Edit: Ngũ Ngũ
Tên thích khách chạy trốn kia dù sao cũng chỉ là một quân cờ, vừa chạy ra hoàng cung đã bị bắt lại, mà Thượng Vũ đế còn chưa kịp đem hắn rút gân lột da, cái quân cờ này đã nuốt thuốc độc tự vận.
“Bệ hạ đã phái người đến kiểm tra thi thể chưa?” Cố Ngạn một tay cầm bó đuốc, hỏi.
“Đã ra lệnh, tạm thời sai người an bài ở phía sau.” Vũ Nhất đi theo phía sau đáp rành mạch.
“Ân.” Cố Ngạn không nói nữa, trong nhà giam khó tránh khỏi tràn ngập mùi tanh hôi, Cố Ngạn cùng Vũ Nhất bước dọc theo từng bậc thang đi xuống dưới, không được bao lâu liền nhìn thấy thi thể tên thích khách kia.
Lính canh ngục sớm đã bị đuổi đi rồi, trong lao một mảnh mờ tối, buồng giam vô cùng yên tĩnh, thậm chí âm thanh nước nhỏ giọt cũng không có. Cố Ngạn cầm bó đuốc chậm rãi đến gần thích khách, ánh lửa lúc sáng lúc tối lộ ra bầu không khí yêu dã quỷ dị.
Vũ Nhất không dám thở mạnh, dây thần kinh phía sau kéo căng, toàn thân đề phòng, tay phải chảy đầy mồ hôi nắm chặt kiếm bên hông. Khóe miệng của thích khách kia có dính máu đen, mí mắt chưa đóng lại, con mắt trợn lên không nhìn thấy đồng tử, rất giống oán treo cổ lệ quỷ.
Bên trong yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng ‘răng rắc’ thanh thúy, Vũ Nhất tóc gáy dựng đứng, kiếm tra khỏi vỏ, nhìn vào hư không, quát khẽ: “Người phương nào?”
Cố Ngạn quay đầu, vỗ vỗ thuộc hạ đang quá căng thẳng: “Là ta đang nhai kẹo đường mà thôi, đừng hô to gọi nhỏ.”
Cố Ngạn đem bó đuốc nâng lên giữa mình với thi thể, ánh lửa lập lòe chiếu vào mặt hai người. Bản thân Cố Ngạn lớn lên đẹp mắt, nhưng mà cùng cái mặt ma quỷ kia hướng về Vũ Nhất, làm hắn kinh hãi không nói nên lời. Vị thống lĩnh thị vệ võ công cao nhất này bỗng dưng một thân xuất đầy mồ hôi, so với người già hay trẻ nhỏ thì rõ ràng ngự tiền thị vệ chính là sợ quỷ hơn, hắn thật sự rất xấu hổ, cố đè xuống sợ hãi, lễ độ cung kính mà thu kiếm cúi đầu đứng đó.
“Ngươi cầm.” Cố Ngạn đem bó đuốc đưa cho Vũ Nhất, đeo lên bao tay đặc chế, bắt đầu cởi y phục của thi thể.
Vũ Nhất không dám lên tiếng, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn.
Y phục dạ hành rất nhanh bị Cố Ngạn cởi ra, thích khách này dáng người không tệ, Cố Ngạn nhéo nhéo cánh tay cơ bắp của hắn, tuy đã tử vong được một thời gian nhưng lại có thể cảm giác được sức lực ẩn chứa bên trong.
Cố Ngạn lật tóc lên, tra xét khoang miệng, không phát hiện được bất kì manh mối cùng đồ vật gì, lúc đang chuẩn bị mặc lại y phục cho thi thể định tốn công vô ích mà lui ra, ánh mắt liếc nhìn đến chỗ hõm vai của thi thể. Chỗ đó có vết mờ rất nhạt nên Cố Ngạn không chú ý đến, nhìn kỹ, gần cổ của tên thích khách kia vậy mà có khắc một chữ cực nhỏ gần như không thể nhìn thấy. Đáy mắt của Cố Ngạn nhanh chóng hiện lên một tia dị sắc, phảng phất chỉ là do ánh lửa lóe lên. Không chút do dự, bàn tay Cố Ngạn che phủ lên trên, lúc thu tay lại trên vai thi thể bỗng nhiên nhiều hơn một cái dấu, mà cái dấu kia trong tức thì che mất chữ khắc nhỏ nọ.
Cố Ngạn lần nữa mặc lại y phục chỉnh tề cho thi thể, hết thảy khôi phục nguyên trạng, ra khỏi đại lao.
Trong lao âm hàn hắc ám, mà kỳ thật bên ngoài chỉ mới giờ thìn (từ 7h – 9h sáng), tiểu thái tử vẫn còn đang học văn tự, Cố Ngạn đuổi Vũ Nhất đi, duỗi lưng một cái, chậm rãi trở về một mình.
Ánh mặt trời chiếu lên mí mắt không nâng nổi của Cố Ngạn, trong mắt hiện lên cái chữ kia, Cố Ngạn mở lớn hai mắt, suy nghĩ từ ngự hoa viên đến Cố gia viện, rồi lại từ Cố gia viện đi xa ngàn dặm.
Hai mươi năm trước, phủ thừa tướng nước Tây Hạng.
“Dự nhi, lúc đến biên giới phải giữ liên lạc với người nhà, có chuyện gì cũng phải nói với Lưu Bá, đừng ủy khuất chính mình… Nương… Nương thật sự không muốn để ngươi đi…”
Cố Ngạn níu tay áo của Cố phu nhân, kiễng mũi chân cố gắng sờ đầu mẫu thân, dùng giọng trẻ con an ủi: “Mẫu thân, đừng khóc.”
Lúc này Cố phu nhân mới nhớ tới đứa trưởng tử đi cùng, thấy tiểu oa nhi tròng mắt lấp lánh muốn an ủi mình, càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng không nỡ: “Bảo nhi… Nương… Nương không muốn để các ngươi đi ah… Đến bên kia… Đừng quên chiếu cố đệ đệ.”
Cố Ngạn thất vọng thu hồi cánh tay với không tới đầu mẫu thân, thay đổi thành xoa khuôn mặt của Cố phu nhân, lau vệt nước mắt của bà nghiêm túc nói: “Hài nhi cũng không nỡ rời xa phụ thân mẫu thân, nhưng mẫu thân phải kiên cường lên.”
Cố lão gia đứng một bên nhìn mà lòng cũng cảm thấy chua xót, mặc dù nói đứa con này từ nhỏ đã không thông minh, nhưng tấm lòng hiếu thảo lại thật sự rõ ràng, Cố lão gia nhìn thiếu chút nữa đã không chịu đựng nổi. Nhưng bây giờ lại không thể thay đổi chủ kiến được, Cố lão gia đè xuống đáy mắt chua xót, hắng giọng, âm trầm nói: “Dự nhi, Bảo nhi, tới đây.”
Hai huynh đệ quy củ đứng nghiêm, thân thể không nghiêng dù chỉ một chút xíu, Cố lão gia thầm thở dài một tiếng nghĩ hai hài tử này có hai tính cách trái ngược nhau, nói: “Dự nhi, Bảo nhi, hai người các ngươi là đi Đại An học hỏi, Tây Hạng giáo dục lạc hậu, sau này các ngươi trở về chính là trụ cột nước Tây Hạng. Bảo nhi, ngươi là huynh trưởng, không những phải chiếu cố đệ đệ nhiều hơn, mà còn phải lấy mình làm gương biết không?”
“Đã biết, phụ thân.”
“Dự nhi, ngươi cũng thế, nhớ rõ hành sự phải cẩn thận, chớ gây chuyện thị phi.”
“Yên tâm đi phụ thân, ta sẽ trông coi đại ca.”
Thời điểm đó Cố Ngạn còn không đến tám tuổi, hai huynh đệ nương tựa lẫn nhau cùng với một lão bộc, hướng Đại An lên đường học tập.
Cố Ngạn từ nhỏ đã biết nghe lời, mỗi ngày đều ở trên học đường chăm chú học tập, chiếu cố đệ đệ, giúp đỡ việc nhà, là huynh trưởng nên trách nhiệm gì cũng gánh vác. Trái lại Cố Dự đã đáp ứng sẽ trông coi đại ca thì chưa đến tuổi trưởng thành đã giao du với một đám cẩu bằng hữu, sinh hoạt bắt đầu xa hoa đồi trụy, hàng đêm sênh ca, ít khi ở nhà.
Cố Ngạn giáo huấn thì đệ đệ hắn sẽ không nghe, hết lần này tới lần khác đệ đệ hắn đều nói y so với hắn thông minh hơn nhiều, vô luận là làm chuyện gì đều tự có chừng mực, đến bây giờ chưa từng xảy ra sai lầm gì. Cố Ngạn cam chịu nghĩ dù sao thì hắn cũng không có uy tín với đệ đệ lắm, vì vậy chỉ biết kiên trì tự mình rèn luyện chín năm.
Cho đến năm thứ bảy thì Cố Dự dời ra ngoài sống, về sau trong tiểu viện chỉ còn có Cố Ngạn cùng lão bộc, đến lúc đó Cố Ngạn mới biết được vì sao phụ mẫu yên tâm để cho ba người bọn họ đơn phương độc mã đi đến Đại An.
Một thân võ công của Cố Ngạn cũng không phải do thế ngoại cao nhân hay là ẩn sĩ gì truyền thụ cho, sinh hoạt của hắn mỗi ngày chỉ là một đường thẳng, nào có cơ hội gặp phải cái gì mà kỳ nhân. Mà vị Lưu Bá kia ngày thường chỉ yên lặng nấu cơm giặt giũ quần áo, ai cũng không nhìn ra ông ta lại mang một thân võ công nhất nhì Tây Hạng.
Thời gian bảy năm này có lẽ chính là quá trình Lưu Bá khảo nghiệm hai huynh đệ bọn họ, Cố Ngạn bất quá chỉ là một người quy củ lại biết nghe lời, hắn chưa từng muốn sẽ trở thành người duy nhất kế thừa môn đồ của Lưu Bá.
Võ công của Lưu Bá không thể nói là đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa gì, nhưng lần đầu tiên Cố Ngạn chứng kiến cũng thật sự bị chấn động một hồi.
Người Tây Hạng so với người Đại An cao to hơn một chút, Lưu Bá vung chùy lưu tinh đến đâu là uy vũ đến đó, Cố Ngạn nhìn thấy mà tấm tắc khen ngợi, bội phục không thôi.
Nhưng đáng tiếc Cố Ngạn này từ nhỏ đã không thích ăn cơm, cho nên người Tây Hạng cũng chỉ có mỗi hắn không có vóc dáng cường tráng, Cố Ngạn mười lăm tuổi một thân gầy yếu, thuần túy là hình tượng một con mọt sách, đã không có khí lực lại không có chiều cao, dù có khát vọng chùy lưu tinh uy phong đến đâu cũng không thể làm nên chuyện gì.
Cũng may ngoại trừ đại chùy, Lưu Bá đối với kiếm thuật cũng rất am hiểu. Thật ra Cố Ngạn cũng không phải là tệ lắm, tuy tư chất bình thường, nhưng ưu điểm của hắn chính là nếu đã nhận thức chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không buông bỏ, trong thời gian năm năm hắn từ một bộ dáng gầy trơ xương đã biến thành một thanh niên tuấn lãng dáng người cân xứng, ở trong đình viện múa một bộ kiếm pháp mà khiến người hoa mắt. Trong nội viện chỉ có thầy trò hai người, Lưu Bá mỉm cười đắc ý nhìn bản lãnh của đệ tử được mình truyền thụ, trong nội tâm vui mừng không thôi.
Nhưng mà cuộc sống hài hòa này chỉ kéo dài vẻn vẹn được một năm, Lưu Bá trước khi ra đi bên giường chỉ có Cố Ngạn, ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, cho dù người có cường tráng đến đâu cũng không có cách nào thoát khỏi sự an bày của số kiếp.
“Bảo nhi ah…” Lưu Bá nắm thật chặt tay của đồ đệ.
“Sư phó…” Trước mắt Cố Ngạn một mảnh mơ hồ, cho dù cố gắng mở to thế nào cũng đều không nhìn rõ sư phó.
“Bảo nhi ah, sư phó mất rồi, ngươi phải nhớ kỹ mỗi ngày ăn ba bữa cơm, đừng bỏ ăn… Cứ ăn qua loa cho xong, buổi tối ngủ đừng đá chăn, quần áo phải ăn mặc chỉnh tề, vào đông đừng để nhiễm phong hàn…”
“Sư phó ngài đừng nói nữa…”
“Được, được, sư phó không nói nữa, sư phó chỉ còn một câu sau cùng.”
“Sư phó khẳng định ngài còn nói mười câu…” Cố Ngạn nghẹn ngào một cái.
“Bảo nhi ah, ngươi đừng trách phụ mẫu của ngươi, cũng đừng trách Dự nhi, ngươi là đứa nhỏ tốt, sau này sẽ có người quý trọng ngươi đấy…”
“…”
“Còn có ah, chuyện sư phó không yên lòng nhất…” Lưu Bá gắng gượng một chút sức lực cuối cùng dùng bàn tay xoa đầu Cố Ngạn, “Đừng luôn chỉ biết có một đường, người khác đối tốt với ngươi một phần, ngươi đáp lại một phần, không cần đáp lại mười phần, biết không? …”
Cố Ngạn gật đầu.
“Aiz, được rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tiểu tử ngươi về sau nhất định sẽ bị chịu thiệt…” Lưu Bá thở dài.
“Đồ đệ thối…” Lưu Bá định liếc mắt nhìn qua đồ đệ một chút liền có điểm không nâng nổi tầm mắt, phàn nàn một câu cuối cùng, “Bình thường có bức ngươi thế nào ngươi cũng đều không nghe lời… Hiện tại đã nhớ kỹ lời sư phó hay chưa…”
Cố Ngạn vô thức mà khẽ gật đầu một cái, giật mình khôi phục lại tinh thần, trong tầm mắt chính là ngự hoa viên kỳ hoa dị thảo, tranh nhau đua nở tươi đẹp, tựa hồ như mới vừa rồi là cái sân nhỏ bụi bặm nọ, có chút tang thương nhưng có lão nhân yêu quý chưa mất kia, hoặc chỉ là một giấc mộng.
Cố Ngạn đi mãi đi mãi, ngẩng đầu nhìn lên, bất tri bất giác đã đến Đông cung. Tiểu thái tử đang đứng ở trong điện, thân thể nhỏ bé thẳng tắp. Khóe miệng Cố Ngạn hiện lên nét cười, không nghĩ tới Lưu Bá ngậm đắng nuốt cay dạy hắn bí kíp võ công độc môn của Tây Hạng, hôm nay hắn lại truyền thụ cho thái tử nước Đại An.
Sư phó ở dưới cửu tuyền e rằng bị hắn chọc tức đến mức chết đi sống lại a.