Edit: Ngũ Ngũ
--------------------
Vân phi vang tiếng một thời lại bị thất sủng rồi. Trong cung đã bắt đầu lan truyền ra lời đồn khác – Vân phi mới thật sự là yêu nghiệt, hút hết tinh khí của Thượng Vũ đế, hại nước hại dân.
Trong cung mỗi người đều cảm thấy bất an, vốn là có một đám người thừa dịp gió thổi chiều nào theo chiều nấy nương tựa vào Vân phi nương nương, bây giờ đều nhao nhao lùi về, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lúc Cố Ngạn được sủng ái, nước Đại An có thể nói là mưa thuận gió hòa, phồn vinh hưng thịnh. Nhưng những ngày gần đây, triều đình đóng cửa không mở, mọi người còn lén nghe được tin tức, Thượng Vũ đế e là bị ma chướng nhập, đã như ngọn đèn trước gió sắp tắt, nguy hiểm tính mạng.
Tuy lời đồn hoàn toàn là bịa đặt, nhưng tình trạng của Thượng Vũ đế lại không hề nói sai, ăn uống không trôi, hình như tiều tụy đi nhiều.
Thượng Vũ đế cũng không phải không làm gì, hắn suốt ngày đều ngẩn người nhìn một khối ngọc bội, suy sụp tinh thần. Nhiều năm sống chung như vậy, Cố Ngạn lại chưa từng để lại cho hắn cái gì. Chỉ có khối ngọc bội này miễn cưỡng coi như là tín vật, cũng bị người nọ không chút lưu luyến mà trả về.
Lời đồn càng lúc càng nhiều, những chuyện vặt vãnh hắn cũng có nghe được. Hắn nhớ trước kia hắn và Cố Ngạn còn đem những lời đồn này ra làm trò cười, Cố Ngạn còn giả vờ yêu nghiệt diễn bộ dáng bị khi nhục, điềm đạm đáng yêu. Mà bản thân thì không có cách nào diễn đến cuối cùng với y, hai tai Cố Ngạn hồng hồng, bờ môi hé mở, vạt áo mở rộng, không lúc nào không làm hắn mê mẩn. Mỗi lần kìm nén không được, chỉ cần mình nhào tới, thì Bảo Bảo vẫn luôn vững vàng tiếp được hắn, dùng ngữ khí vừa có chút tức giận lại vừa có chút nuông chiều phàn nàn:
Bệ hạ lại chơi xấu.
Thượng Vũ đế ủy khuất, Cố Ngạn bảo bảo, tiết mục này của ngươi quá mức cũ kỹ rồi, mỗi lần đều phản kháng lại trẫm, trẫm cũng đâu có thực sự cường bạo ngươi.
Vậy bệ hạ muốn thế nào?
Thỉnh thoảng ngươi cũng phải giả vờ yếu đuối dịu dàng.
Ah, ta đây nhường cho bệ hạ, ta nằm dưới.
Thôi để trẫm.
Thượng Vũ đế nhịn không được cảm thấy đau lòng, từ lúc bọn họ quen biết cho nay, chưa bao giờ tách rời nhau lâu như vậy, lâu đến mức nhớ nhung lan đến tận xương tủy, lâu đến mức hắn nổi lên thù hận với người khởi xưởng chuyện này.
Có người còn tiếp cận hầu hạ bên người Thượng Vũ đế, thăm dò hỏi đến Vân phi nương nương. Thượng Vũ đế nghe xong cái tên đó liền cảm thấy buồn cười tới cực điểm, một người không có thực mà chỉ có hư danh ‘Nương nương’ lại khiến cho đám người này vừa ngã xuống, người sau lại tiến lên tiếp cận.
“Bảo Bảo, ngươi đúng là kẻ ngốc.” Thượng Vũ đế nói lầm bầm với khối ngọc bội kia. Nghĩ tới phải chi khi đó Cố Ngạn không mềm lòng, phải chi hắn không nhổ cỏ tận gốc, thì bọn họ sẽ không đi tới bước đường này.
Cố Ngạn đối với mọi người đều nhân từ, nhưng hắn lại không phải. Hắn đương nhiên không thể để cho Cố Ngạn gặp nguy hiểm, người nam sủng kia chỉ cần mỉm cười với hắn một cái, khẽ gọi một tiếng ‘Tông Hoài’, thì những chuyện còn lại hắn sẽ tự mình giải quyết.
Muốn buộc hắn quên Cố Ngạn? Hắn đã trải qua một lần, vô cùng thống khổ, hối hận không còn kịp. Nếu khắp thiên hạ này đều muốn gây khó dễ cho hắn, nếu khắp thiên hạ này đều cố ý muốn chia rẽ bọn họ, như vậy lúc này đây, hắn sẽ để cho mọi người, sẽ để cho muôn dân trăm họ nhìn xem, Thượng Vũ đế hắn đến tột cùng là đặt Cố Ngạn ở vị trí nào.
===
“Bệ hạ…”
“Bệ hạ…”
Thượng Vũ đế chỉ nghe ngoài kia mưa từng rơi từng hạt tí tách tí tách, đối với những tiếng than khóc bên cạnh dường như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý vuốt ve bức họa trên bàn.
Đây là bức họa mà hắn thiên tân vạn khổ tìm họa sư giỏi nhất vẽ ra, mặc dù thân ảnh bên trên bức họa còn không hấp dẫn bằng nửa phần Cố Ngạn ở ngoài đời thực, nhưng vẫn như cũ làm hắn say mê không thôi.
Hắn mê luyến mà dùng đầu ngón tay mân mê theo từng nét vẽ trong bức họa, từ gương mặt đến mái tóc, khóe miệng gợi lên một tia vui vẻ thi vị.
Những người kia không phải là không thích nhìn Cố Ngạn sao? Vậy hắn sẽ để cho bọn họ mỗi ngày đều trông thấy, ngày ngày quỳ lạy. Thượng Vũ đế không gì không dám làm, hắn muốn tận mắt nhìn xem đám ‘Trung thần’ bọn họ mỗi ngày quỳ thỉnh an dưới bức họa của Cố Ngạn. Loại khoái cả quỷ dị này bao phủ làm cho gương mặt của hắn tràn đầy vui vẻ.
Triều đại này đã từng thay đổi hơn mười vị đế vương, có người ngu ngốc, có kẻ hoang đường, lại chưa từng có ai như hắn dám đem bài vị tổ tiên quang minh chính đại gỡ xuống thay thế vật khác. Huống hồ vật này còn không phải đồ chơi tầm thường, mà là một bức họa của nam sủng.
Hoàng đế cho dù không biết xấu hổ, nhưng đám đại thần vẫn còn muốn giữ lại mặt mũi, nguyên một đám như muốn móc tim đào phổi, liều chết dâng tấu khuyên can, Thượng Vũ đế không đồng ý, mặc cho mưa gió quét qua, sấm chớp điên cuồng, lại không kích nổi một tia rung động.
“Bệ hạ…” Tiếng than khóc bên ngoài thật sự là liệt tâm liệt phế, bọn hạ nhân hầu hạ trong điện nghe được đều sởn tóc gáy, “Mưa đã rơi một ngày rồi.”
“Cứ để cho bọn họ quỳ ah, xem xem bọn họ có thể quỳ đến khi nào.” Thượng Vũ đế lạnh lùng nói, lúc trước những người này vẫn một mực không muốn buông tha cho hắn và Cố Ngạn, vậy tại sao hắn lại phải mềm lòng với bọn họ.
“Bệ hạ, đã…” Tiểu thái giám khúm núm nói.
Thượng vũ đế đánh gãy lời gã, mày cũng không nhếch lên, “Muốn cầu tình thì ra ngoài quỳ chung đi, không quỳ đến chết thì không được đứng lên.”
“Bệ hạ!” Tiểu thái giám bị dọa đến phát run, cả gan liều mạng nói, “Bệ hạ rộng lượng nhân từ, không cần tức giận với các đại thần, có thể Cố, Cố công tử cũng không biết ah…”
Trong lòng Thượng Vũ đế bỗng nhiên phát lạnh, hắn vốn nghĩ trong thiên hạ này, hắn là lớn nhất, cho dù Cố Ngạn trốn ở nơi hẻo lánh nào, hắn vẫn có thể kéo y ra ngoài.
Hắn nhất thời đắc ý mà quên mất còn một khả năng làm cho người ta kinh hãi, hiện tại hắn vì Cố Ngạn làm những chuyện như vậy, vì Cố Ngạn mà thương tâm, hết thảy những chuyện này có thể Cố Ngạn đều không biết. Hắn quả thực không có dũng khí nghĩ tới, nếu như có một ngày Cố Ngạn thay đổi, trong thời gian không có hắn ở bên cạnh y sẽ yêu người khác. Chỉ là một cái giả thiết, lại làm tâm tính tàn nhẫn của hắn nổi lên.
Hắn phải mau chóng tìm được Cố Ngạn, hắn không thể chịu được khi có bất cứ người nào ở bên cạnh Bảo Bảo, trừ hắn ra ai cũng không được.
“Được, ngươi không cần quỳ. Truyền lệnh xuống, toàn quốc truy tìm Cố Ngạn, nếu tìm thấy người sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Không được động đến dù chỉ một sợi tóc của y, trẫm sẽ tự mình đi tìm y. Nếu Cố Ngạn có gì không hay xảy ra, giết.”
===
Lâu rồi không gặp, Thượng Vũ đế gầy đi một vòng, hoàng bào khoác trên người có chút rộng. Sắc mặt tái nhợt, giữa ấn đường hiện lên nét thâm trầm cùng lạnh lẽo như băng.
Sau khi Thanh Liên trông thấy, trong lòng cũng là một mảnh trong trẻo lạnh lùng. Thật sự y là loại người rất sợ chết, nhưng lại không hèn nhát, vì trong lòng còn có hai người quan trọng, nên dốc hết vốn liếng không đổi sắc mặt. Y để cho Vũ Nhất quỳ trên đống rơm dày, còn mình cùng những người trong ngục khác đồng dạng quỳ trên mặt đất, thần sắc thản nhiên.
Thượng Vũ đế chậm rãi bước đến trước mặt Thanh Liên, cho đến khi trong tầm mắt của Thanh Liên chỉ còn đôi giày thêu hình rồng. Hắn cúi đầu quan sát hí tử (con hát) là bằng hữu của Cố Ngạn, xinh đẹp, sắc sảo. Thượng Vũ đế bỗng nổi lên sát tâm, hắn phát hiện bản thân mình không thể nhìn người trước mắt mà làm như không nhìn thấy, tới gần vị bằng hữu bên cạnh Cố Ngạn, mỗi bước đi của hắn đều hận không thể diệt trừ cho thống khoái.
Vũ Nhất ở một bên dây thần kinh kéo căng, Thanh Liên không có võ công, không thể cảm thụ hết sát khí đang chờ bùng nổ của Thượng Vũ đế, nhưng y vẫn không có cách nào xem nhẹ nó.
“Thanh Liên.”
Thượng Vũ đế vừa mở miệng, Thanh Liên liền nghe ra âm thanh ẩn nhẫn âm lệ của hắn, tuy không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn cảnh giác thêm vài phần.
“Tham kiến bệ hạ.”
Thượng Vũ đế cũng không quanh co lòng vòng: “Cố Ngạn đang ở đâu?”
Thanh Liên liền đáp: “Thần không biết.”
Thượng Vũ đế đem ba chữ này nghiền ngẫm một phen, chậm rãi nói: “Nếu ngươi không nói cho trẫm biết, nửa tháng sau chém đầu ngươi cùng Vũ Nhất, ngươi nói Bảo Bảo hắn có trở về hay không?”
Thanh Liên cười lạnh thành tiếng, quả thực cảm thấy vị hoàng đế này vừa đáng thương lại vừa buồn cười, “Nếu như bệ hạ muốn để cho Cố Ngạn triệt để mất hết hy vọng. Thanh Liên sẽ mặc cho bệ hạ xử lí.”
Lệ khí toàn thân của Thượng Vũ đế chợt ngưng trệ, trong mắt hiện lên một tia chán nản, nói: “Ngươi biết rõ nếu trẫm muốn xử lí Vũ Nhất thì chỉ cần động một ngón tay thôi đấy.”
Nghe vậy, Thanh Liên nở nụ cười sáng lạn với Thượng Vũ đế: “Nhưng bệ hạ cũng đâu muốn để cho Cố Ngạn thất vọng ah.”
“Ngươi uy hϊế͙p͙ trẫm?”
“Thần không dám.”
“Ngươi!” Thượng Vũ đế phát cáu, một người hai người đều bướng bỉnh giống như từ một khuôn đúc ra.
Thanh Liên thấy chơi cũng đủ rồi, mới điều chỉnh giọng nói ôn hòa một chút: “Bệ hạ, cũng không phải là thần cố ý giấu diếm, chỉ là Cố Ngạn bỏ trốn đến nơi nào, thần hoàn toàn không có tin tức.”
Y cố ý nhấn mạnh chữ ‘Trốn’, không sợ kích động đến đương kim thánh thượng, chỉ tiếc chưa đủ hả giận.
Thượng Vũ đế là từ trong thiên lao ‘Trốn’ ra ngoài, từng câu nói của Thanh Liên tựa như kim đâm vào chỗ nào đó nơi ngực trái, hắn ôm lấy trái tim bị thủng một lỗ kia, không biết nên làm thế nào.
===
“Liên nhi, công tử không phải từng lưu lại ám hiệu cho ngươi sao?”
“Đầu gối có bị đau hay không? Phòng giam này cũng quá lạnh đi, lần sau đừng quỳ xuống cùng ta.” Thanh Liên dời lực chú ý lên người hắn.
“Nhìn thấy bệ hạ sao có thể không quỳ.” Vũ Nhất mỉm cười, đè lại cánh tay đang xoa bóp cho đầu gối của mình, “Chút nữa sẽ hết đau thôi.”
Thanh Liên ngẩng đầu lên hôn môi Vũ Nhất một cái, vẫn còn có chút không cam lòng, hừ lạnh nói: “Ta không muốn nói cho hắn đấy, để cho hắn thương tâm chết luôn, hắn dám đánh ngươi, hừ, cũng không nhìn một chút ngươi là người của ai!”
Thanh Liên thấy Vũ Nhất vẫn còn có chút lo lắng, ôn nhu an ủi: “Đừng lo lắng, chuyện của bọn họ chúng ta không quản được, công tử nhà ngươi thần thông quảng đại, Hoàng Thượng nếu muốn gây khó dễ cho y là điều không có khả năng.”
Dứt lời, Thanh Liên liếc mắt ra hiệu cho bốn phía một cái, lập tức có một đám bạn ngục nhốn nháo xông tới, nhiệt tình đỡ Vũ Nhất lên.
Thanh Liên thấy Vũ Nhất đã chuyển dời lực chú ý, tươi cười lôi kéo mọi người, hứng khởi náo nhiệt nói: “Tới tới tới, đỡ chiêu của ta ah, Vương Tam ngươi xuất ra bài gì đây, ài! Không cho phép rút bài lại nha!”
Thời gian ngắn ngủi một tháng, bằng vào thủ đoạn cao siêu, Thanh Liên ở trong thiên lao của Đại An lăn lộn như cá gặp nước