cuộc hôn nhân của hai người, cô đồng ý gả cho anh nhưng chỉ là trên danh nghĩa, rất rõ ràng anh đối với việc cô có trở thành vợ của mình hay không không hề quan tâm, trong lòng Mạc Tử Yên có chút hụt hẵng, chỉ là rất nhanh cảm xúc bị chôn đi khi nhìn thấy Trác Lân.

Mạc Tử Yên có thể vì tổn thương nên mới chấp nhận kết hôn với một người không phải Trác Lân, chỉ là người đó đâu nhất định phải là anh? Dù sao ngoại trừ Trác Lân ra cô có thể gả cho bất kì ai, thế nhưng cô lại chọn anh. Cô là một người có thể gả cho người đàn ông khi chỉ mới gặp gỡ người đó một hai lần hay sao? Rõ ràng nếu không phải có hảo cảm với Ám Dạ Duật, cô tuyệt đối sẽ không chọn anh làm đối tượng muốn gả!

Nếu là hiện tại, Mạc Tử Yên liền biết được ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, trái tim cô đã bị người đàn ông này cướp đi mất rồi, dù sao anh cũng là mẫu hình lí tưởng của các cô gái, cô thích anh cũng đâu vó gì là sai? Chỉ là trên đời này không có tồn tại hai chữ nếu như, nếu không mọi chuyện ngày hôm nay đã không tồn tại, và sai lầm trong quá khứ sẽ không xảy ra, vận mệnh đã sắp đặt như thế, cô không thể thay đổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân tổn thương anh, để rồi bản thân cũng bị tổn thương không kém.

Mặc dù không hề chờ mong với hôn lễ của chính mình nhưng thân là cô dâu, Mạc Tử Yên vẫn có chút hồi hộp, anh là chú rễ tuấn tú nhất mà cô gặp, chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh, Mạc Tử Yên cảm thấy cô sẽ bị lạc trong ánh mắt đó, khiến tim cô lỡ đi một nhịp, ngay cả chính bản thân cô cũng chưa từng nhận ra điều đó.

Đêm tân hôn, hai người không muốn chia phòng ra ngủ bởi vì như vậy sẽ làm kinh động đến mọi người trong nhà, đến lúc đó mọi chuyện đổ bể, đừng nói là Mạc gia bên kia, chỉ sợ Ám Dạ gia bên này cũng sẽ không đồng ý chuyện hôn nhân giả của hai người. Sau khi tắm rửa và thay đồ, Mạc Tử Yên ngẩn người đứng đó, nơi này chỉ có một chiếc giường khiến cô không biết phải làm sao, dù sao đây cũng là nhà anh, cô cũng không thể bảo anh xuống sàn ngủ được, tựa hồ như hiểu nổi khổ tâm của cô, anh rất phong độ mà dọn chăn gối xuống sàn ngủ, để lại chiếc giường của cô mình cho cô.

Giường rất êm, chăn lại ấm áp, đâu đó trong phòng còn thoang thoảng mùi trà xanh của anh, rất dễ ngửi. Rõ ràng cô không hề quen ngủ chỗ lạ, vậy mà một đêm này Mạc Tử Yên ngủ rất ngon, cảm giác như đang ở nhà vậy.

Tiếp đó mấy ngày anh lại tiếp tục ngủ dưới sàn, khiến cô nhìn đến cảnh này trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác áy náy, rõ ràng anh có thể để cô ngủ dưới sàn thay vì trên giường nhưng anh lại không làm vậy, điều này khiến trái tim cô có chút cảm động, huống hồ cuộc hôn nhân của hai người không biết khi nào sẽ kết thúc, cô cũng không thể để anh tiếp tục ngủ dưới sàn như vậy.

Sau đó cô ngỏ ý muốn anh lên giường, cô sẽ xuống sàn ngủ nhưng anh lại từ chối, gia giáo của anh không cho phép anh để một cô gái ngủ ở trên nhà sàn lạnh lẽo được, bất đắc dĩ Mạc Tử Yên phải khuyên bảo mãi mới có thể khuyên được anh lên giường, bất quá là hai người bọn họ cùng lên giường chứ không phải mình anh. Tất nhiên hai người họ chỉ đơn thuần ngủ, Ám Dạ Duật cũng đã hứa sẽ không làm gì cô, mà cô đối với anh cũng rất tin tưởng, dù sao phẩm chất cũng anh cũng sẽ không cho anh làm ra những hành động xấu xa gì.

Hai người nằm chung một giường, phân chia ranh giới rõ ràng, vốn dĩ là rất yên tâm, thế nhưng cô lại không tài nào ngủ được, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên cô ngủ chung giường với một người đàn ông, mà đó lại còn là chồng trên danh nghĩa của cô, cho nên có chút... cảm giác kì lạ.

Vốn nghĩ bản thân sẽ ngủ không được, không ngờ một lúc sau cô liền chìm vào giấc ngủ, hương thơm thoang thoảng nơi chớp mũi khiến cô có cảm giác bản thân được anh ôm lấy, không hề thấy khó chịu mà ngược lại có chút muốn gần gũi anh.

Đây hẳn là giấc mơ đẹp nhất kể từ khi cô trùng sinh đi? Bởi vì nó lưu trữ kỉ niệm của cô và anh.